Mấy năm nay, mỗi lần suy diễn một giai đoạn, hắn đều sẽ thông qua quy luật thiên đạo, trực tiếp truyền vào trong ý thức mấy người.
Hơn nữa sẽ thỉnh thoảng kiểm tra một lần, để xem có xuất hiện vấn đề nhỏ nhặt không đáng kể hay không.
Năm năm trôi qua, bọn họ cũng không khiến Diệp Thần Phi thất vọng, về cơ bản cũng đã đến Thiên Mệnh đỉnh phong, cũng chính là Hóa Thần đỉnh phong, người siêu phàm cấp tám của nước Vĩnh Đông.
Bốn người tu tập Nguyên Thủy Công, hơn nữa phối hợp Tru Tiên Kiếm Trận, thậm chí có thể tùy ý săn giết tu sĩ Hợp Thể Kỳ.
Những năm gần đầy là một trong những trợ thủ mạnh nhất dưới tay Diệp Hoàng.
“Aiz”.
Diệp Thần Phi bỗng nhiên khẽ thở dài một cái.
“Cũng đến lúc nên về rồi”.
Tính toán thời gian, từ lúc rời khỏi thành Vân Tiêu đã qua khoảng sáu năm rồi.
Cũng không biết thành Vân Tiêu bây giờ, còn có đám Diệp Hoàng rốt cuộc ra sao rồi.
Suy nghĩ một chút, Diệp Thần Phi đứng dậy.
“Lão gia, ngài xuất quan rồi!”
Lúc này, một cô gái dáng người nhanh nhẹn, mặt mày thanh tú đi lên trước, hai tay bắt chéo đứng trước mặt Diệp Thần Phi.
Chính là Cốc U Lan.
Năm năm qua, về cơ bản Cốc U Lan vẫn luôn ở trong Tiểu Thế Giới, làm một vài việc vặt bên cạnh Diệp Thần Phi.
Nhưng nhiệm vụ chủ yếu nhất vẫn là nấu ăn.
Cách mấy ngày, đám Vũ Hồng và Hiểu Hiểu đều sẽ đưa nguyên liệu nấu ăn tươi mới, cung cấp cho Cốc U Lan.
Đương nhiên, Diệp Thần Phi thì đảm nhiệm vai phán định tài nấu nướng.
Mấy năm nay, các loại nguyên liệu nấu ăn đắt tiền đã khiến tài nấu nướng của Cốc U Lan đã đạt đến đỉnh cao.
Hơn nữa ở bên cạnh Diệp Thần Phi, tu vi của cô bé cũng có tiến bộ, thành công đột phá đến cảnh giới Hóa Thần.
Một tay đao pháp, ngay cả Vũ Hồng cũng cảm thán không dứt.
Có lẽ đây chính là ý muốn của Cốc Vạn Tâm lúc ấy khi đưa cô bé đi.
Diệp Thần Phi ừ một tiếng, xoay người liền đến một mảng khóm cây thấp bé nhưng rậm rạp.
Tháp Khởi Nguyên giống như loại kiến trúc phế thải, vẫn rất bắt mắt.
Nhưng không ảnh hưởng chút nào đến sự phát triển mạnh mẽ của mầm cây Vỡ Lòng.
Hơn mười ngàn khóm cây giống đã từ dưới đất chui lên, trong trời đất này tản ra ý vị không tầm thường.
Diệp Thần Phi đã sớm phát hiện ra, bản thân cây Vỡ Lòng có thay đổi hoàn cảnh, tác dụng thần kỳ niệm chú vạn vật.
Nếu thế giới này không có gặp lần đại kiếp đó, linh thiên đạo đầy đủ, dưới tác dụng của cây Vỡ Lòng, e rằng đã sớm bước vào tiến hóa đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Có lẽ nói không chừng trở thành một tiên giới khác.
Nhưng bây giờ, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ vẫn là lọc sạch những Thần Ma còn sót lại không thuộc về thế giới này.
Diệp Thần Phi kiểm tra tình trạng sinh trưởng của bọn họ, chắc không bao lâu nữa có thể trổ mã thành một thân thể chân chính, có thể di chuyển đến các nơi trên thế giới.
“Hiểu Hiểu đâu?”
Diệp Thần Phi hỏi.
“Hôm nay tiểu thư đến bí cảnh Hắc Sát, lúc này chắc đã về rồi”, Cốc U Lan nói.
“Cháu ở đây!”
Đột nhiên, một âm thanh truyền tới.
Ngay sau đó, Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên xuất hiện từ trong hư không, rơi xuống bên cạnh Diệp Thần Phi.
Cô bé bây giờ đã vào Mộng Hư giới, không cần mở ra giới môn nữa.
“Hì hì”.
Cô bé cười một tiếng, sau đó nhìn cây non Vỡ Lòng xanh um tươi tốt, nói: “Đại bá, chúng ta… có thể quay về hay không?”
“Nhớ nhà?”, Diệp Thần Phi nói.
Diệp Hiểu Hiểu gật đầu.
“Từ trước đến giờ cháu chưa từng xa nhà lâu như vậy, không biết cha mẹ thế nào rồi”.
“Còn có các tỷ tỷ, không biết đã thay đổi ra sao rồi”.
Diệp Thần Phi cười nói: “Cháu không sợ sau khi quay về bị họ hành hạ sao?”
“Không đâu”.
Diệp Hiểu Hiểu ôm cánh tay Diệp Thần Phi, chìa ngón tay khác ra, vẽ một bong bóng màu sắc trên không trung, sau đó đâm nó “phụt” một cái.
“Cháu vô cùng tin tưởng thực lực bây giờ của mình”.
Diệp Thần Phi dừng một chút, hỏi: “Hoàn thành nhiệm vụ rồi?”
Diệp Hiểu Hiểu búng tay.
“Chắc chắn”.
“Đại ca Vũ Hồng… cũng không phải đối thủ của cháu nữa”.
Diệp Thần Phi nhíu mày.
Cô gái nhỏ này, cố gắng năm năm, cuối cùng đã đánh bại được mục tiêu hắn định ra khi ấy.
Sau khi quay về cũng không có khoe khoang trước mặt hắn đầu tiên.
Xem ra, mặc dù nhìn bên ngoài cô bé thay đổi không nhiều, nhưng sâu trong nội tâm cuối cùng vẫn trưởng thành.
“Thiên Tiên Hội của cháu làm tốt lắm, tuyệt vời sống động”, Diệp Thần Phi nói.
“Tùy tiện chơi chút thôi”, Diệp Hiểu Hiểu cúi đầu đá hòn đá nhỏ dưới chân.
Diệp Thần Phi cười xoa đầu cô bé: “Đi thu xếp ổn thỏa chút, có người không buông được thì dẫn theo, mấy ngày nữa chúng ta cùng quay về thành Vân Tiêu”.
Diệp Hiểu Hiểu nhất thời ngạc nhiên mừng rỡ, ngẩng đầu hỏi: “Có thật không?”
Diệp Thần Phi gật đầu.
“Đại bá thật tốt!”, Diệp Hiểu Hiểu chìa cánh tay, ôm thật chặt Diệp Thần Phi.
Một lát sau, cô bé buông tay, nhảy một cái về phía sau, biến mất trong hư không.
Chỉ còn lại giọng nói cô bé vang vọng trong Tiểu Thế Giới.
“Vậy để ta mang thêm nhiều trợ thủ, về nhà cùng nhau trồng cây!”
Chương 154: Ta phải về Cao Lĩnh Nam Phương
Tổng bộ Thiên Tiên Hội.
Trong căn phòng tầng cao nhất, năm thân ảnh ngồi cùng nhau, dường như đang đợi gì đó.
“Tiên chủ bỗng nhiên cuống cuồng gọi chúng ta tới làm gì?”
“Ta còn vừa chuẩn bị đi tìm người của bang Chiến Thần đánh nhau!”
Trong đó, một người đàn ông vạm vỡ vóc dáng khổng lồ gân giọng nói.
Hắn ta tên Cuồng Đại Lực, là hùng chủ thứ năm, cũng được người ta gọi là Cuồng chủ.
Cái tên này là do hắn ta tự đổi, nguyên nhân chính là thú linh mà hắn ta dung hợp là một loại yêu thú dị thường cường đạo lại nóng nảy, cuồng bạo hống hách.
Bản thân Cuồng Đại Lực cũng là một chiến sĩ thú linh cấp tám đỉnh phong.
“Lục Minh, tiểu tử ngươi biết không?”
Cuồng Đại Lực nhìn về phía thanh niên trông rất gầy yếu.
Thanh niên này chính là hùng chủ thứ tư, được gọi là Tai chủ.
Hắn ta là một pháp sư thiên mệnh cấp chín mạnh mẽ, số mệnh tai họa, hắn ta đi đến đâu đều suy tàn.
“Ta nào biết, chuyện này không phải ngươi nên đi hỏi Lang chủ sao?”
Lục Minh đưa ánh mắt nhìn về phía Sói Nữ.
Sói Nữ nhún vai: “Ta cũng nhận được tin khẩn nên tới thôi”.
Nói xong nàng ta đưa mắt nhìn lão Thất bên cạnh, lão Thất cũng lắc đầu.
Lại nhìn về phía Phú Quý, tên nhãi này không biết lấy đâu ra một tổ ong lớn, đang gặm nhấm từng miếng.
Được rồi, hỏi nó cũng vô ích.
Chỉ có điều, trong lòng Sói Nữ ngược lại có chút suy đoán.
Thời gian năm năm đã đến rồi.
Bỗng nhiên, một thân ảnh từ hư không hạ xuống, ngồi ở trên bàn cao nhất.
“Tiên chủ!”
Mấy người liền vội vàng đứng dậy.
Diệp Hiểu Hiểu phất tay nói: “Hôm nay gọi các ngươi đến cũng chỉ có một chuyện”.
“Ta phải về Cao Lĩnh Nam Phương, có ai muốn theo ta thì cùng đi”.
Cô bé nói thẳng.
Sói Nữ cúi đầu, dường như có suy nghĩ, Phú Quý vẫn gặm nhấm tổ ong của mình.
Hai người Cuồng Đại Lực và Lục Minh đều ngẩn ra.
Chỉ có lão Thất giống như đã lường trước chuyện này, hắn ta khom người nói: “Tiên chủ đi đâu ta đi theo đó”.
“Được, một người”.
Diệp Hiểu Hiểu chìa ngón tay ra, sau đó chuyển hướng sang Sói Nữ: “Sói tỷ, tỷ thì sao?”
Sói Nữ nhoẻn miệng cười.
“Ta sẽ luôn ở bên cạnh muội, hơn nữa ta vốn muốn đi phương nam từ lâu rồi”.
Diệp Hiểu Hiểu gật đầu, sau đó nhìn về phía Phú Quý: “Hùng Nhị, hai ngày tới thu dọn đồ, chúng ta đi xa”.
“Ồ”.
Phú Quý nháy mắt, lại chuyên tâm làm việc của mình.
Mà lúc này, hai người khác đã ngây ra.
Quyết định này quá đột ngột! Hơn nữa các ngươi quyết định nhanh quá!
“Tiên chủ”.
Lục Minh ho khan hai tiếng rồi nói: “Tiên chủ, sao đột nhiên phải đi Cao Lĩnh Nam Phương?”
“Bởi vì nhà ta ở bên đó”.
Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu nhảy từ trên bàn xuống, nói: “Lần này ta cho các ngươi tự do lựa chọn, nếu không muốn rời khỏi Vĩnh Đông thì cứ ở lại”.
“Nếu muốn đi cùng ta, đến phương nam bắt đầu sự nghiệp thì thu dọn đồ đạc, mấy ngày nữa xuất phát”.
“Ầm!”
Một quyền nặng nề nện xuống bàn.
Cuồng Đại Đức trợn trừng hai mắt, lớn tiếng nói: “Vĩnh Đông không tính là gì, nhưng chúng ta cứ như vậy buông tha Thiên Tiên Hội sao!”
Lục Minh cũng gật đầu, dù sao thì Thiên Tiên Hội là tâm huyết của đám người họ.
“Aiz”.
Diệp Hiểu Hiểu tựa vào bàn, hai tay khoanh trước ngực, nói: “Ta biết”.
“Nhưng các ngươi có từng nghĩ ở Vĩnh Đông này, Thiên Tiên Hội còn có không gian tiến bộ sao?”
Những lời này khiến mấy người đều im lăng.
Phải, bang Chiến Thần mạnh nhất hoàng thành bây giờ đã bị họ giẫm dưới chân.
Tiếp tục nữa chỉ còn mưu cầu địa vị hoàng thất.
Nhưng điều này sao có thể?
Một lát sau, Diệp Hiểu Hiểu lại mở miệng nói: “Thiên Tiên Hội chỉ cần có chúng ta ở đây, vĩnh viễn sẽ tồn tại”.
“Thế giới Cao Lĩnh Nam Phương rất lớn, rất đặc sắc, cường giả dày đặc như sao, khắp nơi đều có”.
“Ta thừa nhận, chủ yếu là ta muốn về nhà”.
“Nhưng ngay cả khi không có chuyện này, ta cũng sẽ không rụt cổ ở Vĩnh Đông, thế giới lớn của phương nam mới là võ đài chân chính của chúng ta”.
Diệp Hiểu Hiểu nói xong, hai người im lặng hồi lâu.
Thật ra bọn họ cũng còn trẻ, trong lồng ngực đều có hoài bão nơi trời cao biển rộng.
Chôn vùi trong nước Vĩnh Đông xưng vương xưng bá, tuyệt đối không phải lựa chọn cho tương lai bọn họ.
Hồi lâu, Lục Minh nói: “Ngài nói đúng, Thiên Tiên Hội của chúng ta đúng là nên leo tới võ đài lớn hơn”.
“Nhưng thời gian này cũng hơi vội chút, rất nhiều chuyện đều không kịp bố trí ổn thỏa”.
“Ví dụ như chúng ta đến phương nan, phải mang bao nhiêu người, và mang những ai đi?”
Diệp Hiểu Hiểu xua tay nói: “Ta nghĩ xong rồi”.
“Tin tức này đã nói với những người ban đầu đã dốc sức làm với chúng ta, muốn ở thì ở, muốn đi thì đi”.
Lục Minh cau mày: “Nhưng nếu tầng lớp cấp cao đều đi hết, Thiên Tiên Hội ở đây e rằng sẽ lập tức sụp đổ”.
Thiên Tiên Hội còn quá trẻ, bây giờ cũng chỉ dựa vào thực lực cường đại của tầng cấp cao một tay dựng lên.
Nếu bọn họ đều đi, đoán chắc chưa đến mấy ngày sẽ giải tán, hoặc là bị những bang hội khác nuốt hết.
Nhưng Diệp Hiểu Hiểu nói: “Trước khi đi, ta sẽ chào hỏi hoàng đế Vĩnh Đông, đảm bảo Thiên Tiên Hội tồn tại”.
Nội tâm Lục Minh khẽ kinh hãi.
Ngoại giới đã sớm suy đoán, tiên chủ và hoàng thất Vĩnh Đông có mối quan hệ tâm đầu ý hợp.
Nhưng bây giờ xem ra có lẽ thân phận của tiên chủ còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng.
Chương 155: Một cơ hội?
Nhưng giờ xem ra, có lẽ cái thân phận tiên chủ này còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng.
Có sự tham gia của hoàng thất thì sẽ dễ làm hơn rất nhiều.
"Vậy chỉ còn lại một vấn đề cuối cùng".
Lục Minh nói: "Những thành viên nòng cốt đều đi hết rồi, vậy phải để ai đứng ra duy trì Thiên Tiên Hội hoạt động một cách bình thường đây? Ta cũng không tin tưởng cái đám người đến từ bang Chiến Thần kia".
Câu đó cũng khiến Diệp Hiểu Hiểu cau mày.
Đúng là gấp rút quá, khó mà làm được một cách không có sơ suất nào.
"Bên ta lại có một người được chọn khá tốt".
Sói Nữ bỗng nhiên mở miệng nói.
Diệp Hiểu Hiểu nhíu mày hỏi: "Ai?"
...
Nửa tiếng sau, Thạch Trọng kéo cha mình là Thạch Hào Kiệt đi ra từ trong khách trạm.
Mấy ngày không gặp trông Thạch Hào Kiệt có chút uể oải.
Ông ta làm quan chủ cả đời, bỗng nhiên bị cách chức đã khiến Thạch Hào Kiệt bị đả kích rất lớn.
"Tiểu Trọng, con cũng đừng tốn công tốn sức nữa. Giờ ta cũng chẳng còn tính toán gì nữa", Thạch Hào Kiệt mệt mỏi nói.
"Đây là một cơ hội thật đó cha!"
Thạch Trọng vội vàng nói.
Khi Sói Nữ và Diệp Hiểu Hiểu đến tìm hắn tỏ vẻ muốn cho Thạch Hào Kiệt thay mặt phụ trách Thiên Tiên Hội, Thạch Trọng đã vô cùng bất ngờ rồi chạy như bay về.
Nhưng cha hắn có vẻ chẳng còn lòng dạ nào nữa.
"Cơ hội? Ha ha..."
Thạch Hào Kiệt hất tay Thạch Trọng ra, nhìn bầu trời của hoàng cung, khẽ cười nói: "Trên đời này, chỉ có người đứng trên đỉnh mới có tư cách nói đến cơ hội".
"Vậy thì hãy làm mình cũng trở nên mạnh mẽ đi!"
Thạch Trọng quát, khiến người qua đường sôi nổi ghé mắt.
Hắn đi đến bên cạnh Thạch Hào Kiệt, nhỏ giọng nói: "Cha, năm năm trước, chúng ta đã tận mắt nhìn thấy người kia đánh đại thiên thần từ trên trời rớt xuống đất, khiến nó chẳng có một chút sức chống cự nào!"
"Tuy nó chỉ là một con gấu, nhưng cũng là cao thủ tầng mười!"
"Gần đây, con còn nghe đồn về sau người nọ đã chạy tới hoàng thành, một chiêu đánh nát đại trận hoàng thành được xưng là không bao giờ ngã. Sau đó, còn phá hủy thuyền chiến Cửu Thiên một cách dễ dàng!"
"Mấy chục triệu sinh linh trong cả tòa hoàng thành đều run lẩy bẩy dưới chân hắn!"
"Với người như vậy thì hoàng thất có là gì?"
Thạch Trọng nhìn chằm chằm cha mình, năm năm, hắn cũng đã cao hơn Thạch Hào Kiệt nửa cái đầu.
Thấy biến hóa trên gương mặt Thạch Hào Kiệt, Thạch Trọng thở dài nói: "Cha, Thiên Tiên Hội chính là do cô gái năm đó thành lập".
"Vừa hay, họ phải về Cao Lĩnh ở phía Nam. Điều này với con hay cha thì đều là một cơ hội trời cho!"
"Một cơ hội để trở nên mạnh mẽ!"
Thạch Trọng nói xong, Thạch Hào Kiệt bèn im lặng một lúc lâu.
Cái dáng vẻ mạnh mẽ đến trái lẽ trời của người nọ năm đó không ngừng hiện lên trong đầu ông ta.
Cuối cùng, trong mắt Thạch Hào Kiệt lại nhen nhóm lên một ngọn lửa thêm lần nữa.
"Ông ta được thật không vậy?"
Sau khi gặp Thạch Hào Kiệt, Diệp Hiểu Hiểu bèn hỏi Sói Nữ.
"Ông ta chính là quan chủ cửa khẩu Bình Dương đó, thực lực bản thân cũng cực kỳ mạnh mẽ, phụ trách một cái bang hội thì vẫn không thành vấn đề", Sói Nữ đáp.
Diệp Hiểu Hiểu gật đầu.
"Đáng tin không?"
Sói Nữ cười: "Đừng quên, con của ông ta vẫn còn ở chỗ của chúng ta".
Sau khi xác định Thạch Hào Kiệt đứng ra làm chủ trì, Diệp Hiểu Hiểu bèn phân Thạch Trọng đến danh sách những người được chọn đi Phương Nam.
Người trong giang hồ có một số thủ đoạn là không thể không dùng.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian ngắn thì các nàng cũng không tìm thấy ai thích hợp hơn Thạch Hào Kiệt.
"Vậy cứ làm thế đi", Diệp Hiểu Hiểu nói.
...
Mấy ngày sau, bên trong Tiểu Thế Giới.
Diệp Thần Phi khoanh tay đứng nhìn mầm cây Vỡ Lòng xanh um tươi tốt trước mặt.
Một luồng khí tức huyền diệu bắt đầu ngưng tụ trên chúng nó.
Đó là một loại khí tức có thể mở tuệ căn cho vạn vật, nếu lúc này có người bình thường không thể tu luyện ở đây thì chỉ trong mười lăm phút sẽ biến thành một thiên tài.
Mà những sinh linh không có linh trí có mặt trong đây cũng sẽ sinh ra trí tuệ, một bước lên trời!
Theo thời gian trôi qua, khí tức trên cây Vỡ Lòng đã ngày càng đậm đặc và dần biến thành một đống sương mù màu xanh biếc.
Giờ phút này, toàn bộ Tiểu Thế Giới bỗng nhiên khẽ run lên.
Hơn mấy chục ngàn mầm cây Vỡ Lòng cuối cùng cũng lột xác xong, trở thành một cái cây trưởng thành. Mỗi một cây đều có khả năng trở thành trụ cột thế giới.
Giờ đây, sương mù màu xanh biếc kia cũng hóa thành vô số giọt nước mưa rơi xuống.
Bởi vì số lượng cây Vỡ Lòng thật sự rất nhiều nên những giọt nước mưa màu xanh kia bắt đầu tụ lại, không ngờ lại hình thành một con suối nhỏ.
"Lãng phí rồi".
Diệp Thần Phi lấy một cái bình ngọc ra, vẫy tay một cái, dòng nước màu xanh kia bèn bay lên rồi chảy vào trong cái bình.
Góp nhặt khoảng mấy bình nước màu xanh thì con suối kia mới dần khô cạn.
Số còn lại đã hoàn toàn thẩm thấu vào trong lòng đất, tẩm bổ cho những mầm cây Vỡ Lòng vừa lớn lên.
"Đến lúc phải đi rồi".
Diệp Thần Phi vung tay lên, mấy chục ngàn cây Vỡ Lòng trước mắt lập tức bị nhổ tận gốc tụ lại trên không trung.
Bộ rễ trong suốt lấp lánh ánh sáng xanh biếc như ngọc.
Dựa theo sự miêu tả của Thiên Cơ lão nhân thì cây Vỡ Lòng chỉ lớn lên đến một giai đoạn nào đó mới có thể biến thành màu trắng.
Trước khi đến tầng sáu thì chúng đều sẽ có màu xanh như đa số những thực vật khác của hắn.
Chương 156: Lên đường
Sau khi nhổ hết tất cả cây Vỡ Lòng, Diệp Thần Phi bèn mở không gian tùy thân ra rồi bỏ chúng vào.
Hơn mười cái tháp Khởi Nguyên được cho là rác rưởi cũng bị cất vào.
Trước khi di dời chỗ trồng, chúng chẳng những cần tháp Khởi Nguyên cung cấp chất dinh dưỡng, mà tốc độ sinh trưởng còn cực kỳ thong thả.
Chỉ khi dời đến Chủ Thế Giới thì chúng mới có thể hấp thu sức mạnh đất trời, tinh lọc mảnh đất này.
"Được rồi, chúng ta đi thôi".
Diệp Thần Phi nói.
Sau đó, hắn và Cốc U Lan đều rời khỏi Tiểu Thế Giới.
Bên ngoài, trên một cái đài rộng lớn.
Một đám người tụ tập ở đây như đang chờ đợi điều gì đó.
Đằng trước chính là Diệp Hiểu Hiểu và năm vị hùng chủ của Thiên Tiên Hội.
Còn ở đối diện Diệp Hiểu Hiểu lại là Vũ Hồng đã hoàn toàn khôi phục tinh thần.
Từ sau khi hai người đánh nhau lần trước, Diệp Hiểu Hiểu đã không đến tìm hắn ta nữa.
"Yên tâm đi, mọi thứ của Thiên Tiên Hội cứ giao cho ta, ngươi mau chuẩn bị hành lý đi, đừng đến lát nữa lại làm lỡ thời gian lên đường", Vũ Hồng cười nói.
Cuối cùng thì bà cô này cũng sắp đi rồi!
Diệp Hiểu Hiểu cũng cười nói: "Ngươi khách sáo quá rồi, không những tặng chúng ta nhiều đồ ăn như vậy để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào".
"Còn có nhiều linh thạch, nội đan yêu thú, thú hồn và những thiên tài địa bảo khác. Đúng là cảm ơn ngươi rất nhiều!"
Khóe miệng Vũ Hồng giật giật.
Hình như những thứ mà hắn ta chuẩn bị cho Diệp Hiểu Hiểu ngoài đồ ăn ra thì làm gì có mấy cái đằng sau!
Vũ Hồng nhìn đôi mắt cong cong như vầng trăng non của cô bé, khẽ vỗ trán nói: "Ầy, ngươi không nói ta cũng quên luôn, ta đã sớm chuẩn bị xong hết cho ngươi rồi".
Hắn ta nói xong bèn vội vàng truyền âm cho hoàng đế Vĩnh Đông, bảo ông ta mau chuyển một phần bảo vật trong kho đến.
Chỉ cần bà cô này có thể rời khỏi đây thì muốn cái gì cũng được.
Sau đó, cả hai bèn trình diễn cảnh tượng nhận lì xì vào năm mới.
Một người vừa nói "Ầy, ta không để ý, không cần đâu" nhưng tay lại dùng sức nhét vào túi mình.
Một người lại nói "Cứ lấy đi, không lấy chính là không nể mặt ta!" rồi lén lút nhặt về một ít.
Sói Nữ nhìn cái vẻ hết sức giả tạo của hai người kia mà không khỏi giơ tay đỡ trán.
"Phú Quý, ngươi không đi chào tạm biệt người nhà mình à?", Sói Nữ nhìn Tiểu Hùng bên cạnh hỏi.
Phú Quý dụi mắt nói: "Đã chào rồi..."
Tiểu Hùng đầy mặt buồn bã, Sói Nữ ngồi xổm xuống xoa đầu nó an ủi: "Đừng buồn, sau này chắc chắn còn có thời gian..."
"Bọn họ bảo ta mang một đống đồ ăn ngon về, không thì sẽ bắt tay nhau đánh ta nhừ tử..."
Phú Quý mếu máo, buồn bã nói.
Sói Nữ: "..."
Đám bạn này của nàng ta đều là mấy tên lạ đời có một không hai gì vậy nè!
E rằng chỉ có Lục Minh và Cuồng Đại Lực là hơi bình thường một chút.
Còn lão Thất...
Ngươi không bao giờ có thể trông cậy vào một tên ngốc được.
Lúc này, Thạch Trọng đi tới bên cạnh Sói Nữ.
"Lo à?", Sói Nữ nhíu mày hỏi.
"Có hơi thôi", Thạch Trọng ngại ngùng cười nói: "Đến giờ, ta mới chỉ nghe nói qua Cao Lĩnh Nam Phương chứ chưa nghĩ tới chuyện mình cũng có lúc tự mình đến đó".
"Nghe nói bên đó thiên tài nhan nhản, người có thực lực mạnh mẽ ở khắp mọi nơi thật không?"
Sói Nữ trợn mắt khinh bỉ nói: "Ngươi hỏi ta sao ta biết được?"
"Ngươi đi theo tiên chủ có vẻ lâu nhất còn gì", Thạch Trọng cười nói.
Sói Nữ nhìn bóng người nhỏ xinh kia cười nói: "Nếu thiên kiêu bên kia cũng giống như tiên chủ thì chúng ta cứ yên phận làm mấy kẻ vô danh tiểu tốt đi".
Một lát sau, có hai bóng người hạ xuống trên đài.
Diệp Hiểu Hiểu vội vàng bước lên đón.
Những người khác cũng im lặng lại, mặt mày kính cẩn.
Bọn họ biết đó chính là tộc trưởng của tiên chủ.
Một người mạnh đến nỗi không thể tưởng tượng nổi!
"Chuẩn bị xong?", Diệp Thần Phi hỏi.
"Vâng", Diệp Hiểu Hiểu gật đầu.
Diệp Thần Phi nhìn hơn trăm người trên đài cười hỏi: "Nhiều người như thế thì cháu dẫn theo kiểu gì?"
"Có Bảy Màu mà!"
Diệp Hiểu Hiểu cầm Loan Điểu bảy màu đã lớn hơn chút đến.
"Giờ nó đã là yêu thú cửu phẩm nên một lần có thể kéo mấy trăm người".
Loan Điểu bảy màu uể oải, xem ra mình phải biến thành con ngựa kéo xe cu ly rồi.
Diệp Thần Phi gật đầu.
"Cháu quản lý tốt người của mình là được".
"Được rồi, chúng ta đi thôi".
Sau đó, Loan Điểu bảy màu bèn hóa thành nguyên hình, giương cánh dài hơn trăm mét đậu trên đài.
Hơn trăm người lần lượt đi lên.
Đương nhiên là Diệp Thần Phi sẽ không ngồi cùng họ, hắn hái xuống một chiếc lá của cây Vỡ Lòng rồi thảy lên không. Chiếc lá lập tức đón gió lớn lên biến thành một cái thuyền lớn di động.
Kế tiếp, hắn và Diệp Hiểu Hiểu, Cốc U Lan, Phú Quý cùng nhau bay lên.
Vũ Hồng nhìn bọn họ, mặt mày vui vẻ mỉm cười.
Diệp Thần Phi bỗng nhiên nhìn về phía hắn ta nói: "Vũ Hồng, ngươi cũng lên đi".
Nụ cười trên mặt Vũ Hồng lập tức cứng đờ.
"Hả? Ta á?"
Diệp Thần Phi gật đầu.
Chương 157: Diệp Hoàng
"Trước khi thầy của ngươi mất có nhờ ta cho ngươi được tận mắt nhìn thấy cây Vỡ Lòng, hoàn thành số mệnh cuối cùng của Thiên Cơ Cốc".
Vũ Hồng nghiêm mặt, cúi gằm đầu xuống.
"Xin nghe theo ý chỉ của tiền bối và thầy".
Sau đó, hắn ta nhìn thoáng qua nơi chôn cất Thiên Cơ lão nhân rồi xoay người lên chiếc thuyền bằng lá cây.
Một lát sau, chiếc lá ấy bèn bay lên trời, gió cuốn lên chín tầng mây và đằng sau là một con Loan Điểu bảy màu che trời lấp đất.
Một trước một sau nhanh chóng bay về phía nam.
Liên minh Cửu Thành ở thành Lâm Giang Đông Nam Bộ.
Dưới chân tường thành.
Một bóng người mập mạp, mặt mày kích động chui ra khỏi một cái lỗ chó nhỏ hẹp.
Cả người ông ta cực kỳ dơ, nhưng từ chất liệu thì không khó để nhận ra đây là một người vô cùng giàu có.
Chỉ là không biết vì sao giờ đây ông ta lại chật vật như vậy, vừa chạy vừa quay đầu nhìn ra sau dường như đang lẩn trốn.
Bỗng nhiên có một thanh trường kiếm bay đến cắm thẳng vào mặt đất trước mặt ông ta, chuôi kiếm không ngừng đong đưa kêu lên "ong ong".
Con ngươi người đàn ông trung niên co rút lại, trên mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
Hai đầu gối ông ta mềm nhũn "bịch" một tiếng hoảng sợ quỳ rạp xuống đất.
Một đôi giày màu đen chợt xuất hiện trước mắt ông ta.
Người đàn ông trung niên chậm rãi ngước mắt lên, đứng trước mặt là một bóng người cao gầy.
Nàng mặc một bộ đồ màu đen, sau lưng khoác chiếc áo choàng màu tím hơi cũ tung bay theo gió.
Ánh nắng chói mắt chiếu lên sau lưng khiến khuôn mặt nàng trở nên mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy từng sợi tóc dài bay lất phất.
Nhưng người đàn ông trung niên cũng đã nhận ra nàng.
Ông ta cúi đầu, hai hàng nước mắt đục ngầu rơi xuống đất.
"Trước giờ, thành Lâm Giang đều có một thế lực kiên quyết phản đối sự gia nhập của Thiên Loan Điện".
"Mà người khơi mào chuyện này đầu tiên chính là ông đúng không, Phùng Hạ".
"Nói đi, tại sao làm thế?"
Nàng mở miệng, giọng nói trầm thấp lạnh lùng giống như chẳng hề có chút tình cảm nào.
Phùng Hạ cười thảm.
"Thiên Loan Điện các cô chính là kẻ phụ thuộc của nhà họ Diệp ở thành Vân Tiêu!"
"Dù thế nào thì ta cũng sẽ không đầu quân làm thuộc hạ cho cái loại người tham lam như Diệp Thần Phi đâu!"
Phùng Hạ kích động nói, nhắc đến Diệp Thần Phi thì vừa giận dữ lại vô cùng sợ hãi.
"Ông từng gặp hắn?", nàng có vẻ hơi kinh ngạc.
"Đương nhiên rồi".
Phùng Hạ nhỏ giọng nói: "Ta từng làm buôn bán ở thành Vân Tiêu".
"Sau khi Diệp Thần Phi kia thống nhất thành Vân Tiêu lại sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, chỉ dùng một linh thạch hạ phẩm đã cưỡng ép mua đứt tài sản hơn trăm tỷ của ta, còn đuổi ta ra ngoài!
"Hắn đều làm thế với tất cả mọi người!"
Người trước mặt vẫn lẳng lặng đứng thẳng chẳng nói câu nào.
Ánh mắt Phùng Hạ đổi tới đổi lui rồi bỗng nhiên quỳ lên trước nói: "Ta nói cho cô biết, Diệp Thần Phi kia chính là một con ác quỷ! Hợp tác với hắn chắc chắn sẽ chẳng có chỗ tốt gì!"
"Dù ngươi có vì hắn mà chinh phục thiên hạ thì chắc chắn tương lai cũng sẽ rơi vào một kết cục thảm thiết!"
"Cô, bạn cô hay thuộc hạ của cô rất có khả năng sẽ không giữ nổi Kim Đan của mình!"
"Ta chính là một ví dụ rõ ràng!"
Ông ta cố gắng khuyên nhủ với vẻ hết sức chân thành, quả thật khiến người nghe rớt nước mắt, sẽ phải nghĩ rằng rốt cuộc thì tên Diệp Thần Phi kia phải là một người tàn nhẫn cơ nào!
"Xem ra, ông cũng đã nói như vậy với những người chống đối Thiên Loan Điện và chống đối nhà họ Diệp?", cô gái trước mặt bỗng nhiên mở miệng nói.
Phùng Hạ sửng sốt rồi cúi đầu nặng nề nói: "Những gì ta nói đều là sự thật!"
"Cô có thể không để trong lòng, nhưng đến lúc đó bị Diệp Thần Phi kia tá ma giết lừa thì cũng đừng hối hận!"
Tiếng gió càng lúc càng lớn.
Cô gái bỗng dưng cười.
"Ông có biết ta là ai không?", nàng hỏi.
Phùng Hạ gật đầu: "Biết, cô là điện chủ vĩ đại của Thiên Loan Điện, là một truyền kỳ không địch thủ mấy năm gần đây!"
Cô gái khẽ lắc đầu.
"Ta tên Diệp Hoàng, là con gái của Diệp Thần Phi!"
"Ta nghĩ rằng chắc cha sẽ không làm ra cái việc tá ma giết lừa ấy đối với mình đâu nhỉ?"
Phùng Hạ bỗng ngẩng phắt đầu lên, ánh mặt trời lúc sáng lúc tối song lúc này cuối cùng ông ta cũng thấy rõ được gương mặt nàng.
Một khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành!
Nhưng nó lại khiến ông ta rét run.
Ánh kiếm lóe lên.
Một cái đầu chợt bay lên không.
Diệp Hoang thu kiếm đứng thẳng, ở trước mặt nàng, tu sĩ Kim Đan đã giống y như một con kiến.
Giết chết ông ta cũng chẳng cần tốn bao nhiêu công sức.
Tự mình đến chẳng qua là vì Phùng Hạ là nhân vật nòng cốt trong lực lượng chống đối ở thành Lâm Giang thôi.
Nhưng không ngờ ông ta lại có gút mắc sâu xa với cha.
Nàng nhìn bầu trời đằng xa, năm luồng sáng nhỏ có màu sắc rực rỡ giống như một đóa hoa đang hé nở xuất hiện giữa trán lóe lên quầng sáng mỏng manh.
Đó là ánh nắng rực rỡ mà nàng đã bắt được ở trên chín tầng trời.
Mỗi một luồng đều đại biểu cho một loại kiếm ý cực mạnh trên đời này.
Mấy năm qua, hễ là người từng gặp mấy luồng kiếm ý đó thì không một ai có thể sống sót.
"Cha, giờ người đang ở nơi nào?"
"Phải chẳng vẫn đang dõi theo con..."
Trên khuôn mặt tuyệt sắc của Diệp Hoàng lộ ra vẻ nhớ nhung.
Nàng tin rằng cha vẫn đang chú ý đến mình, dù cho cả hai cách xa nhau cả mấy ngàn cây số thì người cũng có thể làm được điều đó.
Từ sự trưởng thành trong mấy năm nay, cứ hết kẻ mạnh này đến kẻ mạnh khác ngã xuống dưới chân nàng. Song Diệp Hoàng lại biết cha mình mạnh đến mức nào.
Chương 158: Ân huệ của Diệp Thánh
Dù giờ mình đã là tu sĩ Hợp Thể Kỳ, nếu mượn kiếm ý Cửu Thiên thì sẽ có cơ hội giết chết đại năng Độ Kiếp Kỳ.
Nhưng vẫn chẳng thể với đến cha.
Cũng không biết giờ đường muội đi theo cha ra ngoài đã đạt tới trình độ gì, có trưởng thành không hay vẫn ham chơi như cũ.
Còn có Diệp Long đi Tây Nam, Diệp Khiêm ở thành Vân Tiêu và cả Diệp Cầm Dao gia nhập thư viện Thiên Phủ nữa.
Năm người họ đều do cha tự tay đào tạo ra, cũng không biết giờ thế nào rồi.
Có điều Diệp Hoàng tin rằng chẳng mấy chốc họ sẽ lại gặp nhau thôi.
Bởi vì thành Lâm Giang đã là một tòa chủ thành cuối cùng ở phía đông liên minh Cửu Thành.
Nàng đã sắp thực hiện được lời hứa lúc trước một đường chinh chiến đi tới cuối cùng ở phía Nam của liên minh Cửu Thành.
Nơi nàng đi qua, tất cả đều khuất phục!
Lại đi tiếp về phía nam thì chính là dãy Bàn Long, khu vực của thư viện Thiên Phủ.
Diệp Hoang trầm ngâm, bỗng nhiên có mấy bóng người vụt qua không trung rồi hạ xuống sau lưng nàng.
Phùng Chí, Liễu Hồng và tứ đại hộ pháp cũng có mặt trong đó.
Ngoài họ ra còn có mấy người, ai cũng hùng dũng mạnh mẽ, khí thế phi phàm!
Bọn họ đều là những vị tướng có sức chiến đấu mạnh nhất Thiên Loan Điện.
"Điện chủ, những gia chủ còn sống trong thành Lâm Giang đã bằng lòng đầu quân cho Thiên Loan Điện rồi!"
Phùng Chí quỳ một gối xuống, những người còn lại cũng là như thế!
"Chúc mừng điện chủ!"
Tiếng hô rung trời chấn động không trung!
Gió nhẹ khẽ nâng làn áo choàng màu tím sau lưng Diệp Hoàng, đây là chiến bào mà cha đã tự tay khoác cho nàng.
"Tốt, tiếp theo hãy quét sạch những lực lượng chống đối ở các nơi".
"Khiến lá cờ của nhà họ Diệp cắm đầy phía đông của liên minh Cửu Thành!"
Diệp Hoàng nói.
"Vâng!"
Mọi người đồng loạt trả lời.
Một lát sau, Phùng Chí đi đến bên cạnh Diệp Hoàng hô:
"Điện chủ".
Diệp Hoàng ừ một tiếng hỏi: "Sao thế?'
Tứ đại hộ pháp là những người nàng tin tưởng nhất và cũng là điều để nàng dựa vào.
Phùng Chí im lặng một lát rồi nói: "Thành Lâm Giang đã khuất phục, chỉ còn lại một vài thế lực chống đối nhưng đều là nỏ mạnh hết đà, không gây ra được sóng gió gì, dọn dẹp sạch sẽ chỉ là chuyện sớm hay muộn".
"Có điều..."
"Thành Hắc Nham là nơi cuối cùng ngoan cố chống trả đến cùng".
Phùng Chí nói xong bèn ngó thanh niên có làn da ngăm đen, dáng người khôi ngô tuấn tú trong đám người đằng sau.
Mễ Phong là một vị thuộc hạ có biểu hiện xuất sắc nhất ngoài tứ đại hộ pháp trong mấy năm gần đây.
Và thân phận của hắn ta cũng dần bị người biết được.
Con trai của thành chủ thành Hắc Nham và cũng là người thừa kế hợp pháp duy nhất của nơi đó.
Nhưng thành Hắc Nham lại là tòa thành chống đối Thiên Loan Điện, chống đối nhà họ Diệp tích cực nhất.
"Cứ để cho hắn ta xử lý trước đi đã".
Diệp Hoàng quay đầu lại.
"Khi cha về thì ta tuyệt đối không cho phép trong liên minh Cửu Thành có bất cứ một tiếng phản đối nào!"
"Cong! Cong! Cong!"
Ba tiếng chuông ngân vang tận mây xanh.
Tất cả mọi người trong thành biết đây là tiếng chuông bắt đầu đại hội Ngưng Tư diễn ra mỗi tháng một lần của thư viện Thiên Hạ.
Nhưng tiếng chuông đó cũng là dấu hiệu của một chuyện càng quan trọng hơn.
Đó là mưa Linh Vũ sắp đến!
Sáu năm trước, nhà họ Diệp gióng trống khua chiêng xây dựng lại thành Vân Tiêu.
Lúc đó, có rất nhiều người vẫn không biết điều đó có ý nghĩa như thế nào.
Nhưng khi cơn mưa Linh Vũ đầu tiên hạ xuống thì mọi người đều hoàn toàn sửng sốt!
Vào một hôm, trên bầu trời chợt giăng kín những đám mây tía, những cái cây cổ thụ ngàn năm theo cơn mưa kéo dài đung đưa, lại tỏa ra sức sống thêm lần nữa.
Vô số loài chim không ngừng lượn vòng trên bầu trời thành Vân Tiêu, dã thú quỳ rạp xuống đất cúi đầu về phía thành như đang hành hương.
Đất đai dào dạt sức sống, hàng ngàn cây cối mọc thành cụm, chim bay cá nhảy cố gắng hưởng thụ điềm lành.
Trong lòng mọi người đều cảm thấy sảng khoái, đây là điềm lành mà trời cao đã giáng xuống cho chúng sinh ư?
Nhưng chẳng mấy chốc, họ đã phát hiện cơn mưa Linh Vũ này chỉ hạ xuống trong phạm vi thế lực thành Vân Tiêu.
Hơn nữa, nó còn lấy thành Vân Tiêu làm trung tâm rồi dần tản ra xung quanh.
Lúc ấy mọi người mới giật mình, lẽ nào cơn mưa này là do nhà họ Diệp làm?
Ngày hôm sau, suy đoán ấy đã được xác minh.
Một cái lệnh bài Thi Vũ khổng lồ chợt xuất hiện trên không thành Vân Tiêu. Bên trên nêu rõ mỗi tháng sẽ có một cơn mưa Linh Vũ, còn có cứ cách ba tháng sẽ có một cơn mưa Lột Xác, mưa Hồn Vũ mỗi năm một lần, mưa Sinh Mệnh ba năm một lần...
Mà chữ ký của lệnh bài Thi Vũ lại là của gia chủ nhà họ Diệp, Diệp Thần Phi.
Mọi người trong thành Vân Tiêu thế mới biết hóa ra người sáng lập nên tất cả đều là cái người trong truyền thuyết kia!
Mọi người nhìn lệnh bài Thi Vũ tỏa sáng lấp lánh kia mà quỳ rạp hết xuống đất.
Hóa ra, đó không phải là ân huệ trời ban mà là ân huệ của đức thánh.
Kể từ ngày hôm đó, cái cách gọi Diệp Thánh bắt đầu truyền lưu trong đám người.
Trong phạm vi của thành Vân Tiêu thì cái tên đó là tín ngưỡng và cũng là một điều cấm kỵ, là một người mà không ai có thể xúc phạm đến!
Ba tiếng chuông ngân chậm rãi biến mất.
Một cơn mưa phùn kéo dài đúng hẹn tới.
Một bóng người cao gầy mặc đồ màu xanh đứng bên cạnh một cái hồ róc rách nước chảy, nhìn những bông hoa sen đung đưa trong mưa.