Thế nhưng trên gương mặt người trẻ tuổi này đầy nét kiêu căng, căn bản không thèm để ý đến Phùng Chí, tầm mắt hắn phóng thẳng lên trên nói: “Ngươi chính là Diệp Hoàng của nhà họ Diệp phải không, tiểu thư nhà ta mời ngươi qua đó gặp mặt”.
Diệp Long khẽ cau mày, nhìn hắn nói: “Dám hỏi nhà ngươi là…”
Nhưng cậu còn chưa nói xong câu, thì ‘bộp’ một tiếng, Diệp Hoàng đã vỗ một chưởng xuống mặt bàn.
Cô bé cũng không đưa mắt nhìn tới hắn, chỉ nói với giọng lạnh lùng.
“Nơi này là thành Vân Tiêu”.
“Muốn gặp ta?”
“Kêu nàng ta đích thân tới!”
Trong Tuý Mộng Viên.
Khi một tên tùy tùng của Nhiếp Tiểu Doãn đi về phía nhóm người nhà họ Diệp, hầu như tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người hắn.
Bọn họ không biết Nhiếp Tiểu Doãn muốn làm gì.
Cũng không biết người nhà họ Diệp sẽ xử lý thế nào.
Khi tên tùy tùng đó mời Diệp Hoàng quá bộ tới, trái tim của họ đều như bị nhấc lên.
Lần này sẽ không giống như nhà họ Lý và Đường trước đó bị thiếu nữ ngạo mạn này nhục mạ một trận đó chứ?
Tuy nhiên phản ứng của Diệp Hoàng vượt ra ngoài dự liệu của tất cả.
“Nơi này là thành Vân Tiêu”.
“Muốn gặp ta thì đích thân tới!”
Thực sự quá bá đạo!
Chúng tu sĩ của thành Vân Tiêu đột nhiên cảm thấy một luồng nhiệt huyết cuộn trào trong lồng ngực của mình.
Đây mới là lời mà anh hào của thành Vân Tiêu nên nói ra mà!
Nhưng cũng có người lo lắng nhiều hơn.
Nếu chọc giận Nhiếp Tiểu Doãn nhất định sẽ gặp xui xẻo!
Mọi người cùng chú ý dõi theo sự việc này.
Sau khi bị Diệp Hoàng từ chối, tên tùy tùng trẻ tuổi kia nhất thời sững sờ đứng lặng tại chỗ, dường như còn chưa kịp phản ứng lại.
“Ngươi nói cái gì?”
Hắn có chút không dám tin tưởng.
Sau khi đặt chân vào thành Vân Tiêu, bọn họ giống như đã đánh phủ đầu tất cả, không có người nào dám khiêu khích quyền uy của họ.
Nhưng hiện tại vậy mà bị phớt lờ ngay trước mặt đám đông?
“Ta nói không đủ rõ ràng à?”, Diệp Hoàng nhàn nhạt nói, vẫn như cũ không nâng mắt liếc hắn tới một cái.
"Keng!”
Phùng Chí kịp thời tiến lên trước một bước, trường kiếm rời vỏ một tấc, bộc phát ra một luồng khí thế mạnh mẽ.
Dưới sự rèn giũa của Diệp Thần Phi, tu vi của tứ hộ pháp đã đạt tới cảnh giới Đan Phủ tầng sáu, tương đương với cảnh giới Hóa khí tầng chín.
Nhưng lại càng lớn mạnh hơn!
Tên tùy tùng kia của Nhiếp Tiểu Doãn cũng chỉ vừa tiến vào cảnh giới Hóa khí mà thôi, nào có năng lực chống đỡ lại áp lực như vậy.
Trong tích tắc hắn đã liên tiếp lùi lại vài bước.
“Mạnh quá!”
“Ha ha, đá trúng tấm sắt rồi, xem hắn còn không coi ai ra gì như thế nào!”
Đám đông sôi nổi vỗ tay tán thưởng.
Gương mặt của tên tu sĩ trẻ tuổi một hồi xanh một hồi đỏ, cực kỳ khó coi.
“Ta hy vọng ngươi hiểu được tiểu thư nhà ta là công chúa nhỏ của nhà họ Nhiếp tại thành Hoàng Diệp!”
Hắn cố gắng sử dụng tên tuổi của Nhiếp Tiểu Doãn để uy hiếp Diệp Hoàng.
Lúc này Diệp Hoàng cuối cùng cũng quay đầu lại quét mắt về phía hắn.
Hắn lập tức ưỡn ngực ra vẻ tự hào, cho rằng cái tên Nhiếp Tiểu Doãn này lại một lần nữa phát huy tác dụng.
“Ta cũng mong tiểu thư nhà các ngươi hiểu rõ nơi này không phải là thành Hoàng Diệp, thân phận của nàng ta không đáng một xu đối với ta”, dứt lời Diệp Hoàng liền quay lưng, tự mình thưởng thức rượu.
Khuôn mặt của tu sĩ trẻ tuổi thoáng cái âm trầm như đêm đen.
“Hi vọng ngươi sẽ không hối hận!"
Sau khi bỏ lại một câu này, hắn liền phất tay áo trở về.
Diệp Long nhìn Diệp Hoàng thong dong bên cạnh với biểu cảm đầy phức tạp, nói: “Đường muội, chúng ta như vậy không phải có chút…”.
“Có chút hống hách sao?”, Diệp Hoàng cười mỉm.
Diệp Long gật đầu.
Cậu vang danh bên ngoài đã lâu, cũng gặp qua không ít loại tình huống trớ trêu như hôm nay.
Thông thường mà nói trong trường hợp này trong lòng mọi người đều hiểu rõ, cho dù hai bên có thù hận thì ngoài mặt cũng sẽ không cư xử quá đáng.
Hành động giống như Diệp Hoàng vừa rồi chính là xé rách ra mặt, không hài lòng liền trở mặt, là chuyện cực kỳ hiếm khi xảy ra.
Cậu tưởng rằng Diệp Hoàng hẳn là hơi thiếu kinh nghiệm.
“Ta từng nghe nói qua về nhà họ Nhiếp của thành Hoàng Diệp, là một gia tộc vô cùng quyền lực”.
“Muội không cần thiết phải gây thù chuốc oán với họ vì chút chút chuyện nhỏ nhặt này”, Diệp Long giải thích.
Nhưng Diệp Hoàng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Đường ca, thời thế thay đổi rồi”.
“Huynh còn không hiểu những động thái gần đây trong nhà sao?”
“Ý của cha chính là tận dụng hết khả năng tăng cường thực lực, khuếch trương thế lực, mở rộng lãnh thổ của chúng ta”.
“Trong trường hợp này làm sao có thể ngấm ngầm chịu đựng?”, Diệp Hoàng đáp.
Diệp Long rơi vào trầm mặc, những biến hóa gần đây trong nhà quả thực mỗi ngày một đổi khác đều khiến cậu có chút không kịp tiếp nhận.
“Nhưng nhà họ Nhiếp…”
Cậu có chút lo âu chọc phải kẻ địch mạnh.
Diệp Hoàng khẽ thở dài một hơi: "Đường ca, huynh quên lời cha từng nói rồi sao?”
“Nhà họ Diệp chúng ta không còn phải sợ hãi bất kỳ kẻ nào nữa!”
“Huynh không tin ông ấy sao?”
“Hay là nói huynh chỉ muốn sống một cuộc đời thỏa hiệp, không muốn thoải mái vui vẻ sao?”
Diệp Long ngẩn người.
Thoải mái vui vẻ, ai không muốn đây?
Nhưng hiện thực thường thường không thể dung chứa cho sự bướng bỉnh.
Chỉ cần bất cẩn một chút thì bản thân và người nhà sẽ cùng nhau rơi xuống vực thẳm không đáy.
Trừ khi cậu có một ‘núi dựa’ mạnh mẽ tới mức không sợ trời không sợ đất.
Diệp Long cân nhắc một hồi trong lòng bỗng lóe lên một tia sáng.
Đại bá không phải là người đó sao?
Sức mạnh của người thực sự không cách nào lý giải nổi.
Hung hăng như Bộ Phi Tuyết cũng chỉ là một công cụ trong tay người mà thôi.
Vậy còn phải sợ cái gì?
Khí thế đã vắng lặng từ lâu, là loại khí thế thuộc về lớp trẻ hăng hái chậm rãi trào dâng từ trên người Diệp Long.
“Có lẽ ta vẫn không quen với việc sống như vậy”.
“Cảm ơn muội đã giúp ta thức tỉnh”, Diệp Long cười xòa, nâng chén với Diệp Hoàng.
Diệp Hoàng cười đáp: “Cho dù Nhiếp Tiểu Doãn là ai, chúng ta cũng không có lý gì phải sợ hãi nàng ta”.
“Nếu không sẽ khiến cha rất thất vọng”.
Cả hai vừa nhâm nhi rượu ngon vừa vui thích cười lớn.
Đột nhiên bên cạnh bỗng truyền tới một tiếng quở trách.
“Đúng là thứ phế vật”.
Chưowng 72: Ngươi phải thay hắn bồi thường
Nhiếp Tiểu Doãn không do dự vung một bạt tai lên mặt tên tùy tùng, lực độ mạnh tới mức khiến hắn chao đảo chực đổ, ngay cả phương hướng cũng không xác định nổi.
“Tiểu thư, Diệp Hoàng đó thực sự quá ngang ngược, ta đã nói ra tên của người nhưng nàng ta vẫn nhắm mắt thờ ơ”, giọng nói của tu sĩ trẻ run run mang theo tiếng khóc.
Trong mắt Nhiếp Tiểu Doãn xẹt qua tia rét lạnh: “Ý ngươi là uy danh của ta không đủ trọng vọng nên hại ngươi bị đánh phải không?”
Tu sĩ trẻ rùng mình, vội vã quỳ sụp xuống nền đất, nói liên tục: "Không không không, là do ta kém cỏi, là do ta vô dụng”.
Nhiếp Tiểu Doãn hừ lạnh một tiếng, đứng dậy bước xuống.
Nàng ta rủ mi nhìn xuống tên tùy tùng đang quỳ trên đất, trên mặt không giấu nổi sự chán ghét.
Nàng ta phất tay ra hiệu liền có hai tên tùy tùng khác kéo tên kia lên.
“Đi thôi, ta ngược lại muốn nhìn xem một nhà họ Diệp cỏn con có thể huênh hoang tới mức nào”.
Nói xong vài người liền cùng nhau đi về hướng nhà họ Diệp.
Đám đông lập tức xúm lại muốn xem kết quả cuộc đối đầu giữa hai bên sẽ ra sao.
Nhóm người Nhiếp Tiểu Doãn rất nhanh đã tới bên nhà họ Diệp, Diệp Hoàng cùng Diệp Long cũng đã chú ý tới họ.
Sau khi ổn định vị trí, Nhiếp Tiểu Doãn bất ngờ đánh một chưởng lên lưng của tên tùy tùng kia.
Một chưởng này dùng lực không nhỏ khiến hắn tức khắc phun ra một ngụm máu rồi đổ gục xuống đất.
"Này, họ Diệp kia, ngươi dám đánh bị thương đầy tớ của bản tiểu thư, nên chịu tội thế nào?”, Nhiếp Tiểu Doãn căng họng quát lên.
Những người vây xem thoáng cái bùng nổ.
“Hành vi gắp lửa bỏ tay người ngay trước mặt này thật quá quắt!”
“Có bối cảnh phía sau đúng là ghê gớm!”
“Thật là khiến người khác phải tức chết mà, ta chưa từng gặp loại người nào như vậy!”
Mọi người ào ào bàn tán, tràn đầy phẫn nộ.
Bọn họ không khỏi nhìn về phía Diệp Hoàng, cô bé có thể làm gì khi đối mặt với loại gây khó dễ này đây?
"Nhìn đi, đây mới là phương thức hống hách của đệ tử xuất thân từ gia tộc lớn”, Diệp Hoàng nở nụ cười đầy hàm ý với Diệp Long rồi đứng dậy.
Cô bé nhìn hình bóng nhỏ bé trước mắt kia từ trên cao xuống.
Cũng chỉ là tu vi Hóa khí tầng hai mà thôi, vậy mà có thể khiến cho nhiều người có thực lực mạnh mẽ cung kính cúi đầu trước nàng ta như vậy.
Sở hữu bối cảnh hiển hách thực sự có thể hoành hành ngang ngược.
"Hắn là người hầu của ngươi?’, Diệp Hoàng hỏi.
Nhiếp Tiểu Doãn nhìn dáng vẻ hờ hững này của Diệp Hoàng thì híp mắt đáp: “Không sai, ngươi nói xem bây giờ phải giải quyết thế nào”.
Diệp Hoàng phá lên cười ha hả.
“Nếu ngươi đã thừa nhận thì được thôi”.
Cô bé chậm rãi bước xuống nói: "Người của ngươi cuồng vọng tự phụ, nói năng lỗ mãng, từng hành vi cử chỉ đều ghê tởm tới cực điểm!”
“Ghê tởm tới mức khiến tất cả các tu sĩ của thành Vân Tiêu đến cơm cũng không nuốt nổi”.
“Do đó nếu hắn đã là người của ngươi thì ngươi liền thay mặt hắn bồi thường đi”.
“100.000 linh thạch coi như phí tổn thất tinh thần”.
"Nếu không hôm nay người đừng mơ bước chân ra khỏi đây”.
Dứt lời Diệp Hoàng liền vẫy tay, vài người Phùng Chí lập tức tràn lên, vây chặt chẽ lấy nhóm người Nhiếp Tiểu Doãn, trường kiếm rời vỏ, sát khí lẫm liệt!
Diệp Hoàng chắp tay sau lưng.
Một chiêu này gọi là gậy ông đập lưng ông.
Ngươi vu cáo hãm hại ta ngay trước mặt đám đông.
Vậy ta liền bắt chẹt ngươi tại trận!
Ta cứ mặc sức điên cuồng như vậy.
Ngươi có thể làm gì ta?
Bị bao vây bởi một nhóm người hung ác khiến Nhiếp Tiểu Doãn nhất thời có chút không kịp hoàn hồn.
Từ nhỏ tới lớn nàng ta muốn ai có tội thì kẻ đó có tội, chưa từng gặp qua người nào nhanh chóng phản bác ngược lại như vậy.
Điều này khiến nàng ta cảm thấy vô cùng khó chấp nhận.
“Diệp Hoàng, ngươi dám đổ oan cho ta?”, Nhiếp Tiểu Doãn lớn giọng hét lên.
“Đổ oan cái gì?”
Diệp Hoàng nhún vai: “Ta nghĩ, các vị đang có mặt đều có thể chứng minh người hầu của ngươi lời lẽ ngông cuồng, không coi ai ra gì, tùy tiện sỉ nhục tu sĩ thành Vân Tiêu chúng ta”.
“Mọi người nói thử xem có phải như vậy không?”
Diệp Hoàng đảo mắt nhìn một lượt các tu sĩ xung quanh.
“Đúng! Không sai! Thực sự quá ghê tởm mà!”
“Đúng vậy, chúng ta đều có thể làm chứng!"
"Thứ thân phận thấp hèn cũng dám hỗn xược trước mặt nhân tài kiệt xuất của thành Vân Tiêu chúng ta, hừ, chết không đền hết tội!”
Chúng tu sĩ xung quanh nhao nhao phụ họa theo.
Những lời nói và việc làm gần đây của Nhiếp Tiểu Doãn đã khiến họ đầy một bụng lửa giận từ lâu, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội phát tiết ra mà thôi.
Hiện tại có Diệp Hoàng dẫn đầu, bọn họ cũng không còn sợ hãi mà lớn tiếng mắng nhiếc Nhiếp Tiểu Doãn nữa.
Diệp Hoàng cười nhạt: “Ngươi nhìn xem, đây chính là sự kêu than của đám đông".
“Vì vậy không lấy ra 100.000 viên linh thạch thì ngươi sẽ thực sự không rời đi nổi đâu”.
Nhiếp Tiểu Doãn nghe tiếng ồn ào náo động của mọi người, sắc mặt càng ngày càng tái xanh.
Nàng ta lớn như vậy còn chưa từng đụng qua người nào ngạo nghễ đến vậy.
100.000 viên linh thạch không là gì đối với nàng ta, nhưng nếu thực sự khuất phục ở đây, thể diện của nàng ta phải đặt ở đâu?
“Diệp Hoàng, người nghiêm túc sao?”, Nhiếp Tiểu Doãn trầm giọng hỏi.
“Ha ha, ngươi nói thử xem?”
Diệp Hoàng nói xong cũng rút kiếm, chĩa thẳng vào Nhiếp Tiểu Doãn.
Ánh sáng lạnh lẽo phảng phất quanh thân kiếm chớp tắt trong đôi mắt nàng ta.
“Nếu ngươi dám động tới ta, ta chắc chắn sẽ khiến nhà họ Diệp các ngươi từ đây phải biến mất khỏi thế gian này!”, Nhiếp Tiểu Doãn hùng hổ quát.
“Vậy ngươi thử xem”.
Diệp Hoàng thu lại nét cười, sải từng bước đi về phía nàng ta.
Theo mỗi bước đi khí thế trên người cô bé càng tỏa ra cường thịnh.
Luồng kiếm ý gần như ngưng kết thành thực thể che trời rợp đất đè ép về phía Nhiếp Tiểu Doãn.
Một cơn ớn lạnh lập tức chạy dọc sống lưng Nhiếp Tiểu Doãn khiến nàng ta phải khiếp sợ.
Con nhóc này thực sự muốn ra tay mà!
Nàng ta hốt hoảng rút ra một tấm ngọc phù tinh xảo rồi dùng lực bóp nát.
“Vũ trưởng lão, ông mau tới đây đi!"
Nhiếp Tiểu Doãn thét chói tai.
Trong một gian phòng trang nhã riêng biệt ở tầng trên của Túy Mộng lâu, một ông lão mặt mày hiền hậu đang vừa thong thả uống rượu vừa trầm trồ trước điệu múa uyển chuyển của người phụ nữ xinh đẹp ở tầng dưới.
Nhưng trong lòng ông ta chợt động, một tia lạnh lẽo từ trong mắt lóe lên.
Chương 73: Đây là sự khác biệt của hai người
“Ai dám làm hại tiểu thư nhà ta!”
Nói xong, cơ thể ông ta đột ngột bay lên khỏi mặt đất, phóng lên cao.
Nhưng vừa mới nhảy lên được một đoạn đã chậm rãi đáp xuống.
Còn có một người nữa cùng đáp xuống với ông ta, một tay hắn nhẹ nhàng khoát lên vai ông lão, trông như không có tí sức lực nào, nhưng lại khiến hai mắt ông lão dâng lên nỗi sợ hãi vô tận!
“Chuyện của bọn nhỏ thì cứ để chúng tự giải quyết thôi”.
Người đó chính là Diệp Thần Phi.
Ông lão với vẻ mặt hoảng hốt, ông ta nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng ở thành Vân Tiêu nho nhỏ này lại có một tu sĩ khủng bố như thế tồn tại!
Thực lực Xuất Khiếu kỳ của ông ta trong mắt hắn chẳng thể có một cơ hội phản kháng nào!
Hai người một lần nữa quay lại ngồi chỗ cửa sổ ngắm cảnh, Diệp Thần Phi tiện tay lấy linh quả trên bàn, xem hoa khôi đang nhảy múa ở dưới lầu.
“Tiền… Tiền bối”.
Ông lão vất vả nuốt một ngụm nước bọt, người trước mặt ông ta trông có vẻ rất trẻ, thật sự không thể đoán ra được rốt cuộc hắn đến từ nơi nào, lại muốn đi đến đâu?
“Đó là bốn hoa khôi của Túy Mộng Lâu, bình thường bọn họ không cùng nhau hiến vũ thế này đâu, thưởng thức đi thôi”, Diệp Thần Phi chỉ vào mỹ nữ bên dưới nói.
Ông lão đang rất gấp, bây giờ ông ta nào có tâm trạng xem mấy cái này!
Nhiếp Tiểu Doãn đã bóp nát bùa hộ mệnh, chắc chắn đã đụng phải kẻ thù rất mạnh, nếu xảy ra chuyện gì, ông ta cũng không thể thoát khỏi liên quan!
“Tiền bối, ta phải đi qua đó, ta chính là người bảo hộ của nàng", cuối cùng ông ta cũng phải bất chấp, nói.
Diệp Thần Phi nhìn ông ta, cười nói: “Ta khuyên ông tốt nhất là đừng đi, sau lưng người đó là một người phong độ có thừa, khí thế hiên ngang, lại sâu không lường được, thỉnh thoảng còn thích nổi nóng nữa”.
“Ông tới đó chỉ có chết mà thôi”.
“Vậy nên, tốt nhất là ông hãy ngoan ngoãn ngồi đây xem nhảy múa với ta đi”.
Ông lão nhìn Diệp Thần Phi với ánh mắt nghi ngờ, ngươi có chắc là ngươi không nói về chính mình không?
Nhưng dù thế nào thì bây giờ ông ta thật sự ông dám nhúc nhích.
Nhỡ đâu hắn thật sự nổi nóng lên thì sao.
Bên kia, Nhiếp Tiểu Doãn bóp nát bùa hộ mệnh xong bèn chờ đợi người bảo hộ mình đến.
Nhưng từ đầu đến cuối chẳng chờ thấy gì.
Thấy Diệp Hoàng đang từng bước tới gần, khí thế của cô bé đã lên đến đỉnh điểm, khiến nàng ta bị ép không thể thở nổi.
Người này mang theo sát khí!
Lần này Nhiếp Tiểu Doãn sợ thật, không nhịn được rụt rụt cổ lại.
Khi Diệp Hoàng chỉ còn cách nàng ta ba bước, cuối cùng Nhiếp Tiểu Doãn cũng không thể chịu được nữa, nghiêng người ngã xuống đất.
“Hu hu, ngươi bắt nạt ta”.
Nàng ta lại khóc lên trước mặt mọi người.
Diệp Hoàng ngạc nhiên, bất giác giơ tay sờ mũi, có hơi xấu hổ.
Cái kẻ ỷ thế hiếp người lúc nãy đâu rồi?
Bây giờ ta đánh thì liệu có hơi ức hiếp tiểu cô nương người ta quá không?
Nhưng mà ta cũng mới có mười lăm tuổi thôi.
Diệp Hoàng lắc lắc đầu, thu trường kiếm lại, Nhiếp Tiểu Doãn này đúng là một đứa trẻ bị làm hư mà.
“Ta không bắt nạt cô”.
“Giao mười vạn linh thạch ra đây rồi cô có thể đi”.
Nhiếp Tiểu Doãn nức nở, bối rối lấy ra cái túi trữ vật đưa tới.
“Ta chỉ có từng này tiền tiêu vặt thôi”.
Diệp Hoàng mở ra xem thử, bên trong đó mấy chục vạn linh thạch.
Đúng là một gia tộc lớn, tiền tiêu vặt thôi đã nhiều thế này rồi, thảo nào nàng ta cứ đi gây rối khắp nơi như thế.
Không biết ở một nơi nào đó, Diệp Hiểu Hiểu bỗng nhiên hắt hơi vài cái.
Diệp Hoàng lấy ra mười vạn linh thạch, trả số còn lại cho nàng ta.
“Được rồi, nếu đã bồi thường phí tổn thất tinh thần thì ta cũng không làm khó cô làm gì nữa, cô đi đi”.
Nhiếp Tiểu Doãn cúi đầu, đứng dậy khỏi mặt đất.
Không dám nói thêm một lời nào nữa, xoay lại đẩy mọi người ra rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Đám tùy tùng của nàng ta cũng nhăn nhó trốn mất dạng.
“Ha ha, hả giận quá!”
“Mau cút về thành Diệp Hoàng đi, thành Vân Tiêu này không phải là nơi các người có thể diễu võ dương oai!”
“Đây là thiên kiêu nhà họ Diệp ư, đúng là bất phàm!”
Các tu sĩ khác đều thoải mái sung sướng hét to.
Rất nhiều người lớn tiếng khen ngợi Diệp Hoàng, cố bé dứt khoát đứng ra khi cả hai nhà họ Lý và Đường đều chịu nhục nhã.
Thủ đoạn như sấm lấy lại thanh danh của thành Vân Tiêu.
Đây mới là một thanh niên tài tuấn thật sự trong mắt bọn họ!
Nhất thời, tiếng khen ngợi vang vọng mãi không thôi.
Diệp Hoàng thấy vậy bèn vung tay: “Mười vạn linh thạch này đều là của mọi người”.
“Vậy nên tất cả mọi chi phí ngày hôm nay đều ghi vào tên của Diệp Hoàng ta!”
Lời vừa nói ra, mọi người lập tức sôi trào.
Ai cũng than thở thế hệ trẻ của nhà họ Diệp quả nhiên là bất phàm.
Ngược lại, nhà họ Lý và nhà họ Đường bên kia keo kiệt phải biết.
Chỉ có lác đác mấy người vẫn còn khá thân thiết với gia tộc bọn họ thôi.
Làm xong, Diệp Hoàng lại quay về đình ngồi xuống.
Nhìn bầu không khí náo nhiệt xung quanh, Diệp Long cười nói: “Xem ra lần này Túy Mộng hội đã hết thúc sớm rồi”.
“Sao lại nói thế?”
Diệp Long chỉ vào các tu sĩ xung quanh đình hóng mát: “Ta đã nói rồi, thứ mà Túy Mộng hội so tài chính là sức ảnh hưởng của các gia tộc”.
“Bây giờ, thắng thua đã rõ”.
“Buộc lòng phải thừa nhận, cách xử lý của muội lúc nãy thật sự rất khí phách!”
“Đường ca khen nhầm rồi, muội cũng chỉ ỷ có phụ thân mà thôi. Suy cho cùng, thật ra muội cũng không khác Nhiếp Tiểu Doãn kia là mấy”, Diệp Hoàng lắc đầu nói.
“Không phải đâu”.
Diệp Long chỉ vào người bị thương, đó là người hầu Nhiếp Tiểu Doãn bỏ mặc không thèm quan tâm, lại nhìn sang những người bên Diệp Hoàng.
“Đây là sự khác biệt của hai người”.
Chương 74: Túy Mộng hội kết thúc
Trong Túy Mộng Lâu, khúc nhạc cuối cùng đã kết thúc, cả sảnh đều khen hay.
Diệp Thần Phi cũng vỗ tay.
Bàn về vũ đạo của thế giới này, có thể nói là tuyệt phẩm.
Mấy tiểu mỹ nhân trời sinh khuynh nước khuynh thành, dáng người thướt tha, từ cái nhíu mày đến từng nụ cười, mỗi một hành động cử chỉ đều có thể đi sâu vào lòng người.
Không hề cố tình tạo ra, nhưng vẫn có thể rực rỡ động lòng người.
Không lộ liễu, lại vô vàn quyến rũ.
“Sao, ta đã bảo mà, các nàng múa rất đẹp đấy”, Diệp Thần Phi nói.
Ông lão bên cạnh vội vàng bảo đúng, nhưng đầu ông ta đã đầy mồ hôi, đứng ngồi không yên, hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức cái đẹp.
“Một kẻ không thú vị chút nào”.
Diệp Thần Phi lắc đầu nói: “Được rồi, ông có thể đi rồi”.
Ông lão như được ban ơn, cũng vội vàng trốn khỏi Túy Mộng Lâu, bay nhanh về phía Nhiếp Tiểu Doãn.
Diệp Thần Phi đổi một tư thế thoải mái, tiếp tục thưởng thức điệu múa tiếp theo.
Có hắn ở đây.
Không ai được phép tổn thương tới nữ nhi hắn nửa phần.
Túy Mộng Viên.
Vì có sự xuất hiện của Nhiếp Tiểu Doãn nên Túy Mộng hội năm nay dường như đã biến thành buổi biểu diễn dành riêng cho nhà họ Diệp.
Phần lớn tu sĩ trong thành Vân Tiêu đều đứng về phía nhà họ Diệp.
Đó là một dạng thân thiết, cũng là một kiểu xem trọng.
Các đệ tử nòng cốt của nhà họ Diệp mạnh mẽ như thế, tưởng tượng đến sự phát triển của họ sau này, ắt hẳn sẽ không thua kém một ai.
Còn hai nhà khác, căn bản là trước cửa có thể giăng cả lưới bắt chim, chứ trên cơ bản chỉ có người trong nhà từ rót tự uống với nhau thôi.
Cực kỳ nhàm chán.
Ai bảo bọn họ không thể làm gì được Nhiếp Tiểu Doãn cơ chứ?
Bọn họ không có cái thực lực đó, cũng không có sự quyết đoán đó, dám trở thành kẻ thù của nhà họ Nhiếp thành Hoàng Diệp.
Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua.
Nhưng khi mọi thứ gần kết thúc thì chợt xuất hiện một đoạn nhạc đệm.
Đường Doanh Doanh nhà họ Đường năm nay mười tám, dáng người đẫy đà, thân thể xinh đẹp.
Bình thường, nàng ta cũng không dè dặt một chút nào, ăn mặc cũng khá là tiết kiệm vải.
Để bộ phận nàng ta kiêu ngạo nhất lộ ra hơn phân nửa, hút lấy hồn người.
Nhưng đột nhiên, một đám tu sĩ giật mình thốt lên, tiếng bàn luận vang lên khắp nơi, có người chỉ trỏ, lớn gan hơn một chút còn huýt sáo.
Đường Doanh Doanh cúi đầu xuống nhìn, mới phát hiện chiếc áo lót xinh xắn bên trong của mình đã không cánh mà bay.
Khiến nàng ta suýt chút nữa lộ hết tất cả mọi thứ.
Đường Doanh Doanh hoảng sợ, sau đó là ngọn lửa giận bùng lên vô tận, thề phải bắt được tên trộm biến thái đã trộm mất áo lót của mình.
Nhưng tìm khắp nơi vẫn không thu hoạch được gì.
Khi sắc trời dần tối, tất cả mọi người chuẩn bị rời đi.
Lý Kỳ vừa mới đứng dậy thì một chiếc áo lót màu sắc rực rỡ đã rơi khỏi ngực hắn ta.
Chính là cái áo của Đường Doanh Doanh.
Lần này thì đã tìm được tên trộm đó rồi.
Lửa giận của Đường Doanh Doanh lập tức bùng lên, muốn liều mạng với Lý Kỳ, suýt chút nữa tạo thành trận chiến thành Vân Tiêu trước thời hạn, may là có Đường Thiếu Khanh kéo lại.
Lý Kỳ vẫn không hiểu mô tê gì, cố gắng giải thích việc đó không phải là do mình làm.
Mà trong đình hóng mát nhà họ Diệp, một cô gái có mái tóc màu đỏ tím đang hớn hở cười không ngừng.
“Cả ngày nay không thấy bóng dáng đâu, thì ra là tỷ đi làm chuyện này đó hả?”, Diệp Hoàng hết sức cạn lời.
“Đúng đó, vui biết là bao nhiêu!”
Diệp Hiểu Hiểu thổi kẹo trong miệng thành cái bong bóng thật to, thoải mái thừa nhận, sau đó ánh mắt không mấy thành thật nhìn về phía ngực Diệp Hoàng.
“Tỷ có thể thử xem”, Diệp Hoàng lập tức đen mặt.
“Bộp!”
Bong bóng nổ mạnh, Diệp Hiểu Hiểu cười hì hì nói: “Không đâu, chúng ta đoàn kết một lòng, tất cả đều đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, nhất trí đối ngoại mà”.
Diệp Long bên cạnh bất giác nắm chặt thắt lưng quần của mình.
Đường muội này đúng là không đứng đắn đến mức đáng sợ.
Vấn đề là cô bé có một thân bản lãnh, hành động xuất quỷ nhập thần, không biết đại bá đã dạy cái gì cho con bé.
Trên cơ bản, Túy Mộng hội mới diễn ra một ngày đã tuyên bố kết thúc.
Sau đó các đệ tử của ba gia tộc lớn không đến đó nữa.
Chỉ có các tu sĩ khác ngồi lại với nhau, bàn tán, thảo luận về những chuyện đã xảy ra trong ngày đầu tiên, cùng với trận chiến thành Vân Tiêu sắp tới.
Trong sự mong chờ của tất cả mọi người, cuối cùng trận chiến thành Vân Tiêu cũng đã bắt đầu.
Tu sĩ trong thành kín người hết chỗ, phần lớn tu sĩ ở các thành lân cận cũng chạy sang đây, chờ mong có thể xem được một trận chiến của các thiên tài trong gia tộc lớn.
Nhà họ Diệp.
“Có cần thiết phải làm thế không?”
Diệp Thần Phi nhìn đống quần áo rực rỡ quý giá trước mặt, cảm thấy có chút đau đầu.
Tùy Vân cùng với nhóm Diệp Hoàng đều đứng bên cạnh.
“Đại ca, đây chính là một sự kiện lớn, tất cả mọi người đều đang nhìn đấy, huynh cố chịu một chút đi”, Tùy Vân khuyên.
Trận chiến thành Vân Tiêu, tộc trưởng của ba gia tộc lớn đều xuất hiện.
Diệp Thần Phi vẫn mặc bộ tố y nhẹ nhàng, dáng vẻ đó mà mang ra ngoài gặp người sẽ khó tránh khỏi bị người bàn ra tán vào.
Có lẽ sẽ có người nghĩ Diệp Thần Phi không câu nệ tiểu tiết, nhưng phần lớn mọi người vẫn dùng vẻ ngoài để đánh giá một người qua ấn tượng đầu tiên.
“Được rồi, được rồi”.
Diệp Thần Phi vẫn quyết định nhập gia tùy tục, cũng không phải là chuyện quá đáng ghê gớm gì.
Không cần thiết phải biến mình thành kẻ lôi thôi, lại làm ra mấy việc giả heo ăn thịt hổ.
Một lát sau, Diệp Thần Phi thay quần áo xong bước ra.
Bọn Diệp Hoàng lập tức tròn mắt nhìn.
Bình thường Diệp Thần Phi người cũng như tên, trông hết sức thoải mái và tùy tiện, có thể nói là ngoài vẻ điển trai ra thì mấy thứ khác đều bình thường.
Nhưng sau khi tỉ mỉ ăn vận một phen, quả thật cứ như đổi một người khác.
Hơn nữa bây giờ hắn ngày càng trẻ ra trông thấy, cái gì mà đệ nhất mỹ nam tử thành Vân Tiêu, tất cả đều phải né sang một bên đứng.
“Còn nhìn ta với cái ánh mắt đó nữa, ta sẽ cởi hết ra để đi đó”, Diệp Thần Phi lạnh mặt nói.
Mọi người vội vàng chuyển tầm mắt đi, vị tổ tông này là kẻ nói được làm được đấy không đùa đâu.
Nhỡ đâu hắn nói thật thì sao.
Chương 75: Người điển trai nhất
Trong tình huống thế này, không dám nhìn đâu, không dám nhìn đâu.
Mặt trời lên cao, năm chiếc xe ngựa trông hết sức bắt mắt chậm rãi xuất phát.
Địa điểm tổ chức trận chiến thành Vân Tiêu là đấu trường Đằng Vân, vị trí ngay trung tâm thành Vân Tiêu.
Thật ra nó chỉ cách nhà họ Diệp tầm mười mấy phút đi bộ.
Nhưng ngồi xe ngựa căn bản là để làm màu vậy thôi.
Khi đoàn xe nhà họ Diệp đến đấu trường thì hàng ghế khán giả đã chật kín hết rồi.
Bọn họ vừa đến đã nhanh chóng thu hút được mọi ánh nhìn.
“Giống với năm ngoái, nhà họ Diệp luôn là người đầu tiên đến”.
“Ha ha, nhà họ Diệp có thực lực yếu nhất, chờ đợi hai gia tộc lớn kia cũng là điều dễ hiểu thôi, nếu không sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu, tới lúc đó bị đánh thảm khỏi bàn”, một tu sĩ khá lớn tuổi, mặt hơi dài vuốt ve chòm râu nói.
“Câm miệng!”
“Ông nói ai yếu? Nói lại lần nữa xem?”
Bỗng nhiên, những tiếng quát lớn vang lên xung quanh.
Tu sĩ mặt dài sửng sốt nhìn lại xung quanh.
Chỉ thấy các tu sĩ trẻ đều đứng phắt dậy, ánh mắt cố nén giận nhìn ông ta, trông như thể một lời không hợp sẽ nhào lên vậy.
Ông ta hoảng sợ.
Chuyện gì thế này?
Trêu chọc nhà họ Diệp đã thành thông lệ hằng năm rồi cơ mà?
Sao đột nhiên hôm nay lại biến thành mông hổ, không thể đụng cũng chẳng được chạm thế này?
Nhìn những người bị chọc giận kia, ông ta câm như hến, liên tục chắp tay xin lỗi, không dám nói thêm gì nữa.
“Nhìn kìa! Đó chính là gia chủ nhà họ Diệp, Diệp Thần Phi!”
Lúc này, có người la lớn, tất cả đều vội vàng nhìn qua.
Một tu sĩ còn khá trẻ đang chậm rãi bước lên cầu thang, đi đến vị trí chủ trì lôi đài.
Hắn hết sức thoải mái và tùy ý, như thần tiên chốn bồng lai rơi xuống phàm trần.
“Hắn đẹp trai quá!”
“Đó là gia chủ nhà họ Diệp hả, trẻ quá đi!”
“Ta tuyên bố, hôm nay cái danh xưng người điển trai nhất thôn Cẩu Oa Tử, sông Hắc Thổ, trấn Tề Đồng, thành Vân Tiêu này sẽ được chắp tay truyền lại cho hắn!”
Trong một góc trên khán đài, một thanh niên mặc tố y xanh đậm nhìn đấu trường huyên náo, chậc chậc tò mò.
“Đây đúng là cái thế giới chỉ nhìn vào nhan sắc mà”.
“Ngươi khỏi phải nói, Diệp Thần Phi đó trông rất ra dáng nha, khí độ bất phàm”.
“Tốt nhất nên để ý xem thiên tài của bọn họ thế nào, có lẽ sẽ tìm được một hai người đủ mạnh để bước vào học viện của chúng ta”.
“Ta thấy hơi khó nha, nơi này quá nhỏ, tỷ lệ xuất hiện thiên tài thật sự là cực kì thấp, đừng để nhìn nhầm người rồi lúc dẫn về lại khiến người ta cười nhạo”.
“Yên tâm, có học trưởng Trương Đông ở đây, chắc chắn sẽ không nhìn nhầm”.
Đứng đầu trong đám người là một thanh niên mặc tố y màu xanh đậm, đang khoanh tay đứng đó.
Trên tầng cao nhất của đấu trường Đằng Vân.
Nơi này có một dài ngắm cảnh nằm tít trên cao, tầm nhìn thoáng đãng, là vị trí tốt nhất để quan sát trận đấu.
Trên đài ngắm cảnh là ba chiếc bàn và ghế mềm song song nhau, trên bàn là những đĩa hoa quả và trà thơm đã được bày sẵn.
Đó chính là vị trí chuyên dụng của ba gia chủ.
Có vẻ khá gần nhau.
Diệp Thần Phi khẽ nhíu mày, hắn cũng không muốn ngồi gần hai kẻ này như thế.
Nhẹ nhàng búng một cái, hai chiếc bên cạnh nhanh chóng bị đẩy đi vài mét.
Sau đó, hắn mới chậm rãi ngồi xuống chỗ chính giữa.
Còn việc hai gia chủ kia có ý kiến gì hay không.
Thì liên quan quái gì đến ta?
Mặt trời lên cao.
Đoàn xe của nhà họ Lý và nhà họ Đường cuối cùng cũng chậm rãi tiến vào.
Bọn họ làm màu làm mè còn lố hơn cả nhà họ Diệp, thậm chí còn có đoàn quân hành đi trước, màu mè không nói nên lời.
Trong tiếng ồn ào náo nhiệt của mọi người, một lát sau, Đường Chính và Lý Lưu Tô dắt nhau đi tới.
Khi bọn họ thấy Diệp Thần Phi ngồi ở chính giữa thì thoáng ngẩn người.
Đường Chính thì tỏ vẻ khó chịu hết sức rõ ràng, bởi vì từ trước đến nay vị trí đó luôn thuộc về ông ta.
Nhưng hôm nay đông người, tất nhiên bọn họ sẽ không tranh cãi nhau vì một chuyện nhỏ như thế, khiến người ngoài chê cười.
Lý Lưu Tô cười chào hỏi Diệp Thần Phi, sau đó bảo Đường Chính chọn chỗ trước, rồi cuối cùng ông ta mới ngồi xuống.
Sau những tiếng chuông vang vọng, trận chiến thành Vân Tiêu chính thức bắt đầu!
Đã là một sự kiện lớn thì tất nhiên sẽ có lễ khai mạc.
Đó cũng là một thời cơ tốt để tạo nên tên tuổi của mình.
Chẳng hạn như Túy Mộng Lâu, Vạn Bảo Các, Mật Hương Uyển và rất nhiều thế lực lớn của thành Vân Tiêu, họ đều đưa đến những màn biểu diễn độc đáo.
Điều khiến Diệp Thần Phi có chút kinh ngạc là Cốc Vạn Tâm chính là người chủ trì trận chiến thành Vân Tiêu.
Đối mặt với đấu trường hơn vạn người, nàng không hề luống cuống mà vẫn nói cười cực kỳ vui vẻ, cộng với dung nhan xinh đẹp và dáng người thướt tha khiến khán giả vô cùng thích thú.
Sau lễ khai mạc, cuối cùng cũng đến vấn đề chính.
Cốc Vạn Tâm bắt đầu tuyên bố quy tắc của trận chiến thành Vân Tiêu.
Quy tắc này cực kỳ chi tiết, có thể nói là bảo đảm được công bằng tuyệt đối, cuối cùng dựa theo thứ hạng để xếp hạng cho gia tộc.
Nhưng Diệp Thần Phi cũng lười xem, đệ tử của hai gia tộc kia hoàn toàn không thể là đối thủ của Diệp Hoàng nhà họ.
Sau khi Cốc Vạn Tâm đọc quy tắc, nàng dùng giọng nói hào hứng, lớn tiếng tuyên bố: “Thế thì chúng ta cùng cho một tràn pháo tay nhiệt liệt chào mừng người xuất chiến đến từ nhà họ Diệp, Diệp Hoàng!”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tiếng hoan hô cũng vang vọng.
Một bóng người mặc áo bào tím chậm rãi đi lên lôi đài.
Tuổi cô bé không lớn, nhưng đã có thể thoải mái đối mặt với hơn vạn ánh mắt tập trung về mình.
“Hoàng tiên tử, ta yêu cô!”
“Tiên tử nhìn ta này, nhìn ta, chúng ta từng gặp nhau trong Túy Mộng hội đấy!”
“Cố lên, nghiền nát tất cả bọn họ!”
Mọi người nhiệt tình như nước, sau chuyện ở Túy Mộng hội, tên tuổi của Diệp Hoàng có thể nói là nóng bỏng nhất trong số những người tham gia dự thi.
Diệp Hoàng mỉm cười, tay phải nhẹ nhàng nhấc lên.
Cả đấu trường nhanh chóng chìm vào yên tĩnh, nhìn động tác của cô bé.