Đối với thảm trạng của Bạch Liễm Quý Lạc một chút đều không cảm thấy đáng thương, đây cũng coi như là trừng phạt đúng tội.
Không nói đến nhiệm vụ của cô, liền từ Bạch Liễm người này mà nói, trong lòng của cô ta cũng coi như là âm u, đối với nguyên chủ đã như thế, thì đối với cô lại càng sâu, người như vậy chỉ có chân chính ăn đau khổ mới có thể quay đầu lại.
Tất cả mọi người trong trường đều đang mắng Bạch Liễm, tuy rằng trường học có phát ra thanh minh để chèn ép, nhưng vẫn là không ngăn được miệng của mọi người, mấy ngày nay Bạch Liễm cũng tránh ở trong nhà không có đi học.
Tưởng Phi cũng có tới tìm Quý Lạc vài lần, lại không có nói về chuyện ai đã cứu hắn, ngược lại mịt mờ mà tiết lộ ra chuyện hắn đã cùng Bạch Liễm chia tay.
Quý Lạc cũng không biết nên cười hắn hoa tâm hay là vô tình, nếu hiện tại người đứng ở đây là nguyên chủ mà nói, phỏng chừng hai người bọn họ sớm đã song túc song phi.
Cuối tuần, Quý Lạc ra khỏi nhà, bởi vì ngày hôm qua Tưởng Phi đã hẹn cô cùng nhau đi công viên trò chơi, Quý Lạc không thích những nơi như công viên trò chơi, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ, bèn nhịn.
Chờ thời điểm Quý Lạc tới nơi, Tưởng Phi đã đợi hơn nửa giờ, nhưng mà hắn cũng không có cảm giác mất kiên nhẫn, ngược lại lại có loại cảm giác hạnh phúc, chờ đến lúc nhìn thấy Quý Lạc xuất hiện ở trong tầm mắt, loại cảm giác này càng lấp đầy tâm hắn.
【 Leng keng! Hảo cảm của Tưởng Phi thêm 5, trước mắt độ hảo cảm là 90. 】
Nhị Linh hiển nhiên cảm thấy thực hưng phấn, hai mắt tỏa ra ánh áng, 【 Lạc Lạc cố lên, độ hảo cảm của Tưởng Phi sắp lấp đầy rồi, như vậy có nghĩa là nhiệm vụ về Tưởng Phi cũng đã hoàn thành được một nửa. 】
Quý Lạc gật gật đầu, chạy chậm đến trước mặt Tưởng Phi, trên mặt lộ ra một chút xin lỗi, có chút ngượng ngùng mà hướng Tưởng Phi nói: "Chờ lâu rồi đi?"
Tưởng Phi nào dám ăn ngay nói thật, bèn nói dối: "Không có sao, anh cũng vừa mới đến thôi."
Không cần nhìn liền biết Tưởng Phi đang nói dối, bất quá Quý Lạc cũng sẽ không ngốc đến mức mà đi vạch trần hắn, chỉ ngượng ngùng cười, liền nói: "Chúng ta nhanh vào đi thôi."
Nói xong, còn cho phép phấn trạng, phảng phất như đã gấp không chờ nổi.
Tưởng Phi cười, đây mới là mẫu hình con gái mà hắn thích, còn Bạch Liễm...... Nghĩ đến Bạch Liễm, Tưởng Phi liền thu hồi lại nụ cười, lắc lắc đầu đem Bạch Liễm vứt ra sau đầu, hiện giờ chỉ cần nghĩ đến Bạch Liễm dạ dày hắn liền quay cuồng.
"Được, chúng ta đi thôi."
Hắn duỗi tay, muốn cầm lấy tay Quý Lạc, đột nhiên phía sau có một người lao tới, vừa lúc đánh vào trên người hắn, sức lực rất lớn, thân hình Tưởng Phi lung lay hai cái mới đứng vững được.
Người kia đầu mang chiếc mũ lưỡi trai màu đen, vành mũ ép rất thấp, thế nên không thấy rõ được bộ dạng, bất quá từ dáng người mà nhìn, hẳn là đàn ông.
Tưởng Phi nhíu nhíu mày, chờ tên nam tử kia xin lỗi hắn, nhưng mà ánh mắt người kia còn chưa nhìn hắn một cái đã trực tiếp bỏ đi, nện bước rất vội vàng, giống như là sợ người khác nhận ra.
"Anh......" Tưởng Phi từ nhỏ đã được tiếp thu một nền giáo dục tốt đẹp, hơn nữa trong nhà còn có tiền, vì thế chưa bao giờ có người đối với hắn như vậy, người này không chỉ đụng phải hắn, hơn nữa đến câu xin lỗi cũng không có nói, trong lòng hắn liền có chút bất mãn.
Quý Lạc nhìn bóng dáng người kia, cảm giác có chút quen thuộc, người kia hình như cảm nhận được tầm mắt của Quý Lạc, bước chân liền nhanh hơn, chỉ chốc lát sau liền biến mất.
Chờ lúc quay đầu lại, liền nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Tưởng Phu, cô ôn nhu khuyên nhủ: "Có lẽ người kia đang có việc gấp gì đó cũng không chừng."
Mỹ nhân đã lên tiếng, Tưởng Phi mà bất mãn thêm nữa liền trông có vẻ keo kiệt, nhìn Quý Lạc kia trương lệnh người cảnh đẹp ý vui mặt, Tưởng Phi cũng hết giận hơn phân nửa.
"Được rồi, chúng ta vào đi thôi."
Bị một màn này làm gián đoạn, Tưởng Phi cũng đã quên lúc trước đang muốn cầm tay Quý Lạc, liền bước thẳng vào bên trong.