Cốc U Lan nhìn cô bé trước mặt, khẽ thở dài.
Bình thường cô bé này vô pháp vô thiên, khi Diệp Thần Phi rời đi thật lại trở nên nhát gan như vậy.
Cô bé chống cơ thể dậy, ngồi thành một hàng với Diệp Hiểu Hiểu.
“Tiểu thư, hay là tỷ kể chuyện cho muội đi”.
Diệp Hiểu Hiểu quay mặt qua, nhìn cô bé: “Tỷ hết chuyện rồi”.
“Vậy tỷ kể cho muội, trong giấc mộng, tỷ giúp đỡ trẻ con chịu đói chịu lạnh đó thực hiện ước mơ như thế nào đi”, Cốc U Lan nói.
Diệp Hiểu Hiểu trầm mặc một lúc, cuối cũng khẽ thở dài: “Trong mộng đều là hư ảo, đến ngày thứ hai vẫn có người đói chết”.
Cốc U Lan ngẩn người: “Vậy tại sao tỷ không cứu bọn họ?”
Diệp Hiểu Hiểu mở mắt, nhìn chằm chằm ngọn cỏ trước mặt.
“Trong Mộng Hư giới, mỗi một ngày tỷ đều có thể nhìn thấy giấc mộng của rất nhiều người”.
“Có giấc mộng đẹp, cũng có ác mộng”.
“Tỷ cũng có thể nhìn thấy, mỗi một ngày có rất nhiều người giãy dụa trong ác mộng và đau khổ mà chết”.
“Tỷ trơ mắt nhìn họ, chết trước mặt ta, lại không làm được gì, thậm chí ngay cả bọn họ ở đâu tỷ cũng không biết”.
“Tỷ không cứu được bọn họ, tỷ thực sự không cứu được ai”.
Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu lại vùi đầu vào hai đầu gối, khẽ thút thít.
Cốc U Lan ngẩn người nhìn Diệp Hiểu Hiểu vùi đầu khóc, cô bé thực sự không ngờ cô bé trông có vẻ không bao giờ lo nghĩ lại sớm đã thấy rõ sinh tử trong thế gian.
Cô bé mím môi, nhẹ nhàng giơ cánh tay ôm Diệp Hiểu Hiểu vào lòng.
“Hay là muội kể chuyện cho tỷ nhé”.
Bên ngoài kết giới.
Diệp Thần Phi đã ở lại đây cả một ngày.
Hắn thử đủ mọi cách muốn tiến vào trong thế giới này.
Nhưng bất luận là hắn giảm bớt khí cơ bản thân, hay giả vờ thành tu sĩ độ kiếp kỳ nhỏ bé cũng không thể an toàn thông qua kết giới.
Đương nhiên, là an toàn với thế giới.
Thực lực hiện tại của hắn chỉ cần hơi không để ý thì sẽ mang đến tai họa vĩnh viễn cho thế giới này.
“Cái gì vậy chứ! Hả?”
“Cái thứ tiểu tiện ra thôi cũng có thể tan vỡ cũng xứng gọi là thế giới hả?”
Thế giới nhỏ yếu khiến hắn nóng ruột.
Nếu thực không quay về được, mọi người gia tộc nhà họ Diệp phải làm thế nào?
Diệp Hoàng sẽ đau lòng đến thế nào?
Hơn nữa, Diệp Hiểu Hiểu còn bị hắn ném lại ở đỉnh núi cao Thanh Cổ nữa.
“Không được, phải bình tĩnh”.
Diệp Thần Phi hít sâu một hơi, nghiêm túc suy nghĩ.
Dựa vào sức mạnh chắc chắn không được, vấn đề bây giờ không phải là không đủ sức mạnh, mà là quá mạnh.
Nhưng giảm bớt tu vi cũng không được, cùng với tu vi tăng lên, cơ thể của hắn cũng đạt đến trạng thái không thể ước lượng.
Lúc này, một giọt máu của hắn cũng có thể dễ dàng giết chết vô số sinh linh, hủy diệt thế giới nhỏ một phương.
Chẳng lẽ từ bỏ cơ thể, cướp một cơ thể khác từ đầu?
Vậy chi bằng không về nữa, quá ghê tởm.
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Thần Phi dần nhận thức được điểm yếu lớn nhất của mình.
Không đủ đạo pháp.
Tuy hắn có được tu vi và thần hồn mà người thường không thể sánh được, cũng có thể dễ dàng điều khiển đại đạo pháp tắc, nhưng hắn lại không biết gì về đạo thuật thần bí và đặc biệt.
Lý do rất đơn giản, hắn chưa từng thấy.
Từ lúc xuyên không đến nay, hắn thấy vô cùng nhiều công pháp, những đều là công pháp của giới phàm tục.
Lại cực kỳ ít tiếp xúc với kiến thức đạo pháp vượt qua giới phàm tục.
Cũng chính vì nguyên nhân này, mới bị kẻ chưa biết rõ danh tính đó bày một đạo pháp.
Hại hắn suýt nữa đánh vỡ không gian hư vô, sau đó bây giờ không thể quay về.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Thần Phi càng muốn tìm được kẻ đứng đằng sau, sau đó đánh một trận.
“Thôi vậy, vẫn nên nghĩ cách trở về thế nào trước thì hơn”.
Diệp Thần Phi nhìn kết giới trước mặt, vô số thiên đạo pháp tắc đan xen trong đó, giống như một tấm lưới trời dày đặc.
“Có lẽ ta biến mình thành thiên đạo của thế giới này thì có thể dung hòa đi vào chăng?”
Một luồng linh quang bỗng hiện lên.
Hắn nghĩ đến một thứ giống như vậy.
Xòe bàn tay, một viên tinh thạch sáng lấp lánh xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Chính là thiên trận thạch.
Loại tinh thạch này có thể trực tiếp liên kết với thiên đạo pháp tắc, trở thành một thông đạo dung nạp quy tắc.
Tháp Khởi Nguyên cũng được tạo thành từ đặc tính này của nó.
Nó lợi dùng các loại trận pháp dày đặc, liên kết pháp tắc, cho nên mới có thể sinh ra các loại linh dịch khởi nguyên.
“Ừm, làm thế này chắc có khả năng thành công”.
Diệp Thần Phi gật đầu, vung tay, vô số thiên trận thạch xếp hàng ngay ngắn trong hư không.
Đây là một công trình cực kỳ lớn.
Bởi vì hắn cần toàn bộ thiên đạo pháp tắc khắc ấn trong thiên trận thạch để ngụy trang cho mình.
Suy nghĩ một lát, Diệp Thần Phi bắt đầu ra tay.
Một ngày, hai ngày.
Mười mấy ngày sau đó, Diệp Thần Phi đều dồn sức vào trong quá trình khắc thiên đạo.
Thiên trận thạch trước mặt, bên trong mỗi một viên đều khắc ấn đường trận văn dày chi chít, mỗi một viên đều đại diện cho một loại thiên đạo pháp tắc.
Cuối cùng, công sức không phụ lòng người, hắn đã khắc toàn bộ thiên đạo hoàn chỉnh và trong thiên trận thạch!
Lúc này thiên trận thạch phải được gọi là thiên đạo thạch.
Diệp Thần Phi thở dài, đếm qua một lượt, lại có hơn hàng chục tỷ thiên đạo thạch.
Tất cả chi tiết nhỏ nhặt, đầy đủ không thiếu gì.
Chương 112: Thành công
“Hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng”.
Hai tay Diệp Thần Phi hoán đổi, hàng chục tỷ thiên đạo thạch lập tức biến thành một vòng xoáy siêu lớn.
Sau đó, thu nhỏ về hướng vị trí trung tâm nhất!
Một lát sau, tất cả thiên đạo thạch biến mất hoàn toàn.
Biến thành một chiếc nhẫn màu trắng tinh xảo, rơi vào lòng bàn tay Diệp Thần Phi.
“Gọi ngươi là nhẫn thiên đạo đi”.
Diệp Thần Phi liền đặt một cái tên, sau đó đeo chiếc nhẫn thiên đạo lên tay.
Lập tức, khí tức trên người hắn xảy ra biến hóa, huyền ảo.
Dường như lúc này, hắn lắc người biến thành một vị thiên đạo du ngoạn.
“Thử xem sao”.
Diệp Thần Phi đeo nhẫn thiên đạo, đến trước kết giới.
Hít sâu một hơi, hắn đưa bàn tay ra thò vào trong thế giới.
Khi hắn xuyên qua kết giới, cuối cùng không thấy bị tan vỡ.
Một tia lưu quang từ trong nhẫn thiên đạo lưu chuyển ra gắn lên tay của Diệp Thần Phi.
Nó đã bảo vệ Diệp Thần Phi.
À không, nó bảo vệ thế giới này, không bị Diệp Thần Phi làm hại.
Diệp Thần Phi phấn khởi, bước ra một bước, cả cơ thể trượt vào bên trong kết giới.
Không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cuối cùng Diệp Thần Phi thuận lợi tiến vào.
“Thật không dễ dàng”.
Diệp Thần Phi nhìn nhẫn thiên đạo trên tay, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Chỉ tiếc rằng bên trong thế giới này, hắn chỉ có thể yếu như thiên đạo.
“Mau chóng đi xem mấy đứa Diệp Hiểu Hiểu có làm bừa hay không thì hơn”.
Đỉnh núi cao Thanh Cổ.
Xe lừa vẫn ở chỗ cũ.
Bỗng nhiên, một bóng hình xuất hiện trước xe lừa.
Con lừa già gày trơ xương lập tức hí lên.
Diệp Hiểu Hiểu thò đầu ra từ trong xe.
Khi nhìn thấy Diệp Thần Phi, cô bé hơi mất hồn.
“Ô, rất tốt, lần này cháu lại nghe lời như vậy, không chạy ra ngoài vòng tròn”.
Diệp Thần Phi còn chưa nói xong, một bóng hình nhỏ nhào vào trong lòng hắn, ôm chặt hắn.
“Cháu tưởng người không quay về nữa rồi”, Diệp Hiểu Hiểu mếu máo nói.
“Suýt nữa là thế, nhưng vẫn không làm khó được ta”, Diệp Thần Phi cười nói.
Diệp Hiểu Hiểu không nói gì, chỉ ôm cánh tay của Diệp Thần Phi, càng lúc càng chặt.
Cảm nhận được cảm xúc của cô bé, Diệp Thần Phi khẽ thở dài, cười nói: “Ta nhớ, lần trước ngươi ở trong Mông Hư Giới một tháng, cũng không như vậy”.
“Đó là vì người quay lại đúng thời gian”, Diệp Hiểu Hiểu lẩm bẩm nói.
“Cái gì?”
Diệp Hiểu Hiểu bỗng buông tay ra, trừng mắt nhìn Diệp Thần Phi: “Cháu nói, sau này người rời đi, có thể cho thời gian cụ thể không, nói sẽ nhanh quay về, bọn cháu đã đợi hơn nửa tháng rồi đấy!”
Thấy Diệp Hiểu Hiểu bỗng nổi giận bừng bừng, Diệp Thần Phi sững người, nha đầu này bám dính lấy mình từ lúc nào vậy?
Hắn vuốt mái tóc màu tím đỏ của Diệp Hiểu Hiểu, cười nói: “Được, ta hứa với cháu, sau này nếu rời đi, nhất định sẽ cho cháu thời gian chính xác”.
“Thế nào?”
Diệp Hiểu Hiểu chu miệng: “Vậy còn tạm”.
Sau đó, cô bé quay đầu nhìn thấy Cốc U Lan từ trong xe đi xuống, nói: “Người không biết nơi núi cao hoang dã này đã dọa U Lan sợ thành thế nào đâu”.
Cốc U Lan:
Được, tỷ lớn hơn, tỷ nói gì thì là thế ấy.
“Được rồi”.
Diệp Thần Phi cười: “Lần này tính hết lên ta”.
“Chẳng phải cháu thích chơi à, ta hứa với cháu, hành trình sau đây, không hạn chế cháu, muốn chơi gì thì chơi”.
Diệp Hiểu Hiểu lập tức nhảy nhót vui mừng.
Nhìn cô bé đáng yêu này, Diệp Thần Phi không hỏi cảm thán.
Tốn biết bao nhiêu công sức quay về, rất đáng.
Còn về kẻ đứng đằng sau đó.
Ta sẽ từ từ tính sổ với ngươi.
Núi cao rừng sâu.
Núi rừng nơi này như đao, đâm thẳng lên trời, cao mấy trăm trượng.
Hình như không có loài người nào từng đến nơi này, tất cả đều giữ hình thái nguyên sơ nhất.
Trong đó có một ngọn núi còn cao hơn lớn hùng vĩ hơn những ngọn khác.
Trên đỉnh núi có một đầm nước xanh biếc.
Bên đầm nước có một con sư tử màu xanh, nhắm mắt đang ngủ say.
Bỗng nhiên, tai nó dựng lên, quay đầu nhìn lên bầu trời phía Nam.
Một luồng dao động cường mạnh đang nhanh chóng xông về phía bên này!
Con sư tử màu xanh lập tức bỏ dậy, mắt nhìn chằm chằm phía chân trời xa xôi.
Từ khí thế truyền đến đó, hình như không yếu hơn mình, hơn nữa còn rầm rộ phô phương, không hề che đậy.
Nó muốn khiêu chiến địa vị của mình sao?
Khí thế mạnh mẽ lập tức bùng lên từ trên người sư tử màu xanh, nó dựng đứng bộ lông cuồn cuộn, tức giận phì phò.
Là ai? Dám khiêu khiêu khích ở địa giới này.
Một lát sau, một bóng hình đầy màu sắc xuất hiện trong tầm mắt.
Trông có vẻ giống một con chim.
Sư tử xanh sững người, phun ra hai luồng hơi thở rực lửa trực tiếp làm tan chảy đá dưới chân.
Nó nhận ra con chim khí thế bừng bừng đó chính là Loan Điểu bảy màu, kẻ thù không đội trời chung của mình ở cách nơi này hơn trăm dặm!
Thấy Loan Điểu bảy màu nhanh chóng ép gần, càng lúc càng hiện to trong tầm mắt, sư tử xanh ưỡn ngực, lông bay bay, ngửa cổ lên trời gầm lớn với Loan Điểu!
Sức mạnh to lớn bùng nổ trên đỉnh núi, mây trắng và sương mù xung quanh đều bị nổ ra một đường vòng cung đường kính mấy kilomet.
“Ngao!”
Nó trút cơn giận của mình.
Nhưng bỗng nhiên, nó cảm thấy môi trường xung quanh hơi kỳ lạ, mùi hương cây cỏ biến mất, chỉ có hương thơm thoang thoảng.
Sư tử xanh mở to mắt, khuôn mặt của loài người xuất hiện trước mặt nó.
“Meo?”
Một nắm đấm lớn phóng to trong mắt nó.
Chương 113: Đều là tiểu ma nữ
Rầm một tiếng, trước mắt bỗng chốc tối sầm lại, sau đó cái gì cũng không biết.
“Đại bá, đó là cái gì thế?”
Trên bầu trời là Loan Điểu bảy màu, giọng một cô gái bỗng chốc vang lên.
Cô gái với mái tóc dài màu đỏ tím nhảy ra từ dưới thân Loan Điểu.
Đó chính là Diệp Hiểu Hiểu.
Cô bé không ở trên người Loan Điểu, mà đang bám lấy móng vuốt của nó, cứ thế lắc lư giữa không trung, lắc qua lắc lại.
Bỗng nhiên, Diệp Hiểu Hiểu trực tiếp buông tay ra, một vòng tròn màu xanh xuất hiện dưới chân.
Chẳng mấy chốc đã xuất hiện trước mặt Diệp Thần Phi.
Diệp Thần Phi vẫn bận rộn đỡ chiếc xe lừa, hắn tiện tay ném con sư tử đã chết ngất sau lưng vào, thản nhiên nói: “Đây là Thanh Sư Thương Cổ, yêu thú bát phẩm, tương đương với một tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ”.
“À”.
Diệp Hiểu Hiểu à một tiếng, nghiêng đầu nhìn Thanh Sư Thương Cổ đã trở nên nhỏ bé, trông có chút đáng yêu, bị Cốc U Lan trong xe đâm một dao vào cổ họng.
“Dùng cách ta đã chỉ cho cô ấy, cẩn thận một chút nhé”.
“Loại sư tử này có thịt rất ngon, cả trên cả dưới đều là bảo bối cả đấy”, Diệp Thần Phi nói.
“Dạ, lão gia”.
Cốc U Lan rút đao nhỏ ra, máu tươi phun mạnh, nhưng nhanh chóng được cô bé dùng một cái bình nhỏ hứng lại.
Con dao nhỏ này là thứ Diệp Thần Phi luyện chế riêng cho Cốc U Lan, dù là thứ cứng rắn hay dai đến mức nào cũng có thể cắt đứt.
Cốc U Lan đưa ngón tay vuốt lấy giọt máu tươi trên thân dao, sau đó cho vào miệng.
Ánh mắt cô bé lóe lên ánh sáng vàng rực rỡ.
Nhìn hai người trước mặt, Diệp Hiểu Hiểu không nhịn được rụt cổ lại.
Quá tàn nhẫn, sư tử đáng yêu như vậy cơ mà.
Nhưng nhớ tới món ngon vừa quý hiếm vừa lạ mà Cốc U Lan làm ra thì bụng cô bé cũng reo lên ọt ọt.
“Thôi không nhìn nữa, không nhìn nữa”.
Diệp Hiểu Hiểu ngả người về phía sau, vòng tròn màu xanh xuất hiện, ngay sau đó, cô bé lại leo lên cổ Loan Điểu bảy màu.
Sau đó, dường như cô bé có thể nghe thấy tiếng nức nở.
Nghiêng đầu qua xem thử, thì trông thấy Loan Điểu bảy màu đang chảy nước mắt.
“Bảy Màu, ngươi bị làm sao thế?”, Diệp Hiểu Hiểu tò mò hỏi.
Loan Điểu bảy màu thốt ra tiếng người: “Con Thanh Sư đó là một người bạn cũ của ta”.
Diệp Hiểu Hiểu ngẩn người: “Nói thế tức là ngươi muốn đi cùng với nó hả?”
“Ấy không không không nhé!”
Loan Điểu bảy màu lập tức hoảng hốt: “Cuống quít lắc đầu: “Chỉ là ta đang cảm động vì mình may mắn quá thôi, đại lão gia lại buông tha cho ta, không giao ta cho tiểu ma nữ trong xe”.
Diệp Hiểu Hiểu đập bốp vào gáy nó: “Đừng có lắc, ta sắp ngã xuống đến nơi rồi!”
Loan Điểu vội vàng bình tĩnh lại, bay thật vững vàng.
“Yên tâm đi Bảy Màu, sau này ngươi cứ đi theo ta, chắc chắn sẽ không chịu bất kỳ tổn thương nào”.
Diệp Hiểu Hiểu vừa nói vừa nhổ một nhúm lông vũ khá rực rỡ trên người nó xuống, bắt đầu thắt thành vòng đeo trên đầu.
Loan Điểu bảy màu:
Bản thân cô cũng là một tiểu ma nữ!
Thôi bỏ đi, ít nhất còn đỡ hơn mấy con khác, yêu thú rơi vào tay cô gái kia đều được đặt lên bàn ăn hết.
Vài bóng người vội vã lướt qua bầu trời.
Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh thấu xương ập tới.
Diệp Hiểu Hiểu sửng sốt, đeo chiếc vòng bảy màu đã được thắt xong lên đầu, sau đó đứng dậy nhìn về phương xa.
Một mảnh màu trắng mênh mông xuất hiện trong tầm mắt, ánh mặt trời chiếu xuống soi rọi, sáng lạn lại chói mắt.
“Đại bá, chúng ta đến rồi”, Diệp Hiểu Hiểu hét lớn.
Diệp Thần Phi gật đầu, hắn đã trông thấy từ trước rồi.
Cánh đồng tuyết phía bắc chính là điểm đến của hắn.
Sau khi phá vỡ dòng chảy thời gian, hắn lấy ra một chiếc lá cây màu trắng, trên chiếc lá có khắc hình một con gấu với bộ lông rất dài.
Sau khi kiểm tra thì Diệp Thần Phi nhận ra, đó là một loại sinh vật trong truyền thuyết chỉ sống ở cánh đồng tuyết phương bắc, được gọi là Thiên Tai.
Thế nên hắn chọn băng qua đỉnh núi cao Thanh Cổ để đến cánh đồng tuyết phương bắc.
Nhưng mà hắn đi cũng không nhanh lắm, dọc đường đi, hắn dẫn nhóm Diệp Hiểu Hiểu đi khám phá đỉnh núi cao Thanh Cổ một phen.
Chẳng hạn như nướng Giao Long dưới hồ, hấp Xích Hỏa Kỳ Lân, rang Đại Địa Thần Tằm.
Dọc đường đi, bọn họ càn quét hết tất cả những yêu thú trên lục phẩm, hái hết linh quả, cướp hết sạch chút thiên tài địa bảo ở đó.
Có thể nói là đi tới đâu càn quét tới đó, không ngoa chút nào.
Cũng may, cuối cùng bọn họ cũng đã đến cánh đồng tuyết phương bắc.
Nếu đỉnh núi cao Thanh Cổ có ý thức, chắc chắn nó sẽ cảm động đến mức rơi nước mắt.
“Đại bá, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”
Diệp Hiểu Hiểu hỏi.
Lúc này, bọn họ đã chính thức đi tới vùng trời trên cánh đồng tuyết phương bắc, mặt đất đã bị một lớp tuyết rất dày bao phủ, không thể nhìn thấy một sinh vật sống nào tồn tại.
Diệp Thần Phi thả thần thức, đảo qua, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra một trấn nhỏ có nhiều người đang tụ tập cách đó mấy trăm dặm về hướng đông.
“Đi tìm người”.
Nói xong, xe lừa thay đổi phương hướng, nhanh chóng lao tới chỗ con người ta đang tập trung.
Diệp Hiểu Hiểu đứng trên đỉnh đầu Loan Điểu bảy màu, theo sát phía sau.
Chương 114: Đụng nhầm người
Bắc Quốc đóng băng hết cả vạn dặm, tuyết rơi quanh năm.
Khí hậu nơi này hết sức lạnh giá và khắc nghiệt, điều kiện sống rất khó khăn vất cả.
Nhưng luôn có những sinh linh ý chí sắt đá, kiên trì tiếp tục sống ở một nơi thế này.
Con người chính là một trong số đó.
Cánh đồng tuyết mịt mù, một bức tường thật cao lớn chặn đi cơn gió lạnh từ cánh đồng tuyết.
Đó chỉ là một bức tường gỗ, nhưng trên đó có ánh sáng của trận pháp nên mới giữ cho nó sừng sững không ngã từ ngày này qua tháng nọ.
Đằng sau tường gỗ là những căn nhà bằng gỗ hết sức đơn giản.
Bên ngoài và trên mái căn nhà được phủ kín cỏ khô và da thú, tuyết đọng hai bên đường, thỉnh thoảng lại có người quấn hết từ trên xuống dưới vội vàng đi qua.
Lúc này, một chiếc xe lừa từ đằng xa đi tới.
Trông chiếc xe lừa đó hoàn toàn không liên quan gì đến phong cảnh nơi này tí nào.
Rất đơn sơ, xung quanh trống trải, cả cái lều cũng không có.
Một người đàn ông, hai cô gái trẻ, quần áo cũng mỏng manh, bay bay trong cơn gió lạnh lẽo.
Nhưng trời thì rét căm căm là thế, mà trông ba người họ như không có cảm giác gì, thật sự rất kỳ lạ.
Xe lừa trông có vẻ chậm rãi, nhưng chỉ trong vài giây thôi nó đã đứng trước cổng tường thành.
Người canh giữ trên tường lập tức trở nên đề phòng.
“¥!&”
Bọn họ quát lớn, nhưng ngôn ngữ bọn họ nói hoàn toàn khác với liên minh Cửu Thành bên kia.
Diệp Thần Phi vỗ tay thành tiếng, một linh thức từ đỉnh đầu người trên tường bay ra, sau đó chia thành ba luồng sáng chảy vào thức hải của ba người.
Ngay sau đó, bọn họ đã hiểu được thứ ngôn ngữ này.
“Các người là ai! Tới đây làm gì!"
Người nọ quát, cung tiễn trong tay đã được kéo căng, dồn sức chờ được bắn đi.
“Bộp”.
Diệp Hiểu Hiểu bắt chước Diệp Thần Phi, vỗ thành thành tiếng.
Sau đó, người bảo vệ trên tường thành lập tức ngã xuống, nằm ngủ khò khò.
“Hì hì”.
Cô bé nhìn Diệp Thần Phi cười cười.
Diệp Thần Phi lắc đầu, điều khiển xe lừa tiếp tục đi tới, khi bọn họ tới gần thì cổng lớn tự động mở ra.
Những người canh giữ đều chìm vào mộng đẹp cả rồi.
Một lát sau, bọn họ đứng trước một căn nhà khá lớn, nơi này xích khá nhiều dã thú, có ngựa hoang, có trâu một sừng, cũng có con chim có đôi chân dài kỳ quái.
Trông có vẻ giống thú cưỡi lắm.
“Khách trạm Mộc Tháp”.
Đây là một chỗ nghỉ chân, bên trong có tiếng người loáng thoáng.
“Vào trong xem thử đi”.
Diệp Thần Phi bước xuống xe lừa, Diệp Hiểu Hiểu và Cốc U Lan cũng nhảy xuống.
Loan Điểu bảy màu thì hóa nhỏ, kích cỡ giống một con chim sẻ, trốn trong mái tóc dài xõa trên đầu vai Diệp Hiểu Hiểu.
“Kẽo kẹt”, một tiếng, Diệp Thần Phi đẩy cửa bước vào.
Nhất thời, một làn sóng nhiệt cùng với mùi rượu và thuốc nồng nặc ập thẳng vào mặt họ, kèm theo đó là tiếng ồn ào náo nhiệt.
“Khụ khụ!”
Diệp Hiểu Hiểu bị sặc, cố gắng xoa mũi vài cái, ngẩng đầu lên lại phát hiện nhà trọ mới nãy vẫn còn ồn ào đã trở nên yên tĩnh.
Gần như tất cả mọi người đều chuyển tầm mắt nhìn chằm chằm bọn họ.
Có tò mò, có khó hiểu, cũng có sự tham lam.
Diệp Thần Phi cất bước đi tới, tùy tiện tìm một bàn không có người ngồi xuống.
“Người đâu, mang rượu và thức ăn ngon lên đây”.
“Có ngay!”
Một thanh niên gầy gò lên tiếng trả lời.
Chẳng mấy chốc, hắn ta đã mang một vì rượu và mấy đĩa thức ăn lên.
Lúc này, những vị khách khác mới quay đầu đi, sự ồn ào ban nãy lại trở về.
Ba món ăn, tất cả đều là thịt, nấu nướng hết sức đơn giản và cẩu thả.
Nhưng Diệp Thần Phi vẫn cầm đũa lên, với một quán ăn mà nói, phải có sự can đảm để nếm thử những món ăn ở đó.
Cốc U Lan thì lấy một viên linh thạch hạ phẩm ra đặt vào tay chạy bàn.
Tên chạy bàn ngẩn người, sau đó hớn hở bỏ đi.
Trở lại quầy, hắn ta ghét tai chưởng quầy khôi ngô: “Thúc thúc, chắc là những người đó đi từ nơi khác tới”.
Nói xong, hắn ta lại giơ giơ viên linh thạch kia lên.
Chưởng quầy cầm tẩu thuốc, liếc hắn ta một cái: “Lo làm chuyện của mình đi”.
“Nhìn là biết những kẻ đó không phải loại tầm thường, đừng có tự rước lấy phiền toái!”
Chạy bàn cười ha hả: “Tất nhiên là ta sẽ không làm thế, nhưng đám Hắc Lang kia thì chưa chắc đã kiềm chế được đâu”.
Nhìn theo ánh mắt tên chạy bàn, một bàn năm người mặc bộ quần áo đen tuyền bằng vải thô đang ghé tai nhau, thì thầm chuyện gì đó.
Họ vừa nói vừa nhìn về phía Diệp Thần Phi.
“Thế thì cứ để bọn họ thử một phen xem sao”, chưởng quầy phun một ngụm khói đặc ra.
Một lát sau, bọn Hắc Lang đứng dậy, nhe răng cười đi tới chỗ Diệp Thần Phi.
“Này”.
“Ngậm cái miệng chó đó lại rồi cút đi”.
Diệp Thần Phi cầm lấy vò rượu uống một ngụm, khẽ nhíu mày, lại đặt nó xuống.
Bị Cốc U Lan nuôi quen miệng rồi, mấy thứ phàm tục này khiến hắn thật sự không có chút hứng thú nào.
Hắc Lang bị lờ đi thì chợt ngẩn người, bao năm qua, hắn ta hoành hành ngang dọc ở đây bao năm, chưa từng thấy một kẻ nào kiêu ngạo như thế.
“Con mẹ ngươi”.
“Rầm!”
Vừa mới mở miệng, cơ thể của năm người bọn Hắc Lang đã bay lên, một đường bay thẳng ra ngoài, phá nát mấy cái bàn, sau đó nện vào tường rồi ngã xuống đất.
Miệng đầy máu, tất nhiên là cũng không còn hơi thở.
Hắn ta trợn tròn mắt, đến tận lúc chết vẫn không biết rốt cuộc mình đã trêu vào kẻ thế nào.
Những vị khách khác cũng đứng bật dậy, hoảng sợ nhìn Diệp Thần Phi.
Rốt cuộc hắn đã làm như thế nào vậy!
Nhưng vẻ mặt của Diệp Thần Phi vẫn bình thường, như thể đó là một chuyện hết sức nhỏ bé, hắn gắp một miếng thịt bỏ vào miệng rồi lắc đầu, đặt đũa xuống.
Chương 115: Cửa khẩu Bình Dương
Rượu thịt nơi này thật sự không có điểm nào để khen cả.
Sau đó, hắn đứng dậy, đi tới chỗ chưởng quầy.
Chưởng quầy thấy Diệp Thần Phi đi tới thì tim như muốn ngừng đập đến nơi, miệng ngậm tẩu thuốc, cử động một cái cũng không dám.
“Có thấy thứ này bao giờ chưa?”
Diệp Thần Phi lấy ra phiến lá màu trắng, đặt trước mặt chưởng quầy.
Chưởng quầy ngẩn người, nhìn đầu con gấu trên phiến lá, đồng tử co rút thật mạnh.
“Đây là đồ đằng của nước Vĩnh Đông!”
Vẻ mặt ông ta hết sức hoảng sợ, người này muốn tìm kiếm Vĩnh Đông ư?
Đó chính là thế lực siêu mạnh, số một số hai của cánh đồng tuyết phương bắc!
“Ở đâu?”
Diệp Thần Phi cất phiến lá đi.
Chưởng quầy thoáng bình tĩnh lại, nói: “Ở xa lắm, cách đây vạn dặm về phía đông bắc, ta cũng chỉ nghe kể về nơi đó mà thôi”.
“Cảm ơn”.
Diệp Thần Phi lấy ra linh thạch hạ phẩm đặt lên bàn, sau đó xoay người rời đi.
Diệp Hiểu Hiểu và Cốc U Lan cũng vội vàng đứng dậy, sau đó rời đi.
Rất lâu sau đó, trong quán ăn mới bắt đầu có âm thanh.
“Thúc, rốt cuộc những người đó là ai thế?”
Chạy bàn run giọng hỏi, đến tận lúc này hai chân hắn ta vẫn còn run rẩy, may là lúc nãy đã kiềm nén được lòng tham!
Nếu không…
Chưởng quầy chuyển tầm mắt từ bọn Hắc Lang về, rít một hơi thuốc thật mạnh, trầm giọng nói: “Là những người siêu phàm!”
“Không biết bọn họ là pháp sư thiên mệnh, hay là chiến sĩ thú linh”.
Chưởng quầy phun ra làn khói dày đặc, lòng vẫn còn sợ hãi: “Cũng may, mục tiêu của bọn họ là nước Vĩnh Đông”.
Chạy bàn khó hiểu nói: “Sao ta chưa từng nghe tới cái tên này vậy”.
“Tất nhiên là ngươi chưa nghe tới nó bao giờ rồi”, chưởng quầy nói: “Đó là một đế quốc khổng lồ cách đây tận mấy ngàn vạn dặm, chỉ toàn là người siêu phàm!”
“Trước kia, ta vô tình được đi theo một kẻ siêu phàm, mạnh đến mức nghịch thiên, cũng đến đó một lần, chỉ đi đường thôi đã mất tận ba năm”.
Khi bọn họ đang nói chuyện thì bọn Diệp Thần Phi đã đi tới một cánh cổng rất lớn.
Cánh cổng cao hơn mười trượng, dựng thẳng lên trời, như cửa dẫn lên thiên đường vậy.
Trên đó là hai chữ hết sức to lớn và cứng cáp.
Vĩnh Đông.
Bình Dương là cửa khẩu nằm ở tít phía tây của nước Vĩnh Đông.
Nó nằm gọn bên trong Tây Thiên Môn, như một bức tường chiếm giữ Thái Cổ Thần Long nơi này.
So với cửa khẩu Bình Dương, thành Vân Tiêu có thể nói là chẳng khác gì trấn nhỏ.
Tây Thiên Môn, cao đến hơn mười trượng, một vầng sáng dựng lên từ thiên môn, lại tỏa sang hai bên, không biết kéo dài bao nhiêu vạn dặm.
Muốn từ bên này vào nước Vĩnh Đông, thì chỉ có thể đi qua Tây Thiên Môn.
Ngày nào cũng có rất nhiều tu sĩ muốn vào cổng, đã xếp thành hàng dài hơn mười dặm bên ngoài rồi.
Tất nhiên Diệp Thần Phi không đủ kiên nhẫn để xếp hàng, trong lặng lẽ, xe lừa của hắn đã nằm trong cửa khẩu Bình Dương rồi.
Trong nháy mắt, một dòng nước ấm đã chảy dọc đến.
“Nơi này phồn hoa náo nhiệt thật đó!”
Diệp Hiểu Hiểu nhìn ngã tư đường rộng lớn đông đúc người qua lại, chậc chậc than thở.
Cũng có vài người nhìn chằm chằm vào cô bé.
“Đó là xe gì thế?”
“Hình như là một xe lừa già bình thường thôi”.
“Ồ, cô bé đó đáng yêu quá, ta còn tưởng là công chúa nhà nào đó chứ”.
Bọn họ cũng bàn tán về chiếc xe lừa đơn sơ kia.
Cũng may, người nơi này có phong cách ăn mặc rất khác biệt, cũng không có ai hứng thú với vẻ kỳ lạ của bọn họ.
“Ồ, đại bá mau nhìn kìa, cháu tìm thấy con gấu kia rồi!”
Diệp Hiểu Hiểu bỗng nhiên la lên, chỉ vào một đứa bé trên đường cái.
Sau lưng đứa bé đó có thêu một hình, chính là con gấu lông dày được khắc trên phiến lá màu trắng kia.
Diệp Thần Phi khẽ thở dài: “Cháu ngẩng đầu lên đi”.
Diệp Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên, lập tức há to miệng.
Phố lớn ngõ nhỏ, cửa hàng lầu cao, hầu như tất cả mọi nơi đều cắm một loại cờ màu trắng.
Trên lá cờ đó chính là con gấu lông dày kia!
“Chúng ta đến hang gấu rồi hả?”, Diệp Hiểu Hiểu hết sức kinh ngạc.
Diệp Thần Phi giơ ngón tay, vẽ một vòng tròn trên không trung.
Lúc này, vô số tin tức hỗn loạn hiện lên từ đỉnh đầu những người đi đường, tụ tập vào đầu ngón tay hắn, tạo thành một lốc xoáy.
Sau đó, hắn đưa thần thức vào lốc xoáy thăm dò.
“Đại thiên thần?”
Một tin tức quan trọng đã được hắn thu vào tay.
Chuyện là, ở nước Vĩnh Đông, con gấu đó không được gọi là thiên tai như những người ngoài kia, nó được tôn xưng là đại thiên thần.
Đại thiên thần đó cực kỳ thần thông quảng đại, hô mưa gọi gió.
Quan trọng nhất là, nó một tay tạo nên lá chắn Vĩnh Đông, ngăn cản tất cả giá lạnh và mưa tuyết bên ngoài, để con người có thể sống thoải mái, yên ổn.
Diệp Thần Phi bĩu môi, hắn đã chú ý tới lá chắn Vĩnh Đông này từ khi mới đến, dấu hiệu của trận pháp quá lộ liễu, có thể thấy nó được sắp đặt bởi những tu sĩ rất mạnh mẽ.
Chắc là không liên quan gì đến con "gấu Đại Thiên” này cho lắm đâu.
Nhưng hắn cũng không quan tâm tới lá chắn Vĩnh Đông này, hắn chỉ muốn biết tại sao đại thiên thần lại xuất hiện trên phiến lá màu trắng này thôi.
Phiến lá màu trắng đó rốt cuộc là cái gì?
Nghĩ nghĩ, Diệp Thần Phi thả thần niệm ra, nhanh chóng bao trùm lấy cả cửa khẩu Bình Dương, mọi người bên trong đều xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Chương 116: Cây Vỡ Lòng
“Hợp Thể kỳ là mạnh nhất rồi ư?”
Diệp Thần Phi khẽ nhíu mày, người có thể chém đứt nhân quả của phiến lá này xuống, sau đó bỏ vào dòng thời gian chắc chắn không thể chỉ là một Hợp Thể kỳ nho nhỏ.
Nhưng cũng có thể tìm người hỏi một chút.
Nghĩ thế, Diệp Thần Phi chuẩn bị tóm người lại.
Nhưng hắn bỗng nhiên nhìn thấy một cái tên quen thuộc trong thần niệm.
“Ừm, vào đó nhìn xem thế nào”.
Một lát sau, xe lừa nhanh chóng đi tới một nơi hết sức phồn hoa.
Nơi này được trang trí cao hơn không chỉ là một bậc.
Trong đó, có một tòa lầu cao chín tầng, trông cực kỳ xuất chúng.
Trên bảng hiệu kia viết ba chữ thật lớn.
Vạn Bảo Các.
“Đúng là một thế lực lớn, cửa hàng trải khắp đại lục”.
Diệp Thần Phi xuống xe, dẫn Diệp Hiểu Hiểu và Cốc U Lan đi vào Vạn Bảo Các.
Giống với những nơi khác, tầng thứ nhất cũng đông đúc và chật chội.
Diệp Thần Phi đảo mắt nhìn, phát hiện hàng hóa nơi này có chút khác biệt với liên minh Cửu Thành bên kia.
Nhất là tỉ lệ đan dược, giảm xuống trên diện rộng.
Chiếm phần nhiều hơn chính là các loại máu yêu thú, nội đan yêu thú.
Hơn nữa những thứ này cũng được ưa chuộng rất nhiều.
Tu sĩ ở nơi này cũng khá là kỳ quái.
Linh lực trong người họ bị pha tạp khá nhiều, nhưng tố chất cơ thể lại rất mạnh, hơn nữa trên người họ cũng có một hoặc nhiều loại khí tức yêu thú khác nhau.
“Chiến sĩ thú linh hả?”
Trong những tin tức hắn vừa góp nhặt được, có một đoạn ngắn liên quan đến chiến sĩ thú linh và pháp sư thiên mệnh.
Đó cũng là phương thức tu luyện hoàn toàn khác với liên minh Cửu Thành bên kia.
“Hỏi thăm chút tin tức, tiện thể xem thử coi hai cách tu luyện này có gì đó để đúc kết lại không”.
Diệp Thần Phi gật đầu.
Sau đó, hắn bảo Diệp Hiểu Hiểu và Cốc U Lan tự do hoạt động, sau đó, bóng dáng của hắn chậm rãi biến mất.
Trên tầng cao nhất của Vạn Bảo các, có một người trung niên mặc cẩm bào đang cầm sổ sách xem thật cẩn thận.
Bỗng nhiên, một hơi thở xa lạ xuất hiện trong phòng.
“Ai!”
Người đàn ông trung niên đột nhiên ngẩng đầu lên, một con dao găm dài ba tấc đã bay ra từ trong cổ tay áo, như tia chớp lao về bóng người vừa mới xuất hiện.
Đó là linh khí bản mệnh mạnh nhất của ông ta, dưới Hợp Thể kỳ hoàn toàn không thể đỡ được!
Nhưng điều ông ta lo sợ nhất đã xảy ra.
Khi con dao găm mà bình thường không ai có thể địch nổi đó sắp đâm trúng người kia thì chợt dừng lại đầy quỷ dị.
Mà bản thân ông ta cũng bị giam cầm trong nháy mắt, cả cử động cũng không được dù chỉ là một chút.
Người đàn ông trung niên chấn động, ở cửa khẩu Bình Dương này, người duy nhất khiến ông ta phải kiêng dè chỉ có mình quan chủ cửa khẩu, đang là Hợp Thể kỳ mà thôi.
Có thể thấy, dù là quan chủ cũng không có được thực lực đáng sợ như thế!
Đây là một đại tu khủng bố từ đâu đến? Rồi tại sao lại tìm đến ông ta?
Người đàn ông trung niên thầm run rẩy.
“Đừng căng thẳng, tìm ông hỏi chút chuyện thôi”.
Diệp Thần Phi cầm lấy con dao găm ba tấc, đi đến trước mặt người đàn ông trung niên và ngồi xuống.
Sau đó, hắn đặt dao găm lên bàn.
“Linh khí không tệ, tạo hình rất khác biệt”.
Khi Diệp Thần Phi nói hết lời, người đàn ông trung niên phát hiện ra mình có thể cử động được rồi.
Ông ta lùi lại phía sau theo bản năng, ngực cứ nhấp nhô không ngừng, hơi thở dồn dập.
Diệp Thần Phi hết sức cạn lời.
Sao lá gan người này còn không bằng Cốc Vạn Tâm thế.
“Ông là các chủ của Vạn Bảo các này đúng không?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Người đàn ông trung niên gật đầu, nuốt ngụm nước bọt, vất vả nói: “Tiền bối, ta chính là các chủ của nơi này, Giản Tinh Tuyền”.
“Nếu như ngài thích món gì thì cứ lấy là được!”
Diệp Thần Phi lại cạn lời, ông xem ta là cái gì thế?
Hắn không nói gì, chỉ lấy phiến lá cây kia ra hỏi: “Thấy thứ này bao giờ chưa?”
Giản Tinh Tuyền ngẩn người, sau đó nhìn chiếc lá kia, nhất thời nhíu mày.
“Tiền bối, sao ngài lại có được thứ này!”
Trông ông ta có vẻ vô cùng khiếp sợ.
Diệp Thần Phi cầm lá cây: “Nói”.
“Cái này…”
“Ngài chờ ta đi xác nhận lại chút đã!”
Nói xong, Giản Tinh Tuyền nhanh chóng chạy tới trước chiếc rương lớn, dùng trận pháp phức tạp để mở ra, để lộ cả chiếc rương đầy sách.
Đó là rương không gian để trữ đồ, bên trong chứa đâu đó cả vạn cuốn sách.
Sau đó, Giản Tinh Tuyền vội vàng tìm kiếm bên trong.
Chẳng mấy chốc, ông ta đã lấy ra một quyển sách trông hết sức cổ xưa.
“Đúng rồi, ắt hẳn phải là nó!”
Giản Tinh Tuyền lật đến một trang sách, cung kính đặt trước mặt Diệp Thần Phi.
“Tiền bối, ngài xem đi”.
Hành động của ông ta khiến Diệp Thần Phi nhìn thấy buồn cười, nghĩ chứ ta có làm gì ông đâu, ông có cần phải sợ đến thế không.
Hắn lắc đầu, cầm quyển sách cổ đó lên.
Trên trang sách có vẽ một gốc cây che trời.
Dưới tàng cây là một đám gấu lông dày, vui vẻ nghịch ngợm, dáng vẻ hết sức ngây ngô đáng yêu.
Diệp Thần Phi nhìn tiêu đề của chương sách này.
Cây Vỡ Lòng.