Cả ba ngày, Diệp Thần Phi ngâm mình trong thư phòng, luyện chế tháp Khởi Nguyên không ngủ không nghỉ.
Đối với hắn, luyện chế thứ này rất dễ, nhưng nó thực sự quá phức tạp.
Mỗi một tầng đều có hàng ngàn hàng vạn loại trận pháp khác nhau, ngang dọc đan xen, nhiều chi tiết.
Luyện chế mười ngàn tòa tháp tương đương với cho học trò chép bốn chữ “Rồng lượn bay cao” mười ngàn lần vậy.
Sau đó, Diệp Thần Phi luyện chế mười tòa một lần mới luyện chế xong toàn bộ mười ngàn tòa tháp Khởi Nguyên chín tầng trong thời gian ba ngày.
Sau khi kết thúc cả thư phòng đều là tháp Khởi Nguyên bay lơ lửng, ngẩng đầu cũng có thể chạm vào sau ót.
Chẳng còn cách nào, thứ này có không gian riêng của nó, không thể để vào trong chiếc nhẫn trữ vật.
“Những thứ này phải xử lý thế nào đây?”
Diệp Thần Phi gặp phải việc khó, vứt toàn bộ mười ngàn tòa tháp Khởi Nguyên cho Tùy Vân thì chắc chắn là không được, chắc sẽ khiến ông ta sợ muốn chết.
Phải nghĩ cách xử lý thống nhất.
Vừa suy nghĩ, Diệp Thần Phi đứng lên, đi ra ngoài.
Cùng với bước chân của hắn, tháp Khởi Nguyên lơ lửng trong không trung lập tức “tinh tinh tang tang” đập vào nhau, rất nhiều tên không có mắt, còn ngăn cản đường của hắn.
“Tránh ra, đám tháp Khởi Nguyên đáng chết các ngươi”.
Một lát sau, Diệp Thần Phi rời khỏi thư phòng.
“Phải xem xem thành mới xây dựng thế nào rồi”.
Diệp Thần Phi động tâm niệm, vụt người lên trong không trung, cúi nhìn thành Vân Tiêu.
So với ba ngày trước, lúc này, thành Vân Tiêu đúng là đã thay đổi.
Khu nhà sân viện trước đây của nhà họ Lý, nhà họ Đường đã bị san bằng hoàn toàn, một bức trường cao tròn sừng sững đứng bên ngoài, bao lại toàn bộ nơi đó.
Một đám người đang bố trí trận pháp trên mặt tường.
Nơi này chính là nhà mới của nhà họ Diệp.
Lấy nhà họ Diệp với làm trung tâm, bốn con đường lớn vô cùng rộng, thẳng tắp thông đến bốn phương, trực tiếp đến thẳng vùng biên thành Vân Tiêu.
Tận cuối con đường, bốn cánh cổng thành mới đã được xây xong, tường thành mới xây cũng đã thành hình, rất nhiều người tập trung ở đó, giống như cai thầu, giám sát thi công.
Diệp Thần Phi nhận ra hai bóng hình trong đó, chính là Đổng Thiên Cơ và Hồ Sáng.
Hai người họ đã tham dự vào việc thiết kế rất nhiều nơi của thành Vân Tiêu mới.
Còn trong thành trì, khắp nơi cũng đang thi công.
Những tòa nhà kiến trúc không đúng quy cách bị phá bỏ, lầu các mới được xây ngay ngắn thành hàng.
Nhìn cũng thấy dễ chịu hơn trước đây nhiều.
Diệp Thần Phi thầm gật đầu, tiến độ thi công đúng là nhanh đến mức khiến người ta phát hờn.
Đương nhiên, suy nghĩ kỹ thì có thể hiểu, dù sao nơi này cũng là giới tu luyện.
Người nào cũng rất cường mạnh, hoàn toàn không cần dùng đến máy móc hạng nặng gì, giơ tay lên đã có thể làm ổn thỏa.
Hơn nữa, thế giới này thực sự có đội thầu chuyên nghiệp, bọn họ có một loại con rối chuyên dùng để xây dựng, tóm một nắm vung xuống, vài phút đã có thể xây được một tòa nhà mới toanh.
Cho nên phần khung của tòa thành mới đã được dựng nên trong mấy ngày ngắn ngủi.
Tiếp đó là một loạt các công việc như bố trí trận pháp, gia cố tường thành.
Đã có Đổng Thiên Cơ và Hồ Sáng phụ trách những việc này.
Diệp Thần Phi nhìn một lúc, không thấy có nhiều vấn đề lớn, bèn không quan sát nữa.
Hắn chỉ đưa ra yêu cầu, và hoàn công nghiệm thu, còn những việc chi tiết cụ thể, đương nhiên có thuộc hạ đi hoàn thiện.
Bây giờ, hắn chỉ nghĩ việc sắp xếp mười ngàn tòa Khởi Nguyên đó.
“Đầu tiên là chỗ cất giữ, không gian trữ vật thông thường không đủ chỗ, chỉ có thể tự mở ra một không gian”.
“Việc này lại đơn giản, chỉ có điều không gian như vậy tương đương với một thế giới khác, để trong đó rất không tiện”.
“Hơn nữa, nguyên dịch cấp thấp được sản xuất quá nhanh, cho dù chia cho tất cả người trong thành, cũng không dùng hết”.
“Đương nhiên, ta cũng sẽ không làm như vậy”.
Tháp Khởi Nguyên chín tầng, nguyên dịch linh khí tầng thứ nhất, mỗi năm có thể sản xuất một trăm triệu giọt, nếu chất đống toàn bộ với nhau, phải có khoảng một ngàn mét khối.
Mười ngàn tòa, mỗi năm là mười triệu mét khối.
Chỉ cần mỗi năm nhiều thêm một ít, thì có thể sản xuất ra một lượng lớn như Tây Hồ của thế giới trước.
Đó là nguyên dịch linh khí đấy.
Diệp Thần Phi cau mày, suy nghĩ một lúc, đôi mắt bỗng lóe sáng lên.
Đúng rồi, Tây Hồ.
Chúng ta cũng có thể tạo ra một cái hồ.
Hắn nhìn khu nhà của nhà họ Lý và họ Đường vừa bị san bằng, một ý nghĩ nổi lên trong đầu.
Bỗng nhiên, hắn vút người xuất hiện trên mảnh đất mới phía sau khu nhà cũ nhà họ Diệp.
“Ừm, nơi này không tệ”.
Diệp Thần Phi đưa ngón tay ra, vẽ một hình tròn tiêu chuẩn bên mảnh đất trước mặt.
Sau đó thò bàn tay áp xuống.
“Ầm ầm!”
Đại địa rung lắc, mảnh đất vừa được san bằng xong lập tức lõm xuống, xuất hiện một cái hố lớn siêu cấp sâu hơn trăm trượng.
“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì!”
“Có đại năng đến tấn công ư?”
Mọi người trong thành đều hoảng sợ, có người đang ngủ, chưa mặc quần áo đã chạy ra ngoài.
Sau cơn động đất, trên không trung lập tức nổi lên mấy bóng hình vội vã bay về phía nhà họ Diệp.
Tùy Vân đến đầu tiên, ông ta nhìn cái hố lớn đột ngột xuất hiện, vể mặt kích động kinh hãi.
Nhưng quay qua nhìn thì thấy Diệp Thần Phi đứng ở đó trầm tư, mới từ từ yên tâm.
“Không sao, các ngươi làm việc tiếp đi”.
Tùy Vân xua đi những người nhà họ Diệp chạy đến, hạ đến bên cạnh Diệp Thần Phi.
“Đại ca, tốt xấu gì huynh cũng nên báo trước chứ”, Tùy Vân tỏ vẻ mặt bất lực.
Chương 98: Kính Hồ
“Ta đang thử giúp các ngươi, xem các tòa nhà kiến trúc mới xây có kiên cố hay không”, Diệp Thần Phi thản nhiên như không có gì.
Thực ra vừa nãy hắn suy nghĩ quá nhập tâm, quên mất chuyện này.
Nhưng Tùy Vân cũng không truy hỏi, nhìn cái hố lớn trước mặt, hỏi: “Đại ca, huynh đang định làm gì?”
“Làm một cái hồ lớn”.
Diệp Thần Phi nói: “Bây giờ nhà mình rất rộng, ta định làm một vườn hoa lớn ở đây, bình thường rảnh rỗi thì đến đi dạo”.
Tùy Vân:
“Đại ca, chuyện như này, huynh cứ nói với đệ ta được, hà tất phải đích thân vất vả”.
“Đệ không hiểu đâu”.
Diệp Thần Phi lắc đầu, nói: “Ở đây đợi ta một lát, chốc nữa ta nói với đệ cách làm”.
Nói xong, hắn vươn thẳng người bay đến phía trước chữ “Diệp” khổng lồ trên hư không.
Sau đó vung một tay, hơn vạn tháp Khởi Nguyên trong thư phòng xếp thành một hàng dài, cuối cùng tập trung ở trước mặt hắn.
“Đặt ở trong này đi”.
Diệp Thần Phi tung ra một quyền, hư không trước mặt trực tiếp bị đập thành mảnh vụn, hình thành một không gian hư không màu đen xì.
Sau đó, đưa tay ấn lên chữ “Diệp”, rất nhiều mảnh vụn không gian dán chặt lên đường dáng của nó, bắt đầu tập trung.
Chỉ một lát sau, chữ “Diệp” màu trắng đã hình thành một đường viền vàng nhạt, thấp thoáng phát sáng.
Đó là một không gian vừa mới được mở ra.
Còn chữ “Diệp” khổng lồ chính là cánh cửa không gian.
“Cút vào đi!”
Diệp Thần Phi dẫm một chân lên tháp Khởi Nguyên ở hàng đầu tiên, sau đó con rồng này bắt đầu động đậy, liên tiếp từng tháp tiến vào trong không gian phía sau thông qua cánh cửa chữ “Diệp”.
Đợi khi tất cả tháp Khởi Nguyên tiến vào xong, Diệp Thần Phi cũng vụt người vào trong không gian.
Bên trong không lớn lắm, diện tích cũng xấp xỉ bằng thành Vân Tiêu.
“Tiếp sau đây chính là xây dựng con đường”.
“Trận dịch chuyển Càn Khôn Thái Cổ hình như vừa hay dùng để làm cái này”.
Diệp Thần Phi nhớ lại trận pháp này, ngón tay khắc họa trên hư không, dưới mặt đất cũng xuất hiện một trận pháp khồng lồ.
Một cái hố màu đen xì chậm rãi nổi lên.
Nhìn kỹ thì chính là cái hố khổng lồ mà Diệp Thần Phi đập ra vừa nãy.
Nghĩ một lúc, Diệp Thần Phi đánh ra ấn quyết, tổng công chia cái hố thành mười tầng từ trên xuống dưới.
Sau đó, Diệp Thần Phi dịch chuyển tháp Khởi Nguyên, để chúng lơ lửng bên trên không trung cái hố ngay ngắn thẳng hàng từng vòng một.
“Dẫn”.
Cùng với một tiếng hiệu lệnh, mỗi một tầng của tất cả tháp Khởi Nguyên đều liên kết với cái hố.
Tầng đầu tiên của tháp Khởi Nguyên liên kết với tầng thứ hai của cái hố, cứ lần lượt như vậy, tầng thứ chín lại liên kết với tầng cuối cùng của cái hố.
“Đến đi”.
Diệp Thần Phi nắm chặt nắm đấm, đã tạo ra cấp bậc của nguyên dịch, bắt đầu chậm rãi truyền nguyên dịch lên số tầng tương ứng với cái hố.
Trên mặt đất, Tùy Vân đang đợi Diệp Thần Phi, bỗng cảm thấy cái hố trước mặt đã xảy ra chút bất thường.
Ông ta ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở chỗ cách mặt đất mười mấy mét trở xuống đột nhiên bị một đám sương trắng mơ hồ bao trùm, trong sương trắng, tỏa ra tinh quang mờ mờ, giống như ngân hà!
Đó là cái gì?
Ông ta ngẩn người.
Lúc này, bóng hình Diệp Thần Phi xuất hiện bên cạnh ông ta.
“Nước”.
Diệp Thần Phi vừa dứt lời, nước suối trong veo xuất hiện trên không trung trút vào trong cái hố lớn.
Chỉ trong thời gian mấy hơi thở ngắn ngủi, đã lấp đầy toàn bộ cái hố.
Cái hố lớn đã biến thành một cái hồ lớn.
“Ừm, lần này thì tốt rồi”.
Diệp Thần Phi gật đầu.
Hắn liên kết mười ngàn tòa tháp Khởi Nguyên với cái hồ nước này, sau này nguyên dịch được sản xuất ra đều sẽ được dự trữ dưới mặt hồ trước mắt.
Hơn nữa, mỗi một cấp bậc đều tương ứng.
Tầng thứ nhất là nước hồ.
Tầng thứ hai là nguyên dịch linh khí.
Cứ tiếp tục như vậy.
“Xây dựng một vườn hoa bao quanh nó, sau đó nuôi ít cá, trồng hoa sen trong đó, xung quanh trồng thêm cây liễu và các loại hoa cỏ”.
Diệp Thần hi nói.
“Vâng”.
Tùy Vân cảm nhận từng làn hương thơm tỏa ra từ nước hồ, khó mà tin nổi hỏi: “Đại ca, nước hồ này hình như rất bất phàm phải không!”
Diệp Thần Phi gật đầu.
Dưới sự nuôi dưỡng của chín tầng nguyên dịch, nước hồ trên tầng cao nhất cũng trở thành một loại khôi bảo đặc biệt, sinh linh thình thường sống ở đây, có lẽ sẽ sinh ra sự biến hóa thú vị.
“Đệ dẫn ra mấy con sông từ trong hồ nước này, làm giả sơn hoặc là gì đó đều được, phải để nước hồ chảy khắp khu nhà sân viện của gia tộc, hiểu chưa?”
Tùy Vân gật đầu.
“Đại ca, hồ quý như vậy, cần phải có một cái tên”.
Diệp Thần Phi lập tức to đầu, hắn ghét nhất là đặt tên.
“Ừm, đệ xem nó, vừa lớn vừa tròn, hơn nữa mặt hồ trong veo như cái gương”.
“Hay là đặt là Kính Hồ đi”.
Phần chính của Kính Hồ đã làm xong, Diệp Thần Phi lại phát hiện ra một vấn đề mới.
Tuy Kính Hồ rất lớn, nhưng cũng không gánh được hơn chục ngàn tháp Khởi Nguyên tăng ca để sản xuất nguyên dịch.
Đặc biệt là nguyên dịch linh khí, có lẽ chỉ cần nửa năm thì sẽ bão hòa.
“Thôi bỏ đi, thứ này có quá nhiều cũng không có tác dụng gì, số còn lại cứ cho đến trong lãnh địa của thành Vân Tiêu đi”.
Suy nghĩ một lát, Diệp Thần Phi lại bắt đầu hành động.
Sau đó hắn tạo ra một trận pháp hẹn giờ, cứ cách một khoảng thời gian đã định, Kính Hồ sẽ tự bốc hơi một phần, kết hợp với khí nước trên bầu trời sau đó hóa thành mưa rơi xuống.
Chương 99: Chiêu mộ
Mỗi một tháng, trong phạm vi thế lực thành Vân Tiêu sẽ có một trận mưa nguyên dịch linh khí nuôi dưỡng đại địa.
Mỗi một quý sẽ có một trận mưa nguyên dịch thối thể cải tạo vạn vật.
Mỗi một năm sẽ có một trận mưa nguyên dịch thần hồn điểm hóa chúng sinh.
Cứ cách ba năm sẽ có một trận mưa sinh mệnh kết hợp nguyên dịch sinh mệnh kéo dài tuổi thọ.
Mỗi một năm đều sẽ có ba viên đá tiên thiên rơi xuống, người nào có được nó sẽ thức tỉnh thể chất tiên thiên.
Mỗi ba năm, sẽ có ba viên đã thần thánh rơi xuống, người nào có được nó, sẽ thức tỉnh đạo pháp thần thông, đạt thẳng đến thần thánh.
Mỗi mười năm, sẽ có ba viên đá tạo hóa rơi xuống, nếu ai có được nó sẽ trở thành người được ông trời chọn thực sự.
Những thứ trên, tổng thể sẽ chiếm một phần mười sản lượng của tháp Khởi Nguyên, số còn lại thì nhà họ Diệp sử dụng, hoặc là để dự trữ.
Còn về nguyên dịch quy tắc và cả nguyên dịch thiên đạo thì quý giá hơn, không để cho bên ngoài, cho thành viên nòng cốt của gia tộc sử dụng trước.
Mặc dù vậy cũng có thể ước tính được, trong tương lai không xa, thành Vân Tiêu sẽ cho ra thế hệ thiên tài, trở thành thánh địa tu luyện thực sự.
“Tìm kiếm thiên tài, chi bằng tự tạo ra thiên tài”.
Diệp Thần Phi nhếch miệng cười.
Sau khi làm xong tất cả, Diệp Thần Phi ném những chuyện còn lại cho Tùy Vân.
Mấy ngày tiếp theo, cả tòa thành Vân Tiêu đều chìm trong làn sóng xây dựng, cùng với tường thành hình tròn dược xây dựng hoàn tất, một tòa thành trì mới mọc lên.
Thành Vân Tiêu cũ đã hoàn toàn ẩn giấu vào trong sách.
“Nội bộ tòa thành Vân Tiêu cơ bản đã ổn định, chúng ta đã thanh trừ lực lượng tàn dư của hai nhà họ Lý và Đường, tất cả cửa hàng, đất đai của họ cũng được tịch thu tiếp quản”.
“Chỉ có điều, trong thuộc địa ngoại thành còn rất hỗn loạn cần ổn định, mấy người Tùy Báo và Diệp Hoàng đã sẵn sàng chuẩn bị hôm nay xuất thành”.
Trong thư phòng, Tùy Vân báo cáo tình hình mấy ngày gần đây.
Diệp Thần Phi nhàm chán gật đầu, bây giờ nhà họ Diệp độc tôn ở thành Vân Tiêu, không có thế lực nào có thể đối đầu với họ, thống nhất là chuyện sớm muộn.
Đợi khi hoàn toàn ổn định lại, có lẽ nên đến nơi khác trên thế giới đi một vòng.
Các nước phía Đông hỗn chiến, tông môn thánh địa phía Nam, dị vực phong tình phía Tây, Tuyết Nguyên khổng lồ phía Bắc.
Không biết có đặc sản gì.
“Đại ca, huynh có đang nghe không?”, giọng của Tùy bỗng truyền vào tai.
“Ồ ồ, đang nghe, đang nghe”.
Diệp Thần Phi hoàn hồn lại: “Hành động nhanh chút đi, khí thế ngút trời, nên giết thì giết, sau này thành Vân Tiêu chắc chắn sẽ không thiếu tu sĩ”.
Tùy Vân gật đầu.
“Đúng rồi, đại ca, sáng nay có người đến thăm hỏi, muốn gặp huynh”.
“Là ai?”
Diệp Thần Phi hỏi.
“Là một đám thanh niên mặc thường phục màu xanh, tất cả đến từ thư viện Thiên Phủ, người dẫn đầu trông có vẻ khí độ bất phàm, tu vi cũng không nhìn thấu được, tên là Trương Đông”.
Tùy Vân nói.
“Học viện Thiên Phủ?”
Diệp Thần Phi nghi hoặc, hắn thực sự chưa từng nghe đến cái tên này”.
“Trước đây đệ cũng chưa từng nghe nói đến, sau này đi hỏi thăm mới biết, đó là một thế lực vô cùng lớn mạnh trên đại lục, phủ khắp các nơi”.
“Hơn nữa người có thể vào thư viện tu luyện, không có ai là không phải thiên kiêu”.
“Ta cảm thấy, họ đến lần này có lẽ là muốn chiêu mộ một vài người chỗ chúng ta qua đó”.
Tùy Vân giải thích.
Diệp Thần Phi gật đầu, cùng với nâng cao thực lực gia tộc, chắc chắn sẽ tiếp xúc với thế lực cấp cao hơn, học viện Thiên Phủ chỉ là đầu tiên thôi.
Đối với việc đệ tử gia tộc gia nhập thư viện, hắn cũng không phản đối quá nhiều.
Tuy hiện giờ nhà họ Diệp đang phát triển lớn mạnh.
Nhưng nếu một người muốn trưởng thành thực sự, thì phải ra ngoài mới được.
Ví dụ như thánh địa cũng sẽ thỉnh thoảng phái đệ tử tiến vào hồng trần để rèn luyện
“Cho họ vào đi”, Diệp Thần Phi nói.
Một lúc sau, Diệp Thần Phi xuất hiện trong phòng khách, một đám thanh niên áo xanh ngồi phía dưới.
Bọn họ không nhiều tuổi, đều trên dưới hai mươi tuổi.
Nhưng người yếu nhất trong bọn họ cũng là cảnh giới Kim Thân.
Trương Đông là mạnh nhất, chỉ hai mươi năm tuổi, đã có thực lực Xuất Khiếu kỳ đại viên mãn.
Chỉ thiếu một bước thì là cảnh giới Hóa Thần.
So với Thẩm Thiên Minh của Vạn Bảo Các, cũng không kém hơn là bao.
Có thể thấy, học viện Thiên Phủ thực sư bất phàm.
“Đầu tiên xin chúc mừng Diệp gia chủ thống nhất thành Vân Tiêu”, Trương Đông lên tiếng trước: “Sau cuộc chiến thành Vân Tiêu, ta vẫn luôn muốn đến gặp ngài, nhưng ta biết rõ sau biến cố, nhà họ Diệp bận nhiều việc, cho nên hôm nay mới dám đến làm phiền”.
Trương Đông cất giọng bình tĩnh hiền hòa, lại không thất lễ.
Chỉ là nơi nặng về mặt sách vở.
“Không sao”.
Diệp Thần Phi nói: “Hôm nay ngươi đến có chuyện gì, cứ nói là được”.
“Quả nhiên Diệp gia chủ hào sảng!”, Trương Đông ôm quyền: “Vậy ta xin nói thẳng”.
“Học viện Thiên Phủ, thu nhận hiền tài trong thiên hạ, cuộc chiến thành Vân Tiêu, ta thấy đệ tử nhà họ Diệp đều là rồng ẩn nơi hoang dã”.
“Cho nên, không biết Diệp gia chủ có ý hướng để họ đến học viện Thiên Phủ tu luyện, từ đó thoát xác thành rồng thực sự không?”
Trương Đông nói lời rất khách sáo, nhưng giữa các câu chữ vẫn đầy vẻ cao cao tại thượng.
Rồng ẩn nơi hoang dã, thành Vân Tiêu chính là “hoang dã” hả.
Diệp Thần Phi sờ cằm: “Ngươi đã để ý đến người nào rồi?”
“Chính là năm đệ tử xuất chiến của nhà họ Diệp trong cuộc chiến thành Vân Tiêu!”
Trương Đông nói.
Trầm mặc một lát, Diệp Thần Phi ung dung nói: “Thực ra, cũng không phải không được”.
“Nhưng chuyện này phải xem ý nguyện của bản thân chúng đã”.
Diệp Thần Phi nói xong, một học trò thư viện phía dưới bỗng nhảy ra.
Chương 100: Suy nghĩ riêng
“Này, ngươi nghe rõ chưa hả? Chúng ta là học viện Thiên Phủ đấy!”
“Cho người ở chỗ các ngài đến, đó là tạo hóa của các ngài, ngài lại do dự không quyết định?”
Thanh niên đó tỏ vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, cứ như Diệp Thần Phi đã nói lời lẽ rất đáng kinh ngạc vậy.
“Quan Mục, câm miệng cho ta!”
Diệp Thần Phi còn chưa nói gì, Trương Đông đã quát lên.
Quan Mục ngẩn người, nhìn Trương Đông: “Học trưởng, ông ta chỉ là một tộc trưởng của vùng đất hương dã thôi, mà lại làm ra vẻ như vậy, đúng là rất không tôn trọng thư viện Thiên Phủ chúng ta!”
“Ra ngoài!”
Trương Đông sầm mặt.
Dưới ánh mắt tức giận của Trương Đông, Quan Mục nhìn Diệp Thần Phi, hừ một tiếng, vung tay áo bỏ ra ngoài.
“Thực sự rất xin lỗi, để ngài chê cười rồi”.
Sau khi Quan Mục đi khỏi, Trương Đông ôm quyền nói.
Diệp Thần Phi một tay chống cằm, cười nói: “Ngươi phải quản lý hắn cho tốt”.
“Hắn xuất thân từ tông môn nhất phẩm phía Nam, thực sự rất kiêu ngạo”, Trương Đông nói.
Diệp Thần Phi không nói gì, thực ra đám người này đều giống nhau.
Trương Đông cũng vậy.
Cứ mở miệng ngậm miệng là nói đến xuất thân.
Chỉ có điều nơi như này, thực sự không thích hợp để thanh niên rèn luyện.
“Diệp gia chủ, vừa nãy ngài nói phải xem ý nguyện của bản thân họ, vậy bây giờ họ đang ở đâu?”, Trương Đông hỏi.
“Đang ra ngoài thành làm việc rồi, hơn nữa trong thời gian ngắn sẽ không về”.
Diệp Thần Phi ngồi thẳng người: “Ngươi cứ về trước đợi đi, đợi chúng về ta sẽ hỏi, nếu có người muốn đi, tự sẽ đến tìm ngươi”.
Hắn đã tìm hiểu qua về thư viện Thiên Phủ, cho nên định kết thúc buổi gặp mặt lần này.
Hắn không thích đám người này lắm.
Trương Đông dường như hơi bất ngờ với lời nói của Diệp Thần Phi.
Nhưng một lát sau, hắn ta vẫn đứng lên.
“Vậy không làm phiền nữa, nhưng chúng ta chỉ có thể ở lại thành Vân Tiêu nhiều nhất năm ngày, nếu không có kết quả, chỉ có thể quay về”.
Diệp Thần Phi gật đầu: “Được, ta biết rồi”.
Sau đó Trương Đông chắp tay, dẫn theo mấy thanh niên khác quay người rời đi.
Diệp Thần Phi lặng lẽ nhìn họ ra về, hồi lâu sau mới khẽ thở dài không thể phát giác.
“Cũng là lúc nên rời đi rồi”.
Dưới sự ra quân toàn lực của Diệp Hoàng, Diệp Long và các lực lượng cốt cán nhà họ Diệp, trong bốn ngày ngắn ngủi, đã quét sạch lực lượng phản loạn của khu vực thành Vân Tiêu, và cả thế lực tham dự đến hai nhà họ Lý, Đường.
Lâp tức, danh tiếng của Thiên Loan Điện và Chân Long Các cũng vang dội khắp nơi.
Đợi sau khi họ quay về, Diệp Thần Phi lập tức gọi toàn bộ năm người Diệp Hoàng đến viện.
Trải qua cuộc chiến thành Vân Tiêu, còn có nhiều lần dẹp phản loạn.
Năm viên trân châu rực rỡ nhất nhà họ Diệp đã được tỏa sáng hoàn toàn.
Tu vi của hai ngươi Diệp Hoàng và Diệp Long tăng lên liên tiếp, gần như trong hai ngày đột phá một cảnh giới nhỏ.
Lúc này, hai người đã trở thành tu sĩ cảnh giới Hóa Khí đại viên mãn.
Còn Diệp Cầm Dao đã thuận lợi đột phá đến Trúc Cơ kỳ.
Diệp Hiểu Hiểu và Diệp Khiêm có hơi kém hơn một chút, nhưng cũng tiến bộ mấy bước về phía trước.
Lại thêm bản lĩnh đặc biệt của họ, có thể nói một cách không hề khách sáo, kể cả trong phạm vi thành Túc cũng không có người bằng tuổi nào là kẻ địch của họ.
“Làm tốt lắm”, Diệp Thần Phi khen ngợi.
Mấy người lập tức phấn chấn, sự thừa nhận của gia chủ, thực sự quá khó có được!
Đối với bọn họ, đó là một vinh dự đặc biệt không gì hơn.
“Việc của thành Vân Tiêu, đến đây về cơ bản là đã kết thúc, nói xem suy nghĩ của bản thân các con đi”, Diệp Thần Phi trực tiếp hỏi.
Câu hỏi đột ngột khiến mấy người đều trầm mặc.
Nhưng nghĩ một lúc, bọn họ cũng hiểu ra thành Vân Tiêu quá nhỏ.
Thậm chí thành Túc cũng chỉ là vùng sát biên giớ của đại lục thôi.
Lúc không có cạnh tranh và đối thủ, sự tiến bộ của họ sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Thấy bọn họ trầm mặc, Diệp Thần Phi lên tiếng: “Mấy ngày trước, có người của thư viện Thiên Phủ đến tìm ta, nói là có ý muốn để các con gia nhập”.
“Thư viện nằm ở Nam Bộ liên minh Cửu Thành, ở đó có rất nhiều thiên tài và có sự cạnh tranh”.
“Là một nơi rèn luyện rất tốt”.
“Nói đi, có ai muốn đi không?”
Diệp Thần Phi nói xong, mấy người quay sang nhìn nhau, nhất thời cũng không biết quyết định thế nào.
“Cha”.
Một lát sau, Diệp Hoàng lên tiếng: “Vậy cha có đi không?”
“Ta ư?”
Diệp Thần Phi khẽ lắc đầu.
“Nơi đó là vũ đài của thanh niên trẻ các con, ta đi làm gì?”
“Để cả ngày giả bộ chiếu lệ với đám người mắt cao hơn cả đỉnh đầu đó hả?”
“Ta có dự định của riêng mình”.
Nói thật, hắn đến thư viện Thiên Phủ, ngoại trừ giả làm heo ăn thịt hổ, hoặc là trêu chọc giáo viên nữ ra thì đúng là không có việc gì.
Diệp Hoàng ồ một tiếng: “Vậy con cũng không đi”.
“Diệp Hoàng!”
Diệp Thần Phi cau mày: “Con không thể sống mãi dưới sự che chở của ta, các cháu cũng vậy!”
Diệp Hoàng hơi ngẩn người, sau đó vội vàng xua tay nói: “Không không không, con không có ý này”.
“Con nói, nếu cha đi, thì con sẽ suy nghĩ, nếu cha không đi, thì con làm việc mình muốn làm thì hơn”.
Nhìn Diệp Hoàng tươi cười, lần đầu tiên Diệp Thần Phi thấy bất ngờ, nổi hứng hỏi: “Vậy con muốn làm gì?”
“Con muốn đưa người của Thiên Loan Điện từ thành Vân Tiêu đánh ra ngoài”.
Diệp Hoàng đứng thẳng, áo choàng khoác vai không gió mà bay bay.
“Con muốn làm Thiên Loan Điện vang danh khắp nơi!”
“Con muốn làm vang danh nhà họ Diệp!”
“Con muốn làm vang danh tên của con!”
“Con muốn để toàn thế giới đều biết, con gái của Diệp Thần Phi tên là Diệp Hoàng!”
Một luồng khí vương giả tỏa ra trên người Diệp Hoàng.
Nụ cười dần dần hiện lên trên khuôn mặt Diệp Thần Phi.
“Vậy con định làm thế nào?”