May là trong điện có ao, vì nuôi một con cá chép, Dung Ngọc bị Quý Lạc thúc giục cấy ghép hoa sen đặc thù ở trong ao, ao vốn trơ trụi trong nháy mắt trăm hoa đua nở, lay động theo gió, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng mà...... Toàn bộ ao chỉ có một con cá chép.
Quý Lạc vốn là vì để nó được sống tốt chút, nhưng mà bây giờ xem ra, chẳng biết tại sao lại cảm thấy thật cô đơn là chuyện thế nào đây?
Bởi vì nguyên nhân tâm tình, Quý Lạc liền cảm thấy màu sắc rực rỡ trên người cá chép cũng ảm đạm không ít, cả con cá giống như gầy đi.
“Dung Ngọc Tiên Tôn, người nói xem ta có nên đi bắt thêm một con nữa đem về làm bạn với nó không?”
Quả nhiên, Dung Ngọc nghe thấy lời này thì không ngoài ý muốn chút nào, hắn tỉnh bơ liếc mắt cá chép trong ao, sau đó nói: “Nghe nói loại cá chép này phải mấy ngàn năm mới có một con, hôm nay ta cho ngươi con này, ngày mai chỉ sợ phải đi chỗ Thiên Đế để xin lỗi.”
Nghiêm trọng vậy sao? Trong lòng Quý Lạc nháy mắt dâng lên cảm giác áy náy, phải biết rằng cô đã làm phiền Dung Ngọc đủ nhiều rồi.
"Với lại ngươi còn muốn đi bắt thêm một con nữa......”
Quý Lạc lập tức cắt đứt lời hắn nói, “Bỏ đi, ta không muốn nữa.”
Dung Ngọc Tiên Tôn lại dạy cô pháp thuật rồi lại bắt cá chép cho cô, mà mình dường như chưa làm gì vì hắn hết, tưởng tượng như vậy, Quý Lạc càng cảm thấy có tội, nhìn Dung Ngọc giống như đang nhìn người tốt.
“Tiên Tôn người ăn gì chưa?”
“Sao hả, ngươi muốn tự mình làm?”
“
Đúng!”
Cô phải vì Tiên Tôn làm món ăn ngon nhất!
Vì cho Dung Ngọc một kinh hỉ (1), cô đặc biệt không để Dung Ngọc vào phòng bếp, một mình mân mê ở phòng bếp.
(1) Kinh hỉ: ngạc nhiên mừng rỡ.
Chỉ là cô không biết dùng cái bếp cổ đại này, may mà đã hỏi Dung Ngọc mồi lửa, chỉ cần đặt ở bên trong thì sẽ không tắt, Quý Lạc hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề về lửa.
Về phần nguyên liệu nấu ăn, không biết vì sao, phòng bếp thần tiên lại có loại đồ ăn này, thật sự rất thần kỳ, hay là Dung Ngọc Tiên Tôn cũng là một đồ tham ăn?
Rất có thể, lúc trước hắn còn muốn ăn cá nướng của cô, cuối cùng có thể là phát tác lương tâm mới trả lại cho cô.
Vậy thì làm cá chua ngọt cho hắn?
Nói làm thì liền làm.
Dung Ngọc ngồi ở bên ngoài, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hô kinh sợ của Quý Lạc ở trong, sau đó liền có khói bốc lên từ trong phòng bếp.
Hắn bắt đầu có chút lo lắng, không phải lo lắng củ cải đần, mà là lo lắng cho chính hắn.
Bởi vì chỉ làm một món ăn, thế nên Quý Lạc cũng không tiêu phí thời gian bao lâu, rất nhanh liền bưng mâm ra.
Trong nháy mắt Dung Ngọc nhìn thấy Quý Lạc thiếu chút nữa không gắng gượng được, cả khuôn mặt giống như mèo hoa vậy, không chỉ mặt, tới cả trên quần áo cũng là màu đen, lúc Quý Lạc đi tới Dung Ngọc theo bản năng liền ngồi xa chút.
Quý Lạc còn không biết, vui tươi hớn hở một lòng hăng hái mà gọi hắn: “Tiên Tôn mau tới nếm thử!”
Dung Ngọc bình tĩnh mà cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt cá nhỏ, sau đó mặt không thay đổi mà ăn, toàn bộ hành trình cũng không có dáng vẻ thống khổ gì.
Cái này khiến cho Quý Lạc cho rằng tay nghề của mình đã tiến bộ, khi Dung Ngọc thử ăn miếng thứ hai, Quý Lạc cuối cùng cũng không nhịn được.
“Tiên Tôn, ăn ngon không?”
Dung Ngọc chỉ đáp lại hai chữ: “Tạm được.”
Ý là ngon sao? Cô biết mà, vẻ ngoài của món này đẹp như vậy, hương vị có thể kém đến đâu chứ.
“Ta có thể ăn một miếng không?”
Bởi vì cô nói làm cho Dung Ngọc ăn, thế nên cô hỏi thật sự rụt rè.
“Không thể, ngươi nói cho ta.”
Vốn dĩ Quý Lạc còn rất rụt rè, nghe hắn nói như vậy, càng muốn nếm thử.
“Ta làm, ta đương nhiên phải được nếm thử.”
Nói xong liền lấy tốc độ vô cùng nhanh gắp một miếng to nhét vào miệng.
Mới vừa vào miệng, cô liền hận không thể nhổ ra, hết lần này tới lần khác Dung Ngọc còn mang theo nụ cười nhìn cô.
“Ăn ngon không?”
Quý Lạc miễn cưỡng nuốt thịt cá xuống, sau đó mới đáp lại một câu: “Tạm được!!!”
........
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~