Mục lục
Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.........

Đây là một loại cảm giác vô cùng kỳ quái, giống như là một phần trong thân thể Quý Lạc, lần này sử dùng thì giống như cơm bữa, không hề có áp lực.

“Tưởng tượng ra hình dáng của cánh hoa.”

Quý Lạc nghe Dung Ngọc nói, trong đầu đã có một hình ảnh, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể nhìn rõ ràng mỗi một góc cạnh, mỗi một chỗ của cánh hoa.

“Ngươi phải hóa nó thành vũ khí, tưởng tượng ra nó, cảm nhận sức mạnh của nó.”

Giọng nói của Dung Ngọc giống như mang theo ma lực, Quý Lạc tưởng tượng theo giọng nói của anh, sau đó từng cánh hoa đều hóa thân thành từng thanh đao, quay cuồng, chỉ đợi một tiếng ra lệnh liền giết về phía quân địch.

“Bây giờ, hãy công kích ta!”

Không được!

Trong lòng Quý Lạc liền nóng nảy, sao có thể công kích Dung Ngọc chứ?

Nhưng tốc độ đầu óc cô lại càng nhanh, gần như bỗng chốc không dừng lại mà điều khiển cánh hoa đi công kích Dung Ngọc.

“Xoẹt ——”

Quý Lạc nghe thấy rõ ràng tiếng quần áo của Dung Ngọc bị cắt qua, ngay sau đó chính là tiếng cắt da thịt, âm thanh dừng ở trong lòng Quý Lạc, cô vừa thu  tay lại, cánh hoa vốn còn không thể thu thả thành thạo lập tức giống như mất lực, chậm rì rì mà tung bay ở trên mặt đất.

Nhiều phần của cánh hoa, đều rơi xuống trên người Dung Ngọc, mà áo bào trắng của Dung Ngọc, sớm đã rách nát, máu tươi chậm rãi thấm ra, nhiễm hồng một vùng.



Tiên Tôn ——”

Quý Lạc chạy đến bên người hắn, muốn kéo hắn, nhưng trên cánh tay hắn cũng là vết thương, tay cô cứ nâng ở giữa không trung như vậy, duỗi cũng không được mà buông cũng không xong.

“Người không sao chứ?”

Dung Ngọc liếc xéo cô một cái, sau đó cười khẽ một tiếng.

“Ở trong lòng ngươi bản tôn lại vô dụng như vậy?”

“Cũng không phải, chỉ là......” Sao ngươi lại không né chứ.

Cô còn chưa nói xong, trên người Dung Ngọc bỗng hiện lên một tầng ánh sáng nhu hòa, máu tươi lúc đầu đều biến mất, tới cả quần áo cũng trở nên hoàn hảo không hao tổn gì.

Quả thực, hắn có địa vị cao quý là Tiên Tôn, chút năng lực này sao hắn có thể không có? Trừ khi là chính hắn không muốn né.

Quý Lạc nuốt xuống nửa câu sau muốn nói trước đó, đổi thành: “Tuy là vết thương đã tốt rồi, nhưng mà vẫn sẽ đau.”

“Thứ gì cũng sẽ có cái giá phải trả, bản tôn tốn nhiều công sức như vậy, ngươi đã học xong chưa?”

Ngón tay trái của Quý Lạc không tự giác được mà chà xát qua lại, sau đó gật đầu.

“Như thế thì chút tổn thương này là đáng giá."

Thật sự đáng giá sao?

Quý Lạc rất muốn hỏi Dung Ngọc, nhưng mà câu nói tiếp theo của Dung Ngọc lại khiến cô ngốc ra tại chỗ.

“Ta muốn ngươi nhanh chóng trưởng thành, sẽ không bị người khác ăn hiếp, nếu cái giá phải trả cho sự trưởng thành của ngươi là nỗ lực của ta thì ta sẽ rất vui lòng.”

“Vì sao?”

Dung Ngọc liếc mắt nhìn cô một cái thật sâu, tất cả tình cảm đều hóa thành một câu: “Củ cải ngốc!”

Vì sao lại phải ở dưới bầu không khí tốt như vậy mà mắng cô?

Lúc này, một con cá trong sông bỗng nhiên nhảy lên trên bờ, sau đó liên tục nhảy phình phịch.

Toàn thân con cá kia đỏ như lửa, duy chỉ có trên đầu là có chút trắng, Quý Lạc nhìn liền cảm thấy vô cùng vui tai vui mắt, cô quay đầu lại nói với Dung Ngọc: “Tiên Tôn ta có thể mang con cá này về không?”

“Muốn nuôi?"

“Nó lớn lên đẹp như vậy, hương vị nhất định không tệ.”

Là hắn đã đánh giá cao cô, hắn còn tưởng rằng con củ cải này có thể có chút tình cảm.

“Loại này là cá chép, không thể ăn.”

Đây là cá chép? Sao lớn lên còn đẹp hơn ở hiện đại nữa, hơn nữa nhìn có vẻ thật sự ăn ngon.

Quý Lạc vung tay lên, nói thẳng: "Vậy nuôi trước.”

Nhìn ánh mắt kia của cô, nhìn chòng chọc thân con cá mà luyến tiếc dời đi.

Dung Ngọc yên lặng cất con cá chép kia vào, dáng vẻ của cô cũng không giống như chỉ đơn giản nuôi thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK