“Đừng quá dè dặt, chúng ta là người một nhà, cứ tự nhiên”, Diệp Thần Phi nói.
Nghe thấy câu này, Diệp Hiểu Hiểu lập tức ngẩng đầu, cười hi hi vỗ Diệp Cầm Dao bên cạnh: “Muội đã nói mà, đại bá rất hiền”.
Diệp Cầm Dao tỏ ra bất lực.
“Được rồi”.
Diệp Thần Phi đảo nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt nhìn sang Diệp Long.
Từ trước đến nay, Diệp Long luôn là hậu bối xuất sắc nhất trong nhà.
Cậu có tính kiên trì, tu luyện khắc khổ, làm việc thận trọng, trông cũng đẹp trai, là một ngôi sao mới nổi bật nhất nhà.
Cũng là thể diện duy nhất của nhà họ Diệp.
Cho đến gần đây, danh tiếng của Diệp Hoàng và Diệp Cầm Dao mới nổi trội vượt lên, sánh kịp với cậu.
Diệp Long xếp vị trí đầu tiên phải chịu sát hạch nghiêm khắc.
Nhưng theo quan sát của Diệp Thần Phi, hậu bối này không vì vậy mà sinh là lòng ghen ghét hoặc tâm tư khác, ngược lại trở nên cởi mở hào sảng rất nhiều.
Có lẽ, với cậu, cái danh tương lai của gia tộc không chỉ là lời khen, mà còn là một trách nhiệm vô cùng nặng nề.
Bây giờ, cuối cùng đã có người thay cậu chia sẻ áp lực, tâm cảnh của Diệp Long đã có thay đổi rõ rệt.
Có thể thuận lợi đột phá đến Hóa khí tầng năm cũng liên quan không nhỏ tới việc này.
“Diệp Long, căn cơ của cháu rất tốt, con đường tu luyện, cháu đã đi lên con đường chính đạo”.
“Cho nên, ta không muốn quá quấy nhiễu con đường của cháu”.
“Nói đi, cháu muốn phương thức huấn luyện thế nào”.
“Nói nguyện vọng lớn một chút”, Diệp Thần Phi nói.
Diệp Long cũng có hiểu biết của bản thân về tu luyện, người ngoài tham dự quá nhiều, ngược lại cũng không hay.
Cho nên, Diệp Thần Phi quyết định giao quyền lựa chọn cho cậu.
Hiển nhiên Diệp Long không ngờ hắn sẽ nói như vậy, nhất thời hơi ngẩn người, không biết phải nói gì.
Diệp Hiểu Hiểu ở một bên nhìn mà sốt ruột, không ngừng nháy mắt với cậu, cuối cùng dứt khoát chạy đến bên cạnh Diệp Long, dúi cậu một cái nói: “Đừng ngây ra đó nữa, mau nói muốn công pháp đi, thương pháp huyền cấp hạ phẩm của huynh đã lỗi thời rồi!”
Diệp Thần Phi nghe mà không nhịn được cười nói: “Thương pháp hiện giờ cháu tu luyện là huyền cấp hạ phẩm?”
“Đúng thế”, Diệp Long gật đầu: “Liệt Long Thương Pháp là do cha cháu xin giúp cháu một năm trước, bây giờ đã thông hiểu rồi”.
“Cháu không nói sớm”.
Diệp Thần Phi nói: “Ta nhớ trong nhà kho của gia tộc chỉ có một bản thương thuật địa cấp thượng cấp, chốc nữa cháu tự đi lấy, cứ nói là ta nói”.
“Cha cháu cũng thật là, rõ ràng biết chuyện này mà lại không nói với ta”.
“Thật cổ hủ”.
Quyển công pháp đó chắc hẳn là của Cốc Vạn Tâm đưa đến lần trước, Diệp Thần Phi có chút ấn tượng.
“Cảm ơn đại bá!”
Diệp Long tỏ vẻ mặt kích động, ai mà không muốn có một quyển công pháp cấp cao chứ?
Địa cấp thượng phẩm, từ trước đến nay cậu cũng không dám nghĩ đến!
Nói xong, Diệp Long liền đi về phía ngoài cửa.
“Ấy ấy, làm gì thế? Cháu còn chưa nói cháu muốn gì mà”, Diệp Thần Phi gọi cậu lại.
Diệp Long ngẩn người: “Quyển công pháp đó không tính à?”
“Đương nhiên là không tính, đó cũng không phải thứ quý giá gì”, Diệp Thần Phi lắc đầu nói: “Đã nói rồi, cháu suy nghĩ rộng lớn hơn đi”.
Mấy người nghẹn lời không nói được gì, địa cấp thượng phẩm mà không quý giá?
Vậy cái gì mới gọi là quý giá?
Diệp Long lại không biết nói gì, Diệp Hiểu Hiểu thò đầu ngó nghiêng, nhìn sang trường thương trong tay cậu.
Đó là một thanh trường thương cực phẩm hoàng cấp, cũng coi là một báu vật của nhà họ Diệp trước đây.
“Linh khí cũng không tính”, Diệp Thần Phi ngăn cản suy nghĩ này của cô bé, nói: “Hôm khác ta sẽ làm cho cháu một thanh lợi hại một chút”.
“Cháu suy nghĩ kỹ, việc tu luyện hiện tại của mình còn thiếu gì nhất”.
“Các cháu cũng nghĩ kỹ đi”, Diệp Thần Phi nói.
Mấy người yên lặng, đều suy nghĩ con đường của mình.
Một lát sau, cuối cùng Diệp Long lên tiếng.
“Đại bá, thực ra cháu vẫn luôn có một ước mơ”.
“Nói đi”.
Ánh mắt Diệp Long hiện lên vẻ mơ hồ nhớ lại: “Hồi cháu còn rất nhỏ, đã từng đọc một quyển sách tên là Tiểu sử nhân kiệt”.
“Trong đó, nói đến rất nhiều thiên tài đẳng cấp từng xuất hiện trên đại lục hàng ngàn năm nay”.
“Bọn họ có thực lực phi phàm, vừa xuất thế đã vang dội cổ kim, khiến lòng cháu luôn nghĩ đến”.
“Lúc đó, cháu nghĩ, nếu cháu sinh ra cùng một thời đại với họ, chiến đấu với họ thì sẽ thế nào”.
“Cháu có khả năng thắng được họ không”.
Diệp Long nắm chặt trường thương trong tay, nói tiếp: “Ước mơ hồi nhỏ luôn buồn cười như vậy”.
“Sau này lớn lên, cháu mới biết, khoảng cách giữa mình và bọn họ như một trời một vực, cố hết sức theo đuổi cũng không nhìn thấy bóng dáng của họ”.
“Nhưng cháu không muốn từ bỏ, mặc dù không thể đuổi kịp, cháu cũng muốn xem xem giới hạn của mình ở đâu!”
“Cháu, muốn chiến đấu! Không chết thì không thôi!”
Diệp Long ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định: “Đại bá, nếu có thể, cháu muốn một con rối, cùng đẳng cấp với cháu, nhưng con rối phải có thực lực vượt xa cháu”.
“Khi cháu chiến thắng nó, có lẽ, có thể tiến thêm một bước đến nhân kiệt thiên cổ đó”.
Diệp Long nói xong, những người khác đều ngẩn người.
Không ai nghĩ rằng một đại ca mọi mặt gần như đều hoàn hảo này lại cũng có chấp niệm như vậy.
Nhưng con rối mà cậu nói thực sự có thể thực hiện không?
“Được, ta đồng ý với cháu”.
Diệp Thần Phi nhanh chóng cho câu trả lời.
Diệp Long lập tức ngạc nhiên: “Thật không?”
“Đại bá, thực sự có con rối như vậy không?”
Diệp Thần Phi mỉm cười lắc đầu.
Chương 57: Câu cá
“Có thì có, chỉ có điều”.
“Dù sao con rối cũng không phải con người, cho dù chiến thắng nó, cũng không thể bảo đảm có thể chiến thắng tu sĩ cùng thực lực”.
Vẻ mặt Diệp Long hơi phức tạp: “Vậy đại bá nói đồng ý với cháu”.
“Ta đồng ý với cháu”, Diệp Thần Phi nói: “Nhưng, không phải tìm con rối cho cháu, mà là”.
“Giúp cháu thực hiện nguyện vọng thứ nhất.”
Chiến đấu với nhân kiệt thiên cổ, đó là bản lĩnh đẳng cấp thế nào.
Đương nhiên Diệp Thần Phi vui vẻ giúp cậu.
Nhưng mấy người khác đều ngây người, nguyện vọng này, không thể nào thực hiện được chứ!
“Được rồi, vậy thì đi thôi”.
Diệp Thần Phi vung tay, cùng biến mất với Diệp Long.
Sau khi hai người đi, Diệp Hiểu Hiểu ghé đến trước Diệp Cầm Dao, lẩm bẩm nói: “Tỷ à, đại bá đang đùa phải không?”
Diệp Cầm Dao mím miệng lắc đầu.
“Ta không biết”.
“Ta không thể tưởng tượng, chuyện như vậy phải làm được bằng cách nào”.
“Có thể đợi đến lượt chúng ta thì sẽ biết ngay”.
Một con sông dài màu bạc, chảy từ nơi vô tận này đến một nơi vô tận khác.
Mãi mãi không thay đổi.
Bỗng nhiên, hai điểm đen nhỏ xíu xuất hiện trên mặt sông.
Chính là Diệp Thần Phi và Diệp Long.
Nhìn con sông dài vô biên vô tận dưới chân, còn có không gian hư vô rộng lớn bát ngát xung quanh, trong lòng Diệp Long kinh hãi, rất muốn hỏi đây là nơi nào.
Nhưng trước đó Diệp Thần Phi đã nói, đừng hỏi nhiều, nên cậu cố gắng nén xuống thắc mắc của mình.
“Lại gặp nhau rồi”.
Diệp Thần Phi thấp giọng nói.
“Lần trước thấy cháu hơi kỳ lạ, thì ra cháu chỉ thuộc thế giới này”.
“Nhưng cũng không sao, thế giới này cũng đủ thiên tài rồi”.
Nói xong, Diệp Thần Phi búng ngón tay, thế giới xung quanh bỗng nhiên thay đổi.
Dưới chân hắn xuất hiện một võ đài khổng lồ, vô số phù văn phức tạp được khắc bên trên, khiến Diệp Long nhìn mà suýt ngất.
Cũng may, Diệp Thần Phi nhanh chóng ấn pháp quyết, phù văn trận pháp lóe lên hào quang, che kín tất cả.
Chỉ còn lại võ đài đá xanh rộng lớn.
“Bắt đầu từ hôm nay, cháu ở đây vừa chiến đấu, vừa tu luyện đi”, Diệp Thần Phi nói.
Diệp Long khẽ cau mày: “Thế đối thủ của cháu đâu?”
“Ở đây”, Diệp Thần Phi mỉm cười, giơ năm ngón tay nhẹ nhàng tóm.
Lập tức rất nhiều đường chỉ màu xám bỗng nhiên bùng phát, toàn bộ trôi vào trong sông dài lấp lánh ánh bạc.
Rất nhanh, một đường chỉ xám trong đó bắt đầu rung rung.
Tiếp đó, một bóng hình màu trắng bị “câu” lên ở một bên khác của đường dây màu xám giống như con cá mắc câu rồi hạ xuống võ đài.
Đó là một thanh niên toàn thân phát ra vẻ lạnh lùng, hắn cau chặt mày, dường như không biết đã xảy ra chuyện gì.
Quay đầu qua mới nhìn thấy hai người Diệp Thần Phi.
Còn bọn họ cũng nhìn rõ dáng vẻ của người đó.
Diệp Long trực tiếp lùi lại hai bước, ngồi phệt xuống đất, trừng to mắt, giống như gặp quỷ, chỉ vào thanh niên đó, run run nói: “Thương thần áo trắng, Bộ Phi Tuyết!”
Ngay cả âm sắc giọng của cậu của thay đổi, Bộ Phi Tuyết, con cưng ông trời một ngàn năm trước, một người một thương, đánh bại vô số địch thủ thiên hạ!
Hắn đã từng vì hồng nhan, đơn thương độc mã giết vào một tông môn ngàn năm.
Nửa đêm, trên dưới tông môn, máu chảy thành sông, trở thành lịch sử.
Sau này, Bộ Phi Tuyết khiêu chiến Cửu Cửu Thiên Kiếp mạnh nhất trong lịch sử, và trụ vững đến cuối cùng.
Nhưng không thể ngỗ ngược lại với thiên uy, đạo lôi kiếp cuối cùng, thực sự là mạnh đến phi lý, cuối cùng Bộ Phi Tuyết chết mà không để lại gì.
Nhưng tại sao hắn lại xuất hiện ở đây!
Đầu óc Diệp Long suy nghĩ mãi, rốt cuộc đại bá đã làm gì?
“Các ngươi là ai? Tại sao ta lại ở đây?”, ánh mắt Bộ Phi Tuyết lạnh lùng, một luồng thương ý vang trời rung đất ầm ầm phát ra!
Nhưng Diệp Thần Phi chỉ vung tay, xung quanh cơ thể Bộ Phi Tuyết xuất hiện một lớp sương mỏng.
Sau đó, hắn nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ say.
“Không đến lượt ngươi nói”.
Diệp Thần Phi quay đầu nhìn Diệp Long, cười nói: “Chẳng phải cháu nói muốn khiêu chiến với họ ư? Sao vừa gặp mặt đã sợ thành thế này?”
Nghe thấy lời này, Diệp Long ngẩn người, sau đó hít sâu một hơi, cố nén nỗi chấn động trong lòng, đứng lên một cách khó khăn.
“Vậy mới đúng mà”.
Diệp Thần Phi vung hai ngón tay, từng bóng hình được hắn “câu” lên từ trong sông dài màu bạc, hạ xuống võ đài.
Để tránh sự việc vừa nãy xảy ra, bọn họ vừa hạ xuống, thì bị Diệp Thần Phi cho chìm vào giấc ngủ.
“Thiên kiêu Thần phủ Hạ Vũ Văn, sát thần bóng đêm Đồng Diệt, Thiên hạ đệ nhất Phó Nho Hoài, Tử Kim Lân của Thiên Đạo, Long Ngạo Thiên thần thoại vạn cổ”.
Diệp Long nhìn từng khuôn mặt quen thuộc, miệng lẩm bẩm, đầu óc trống rỗng.
Đại bá, thực sự lôi toàn bộ con cưng ông trời trong tiểu sử nhân kiệt đến ư!
Thậm chí còn có rất nhiều người mà cậu không biết.
Phải đến hàng trăm bóng hình xuất hiện, Diệp Thần Phi mới dừng lại.
“Cháu cứ dùng tạm chỗ này đi”.
“Trong võ đài Tuyên Cổ, tu vi của những người này đều ngang bằng với cháu, muốn chiến đấu với người nào, cháu thầm đọc tên trong lòng là được”.
“Nếu cháu đột phá, tu vi của họ cũng tăng tương ứng theo”.
“Rèn luyện ý chí chiến đấu của mình cho tốt, một tháng sau, ta đến đón cháu”.
Nói xong, bóng hình Diệp Thần Phi chầm chậm mờ dần.
Chương 58: Con rùa khổng lồ
“Cậu nhóc này, sao lại có cảm giác như bị bạo ngược vậy”.
Trong hư không, Diệp Thần Phi chậm rãi đi men theo phía trên dòng sông ánh bạc.
Thực ra hắn cũng không ngờ, nguyện vọng của Diệp Long lại là chiến đấu.
Nhưng với thực lực hiện giờ của Diệp Long, giao chiến với những nhân kiệt thiên cổ đó, thuần túy chỉ là tìm cái chết.
Hơn nữa sẽ bị bạo ngược đến mức thảm hại.
Chỉ hy vọng cậu nhóc này đừng bị bạo ngược đến mức sinh ra ám ảnh.
“Dòng sông thời gian này, sao cứ cảm thấy hơi kỳ lạ nhỉ”.
“Hình như thiếu chút sinh khí”.
Con sông ánh bạc này này chính là dòng sông thời gian của thế giới này.
Lần trước, khi Diệp Thần Phi thông qua đường dây nhân quả truy tìm hung thủ giết Diệp Tùy Hổ, cũng tạm thời mượn sức mạnh của dòng sông thời gian.
Nhưng lần đó chỉ là liếc nhanh một cái, lần này là đích thân đến.
Theo lý, dòng sông thời gian là vật bất động, mãi mãi chảy trong không gian hư vô, vĩnh viễn không thay đổi.
Nhưng Diệp Thần Phi cứ cảm thấy hình như nó thiếu chút sức sống nào đó, khiến người ta cảm thấy u ám chết chóc.
Bỗng nhiên, Diệp Thần Phi ngửi thấy một mùi sinh cơ khác thường, hắn khẽ cau mày, sau đó biến mất.
Đợi khi xuất hiện lần nữa, một tòa núi màu đen khổng lồ sừng sững trước mắt.
Ngọn núi đó to khổng lồ đến mức dọa người, cao không nhìn thấy đỉnh, sâu không nhìn thấy đáy, giống như bức tường của vùng đất hư vô, che lấp tất cả tầm nhìn.
“Sao ở đây lại có thứ như này?”
Diệp Thần Phi không thể hiểu nổi.
Dòng sông thời gian nằm ở vùng đất hư vô thực sự, không có gì ngoài thời gian chảy xuyên quá khứ tương lai của thế giới.
Sao lại có ngọn núi sừng sững ở đây chứ?
Không phù hợp với quy tắc đại đạo mà!
“Không, không đúng”.
Diệp Thần Phi cau chặt mày.
Thứ trước mắt hình như không phải là tòa núi, hắn rõ ràng cảm nhận được khí tức sinh mệnh thấp thoáng từ trong ngọn núi màu đen này.
Nhưng sinh mệnh gì mà lại khổng lồ như vậy?
Diệp Thần Phi suy nghĩ, đưa ra ngón trỏ nhẹ nhàng điểm giữa đôi lông mày.
Lập tức, sức mạnh thần hồn vượt xa giới hạn thế giới của hắn bỗng bùng phát!
Thần hồn ngưng kết hóa thành hư ảnh bản thể, lấy bản thể của Diệp Thần Phi làm trung tâm, nhanh chóng bành trướng!
Một lần, mười lần.
Rất nhanh, hư ảnh thần hồn của Diệp Thần Phi đã lớn hơn gấp mấy triệu lần bản thể!
Thông qua tầm nhìn của hư ảnh, cuối cùng Diệp Thần Phi đã nhìn rõ dáng vẻ của “ngọn núi” màu đen.
“Ông nội nhà ngươi, mẹ nó, là một ngón chân!”
Diệp Thần Phi trực tiếp chửi thề, cảnh trước mắt đúng là khiến người ta kinh hãi khó hiểu.
Thì ra thứ khổng lồ này không phải là ngọn núi, mà là một ngón chân quái dị.
Bên cạnh nó còn có bốn ngón khác, bên trên còn có mu bàn chân rộng bát ngát không thể ước lượng.
Hư ảnh bây giờ của Diệp Thần Phi cũng chỉ ngang bằng với ngón chân thôi.
“Kỳ lạ, rốt cuộc đây là thứ gì, chắc cũng lớn gần bằng thế giới đấy?”
“Ta muốn xem xem bản thể của ngươi rốt cuộc là cái gì”.
Diệp Thần Phi bình tĩnh tâm trạng, hư ảnh thần hồn lại bành trướng lần nữa.
Sau khi bành trướng to lên không biết bao nhiêu lần, cuối cùng Diệp Thần Phi đã nhìn rõ dáng vẻ của nó.
“Con rùa?”
Hắn mở to con mắt, quan sát kỹ hình dạng của nó.
Cuối cùng chắc chắn hắn không nhìn nhầm, đó thực sự là một con rùa xấu xí khổng lồ màu đen.
Con rùa rụt cổ vào trong, chỉ có đỉnh đầu trơn bóng lộ ra bên ngoài.
Còn bốn chân của nó, đương nhiên rũ xuống trong hư không.
Phía dưới bụng chính là dòng sông thời gian, chỉ là dưới góc nhìn này, dòng sông thời gian đã biến thành một đường chỉ màu trắng nhỏ không thể nhìn ra.
Điều khiến người ta chú ý nhất là cái đuôi của nó.
Cái đuôi rất ngắn, nhưng ở chỗ nhọn nhất lại phân tõe ra.
Nhìn đường nứt đó, hình như bị người ta cố xé rách.
Trong lòng Diệp Thần Phi nghi hoặc.
Con rùa đáng sợ như vậy, người nào có thể làm nó bị thương?
Kẻ biến thái như vậy, vốn không nên xuất hiện trong thế giới này.
Đương nhiên là trừ mình ra.
“Xí, xem ra trong thế giới này còn có rất nhiều bí mật đang đợi mình tìm ra đấy”, Diệp Thần Phi xoa cằm, như vậy mới thú vị.
Nếu không, thời gian trôi qua sẽ rất nhàm chán đến mức chỉ có thể bay lên tiên giới, giết tiên đế chơi.
“Con rùa này, đúng là không tầm thường”.
Thần hồn của Diệp Thần Phi đã nhìn khắp một vòng cả cơ thể con rùa.
Hắn phát hiện, mỗi một góc cơ thể con rùa này đều đã dung hòa pháp tắc đại đạo.
Mỗi một hơi thở chính là quy tắc chấn động, đúng là đáng sợ.
“Ngươi đã mạnh đến vậy, tại sao còn phải phong ấn bản thân chứ?”
Lúc vừa nhìn thấy con rùa, Diệp Thần Phi tưởng rằng nó chỉ đang ngủ say.
Nhưng sau khi quan sát mới phát hiện, nó đã phong tỏa toàn bộ linh hồn của mình vào trong mai rùa khổng lồ, chỉ thỉnh thoảng lộ ra chút sức sống, mới khiến người ta không nghĩ rằng nó là vật bất động.
“Quan sát kỹ thêm đã”.
Diệp Thần Phi đưa tay ra, ấn lên đỉnh đầu của con rùa, muốn dùng thần hồn thâm nhập vào sâu trong cơ thể của nó, xem xem rốt cuộc là thế nào.
Bỗng nhiên, Diệp Thần Phi khẽ nhướn mày, hư ảnh thần hồn chậm rãi mờ dần, rồi biến mất.
Chương 59: Muốn phương hướng
Tiếp đó, mấy đạo thần thức cường mạnh ngang qua hư không, thâm nhập vào trong.
Bọn họ dừng phía trước đỉnh đầu con rùa, gần như đang nghi hoặc, vừa nãy ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Thần Phi đếm qua, tổng cộng có năm thần thức.
Không ngoại lệ, sức mạnh của họ đều vượt xa giới hạn của thế giới này.
Diệp Thần Phi đã từng gặp một người trong số đó.
Lúc đó sau khi độ kiếp, dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ, hắn đưa thần thức vào sâu trong Tuyết Nguyên phương Bắc.
Vừa qua đó, thì có một thần thức xuyên qua cả cao nguyên, kéo dài ra từ vùng đất cực bắc, đến nhằm vào Diệp Thần Phi.
Người đó, bây giờ cũng đến đây.
Năm thần thức hóa thành năm điểm sáng, yên lặng lơ lửng, đứng đối diện nhau.
“Các ngươi muốn đánh vỡ quy tắc ư?”, linh thức của Tuyết Nguyên phương bắc lại tỏ thái độ đầu tiên.
Vì giao lưu trên tầng diện thần hồn, nên không thể nghe ra là giọng nam hay nữ, thậm chí còn không biết hắn có phải con người không.
“Chẳng phải ngươi là người muốn phá vỡ quy tắc nhất sao? Dù sao các ngươi cũng sắp thua rồi”, một người khác nói.
“Muốn chiến thì chiến, lão tử ghét chơi trò dở tệ gì đó nhất!”, còn có một người rõ ràng khá là tức giận.
“Chớ vội, thế giới sụp đổ chẳng có lợi có người nào hết”, một người lại khá trầm ổn.
“Các vị, vấn đề bây giờ là vừa nãy đã xảy ra chuyện gì đó, có người động đến nó!”, một người cuối cùng nói thẳng về chủ đề.
Sau một hồi nói chuyện, bọn họ đều bày tỏ không phải do mình làm.
Nhưng thế thì thật kỳ lạ, không phải năm người họ thì còn có thể có người nào có năng lực tiến vào không gian này chứ?
Mấy người đều trầm mặc.
Diệp Thần Phi hòa vào hư không thành một thể ngáp một cái, các người đang làm gì hả, sao không nói nữa?
“Có lẽ là nó”, người của Tuyết Nguyên phương Bắc nói.
“Thật kỳ lạ, trước đây không lâu, ta tiến vào vùng đất vận mệnh, phát hiện có một mảnh nho nhỏ đột nhiên ẩn trốn trong sương mù”.
“Ừm, ta cũng chú ý thấy, thế giới này nổi lên một ngôi sao mới vốn không thuộc về nó”.
“Lão tử đang ngủ, không biết gì cả!”, người nóng nảy thì luôn nóng nảy như vậy.
Có ba người cho biết dạo này có chút bất thường nho nhỏ.
Nhưng người của Tuyết Nguyên Phương Bắc lại nói không chú ý thấy gì.
Lúc đó Diệp Thần Phi ngang nhiên tiến vào Tuyết Nguyên, không hề che giấu, chắc chắn hắn cảm nhận được.
Chỉ có điều hắn lựa chọn che giấu.
Cũng không biết muốn làm gì.
Lại qua một lúc, mấy người vẫn không phát hiện bất thường gì, thế nên chuyển phương hướng rời khỏi vùng đất hư vô.
Sau khi họ đi khỏi, Diệp Thần Phi cũng xua tan hư ảnh thần hồn của mình, bản thể xuất hiện bên trên dòng sông thời gian.
“Một con rùa bị thương”.
“Năm người tâm tư khác nhau”.
“Một trò chơi hay một bàn cờ?”
“Ha ha, chúc mừng các thí sinh, có người ăn gian đi vào rồi”.
Diệp Thần Phi rời khỏi vùng đất hư vô.
Cuộc gặp vừa nãy khiến hắn vô tình chạm phải bí mật nào đó của thế giới này.
Nhưng hắn vẫn quyết định bỏ qua chuyện này.
Bây giờ hắn còn đang chơi ở thành Vân Tiêu cơ, đợi khi thực sự chạm mặt với những người đó, rồi nói chuyện tử tế với họ.
Ở nhà còn có ba đứa trẻ đáng yêu đang đợi mình nữa.
Một lúc sau, Diệp Thần Phi về đến đình viện của mình.
Vì dạo quah một vòng ở vùng đất hư vô, lần này mất khá nhiều thời gian, ba người Diệp Cầm Dao đều đang ngồi dưới cây liễu.
Diệp Thần Phi quay về, mấy người mới vội vàng đứng lên.
“Thế nào, các cháu muốn thứ gì, nghĩ kỹ chưa?”, Diệp Thần Phi hỏi.
“Xong rồi xong rồi, cháu muốn thật nhiều linh thạch, một đống lớn linh thạch, cháu muốn mua thứ gì thì mua thứ đó!”, Diệp Hiểu Hiểu nhảy ra nói đầu tiên.
Trong mắt của cô bé, suýt nữa thì viết một chữ ‘tiền’ to đùng.
“Chưa đến lượt cháu, Cầm Dao nói trước”, Diệp Thần Phi trực tiếp bỏ qua cô bé.
Cho cháu cái da.
Diệp Hiểu Hiểu ồ một tiếng, chu miệng quay về chỗ.
Cầm Dao cười, nói: “Đại bá, cháu cũng nghĩ xong rồi”.
“Không sợ người cười, thực ra cháu không có ước mơ vĩ đại như đường ca Diệp Long”.
“Thậm chí về mặt tu luyện, thực ra cháu cũng không có động lực quá lớn, nếu không phải cha nghiêm khắc yêu cầu, e rằng bây giờ, người đứng ở đây không phải là cháu”.
Diệp Cầm Dao rất thẳng thắn, trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Thậm chí không sợ chọc giận Diệp Thần Phi, hủy bỏ tư cách cuộc chiến thành Vân Tiêu của cô bé.
Dù sao, đây là đại diện cho gia tộc, không có ý nghĩa chiến đấu, làm thế nào để giành chiến thắng?
Nhưng đương nhiên chuyện này sẽ không xảy ra.
“Ừm, cuộc đời của mỗi người đều khác nhau, tính cháu điềm đạm, có suy nghĩ này cũng không phải bất ngờ”, Diệp Thần Phi nói.
Con người là một loại sinh vật tình cảm phong phú, đa sắc thái.
Nếu tất cả đều giống nhau, thì có khác gì với công cụ được sản xuất hàng loạt.
“Vậy thì, nói đi, cháu muốn gì”, Diệp Thần Phi hỏi.
Diệp Cầm Dao chần chừ một lúc, nói: “Đại bá, suy nghĩ này của cháu, có lẽ có chút hão huyền, nếu người cảm thấy không ổn, cháu có thể đổi”.
“Nói trước đi”.
“Vậy được”.
Diệp Cầm Dao hít sâu một hơi, nói: “Cháu, cháu muốn một phương hướng”.
Lời vừa được nói ra, hai người còn lại lập tức thộn người.
Thế là sao?
Diệp Long người ta tốt xấu gì cũng nói ra ước mơ hồi nhỏ của mình, còn ngươi hoàn toàn chỉ là một khái niệm!
Đầu óc Diệp Hiểu Hiểu mơ hồ, tỷ tỷ của ta ơi, chắc chắn tỷ không phải đang cố ý làm khó đại bá chứ?
Cô bé không thể hiểu nổi.
Nhưng Diệp Thần Phi vẫn có thể hiểu ý của Diệp Cầm Dao.
Tính cách cô bé điềm đạm, yên tĩnh, nhưng lại sinh ra trong gia tộc lớn, một người cha coi tu luyện là sinh mạng, cực kỳ nghiêm khắc.
Từ nhỏ, cô bé chỉ có thể tu luyện không ngừng nghỉ theo ý nguyện của cha, trở nên cường mạnh, vượt qua Diệp Long, đánh bại tất cả.
Đối với người không thích tranh đấu mà nói, thực ra là một loại hành hạ tâm lý khủng khiếp.
Cho nên mất phương hướng là chuyện khó tránh.
Cũng may Diệp Cầm Dao còn trẻ, nếu cứ tiếp tục như vậy mấy năm nữa, không chừng sẽ xuất hiện tình trạng tâm ma phản phệ.
Chuyện như này cũng không phải chưa từng xảy ra.
Chương 60: Tiên môn
Nhưng thứ như phương hướng cuộc đời, thực sự chỉ có thể tự đi tìm.
“Cầm Dao, ta hỏi cháu, cháu cảm thấy ta có thể cho cháu một phương hướng khiến cháu hài lòng không?”, Diệp Thần Phi hỏi ngược lại.
Diệp Cầm Dao trầm mặc.
Cô bé vốn thông minh, đâu thể không hiểu, thứ mà mình muốn, nghe ra rất đơn giản, trên thực tế lại khó biết chừng nào.
“Tương lai của cháu, chỉ có bản thân cháu mới quyết định được”.
Diệp Thần Phi nói: “Ta có thể cho cháu một cơ hội lựa chọn, chỉ có điều có thể khiến cháu trả cái giá rất lớn”.
Diệp Cầm Dao nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Cháu muốn thử”.
“Nếu cứ mơ hồ như vậy, e rằng cháu thực sự sẽ khiến cha thất vọng”.
Diệp Thần Phi gật đầu.
Có lẽ theo vài người thấy, suy nghĩ của Diệp Cầm Dao rất ấu trĩ.
Nhưng ai mà không từng non nớt ấu trĩ, huống hồ, cô bé còn đang trong hoàn cảnh khó khăn mất phương hướng.
“Vậy cháu đi theo ta”.
Nói xong, Diệp Thần Phi dẫn Diệp Cầm Dao biến mất trong đình viện.
Đợi khi họ xuất hiện, thì đã đến một đỉnh cao nhất của ngọn núi.
Ngọn núi xanh um tươi tốt, nhưng điều kỳ lạ là núi lớn bên cạnh nó giống như bị sét đánh, khắp nơi đều là vách sâu, khắp chỗ đều là đất cháy xém.
Diệp Cầm Dao tỏ vẻ mặt kinh ngạc, nơi này đã xảy ra chuyện gì?
“Đại bá, chẳng lẽ nơi này là nơi đại yêu chôn xương?”, cô bé nghĩ đến tình tiết trong tiểu thuyết chí quái nào đó.
Diệp Thần Phi ho khan hai tiếng, cô bé xui xẻo, nói kiểu gì vậy.
Đây chỉ là nơi lão tử độ kiếp thôi.
“Quên lời ta nói rồi à, không được hỏi”, hắn nghiêm mặt nói.
Diệp Cầm Dao vội im lặng, nhưng trong ánh mắt vẫn đầy vẻ hiếu kỳ.
Diệp Thần Phi không để ý cô bé, mà ngẩng đầu nhìn lên trời cao.
Tiếp đó, một loại sinh cơ huyền ảo từ trên người hắn chầm chậm tỏa ra.
Một lát sau, một cánh cửa lớn xuất hiện phía chân trời, một luồng hào quang màu vàng từ bên trong cửa giáng xuống, chiếu lên vai của Diệp Thần Phi.
Phía sau cánh cửa đó, tiên âm vĩ đại, chấn động thần hồn.
“Ha ha, lại gặp nhau rồi”.
Đúng thế, cánh cửa trên trời cao chính là tiên môn được xuất hiện sau khi tu sĩ độ kiếp.
Ánh hào quang đó chính là cầu nối.
Lần trước sau khi Diệp Thần Phi độ kiếp, nhưng không muốn bay lên trời, cho nên bỏ đi khí cơ thành tiên trên người, tiên môn mất đi mục tiêu và biến mất.
Nhưng lần này, hắn chủ động thu hút tiên môn đến, là vì một thứ bên trong nó.
Tiên âm.
Tiên âm bao la.
Nó không phải một loại âm luật, mà là tiếng nỉ non của chúng sinh.
Nó không chỉ có khí thăng tiên, sức mạnh tạo hóa, mà còn có một loại sức mạnh vô cùng đặc biệt.
Khí tức hồng trần.
Loại sức mạnh mà sau khi tiên môn trải qua Cửu Cửu thiên kiếp là hào hùng nhất.
Diệp Thần Phi cần khí tức này làm nguyên liệu.
“Xin lỗi, lần này ta vẫn không muốn đi lên trời lắm”.
Nói xong, Diệp Thần Phi mỉm cười, khép hai ngón tay làm kiếm, kiên quyết vung xuống về phía tiên môn phía chân trời!
Cả thế giới dường như bỗng dừng lại ở khoảnh khắc đó.
Đột nhiên, ầm một tiếng, cả vùng trời đất xảy ra chấn rung dữ dội!
Tiên môn khổng lồ trong bầu trời không ngừng rung lên, phát ra tiếng ầm ầm.
Dường như đang rên rỉ!
Một lát sau, hào quang màu vàng trên vai Diệp Thần Phi bỗng thu nhỏ lại.
Sau khi rung lắc dữ dội, tiên môn đó lại rớt xuống từ trong không trung!
Cái bóng khổng lồ bao trùm đỉnh đầu của Diệp Thần Phi.
Nhìn ra xa, tiên môn đó đã che lấp một khoảng rộng đến hàng chục ngọn núi.
Diệp Thần Phi kinh ngạc, không ngờ bản thể của nó lại lớn như vậy.
Diệp Cầm Dao bên cạnh đã hoàn toàn ngây ngốc.
Đây là cái gì?
Sao trên trời lại có cánh cửa?
Sao trong cánh cửa lại có hào quang?
Thứ phi lý như vậy, đại bá động ngón tay thì đã lấy được nó xuống?
Ta là ai? Ta ở đâu?
Cô bé hoàn toàn hỗn loạn.
“Nào”.
Diệp Thần Phi đưa bàn tay ra, tiên môn khổng lồ lập tức nhanh chóng thu nhỏ, biến thành một cánh cửa màu vàng nhỏ bé, lơ lửng trên lòng bàn tay.
Sau đó, hắn vung ngón tay, mặc sức bóp nặn, hình dạng của tiên môn biến đổi qua lại, trong nháy mắt đã mất đi dáng cánh cửa.
Cuối cùng biến thành một chiếc gương tuyệt đẹp.
“Gọi ngươi là gương hồng trần đi”.
Chiếc gương này, được chế tạo từ vật liệu chủ yếu là thiên âm, tiên môn là vật liệu phụ trợ và kết hợp với quy tắc đại đạo.
Tác dụng chủ yếu nhất của nó chính là luyện tâm.
Một khi vào gương, thì như tiến vào một thế giới khác, sẽ trải nghiệm cuộc sống hoàn toàn khác.
Diệp Thần Phi nhìn Diệp Cầm Dao ngây người bên cạnh, đưa tay điểm một cái, khiến cô bé tỉnh táo lại.
“Cháu chuẩn bị sẵn sàng chưa, sau khi vào, tất cả mọi thứ chỉ có thể dựa vào bản thân cháu”, Diệp Thần Phi nói.
Diệp Cầm Dao nhìn chiếc gương trước mặt, nghiêm túc gật đầu.
“Vậy thì rèn luyện chăm chỉ đi”.
“Hãy nhớ, bất luận xảy ra việc gì, đừng quên mình là ai”.
Diệp Thần Phi nói xong, mặt gương của gương hồng trần bỗng nhiên biến thành sóng nước.
Sau đó bóng hình của Diệp Cầm Dao chậm rãi biến mất.
“Con đường của mình vẫn nên tự đi thì hơn”.
Diệp Thần Phi cảm thán một tiếng, sau đó nhìn lên trời cao.
Trời đất đã yên tĩnh trở lại.
Chỗ mà tiên môn xuất hiện chỉ còn lại dấu vết màu vàng nhàn nhạt, tất cả nhanh chóng biến mất.
“Hình như ta hơi quá đáng”.
“Đầu tiên là đùa giỡn thiên kiếp, sau đó đoạt lấy cửu cửu lôi kiếp, sau đó lại trêu đùa tiên môn, bây giờ lại trực tiếp chém người ta”.
“Hình như người ta không có thù oán với mình”.
Diệp Thần Phi chớp mắt, sau đó cười he he: “Thôi vậy, thứ như ông trời chỉ dùng để phản nghịch lại, nếu không lại không theo kịp trào lưu”.
“Cùng lắm đợi sau này sau khi bay lên tiên giới, ta sẽ bồi thường”.
Nói mãi nói mãi, Diệp Thần Phi bỗng ngẩn người.
Sau đó, sắc mặt bỗng trở nên khó coi dị thường.
“Thôi xong, ta chém tiên môn của mình rồi”.
“Sau này lão tử làm sao bay lên tiên giới được đây!”