Dù sao Nguyệt Trì cũng là một người không biết sợ, Mộ Lãnh sau có cố ý khó xử hắn, đều bị một câu nhẹ nhàng của hắn đẩy trở về: "Chẳng lẽ, điện hạ không cần Nguyệt mỗ giúp luyện dược?"
Một bên Mộ Lãnh nghĩ muốn khó xử hắn, một bên lại làm khó xử chính mình, Quý Lạc chỉ cảm thấy lấy chỉ số thông minh của Mộ Lãnh, lúc trước làm thế nào mà lên được ngôi hoàng đế vậy?
Lúc trước do Nguyệt Trì không có để bụng, thế nên đối với chuyện lão hoàng đế chết cũng không có sinh ra nghi ngờ, hiện giờ có Quý Lạc ở một bên chọc phá, Nguyệt Trì đối với Mộ Lãnh rất là bất mãn, nếu Mộ Lãnh còn tiếp tục sử dụng cái phương pháp kia, cô chỉ có thể nói ngu xuẩn.
Ngày năm tháng ba, chính là tiệc mừng thọ của hoàng đế, vì thế nên trong cung liền mở tiệc chiêu đãi các đại thần trong triều, trong đó tự nhiên cũng bao gồm Nguyệt Trì, bởi vì tiệc mừng thọ cho phép mang theo người nhà, thế nên Quý Lạc liền lấy thân phận người nhà của Nguyệt Trì để đi theo.
Trước đó, cô đã lấy trộm được cuốn sổ ghi chép bệnh án của Nguyệt Trì.
Mở ra xem, quả nhiên phát hiện bên trong có ghi lại phần về Mai Âm Âm, thế là cô liền xé tờ giấy đó đi, rồi như không có gì mà kẹp lại vào quyển sổ.
Thượng Lâm quốc đất rộng của nhiều, độ giàu có này khiến cho các quốc gia đều theo không kịp, nước láng giềng mấy cái tiểu quốc toàn phái tới sứ giả tỏ vẻ chúc mừng, thậm chí có một quốc gia phái cả công chúa tới.
Chờ thời điểm Quý Lạc cùng Nguyệt Trì tiến vào, giữa sân sớm đã là ca vũ thăng bình, các đại thần vừa nói vừa cười, còn nữ quyến trong nhà thì ngồi ở phía bên kia, vừa trò chuyện vừa dùng các loại điểm tâm.
Thời điểm lúc này đang là tháng ba, bữa tiệc lại được tổ chức ở gần Ngự Hoa Viên, có rất nhiều mùi hoa trộn lẫn vào nhau, làm cho người ta say mê.
Quý Lạc vốn dĩ đang êm đẹp mà ngồi ở chỗ kia, lại tinh mắt phát hiện ra Mai Âm Âm ở đối diện không biết từ khi nào mà đã cùng với công chúa nước láng giềng nói chuyện rất thân, nếu là như thế thì cũng thôi đi, nhưng cố tình Mai Âm Âm lại là người không biết an phận, hơn nữa ánh mắt của vị công chúa kia cũng thường dừng lại ở trên người Nguyệt Trì, Quý Lạc liền biết Mai Âm Âm đây là đang giở trò châm ngòi ly gián.
Quả nhiên, cái ý niệm này vừa mới xuất hiện, An Trà Nhược công chúa ở bên kia liền đứng dậy, hơi khom người chào hoàng đế, sau đó dũng cảm mà nói: "Sớm đã nghe nói Thượng Lâm quốc có rất nhiều mỹ nhân, hiện giờ vừa thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền."
Thân là vua của một nước, được người của quốc gia khác khích lệ, đương nhiên là thoải mái, vì thế hoàng đế mặt rồng đại duyệt, kêu người ban rượu cho An Trà Nhược.
An Trà Nhược lập tức tỏ vẻ cảm kích, Quý Lạc nhìn một màn này, liền biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy, sau khi An Trà Nhược công chúa cầm chén rượu trong tay một hơi uống cạn sạch, liền nói: "Nghe nói đệ nhất ca kỹ của kinh thành hôm nay cũng ở đây, không biết An Trà Nhược có vinh hạnh được thưởng thức điệu múa của nàng không?"
Hoàng đế đương nhiên không biết vị ca kỹ đệ nhất đó trông như thế nào, chỉ nói: "A? Còn có loại chuyện này? Không biết đó là vị nào ở đây?"
Sắc mặt Nguyệt Trì liền trắng nhợt, hắn đương nhiên biết đó là Quý Lạc, nhìn tình hình hiện giờ, liền biết rõ ràng là đang nhằm vào Quý Lạc.
Hắn hơi có chút lo lắng mà nói với Quý Lạc: "Có ta ở đây, cho dù nàng làm gì, đều có ta chịu trách nhiệm."
Quý Lạc bưng chén trà trước mặt lên, không nói gì cả.
Mai Âm Âm đứng dậy, nói: "Đệ nhất ca kỹ chính là vị mỹ nhân đang ngồi ở bên cạnh Nguyệt công tử."
Nàng vừa nói xong, những người khác liền hướng bên này nhìn qua, một ít thế gia công tử chưa từng thấy qua Quý Lạc, tự nhiên liền kinh diễm với dung mạo của cô.
Mộ Lãnh một bên lo lắng cho Quý Lạc, một bên lại muốn để Quý Lạc nếm chút khổ sở, thế là cũng không có ngăn Mai Âm Âm lại, tùy ý để nàng nói ra.
........