“Diệp gia chủ, tất cả đều ở đây, xem ra bọn họ vẫn chưa kịp sử dụng”.
Diệp Thần Phi gật đầu.
Sau đó, hắn lại nhìn về phía La Thanh.
“Trên đời này, ắt hẳn trong lòng ai cũng có chút tham lam, ta có thể hiểu được”.
“Nhưng, sai lầm của ngươi chính gặp phải ta”.
Hai mắt Diệp Thần Phi bỗng chốc đông cứng lại, nhìn chằm chằm vào La Thanh, hai tia sáng nhanh chóng đâm sâu vào đầu óc ông ta.
La Thanh hét lớn một tiếng, máu tươi chảy ra từ khóe mắt.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ kinh mạch trong người La Thanh đã đứt đoạn, đan điền hóa thành bột mịn, cả thần hồn cũng bị chém chỉ còn một nửa.
La Thanh đã trở thành một phế nhân.
Vẻ mặt La Thanh xám ngoét như tro tàn.
“Diệp Thần Phi, ngươi hành động ngang tàn như vậy, chắc chắn sẽ gặp báo ứng sớm thôi”.
Hai mắt ông ta không còn chút sức sống nào, khẽ há miệng, giọng như tro tàn.
“Ngươi không biết sau lưng Vạn Bảo các là sức mạnh khủng bố đến mức nào đâu”.
“Ngươi, cùng gia tộc của ngươi đều sẽ mất hết tương lai, hoàn toàn biến mất giữa dòng chảy thời gian”.
“Tất cả những điều đó, đều vì ngươi mà ra”.
La Thanh nói xong thì miệng đã chảy đầy máu tươi.
Diệp Thần Phi hờ hững nhìn ông ta, bỗng nhiên bật cười.
“Đánh con nít lại dẫn người lớn tới hả?”
“Ha ha, ta thích nhất là kịch bản này đấy”.
“Ta cho ngươi một cơ hội, nhanh chóng liên lạc với tổ tông của ngươi, hoặc là tổ tông của tổ tông nhà ngươi”.
“Đến lúc đó, ta sẽ ngồi lại tâm sự với bọn họ thật nghiêm túc”.
Diệp Thần Phi thả lỏng áp lực đè nặng lên người La Thanh.
Hắn muốn chống mắt lên xem rốt cuộc La Thanh có thể dẫn được hạng người gì đến.
Tiện thể giải quyết luôn!
Tránh để lại những phiền toái về lâu về dài, hắn cũng không có nhiều thời gian để chơi đùa với những kẻ thế này.
“Mau gọi người tới đi”, Diệp Thần Phi thản nhiên nói.
“Ngươi sẽ hối hận!”, La Thanh gần như đang gào lên.
“Không cần phải gọi, ta đã đến rồi”.
Bỗng nhiên, một giọng nói hết sức hiền hậu vang lên.
Đó là một thanh niên phong thái như hoa như ngọc, khoác trường bào, cầm trong tay chiếc quạt ngọc trắng noãn.
Thanh niên đó nhẹ nhàng đứng bên cạnh La Thanh.
Diệp Thần Phi quay sang nhìn, trông người này cũng có chút khí độ.
“Ngươi là tổ tông của hắn, hay là tổ tông của tổ tông nhà hắn?”, Diệp Thần Phi hỏi.
“Diệp gia chủ, đó chính là người ta từng nói với ngài, chấp sự Vạn Bảo các, Thẩm Thiên Minh, Thẩm đại nhân”.
Cốc Vạn Tâm vừa giải thích cho hắn vừa cúi người hành lễ với Thẩm Thiên Minh.
“Thẩm đại nhân, tên này quá kiêu căng và ngạo mạn, đã phá hủy Vạn Bảo các của chúng ta, còn tàn nhẫn giết chết bọn Tống Sương, phế bỏ tu vi của ta!”
“Ngài nhất định phải báo thù cho ta!”
Nhìn thấy Thẩm Thiên Minh, La Thanh như vớ được cọng cỏ cứu mạng, la lớn.
“Bộp, bộp”.
Thẩm Thiên Minh đặt tay lên vai La Thanh, khẽ nói: “Yên tâm, ta sẽ xử lý chuyện này thật công bằng”.
Nói xong, Thẩm Thiên Minh nhìn về phía Diệp Thần Phi.
“Răng rắc!”
Chiếc quạt bạch ngọc bỗng nhiên xuất hiện một vết máu.
La Thanh dùng vẻ mặt không thể tin nổi, ngã xuống.
“Một kẻ tàn phế, không đủ tư cách để đưa ra những yêu cầu vô lý như thế”.
Trên môi Thẩm Thiên Minh là nụ cười ấm áp.
“Diệp gia chủ, ngài nói có phải không?”
Diệp Thần Phi khoanh tay đứng đó.
“Liên quan gì đến ta?"
Trông Thẩm Thiên Minh hết sức trẻ trung, nhưng tu vi của người này đã lên tới Hóa Thần kỳ.
Một thiên tài chuẩn chỉ.
Khác với ông lão Hóa Thần kỳ kia ở chỗ, Thẩm Thiên Minh hết sức bình tĩnh khi đứng trước mặt Diệp Thần Phi, như thể bản thân hắn ta luôn có một chỗ dựa vững chắc.
Diệp Thần Phi đảo mắt về khoảng hư không xa xa.
Hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng, nơi không có một bóng người kia tồn tại một kẻ vô cùng mạnh mẽ, đang che giấu bản thân, quan sát tất cả những gì đang diễn ra.
Một tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ thôi, đó chính là tảng đá chống lưng của Thẩm Thiên Minh hả?
Diệp Thần Phi hơi mất kiên nhẫn, nói: “Nếu ngươi ra mặt cho bọn La Thanh, thì cứ lao lên”.
“Không thì gọi thêm một vài người nữa tới đây cũng được”.
Thẩm Thiên Minh ném thi thể La Thanh sang một bên, cười nói: “Diệp gia chủ hiểu lầm rồi, ta không đến ra mặt cho ai cả”.
“Vạn Bảo các công tư phân minh, dù là đối ngoại hay đối nội cũng phải có một chữ lý”.
“Đặc biệt là với khách nhân, tuyệt đối không bao giờ làm chuyện gì mờ ám”.
“Tống Sương quá hống hách và ngạo mạn, lại dám bày mưu tính kế với khách nhân của Vạn Bảo các, tức là đã chạm vào điều tối kỵ, chết không đủ đền”.
“Tuy La Thanh không trực tiếp tham dự, nhưng cũng có tội bao che, hơn nữa trước đó đã có hành vi cạnh tranh không lành mạnh, nên bị Vạn Bảo các xóa sổ”.
“Vì thế”.
Thẩm Thiên Minh nhún vai, nói: “Ta còn phải cảm ơn Diệp gia chủ đã thay bọn ta diệt trừ con sâu làm rầu nồi canh này”.
Diệp Thần Phi à một tiếng, xem ra người này vẫn có mắt nhìn.
“Nếu đã thế, thì tùy ngươi”.
Nói xong, hắn bèn chuẩn bị mở cánh cổng không gian ra.
“Ngài chờ đã!”
Thẩm Thiên Minh vội vàng gọi Diệp Thần Phi lại.
“Chuyện gì thế?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Thẩm Thiên Minh cười cười nói: “Tài phú của ngài đã thu hút sự chú ý của thượng tầng Vạn Bảo các”.
“Trước đó ta nghe Cốc các chủ nói ngài cần rất nhiều những bảo vật quý giá và tài nguyên đúng không?”
Diệp Thần Phi gật đầu: “Đúng vậy”.
“Thế thì tốt”, Thẩm Thiên Minh nói: “Hôm nay ta tới đây là muốn bàn về chuyện này với ngài, cụ thể ngài cần bao nhiêu bảo vật và tài nguyên?”
“Có lẽ chúng ta nên tìm một chỗ yên tĩnh vắng vẻ để ngồi lại bàn bạc một phen nhỉ?”
Chương 42: Gia tộc họ quá tệ
Trên mặt Thẩm Thiên Minh vẫn là nụ cười tươi tắn, kết hợp với gương mặt tuấn tú của hắn ta, rất dễ tạo được ấn tượng tốt trong mắt mọi người.
Nhưng Diệp Thần Phi không muốn bàn thêm chuyện gì với hắn ta, hắn không thích loại người trông có vẻ hiền lành nhưng thực chất lại vô cùng tàn nhẫn này.
La Thanh nằm dài dưới đất chính là minh chứng tốt nhất.
"Ta vẫn dùng câu nói đó, các ngươi có bao nhiêu tài nguyên cần bán thì cứ việc mang đến chỗ ta, không cần phải lo đến việc ta đủ linh thạch để trả hay không”.
“Còn cụ thể thế nào, ngươi có thể hỏi Cốc Vạn Tâm, ta chỉ cần hàng”.
Dứt lời, Diệp Thần Phi phẩy tay áo, trực tiếp xoay người biến mất không còn bóng dáng.
Thẩm Thiên Minh há miệng thở dốc, chưa kịp phun ra một chữ nào, chỉ có thể ngượng ngùng cười cười.
“Đúng là một người có cá tính rất mạnh”, Thẩm Thiên Minh quay sang nhìn Cốc Vạn Tâm, nói: “Cốc các chủ, xem ra hắn đã chọn cô làm người phát ngôn cho mình rồi”.
“Ta vô cùng vinh hạnh", Cốc Vạn Tâm không hề kiêu căng hay nịnh hót, nói.
Câu Diệp Thần Phi nói trước khi đi chính là tấm bùa hộ mệnh dành cho nàng, là một lời hứa hẹn rất lớn.
Thẩm Thiên Minh gật đầu: “Nếu đã thế, sau này cô cứ ở lại thành Vân Tiêu, làm cầu nối cho Vạn Bảo các và Diệp Thần Phi đi”.
“Ta phải nhắc nhở cô một điều, nếu như vậy, theo quy tắc của Vạn Bảo các, cô chỉ có thể mãi mãi làm một các chủ ở đó mà thôi”.
Cốc Vạn Tâm hé môi, nghiêm túc nói: “Không sao”.
“Chuyện ngày hôm nay đã cho ta nhận ra một vài điều”.
“Từ góc độ nào đó mà nói, có thể ở lại thành Vân Tiêu cũng là một loại may mắn”.
Phó sứ, chủ sứ, hay chấp sự thì cũng có được gì đâu?
Với những người như Diệp Thần Phi và Thẩm Thiên Minh, thì họ muốn giết là giết thôi.
Chỉ có sức mạnh mới là thứ giúp con người ta cắm rễ và sống yên lành ở thế giới này.
Nàng đã nhận ra rồi.
“Được, ta tôn trọng suy nghĩ của cô”, Thẩm Thiên Minh nói.
“Vậy thì như lời Diệp Thần Phi nói, lát nữa chúng ta tìm một chỗ ngồi lại bàn về việc phân phối tài nguyên đến thành Vân Tiêu đi”.
Chuyện lần này đến đây là kết thúc.
Chết đi vài người như chết mất vài con chó, được Thẩm Thiên Minh tùy tiện xử lý.
Một canh giờ sau, Vạn Bảo các bị hư tổn đã được xây dựng lại bởi sự hợp sức của rất nhiều tu sĩ, lấy lại dáng vẻ ban đầu của nó.
Tất cả, như một cơn sóng dữ hoàn toàn tan biến khi vào bờ.
Một lát sau, Thẩm Thiên Minh một lần nữa xuất hiện trong căn phòng ở tầng cao nhất, nơi vừa được tu sửa xong.
Bên cạnh hắn ta chính là một ông lão hơi nhỏ con.
“Mộc lão, ông thấy cái người tên Diệp Thần Phi đó thế nào?”, Thẩm Thiên Minh khẽ hỏi.
“Không thể nhìn thấu”.
Sắc mặt Mộc lão có vẻ nặng nề, nói: “Người đó trông như bình thường, nhưng cẩn thận quan sát, lại sâu không lường được!”
“Mỗi một lời nói và hành động của hắn như hòa vào làm một với đại đạo, ta chưa bao giờ nhìn thấy hiện tượng này từ các trưởng lão khác”.
“Thiếu chủ, ta đề nghị chúng ta nên cố gắng hòa hợp, tạm thời không nên tạo ra xung đột gì với hắn”.
Thẩm Thiên Minh gật đầu.
“Ha ha, một thành Vân Tiêu nho nhỏ lại có thể xuất hiện một nhân vật như thế”.
“Chẳng trách mấy lão quái vật kia lại nói vùng trời này sắp nghênh đón những biến động rất lớn”.
“Không biết cái gọi là thay đổi này có phải là người lúc nãy hay không”.
“Hi vọng là không, ta cũng không muốn trở thành tâm điểm của cơn lốc, trở thành quân cờ bi thảm trong tay kẻ chơi cờ”.
Sau khi giải quyết Tống Sương, Diệp Thần Phi trở về gia tộc.
Tùy Vân và Tùy Vũ vẫn đứng trong phòng Diệp Tùy Hổ, mấy người hỗ trợ quản lý gia tộc ngoài cửa đều bị họ đuổi đi cả rồi.
“Đại ca, thế nào rồi?”, vẻ mặt Tùy Vân hết sức lo lắng hỏi.
“Đã giải quyết xong cả rồi”, Diệp Thần Phi nhìn Diệp Tùy Hổ đang nằm trên giường, lấy trong ngực ra một bình sứ nhỏ đưa cho Tùy Vân.
“Bên trong có chút đan dược, cách mười ngày cho hắn uống một viên, trăm ngày sau cơ thể sẽ khỏi hẳn”.
Bình đan dược này là do Diệp Thần Phi tiện tay luyện chế trên đường về.
Thật ra với vết thương của Diệp Tùy Hổ, hắn chỉ mất vài phút là có thể giúp ông ta khỏi hẳn.
Nhưng cách làm đó dễ khiến con người ta hoảng sợ.
Vả lại, hắn cũng không muốn tạo cho người khác thói quen chỉ cần có hắn ở đây thì họ có thể mặc sức tung hoành, không màng sống chết.
Cứ để Diệp Tùy Hổ nằm đó một trăm ngày, tiện thể cho ông ta chút trừng phạt vì làm việc không cẩn thận.
“Cảm ơn gia chủ!”
Thê tử Diệp Tùy Hổ khóc nói.
Sau đó, Diệp Thần Phi gọi Tùy Vân vào phòng sách.
“Ta hỏi đệ, ở thế giới này, Hóa Thần kỳ hơn hai mươi tuổi thuộc loại thiên tài thế nào?”, hắn hỏi.
Khi chạm mặt Thẩm Thiên Minh, Diệp Thần Phi đã lặng lẽ tính toán tuổi thọ khung xương của hắn ta.
Hai mươi bảy tuổi mà thôi.
Điều này khiến hắn bất giác nghĩ, nếu trong các thế lực lớn ở nơi này đều có những yêu nghiệt như Thẩm Thiên Minh.
Thì tính ra, các đệ tử của Diệp gia cũng quá tệ.
Đối mặt với câu hỏi này, Tùy Vân tròn mắt nhìn: “Sao lại có một thiên tài như thế tồn tại được, chuyện đó tuyệt đối là không thể!”
Phản ứng của ông ta đã nói lên tất cả.
Với kiến thức và giới hạn tầm mắt của Tùy Vân, hoàn toàn không thể tiếp xúc được những người như thế.
Diệp Thần Phi lắc đầu nói: “Thôi được, ta hiểu rồi”.
“Từ hôm nay trở đi, đệ phải nghĩ hết tất cả mọi cách để thúc đẩy quá trình tu luyện của đệ tử trong tộc”.
“Như là phòng tu luyện, tụ linh trận, thối thể dịch, cái gì thay đổi được đều đổi mới hết cho ta!”
“Gia tăng sức mạnh lên, hiểu chưa?”
Chương 43: Miếu ăn mày
Bên hông đỉnh núi cao Thanh Cổ.
Trong khu rừng rậm sâu thẳm, có một hồ nước xanh biếc.
Bên dưới tảng đá cạnh hồ nước, một con mãng xà khổng lồ đang uốn lượn. Ánh mặt trời xuyên qua tán lá, chiếu lên cơ thể nó, loang lổ thành từng đốm nhỏ.
Nó đang chợp mắt nghỉ ngơi.
Nhưng con mãng xà đang ngủ kia không hề phát hiện, có vài bóng người đang nấp trong lùm cây, từng bước tới gần nó.
Đó là ba tu sĩ khá trẻ tuổi, hai nữ một nam, trên người họ là một lớp vải mỏng trong suốt.
Khi họ bất cẩn đụng vào một giọt sương ban mai, giọt sương ấy nhanh chóng hóa thành băng tuyết.
Hàn băng y, có thể ngăn cách nhiệt độ, có tác dụng đóng băng nhất định.
Chiếc áo này vốn được nghiên cứu chế tạo để tránh cái nóng mùa hè.
Nhưng các tu sĩ thông minh lại phát hiện ra nó có tác dụng ẩn nấp với những yêu thú như rắn.
Dù đến rất gần cũng cực kỳ khó phát hiện ra.
Có thể thấy, ba tu sĩ nãy này muốn giết chết con mãng xà khổng lồ dưới tảng đá.
Ba người hết sức cẩn thận, thời gian trôi qua, bọn họ đã chậm rãi đến gần con mãng xà khổng lồ, dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của nó.
Ánh mắt nữ tử đi đầu hết sức tập trung, gật đầu với hai người còn lại rồi nhanh chóng tung người, trường kiếm xẹt qua giữa không trung, nhanh chóng chém về phía đầu con mãng xà.
Nhưng cú tung người của nàng ta khiến con mãng xà kịp phản ứng.
Nó mở to hai mắt, tránh thoát được một kiếm tất sát trong gang tấc, nhanh chóng quay lại cắn.
“Keng!”
Răng nanh sắc bén và trường kiếm chạm vào nhau giữa không trung, phản lực cực mạnh khiến nữ tử đó văng ra ngoài.
Nhưng ánh mắt nàng ta lại sáng lên.
“Chính là lúc này!”
Nữ tử đó quát lớn, một nam một nữ còn lại lập tức nhảy ra khỏi bụi cây, hai thanh trường kiếm lần lượt chém vào người mãng xà.
Bị nữ tử đầu tiên phá rối, con mãng xã nhấc cả người lên.
Điểm bảy tấc cũng nó cũng nằm trong phạm vị tấn công của hai người còn lại.
Đây là một âm mưu!
“Phập!”
Trường kiếm chém mạnh vào người mãng xà, hai lỗ hổng thật lớn lập tức xuất hiện, máu tươi cuồn cuộn đổ xuống.
“Vệ Nguyên, đệ làm cái gì thế!”
Nhưng nữ tử kia lại nhíu mày, bực tức quát.
“Xin lỗi Hồ tỷ, đệ không canh chính xác”, nam tử áy náy nói.
Ban đầu, kế hoạch của bọn họ là để nữ tử đầu tiên thu hút sự chú ý của mãng xà, hai người còn lại hợp sức chém vào điểm bảy tấc của nó, giết chết nó.
Nhưng có lẽ do quá căng thẳng, một kiếm của Vệ Nguyên đã bị trật, con mãng xà bị thương rất nặng nhưng vẫn không chí mạng, chỉ là trên người có thêm hai vết thương mà thôi.
“Đệ cẩn thận!”
Nữ tử họ Hồ đang định quát lớn thì sắc mặt bỗng chốc thay đổi, vọt tới trước mặt Vệ Nguyên.
Đuôi rắn khổng lồ đã quật tới.
“Bốp!”
Nữ tử họ Hồ giơ kiếm đỡ, lại đánh giá thấp sức mạnh của mãng xà khổng lồ, trực tiếp phun một ngụm máu tươi giữa không trung, văng ra xa.
“Hồ tỷ!”, Vệ Nguyên hoảng hốt kêu lên.
“Tạm để nàng ở đó đã, cẩn thẩn tránh né, có cơ hội lập tức chém đầu con súc sinh này!”
Nữ tử ra tay đầu tiên vội nói, sau đó vung thanh kiếm trong tay lên, chém về phía con mãng xà.
“Keng keng keng keng!”
Chỉ trong vài giây, nàng ta đã chém vào người con rắn mấy chục kiếm, tăng thêm vài miệng vết thương không nông không sâu trên người nó.
Con mãng xà khổng lồ gào lên, lại đặt sự chú ý vào nữ tử trước mặt.
“Bình tĩnh lại, nhớ xem bọn ta đã dạy đệ thế nào!”, nữ tử kia vừa tấn công vừa quát lớn.
Nghe được những lời đó, Vệ Nguyên hít một hơi thật sâu, tạm quên đi nữ tử họ Hồ đang bị thương, tập trung sự chú ý vào con mãng xà.
“Chết đi!”
Cuối cùng, hắn ta cũng đã tìm được cái cơ hội quý báu, nhanh chóng nhảy lên, tức giận chém mạnh vào điểm bảy tấc của con mãng xà, vô tình trùng vào vết thương trước đó của nó.
Rầm một tiếng, con mãng xà khổng lồ lập tức bị chém đứt điểm bảy tấc, máu tươi bắn hết lên người Vệ Nguyên.
Nó ngửa mặt lên trời gào lớn, điên cuồng lăn lộn dưới mặt đất, hai người vội vàng nhảy sang một hướng khác, mặc cho nó nổi điên.
Bọn họ biết, con mãng xà này chết chắc rồi.
“Hồ Văn tỷ!”
Lúc này, Vệ Nguyên mới nhớ tới Hồ Văn, nhanh chóng tìm thấy nàng ta trong lùm cây.
Miệng nàng ta phun đầy máu tươi, một cánh tay đặt trên ngực, có thể thấy nó đã bị gãy.
“Tất cả đều là lỗi của đệ, thật lòng xin lỗi”, vẻ mặt Vệ Nguyên hết sức áy náy.
Lúc này, nữ tử kia cũng đi tới.
Đánh với con mãng xà khiến nàng ta tiêu hao khá nhiều linh lực, sắc mặt tái nhợt, trán chảy đầy mồ hôi.
“Ta không sao, kinh nghiệm của đệ còn rất non trẻ, đây là chuyện hết sức bình thường”.
Hồ Văn cố gượng cười, nói: “Cánh tay bị gãy thôi mà, nghỉ ngơi một tháng là khỏi”.
“Đều do đệ không tốt”, Vệ Nguyên vẫn tự trách bản thân mình.
“Được rồi!”
Nữ tử kia đi tới, đỡ Hồ Văn dậy, nhìn Vệ Nguyên: “Bị thương trong lúc chiến đấu là chuyện hết sức bình thường”.
“Rảnh rỗi ngồi tự trách như thế, chi bằng suy nghĩ xem bản thân mình đã sai ở đâu, nếu không đệ sẽ mãi mãi không thể trưởng thành được!”
Hồ Văn bất đắc dĩ liếc nhìn nàng ta: “Giang Phỉ, đừng nghiêm khắc quá, cũng tại Tiểu Nguyên mới chiến đấu lần đầu thôi mà”.
Mặt Giang Phỉ vẫn không chút thay đổi, khẽ hừ một tiếng, nói: “Ta chỉ không muốn mất thêm một người bạn trong miếu ăn mày thôi mà”.
Bọn họ không nói gì nữa, thoáng nghỉ ngơi để hồi phục một lát, rồi mới quay lại chỗ hồ nước.
Lúc này, con mãng xà khổng lồ đã ầm ĩ xong, nằm dài trên đất, máu tươi chảy dọc, chết tươi.
“Ồ? Nơi này có mấy quả trứng!”, bỗng nhiên, Vệ Nguyên giật mình thốt lên.
Chương 44: Người Diệp gia sẽ làm thế nào
Giang Phỉ và Hồ Văn vội vàng chạy tới.
Trông thấy bụi cỏ bên dưới tảng đá có mấy quả trứng màu trắng đang lẳng lặng nằm đó.
Đếm thử một phen, có tận bảy quả.
“Trứng mãng xà khổng lồ, chúng ta phát tài rồi!”, Hồ Văn bật thốt.
Ngoài thị trường, quả trứng mãng xà khổng lồ còn nguyên vẹn có thể bán được giá thấp nhất là năm mươi linh thạch.
Với bọn họ mà nói, đó là một số tiền khổng lồ!
Giang Phỉ cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng.
“Mau gom lại rồi xử lý thi thể của mãng xà đi, mùi máu tươi rất dễ thu hút những thứ khác đến”.
Nàng ta còn chưa nói xong thì một giọng nói đã chợt vang lên.
“Ồ, trứng mãng xà, chúng ta cũng khá là may mắn đấy”.
Ngay sau đó, năm tu sĩ nhảy ra từ trong rừng cây, nhanh chóng đi tới chỗ bọn Giang Phỉ.
Bọn họ ăn mặc đẹp đẽ quý giá, diện mạo bất phàm, vừa nhìn là biết không phải hạng tán tu.
“Đúng vậy, là trứng mãng xà xanh, đúng lúc chúng ta chỉ thiếu mỗi vị thuốc chính này”, nữ tử dẫn đầu nở nụ cười tươi rói.
Nàng ta hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của bọn Giang Phỉ.
Sắc mặt nhóm Giang Phỉ không được tốt, đi từng bước tới, chắp tay nói: “Vị đạo hữu này, con mãng xà kia là do bọn ta giết, trứng mãng xà cũng là do bọn ta tìm thấy trước”.
Giọng nàng ta vô cùng khách sáo và lễ độ, nhưng nữ tử kia hoàn toàn không có ý định đếm xỉa tới, lập tức đi thẳng về phía trước.
Giang Phỉ nhướng mày, chuẩn bị đi tới.
Nhưng một tu sĩ khác đã cản đường nàng ta, lấy ra một lệnh bài màu đỏ.
“Này, các ngươi làm cái gì thế”, Vệ Nguyên đang định lên tiếng thì đã bị Giang Phỉ ngăn cản.
Trên lệnh bài đó có một chữ “Lý” rất to.
Lý gia thành Vân Tiêu, là người quản lý khu vực bọn họ đang đứng, căn bản không thể động vào.
Lúc này, nữ tử Lý gia kia đã lấy trứng mãng xà xanh đi.
Nàng ta đi tới trước mặt Giang Phỉ, mặt không chút thay đổi nối: “Ta là người Lý gia, Lý Tình Nhi”.
“Yên tâm, ta chẳng thèm lấy không của các ngươi đâu, này, ngươi ném cho chúng một trăm viên linh thạch đi”.
Một chiếc túi nhỏ được ném dưới chân Giang Phỉ.
Bình thường một quả trứng mãng xà khổng lồ thôi đã có giá năm mươi linh thạch rồi, huống chi đây còn là trứng mãng xà xanh, giá trị rất cao.
Nhưng kết quả là chỉ có một trăm viên linh thạch, đã vậy người ta còn làm như đang bố thí cho họ nữa.
Nhóm Giang Phỉ vô cùng tức giận, lại không dám nói gì.
Các nàng không dám đắc tội gia tộc lớn như Lý gia, chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng.
Có thể thấy Lý Tình Nhi đã quen làm những chuyện thế này, xong việc, nàng ta vênh váo đắc ý chuẩn bị bỏ đi.
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
“Lý Tình Nhi, ngươi là đệ tử trực hệ của Lý gia, lại làm những việc khiến con người ta khinh thường, ức hiếp tán tu thế này hả?”
Bốn bóng người xuất hiện từ trong rừng cây, người dẫn đầu là một người khoác áo choàng tím, hiên ngang lẫm liệt, bên hông là thanh trường kiếm màu xanh da trời.
“Thiên Loan Điện, Diệp gia, Diệp Hoàng?”
Lý Tình Nhi nhướng mày.
“Diệp Hoàng, cô đi quá giới hạn của mình rồi đấy”.
Đối mặt với Diệp Hoàng, Lý Tình Nhi không hề sợ hãi chút nào.
Nàng ta đứng đối diện Diệp Hoàng, chậm rì rì nói: “Ta không cần biết Diệp Hoàng Thiên Loan Điện của cô thanh danh hiển hách tới đâu, ngọn núi này vẫn thuộc phạm vi quản lý của Lý gia”.
Diệp Hoàng khoanh tay đứng: “Thì sao?”
“Thì sao hả?”
Lý Tình Nhi nhíu mày: “Tay cô quá dài rồi, cô biết không?”
“Một mình tiến vào địa phận gia tộc khác quản lý, diễu võ dương oai, đó là tác phong của Diệp gia các người hả?”
Diệp Hoàng cười ha hả.
“Tác phong Diệp gia ta chính là thấy việc bất bình sẽ ra tay giúp đỡ”.
“Cô làm gì được ta?”
Lý Tình Nhi muốn chuyển mọi thứ thành vấn đề của gia tộc, nhưng Diệp Hoàng lại không nghe lọt tai.
Người Diệp gia vẫn luôn làm việc rất cẩn thận, chặt chẽ và rõ ràng, họ bá đạo như thế từ khi nào?
Nàng ta không thể hiểu nổi.
“Diệp Hoàng, cô hành động tùy hứng như thế, không sợ dẫn đến chiến tranh của hai gia tộc ư?”, sắc mặt Lý Tình Nhi hết sức khó coi, trầm giọng quát.
Nàng ta vẫn muốn mượn gia tộc đề áp chế Diệp Hoàng.
Nhưng Diệp Hoàng lại cười cười, nói: “Là cô ngốc hay là ta ngu vậy, hai gia tộc đâu có dễ dàng khai chiến đến thế?”
“Đúng, cũng có thể xảy ra thật, chẳng hạn như hôm nay ta đánh chết cô hoặc là cô giết chết ta thì có thể sẽ khai chiến”.
“Cô có muốn thử không?”
Đối mặt với sự khiêu khích của Diệp Hoàng, sắc mặt Lý Tình Nhi tái mét, người này không diễn theo đúng kịch bản gì cả!
Hơn nữa còn từng bước ép sát, trước kia chưa từng thấy người Diệp gia hành động thế này.
“Diệp Hoàng, cô đừng tưởng ta đang sợ cô!”
Lý Tình Nhi nhìn những người bên cạnh Diệp Hoàng, lạnh lùng quát: “Đừng tưởng ta không biết, danh tiếng của Thiên Loan Điện đều do một tay Diệp Cầm Dao đánh ra”.
“Bây giờ Diệp Cầm Dao không có ở đây, Diệp Hiểu Hiểu cũng thế, chỉ với một Luyện Khí kỳ như cô mà cũng dám nói những lời ngông cuồng đó với ta!”
Mấy ngày trước Lý Tình Nhi vừa mới đột phá cảnh giới Hóa Khí, nàng ta đánh không lại Diệp Cầm Dao, chống lại thiên tài Diệp Hiểu Hiểu cũng không nắm chắc phần thắng.
Nhưng Diệp Hoàng chỉ là một Luyện Khí kỳ mà thôi.
Hơn nữa nghe nói Diệp Hoàng không khác gì người cha vô dụng kia, vẫn còn ở tầng bảy hay tám gì đó của Luyện Khí kỳ.
Lý Tình Nhi nàng ta sao phải sợ người như thế?
Nhìn Lý Tình Nhi sắc mặt dữ tợn, Diệp Hoàng lắc đầu.
“Vậy là là cô thích bắt nạt kẻ yếu đúng không?”
“Cầm Dao và Hiểu Hiểu không có ở đây cô mới dám khiêu chiến, đúng là đáng thương".
“Để ta cho cô nhìn xem, người Diệp gia sẽ xử lý thế nào trong tình huống này”.
Nói xong, cô bé trực tiếp cất bước đi về phía Lý Tình Nhi.
Chương 45: Lý Tình Nhi thua
Lý Tình Nhi chợt sững người, người con gái này bị cái gì thế? Nói tới là tới? Rốt cuộc nàng ta muốn làm gì?
Trong lúc chần chừ, Lý Tình Nhi đã bất giác lùi về sau vài bước.
Phản ứng đó khiến sự tức giận và xấu hổ dâng lên trong lòng nàng ta, Lý Tình Nhi gào lớn: “Rốt cuộc cô muốn làm gì!”
Diệp Hoàng cười khẽ, lộ ra hai cái răng nhỏ, nói: “Không có gì, thấy cô ngứa mắt nên muốn đánh cô vậy thôi”.
Nói xong, nàng ta trực tiếp tung ra một đấm, sức mạnh đáng sợ xé gió lao về phía Lý Tình Nhi.
Lý Tình Nhi thật sự không ngờ Diệp Hoàng lại trực tiếp ra tay, bèn vội vàng đưa tay lên đỡ, khí thế cảnh giới Hóa Khí bỗng chốc dâng lên.
“Ầm!”
Tiếng va chạm thật lớn vang lên, giữa hai người bùng nổ thứ năng lượng mạnh mẽ, bọn Giang Phỉ Luyện Khí kỳ suýt chút nữa không thể đứng vững.
Khi bọn họ phục hồi tinh thần lại, thì bỗng chốc trợn mắt há hốc miệng.
Luyện Khí kỳ Diệp Hoàng không hề nhúc nhích.
Mà Lý Tình Nhi cảnh giới Hóa Khí thì liên tục lùi lại mấy bước, mặt đất bị nàng ta giẫm mạnh tạo thành dấu chân thật to.
“Sao lại thế được!”
Lý Tình Nhi hết sức hoảng hốt, sau cú đấm đó, nàng ta chỉ thấy hai tay mình đang run lên.
Diệp Hoàng này sao có thể mạnh đến thế được cơ chứ!
“Cảnh giới Hóa Khí, cũng chỉ có thế mà thôi”.
Diệp Hoàng lại tung người lên, liên tục ra tay.
Cú đấm xé gió gào thét, tạo thành một hư ảnh giữa không trung.
Có thế thấy, quyền pháp của cô bé đã đạt tới một cảnh giới rất cao!
Lý Tình Nhi hoảng hốt, chỉ có thể bị động chịu đòn, liên tục lùi về phía sau, có thể nói là bị đè ra đánh.
Mấy người xung quanh cũng ngơ ngác, bọn họ chưa từng thấy một tu sĩ Luyện Khí kỳ lại có thể đánh cho cảnh giới Hóa Khí không cách nào đánh trả như vậy.
Từ khi nào Diệp gia xuất hiện một yêu nghiệt như thế!
“Bốp!”
Lý Tình Nhi bất cẩn bị Diệp Hoàng đá vào ngực, ngã xuống đất, giữa mặt đất xuất hiện một dấu giày dính bùn đất.
“Dừng tay!”
“Cô dám!”
Mấy người Lý Tình Nhi dẫn theo lập tức xông tới, che chắn trước mặt nàng ta, vẻ mặt hết sức nặng nề.
Mấy người sau lưng Diệp Hoàng cũng nhanh chóng tiến lên, giằng co với bọn họ, khí thế ngất trời.
Diệp Hoàng hất tay bảo họ lùi lại, một mình bước ra, nói: “Ta sẽ không nhiều lời, trả những thứ cô vừa lấy lại cho họ đi, ta sẽ không gây chuyện với cô nữa”.
“Nếu không”.
“Ta cũng rất thích so chiêu với tất cả các ngươi”.
Diệp Hoàng xoay cổ tay, khiến người Lý gia sợ đến mức vội vã lùi lại phía sau.
Bọn họ đã chứng kiến hết quá trình chiến đấu lúc nãy.
Cả Lý Tình Nhi cảnh giới Hóa Khí cũng đánh không lại, sao bọn họ đánh nổi yêu nghiệt này cơ chứ!
“Diệp Hoàng!”
Bỗng nhiên, giọng nói của Lý Tình Nhi vang lên sau lưng nhóm người Lý gia.
Giọng nàng ta khàn khàn, có thể nói là cắn răng nghiến lợi gọi tên Diệp Hoàng.
“Đây là do cô ép ta!"
Nàng ta lại cất tiếng.
Nhất thời, một hơi thở mạnh mẽ bỗng chốc dâng lên, người Lý gia cuống quít né đi.
Họ trông thấy một cây roi xám tỏa ra vầng sáng mờ ảo, dùng tốc độ như sét đánh nhanh chóng xuất hiện trước mặt Diệp Hoàng.
Ánh mắt Diệp Hoàng chợt sững lại, trường kiếm được tuốt khỏi vỏ.
Sau tiếng vang trong trẻo, trường kiếm và roi chạm vào nhau.
“Ầm!”
Lại là nguồn năng lượng mạnh mẽ bùng nổ, động tĩnh còn đáng sợ hơn lần trước!
Đại thụ trên đỉnh đầu lập tức bị chém đứt, chẳng còn mấy cành lá, rơi xuống đất.
Dưới đất, mấy vết kiếm thật sâu lấy Diệp Hoàng làm trung tâm uốn lượn chém về bốn phương tám hướng.
Có một vết kiếm lướt qua tảng đá bên cạnh, trực tiếp chém đứt, mặt cắt bằng phẳng và bóng loáng như gương.
Trường kiếm màu xanh da trời ông ông rung lên giữa không trung.
Mà cây roi kia thì đã bị cắt thành mấy mảnh, rơi lả tả xuống đất.
Bốn phía chìm vào sự yên tĩnh đầy quỷ dị.
Mọi người đứng nghệt mặt ra, hoảng sợ nhìn bóng lưng màu tím kia, cơ thể không nhịn được run rẩy.
Lý Tình Nhi thì đã nằm chống một tay xuống đất, tay kia cầm cây roi đã gãy, vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.
“Sao lại như thế, sao có thể như thế được”.
“Dây Gai Độc của ta là linh khí huyền cấp cơ mà, tại sao”.
Nàng ta thì thào trong miệng.
Diệp Hoàng chậm rãi cất trường kiếm đi.
Hơn hai tháng ra ngoài trải nghiệm, lực chiến của cô bé đã tăng lên rất nhiều. Cô bé biết ngay linh kiếm phụ thân tặng cho không phải là vật tầm thường mà.
“Giao trứng mãng xà xanh ra đây, ta tha cho cô một con đường sống”, Diệp Hoàng thản nhiên nói.
Sau một thoáng im lặng, Lý Tình Nhi đứng dậy khỏi mặt đất.
Tuy nàng ta không bị thương gì nặng, nhưng áp lực và nỗi nhục nhã Diệp Hoàng ban tặng, còn đau hơn vết thương trên cơ thể nàng ta rất nhiều.
Lý Tình Nhi lấy bảy quả trứng mãng xà xanh ra, ném xuống đất, liếc mắt nhìn Diệp Hoàng, hừ lạnh: “Có bản lãnh thì cô hãy tham gia trận chiến thành Vân Tiêu năm nay đi”.
“Đến lúc đó, chắc chắn Lý Kỳ ca ca sẽ báo thù cho ta!”
Nói xong, nàng ta không dám ở lại nữa, vội vàng rời khỏi nơi đó.
Nhìn theo bóng lưng nàng ta, Diệp Hoàng lại khẽ thì thào: “Đại công tử Lý gia, Lý Kỳ hả”.
“Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi”.