• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 135: Đó là đại thiên thần?

“Con ta!”

Thạch Hào Kiệt vội vàng dõi mắt sang chỗ khác, tìm kiếm con mình.

Nhưng chẳng mấy chốc, ông ta đã phát hiện ra những người khác cũng giống mình, cũng bị đánh bay ra khỏi lôi đài, nhưng chẳng bị thương gì quá nặng.

Nhưng tình hình này lại càng khiến Thạch Hào Kiệt hoảng sợ.

Một người mạnh đến mức nào mới có thể tung ra một chiêu đầy tinh tế trong khoảnh khắc đó như thế!

“Tiêu rồi”.

Giản Tinh Tuyền trên đài cao than thở ngồi co quắp trên ghế.

Làm thế nào bây giờ, cuối cùng vẫn chọc tới sự tồn tại khủng bố đó rồi.

Tiền bối này rốt cuộc đang muốn làm gì?

Ông ta gian nan ngẩng đầu lên, nhìn lôi đài.

Lúc này, Diệp Thần Phi đã đi tới trước cánh tay gấu, hắn ngẩng đầu lên, nhìn mặt con gấu uy phong lẫm liệt, nhếch miệng cười.

“Thế nào?”

“Dọa ngươi sợ mất mật rồi hả?”

Nhìn mặt con gấu trên đỉnh đầu, Diệp Thần Phi khẽ giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên tay gấu của nó.

“Chúng ta, lại đây tâm sự đi”.

Diệp Thần Phi nói.

Lúc này, dường như đại thiên thần đã tức giận rồi.

Những đám mây tạo thành hình bộ lông kia dần biến thành màu đen.

Lửa giận ngập trời điên cuồng đè nén xuống cùng với gương mặt gấu kia.

“Tiêu rồi, đại thiên thần nổi giận rồi!”

Thạch Hào Kiệt hết sức sợ hãi, giật mình cảm nhận thứ sức mạnh khổng lồ kia.

Đại thiên thần, là không được phép đối nghịch!

Ông ta nhìn bóng người trên lôi đài, rốt cuộc hắn sẽ làm gì để đón lấy lửa giận của thần?

“Một là ngươi xuống đây, hai là ta đi lên".

Nhưng sắc mặt lạnh nhạt của Diệp Thần Phi lại không hề có chút sợ hãi nào.

Nhưng có vẻ đại thiên thần không có ý định đi xuống.

Nó hét lớn một tiếng, chấn động đến mức màng tai con người ta căng lên, bộ lông dài điên cuồng tung bay!

Sau đó, bàn tay gấu trên lôi dài bắt đầu chậm rãi nhấc lên.

Diệp Thần Phi khẽ lắc đầu.

“Hôm nay, nếu ngươi không nói cho rõ ràng, thì không thể đi được”.

Nói xong, một tay hắn đè tay gấu lại, đột nhiên ép xuống!

“Ầm!”

Tiếng chấn động thật lớn khiến con người ta không thể đứng vững, cảm giác đất trời rung chuyển, hệt như lúc nãy, toàn bộ cửa khẩu Bình Dương cứ như đang rung lên!

Giản Tinh Tuyền trên đài cao vô cùng hoảng hốt.

Ông ta thấy Diệp Thần Phi chỉ cần dùng một bàn tay đã đè đại thiên thần xuống, lôi đài phủ kín trận pháp bị đập thành một cái hố lớn trong nháy mắt, vô số vết nứt nhỏ lan ra xung quanh.

Tiền bối, đang muốn cứng đối cứng với đại thiên thần ư?

Chẳng mấy chốc, đại thiên thần đã đưa ra đáp án của nó.

Một nắm đấm như ngọn núi nhanh chóng từ trên trời giáng xuống.

Cùng với tiếng hét thô bạo, nó đập thẳng xuống Diệp Thần Phi trên lôi đài.

Cảm nhận được thứ sức mạnh đó, lá gan của Giản Tinh Tuyền đã sợ đến mức nứt ra rồi, đó là thần đấy! Sao một con người có thể đỡ được!

Nhưng Diệp Thần Phi chỉ lắc đầu.

“Được rồi”.

Đối mặt với nắm đấm che trời, anh cũng siết tay lại, nhắm về phía nó, nhanh chóng vung lên cao.

“Bốp!”

Tiếng nổ đùng đùng vang lên, một vòng năng lượng khổng lồ dao động, nhanh chóng nổ mạnh và lan ra, khiến những người đứng gần lôi đài đều bị đẩy ra xa mấy chục thước.

Chờ bọn họ lấy lại tinh thần thì chợt nhìn thấy, nắm đấm hủy thiên diệt địa ban nãy đã bị đập nát, mà cánh tay khổng lổ trên lôi đài cũng bị cắt đôi, hơn nữa còn không ngừng tan biến.

Trên bầu trời, gương mặt khổng lồ của đại thiên thần cũng biến mất không thấy.

Mấy tầng mây đã bị đánh ra một cái lỗ thủng khổng lồ.

Cuối lỗ thủng đó là hư không vỡ tan, tạo thành một cái hố lớn tối đen như mực!

Mà bên trong hố đen đó, một con gấu với dáng vẻ ngây ngô đáng yêu, đôi mắt tròn tròn, dường như cũng đang ngây ngẩn cả người.

Diệp Thần Phi nhìn con gấu nhỏ kia, nhếch miệng cười.

Gấu con nhanh chân bỏ chạy!

Nhưng nó vừa mới xoay người đi, thì một bóng hình quen thuộc đã đứng trước mặt nó.

“Nói đi”, Diệp Thần Phi mở miệng nói.

“Gào!”

Cơ thể con gấu bỗng chốc biến lớn, cực kỳ vạm vỡ, một chưởng đánh tới.

Diệp Thần Phi trở tay tung một chưởng, đánh tới mặt con gấu.

“Bốp!”

Hư không vỡ nát, toàn bộ cơ thể của nó đã bị đánh ra khỏi hư không, nặng nề rơi xuống lôi đài, lại tạo thành một cái hố thật lớn.

Mắt gấu con nổ đom đóm, lắc đầu, lại nhìn thấy gương mặt khiến đáy lòng nó lạnh toát.

“Nói!”

Nó còn chưa kịp phản ứng thì một nắm đấm đã nhanh chóng phóng to, rơi xuống mặt nó.

Tiếng gầm rú không ngừng vang lên, cơ thể gấu con phá nát cả lôi đài, bay ra xa mấy chục mét, tạo thành một khe rãnh thật sâu dưới mặt đất.

Vất vả lắm nó mới đứng dậy, một nắm đấm lại vung tới.

“Nói”.

“Vẫn chưa chịu nói hả?”

“Này thì không nói này!”

Diệp Thần Phi giữ lấy gấu con, hết đấm này đến đấm khác nện vào mặt nó.

Hắn đã kiểm soát sức mạnh của mình, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn có thể khiến nó cảm nhận được đau đớn dữ dội.

Mấy người ở đấu trường cũng xem đến choáng váng.

Con gấu trông có vẻ ngây ngô đáng yêu này chính là đại thiên thần của bọn họ đấy hả?

Mà lúc này, đại thiên thần của bọn họ đang bị một tu sĩ loài người nắm lấy tai gấu, điên cuồng đánh cho một trận, nước mắt nước mũi ròng ròng, chẳng thể đánh trả dù chỉ là một đòn!

Rốt cuộc thế giới này bị làm sao vậy?
Chương 136: Đó là lá cây chỗ nhà ta

Tín ngưỡng trong lòng bọn họ đang nhanh chóng sụp đổ theo từng cú đấm của Diệp Thần Phi!

“Còn chưa chịu nói nữa hả!”

Lại một đấm nữa hung hăng rơi lên mặt đại thiên thần.

Cuối cùng gấu con cũng không chịu nổi nữa, lớn tiếng nói: “Thì ngươi hỏi đi chứ!”

Giọng nói đó nghe vừa trẻ con lại đầy tức giận.

Diệp Thần Phi dừng cú đấm của mình lại, nhìn con gấu nước mắt nước mũi tèm lem, khóc nức nở.

“À, ta quên hỏi”.

“Thế thì ngươi lại đây”.

Nói xong, hắn bèn xách tai gấu đầy lông kia lên, tung người lên trời, tiện thể mang theo Diệp Hiểu Hiểu đang xem cuộc vui trên lôi đài.

Gấu con thầm lau nước mắt đau thương.

Tại ngươi quên mà ta vô duyên vô cớ bị đánh nhiều như vậy!

Một lát sau, trong một căn phòng.

Diệp Thần Phi ngồi bên cửa sổ, thong thả uống trà.

Hai tiểu nha đầu đứng hai bên, tò mò nhìn con gấu dáng vẻ ngây thơ đáng yêu kia.

“Nó là đại thiên thần thật hả?”, Diệp Hiểu Hiểu không thể tin nổi nói.

Ai mà ngờ được, đại thiên thần lại đáng yêu đến thế cơ chứ?

Một con chim nhiều màu ló đầu ra trên vai Diệp Hiểu Hiểu, nhìn gấu con với ánh mắt đầy địch ý, dường như đang lo lắng cho địa vị của mình.

“Hỏi ngươi đó”, Diệp Thần Phi thản nhiên nói.

Tiểu Hùng lập tức tái mặt, gấp gáp nói: “Ta là đại thiên thần không phải sự thật, ta cũng không phải là đại thiên thần gì gì đó đâu, đại thiên thần là cái gì thế?”

Ba người: “…”

“Ngươi đang chơi trò nói líu lưỡi với ta đấy hả?”, Diệp Thần Phi xoay đầu sang.

Nhìn thấy gương mặt đó, gấu con lập tức hét lên như sắp khóc đến nơi: “Ta thật sự không biết đại thiên thần là gì, ta được hoàng đế Vĩnh Đông mời đến đây để thực hiện nhiệm vụ thôi mà”.

Theo lời gấu con kể, cuối cùng Diệp Thần Phi cũng hiểu ra tất cả mọi chuyện.

Chuyện là, ở hoàng thành Vĩnh Đông thật sự có một hang gấu.

Chúng nó sống trong một bí cảnh, cơ thể chúng nó đều rất to lớn, vừa sinh ra đã có được thực lực khủng bố của một tu sĩ Độ Kiếp kỳ.

Trong đó, con mạnh nhất có thể chạm đến cả nóc của thế giới này.

Cứ mỗi ba năm, hoàng đế Vĩnh Đông sẽ đến bí cảnh này để mời một số con gấu ra, đi thực hiện nhiệm vụ đón người.

Sau khi làm xong, chúng nó sẽ quay trở lại bí cảnh một lần nữa, không hỏi đến chuyện đời.

Đây là lần đầu tiên gấu con nhận lời mời ra ngoài làm nhiệm vụ.

Vì thế, cái tên đại thiên thần mà người thường luôn gọi đó, nó thật sự không biết.

“Những gì ta biết đều đã nói hết rồi”, gấu con yếu ớt nói.

Đấy lòng nó là vô vàn đau thương.

Đang yên đang lành, sao tự dưng lại xuất hiện một người hung hãn như thế, toàn tung chiêu hiểm vào người nó thôi.

Biết thế đã không nhận nhiệm vụ này rồi!

Sau khi nghe xong, Diệp Thần Phi hít vào một hơi thật sâu.

Hắn đoán không sai, đại thiên thần này chính xác là một âm mưu dùng để lừa gạt dân chúng, sau lưng nó chính là tu sĩ loài người được gọi là hoàng đế Vĩnh Đông.

“Được rồi”.

Diệp Thần Phi xoay người, ngón tay xoay chuyển, lộ ra một phiến lá màu trắng.

“Có biết thứ này không?”

Gấu con ngẩn người, nhìn Diệp Thần Phi: “Đây là lá cây ở nhà ta đấy, sao ngươi lại có nó vậy?”

Diệp Thần Phi nhíu mày, cây Vỡ Lòng chính là nhà của con gấu con này ư?

Có lẽ, chuyện cổ tích trên quyển sách kia là thật.

“Nhà ngươi ở đâu?”, Diệp Thần Phi hỏi.

“Ở trong bí cảnh ấy”.

“Bí cảnh ở đâu!”

“À à!”, con gấu gãi gãi tay mình, nói: “Ở ngay hoàng thành Vĩnh Đông ấy, bên trong ngọn núi sau hoàng cung”.

“Nếu ngươi muốn đi thì ta có thể dẫn đường cho”.

Diệp Thần Phong im lặng một lát.

“Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi”.

Một con chim bảy màu giương sải cánh che trời của nó, bay lên bầu trời cửa khẩu Bình Dương, như diều gặp gió, một đường bay về phía đông.

“Phù, cuối cùng cũng đi rồi”.

Dưới mặt đất, Giản Tinh Tuyền nhìn con chim lớn bay xa, như trút được gánh nặng.

Có một vị thần khó chiều như thế bên cạnh, ông ta thật sự đã trải qua những ngày đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, sợ làm sai điều gì đó, khiến hắn mất hứng.

“Thế tức là, ông thật sự không cho con trai mình đi theo đại thiên thần nữa hả?”

Giản Tinh Tuyền quay đầu, nhìn Thạch Hào Kiệt bên cạnh.

“Đừng nhắc tới cái tên đó trước mặt ta!”

Thạch Hào Kiệt hừ lạnh một tiếng.

Sắc mặt ông ta không được đẹp đẽ gì cho cam, hơi thở yếu ớt, có thể thấy đã bị ảnh hưởng bởi dư chấn từ cuộc chiến của Diệp Thần Phi và đại thiên thần.

“Ta sẽ không sùng bái một con gấu còn chưa dứt sữa!”

Sắc mặt Thạch Hào Kiệt hết sức căm tức: “Ta nhất định sẽ tranh thủ thời gian đến hoàng thành, hỏi hoàng đế Vĩnh Đông xem đây rốt cuộc là chuyện gì!”

Nói xong, ông ta lập tức dẫn Thạch Trọng xoay người rời đi.

Giản Tinh Tuyền nhìn về phía bầu trời phương đông, khẽ lắc đầu.

“Hoàng đế Vĩnh Đông?”

“Có lẽ, ông gặp được hay không vẫn còn là một vấn đề đấy”.

Trên trời cao.

Loan Điểu bảy màu nhanh chóng bay lượn.

Trên lưng con chim lớn là bốn người.

Ngoài ba người Diệp Thần Phi, còn có Sói Nữ với vẻ mặt hoảng hốt.

Trước khi bọn họ đi, Diệp Hiểu Hiểu ôm lấy cánh tay Diệp Thần Phi lắc tới lắc lui, năn nỉ hắn dẫn theo cả Sói Nữ.

Nói Sói Nữ là bạn tốt của mình, hơn nữa còn là một cánh tay đắc lực của cô bé trong tương lai!

Vì thế, Diệp Thần Phi đặt ra ước pháp tam chương với cô bé.

Có thể dẫn Sói Nữ đi theo, nhưng tất cả những gì liên quan đến nàng ta, trong đó có cả tài nguyên tu luyện này kia, đều do Diệp Hiểu Hiểu chịu trách nhiệm.

Dù sao, Sói Nữ cũng là người của cô bé, không phải người của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK