Một giọt hai giọt, có thứ gì từ trong hốc mắt hắn chảy ra, Nguyệt Trì mờ mịt chà lau, nhưng càng lau thì lại cảm thấy nó rơi xuống càng nhiều, tâm cũng càng thêm đau đớn, vài giây sau, hắn đột nhiên la lên một tiếng: "Lạc Lạc!"
Giờ phút này, trong đầu hắn bỗng nhiên nhiều thêm một đoạn ký ức không thuộc về mình, đó là ký ức của một người hoàn toàn khác hắn, nhưng cũng giống hắn, chính là đều yêu Quý Lạc, hoặc nói cách khác, hắn chính là người kia.
"Lạc Lạc, vì sao ta đã tìm được nàng rồi, thì nàng lại rời đi? Ta không cam lòng, ta không muốn mỗi lần đều phải nhìn nàng rời đi."
Nguyệt Trì đem tay Quý Lạc đặt ở trên ngực hắn, rồi làm nũng nói: "Nơi này đau quá, thật sự đau quá, Lạc Lạc."
Mặt khác, những người đang quỳ trên mặt đất thì lại lẳng lặng mà nhìn Nguyệt Trì, thấy tình huống của hắn không tốt lắm, bọn họ liền không dám lên tiếng.
"Lạc nhi......"
Lúc này, thanh âm của Mộ Lãnh bỗng nhiên truyền đến, Nguyệt Trì nghe tiếng liền phản ứng lại, là do người này, nên mới làm hắn mất đi Quý Lạc, vì vậy, hắn phải trừng phạt người này thế nào đây?
Nguyệt Trì đứng lên, đôi mắt giống như hiện ra ánh sáng màu đỏ, hắn ném đồ vật trong tay xuống, rồi quay đầu lại nói với những người đang quỳ: "Hiện tại là để ta làm chủ đúng không?"
Những người đó bỗng cảm thấy sau lưng chợt lạnh, nghiễm nhiên đã quên đi Hoàng đế mới chết, từng người từng người kính cẩn gật đầu, chỉ sợ không thể ở trước mặt tân hoàng đế mà tranh công.
Động tác của bọn họ làm cho Nguyệt Trì rất vừa lòng, Nguyệt Trì cười một cái, kế tiếp, ngữ khí liền sắc bén, giống như một lưỡi dao sắc bén cắt ngang không khí, "Nếu đã như vậy, thì ta muốn người này sống không bằng chết."
"Này......" Vẫn có người còn do dự, Mộ Lãnh tốt xấu gì cũng là hoàng tử, như vậy tựa hồ không được tốt lắm.
"Hửm? Các ngươi không nghe theo? Không nghe theo vậy thì cùng chết đi."
Nguyệt Trì cởi áo khoác trên người ra, rồi đắp lên người của Quý Lạc, sau đó mới bế cô lên, rồi ném xuống một câu: "Các ngươi tự nhìn mà thực hiện."
Một ngày sau, thời điểm Mộ Lãnh bị cắt rớt thân[1], sau đó bị ném đến nam phong quán[2], Nguyệt Trì rốt cuộc cũng vừa lòng, "Loại người này, làm sao có thể để cho hắn chết dễ dàng được. Lạc Lạc, nàng cũng không hy vọng, có đúng không?"
[1] Hình như là cắt cái ấy ấy á~Xấu hổ quá ko dám nói ra âu😶😶
[2] Nam phong quán: Kỹ viện dành cho nam><
Nguyệt Trì nói với Quý Lạc đang nằm ở trong quan tài bằng thủy tinh, giờ phút này vết máu trên người của Quý Lạc đã được Nguyệt Trì xử lý sạch sẽ, hắn còn giúp Quý Lạc thay một bộ quần áo xinh đẹp, tuy rằng Quý Lạc đã chết, nhưng bên cạnh rãi đầy hoa mẫu đơn, làm cô nhìn qua vẫn khiến người kinh diễm như cũ
Nguyệt Trì thật sâu mà ngắm nhìn Quý Lạc lần cuối, sau đó, hắn mở nắp quan tài ra, rồi theo đó liền nằm vào, nhưng một phút kia, khóe miệng hắn lại giơ lên.
Sau này, có người đã viết lại câu chuyện này, mãi cho đến mấy trăm năm sau, rất nhiều người vẫn luôn nói Quý Lạc là họa quốc yêu cơ, cô không những hại chết hoàng tử, mà còn hại chết cả tân hoàng đế mới đăng cơ.
Nhưng cũng có rất nhiều cô nương chưa lấy chồng thấy hâm mộ Quý Lạc, bởi vì cô có được tình yêu xinh đẹp mỹ lệ nhất.
Trong không gian, Quý Lạc xem xong chuyện xảy ra kế tiếp, liền thở dài một hơi, quả nhiên không thể có quá nhiều gút mắt với người của vị diện, bằng không chính mình cũng sẽ dao động.
Nhị Linh ở bên cạnh sau khi xem xong, mới nói, 【 Nhiệm vụ thất bại! 】
Cái gì?
Quý Lạc còn chưa có phục hồi tinh thần lại từ trong thương cảm, đã bị một tin dữ này làm cho ngốc, vì sao nhiệm vụ lại thất bại?
Cô dùng ánh mắt dò hỏi Nhị Linh, Nhị Linh liền điều ra Quang Bản, mặt trên lại nhảy ra nữ nhân kia, lúc này tuy nàng không còn vẻ mặt ai oán, nhưng lại khóc sướt mướt mà nói: "Sao ngươi có thể làm Mộ Lãnh thành như vậy? Ta chỉ nói không được để cho hắn lên ngôi Hoàng đế thôi mà, còn có Mai Âm Âm, vì sao nàng ta vẫn còn sống êm đẹp như thế? Blah blah..."