Vốn dĩ Quý Lạc lớn lên rất không tồi, giờ phút này cô giống như một đứa trẻ đang ngủ vô cùng yên bình.
Sở Chu ngồi xổm nửa người xuống, tay vuốt ve mặt Quý Lạc hai cái, một lúc lâu sau, hắn duỗi tay ra, ôm Quý Lạc vào trong lòng, bước đi ổn định rời khỏi văn phòng.
Dọc theo đường đi, các nhân viên nhìn thấy cảnh này đều sợ ngây người, thì ra ông chủ của bọn họ cũng có một mặt ấm áp như vậy, nhìn một chút, còn là kiểu ôm công chúa cơ.
Những nữ nhân viên chưa lập gia đình thì vô cùng hâm mộ và ghen tị, nếu như ông chủ đối xử như vậy với các cô, phỏng chừng các cô nằm mơ cũng sẽ cười cho tỉnh lại, chẳng qua cô gái ở trong ngực ông chủ có khả năng ngủ sâu thật đấy, ầm ĩ như vậy mà vẫn còn ngủ.
Lúc Quý Lạc tỉnh lại thì trời đã tối, đầu tiên cô nhìn quanh bốn phía, phát hiện bài trí ở đây rất quen mắt, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ lại đây không phải là nơi Sở Chu ở hay sao?
Cô bị đưa tới đây vào lúc nào vậy?
Cô nghĩ như vậy, liền xuống giường, nhưng tới cả một đôi dép lê mà Sở Chu cũng không có chuẩn bị cho cô.
Chân trần đi tới cửa, cô xoay nắm vặn cửa vài cái, lại phát hiện không mở được.
Cửa không khóa ở bên trong, chứng minh đã khóa từ bên ngoài.
Nơi này ngoại trừ Sở Chu cũng không còn ai khác.
Quý Lạc bỗng nhiên nhớ tới ly nước vừa uống lúc nãy, hôm nay cô bỗng đặc biệt thích ngủ, không phải là ly nước kia có vấn đề chứ?
Lúc này kết hợp mọi chuyện lại, không cần đoán nữa, khẳng định là như vậy.
Cô vừa mới kết luận xong, cửa đã được mở ra, Sở Chu hẳn là vừa mới tắm xong, tóc còn chưa có khô, trên người mặc một bộ áo tắm dài, hơi lỏng lẻo, nên lộ ra một mảnh cơ bắp.
Sở Chu thấy Quý Lạc tỉnh, lông mày liền nhíu lại, chờ nhìn thấy cô chân trần đứng trên mặt đất, lông mày lập tức nhăn chặt hơn, trực tiếp ôm Quý Lạc trở lại giường.
“Có phải cậu nên cho tớ một lời giải thích không?”
Hắn không hé răng, lấy một đôi dép lê lông lá từ một chỗ nào đó trong phòng ra, sau đó ngồi xổm người xuống, cẩn thận mang vào giúp Quý Lạc, nếu như chỉ nhìn vào mặt ngoài của hắn, Quý Lạc cảm thấy nhất định hắn sẽ là một người bạn trai mười sao.
“Ở chỗ này không tốt sao?”
Biểu tình của Sở Chu vô cùng cố chấp.
“Tớ không nói không tốt, nhưng nhìn bộ dạng này của cậu, hình như cũng không tính để cho tớ ra ngoài.”
“Nếu như không phải không tốt, vậy vì sao em lại muốn ra ngoài?” Sở Chu tạm dừng lại, ánh mắt như đang hàm chứa thứ gì đó, “Hay là, em muốn gặp Thạch Cảnh?”
“Tớ......”
“Tôi không đồng ý!”
Sở Chu vểnh đôi môi gợi cảm lên, bắt lấy cổ tay của Quý Lạc, “Em chỉ có thể thích một mình anh.”
Hắn ngây thơ giống như một đứa trẻ, như là chuột hamster nhỏ đang phồng miệng lên.
“Phụt.”
Quý Lạc rốt cuộc nhịn không được liền cười ra tiếng, nụ cười của cô lập tức biến thành ngòi nổ, Sở Chu trực tiếp đẩy ngã cô xuống giường, ánh mắt trở nên hung ác nham hiểm, giọng nói mê ly nhưng lại nguy hiểm.
“Tôi không ngại nhốt em ở đây cả đời.”
Mặt hắn không cảm xúc, nhìn qua không giống như là đang nói giỡn.
Đương nhiên, Quý Lạc cũng tin hắn sẽ làm được, dù sao hắn cũng đã thành công “Đưa” cô vào trong nhà hắn.
"Được rồi.”
Cô đồng ý một cách sảng khoái, “Nếu như tớ thích người khác, cậu liền giam cầm tớ cả đời.”
Thái độ tự nhiên hào phóng của Quý Lạc khiến cho Sở Chu có chút xấu hổ, vì muốn hóa giải đi sự xấu hổ, hắn liền cởi mắt kính ra, nhắm ngay miệng Quý Lạc rồi hôn lên, sau khi Quý Lạc sửng sốt vài giây, liền mở môi ra tiếp nhận hắn, hôn trả lại.
Sau khi trao cho nhau nụ hôn, hai người liền thở hồng hộc, Quý Lạc tùy ý đẩy tóc mái của Sở Chu ra, sau đó liền thấy được một gương mặt không có cách nào tả nổi.
Cô thề, ở trong nhiều vị diện như vậy, cô từng gặp qua rất nhiều người đàn ông ưu tú, mỗi một người đều có khuôn mặt tuấn mỹ, nhưng mà không có ai, có thể giống như Sở Chu, tựa như một đóa hoa anh túc, làm người khác hít thở không thông.