Mục lục
Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Beta:Minh Nguyệt

Quý Lạc lấy một cái váy hoa dài từ trong tủ quần áo ra, sau đó choàng thêm một cái khăn choàng nhỏ màu trắng, thân thể của nguyên chủ tương đối yếu ớt, hơn nữa nguyên nhân có thể là bởi vì hàng năm cô ta không có phơi nắng, nên trên mặt có hơi trắng bệch.

Nhưng mà lại có được giá trị nhan sắc cao, nên cho dù là vậy cũng có một loại xinh đẹp nhu nhược.

Bàn trang điểm ở trong phòng đặc biệt đẹp, được làm từ gỗ đàn lâu năm, mặt trên khắc rất nhiều hoa mẫu đơn nở rộ, sinh động giống như thật.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình, Quý Lạc càng nhìn lại càng thấy khó chịu, lục cả buổi cũng không thấy được đồ trang điểm hay thứ linh tinh nào khác.

Đang ở thời điểm cô chuẩn bị từ bỏ, thì lại phát hiện ngăn kéo bên phải của bàn trang điểm lại mở ra, cô dám khẳng định, cái ngăn kéo này tuyệt đối không phải do cô mở ra.

Cô vừa nhìn sát vào liền thấy, trong ngăn kéo có một cái hộp nhỏ, trên hộp còn được khảm một viên hồng bảo thạch, cô mở hộp ra, phát hiện đây là một hộp phấn, lại còn tản ra mùi u hương.

Loại phấn này nhìn qua như là loại dùng cánh hoa để nghiên cứu chế tạo ra, phí chế tạo một hộp này vô cùng cao, cho nên quá trình chế tác cũng vô cùng gian nan, trong mười hộp có lẽ chỉ có hai hộp có thể dùng được.

Chỗ tốt duy nhất là……

Ngón tay Quý Lạc nhẹ chạm vào mặt trên một cái, trên ngón tay nháy mắt liền hiện lên một mảnh hồng, cô liếm một miếng, phát hiện phá lệ mà ngọt, là cái loại ngọt đến tận xương tủy.

Đây là chỗ tốt, có thể dùng để vẽ lên mi tâm, cũng có thể dùng để trau chuốt, cũng có thể thay thế cho son môi.

Sau khi trang điểm, khí sắc cả người cô khá hơn rất nhiều, cô cầm hộp phấn kia, nói một câu cảm ơn với không khí.

Mặc kệ người kia có nghe hiểu cô đang nói với ai không, dù sao cô cũng đã nói.

Kế tiếp làm cô đau đầu chính là vấn đề ăn cơm, cái chỗ này, thế nhưng một chút đồ ăn cũng không có, chỉ có duy nhất mấy thùng mì gói ở chỗ phòng bếp, cô chuẩn bị nấu một ít nước sôi, nghĩ nấu mì ăn tạm thay cơm.

Mới vừa mở vòi nước ra, cô liền ngửi được một mùi máu tươi nồng đậm, cô mới phát hiện nước ở bên trong thế nhưng đều là màu đỏ, là máu!

Cô sợ tới mức lui về phía sau hai bước, dưới chân không đứng vững được liền ngã xuống, bỗng có một cổ lực hơi nâng cô lên, khiến cô không đến mức phải ngã.

Lúc này lại thấy dòng nước đã trở lại bình thường, nếu không phải trong không khí còn thoang thoảng mùi hương, Quý Lạc thiếu chút nữa đã cho rằng tất cả mọi chuyện vừa rồi kia chỉ là ảo giác của bản thân.

Rất rõ ràng, thứ đang đùa dai cùng với thứ mới vừa rồi giúp cô không phải là cùng một thứ, nếu thật như vậy thí tòa nhà này đích thực vô cùng nguy hiểm, có khả năng nguyên chủ cũng không phải bị một thứ đồ dọa cho sợ.

Làm sao bây giờ? Hay là chạy trốn?

Dù sao chỉ cần sống sót qua ba mươi ngày là thành công.

Quý Lạc dứt khoát ném gói mì đi, rồi đi mở cửa, ánh mặt trời ngoài cửa liền tiến vào, Quý Lạc cảm thấy trong phòng ấm áp hơn rất nhiều, không hề âm lãnh giống như vừa rồi nữa.

Cô đến cả hành lý cũng không cầm, lập tức đi đến cửa lớn.

Xuyên qua hoa viên chính là cửa chính, cô nhìn tòa phòng ở phía sau, trong lòng nói câu hẹn gặp lại, sau đó đặt tay ở trên cửa, rồi ra sức kéo, cửa…… Không động.

Sao lại thế này? Quý Lạc dùng hai tay để kéo, nhưng lại phát hiện cửa vẫn không chút sứt mẻ nào, kì lạ, quá kì lạ.

Chẳng lẽ cô thật sự phải ở lại chỗ này ba mươi ngày?

Tầm mắt cô di chuyển đến bức tường bên cạnh, bức tường kia đại khái cao hai mét, nếu cô ra sức nhảy lên thì hẳn là được.

Vì thế Quý Lạc lui về phía sau vài bước, rồi lại chạy tiến lên, dồn hết lực lượng xuống dưới chân, rồi nhảy dựng, thành công nhảy lên đầu tường.

Cô lập tức bò lên trên, trong lòng còn chưa kịp vui sướng, liền phát hiện cô căn bản không thể đi xuống được, tuy rằng nhìn qua liên kết với bên ngoài, nhưng ở giữa lại có một bức tường trong suốt, ngăn cách cô lại.

Một trận gió thổi qua, thanh âm ô ô ô như là đang nói cho cô biết cô nên hết hy vọng đi.

Quý Lạc oán hận mà nhảy xuống, bang một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống đất, Quý Lạc cúi đầu liền thấy, là một cái ngọc trụy*, hình dạng hoa sen, mặt trên là hình một cây tầm gửi, hẳn là đã ở trên tai cô từ trước, chỉ là do cô không có chú ý, lúc này dây đeo bỗng bị đứt.

*ngọc trụy: Hoa tai ngọc, trang sức đeo bằng ngọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK