Quý Lạc trực tiếp lên tiếng kháng nghị, cô muốn nhanh biến thành người, cuộc sống của củ cải thật quá không thú vị.
“Nhà của ngươi?”
Dung Ngọc đặt cô ở trên bàn, Quý Lạc phát hiện vậy mà mình có thể đứng lên rồi.
Quả thực là giây phút khiến người ta kích động mà, tuy lúc trước có thể động, nhưng mà, lại không thể đi.
Bây giờ...... Cô có thể nhảy nhót tới nhảy nhót đi ở trên bàn.
Đúng vậy, Dung Ngọc liền nhìn thấy một cây củ cải tới tới lui lui mà nhảy tới nhảy đi ở trên bàn, thoáng một phát liền để lại dấu vết ở trên mặt bàn.
Dung Ngọc thấy cái bàn làm từ gỗ Thước Vũ mà hắn mới lấy từ đảo Đông vào tháng trước đã bẩn đến mức không còn thấy được hình dáng cũ, tay bỗng nhiên có chút ngứa.
“Nghe nói sức bật của yêu quái củ cải rất tốt, ngươi có muốn thử không? Dù sao cái bàn này cũng không tính là cao.”
Thật vậy sao? Quý Lạc đã vui mừng đến choáng váng, lúc này đâu còn thời gian đi suy xét những cái này, cô nghe vậy trực tiếp nhảy xuống từ trên bàn.
“Bịch ——”
Một tiếng trầm đục vang lên, Quý Lạc thiếu chút nữa không ngã thành một bãi bùn lầy.
Mà người tẩy não cô xui khiến cô nhảy xuống kia thì phát ra một tiếng cười nhạo.
“Quả nhiên, củ cải đúng là không có chỉ số thông minh.”
Lần này, Quý Lạc cuối cùng cũng hiểu là hắn đang chơi cô, cô cứ gục trên mặt đất không nhúc nhích.
Sau khi Dung Ngọc cười nhạo đủ rồi, bỗng thấy Quý Lạc không có động tĩnh, trong lòng có hơi buồn bực, liền khẽ ngồi xổm mình xuống dựa sát vào nhìn.
Củ cải vốn nên gục trên mặt đất lại bỗng nhiên nhảy lên, Dung Ngọc chỉ cảm thấy có thứ đó gì đó cắn một cái trên môi hắn, sau đó......
Củ cải biến thành thiếu nữ áo xanh trước mặt hắn.
【 Nhiệm vụ chi nhánh: Hoàn thành đạt được nụ hôn của Dung Ngọc. 】
Thiếu nữ kia đang dùng vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa mà nhìn hắn.
“Ừm, sự thật chứng minh sức bật của củ cải đúng là không tệ.”
Đôi mắt cô tròn xoe, cười rộ lên giống như là một vầng trăng rằm, nhìn vào thì lòng người cũng không khỏi vui vẻ.
Đương nhiên, người này không bao gồm Dung Ngọc.
Hắn duỗi tay ra, một tay bắt lấy Quý Lạc, sau đó trực tiếp hung hăng hôn cô, hơn nữa không biết hắn đã sử dụng pháp lực gì, Quý Lạc tới cả cơ hội giãy giụa cũng không có.
Đợi sau khi hắn buông cô ra, Quý Lạc còn ở trong mơ hồ.
“Thích hôn? Vậy ta liền cho ngươi, vì hôn được bản tôn mà ngươi phải hy sinh nhiều như vậy, bản tôn cũng không phải người vô tình, thỏa mãn ngươi cũng chưa hẳn là không thể.”
“?”
Hắn đang nói gì vậy?
Quý Lạc khó hiểu, nhưng tiếp theo cô lập tức sẽ biết, bởi vì cô lại biến thành củ cải.
“Đã quên nói với ngươi, nếu hút tinh khí của bản tôn quá nhiều thì sẽ bị trở lại nguyên hình.”
Tiếp theo đó, thân thể Quý Lạc liền bắt đầu bay ra phía ngoài cửa sổ, cuối cùng treo ở trên một thân cây.
Cô trơ mắt nhìn cửa sổ phòng khép lại.
Chẳng lẽ cô phải nằm cả đêm ở trên cây?
Đều do cô mà, không nên vội vã phản kích, hơn nữa làm nhiệm vụ cũng nên thừa dịp Dung Ngọc không biết thì lén hôn mới đúng, hiện tại thì hay rồi, trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Mà trong phòng chỉ còn một mình Dung Ngọc, bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng của người khác.
Đó là một chàng trai, bộ dáng không khác mấy với chàng trai mười lăm mười sáu tuổi ở phàm trần, lớn lên môi hồng răng trắng, lúc cười lên còn có hai cái răng khểnh.
“Ôi!!!! Dung Ngọc thúc thúc, sao con lại không biết nụ hôn của người còn có thể như vậy? Rõ ràng là con nhìn thấy người dùng pháp thuật biến con củ cải kia trở về nguyên hình.”
Dung Ngọc không hề quẫn bách sau khi bị vạch trần lời nói dối, ngược lại nói như đó là chuyện đương nhiên: “Làm chuyện gì thì cũng phải trả giá thật lớn không phải sao?”
“Như ngươi vậy, Ninh Nam, lúc này người xuất hiện ở đây, đoán là lát nữa trở về không tránh khỏi bị cha ngươi đánh một trận nhỉ?”
Hắn ung dung ngồi xuống, rót trà cho mình, tiểu shota (1) Ninh Nam kia vừa nghe thấy, liền oán hận mà dậm chân, xoay người liền biến mất.
(1) Shota: Shota là từ chỉ các nhân vật nam có tính cách và ngoại hình giống bé trai 12, 13 tuổi trở xuống. Nhìn chung, Loli và Shota có nghĩa giống nhau chỉ khác, Loli dùng chỉ các nhân vật nữ và Shota dùng chỉ các nhân vật nam.
Chỉ còn lại một mình Dung Ngọc bưng chén trà, hắn không uống, chỉ thất thần mà nhìn chằm chằm ảnh ngược trong ly, vài giây sau mới nhấp một miệng trà.