“Cảm ơn Diệp tiên tử đã ra tay giúp đỡ!”. Giang Phỉ đỡ nhóm Hồ Văn đi tới trước mặt Diệp Hoàng, cúi người thật thấp.
Nàng ta thật sự không ngờ khi mình bị đệ tử Lý gia ức hiếp, thì lại có một người đứng ra đòi lại công bằng cho bọn họ.
Ở thời đại này, người như thế thật sự quá ít!
Có lời này hơi khó nghe, đó là người như thế thường không sống lâu.
Tất nhiên, nàng ta sẽ không nói ra những lời trong lòng.
“Không có gì”.
Diệp Hoàng nói: “Ta chỉ làm chuyện ta muốn làm mà thôi”.
Giang Phỉ ngẩn người, những lời đó nghe có vẻ rất đơn giản, nhưng từ góc độ nào đó mà nói, đó chính là thứ mà mọi người luôn theo đuổi.
Muốn làm thì làm thôi.
Rốt cuộc lá gan của nữ tử này lớn đến mức nào mà lại dám nói và dám làm những điều như thế?
“Ta để trứng mãng xà xanh lại cho cô, giữ đi, một trứng có thể bán được hai trăm linh thạch đấy”, Diệp Hoàng đưa trứng mãng xà cho Giang Phỉ.
Trứng mãng xà bình thường giá năm mươi linh thạch.
Nhưng con mãng xà họ đánh chết lại là mãng xà xanh, trên người nó có hơi thở mãng hoang, nên trứng của nó cũng có giá trị xa xỉ.
“Bọn ta chỉ giữ lại ba quả thôi là đủ rồi”, Giang Phỉ vội vàng nói.
Diệp Hoàng cười nói: “Cầm đi, ta không thiếu mấy thứ này”.
Bây giờ đệ tử Diệp gia có thể nói là giàu có, mấy trăm linh thạch thôi, kết chút thiện duyên cũng không tệ.
“Đúng rồi, các cô là người ở đâu vậy?”, Diệp Hoàng hỏi.
Giang Phỉ chắp tay nói: “Ba người bọn ta đều là người trấn Đại Khúc”.
Trấn Đại Khúc cách đây rất xa, nhiều năm qua vẫn luôn nằm trong phạm vi quản lý của Lý gia.
“Ta thấy các cô có người bị thương, chi bằng theo ta đến trấn Ngô Đồng trước đã, ở đó có người chuyên hành nghề y, giá cả cũng phải chăng”. Diệp Hoàng nhìn Hồ Văn, nói.
Giang Phỉ hơi chần chừ, nói: “Nhưng bọn ta nằm dưới quyền quản lý của Lý gia, trấn Ngô Đồng là của Diệp gia”.
Tranh đấu của tầng lớp trên cũng thường lan đến những tầng lớp thấp như họ.
Lý gia và Diệp gia thường xuyên xung đột, khiến những khu vực họ quản lý cũng có chút mẫu thuẫn với nhau.
Thường thì tu sĩ do Lý gia quản lý sẽ không dễ bước vào địa bàn của Diệp gia.
Diệp Hoàng lắc đầu nói: “Cái gì mà Lý gia, Diệp gia, nói thẳng ra, chúng ta đều là tu sĩ của thành Vân Tiêu”.
"Mọi người ở xa nên chắc vẫn chưa nắm được thông tin”.
Bây giờ khá nhiều thành trấn Lý gia và Diệp gia quản lý đã bắt đầu dung hợp, ai cũng cố gắng phấn đấu vì mục tiêu của mình trước mắt”.
“Một nửa tu sĩ ở trấn Ngô Đồng đều đến từ địa bàn của Lý gia”.
Giang Phỉ nghe mà sửng sốt, chuyện gì thế này, mối quan hệ của các tu sĩ trở nên hòa bình như thế từ bao giờ?
“Đi thôi, đến đó là biết”.
Diệp Hoàng cười lộ răng khểnh.
Diệp gia, phòng sách gia chủ.
Diệp Thần Phi cầm một bức thư, trên mặt là nụ cười khẽ.
Một lát sau, hắn đặt phong thư xuống, nói: “Ừm, không tệ, rất khí phách, có phong phạm của ta”.
Đối diện là Tùy Vân cũng đầy ý cười: “Đại ca, gần đây Tiểu Hoàng rất nổi bật nha, đứng đầu Thiên Loan Điện, gần như đã vượt qua cả Diệp Long”.
“Bọn nhóc đùa giỡn với nhau thôi”, Diệp Thần Phi khẽ nhấp ngụm trà thơm.
Theo nội dung trong bức thư, nữ nhi hắn đã không còn là cô bé tâm sự nặng nề trước kia nữa.
Thật ra, điều này cũng nằm trong dự đoán của hắn, bởi vì hắn biết trong lòng Diệp Hoàng vẫn luôn có một con phượng hoàng đang ngủ đông, chỉ chờ cơ hội dục hỏa trùng sinh.
Hắn chỉ là người châm mồi lửa đó lên mà thôi.
“Gần đây tình hình vùng biên giới khá là tốt, vì các chính sách linh hoạt của gia tộc đã hấp dẫn được khá nhiều tán tu từ nơi khác.
“Có rất nhiều người thiên phú rất xuất chúng cũng có ý định gia nhập vào chỗ chúng ta”, Tùy Vân nói.
Diệp Thần Phi gật đầu, đó cũng là một trong những mục đích của hắn.
Chỉ có tích lũy đủ nhân tài thì mới có thể thật sự đẩy gia tộc phát triển lên một tầm cao mới, trở thành thế lực số một số hai.
Nếu không, cùng lắm cũng chỉ là một gia tộc lánh đời mà thôi.
Chẳng có gì thú vị, hắn đâu có ý định lánh đời.
Sau khoảnh khắc vui sướng, sắc mặt Tùy Vân lại nhăn nhó.
“Đại ca”.
“Đệ muốn nói một câu là gần đây chúng ta hoạt động quá sôi nổi nên có rất nhiều tu sĩ chen nhau tới”.
“Trong đó có rất nhiều tu sĩ thuộc quyền quản lý của Lý gia và Đường gia”.
“Nhất là Lý gia, thậm chí có vài môn phái nhỏ đã chuyển hết sang chỗ chúng ta, như thế liệu có ổn không?”
Tùy Vân nói.
Diệp Thần Phi nhíu mày: “Có gì không ổn?”
“Mất đi một lượng tu sĩ lớn, rất có thể bên Lý gia và Đường gia sẽ tìm cách gì đó”, Tùy Vân nói.
Diệp Thần Phi đặt chén trà xuống, ngoắc tay về phía ông ta: “Lại đây, ta hỏi đệ, tình hình gia tộc thế này đệ có thấy vui không?”
Tùy Vân ngẩn người, nói: “Tất nhiên là có, thanh niên trẻ tuổi dồi dào sức sống, tạo thành danh tiếng của gia tộc, đệ đã mơ giấc mơ này không biết bao nhiêu lần!”
“Thế chẳng phải là được rồi ư?”
Diệp Thần Phi cười nói: “Cũng như lời ta nói với Diệp Hoàng, nếu muốn thì cứ làm thôi”.
“Chỉ cần không lệch ra khỏi quỹ đạo bình thường thì chẳng cần phải lo được mất gì cả”.
“Lý gia, Đường gia đã sinh ra ở thành Vân Tiêu này, thì kết cục của họ đã được định trước”.
“Nếu họ chịu ngoan ngoãn, thì cho họ một kết cục nhẹ nhàng, nếu dám đứng ra gây chuyện, ha ha, ta sẽ cho họ biết cái gì gọi là Diệp gia xưa không bằng nay”.
Chương 47: Chèn ép Diệp gia
Tùy Vân gật đầu, mấy tháng qua, tất cả mọi hành động của Diệp Thần Phi đã tạo được sự tin tưởng tuyệt đối trong lòng ông ta.
Dù Diệp Thần Phi quyết định xưng đế, thành lập vương triều thì ông ta cũng sẽ không nghi ngờ gì cả.
“Dõi mắt ra xa hơn một chút”, Diệp Thần Phi cười nói: “Có nhớ trước kia ta từng nói với đệ, về thiên tài Hóa Thần kỳ hai mươi bảy tuổi không?”
“Chúng ta tạm đặt ra một mục tiêu nhỏ, để bọn nhỏ trong gia tộc chúng ta có thể tranh thủ đạt tới trình độ đó”.
“Mà Diệp gia chúng ta cũng tranh thủ trở thành một thế lực lớn có thể bồi dưỡng ra được thiên tài như thế”.
“Đã hiểu chưa?”
Nghe được mục tiêu nhỏ của Diệp Thần Phi, ánh mắt Tùy Vân đầy khao khát.
Đó là khung cảnh mà cả trong mơ cũng chưa từng xuất hiện bao giờ!
Thật sự có thể trở thành hiện thực ư?
Ông ta nhìn sang Diệp Thần Phi ung dung thoải mái rồi âm thầm gật đầu.
Có đại ca dẫn dắt, Diệp gia chắc chắn có thể trở thành một gia tộc siêu mạnh được ghi lại trong dòng thời gian lịch sử!
“Bây giờ nhiệm vụ của đệ chính là tập trung tiêu tiền, sau đó phân phối tài nguyên thật tốt, cố gắng cung cấp cho thành viên trong tộc một không gian tu luyện thật tốt”.
“Tất nhiên, cũng không được để tu vi của bản thân bị thụt lùi, ta hi vọng đệ và bọn Tùy Hổ đều có thể đột phá Kim Đan kỳ, chính thức bước lên cảnh giới Nguyên Anh”, Diệp Thần Phi nói.
Tùy Vân nghiêm túc gật đầu.
Sau đó, bọn họ lại bàn tán về một vài việc vặt trong tộc rồi Tùy Vân tạm biệt hắn, rời đi.
Diệp Thần Phi ngồi bên cửa sổ, ánh mắt dõi về phương xa, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng đáng yêu đang dần trưởng thành trên đỉnh núi cao đó.
“Ta muốn đánh cô đó, cô làm gì được ta?”
“Ha ha, cô nhóc này ngày càng trở nên thú vị rồi”.
“Còn Lý gia và Đường gia, mong là các ngươi có thể thấy rõ tình thế”.
Diệp Thần Phi tạm thời không muốn tiếp xúc với hai gia tộc kia.
Nếu chưa đến lúc cần thiết, với hắn mà nói, dù là Lý gia hay Đường gia thì đều yếu ớt như nhau, yếu đến mức hắn lười để mắt tới.
Tranh đấu với bọn họ chỉ tổ phí thời gian mà thôi.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chuyện trên đời luôn kỳ quái như vậy đấy.
Vài ngày sau, Tùy Vân lại vào phòng sách.
“Đại ca, gia chủ Lý gia và gia chủ Đường gia đều gửi thiệp mời tới, muốn mời huynh đến Túy Mộng Lâu tụ họp”.
Trong phòng riêng của Túy Mộng Lâu.
Chỉ có hai người đang ngồi đó, là Diệp Thần Phi và Diệp Tùy Báo.
Lẽ ra Diệp Thần Phi muốn đến một mình, nhưng bọn Tùy Vân cứ khăng khăng đòi kéo thêm vài người nữa, nói là tạo khí thế.
Cuối cùng đã cử ra Diệp Tùy Báo có tu vi cao nhất đi theo làm người bảo vệ hắn.
Một Kim Đan hậu kỳ vượt qua thiên kiếp đi theo để bảo vệ hắn, cũng không biết là bảo vệ được gì.
“Ta bảo chứ, Lý gia và Đường gia mời chúng ta đến, mà sao bây giờ lại biến thành chúng ta ngồi chờ bọn họ vậy?”, Diệp Thần Phi nói.
Khách đã đến rồi mà chủ vẫn chưa tới.
Đúng là không xem ai ra gì mà.
“Đại ca, hai nhà đó vẫn thích giở mấy trò vặt vãnh này, xem thường chúng ta!”, giọng Diệp Tùy Báo sang sảng, lửa giận còn cao hơn cả Diệp Thần Phi.
Thấy ông ta sắp đập bàn, Diệp Thần Phi vội vàng ngăn lại: “Lão ngũ, đệ đừng nóng vội”.
“Chờ bọn họ đến rồi nóng cũng không muộn”.
Diệp Tùy Báo: “?”
Lúc này, cuối cùng cửa phòng cũng mở ra, hai người đi trước, một béo một gầy, sau lưng người nào cũng có một nữ tử trẻ trung thướt tha mềm mại, cực kỳ quyến rũ.
Diệp Thần Phi nhìn nhìn, hai người đi trước đều là Kim Đan kỳ, mà bốn nữ tử phía sau cũng đều là Kim Đan kỳ, nhưng hơi thở vẫn còn mỏng manh, có lẽ được đan dược thúc đẩy lên.
Chậc chậc, coi người ta sửa soạn chuẩn bị các thứ kìa.
Nhìn lại bên này, một nam tử to lớn mặt đầy râu ria, so sánh là biết ai cao ai thấp.
“Thật lòng xin lỗi, để Diệp lão đệ chờ lâu”, gã đàn ông trung niên mập mạp cười tủm tỉm nói.
Diệp Thần Phi nhìn người đó.
“Ông là ai thế?”
Tên trung niên béo ngẩn người, thấy Diệp Thần Phi không giống đùa thì khóe mắt giật giật, cười nói: “Diệp lão đệ thích nói đùa quá”.
“Đại ca, hắn chính là gia chủ nhà họ Lý, tên Lý Lưu Tô”, Diệp Tùy Báo bên cạnh nói.
Diệp Thần Phi à một tiếng.
Hắn không cố tình gây chuyện, mà thật sự không biết gia chủ của Lý gia và Đường gia.
Trong nhà có bức họa và thông tin về hai người họ nhưng mà hắn lười xem.
“Thế thì ông là Đường Chính?”, Diệp Thần Phi chuyển tầm mắt sang một người khác.
Đường Chính khẽ hừ một tiếng, không nói gì, phất tay áo ngồi xuống.
Đối mặt với phản ứng này, Diệp Tùy Báo nhất thời trừng mắt, quát: “Này, đại ca ta hỏi ông đó!”
Sắc mặt Đường Chính chợt tối xuống, nhìn chằm chằm Diệp Tùy Báo, hệt như mình bị sỉ nhục vậy.
“Ha ha, tính tình ngũ gia vẫn sang sảng trước sau như một nhỉ”.
“Đường gia chủ, ông chớ trách, tính tình ngũ gia vẫn luôn là như thế, dễ xúc động, ha ha”, Lý Lưu Tô ở bên cạnh giảng hòa.
Đường Chính lại hừ một tiếng, không tiếp tục chủ đề này.
Diệp Thần Phi thì chỉ ngồi đó xem bọn họ diễn hài.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hắn đã nhận ra được một chuyện.
Ở thành Vân Tiêu này, thực lực và tư chất Đường gia là mạnh nhất, Lý Lưu Tô này rõ ràng đang cố móc nối quan hệ với Đường gia, tiện thể chèn ép Diệp gia một chút.
Tầng lớp này tràn ngập những âm mưu quỷ kế và đạo lí đối nhân xử thế khác nhau.
Hiển nhiên, Lý Lưu Tô đã là kẻ lành nghề.
Nhưng Diệp Thần Phi lại không hề hứng thú.
“Hôm nay các ông mời ta tới đây có việc gì?”, Diệp Thần Phi trực tiếp hỏi.
Lý Lưu Tô cười nói: “Ha ha, không vội không vội, chúng ta lên món trước đã. Ta bảo ngươi nhé, món ăn ở Túy Mộng Lâu là hạng nhất đấy”.
Chương 48: Diệp gia có thể làm được bao lâu?
“Không cần”, Diệp Thần Phi cắt đứt sự nhiệt tình giả dối của ông ta, thản nhiên nói: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, ta bận rộn lắm, không có nhiều thời gian vậy đâu”.
Lý Lưu Tô nghẹn lời.
Bàn chuyện làm ăn trên bàn cơm không phải là phép lịch sự và quy tắc ngầm đó giờ hả?
Sao gia chủ Diệp gia này cứ như cái đầu gỗ không biết gì vậy?
“Diệp Thần Phi đúng không?”
Lúc này, cuối cùng Đường Chính cũng lên tiếng, ông ta từ trên cao nhìn xuống Diệp Thần Phi, nói: “Bốn đời gia chủ Diệp gia, ngươi là kẻ ta thấy thú vị nhất”.
Đường Chính vừa lên tiếng đã lôi vai vế ra, mang hết cả ba đời gia chủ trước của Diệp gia vào.
Làm ra vẻ bản thân mình ghê gớm lắm ấy.
“Ta chẳng có ý gì cả".
Diệp Thần Phi nói: “Các ông có chuyện gì thì nói nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của nhau”.
Với hai người trước mặt này, hắn cũng không cần phải khách sáo làm gì.
Sau một thoáng im lặng, Lý Lưu Tô ha hả cười nói: “Nếu đã vậy thì ta đây nói thẳng”.
“Diệp lão đệ, gần đây Diệp gia các ngươi có một số hành động ở biên giới, hình như hơi sôi nổi quá rồi đó?”
Diệp Thần Phi nhíu mày, quả nhiên là vì chuyện này.
“Đúng vậy, rất sôi nổi”, Diệp Thần Phi thoải mái thừa nhận.
Lý Lưu Tô dừng lại một lát, nói: “Nếu ngươi không phủ nhận, thì có thể cho ta và Đường lão huynh một lời giải thích rõ ràng được không?”
Diệp Thần Phi gãi đầu, trông có vẻ bối rối lắm: “Diệp gia ta sôi nổi thì liên quan gì tới ông? Tại sao ta phải giải thích với ông?”
“Ặc”.
Lý Lưu Tô há miệng thở dốc, nhất thời nghẹn họng không nói được gì.
“Tất nhiên là có liên quan rồi! Chẳng lẽ các người không biết tay Diệp gia ngươi đã vươn tới tận địa bàn Lý gia và Đường gia rồi hả?”
“Ta biết chứ”.
“Thế mà ngươi còn nói là không liên quan!”, Lý Lưu Tô điên tiết lên, cả giọng cũng lớn hơn một chút.
Diệp Thần Phi này cứ kỳ quái thế nào ấy, nói câu nào lại khiến người ta đau trứng câu đó.
Ông ta sắp tức điên lên được.
Nhưng Diệp Thần Phi vẫn bình thản thờ ơ như thế.
Hắn chậm rãi uống một ngụm trà, thoải mái nói: “Thì sao?”
Mặt Lý Lưu Tô bỗng chốc đen như đáy nồi, trầm giọng nói: “Diệp Thần Phi, ngươi đang đùa với ta và Đường lão huynh đấy hả?”
“Lửa giận của hai gia tộc lớn, e là các ngươi sẽ không thể chịu nổi!”
Thấy Lý Lưu Tô đã gỡ lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa xuống, lộ răng nanh ra, Diệp Thần Phi khoát tay áo, nói: “Trước tiên ta hỏi ông, rốt cuộc người Diệp gia ta đã làm cái gì ở biên giới?”
Lý Lưu Tô ngẩn người, nói: “Ngươi giả điên với ta đấy hả?”
“Diệp gia các ngươi mượn đợt thú triều ở đỉnh núi cao Thanh Cổ, dùng đủ loại thủ đoạn để mời chào tán tu trong dân gian, khiến địa bàn hai nhà bọn ta hỗn loạn, chạy sang chỗ các ngươi!”
“Ngươi đang muốn làm cái gì? Chiêu binh mãi mã? Khiên chiến hai nhà Lý Đường hả?”
Nhìn Lý Lưu Tô chất chứa hàng vạn câu hỏi vì sao, Diệp Thần Phi lắc đầu hỏi: “Ta hỏi ông, bọn ta dùng thủ đoạn gì?”
“Thôi, để ta nói cho ông biết”.
“Khi cơn lốc thú đó ập tới, bọn ta đã cử ra một lượng nhân lực lớn giúp đỡ tu sĩ ở biên giới chống lại yêu thú tàn sát bừa bãi”.
“Sau đó, bọn ta lại rót vào một lượng tài nguyên khổng lồ, để các tu sĩ bị thương được chữa trị miễn phí”.
“Tiếp theo, bọn ta lại trả cho nhóm tán tu một khoản thù lao dày cộm, mọi người đồng tâm hiệp lực vượt qua đợt thú triều hung hãn”.
“Ta hỏi ông, tất cả những thứ ông gọi là thủ đoạn đó có cái nào trái với hiệp nghị thành Vân Tiêu không?”
Ba gia tộc lớn ở thành Vân Tiêu muốn cùng nhau tồn tại nên đã đặt ra một bộ luật Vân Tiêu.
Các điều khoản trong bộ luật đó đều dùng để kiềm chế, tránh để ba gia tộc xảy ra xung đột mâu thuẫn nghiêm trọng.
Tất cả mọi hành động của Diệp gia hoàn toàn không đi ngược lại với hiệp nghị Vân Tiêu.
Nhưng khi đó, làm gì có người nào biết một trong số họ lại phá sản như thế, nhắm vào nhóm tán tu với số lượng khổng lồ ngoài kia.
“Con người ta luôn tuân thủ theo nguyên tắc”.
“Thế nên, nếu ta không làm trái với quy củ, thì cần gì phải giải thích với ông?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Lý Lưu Tô và Đường Chính đều đen mặt.
Tại sao Diệp Thần Phi này cứ khăng khăng dầu muối đều không chịu thế này.
Các gia tộc lớn đều không phải con nít, một tờ giấy hiệp ước há có thể quyết định được tất cả mọi chuyện?
“Diệp Thần Phi, nếu ngươi vẫn kiên trì làm như thế, chúng ta sẽ không thể tiếp tục ngồi đây bàn bạc được nữa”, Lý Lưu Tô trầm giọng nói.
Diệp Thần Phi đứng dậy.
“Khó bàn?”
“Thì thôi đừng bàn nữa”.
Hắn cố nhịn xúc động muốn lật bàn: “Diệp gia bọn ta làm việc như vậy đấy”.
“Có bản lãnh thì các ông cứ rót tài nguyên vào, để nhóm tán tu kia tự nguyện trở về, nếu không có tiền, ta có thể cho các ông vay”.
“Nói tóm lại một câu, ta làm theo đúng quy củ, nếu có người phá vỡ nó, dùng chiêu trò mờ ám gì thì đừng trách ta lòng dạ độc ác”.
“Được rồi, cứ thế đi, các ông thong thả ăn”.
Nói xong, Diệp Thần Phi và Diệp Tùy Báo trực tiếp rời khỏi phòng.
Vẻ mặt Lý Lưu Tô hết sức khó coi, nhìn Đường Chính, ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Chỉ là, Đường Chính khẽ lắc đầu.
“Thôi, Diệp gia nặng nhẹ thế nào chúng ta đều biết rõ, không thể tạo ra được sóng gió gì đâu mà”.
“Ta không tin Diệp gia có nhiều linh thạch đến thế, đủ để cho đám tán tu như động không đáy đó ăn no chắc?”, Đường Chính nói.
Lý Lưu Tô thở dài: “Ta biết”.
“Nhưng hắn cứ làm như thế, đúng là đáng ghét mà”.
Đường Chính uống ngụm trà, nói: “Không nỡ bỏ cái nhỏ, sẽ làm lỡ việc lớn”.
“Nhìn cái tên Diệp Thần Phi đó kìa, như đầu gỗ, Diệp gia để hắn lên làm gia chủ, đúng là tự tìm đường chết mà”.
“Không lâu nữa là đến trận chiến thành Vân Tiêu, đến lúc đó Diệp gia một là đổi gia chủ, hai là cút khỏi nơi này”.
Lý Lưu Tô ngẩn người, nói: “Nhưng hiệp nghị Vân Tiêu”.
“Hiệp nghị là thứ chết”.
Ánh mắt Đường Chính bình tĩnh không chút gợn sóng, thản nhiên nói: “Với cao thủ mà nói, từ trước đến nay chưa từng có cái gọi là phá vỡ hiệp nghị”.
“Chẳng qua chỉ là thay đổi vài nguyên tắc mà thôi”.
“Đại ca, huynh thật sự rất oai nha!”
Trên đường về nhà, Tùy Báo nhe hàm răng ố vàng, luôn miệng xoay quanh Diệp Thần Phi nói.
“Hai cái nhà chó đó, một kẻ dối trá muốn chết, tên thì thích làm ra vẻ cao cao tại thượng, nhìn thôi cũng thấy ngứa mắt rồi!”
“Hôm nay sảng khoái thật đó!”
Tùy Báo hết sức xúc động.
“Lão ngũ, chuyện nhỏ mà thôi, bình tĩnh”, Diệp Thần Phi bất đắc dĩ nói.
“Bình tĩnh không được á!”, mặt Tùy Báo đỏ ửng lên: “Huynh không biết đâu, trước kia khi đệ đi theo lão gia chủ, lần nào gặp hai nhà đó cũng ôm một bụng tức về nhà”.
Tùy Báo nói xong lại phát hiện lời của mình có gì đó không đúng, vội vàng ngậm miệng lại.
Lão gia chủ chính là phụ thân Diệp Thần Phi, tên Diệp Chấn Quang.
Đầu năm nay, ông ấy xâm nhập đỉnh núi cao Thanh Cổ, bất hạnh bỏ mạng trong miệng yêu thú.
Mà các huynh đệ của Diệp Chấn Quang đều đã lùi ra sau màn, vì vậy theo tổ huấn, Diệp Thần Phi mới trở thành gia chủ nhà họ Diệp.
“Đại ca, xin lỗi huynh, miệng ta thối quá”, Tùy Báo áy náy nói.
“Không cần phải để ý quá đâu”, Diệp Thần Phi phất tay áo.
Với phụ thân Diệp Chấn Quang, hắn cũng không có quá nhiều kí ức, tất nhiên cũng không có tình cảm sâu đậm gì.
Nhưng suy cho cùng, đó cũng là người thân nhất của thân thể này.
“Chuyện đó điều tra tới đâu rồi?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Từ khi Diệp Chấn Quang bỏ mạng, Diệp gia vẫn luôn điều tra về đoạn thời gian đó, nhưng vì nó nằm ở quá sâu trên đỉnh núi cao Thanh Cổ, nơi đó có địa hình phức tạp, yêu thú mạnh mẽ nhan nhản khắp nơi, việc điều tra vẫn gặp khó khăn.
“Có quá ít tin tức hữu dụng”, Diệp Tùy Báo nói: “Căn cứ vào những dấu vết ở hiện trường, lão gia chủ đã bất ngờ gặp phải một con huyết sát hổ, nên ông ấy mới…”
Huyết sát hổ, yêu thú lục phẩm thượng đẳng, thực lực có thể sánh ngang với người từ Nguyên Anh đến Xuất Khiếu kỳ, cảnh giới Kim Đan như Diệp Chấn Quang ắt hẳn không phải là đối thủ của nó.
Hơn nữa loại yêu thú đó cũng không thể là thứ nhà họ Lý hay nhà họ Đường sắp đặt, bọn họ vẫn chưa đủ trình để sử dụng huyết sát hổ.
Vì vậy, nhìn thế nào cũng thấy đây chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn.
Điều duy nhất bất thường là nơi Diệp Chấn Quang đến không thể xuất hiện loài huyết sát hổ này, vì vậy Diệp gia mới phải điều tra chi tiết.
“Bỏ đi, đã là chuyện quá khứ cả rồi”, Diệp Thần Phi nói: “Hôm nào đó ta sẽ đích thân đi một chuyến, để xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra”.
“Đại ca, không được đâu. Khó lắm chúng ta mới có chút khởi sắc, huynh không thể xảy ra chuyện gì được!”, Tùy Báo lớn tiếng nói.
Diệp Thần Phi bất đắc dĩ: “Yên tâm đi, chỉ là một con huyết sát hổ thôi mà”.
Để Tùy Báo không tiếp tục nói nữa, Diệp Thần Phi chuyển chủ đề: “Đúng rồi, bây giờ Tùy Hổ đang đau ốm trên giường, đệ phải trông coi việc tu luyện của mấy tiểu tử kia đấy nhé”.
“À”.
“Không thành vấn đề!”, Tùy Báo nói: “Mấy ngày trước nhị ca đưa rất nhiều tài nguyên tu luyện đến chỗ bọn đệ, mọi người định xây dựng một hồ thối thể, mười phòng tu luyện có khắc tụ linh trận, cùng với mười con rối gỗ thực chiến, cọc ảo ảnh huấn luyện thân pháp, vạn kiếm sát trận và luyện thêm tâm huyễn trận”.
“Tuyệt thật, cứ tiếp tục thế này, đệ cảm thấy Diệp gia sắp biến thành thánh địa rồi!”
Diệp Thần Phi bĩu môi, thánh địa đâu có nghèo nàn như vậy.
“Làm tạm như thế đi, hơn một tháng nữa, chuyện ở biên giới cũng đã xong kha khá rồi, không thể để họ nhàn rỗi được, hung hăng thao luyện bọn họ cho ta”.
Khóe miệng Tùy Báo nhếch đến tận mang tai: “Đại ca yên tâm, đệ sẽ không nương tay với họ đâu!”
Hai người quản lý vũ lực của Diệp gia là Diệp Tùy Hổ và Diệp Tùy báo, căn bản là một người chính nghĩa, kẻ là phản diện, bây giờ phản diện đã nằm trên giường, đám nhóc kia về chắc sẽ bị hành tới khóc.
Ha ha, cảnh tượng đó cũng khá là thú vị.
Thời gian trôi qua.
Thành Vân Tiêu ngày càng náo nhiệt.
Một lượng tu sĩ khổng lồ chen chúc tìm tới, phố lớn ngõ nhỏ là tiếng người ầm ĩ.
Tửu lâu, khách điếm đều chật ních, cửa hàng ăn nên làm ra, cả mấy thứ như thanh lâu, sòng bạc đen cũng kín người hết chỗ.
Một lượng lớn tài phú lăn qua lộn lại trong thành Vân Tiêu.
Rất nhiều tu sĩ cảm thấy kỳ quái, khoảng thời gian này đâu có lễ tiết gì đặc biệt, sao tự dưng lại có nhiều tu sĩ tìm đến đây như thế.
Không ai biết chuyện gì, đoạn hội thoại của bọn họ đều nhắm thẳng đến Diệp gia.
Chuyện là, vì đủ các loại hành động của Diệp gia, nên các tu sĩ này mới nghe tin, lập tức kéo nhau tìm đến.
Bọn họ đều muốn tìm kiếm chút tiền đồ từ Diệp gia.
“Kế hoạch của Diệp gia căn bản là không thể thực hiện được mà, ta không tin họ có thể làm được gì”.
“Đúng vậy, kêu gọi số lượng lớn, từ xưa đến nay, ta chưa thấy một kẻ nào tiêu xài linh thạch thế này, chờ đến lúc tài lực của họ hao hết, e là đám tu sĩ đến tìm nơi nương tựa này sẽ biến thành kẻ thù”.
Chương 50: Tương lai của Diệp gia
“Đúng đó, Diệp gia chủ còn non trẻ quá, đánh giá thấp lòng người hiểm ác”.
Có người cảm thấy nghi ngờ với những hành động của Diệp gia.
Nhưng cũng có người cùng suy nghĩ với họ.
“Xí, các ngươi thì biết gì, vận mệnh của Diệp gia là thứ mà mấy kẻ người trần mắt thịt như các ngươi có thể tưởng tượng được chắc?”
Đó là tín đồ cuồng nhiệt của Diệp gia.
“Khụ khụ, đạo hữu đừng chém gió nữa, Diệp gia làm thế, lợi ích duy nhất chính là có được thanh danh vang dội, lay chuyển lòng người, dù không thể nhận hết, nhưng cũng có thể chọn ra những người có thiên phú cao, nói thẳng ra vẫn là lợi nhiều hơn hại”.
Đó là suy nghĩ của người đứng giữa.
“Hà hà, dù sao ta cũng phải cảm ơn Diệp gia, nhà ta có mua bán linh dược, tháng trước, bán ra còn được giá gấp đôi ấy!”
Đó là góc nhìn của kẻ đầu cơ.
Tóm lại, năm người mười miệng, bây giờ ở thành Vân Tiêu, Diệp gia, Diệp Thần Phi chính là hai từ khóa nóng sốt nhất.
Đương nhiên cũng có hai cái tên được mọi người biết tới nhiều hơn.
Thiên Loan Điện, Chân Long Các.
Diệp Hoàng, Diệp Cầm Dao, Diệp Long, ba người dẫn đầu nhanh chóng được nhắc tên.
Tử Hàm dương thiên, thần uy như sóng biển!
Cầm Đao tiên tử, rực rỡ phù hoa!
Chân long giáng thế, phong thần như ngọc!
Ba người họ được khen ngợi là ngôi sao hi vọng mới của Diệp gia.
Diệp Hoàng, sau khi Diệp Thần Phi thiến hành thối thể đến lần thứ ba thì cô bé cũng thuận lợi đột phá lên cảnh giới Hóa Khí.
Lực tạo hóa trong lôi kiếp dịch nhanh chóng châm lên thần hỏa trong đan điền cô bé.
Một khi bùng nổ, phá hủy cả vòm trời!
Bàn về lực chiến thật sự, Diệp Hoàng có thể nói là người mạnh nhất trong số bọn nhỏ.
Tất nhiên, với hai đứa cháu Diệp Cầm Dao và Diệp Long này, Diệp Thần Phi cũng không giấu diếm tài nguyên, phân chia thối thể, gia tăng căn cơ trụ cột cho bọn họ.
Cả Diệp Hiểu Hiểu, Diệp Khiêm, huynh muội Diệp Tử Hàm và Diệp Hạo Nhiên nhà Tùy Vũ, huynh đệ Diệp Uy và Diệp Bá nhà Tùy Hổ cũng thế.
Nhóm hậu bối trực hệ này, Diệp Thần Phi đều săn sóc đặc biệt hơn, thực lực tăng mạnh.
Bọn họ chính là tương lai của Diệp gia.
Hơn một tháng trôi qua, cuối cùng bên Vạn Bảo các cũng mang nhóm tài nguyên đầu tiên cấp bậc cao hơn thiên cấp tới.
Ba loại.
Cây thước thiên cấp hạ phẩm, có một số tác dụng thần kỳ khác, Diệp Thần Phi đưa cho Tùy Báo để quản giáo hậu bối Diệp gia.
Mười miếng kim thạch xanh, nghe nói đó là tài nguyên xây dựng cao cấp nhất.
Một bình máu Kỳ Lân nhỏ, mấy thứ tài nguyên thối thể, Diệp Thần Phi thả chúng vào hồ thối thể đang được xây dựng.
Chỉ từng đó thôi thôi đã có giá 2000 tỷ rồi!
Số linh thạch hạ phẩm Diệp Thần Phi tích trữ lập tức giảm đi 000005.
Nhưng hắn không chú ý đến sự thay đổi của những con số đó.
Ngoài ra, thử nghiệm của Diệp Thần Phi đã thu được kết quả bước đầu.
Phùng Chí, Mã Phương, Liễu Hồng, Vu Bằng Nghĩa.
Bốn người cũng có sự tiến bộ khác nhau trong quá trình tu luyện Nguyên Thủy Công.
Trong đình viện.
Bốn người, chia thành bốn hướng, khoanh chân ngồi đối diện nhau.
Bọn họ nhắm chặt hai mắt, tư thế hết sức trang nghiêm.
Xung quanh, một tấm màn chắn hình cái chén khổng lồ trong suốt ập xuống, vây lấy họ bên trong.
Bên ngoài vầng sáng, hai người sánh vai đứng đó, nhìn chằm chằm bọn họ.
Đó chính là Diệp Thần Phi, cùng với Diệp Hoàng ra ngoài tìm kiếm trải nghiệm trở về.
“Cha, bọn họ chính là đứa trẻ cha nhặt trong núi về hả? Nghe nói cha muốn nhận bọn họ làm con nuôi hả?”, Diệp Hoàng chỉ vào bọn họ hỏi.
“Cái gì?”
Diệp Thần Phi nghệt mặt: “Con nghe ai nói thế?’
“Ai cũng nói vậy hết”, Diệp Hoàng nói: “Bọn họ bảo cha là thánh nhân chuyển thế, lòng dạ bao la, thế nên mới tốt với nhóm tán tu như vậy, còn làm gương tốt, chủ động nhận bốn cô nhi nghèo khổ”.
Diệp Hoàng nói rất nghiêm túc, mặt Diệp Thần Phi cũng đầy vạch đen.
Cái gì thế không biết, sức tưởng tượng phong phú quá rồi đó.
Chẳng qua chỉ là hôm đó tâm trạng hắn tốt nên tiện tay làm mà thôi, hơn nữa hắn lo lắng cho nhóm tán tu cũng chỉ vì kế hoạch mở rộng thế lực trong tương lai.
Sao lại biến thành thánh nhân chuyển thế rồi?
Thế có hơi quá.
“Cha con không phải thánh, thế giới này cũng không thể chứa nổi một người lòng dạ hiền lành”, Diệp Thần Phi nói: “Tiểu Hoàng, nhớ kỹ nhé”.
“Con có thể nhân từ, nhưng không được ngu ngốc”.
“Con có thể giết chóc, nhưng không được đánh mất bản tâm của mình”.
“Nhưng tất cả mọi thứ đều phải bắt nguồn từ thực lực, con hiểu không?”
Diệp Hoàng gật đầu, cái hiểu cái không.
Con bé vẫn còn rất nhỏ, vẫn chưa trải qua nhiều chuyện thị phi.
Diệp Thần Phi không nói thêm gì nữa, tương lai của nữ nhi, con bé có thể tự nắm giữ lấy.
“Cha, đây là gì thế?”, Diệp Hoàng chỉ vào cái chén khổng lồ úp ngược trong suốt kia, hỏi.
“Đoạt linh huyễn quang trận".
Diệp Thần Phi giải thích: “Đây là một loại cổ trận, có tác dụng thúc đẩy quá trình tu luyện”.
Diệp Hoàng ngẩng đầu: “Con có thể sử dụng được không?”
Trận pháp này nghe thôi cũng thấy rất ghê gớm rồi.
Nhưng Diệp Thần Phi lại lắc đầu nói: “Không cần thiết, trận pháp này có chỗ thiếu hụt, con cứ làm đâu chắc đấy là được”.
Thật ra, đoạt linh huyễn quang trận chính là một loại trận pháp tạo ra thời không giả, có một lỗ hổng rất nhỏ trong quy tắc thiên đạo.
Tai họa ngầm như thế, có lẽ sau khi thành công rồi, đến lúc đắc đạo phi thăng sẽ xảy ra vấn đề.
Hắn cũng chẳng muốn dùng thứ này trên người nữ nhi của mình.
Diệp Hoàng nghe xong bèn gật đầu, khóe miệng cũng bất giác nở nụ cười.
Phụ thân vẫn thương con lắm.
“Đúng rồi, thời gian tìm kiếm trải nghiệm lâu như thế, con thu hoạch được gì rồi?”
“Cha nghe nói danh tiếng của con vang dội lắm hả”, Diệp Thần Phi cười nói.
“Đâu có”.