Quan Mục kêu gào thảm thiết, từng sợi từng sợi màu đỏ đó đều ăn sâu vào tận sâu trong linh hồn hắn ta, hắn ta cảm thấy tất cả mọi thứ trong cơ thể đều đang bị xé nát.
"Diệp Cầm Dao!"
Quan Mục hét lên: "Ngươi giết ta, giết nhiều học sinh có thân thế hiển hách của viện Thiên Địa như vậy, ngươi tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!"
"Viện trưởng chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!"
Vẻ mặt của Diệp Cầm Dao vẫn thờ ơ, không có bất kỳ sự dao động nào.
"Đây là những lời trăn trối cuối cùng của ngươi rồi".
Nói xong, Diệp Cầm Dao rút số sợi chỉ đỏ đó lại, vô số vòi máu li ti phun ra từ mọi ngóc ngách trên cơ thể Quan Mục.
Vết máu dính trên gấu váy của Diệp Cầm Dao, vốn dĩ đó là một chiếc váy màu đỏ, bây giờ lại càng trở nên diêm dúa hơn.
Lúc này, cuối cùng nữ tử kia cũng bước vào thế giới này, vội vàng chạy tới.
Nàng ấy ôm lấy cánh tay Diệp Cầm Dao, nước mắt lưng tròng.
"Cầm Dao, nhóm viện trưởng mang theo thánh khí đến rồi, mau chạy đi, bây giờ chạy ngay đi!"
Nữ tử sốt sắng nói.
Diệp Cầm Dao đưa tay lên, lau nước mắt của nàng ấy, cười lắc đầu.
"Nhan Hi, bọn họ đã đến rồi".
Ngay khi vừa dứt lời, một luồng sáng thần quang khổng lồ tách thế giới màu đỏ này ra, ánh sáng bầu trời màu trắng cuối cùng cũng chiếu vào.
Người ở thế giới bên ngoài cũng nhìn thấy cảnh tượng trong đình viện.
Một nhóm người mặc áo choàng màu lục lam đứng trên khoảng không, vẻ mặt ai nấy cũng chấn động, ánh mắt kinh hoàng.
Đứng phía trước nhất là một ông lão, râu tóc bạc trắng, trên tay cầm một chuỗi chuông bạc, ánh sáng mờ ảo.
Đó chính là sự tồn tại trên cả bảo vật thiên cấp, thánh khí.
"Diệp Cầm Dao!"
Ông lão hét lớn, tiếng thét vang vọng khắp thư viện Thiên Phủ.
Sức mạnh đáng sợ của Độ Kiếp kỳ ập thẳng vào người Diệp Cầm Dao.
Tuy nhiên, một luồng sáng đỏ sẫm đã xuất hiện trước mặt, bảo vệ cô bé và Nhan Hi.
Sắc mặt của ông lão hơi kinh ngạc, lớn tiếng nói: "Diệp Cầm Dao, ngươi vậy mà lại giết hết tất cả thiên kiêu của viện Thiên Địa!"
Vẻ mặt của Diệp Cầm Dao vẫn thờ ơ như vậy.
"Bọn họ bảo vệ người ta muốn giết, cho nên ta chỉ có thể giết bọn họ".
Sắc mặt ông lão cực kỳ hung dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi hoàn toàn có thể thông qua học viện giải quyết chuyện này!"
"Trương Đông cũng đã nghĩ như vậy, nên hồn phi phách tán tán rồi".
Diệp Cầm Dao nói.
"Viện trưởng".
"Ta không muốn nhiều lời, người, là do ta giết, ta cũng sẽ không bó tay chịu chết, cho nên..."
"Chuyện gì nên tới, nhanh tới đi".
Ông lão đột nhiên trợn trừng mắt tức giận.
"Diệp Cầm Dao, ngươi thật sự cho rằng ở đây không ai có thể khống chế ngươi sao!"
Diệp Cầm Dao không đáp lại, chỉ là sương mù màu đỏ trước mặt càng ngày càng dày đặc.
Sau lưng cô bé, một tấm gương từ từ bay lên không trung.
Hai bên đối đầu nhau, đại chiến sắp sửa nổ ra!
"Thanh Tùng, dừng lại đi".
Đột nhiên, một giọng nói truyền đến.
Ngay sau đó, một bóng người cao lớn từ trên trời giáng xuống, phong thái bất phàm, bước trên không trung đi tới giữa hai người.
"Hồn Hư Tử đại nhân!"
Viện trưởng ngạc nhiên thốt lên.
Hồn Hư Tử không đáp mà chỉ nhìn Diệp Cầm Dao, nhìn chằm chằm một lúc lâu.
"Giữ nó lại đi".
Thật lâu sau, Hồn Hư Tử mới lên tiếng.
"Đại nhân! Người này đã giết tất cả thiên kiêu của viện Thiên Địa!", viện trưởng kinh hãi nói.
"Thiên kiêu?"
Hồn Hư Tử nhìn ông ta với vẻ mặt châm biếm.
"Người bị giết cũng được gọi là thiên kiêu?"
Sau đó, ông ta quay đầu lại: "Sắp đến thời điểm quyết định người đứng đầu vùng đất hỗn loạn liên minh Cửu Thành này rồi".
"Thư viện Thiên Phủ của chúng ta cần thiên kiêu thực sự để có cơ hội giành chiến thắng".
"Thanh Tùng, ông hiểu không?"
Nói xong, Hồn Hư Tử trực tiếp bay đi mất.
Núi non cao vút.
Ở một góc phong cảnh tươi đẹp trên đỉnh núi có một hồ nước trong vắt, đến nỗi có thể nhìn thấy đáy.
Bên hồ, hàng chục con linh lộc với những chiếc đuôi trắng muốt đang chơi đùa vui vẻ với nhau.
Tong số đó, có một con có vóc dáng rất tráng kiện, đang nằm nghiêng mình bên bờ hồ nghỉ ngơi.
Các linh lộc còn lại đều lấy nó làm trung tâm, rất rõ ràng, con linh lộc tráng kiện đó chính là thủ lĩnh của đàn linh lộc này.
Đột nhiên, một vòng tròn ánh sáng xanh xuất hiện cạnh linh lộc thủ lĩnh.
Nó mở mắt ra, ánh sáng xanh loé lên trên mặt nó, khuôn mặt lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Nó cảm thấy cơ thể của mình bỗng nhiên chìm xuống, từ trong vòng tròn ánh sáng màu xanh lam trực tiếp rơi xuống rồi biến mất.
Những con linh lộc xung quanh vểnh tai lên nhìn thủ lĩnh đột ngột biến mất, sững sờ tại chỗ, đứng yên bất động.
Phía trên bầu trời, hai bóng đen nhanh chóng lướt qua đầu đám linh lộc.
"Phịch!” một tiếng, linh lộc thủ lĩnh rơi xuống nằm trên một chiếc lá trắng khổng lồ.
Cuồng phong gào thét, những đám mây trắng vụt qua, điều đó có nghĩa là lúc này nó đang ở trên trời.
Linh lộc còn chưa kịp nhìn kỹ, đây là nơi nào.
Thì ánh kiếm lóe lên, trước mắt linh lộc thủ lĩnh đột nhiên tối sầm, không biết gì cả.
Vũ Hồng đứng phía trước một đoạn nhìn hai nữ tử, một người đang cười vui vẻ, người còn lại dùng một con dao nhỏ sắc nhọn mổ ra, lấy một viên nội đan màu trắng từ trong ngực linh lộc, hắn ta khẽ lắc đầu.
Một con yêu thú bậc bảy cứ như vậy mà chết rồi.
Vũ Hồng biết không đầy nửa tiếng sau, con linh lộc này sẽ biến thành một món ngon thơm phức.
Trong nửa tháng ở Cao Lĩnh, hắn ta đã nhìn thấy cảnh tượng này quá nhiều lần rồi.
Chương 162: Phải có sự chuẩn bị
Thường thì tất cả yêu thú trên bậc sáu căn bản không thoát khỏi số phận như vậy.
Nhóm người này giống như nhổ lông chim nhạn bay qua, đi khắp mọi ngóc ngách của Thanh Cổ Cao Lĩnh một lượt.
Những thứ cao cấp trong này nếu không biến thành món ngon thì cũng được tạm giữ lại, bảo là đem về nhà nuôi, để sau này tiện cho việc chế biến mỹ vị.
Là truyền nhân duy nhất của Thiên Cơ Cốc, người bảo vệ thế giới, Vũ Hồng rất không muốn nhìn thấy chuyện như vậy.
Thậm chí rất muốn nặn ra một vài giọt nước mắt để thể hiện sự thương xót của mình.
Tuy nhiên, sau khi Cố U Lan biến chúng thành bữa ăn, hắn ta đã không còn nước mắt mà chỉ bất giác chảy nước miếng...
Hết cách, mấy món này quá thơm ngon!
Nghĩ đến đây, hắn ta không khỏi nhìn về phía Diệp Thần Phi.
Tiền bối đúng là tiền bối, ra ngoài rèn luyện, mang theo một nữ đầu bếp tuyệt đỉnh như vậy, thật sự là quá thông minh!
"Sao thế?"
Diệp Thần Phi cảm nhận được Vũ Hồng đang nhìn mình, hơn nữa ánh mắt có chút kỳ lạ, nên lớn tiếng hỏi.
"À... không có gì, không có gì".
Vẻ mặt Vũ Hồng hơi ngượng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ờm, ta muốn hỏi ngài, còn bao lâu nữa mới có thể rời khỏi Thanh Cổ Cao Lĩnh?"
“Không vội, sẽ sớm thôi", Diệp Thần Phi nói.
Vũ Hồng gật đầu, tiến lên nói: "Tiền bối, thực ra ta còn muốn hỏi ngài, ngài định khi nào sẽ đem số cây Vỡ Lòng kia ra trồng?"
Hắn ta biến chủ đề này trở nên nghiêm túc, để che giấu sự bối rối nhỏ của mình.
Đây quả thực cũng là điều hắn ta luôn băn khoăn.
Đó là hàng vạn cây Vỡ Lòng đấy!
Nếu tất cả được đem đi trồng, vậy thì hoàn toàn có thể chiếm cứ toàn bộ thế giới.
Cần bao nhiêu tháp Khởi Nguyên và cần thế lực to lớn như thế nào mới có thể hoàn thành được đây?
Điều này chắc hẳn cần phải có một kế hoạch cẩn thận, kỹ lưỡng và cực kỳ chi tiết mới được.
"Đợi sau khi ta chuẩn bị mọi thứ xong xuôi", Diệp Thần Phi nói.
Vũ Hồng nghiêm túc gật đầu.
Đây là chuyện lớn, tiền bối quả thực đã có sự chuẩn bị rồi, nhưng không biết, thời gian chuẩn bị này là năm trăm năm? Hay là...ít hơn?
Vũ Hồng không dám nghĩ thêm, hắn ta sợ mình quá tham lam.
Những chuyện các thế hệ đi trước của Thiên Cơ Cốc chưa từng thấy vậy mà hắn ta đã có thể chứng kiến rồi.
Lúc này, ý thức của Diệp Thần Phi đã đến không gian tùy thân của mình.
Nơi đây, hàng vạn cây giống Vỡ Lòng xanh um tươi tốt.
Xung quanh số cây đó và phía trên bầu trời đều chứa chật kín tháp Khởi Nguyên!
Một số hoá thân thần niệm của Diệp Thần Phi đang ngồi bán già bên trong, vẫn đang không ngừng luyện chế tháp Khởi Nguyên.
"Hơn chín vạn rồi..."
Diệp Thần Phi đếm sơ qua, sau đó từ trong Tiểu Thế Giới hướng tầm mắt trở lại.
Đây thực ra là sự chuẩn bị của hắn.
Cây Vỡ Lòng cần dinh dưỡng của Tháp Khởi Nguyên để ngày càng phát triển nhanh hơn.
Cũng giống như phân bón.
Tháp Khởi Nguyên chín tầng là phân bón tốt nhất cho cây Vỡ Lòng. Cũng sẽ giúp tốc độ phát triển của nó đạt đến cực điểm.
Diệp Thần Phi thông qua các thực nghiệm đã phát hiện ra, trên thực tế, dưới tác động chung của mười tòa tháp Khởi Nguyên mới có thể thực sự đạt đến giới hạn đó, nhiều gấp đôi so với một tòa tháp.
Vì vậy, trên đường trở về, Diệp Thần Phi đã phân ra một số phân thân thần thức, chuyên dùng luyện chế tháp Khởi Nguyên.
Vì không quá mức tập trung nên hơn nửa tháng chỉ mới luyện chế được chín vạn toà tháp.
Với tốc độ này, qua vài ngày nữa, tất cả cây giống Vỡ Lòng đều có thể bố trí điều kiện sinh trưởng cao cấp nhất.
Đến lúc đó, có thể bắt đầu đại nghiệp trồng cây rồi.
“Vũ Hồng, những chuyện như thế này, phải có sự kiên nhẫn, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ xong mới có thể làm”, Diệp Thần Phi tưởng bây giờ Vũ Hồng muốn trồng cây, trong lòng thầm nghĩ chỉ mấy ngày mà hắn ta cũng đợi không nổi.
“Tiền bối nói rất đúng, là vãn bối sốt ruột quá rồi”, Vũ Hồng khom người nói, thầm nghĩ không nên sốt sắng như vậy, đối với chuyện trọng đại thế này, chí ít cũng phải trù tính kế hoạch ngàn năm mới được.
Diệp Thần Phi gật đầu: "Ừm, ngươi hiểu là tốt rồi".
Cuối cùng, cuộc trò chuyện của hai người không cùng tần số cứ như vậy mà kết thúc.
Tiếp đó, chính là tán thưởng quá trình săn bắn của hai nữ tử, sau đó là thưởng thức món ngon tuyệt đỉnh nhất trên thế gian này.
Một ngày sau, Vũ Hồng đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh trở nên ấm áp hơn.
Cúi đầu nhìn xuống, những ngọn núi sừng sững dưới chân hắn ta đã biến mất.
Thay vào đó, là một vùng đồng bằng rộng lớn mênh mông.
"Chúng ta ra ngoài rồi!"
Hắn ta chưa kịp nói gì thì Diệp Hiểu Hiểu đã nhảy qua, hét lớn.
Ngay sau đó, phía sau bọn họ, trên lưng của Loan Điểu bảy màu cũng phát ra những tiếng hoan hô vui mừng.
Trong cuộc hành trình kéo dài nửa tháng, những người này không được Cốc U Lan cung cấp thức ăn cho.
Tốc độ của Loan Điểu bảy màu quá nhanh, chỉ có Sói Nữ và rất ít người mới có thể thỉnh thoảng đi xuống săn bắt.
Về phần các thành viên khác của Thiên Tiên hội, bọn họ chỉ có thể ăn thức ăn đã chuẩn bị từ trước.
Thời gian dài như vậy, bọn họ đã ăn đến phát ngán rồi.
Hiện tại, cuối cùng cũng đã đến được Cao Lĩnh Nam Bộ trong lời đồn!
"Ơ? Đại bá, đây không phải là vị trí của thành Vân Tiêu sao?"
Chương 163: Xung đột
Diệp Hiểu Hiểu nhìn đồng cỏ mênh mông dưới chân bỗng nhiên khó hiểu hỏi.
"Yêu thú đằng trước thành Vân Tiêu đều bị chúng ta tiêu diệt, không còn con nào cả rồi mà".
"Vừa hay Vĩnh Đông ở phía Đông Bắc thành Vân Tiêu nên ta mới chuyển từ phía Đông qua đây".
Diệp Thần Phi nói.
Vất vả lắm mới đi ngang qua đỉnh Thanh Cổ một lần, không giúp nó cân bằng hệ sinh thái thì trong lòng cũng sẽ không yên.
"Ha ha, hóa ra là vậy".
Diệp Hiểu Hiểu cười nói: "Vậy giờ chúng ta đi đâu?"
Đúng lúc này, trên mặt đất có mấy đường màu đen đang di chuyển theo hướng Tây.
Nhìn kỹ thì không ngờ đều là con người.
Mà hướng bọn họ đang đi lại là khu vực của thành Vân Tiêu.
"Xuống ở đây đi".
Diệp Thần Phi ngẫm nghĩ một lát rồi dẫn đầu hạ xuống.
Hắn muốn nhìn xem khi mình rời đi sáu năm thì khu vực này đã thay đổi như thế nào.
Ngọc Lan tông ở biên giới Đông Bắc của liên minh Cửu Thành và tiếp giáp với các tiểu quốc ở phía Đông.
Tông chủ là Bạch Lan Chi, có tu vi Nguyên Anh đỉnh.
Tại mảnh đất rối loạn này, Ngọc Lan tông có thể sừng sững mấy trăm năm thì thực lực của nó trong phạm vi mấy ngàn dặm cũng là số một số hai.
Nhưng hôm nay, hầu như các đệ tử của Ngọc Lan tông đều ở dưới sự dẫn dắt của Bạch Lan Chi bắt đầu lặn lội lên đường đi về phía Tây.
Có rất ít người biết tại sao họ lại di chuyển cả tông và mục đích của họ lại là gì.
Có điều, là đối thủ nhiều năm của Ngọc Lan Tông, Giao Hạc tông lại biết rất rõ.
Hơn nữa, ngay khi Ngọc Lan tông vừa xuất phát được một lúc thì họ cũng lên đường đi về phía Tây.
Đội ngũ hai bên một trước một sau đi, nhưng cuối cùng lại gặp nhau trên mảnh đồng bằng rộng lớn này.
"Bạch tông chủ, đúng là khéo ghê, thế mà lại có thể gặp cô ở đây".
Một lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt đứng trên một con tiên hạc lớn chặn trước mặt Ngọc Lan tông nói.
Ông ta chính là chưởng môn của Giao Hạc tông, người ngoài gọi là Tiên Hạc đạo nhân và cũng có tu vi Nguyên Anh đỉnh.
Bạch Lan Chi nhìn ông ta, khẽ cau hàng mày xinh đẹp lại.
Nàng ta có một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần vừa thấy đã biết là người khá hòa nhã.
"Chó ngoan không chắn đường!"
Bạch Lan Chi lạnh lùng quát.
Tiên Hạc đạo nhân giật giật khóe miếng, tuy bình thường hai tông cũng thường xuyên đánh nhau, nhưng giờ đôi bên đều cùng đi trên một con đường, không ngờ đối phương vẫn có thái độ như vậy.
"Bạch Lan Chi, ta khuyên cô nếu đến thánh địa thì nên tém tém cái tính của mình lại đi".
"Nơi đó thiên tài tụ tập, người mạnh hơn chúng ta đâu đâu cũng có, đừng có lỡ miệng mà rước họa vào người!"
Tiên Hạc đạo nhân nói, song cũng tránh ra.
Ông ta cũng không muốn đánh nhau với Ngọc Lan tông ở một nơi như này.
"Chuyện này không liên quan đến ông".
Bạch Lan Chi vẫn lạnh lùng, dẫn đệ tử trong tông môn lên đường tiếp.
"Ta đây cũng muốn tốt cho ngươi thôi".
Tiên Hạc đạo nhân đi theo, tiếp tục khuyên: "Thánh Địa Vân Tiêu cực kỳ nguy hiểm!"
"Hai tông chúng ta đến từ cùng một nơi nên giúp đỡ lẫn nhau mới đúng. Sau này, còn dễ sống tiếp ở bên kia, chẳng phải sao?"
Bạch Lan Chi hừ một tiếng, chẳng thèm ngó ông ta lấy một cái nói: "Lão đạo sĩ, ông đừng cho rằng ta không biết ông đang nghĩ gì".
"Bởi vì chuyện thánh địa, ông đã sớm trở mặt với Giao Long, hai bên ai giữ ý nấy, cuối cùng đánh một trận".
"Nên ta đoán, lực lượng do ông dẫn đến chắc chỉ có hơn một nửa Giao Hạc tông thôi đúng không?"
Cả hai qua lại với nhau nhiều năm nên có thể nói đối phương đánh rắm một cái thôi cũng biết sáng nay ăn món gì.
Tiên Hạc đạo nhân nào có ý tốt chủ động đến tìm Ngọc Lan tông hợp tác cơ chứ?
Ông ta chỉ là đang lo cho bản thân, muốn tìm một sự giúp đỡ tạm thời mà thôi.
Một khi đứng vững gót chân rồi, Bạch Ngọc Lan có thể khẳng định mình chắc chắn sẽ bị ông ta trở mặt bán đứng.
Bị nói toạc mục đích, Tiên Hạc đạo nhân có chút xấu hổ, mặt mày hết xanh lại đỏ.
Có điều, chẳng mấy chốc ông ta đã khôi phục như thường, cười gằn nói: "Bạch Lan Chi, cô cũng đừng coi lòng tốt của người khác trở thành lòng lang dạ sói!"
"Ta tìm cô hợp tác là nể mặt chúng ta đến từ cùng một nơi, muốn kéo cô cùng phát triển, hiểu không?"
Bạch Lan Chi nghe vậy lập tức quay sang nhìn ông ta, buồn cười hỏi: "Vậy hả?"
"Ta đây đúng là tò mò ông định kéo ta cùng phát triển như thế nào đó?"
Tiên Hạc đạo nhân hừ lạnh một tiếng nói: "Ta đã sớm bắc cầu với một tên đầu sỏ ở bên thánh địa rồi, chỉ cần đi qua thì chẳng mấy chốc đã có thể sắp xếp ổn định xuống".
"Rất có thể sẽ vào được thánh địa, hưởng thụ ân huệ!"
"Đến lúc đó, cô đừng có cầu xin ta..."
Tiên Hạc đạo nhân đang luyến thoắng thì Bạch Lan Chi bỗng lấy ra một cái lệnh bài màu trắng lắc lắc trước mặt ông ta.
Trên lệnh bài khắc hai chữ rồng bay phượng múa.
Thiên Loan!
Con ngươi Tiên Hạc đạo nhân lập tức co rút lại, kinh ngạc hô nhỏ.
"Lệnh bài bạch kim của Thiên Loan Điện! Sao cô lại có được nó!"
Vẻ mặt ông ta hết sức chấn động quát.
Cái lệnh bài ấy chẳng khác nào giấy thông hành ở thánh địa!
Có nó thì có thể đạt được một nơi đặt chân ở ngoài thánh địa một cách dễ dàng.
Hơn nữa, thậm chí còn có thể có mấy tấm vé tiến vào thánh địa, hưởng thụ Tạo Hóa.
Ông ta rất muốn biết tại sao Bạch Lan Chi lại có thể có được nó?
Song, Bạch Lan Chi cũng không định giải thích.
Chương 164: Rước họa vào người
Nàng ta lắc lắc lệnh bài xong rồi nhanh chóng cất đi, cười nhạt nói: "Lão đạo sĩ, ta khuyên ông vẫn đừng nên lãng phi miệng lưỡi ở đây".
"Ta biết rõ cách làm người của ông, nói thật, dù cho tùy tiện tìm một đám người ở ven đường hợp tác cũng sẽ không tìm ông".
Bạch Lan Chi không chút sợ hãi nói.
Cái lệnh bài này chính là bùa hộ mệnh của nàng ta, trên đường đến thánh địa cũng không ai dám làm lơ nó.
Đương nhiên, Tiên Hạc đạo nhân cũng biết đạo lý này. Có điều, mặt ngoài ông ta vẫn không phục, hừ lạnh hai tiếng nói: "Có bản lĩnh thì cô tùy tiện tìm coi, ta không tin còn có ai thích hợp hơn Giao Hạc tông".
Ông ta nói xong, trong tầm nhìn ở đằng trước bỗng xuất hiện một đám người.
Hai người lập tức cảnh giác.
Khi họ chậm rãi đến gần thì cả hai mới phát hiện đám người kia rất kỳ lạ!
Bọn họ cao to vạm vỡ, quần áo kỳ lạ, khí tức cũng quái dị, trông cũng có chút khí thế.
Nhưng kỳ lạ là đám người kia giống như chết đói mấy ngày liền, ai cũng ôm một đống đồ ăn ở thế gian ăn ngấu ăn nghiến.
Vừa nhét lấy nhét để vừa lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
"Một đám dã nhân?", Tiên Hạc đạo nhân ngẩn người, sao nơi đây lại xuất hiện dã nhân?
"Chắc là người sống trên núi", Bạch Lan Chi cũng cau mày, đám người kia thật sự rất kỳ lạ.
Xuất phát từ cẩn thận, nàng ta định đi vòng qua.
Tiên Hạc đạo nhân lại cười khà khà, chỉ vào họ nói: "Chẳng phải cô vừa mới nói ai cũng có thể hợp tác à? Có bản lĩnh thì để đám dã nhân kia gia nhập đi?"
Bạch Lan Chi trợn trắng mắt, không để ý đến ông ta.
Song đúng lúc này, một cô gái cao ráo, cả người phủ đầy đường văn màu đen chợt bước về phía họ.
Sau khi nàng ta dừng lại bèn nhìn hai người một lát mới mở miệng nói: "Xin hỏi... các ngươi... là ai?"
Lời nói của cô gái khá gập ghềnh giống như vừa học.
"Ha ha ha!"
Tiên Hạc đạo nhân không kiềm được cười to, chỉ vào nàng ta nói: "Bạch Lan Chi, ta cảm thấy đám dã nhân ngu si kia chắc chắn là đồng bọn mà cô muốn hợp tác đó, mau nhận lấy họ đi".
Bạch Lan Chi không đáp, nàng ta cứ cảm thấy cô gái trước mặt không đơn giản.
Cô gái ngẩn ra, không nghe hiểu lời Tiên Hạc đạo nhân lắm, đang định mở miệng thêm lần nữa.
Bỗng nhiên, có một giọng nói vang lên trong đầu nàng ta.
"Sói tỷ, tỷ đang nói cái gì vậy, trực tiếp dẫn họ lại đây là được".
"Chúng ta cũng không định giả vờ làm người bình thường".
Sói Nữ gật đầu, sau đó bèn mở miệng nói: "Đi... chủ nhân của ta... muốn gặp ngươi".
Tiên Hạc đạo nhân vẫn cười, lấy một miếng thịt không biết là của con gì trong túi trữ vật ra rồi vứt xuống dưới chân Sói Nữ.
"Có phải chủ nhân nhà cô muốn đồ ăn không? Đừng khách sáo, cầm lấy đi, nhớ nướng chín rồi hãy ăn, ha ha!"
Sói Nữ nhìn miếng thịt sống dưới chân, vẫn không hiểu người kia đang nói gì, nhưng cái hành động đó thì bất kể là ở đâu đều đại biểu cho sự sỉ nhục.
"Lão đạo sĩ, ông quá đáng rồi đó", Bạch Lan Chi chán ghét nói.
"Hừ, dã nhân mà thôi, ta không giết bọn họ là đã tốt bụng lắm rồi".
Tiên Hạc đạo nhân vừa nói xong, bỗng dưng phát hiện Bạch Lan Chi chợt cứng đờ nhìn chằm chằm sau lưng mình, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Đạo nhân khó hiểu quay đầu lại thì lập tức rét run!
Chỉ thấy một đôi mắt màu xanh toát ra sát khí lạnh lẽo như băng ngay đằng sau đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông ta.
"Cô...", đạo nhân nghẹn họng nói.
"Ta?"
Sói Nữ nghiêng đầu, bỗng nhiên đá một phát.
Tiên Hạc đạo nhân trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt lập tức không biết gãy bao nhiêu cái bay ngược ra ngoài, té cả người là bùn.
Ông ta run rẩy vài cái rồi không còn nhúc nhích gì nữa.
Bạch Lan Chi thấy lão đạo sĩ lập tức mất hết sức chiến đấu, không biết sống chết thì lạnh cả người.
Không ngờ thực lực của cô gái kỳ lạ kia lại mạnh như vậy!
Rốt cuộc thì họ là ai!
Cùng lúc đó, nàng ta không khỏi nhớ đến câu mà lão đạo sĩ đã nói ban nãy.
"Người mạnh hơn chúng ta đâu đâu cũng có, đừng lỡ miệng mà rước họa vào người!"
Lão đạo sĩ đã tự mình thực tiễn chứng minh lời nói đó của mình...
Bạch Lan Chi đứng giữa một đám người có khí tức và phong cách kỳ lạ, hai tay đan vào nhau buông thõng, không dám nhúc nhích dù chỉ một xíu.
Lão đạo sĩ còn không biết sống chết nằm ở đằng xa nên nàng ta hoàn toàn chẳng có một chút gì là muốn chống lại cô gái nói năng không rõ kia.
Cũng may, thủ lĩnh của bọn họ trông vẫn khá bình thường, còn cực kỳ anh tuấn giống như tu sĩ bản địa.
Ở bên cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp để tóc dài đang nói chuyện với cô gái vừa ra tay ban nãy.
"Tỷ vừa ra tay đã đánh phế người ta?"
Diệp Hiểu Hiểu nhặt một cái cành khô lên chọc Tiên Hạc đạo nhân nói.
"Thảm ghê, Nguyên Anh cũng bị tỷ đá nát luôn".
Sói Nữ ngại ngùng nhún vai: "Ta nào biết ông ta yếu vậy".
"Chẳng phải muội đã nói phía Nam thiên tài nhiều như mây, ai cũng cực kỳ mạnh. Thế nên, ta mới nghĩ rằng một cước kia cũng không đến mức lấy mạng của ông ta".
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Sói Nữ đã thành thạo tiếng bản địa.