• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Tại sao trong danh sách lịch luyện lại không có con?

Có người khịt mũi coi thường với cách làm của nhà họ Diệp, cho rằng Diệp Thần Phi phát tác tấm lòng Thánh Mẫu, từ đó làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

Nhưng mấy lời nói xấu sau lưng này cũng không thể ngăn cản sức mạnh chấp hành của nhà họ Diệp.

Bọn họ tuyệt đối phục tùng gia chủ!

Lúc này, Diệp Thần Phi đã quay về viện tự, phân chia thối thể dịch cho Diệp Hoàng.

Một đường thiên lôi cuối cùng của cửu cửu thiên kiếp, lực lượng cực kỳ lớn, trong đó chứa sức mạnh hủy diệt và trùng sinh.

Dùng nó trên người Diệp Hoàng vẫn đang là Luyện Khí kỳ, hơn nữa không nói đến lãng phí cái gì, mấu chốt là cơ thể cô bé vốn không chịu nổi.

Dù tiếp xúc một chút thôi cũng có kết quả tổn hại trong nháy mắt.

“Cần trung hòa một chút”.

Diệp Thần Phi lấy ra một giọt Lôi Kiếp dịch, liên tục đánh ra pháp quyết.

Sấm sét cuồng bạo dưới sự trấn an của hắn đã dần dần trở nên ôn hòa, cuối cùng chỉ còn lại một viên năng lượng tinh khiết.

Lấy ra một đống vật liệu đã chuẩn bị xong, Diệp Thần Phi dựa không huyễn hóa ra một lò thuốc, cho toàn bộ vật liệu vào.

Trong thời gian một chén trà, tất cả vật liệu đã biến thành một bình chất lỏng màu vàng.

“Ừ, có thể tiến hành thối thể rồi”, Diệp Thần Phi gật đầu

Bỗng nhiên cửa phòng hắn bị người ta dùng lực đẩy mạnh từ ngoài vào.

Một thân ảnh hùng hổ đi đến.

“Cha, tại sao trong danh sách lịch luyện lại không có con!”

Diệp Hoàng tức giận hỏi.

“Tất cả huynh đệ tỷ muội đều lên đường rồi, tại sao không cho con đi”.

“Con cũng muốn cố gắng phát triển vì gia tộc mà!”

“Con không phục!”

Lúc này Diệp Hoàng giống như một chú sư tử nhỏ giận dữ, cô bé nổi trận lôi đình trong phòng.

Diệp Thần Phi nhìn mà thấy vui, lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ này của Diệp Hoàng.

Cuối cùng tiểu cô nương đã dám đứng ra tranh giành quyền lợi của mình.

Đây là chuyện tốt.

Nhưng vào lúc nên châm biếm thì vẫn phải châm biếm một chút mới được.

Diệp Thần Phi lạnh lùng nhìn cô bé, nghiêm mặt hỏi: “Con cũng muốn đi biên giới?”

“Không sai!”, Diệp Hoàng vô cùng kiên định.

“Hừm, vậy ta hỏi con, con có biết Diệp Long hiện giờ là tu vi gì không?”

Diệp Hoàng ngẩn người nói: “Hóa Khí tầng ba, nhưng…”

“Ta hỏi tiếp con, hai người Diệp Khiêm và Diệp Thiến là tu vi gì?”

“Luyện Khí đại viên mãn”.

“Được, ta lại hỏi con, hai huynh muội nhà tam thúc tu vi thế nào?”

“...”

“Còn nữa, hai huynh đệ nhà tứ thúc, hai tỷ muội nhà ngũ thúc thì sao?”

Diệp Hoàng không nói, trong gia tộc, huynh đệ tỷ muội trực hệ cùng tuổi cô bé tu vi kém nhất cũng là Luyện Khí tầng mười, đường ca Diệp Long, còn có một vị đường tỷ của nhà ngũ thúc đã đột phá đến cảnh giới Hóa Khí.

Cô bé là người kém cỏi nhất.

“Con Luyện Khí tầng bảy, thực lực thấp, đến biên giới ngoại trừ đâm đầu vào chỗ chết và làm mất mặt ta thì còn có ích lợi gì chứ?”, Diệp Thần Phi không chút nể nang đả kích nói.

Diệp Hoàng cúi đầu xuống, hai tay xoắn áo, mím môi không nói một lời.

Thực lực là cơn đau lớn nhất trong lòng cô bé.

Là con gái của gia chủ, trưởng nữ gia tộc, nhưng còn không mạnh bằng con em chi thứ.

Dù không ai nói trước mặt, nhưng cô bé vẫn luôn để trong lòng.

Diệp Thần Phi nhìn con gái mình, lời hắn nói rất quá đáng, rất khiến người ta tổn thương, vốn tưởng rằng sẽ dọa cô bé bật khóc, không ngờ cô bé lại chịu đựng.

Năng lực chịu đựng tâm lý không tệ.

“Vì vậy con vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà tu luyện đi, chờ khi nào không kém gì bọn họ thì hẵng nghĩ đến chuyện cống hiến cho gia tộc”, Diệp Thần Phi hừ một tiếng nói.

Diệp Hoàng cắn môi, rõ ràng đã bị đả kích.

Nhưng bỗng nhiên cô bé ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Nhưng nếu con ở nhà, không phải cũng làm mất mặt cha sao?”

Diệp Thần Phi ngẩn người.

Đứa bé này hóa ra là suy nghĩ như vậy sao?

Tất cả con em gia tộc đều được phái ra ngoài, duy chỉ có con gái mình ở lại.

Cô bé hẳn đang lo lắng người trong tộc sẽ có ý kiến với cách làm thiên vị này.

Tâm tư cô bé thật tinh tế.

Yên lặng hồi lâu, Diệp Thần Phi khẽ thở dài, hắn vẫy tay về phía Diệp Hoàng.

“Tiểu Hoàng à, ta hiểu tâm tư của con”.

“Nhưng dù là chuyện gì thì cũng không phải giải quyết trong chốc lát”.

“Nếu như con thật sự muốn giành vinh quang cho ta, muốn cống hiến vì gia tộc, vậy thì càng phải chuyên tâm tu luyện, đề thăng thực lực của mình mới được”, Diệp Thần Phi nói.

Diệp Hoàng gật đầu, rõ ràng có thể nhìn ra nội tâm cô bé vẫn có chút không phục.

Diệp Thần Phi lắc đầu nói: “Ta đồng ý với con, nếu như con có thể tu luyện kiếm pháp ta tặng con đến cảnh giới tiểu thành, vậy thì ta sẽ để con đi biên giới cùng lịch luyện với các huynh đệ tỷ muội”.

Nghe đến đây, lập tức mắt Diệp Hoàng sáng lên.

“Có thật không?”

“Cha không được lừa con đâu!”

Diệp Thần Phi cười một tiếng: “Đương nhiên không rồi”.

“Thí Thần Cửu Thức”, nếu Diệp Hoàng có thể tu luyện đến cảnh giới tiểu thành, vậy thì không cần thiết phải ngăn cản nữa.

Bởi vì đến lúc đó, chiến lực của Diệp Hoàng sẽ mạnh nhất trong số thanh niên đồng lứa nhà họ Hoàng!

Toàn lực ra tay, ngay cả Diệp Long cũng không đỡ được.

“Nhưng chờ sau khi con luyện thành, không phải bọn họ đã về rồi chứ?”, Diệp Hoàng nghi ngờ nói.

“Không biết”, Diệp Thần Phi nói: “Lần lịch luyện này cần ít nhất bốn tháng”.

“Chẳng lẽ con không có lòng tin mình sẽ luyện thành nó trong bốn tháng sao?”

“Con có!”

Diệp Hoàng kích động, dưới chỉ điểm của Diệp Thần Phi, cô bé đã chạm tới một vài môn đạo.

Có lẽ không tới hai tháng, cô bé có thể luyện thành kiếm pháp!

Vừa nghĩ tới mình có thể cùng những huynh đệ tỷ muội khác sóng vai tác chiến, cô bé liền cảm thấy hưng phấn.

“Con sẽ đi ngay bây giờ!”

Diệp Hoàng mạnh mẽ vang dội, lúc này liền muốn đi tu luyện.

“Chờ chờ chờ đã”.

Diệp Thần Phi bất đắc dĩ ngăn cản cô bé: “Đừng gấp vậy, tiến hành thối thể một lần trước đã”.

“Cơ thể bây giờ của con vốn không chịu nổi sức mạnh của Thí Thần Cửu Thức đâu”.

Nửa canh giờ sau.

Trong phòng Diệp Thần Phi xuất hiện một cái vại lớn.

Nếu như có người biết nhìn hàng ở đây, nhất định sẽ há to mồm.
Chương 22: Hình như con vô địch rồi!

Bởi vì cái vại nước tầm thường này lại dùng Thông Nguyên Thạch chế tác thành, đây chính là vật liệu huyền cấp trung phẩm, là vật liệu pháp trận trân quý, một khối nhỏ cũng phải hơn một trăm ngàn linh thạch.

Một vại nước lớn như vậy chi phí ít nhất hơn trăm triệu!

Quả thật là phí của trời.

“Vào đi”, Diệp Thần Phi nói.

Diệp Hoàng nghe lời cởi quần áo, đi vào trong vại nước.

“Rít!”

Chất lỏng màu đỏ đậm suýt chút nữa tràn ra, Diệp Hoàng chỉ cảm thấy một cảm giác nóng rát bứt rứt đi đôi với sức mạnh khổng lồ, từ bốn phương tám hướng đánh thẳng tới.

Diệp Hoàng chau mày, cô bé có biết về thối thể dịch.

Đây là một loại linh dịch vô cùng trân quý, phối hợp với các loại linh dược luyện chế thành, thông thường mà nói, thối thể dịch càng cao cấp, năng lượng nó tích trữ càng khổng lồ.

Cô bé vội vàng nhắm mắt lại, vận chuyển công pháp, chuẩn bị hấp thu năng lượng thối thể xung quanh.

Thứ đồ trân quý như vậy, nhất định cha đã tốn rất nhiều tiền.

Tuyệt đối không thể lãng phí!

“Bốp!”

Diệp Thần Phi vỗ một cái sau ót cô bé.

“Sao vậy?”, Diệp Hoàng sờ đầu, mặt đầy mê muội.

“Con làm gì thế?”

“Hấp thu thối thể dịch ạ?”

“Lão tử còn chưa thả thối thể dịch mà, con đang hấp thu không khí à?”

“Ách”.

Diệp Hoàng càng nghi ngờ, cô bé chỉ vào chất lỏng màu đỏ trong vại nước, lẽ nào đây không phải thối thể dịch sao?

Diệp Thần Phi lắc đầu, con gái đúng là ngày càng ngốc.

“Đây chỉ là một vài dược vật phụ trợ dùng để xúc tiến hấp thu thối thể dịch thôi, ngày ngày nghĩ cái gì vậy?”

Sau đó, hắn cầm ra chiếc bình chất lỏng màu vàng kia.

“Nghe kỹ, năng lượng của thối thể dịch này đối với con mà nói, khả năng có hơi mạnh”.

“Tiếp theo, con phải giữ chặt tâm môn, vận chuyển Thương Lan Công, dù ngoại giới xảy ra biến cố gì cũng không thể phân tâm!”

“Hiểu chưa!”

Diệp Hoàng nghiêm túc gật đầu.

Chỉ là cô bé có hơi nghi ngờ, chất lỏng màu đó chỉ là dược vật phụ trợ thôi sao?

Vậy thì thối thể dịch thật sự rốt cuộc mạnh thế nào?

“Được rồi, nhắm mắt lại, bão nguyên thủ nhất”.

Diệp Thần Phi nói xong, sau đó mở miệng bình thối thể dịch ra.

Chỉ thấy một con thần long màu vàng đột nhiên lao ra từ trong bình, bay lượn cuồn cuộn trên không trung.

“Đi”.

Diệp Thần Phi đưa tay chỉ một cái, sau một hồi kim long quanh quẩn, một cái đầu ngụp xuống lao vào trong vại nước.

Thoáng chốc, linh dịch trong chậu nước mắt đầu xoay tròn tốc độ cao, lấy Diệp Hoàng làm trung tâm, hình thành một vòng xoáy tầng tầng lớp lớp, một đường ánh sáng màu vào không ngừng qua lại trong đó.

“Vận công!”

Diệp Thần Phi quát lên, Diệp Hoàng vội vàng vận chuyển Thương Lan Công.

Lập tức, kim long dường như đánh hơi thấy khí tức không tầm thường, đột nhiên nó chui vào trong cơ thể của cô bé.

Diệp Hoàng rên lên một tiếng, chỉ cảm thấy một luồng năng lượng nổ tung trong cơ thể, trong nháy mắt đánh vào tứ chi bách hài, thiếu chút nữa khiến cô bé phân tán mất công pháp.

Nhưng cô bé vẫn cắn răng kiên trì chịu đựng.

Diệp Thần Phi gật đầu, pháp quyết trong tay biến đổi, tiểu long màu vàng lại chui ra.

Nhưng ánh sáng màu vàng tản ra trên người nó lại mờ dần đi.

“Ừm, tiếp theo thì đơn giản hơn”.

Đợi sau khi Diệp Hoàng hấp thu hoàn toàn năng lượng vừa rồi, kim long lại một lần nữa chui vào cơ thể cô bé.

Cứ qua lại như vậy.

Mãi đến chừng một canh giờ trôi qua, tiểu long màu vàng đã biến thành một hư ảnh, mà linh dịch trong vại nước cũng gần như biến thành trong suốt.

Sau khi chúng biến mất toàn bộ, bỗng nhiên Diệp Hoàng mở mắt.

Một đường hỏa diễm chợt lóe rồi biến mất trong mắt cô bé.

“Cảm giác thế nào?”

Sau khi hoàn thành thối thể, Diệp Thần Phi hỏi.

Đôi mắt Diệp Hoàng mông lung, dường như vẫn chưa hồi phục lại tinh thần từ trong quá trình thối thể.

“Cảm thấy…”

“Hình như con vô địch rồi!”

Một quyền của cô bé nện trên mặt vại nước, lực lượng mạnh mẽ chấn động thành một mảng nước lớn, giội vào người Diệp Thần Phi.

“A, con xin lỗi!”, Diệp Hoàng che miệng cười trộm.

Diệp Thần Phi lau nước đọng trên mặt.

“Đi ra đi”.

Con gái ngày càng có cảm giác của thiếu nữ trung nhị rồi.

Mặc đồ xong xuôi, Diệp Thần Phi kiểm tra cẩn thận một lần hiệu quả thối thể của Diệp Hoàng, phát hiện còn tốt hơn chút so với trong dự đoán của hắn.

Dù là lực lượng hay mức độ bền bỉ của cơ thể thì đều có một loại tăng trưởng kiểu nhảy vọt.

Gần như là tăng gấp ba lần trở nên trước thối thể.

Hơn nữa, năng lượng của thối thể dịch vẫn chưa bị Diệp Hoàng hấp thu hoàn toàn.

Vẫn có một phần rất lớn ẩn trốn trong tứ chi bách hài của cô bé, khi tu luyện liên tục, chúng mới dần dần bồi dưỡng cơ thể Diệp Hoàng.

Đến khi những năng lượng kia tiêu hao hết thì lại nghĩ đến lần thối thể thứ hai.

Không còn cách nào khác, tố chất cơ thể của Diệp Hoàng rất tệ, không dám cho thuốc mạnh, chỉ có thể tiến lên tuần tự từng bước.

“Cố gắng làm quen một chút sức mạnh bây giờ của mình”, Diệp Thần Phi nói.

Diệp Hoàng hưng phấn gật đầu, sau đó chạy như một làn khói đi ra ngoài.

Rất nhanh trong sân truyền đến tiếng kiếm gió “vù vù”.

Diệp Thần Phi chậm rãi đi tới bàn đọc sách trước cửa sổ rồi ngồi xuống, vừa thưởng thức kiếm pháp của con gái, vừa lấy ra một chồng sách dày.

Đó là các loại sách về công pháp, luyện đan luyện khí, còn có một vài giới thiệu về đại lục này.

“Đây là thời điểm làm rõ thế giới này”.

Ngoài ngàn dặm thành Vân Tiêu.

Đây là một vùng bình nguyên không lồ, trung tâm bình nguyên có một tòa thành trì cực lớn nhô cao, đứng sừng sững giữa trời đất.

Kích thước của nó gấp mấy lần thành Vân Tiêu, khắp nơi đều là lầu các cao lớn, nguy nga lộng lẫy.
Chương 23: Cất nhắc Tống Sương lên làm phó sứ

Thành tường của nó cao mấy chục mét, toàn thân đỏ nhạt, rõ ràng có thể thấy là dùng vật liệt đặc biệt luyện chế thành.

Tại cửa thành, mọi người xếp thành hàng dài mấy trăm mét, đi vào thành theo thứ tự.

Trên cửa có hai chữ lớn cứng cáp hào hùng, chấn nhiếp lòng người.

Thành Túc.

Cốc Vạn Tâm ngồi trong xe ngựa, chậm rãi vào cửa thành.

Nàng vém rèm cửa sổ xe ngựa, nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, không khỏi có chút thổn thức.

Từ khi bị phái đến thành Vân Tiêu, nàng chỉ quay về đây một lần vào ba năm trước.

Lần đó, do thành tích kinh doanh của nàng quá kém, bị các đồng sự hung hăng giễu cợt.

Từ đó về sau, trong hội nghị các chủ hàng năm, nàng cũng không quay về thành Túc, chỉ phái phó các chủ của mình đi thay.

Bởi vì mùi vị bị chế giễu quả thực không dễ chịu.

Nhưng bây giờ khác rồi.

Nàng quay đầu nhìn một đống túi đồ đặt trong xe ngựa.

Nỗi nhục bốn năm này, nàng muốn rửa sạch hoàn toàn trong ngày hôm nay.

Lúc này một người làm tuổi trung niên vén rèm cửa xe ngựa, ông ta hỏi: “Các chủ, chúng ta có cần tu sửa một chút rồi lại đến chủ các báo danh không?”

Cốc Vạn Tâm ngẩng đầu lên, người trung niên này chính là Mạc Cầu phó các chủ của mình.

Tu vi Kim Đan đại viên mãn.

Thật ra thì người làm trong đoàn xe bao gồm cả phu xe, tất cả đều là người có tay nghề giỏi của Vạn Bảo các, thực lực cũng là Kim Đan kỳ.

Sở dĩ nàng làm như vậy là vì tài sản vận chuyển lần này thật sự quá nhiều.

Phải cẩn thận mọi thứ mới được.

“Không cần, chúng ta cứ đi đến chủ các”, Cốc Vạn Tâm nói.

Dọc theo đường đi trong lòng đầy run sợ, cuối cùng đã thuận lợi đến thành Túc.

Nàng cũng không muốn xảy ra bất kỳ bất trắc gì vào bước ngoặt cuối cùng.

Kim Đan kỳ là tồn tại hàng đầu ở thành Vân Tiêu, nhưng ở thành Túc cũng chỉ là sức mạnh mức độ cao thôi.

Ước chừng sau nửa canh giờ, xe ngựa dừng lại ở trước một lầu các cao lớn.

Lầu các cao chín tầng, xung quanh tràn đầy khí tức trận pháp.

Đứng ở dưới chân, thậm chí khó mà nhìn thấy đỉnh.

Cốc Vạn Tâm đi xuống xe ngựa, hít một hơi thật sâu.

“Mang theo đồ rồi chúng ta đi vào”.

Một lát sau, Cốc Vạn Tâm đi vào một căn phòng rộng rãi bên trong.

Ở phía trước có một người trung niên đầy uy nghiêm, ông ta ngồi ở đó, trong tay cầm một quyển danh sách, cẩn thận lật nhìn.

Mà vị trí bên cạnh, một thanh niên diện mạo đẹp đẽ đang ưu nhã uống trà.

“Bái kiến La chủ sứ”, Cốc Vạn Tâm cung kính nói.

Người trung niên này chính là La Thanh, các chủ Vạn Bảo các thành Túc.

Nhưng trong nội bộ Vạn Bảo các, ông ta có một chức vị chuyên môn, là chủ sứ.

Vạn Bảo các vô cùng khổng lồ, trải rộng đại lục, trong nội bộ phân chia chức vị chuyên môn.

Chấp sự, chủ sứ, phó sứ, các chủ,…

Nghiêm chỉnh mà nói, trong các chức vị cao cấp, địa vị các chủ là thấp nhất.

Vị La chủ sứ thành Túc này quản lý mười mấy thành trì lớn nhỏ bao gồm cả thành Vân Tiêu.

La Thanh buông danh sách xuống, ngẩng đầu lên nói: “Ồ, là Cốc các chủ đấy hả”,

“Mấy năm rồi ta chưa gặp cô”.

Cốc Vạn Tâm chắp tay: “Chức vụ bận rộn, mong rằng La chủ sứ thứ lỗi”.

“Ha ha ha”.

Bỗng nhiên, một tràng cười từ bên cạnh truyền tới.

“Không có mặt mũi thì cứ nói thẳng đi, vùng đất hoang nghèo nàn như thành Vân Tiêu có việc gì mà bận chứ?”

Người đang nói chính là chàng thanh niên kia, hắn ta hai chân bắt chéo, tùy ý đánh giá Cốc Vạn Tâm.

Cốc Vạn Tâm liền xụ mặt, chàng thanh niên này chính là cái tên năm đó đã làm nhục nàng vô cùng tàn nhẫn.

Hắn ta tên là Tống Sương.

“Chuyện này không liên quan đến ngươi, thưa Tống các chủ”, Cốc Vạn Tâm nói.

Tống Sương lại cười cợt tùy tiện bạ đâu nói đấy: “Vạn Tâm, e rằng cô sắp phải gọi ta là Tống phó sứ đấy”.

Cốc Vạn Tâm không lên tiếng, nàng nhìn La Thanh.

La Thanh cười một tiếng rồi nói: “Không sai, mấy năm nay Tống Sương mang tới cho Vạn Bảo các không ít lợi nhuận, ta dự định cất nhắc hắn lên làm phó sứ”.

“Đến lúc đó hắn sẽ thay ta quản lý thành Vân Tiêu”.

Cốc Vạn Tâm liền trợn trừng hai mắt.

Để Tống Sương tới quản lý thành Vân Tiêu?

Hai người bọn họ vốn có thù oán, nếu thật sự như vậy, e rằng nàng sẽ không có ngày tháng tốt đẹp nữa!

“La chủ sứ, việc này e rằng không ổn đâu!”, Cốc Vạn Tâm cuống cuồng nói.

La Thanh đang chơi hạt châu trong trong tay, ông ta lạnh lùng nói: “Cô đang chất vấn quyết định của ta?”

Cốc Vạn Tâm ngẩn người, sau lại vội vàng nói: “Không không không, Vạn Bảo các từ trước đến nay luôn dùng công trạng và thành tích để nói chuyện, làm sao ta dám nghi ngờ lựa chọn của ngài”.

“Chỉ là ta cảm thấy thành Vân Tiêu hoàn toàn có thể độc lập tự chủ, không cần phái xuống một vị phó sứ”.

“Chuyện hài!”

Tống Sương khẽ cười nói: “Cốc Vạn Tâm cô ba năm nay không về chủ các, lợi nhuận hàng năm lại lác đác không có mấy, thậm chí không bằng cả thành trì hạng hai”.

“Cô dựa vào đâu mà nói có thể độc lập tự chủ?”

“Ta…”

Cốc Vạn Tâm chuẩn bị phản bác thì lại bị La Thanh ngắt lời.

“Cốc các chủ, tuy thành Vân Tiêu không sầm uất, nhưng cũng là tiểu chủ thành, hành vi mấy năm gần đây của cô quả thực không chấp nhận nổi”.

“Mà thành Hoàng Diệp của Tống các chủ, hàng năm có thể có lợi nhuận khoảng mười tỷ linh thạch, bảo hắn tới quản lý thành Vân Tiêu cũng là một cơ hội học tập tốt đối với cô”, La Thanh nhàn nhạt nói.

Lòng Cốc Vạn Tâm dần dần trầm xuống.

Hai người này rõ ràng đã đạt đến một hiệp nghị nào đó.

Không sai, mấy năm nay thành tích của nàng không tốt, nhưng thật ra mọi người đều biết đó là bị hạn chế bởi giới hạn điều kiện địa lý.

Thành Vân Tiêu vốn không giàu có, nếu không có tình hình ngoài ý muốn, thu nhập hàng năm cũng chỉ có một chút vậy, làm thế nào cũng vô ích.

Còn thành Hoàng Diệp thì sao, chính là chu vi vạn dặm, đứng sau đại chủ thành Túc.
Chương 24: Cốc Vạn Tâm sẽ không dễ dàng lùi bước

Thế gia trong thành rất nhiều, ngoài thành khắp nơi đều là tông môn, tranh đấu đặc biệt thường xuyên.

Có tranh đấu, đương nhiên sẽ có nhu cầu tài nguyên số lượng lớn.

Nói thật, lợi nhuận hàng năm mười tỷ cũng có thể.

Bây giờ La Thanh đặt thành Vân Tiêu và thành Hoàng Diệp cùng một chỗ, nếu như nói không có tư lợi, đánh chết nàng cũng sẽ không tin.

Nhưng nghĩ cũng phải, nếu giữa La Thanh và Tống Sương không có gì mờ ám, làm sao có thể cho hắn ta lên làm các chủ thành Hoàng Diệp được chứ?

Lần này là bọn họ nhắm vào mình.

Nhưng Cốc Vạn Tâm sẽ không dễ dàng lùi bước.

“La chủ sứ, nếu như ta thật sự có chênh lệch quá lớn với Tống Sương, vậy ta sẽ không có bất kỳ ý kiến gì với sắp xếp của ông”.

“Nhưng mà…”

Cốc Vạn Tâm ra hiệu cho Mạc Cầu, Mạc Cầu ngầm hiểu, ông ta cầm túi đựng đồ và khối thẻ ngọc lên.

“Cách đây không lâu, ta đã bán ra số hàng hóa tổng giá trị một trăm bốn mươi ba tỷ tám trăm linh thạch, lợi nhuận là mười chín tỷ hai trăm viên linh thạch!

Giọng Cốc Vạn Tâm đầy vang dội.

Hai người đối diện liền ngẩn ra.

La Thanh khẽ cau mày, ông ta cầm thẻ ngọc lên tra xét một hồi, sau đó lại kiểm tra linh thạch bên trong túi trữ đồ một lần nữa.

Vẻ mặt dần dần trở nên chăm chú.

“Cái này không thể nào!”

Tống Sương đứng “phắt” dậy.

“Một trăm bốn mươi ba tỷ? Trừ phi cô bán một nửa Vạn Bảo các đi, nếu không thì tuyệt đối sẽ không thể nào có nhiều như vậy!”

Cốc Vạn Tâm trên mặt mang theo vẻ giễu cợt: “Không phải một nửa, Tống các chủ à, ta đã bán hết tất cả bảo vật huyền cấp trở lên, bao gồm cả báu vật trấn tiệm!”

“Đừng tưởng rằng những phân các khác cũng đầy đủ sung túc giống như thành Hoàng Diệp”.

“Cô!”, sắc mặt Tống Sương đỏ lên.

“Câm miệng hết đi!”, La Thanh ngăn cản xung đột sắp tiến thêm một bước.

Ông ta cau mày.

Thật ra thì ngay cả ông ta cũng không tin nổi Cốc Vạn Tâm có thể bán hết số lượng lớn hàng hóa như vậy.

Nhưng linh thạch đã đặt trước mặt, còn có danh sách chi tiết, ông ta cũng không thể không chấp nhận sự thật này.

“Cốc các chủ, có thể nói cho ta biết làm sao cô làm được không?”, La Thanh hiền hòa hỏi.

Nội tâm Cốc Vạn Tâm liền cảnh giác, cô ta đáp: “La chủ sứ, Vạn Bảo các chúng ta không có quy định như vậy”.

Nếu như bị người khác biết được thành Vân Tiêu có nhà giàu có như Diệp Thần Phi tồn tại, e rằng không bao lâu nữa mình sẽ bị người khác thay thế không thể giải thích nổi.

Chỉ có điều ông ta còn là tên tham lam xem thường người khác.

La Thanh yên lặng chốc lát, sau đó vẻ tươi cười chầm chậm phủ trên mặt.

“Cốc các chủ, lần này quả thật cô đã có cống hiến rất lớn với Vạn Bảo các”.

“Ta sẽ bẩm báo đúng sự thật với phía trên”.

“Nhưng chuyện Tống Sương trở thành phó sứ đã định, sau này cô ở dưới quyền của hắn”.

Sắc mặt Cốc Vạn Tâm hoàn toàn trầm xuống, không ngờ mình đưa ra thành tích cũng không tránh khỏi bị bọn họ táy máy.

Một ngọn lửa giận bay lên.

“Cái này không công bằng!”, nàng gào lên.

La Thanh ánh mắt hờ hững: “Tài nguyên phong phú do một người có kinh nghiệm phong phú hơn quản lý mới có thể làm ra được lợi ích lớn nhất”.

“Cốc các chủ, đừng có tính khí trẻ con nữa”.

“Đây là các người đang xâm phạm quyền lợi của ta!”

“Cốc Vạn Tâm!”

La Thanh trầm giọng nói: “Nể tình cô có thành tích nên ta mới tha thứ cho cô đến tận bây giờ”.

“Nếu cô còn dám nghi ngờ quyền uy của ta, vậy thì lựa chọn một tòa thành khác rồi cố gắng lịch luyện đi”.

Đối mặt uy hiếp trắng trợn, Cốc Vạn Tâm cắn răng nghiến lợi.

Nhưng quả thật không còn cách gì tốt.

“Ta sẽ báo lên đúng sự thật chuyện này!”, Cốc Vạn Tâm nói.

“Ha ha, tùy ý”, La Thanh không sợ chút nào.

Cốc Vạn Tâm không nói gì nữa, quay đầu đi ra ngoài.

Chờ sau khi nàng đi, Tống Sương đi tới bên cạnh La Thanh, thấp giọng nói: “Cữu cữu, nếu cô ta thật sự báo lên trên thì sao?”

“Hay là chúng ta…”, trong mắt hắn ta lóe lên một tia ác độc.

La Thanh liếc hắn ta một cái: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có chuyện gì cũng muốn dựa vào bạo lực để giải quyết”.

“Dù gì Cốc Vạn Tâm cũng là một các chủ, nếu cô ta xảy ra vấn đề gì, cấp trên nhất định sẽ điều tra, đến lúc đó thì càng phiền toái”.

Tống Sương cúi đầu nhận sai.

“Trước tiên ngươi cứ làm tốt chức phó sứ của mình đi, có ta ở đây, cô ta không tạo ra được sóng gió gì đâu”.

La Thanh hừ một tiếng nói: “Đối với bên trên, một trăm tỷ mà nói không phải thứ ghê gớm gì”.

“Một người bối cảnh gì cũng không có, chỉ có thể là đồ chơi của chúng ta thôi”.

“Lần này ngươi theo cô ta đến thành Vân Tiêu, tiếp nhận phân các, nhất định phải làm rõ rốt cuộc tại sao trong thời gian ngắn cô ta lại bán ra được nhiều đồ như vậy”.

“Sau đó nắm về phía tay mình!”

Diệp Thần Phi đến thế giới này đã được một tháng.

Trong một tháng, cuối cùng hắn cũng hiểu bước đầu về thế cục của đại lục này và cả phương thức tu luyện hoàn chỉnh.

Đây là một vùng lục địa cực kỳ khổng lồ, trải dài ngàn dặm, tu sĩ bình thường dù có đi cả đời cũng không thể dạo chơi hết cả đại lục.

Vị trí của thành Vân Tiêu nằm ở trung tâm khu vực phía bắc đại lục.

Khu vực trung tâm khu vực phía bắc do một tổ chức siêu cấp tên là liên minh Cửu Thành thống nhất quản lý.

Thành Túc chính là một trong những liên minh Cửu Thành, thống nhất năm chủ thành bao gồm thành Vân Tiêu, còn có đông đảo thành trì thứ cấp khác.

Cứ mỗi ba năm, thành Vân Tiêu đều phải tiến cống một lượng lớn tài nguyên cho thành Túc để được thành Túc bảo vệ.

Thật ra thì chính là phí bảo vệ.

Nếu như không có phí bảo vệ này, vậy thì các thành trì khác sẽ tùy ý công kích thành Vân Tiêu, thậm chí thành Túc thấy nhàm chán cũng sẽ ra tay.
Chương 25: Không ngờ có ngày buồn rầu vì không tiêu hết tiền

Dưới tình hình đó, thành Vân Tiêu sẽ bị tiêu diệt trong nháy mắt.

“Hợp lý”.

“Thân là ở trong tổ chức, hưởng thụ những tiện lợi mà quy tắc mang lại, nhất định cũng phải bỏ ra chút gì đó”.

Diệp Thần Phi không có ý kiến gì với loại phí bảo vệ này, thật ra thì hắn cũng thích trật tự và quy tắc, như vậy mới có ý nghĩa.

Nếu không thì thật sự sẽ là cá lớn nuốt cá bé tàn khốc, giống như thời đại nguyên thủy.

Hoàn toàn không có dáng vẻ của một nền văn minh gì cả.

Còn về hệ thống tu luyện của thế giới này cũng không khác mấy so với những gì hắn tưởng tượng.

Luyện Khí Hóa Khí mười hai tầng, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Hóa Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp đều có chín tầng.

Độ Kiếp kỳ chính là sức mạnh tột đỉnh của thế giới này.

Nhưng cũng có tin đồn, tồn tại có chút biến thái như vậy tránh được Thiên Kiếp, thực lực trên Độ Kiếp ẩn núp sau lưng thế giới, điều khiển tất cả thế gian.

Đây là tin đồn trong dân gian.

Nhưng Diệp Thần Phi biết đó là sự thật.

Thứ nhất hắn chính là loại biến thái này.

Thứ hai, lần độ kiếp trước, thần thức khổng lồ Bắc Phương Tuyết Nguyên kia rõ ràng cũng vượt qua Độ Kiếp kỳ.

“Một ngày nào đó sẽ gặp phải”.

Diệp Thần Phi cũng không nóng nảy, mục tiêu trước mắt của hắn là phát triển toàn bộ nhà họ Diệp trở thành thế lực đứng đầu đại lục.

Hôm nay lại là ngày họp hội nghị thường lệ của gia tộc.

Diệp Thần Phi và mấy chủ sự gia tộc ngồi trong phòng nghị sự, nghe tình hình tháng này của gia tộc.

“Thú triều ở biên giới phía bắc nghiêm trọng, rất nhiều tài nguyên đất của chúng ta cũng bị đánh vào, nhưng trong tình hình dùng đã hết sức đầu tư nhân lực và vật lực thì đã xoa dịu nhiều rồi”.

“Cửa hàng của chúng ta cũng tạm thời ổn định, có thể bắt đầu cân nhắc mở rộng quy mô”.

“Nhờ đầu tư vào tài nguyên, thanh niên cùng lứa trong gia tộc có rất nhiều người đều lên cấp, thành tựu tháng này của chúng ta gần như ngang bằng ba tháng trước đó!”

Mấy người Diệp Tùy Vân thảo luận đầy hưng phấn, có mười tỷ linh thạch kia của Diệp Thần Phong, tháng này quả thực bọn họ trải qua quá thoải mái.

Nếu dùng bốn chữ để hình dung, thì đó chính là ngày một phát triển.

Mấy người thảo luận xong, Tùy Vân chuyển sổ sách tháng này cho Diệp Thần Phi.

“Đại ca, do chúng ta đầu tư số lượng lớn tài nguyên, tiêu phí tháng này cũng đột phá chân trời luôn rồi, huynh xem chút đi”, ông ta có chút ngượng ngùng nói.

“Không sao, tiền chính là dùng để tiêu”.

Diệp Thần Phi nhận lấy sổ sách, cẩn thận xem một lần.

Nhất thời một luồng lửa giận từ trong lồng ngực bay lên.

Hắn hất tay ném sổ sách lên bàn, nhìn chằm chằm vào Tùy Vân nói: “Tháng trước tiêu một tỷ rưỡi linh thạch?”

Mấy người trong nháy mắt im lặng.

Tùy Vân trán rướm mồ hôi nói: “Đại ca, lần đầu tiên đệ cầm nhiều linh thạch như vậy, cho nên kế hoạch lúc trước xảy ra chút vấn đề”.

“Nhưng huynh yên tâm, về sau đệ nhất định sẽ phân phối cẩn thận, chi tiêu tháng sau nhất định sẽ khống chế trong khoảng một tỷ”.

“Đúng vậy đại ca”, Tùy Hổ cũng bênh vực: “Thật ra thì tháng này chúng ta mua vào quá nhiều tài nguyên, dù đề cao phúc lợi cũng chỉ sử dụng một nửa, về sau nhất định sẽ tốt hơn”.

Hai người khác cũng rối rít gật đầu, bày tỏ rằng chi tiêu sau này nhất định sẽ không lớn đến vậy.

Diệp Thần Phi nhìn biểu hiện của bọn họ, hắn thở dài thật sâu.

Hắn biết mấy người này hiểu lầm rồi.

Hắn đâu có ngại tiêu tốn quá nhiều?

Là ngại tiêu quá ít đó!

Cho mười tỷ linh thạch, vậy mà mới tiêu một tỷ rưỡi.

Diệp Thần Phi nhìn linh thạch hạ phẩm hai mươi số trong ví tiền, riêng số lẻ đã có hơn tám ngàn tỷ.

Cần bao lâu mới có thể tiêu hết số lẻ này?

Thật là một đám ngu ngốc!

Diệp Thần Phi gõ mấy tiếng “Bang bang” xuống bàn.

“Tùy Vân, ta hỏi đệ, đệ cảm thấy mười tỷ linh thạch ta cho đệ kia là kinh phí trong thời gian bao lâu?”

Tùy Vân nháy mắt: “Chẳng lẽ không phải một năm sao?”

“Đương nhiên không phải”.

Diệp Thần Phi vỗ bàn một cái nói: “Mười tỷ ta cho đệ là bảo đệ tiêu hết trong vòng một tháng, vậy mà đệ chỉ tiêu một tỷ rưỡi, làm ăn kiểu gì thế không biết!”

Đối mặt với phẫn nộ của gia chủ, mấy vị chủ sự liền bối rối.

Không nghe lầm chứ?

Đó chỉ là kinh phí một tháng?

Tùy Vân lại càng ngốc hơn, đây là lần đầu tiên ông ta bị chửi bởi vì tiêu tiền quá ít.

“Ách, đại ca, huynh nghiêm túc chứ?”

Diệp Thần Phi đen mặt: “Nhìn bộ dạng ta có giống như đang đùa giỡn không?”

Mấy người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Đại ca của đệ ơi, đây là huynh tiền muôn bạc biển quá mức rồi!

Chỉ có Tùy Vân mặt đầy khổ sở, nhỏ tiếng nói: “Đại đại ca, một tháng tiêu hết nhiều tiền như vậy, thật ra cũng là một chuyện rất khó làm đấy”.

“Sao lại khó làm?”, Diệp Thần Phi nhướng mày.

Tùy Vân nói: “Tài nguyên cung cấp trong tộc có hạn, hiện nay cơ bản đã thuộc về trạng thái bão hòa, thêm nhiều nữa cũng có dùng gì đâu?”

Ông ta cảm thấy vô cùng lúng túng, đánh chết ông ta cũng không dám tin có một ngày mình sẽ vì không tiêu hết tiền mà buồn rầu.

Diệp Thần Phi lắc đầu nói: “Đệ đó, chính là bị bản thân giới hạn nên vẫn chưa nhảy ra khỏi nhà tù tư tưởng ngày trước”.

“Ta hỏi đệ, trong gia tộc cũng chỉ có lứa thanh niên cần tài nguyên sao?”

“Cán sự gia tộc thì sao? Các đệ thì sao? Các trưởng lão thì sao? Đều không cần tu luyện?”

“Tu vi càng cao, tài nguyên cần tu luyện càng nhiều, đừng nói với ta là không tiêu hết mười tỷ”.

“Thậm chí những thầy giáo, các cung phụng kia cũng có thể cung cấp thù lao, cho bọn họ thêm tận tâm tận lực làm việc”.

“Quả thực không ổn, có thể thu hút những thiên tài nhân gian kia mà, bọn họ cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu tài nguyên”.

“Thật là, tiêu tiền cũng không biết, ta cần đệ quản tài chính làm gì?”

Đối mặt với trách móc của Diệp Thần Phi, Tùy Vân không tự chủ được rụt đầu lại.

Đúng vậy, loại chuyện đó ông ta quả thật không ngờ đến.

Bởi vì từ trước đến nay đều chưa từng làm như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK