Mục lục
Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Lạc nháy mắt liền hỏng mất, đừng nói với cô, nguyên chủ vẫn luôn là một thanh quan*? Sau đó hiện tại tình huống trong nhà chính là nghèo rớt mồng tơi?

*Thanh quan: quan trong sạch, không tham nhũng, không cầu tiến

Được rồi, như vậy cũng không phải không sửa gì được, tốt xấu gì bản thân cũng là quan, không phải sao?

Tuy nói đồ vật trong nhà đều tương đối cũ, nhưng tòa nhà này lại vô cùng lớn, cũng không biết nguyên chủ là muốn rèn luyện thân thể hay là thật sự động kinh, phòng của cô thế nhưng lại ở gian cuối cùng của tòa nhà.

Nhưng mà hiện tại thân thể Quý Lạc đang dùng chính là của nguyên chủ. Cho nên mặc dù đường đi có hơi xa thì cô cũng mặt không đỏ khí không suyễn, chuyện này thật đáng ăn mừng.

Được rồi, hiện tại nhiệm vụ của cô chính là ngủ một giấc cho đã, mọi chuyện còn lại thì đợi lúc cô tỉnh lại rồi nói tiếp.

Một giấc ngủ này của cô, trực tiếp ngủ tới giữa trưa, chờ thời điểm cô ngủ dậy muốn ăn cơm, thì phát hiện người hầu duy nhất trong phủ là A Quang cũng không có đem cơm đưa tới, mà đang ngồi ở phía dưới bóng cây, vui sướng ngủ trưa.

Quý Lạc đi qua, đánh vào đầu hắn một cái, A Quang lập tức bừng tỉnh, nhảy dựng lên híp mắt liền mắng: “Là ai? Là người nào không có mắt?”

Thời điểm đôi mắt của hắn nhìn thấy Quý Lạc, lập tức liền biến thành chú cừu con ngoan ngoãn.

Đang đói bụng, Quý Lạc cũng lười nói hắn, cô hỏi A Quang: “Làm sao mà lại không chuẩn bị đồ ăn?”

Đôi mắt của A Quang lập tức trừng lớn: “Ta không nấu đâu.”

Chỉ có một người hầu duy nhất, thế mà lại nói với cô là hắn sẽ không nấu cơm?

“Cho nên ngươi chả có tác dụng gì?”

A Quang cho rằng Quý Lạc muốn đuổi hắn đi, liền vội vàng giải thích: “Nhưng mà tướng quân, ta sẽ làm những việc khác a, như là giặt quần áo hay quét rác, hơn nữa  nếu như ngài đuổi ta đi, vậy ngài có tiền để tìm người hầu khác không?”

Đúng rồi, không có tiền, đây thật đúng là một chuyện lớn.

“Huống chi không phải ngày thường ngài đều ăn ở tửu lầu bên ngoài sao? Ngài từng nói là rất thân với ông chủ ở đó.”

Nói như vậy, là muốn cô đi ăn thử cơm bá vương*? Ngẫm lại cũng quá hời rồi đi.

*Ăn cơm bá vương: Ăn cơm không trả tiền. Ở đây chắc là do nguyên chủ quen thân vs ông chủ ở đó nên ăn cơm ko cần phải trả tiền~

“Được rồi, vậy ta ra ngoài đây.”

May mắn là hệ thống vẫn luôn chiếu cố cô, cô vừa đi trong đầu liền hiện lên lộ tuyến đồ*, chỉ chốc lát sau, liền tìm được cái tửu lầu kia, nhưng khi nhìn thấy phần trang trí ngoài của tửu lầu, cô liền bắt đầu hoài nghi nguyên chủ có phải đã lừa A Quang hay không, nếu đặt cái tửu lầu này ở hiện đại, nhất định chính là khánh sạn năm sao cao cấp, loại rượu lâu này, thật sự có thể ăn cơm bá vương?

*Lộ tuyến đồ: Bản đồ

Có điều đã đi tới nơi này rồi, nếu từ bỏ thì không giống với phong cách của Quý Lạc cô, nghĩ vậy cô liền ngẩng đầu ưỡn ngực rồi đi vào bên trong.

Mới vừa đi vào, liền nhìn thấy một tiểu nhị chạy tới tiếp đón cô, vẻ vui sướng trên mặt không giống như là đang giả vờ.

“Quý tướng quân, ngài tới rồi, hôm nay ngài vẫn ngồi chỗ kia sao?”

Quý Lạc gật gật đầu, tiểu nhị thấy vậy liền duỗi tay ra, làm ra một cái tư thế, sau đó đưa Quý Lạc lên lầu hai rồi tới vị trí bên cạnh cửa sổ, đây hẳn là vị trí tốt nhất ở tửu lâu, bởi vì nơi này có thể nhìn thấy được hết phong cảnh ở bên ngoài, tự nhiên có thể làm cho tâm tình người ăn cơm cảm thấy vui sướng.

Xem ra giao tình giữa nguyên chủ cùng chủ quán rất tốt, dù sao cũng là tiện lợi cho cô.

Khi ăn cơm được một nửa, Quý Lạc liền nghe thấy thanh âm ồn ào ở dưới lầu, hình như là có người gây sự. Vốn dĩ Quý Lạc còn muốn duy trì thái độ không liên quan đến mình, nhưng có người lại không muốn làm theo ý cô, cô mới kẹp lên một miếng thức ăn, thì đột nhiên có thứ gì đó bay qua, nằm ở giữa miếng thức ăn trong tay cô, sau khi miếng thức ăn trắng trẻo mập mạp lăn vài vòng trên mặt đất, thì liền phủ kín một tầng bụi.

Quý Lạc có chút tiếc hận mà nhìn miếng thức ăn kia, sau đó ngẩng đầu, chỉ thấy một nam tử mặc áo tím đang đứng ở trước mặt cô, nhìn quần áo của hắn hẳn là phú quý nhân gia công tử*, hơn nữa tuổi của hắn hình như chỉ mới có mười bốn mười lăm tuổi, ở trong mắt Quý Lạc thì giống như một tiểu hài tử.

*Phú quý nhân gia công tử: Công tử nhà giàu

Nếu là tiểu hài tử, vậy cô cũng không thể cùng hắn so đo.

Nhưng người nọ bỗng trực tiếp ngồi xuống vị trí đối diện cô, hơn nữa còn nói với cô bằng một ngữ khí thản nhiên: “Đứng dậy, đây là vị trí của ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK