Cô chạy tới, khẩn trương mà nhìn miệng vết thương của Úc Trầm.
Úc Trầm nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau mới nói một câu: "Sao cô lại trở về?"
Ngữ khí kia khó hiểu không rõ, giống như một con chó nhỏ bị vứt bỏ, làm cho Quý Lạc liền đau lòng một trận, cô quả nhiên không nên đi.
"Trước cứ mặc kệ cái này đi, thương thế của anh......"
Nhìn thấy thần sắc khẩn trương của Quý Lạc, ánh mắt Úc Trầm liền sáng ngời, trực tiếp cầm lấy tay Quý Lạc, vui sướng mà nói: "Cô lo cho tôi?"
Quý Lạc có chút mất tự nhiên mà muốn rút tay về, nhưng lại sợ hắn nghĩ nhiều, vì thế vẫn tùy ý để hắn nắm, sau đó gật đầu, trả lời thành thật: "Ừm, tôi lo cho anh, thương tích của anh phải giải quyết thế nào đây, đau không?"
Cô vừa dứt lời, liền nhìn thấy nước mắt mông lung trong mắt của Úc Trầm, hắn làm nũng nói: "Đau, đau quá."
Nhìn dáng vẻ của hắn không giống như đang nói dối, Quý Lạc có chút nóng vội: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Làm sao bây giờ?"
Úc Trầm kéo Quý Lạc lại sát người hắn, khoảng cách giữa hai người nháy mắt liền ngắn lại, con ngươi hắn bỗng trở nên sâu thẳm, bên trong hình như có ngọn lửa đang nhảy múa, sau đó Quý Lạc liền thấy đầu của hắn cúi thấp xuống, sau đó càng ngày càng gần, mãi cho đến khi trong mắt của Quý Lạc tràn đầy hình ảnh của hắn.
Thanh âm hắn cũng trở nên trầm thấp mị hoặc hơn: "Cô chỉ cần...... Như vậy."
Lại là một nụ hôn, đây là một nụ hôn triền miên nhưng cũng ngọt ngào, hai người không ngừng trao đổi nước bọt, tuy rằng môi hắn lạnh băng, nhưng Quý Lạc chỉ cảm thấy nụ hôn này nóng như lửa, nóng đến nỗi cả người cô đã sắp hòa tan, nhưng nụ hôn này cũng không có duy trì lâu.
Úc Trầm đỡ lấy thân hình xụi lơ của Quý Lạc, ngữ khí mang theo chút ý cười mà nói: "Tốt hơn rồi."
Quý Lạc ổn định lại hai chân, thời điểm tầm mắt rơi xuống ngực hắn liền phát hiện miệng vết thương lúc nãy thế nhưng thật sự không còn, cô tức khắc cảm thấy vô cùng kỳ diệu, tay liền đặt lên ngực hắn, sờ soạng vài cái phát hiện thật sự tốt hơn rồi. Úc Trầm vẫn đứng ở đó tùy ý cô sờ tới sờ lui.
"Thật sự tốt hơn rồi, là do công lao của nụ hôn kia?"
Úc Trầm thấy cô vui mừng phát ra từ nội tâm, khóe môi cũng cong cong, sau đó nói: "Ừm, là công lao của em."
Hắn vừa nói như vậy, liền khiến cho Quý Lạc có chút ngại ngùng, cô vội dời tầm mắt đi, thời điểm nhìn thấy Vương Vũ Luân ở bên cạnh liền càng thêm xấu hổ, nơi này còn có một người đấy.
Sau khi xấu hổ, cô liền thấy rất nghi hoặc, hắn ta vì sao không nói lời nào?
"Sao anh không nói lời nào thế?"
Đôi mắt Vương Vũ Luân trừng to, nhìn qua cực kỳ dọa người, nhưng hắn lại không nói lời nào, Quý Lạc lập tức biết được chân tướng của mọi chuyện.
Cô quay đầu, nhìn Úc Trầm, tức giận nói: "Ngày đó có phải anh căn bản là không bị tôi định thân đúng không?"
Úc Trầm không nghĩ tới cô nhanh như vậy đã đoán được, lúc này đương nhiên không thể thừa nhận, vì thế hắn liền nói: "Không có nha, tôi thật sự bị định thân mà."
"Vậy vì sao anh có thể nói chuyện?"
"A, là cái này sao." Úc Trầm liếc mắt nhìn Vương Vũ Luân đang bị định thân, một lát sau mới nói, "Có thể là do bản lĩnh của hắn quá thấp đi."
Vương Vũ Luân ở phía sau vừa mới bị nhét cho một bác thức ăn cho chó, lúc này lại bị chế giễu là bản lĩnh thấp, chỉ cảm thấy khí huyết cả người dâng lên, sắp bị tức chết rồi.
Còn có cô gái này không phải bị đồ đệ của mình trông chừng sao? Làm thế nào mà chạy thoát được?
Càng làm hắn kinh ngạc chính là, chỉ là một nụ hôn, miệng vết thương của Úc Trầm thế nhưng lại biến mất, thật không thể tưởng tượng nỗi.
Vương Vũ Luân buồn bực ở trong lòng, đột nhiên nghĩ tới một việc, hay là cô ta......
Đúng rồi, cũng chỉ có loại thân thể kia mới có hiệu quả kỳ diệu như vậy.