“Tốt lắm, đã thành lập mối liên hệ với đạo huỷ diệt”.
“Xem ra sau này phải bồi dưỡng tính khí cho con bé nhiều hơn, kẻo con bé nổi nóng, bất cẩn phá huỷ luôn thành Vân Tiêu”.
Diệp Thần Phi mỉm cười.
Đạo huỷ diệt quá đáng sợ!
Về cơ bản thì uy lực của nó là đứng đầu tất cả các thủ đoạn công kích!
Ở trước mặt nó, ngay cả công pháp thiên cấp cực phẩm cũng hoàn toàn không đáng nhắc tới.
“Hoá Khí tầng bảy, chậm hơn so với mình tưởng tượng. Xem ra trong tháng này, con bé phải tập trung tu luyện đạo huỷ diệt mới được”.
Trong vòng một tháng, Diệp Hoàng đã từ Hoá Khí tầng ba đột phá đến Hoá Khí tầng bảy!
Nhưng thật ra đây chỉ là hiệu quả kèm theo của bản thể sương mù tím mà thôi.
Nếu như tập trung nâng cao tu vi, có lẽ bây giờ Diệp Hoàng đã là Trúc Cơ.
“Đủ rồi, một chiêu giết chết đồng cấp cũng không thành vấn đề”.
Diệp Thần Phi xuất hiện trước mặt Diệp Hoàng, sau đó đánh thức cô bé.
Diệp Hoàng mở mắt ra, cánh hoa tím trên ấn đường từ từ biến mất, chỉ còn lại một dấu vết thật nhỏ không thể nhận ra.
“Cha!”
Diệp Hoàng đứng dậy, vui sướng nhìn về phía phụ thân của mình.
Sau khi được chứng kiến sức mạnh của cấp bậc cao nhất trên thế giới này, hiện tại cô bé đã biết cách che giấu sự sắc bén, điềm tĩnh hơn so với một tháng trước.
“Đã đến lúc rồi”, Diệp Thần Phi bảo.
“Vâng ạ, vậy là hành trình tu luyện ở nơi này đến đây là kết thúc phải không ạ?”, Diệp Hoàng hơi lưu luyến.
Cô bé biết rõ mình có thể tiến bộ đến mức nào khi tu luyện ở đây.
“Con đang nghĩ gì vậy?”
Diệp Thần Phi không nhịn được cười, sau đó lấy một sợi dây bảy màu ra đưa cho cô bé.
“Nếu con đã thích thì nơi này sẽ là phòng luyện công riêng của con”.
“Sợi dây này là chìa khoá, chỉ cần con nhẩm niệm là có thể đến đây”, Diệp Thần Phi giải thích.
Hắn đã bỏ ra nhiều công sức như vậy, đương nhiên không phải một lần duy nhất.
Hắn đã chuẩn bị chìa khoá từ lâu.
“Cảm ơn cha!”
Diệp Hoàng mừng rỡ, theo bản năng muốn nhào vào lòng Diệp Thần Phi như trước kia, nhưng cuối cùng cô bé vẫn dừng lại.
Nửa năm rèn luyện đã giúp cô bé trưởng thành hơn.
Cô bé hiểu rằng muốn tự lập chân chính thì nhất định không thể mong nhớ vòng tay ấm áp của phụ thân.
Diệp Thần Phi khẽ thở dài, chủ động bước tới ôm Diệp Hoàng vào lòng.
“Tiểu Hoàng”.
“Tương lai của con đã được định sẵn sẽ không bình thường”.
“Con cứ dũng cảm tiến về phía trước, ta sẽ luôn dõi theo con”.
Diệp Hoàng vùi đầu vào lòng Diệp Thần Phi, khẽ gật đầu.
Một lát sau, hai người tách ra.
Diệp Thần Phi lấy một chiếc áo nhung tím nhạt thêu hình Phượng Hoàng màu đỏ vàng, tự tay khoác lên vai cô bé.
“Đi thôi, đi thể hiện sự xuất sắc chân chính của mình nào!”
Không gian hư vô.
Một con sông thời gian rộng lớn đến mức không nhìn thấy bờ, kéo dài từ thời xa xưa đến tương lai vô tận.
Trên con sông có một võ đài thật lớn làm bằng đá phiến màu xanh đen lơ lửng.
Trên võ đài, hai bóng dáng màu trắng đang đánh nhau kịch liệt.
Vũ khí của họ đều là trường thương, hai người tập trung chiến đấu, mỗi lần va chạm đều cực kì mạnh mẽ.
Một tiếng “ầm” vang lên.
Cuối cùng, một trong hai người bị đánh trúng, bay ngược ra xa.
Cậu khom người, khó khăn đứng vững lại, máu đỏ tươi chảy ra từ khoé miệng.
“Ta đã nói rồi, ngươi hoàn toàn không phải là đối thủ của ta, từ bỏ đi”, Bộ Phi Tuyết đứng thẳng, hờ hững nói.
Từ một tháng trước, bằng một cách kì lạ nào đó mà hắn đã đến nơi này, còn liên tục chiến đấu với tiểu tử trước mặt này.
Tiểu tử này có ngộ tính không tệ, trong chiến đấu cũng trưởng thành rất nhanh.
Tiếc là thực lực của hai người vẫn không cùng đẳng cấp.
“Ta cũng đã nói rồi, ta sẽ không bao giờ từ bỏ!”
Diệp Long lau máu trên khoé miệng, sau đó đứng dậy với ánh mắt kiên định, ý chí chiến đấu sục sôi!
“Tiếp tục đánh thôi nào!”
Cậu hét lớn một tiếng, vừa định tiếp tục lao về phía trước.
Đột nhiên có một tia sáng trói cậu đứng yên tại chỗ.
Diệp Thần Phi chậm rãi đáp xuống trước mặt cậu.
“Đại bá?”
Diệp Long hơi nghi hoặc, nhưng ngay sau đó cậu đã hiểu, chắc hẳn đã đến lúc.
“Ừ, có vẻ như cháu có thu hoạch khá tốt”, Diệp Thần Phi quan sát cậu.
Thời gian một tháng, Diệp Long đã thay đổi còn nhiều hơn so với Diệp Hoàng.
Đầu tiên là tu vi của cậu đã từ Hoá Khí tầng năm đột phá đến cảnh giới Hoá Khí tầng tám.
Điều quan trọng hơn là cậu của bây giờ như một cây thương thần, khí thế ngút trời, nhìn qua chỉ thấy dục vọng chiến đấu bất tận.
Xem ra nỗi lo lắng của hắn lúc trước là dư thừa.
“Đại bá, người có thể cho con thêm một chút thời gian nữa được không ạ? Con sắp thành công rồi!”
Diệp Long sốt ruột hỏi, sợ lần này trở về sẽ không bao giờ quay lại được.
Diệp Thần Phi cười, sau đó lấy một tấm lệnh bài nhỏ đưa cho Diệp Long.
“Đừng lo lắng quá, cháu cứ tiến lên từ từ là được”.
“Đây là chìa khoá để vào võ đài Tuyên Cổ, sau này nếu cháu muốn tu luyện thì có thể vào bất cứ lúc nào”.
Diệp Long run rẩy nhận lấy lệnh bài.
Vừa nghĩ tới việc mình có thể chiến đấu với nhiều nhân tài thiên cổ như vậy, cậu vô cùng kích động.
“Cảm ơn đại bá ạ!”
Diệp Thần Phi gật đầu: “Vậy thì đi thôi”.
Nói xong, hắn nhìn Bộ Phi Tuyết ở bên cạnh, giơ tay chuẩn bị phong ấn hắn lần nữa.
“Tiền bối!”
Chương 67: Sự thật?
Bộ Phi Tuyết vội vàng gọi.
Diệp Thần Phi khẽ nhướng mày, dừng lại.
Bộ Phi Tuyết thở phào nhẹ nhõm: “Nếu ta đoán không sai, đây là nơi mà ngài dùng để bồi dưỡng truyền nhân đúng không?”
Thấy Diệp Thần Phi không phủ nhận, hắn nói tiếp: “Bản lĩnh của ngài thật cao cường, khiến vãn bối phải kinh ngạc!”
Diệp Thần Phi lạnh nhạt đáp lời: “Bỏ qua những lời thừa thãi đi, nói chính sự”.
Bộ Phi Tuyết ho khan vài tiếng: “Tiền bối, thật ra ta chỉ muốn hỏi ngài, khi nào ngài mới có thể thả ta về?”
Tự dưng hắn lại bị đưa đến đây để luyện công với một tiểu tử đần độn. Với sự kiêu ngạo của hắn, nói không tức giận là giả.
Nhưng trong một tháng qua, mỗi lần thức dậy, hắn đều muốn tìm cách rời khỏi nơi này.
Nhưng cuối cùng hắn nhận ra mình không phát hiện được gì cả.
Dần dà Bộ Phi Tuyết đã hiểu, người tạo ra võ đài này có thực lực vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Nếu muốn rời khỏi thì chỉ có thể dựa vào người nọ.
“Ngươi không thể trở về”.
Nhưng Diệp Thần Phi lại cho hắn một câu trả lời mà hắn không thể nào chấp nhận được.
Bộ Phi Tuyết lập tức sầm mặt lại.
“Tiền bối, ngài làm như vậy có phải hơi quá đáng không?”
“Tự tiện giam cầm người khác, ngài không sợ rước lấy nhân quả sao?”
Diệp Thần Phi bật cười: “Ôi chao, ngươi còn biết nhân quả cơ”.
“Đương nhiên”, Bộ Phi Tuyết khịt mũi: “Ta từng đọc một cuốn sách cổ, những người may mắn đều có liên quan đến nhân quả. Nếu như ngoan cố can thiệp thì ngay cả đại năng cũng chưa chắc sẽ có kết cục tốt!”
“Với lại ta nói cho ngài biết, sau lưng ta cũng có người đấy!”
Hắn lạnh giọng uy hiếp.
Nhưng hắn nói không sai, tu vi càng cao, nhân quả liên quan sẽ càng nhiều.
Giữa nhân quả rất đáng sợ,
Vì vậy những đại năng mạnh đến mức có thể điều khiển thiên địa thường đứng ở phía sau, dùng các quân cờ để dàn xếp thiên địa.
Quả thật Bộ Phi Tuyết biết rất nhiều thứ.
Nhưng lần này hắn đã đoán sai.
Diệp Thần Phi chậm rãi đáp: “Ta không quan tâm người đứng sau lưng ngươi là ai”.
“Ta sẽ không thả ngươi về, cũng sẽ không dính phải nhân quả. Nếu ta thả ngươi về thì mới có thể dính vào nó”.
“Nếu ngươi đã hiểu đạo lí nhân quả thì chắc hẳn cũng hiểu những lời này của ta có ý gì”.
Bộ Phi Tuyết chau mày, Diệp Long ở bên cạnh nghe như lạc vào trong sương mù.
Bỗng nhiên Bộ Phi Tuyết biến sắc, lùi lại hai bước, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Hắn chỉ vào Diệp Thần Phi, giọng run rẩy: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Diệp Thần Phi khẽ gật đầu.
“Đúng vậy, ngươi đã chết”.
“Ta chỉ lấy ký ức và tu vi của ngươi để tạo ra một phiên bản khác của ngươi trong võ đài Tuyên Cổ này thôi”.
“Nếu ngươi rời khỏi võ đài Tuyên Cổ mới có thể gặp rắc rối, hiểu chưa?”
“Người sau lưng ngươi đã vứt bỏ ngươi rồi”.
Bộ Phi Tuyết ngơ ngẩn, hắn thật sự không thể tin được rằng mình đã chết.
Diệp Thần Phi lẳng lặng nhìn Bộ Phi Tuyết.
Lẽ ra hắn không nên nói những lời này với Bộ Phi Tuyết, bởi vì nó không có ý nghĩa gì quá lớn.
Suy cho cùng, Bộ Phi Tuyết chỉ là một công cụ thôi.
Có điều nói cũng không sao cả, sau lại xoá bỏ đoạn ký ức này là được rồi.
Diệp Thần Phi chậm rãi giơ tay lên.
“Tiền bối”.
Một giọng nói khàn vang lên.
“Ngài có thể giúp ta một việc không? Nếu như có thể, trong những ngày tháng sau này ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp vị truyền nhân này của ngài lột xác thành nhân tài kiệt xuất chân chính trong thiên hạ”.
Bộ Phi Tuyết bình tĩnh nói.
Sau một lát im lặng, Diệp Thần Phi gật đầu.
“Nói đi”.
Hắn muốn biết chuyện mà một người đã chết muốn làm nhất là gì.
Bộ Phi Tuyết ngẩng đầu lên, trong mắt đầy hồi tưởng, thì thào: “Ta muốn ngắm nhìn quê hương của mình, có được không?”
Diệp Thần Phi và Diệp Long đều ngây người, không ngờ Bộ Phi Tuyết lại đưa ra yêu cầu như vậy.
“Ta cứ tưởng nguyện vọng của ngươi sẽ có liên quan đến Thuỷ Yên Nhi”, Diệp Thần Phi đáp.
Thuỷ Yên Nhi chính là hồng nhan xưa của Bộ Phi Tuyết.
“Một nữ nhân mà thôi, không đáng để ta lưu luyến như thế”, Bộ Phi Tuyết trả lời.
“Nhưng ngài đã từng nổi giận tàn sát một tông môn thiên cổ vì nàng ấy mà!”, Diệp Long lớn tiếng la lên.
“Trùng Tiêu tông?”
Bộ Phi Tuyết cười khẽ: “Giết nữ nhân của ta, ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho chúng à?”
Diệp Long không thể tin được, sự thật có phải là như vậy không?
Hoàn toàn không có sự nghĩa hiệp mềm lòng, cũng không có câu chuyện tình yêu cảm động nào cả, Trùng Tiêu tông bị diệt vong thực chất là vì đã động tới người không nên động thôi.
“Được, ta đồng ý”, Diệp Thần Phi đáp.
Chuyện nhỏ này dễ như ăn cháo.
Chủ yếu là hắn cảm thấy Bộ Phi Tuyết rất thú vị.
“Đa tạ tiền bối!”, Bộ Phi Tuyết chân thành cảm ơn.
Sau đó một cột sáng bao trùm lấy Bộ Phi Tuyết, khiến hắn chìm vào giấc ngủ sâu.
Diệp Thần Phi phất tay lên, hắn và Diệp Long lập tức biến mất.
Trên đường trở về, Diệp Thần Phi thấy Diệp Long trầm mặc bèn cười hỏi: “Sao nào, hình tượng của thần tượng sụp đổ khiến cháu khó chấp nhận như vậy sao?”
Diệp Long gãi đầu: “Cháu hơi bất ngờ ạ”.
“Nhưng chưa thể nói là không chấp nhận được, cháu chỉ quan tâm thực lực của ngài ấy, chỉ quan tâm mình có thể đánh bại ngài ấy hay không thôi!”
Diệp Thần Phi gật đầu: “Thật ra người như Bộ Phi Tuyết có đạo tâm rất kiên định, cuộc đời huy hoàng”.
“Nếu hắn có thể theo bên cạnh cháu thì sẽ là trợ giúp rất lớn cho con đường sau này của cháu”.
Diệp Long vâng một tiếng.
Đột nhiên cậu ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Diệp Thần Phi: “Đại bá, ý người là?”
Diệp Thần Phi mỉm cười không đáp.
Chẳng phải chỉ là giúp người chết sống lại, chẳng phải chỉ là kẻ đứng sau, chẳng phải chỉ là đạo lý nhân quả thôi sao?
Chỉ cần hắn muốn làm thì ai đến cũng vô dụng!
Chương 68: Thay đổi của từng người
Hai người Diệp Hoàng và Diệp Long được Diệp Thần Phi đích thân đón về.
Diệp Cầm Dao cũng không cần ra ngoài nữa, cô bé ở lại trong gương hồng trần.
Trong đình viện, Diệp Thần Phi lấy gương hồng trần ra, gõ nhẹ một cái lên mặt gương.
Một ánh sáng loé lên, bóng dáng của Diệp Cầm Dao chậm rãi xuất hiện.
Ánh mắt của cô bé hơi ngơ ngác, dường như vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong lịch luyện, phải một lúc lâu sau đó mới dần tỉnh táo.
“Đại bá”.
Diệp Cầm Dao khẽ cất lời.
“Sao rồi?”
“Đã tìm thấy phương hướng của bản thân chưa?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Diệp Cầm Dao không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Cô bé đứng ở đó, tĩnh lặng như tiên nữ.
Đôi mắt sáng vô cùng trong suốt, nhưng lại sâu không thấy đáy, cũng không hề gợn sóng.
Rõ ràng là cô bé đã hoàn toàn lột xác.
“Đại bá, có lẽ cháu còn phải đến nơi đó bồi dưỡng thêm”, Diệp Cầm Dao nói.
Cô bé là người đầu tiên nói muốn tiếp tục tu luyện.
“Là vì phương hướng vẫn chưa rõ ràng sao?”, Diệp Thần Phi hứng thú hỏi.
“Không”.
Diệp Cầm Dao giải thích: “Ở tầng thời quang thứ nhất, cháu đã hiểu con đường bản thân phải đi sau này rồi”.
“Cháu là muốn tiến vào tầng thời quang thứ hai”.
“Sao cơ?”, Diệp Thần Phi ngạc nhiên.
Gương hồng trần có tổng cộng ba tầng thời quang.
Trong tầng thời quang thứ nhất, một ngày là một năm.
Diệp Thần Phi vốn cho rằng để cô bé lịch luyện trong tầng thời quang thứ nhất một tháng, cũng là ba mươi năm.
Như thế đã đủ để cô bé tìm ra phương hướng của bản thân.
Nhưng hắn không ngờ Diệp Cầm Dao không muốn dừng lại ở đó.
Tầng thời quang thứ hai, một ngày bằng mười năm!
“Đại bá, cháu muốn vào đó, hoàn thành hồng trần khúc của cháu”.
Nói xong, Diệp Cầm Dao duỗi ngón tay thón dài.
Hư ảnh của một cây đàn cổ chậm rãi ngưng tụ.
Cô bé gảy nhẹ dây đàn, khúc nhạc kỳ lạ lập tức vang vọng khắp trạch viện.
Cây liễu trên đầu hai người chợt đung đưa dù không có gió, nhẹ nhàng lay động theo khúc nhạc.
Một phiến lá liễu rơi lên vai Diệp Cầm Dao.
Dưới sự hun đúc của khúc nhạc, phiến lá vốn úa vàng bắt đầu xanh lại, cuối cùng trở nên tràn đầy sức sống!
Một khí thế mạnh mẽ chợt dâng lên từ trên người Diệp Cầm Dao.
Tu vi của cô bé tăng vọt, thoáng chốc đột phá Hoá Khí tầng sáu!
Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó.
Tầng bảy, tầng tám, tầng chín!
Mãi đến khi đột phá đến Hoá Khí tầng mười hai, cô bé mới chậm rãi dừng lại, giấu đi hơi thở.
Nhìn cảnh tượng này, Diệp Thần Phi mỉm cười gật đầu.
Hắn không hỏi phương hướng Diệp Cầm Dao tìm được là gì.
Đó vốn là một thứ hư ảo, tìm thấy mục tiêu mới là quan trọng nhất.
“Gương hồng trần có rất nhiều tác dụng, sau khi trở về cháu nên tập trung nghiên cứu”.
Diệp Thần Phi đưa gương hồng trần cho Diệp Cầm Dao, gương này vốn là chuẩn bị cho cô bé.
“Nhắc nhở cháu một chút, lúc chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, không nên tuỳ tiện tiến vào tầng thời quang thứ ba”.
“Vì chỉ cần sơ suất, cháu sẽ bị lạc ở nơi đó”.
Diệp Cầm Dao gật đầu: “Xin đại bá yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ”.
“Vậy thì được”, Diệp Thần Phi phất tay: “Trở về ổn định lại tu vi, chuẩn bị cho trận chiến của ba ngày sau”.
Tiễn cô bé đi rồi, Diệp Thần Phi ngẫm nghĩ, sau đó xoay người biến mất.
Hắn xuất hiện trong một không gian màu xám tro.
Mộng Hư giới.
Không biết cô bé Diệp Hiểu Hiểu ở đây thế nào rồi.
“Hửm?”
Diệp Thần Phi cất tiếng nghi ngờ, đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, nhưng không hề tìm thấy bóng dáng của Diệp Hiểu Hiểu, chỉ có vô số con sâu đang lúc nhúc.
Một vòng sáng màu xanh dương chợt xuất hiện sau lưng Diệp Thần Phi.
Một bàn tay mảnh khảnh đang cầm một con dao găm ngũ sắc thò ra từ trong vòng sáng, đâm về phía lưng Diệp Thần Phi.
“Keng!”
Một tiếng lanh lảnh vang lên, dao găm ngũ sắc vừa chạm vào thân thể Diệp Thần Phi đã lập tức nổ tung.
Dường như bàn tay kia bị doạ sợ nên vội vàng rụt về, vòng sáng màu xanh cũng thoáng chốc thu nhỏ lại rồi biến mất.
Cùng lúc đó, trên đầu Diệp Thần Phi lại xuất hiện một vòng sáng.
Một viên gạch vẽ đầu lớn đánh mạnh về phía mặt hắn.
Diệp Thần Phi lắc đầu, nắm lấy bàn tay kia, vứt viên gạch đi, cất lời: “Được rồi, đừng đùa nữa”.
“Hừ…”
Một giọng nói giận dỗi vang lên, vòng sáng màu xanh trên đầu ngày càng to ra, đến lúc hoàn toàn bao phủ Diệp Thần Phi vào bên trong.
Tình cảnh xung quanh hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Nơi này là một thế giới kỳ lạ!
Hoa cỏ dưới đất đều là kẹo.
Dòng suối bên cạnh là nước trái cây toả ra hương thơm ngọt ngào.
Một căn nhà nhỏ phía trước được làm từ bánh ngọt.
Dưới một cành hoa khổng lồ, Diệp Hiểu Hiểu đang ngồi xích đu, dưới chân có mấy con thỏ trắng béo mập đang chạy nhảy, ngây ngô đáng yêu.
Mà thứ Diệp Thần Phi đang cầm trên tay là một con khỉ rất buồn cười.
“Khẹt khẹt!”
Diệp Thần Phi tiện tay ném con khỉ đi, hắn đi tới trước mặt Diệp Hiểu Hiểu, cười nói: “Rất tốt, xem ra cháu đã biết làm thế nào rồi”.
Mộng Hư giới, một thế giới xen lẫn giữa hư ảo và thực tế.
Ở nơi này, ngươi có thể sáng tạo được tất cả những gì mình muốn.
Rất rõ ràng là Diệp Hiểu Hiểu đã học được rồi.
“Hừ, đồ lừa đảo!”
Nhưng nghe thấy lời khen của Diệp Thần Phi, rõ ràng Diệp Hiểu Hiểu cũng không vui, cô bé thở phì phì, quay đầu sang một bên.
Diệp Thần Phi buồn cười nhìn cô bé.
Ở nơi này một tháng, vẻ ngoài của Diệp Hiểu Hiểu cũng đã thay đổi.
Mái tóc cột hai bên của cô bé đã trở thành mái tóc dài màu xanh tím, dài gần bằng người cô bé, hơi xoăn, sợi tóc không ngừng tung bay theo xích đu.
Chương 69: Hội Tuý Mộng
Trên môi cô bé cũng có chút bảo thạch lam, trông rất huyền bí.
“Được rồi, sau khi ra ngoài, ta sẽ cho cháu một trăm triệu linh thạch tiền tiêu vặt”, Diệp Thần Phi cười nói.
Chắc chắn cô bé này vẫn đang nghĩ đến linh thạch.
Nhưng nếu hắn đã hứa với cô bé thì đương nhiên sẽ không đổi ý.
Diệp Hiểu Hiểu lập tức đi xuống khỏi xích đu, cô bé ngẩng đầu nhìn Diệp Thần Phi: “Bao nhiêu?”
“Một trăm triệu”.
Diệp Hiểu Hiểu chợt nhảy cẫng lên, ôm lấy Diệp Thần Phi.
“Đại bá, người đúng là đẹp trai, cháu yêu người lắm!”
Diệp Thần Phi lạnh nhạt đẩy cô bé ra: “Bớt đi, khi nãy cháu còn muốn dùng gạch đánh ta đấy”.
“Hi hi, cháu chỉ đùa với người thôi, cái đó cũng làm bằng kẹo mà”, Diệp Hiểu Hiểu đùa nói.
“Được rồi”, Diệp Thần Phi bĩu môi: “Cuộc chiến thành Vân Tiêu sắp bắt đầu, nếu cháu chịu ra sức, ta sẽ có thưởng thêm”.
“Chuyện nhỏ!”
“Cháu sẽ lén trộm kho của Lý gia, để xem bọn họ lấy cái gì để chiến đấu”.
“Cả Đường Doanh Doanh đáng ghét của Đường gia nữa, nếu gặp nàng ta, cháu sẽ lột quần của nàng ta, xem nàng ta có kiêu ngạo được nữa không”.
“Còn nữa…”
Diệp Hiểu Hiểu không ngừng nói một tràng về “kế hoạch hoành tráng” của cô bé.
Diệp Thần Phi giơ tay đỡ trán, chợt thấy hối hận vì để cô bé tiến vào Mộng Hư giới.
Hắn vừa đào tạo ra một ma vương hại đời rồi!
Sau khi về đến nhà, Diệp Thần Phi lại đi tìm Diệp Khiêm.
Trải qua một tháng học hành vất vả, Diệp Khiêm ngày càng giống một tiên sinh dạy học.
Đương nhiên “Sơn Hải Đồ Lục” mà Diệp Thần Phi tự tay viết cũng đã giúp thực lực của Diệp Khiêm có thay đổi.
Tu vi của cậu đã đạt tới Hoá Khí tầng sáu.
Còn bốn người khác:
Diệp Hoàng: Hoá Khí tầng bảy.
Diệp Long: Hoá Khí tầng tám.
Diệp Cầm Dao: Hoá Khí tầng mười hai đại viên mãn.
Diệp Hiểu Hiểu: Hoá Khí tầng bảy.
Đến lúc này, năm người xuất chiến cũng Diệp gia chính thức xuất quan.
Sóng gió sắp đến!
Tuý Mộng Viên là một khu vườn cỡ lớn được Tuý Mộng lâu xây dựng, nằm ở một nơi gần trung tâm thành Vân Tiêu.
Bình thường, những người ra vào Tuý Mộng Viên đều là người có thân phận hiển hách, tu vi cao cường.
Nhưng vào những ngày quan trọng, Tuý Mộng Viên sẽ cho phép nhiều kiểu người vào hơn.
Ví dụ như cuộc chiến thành Vân Tiêu hai năm một lần.
Ba ngày trước trận chiến, vô số anh tài trẻ tuổi đều sẽ được cho phép đi vào Tuý Mộng Viên tham quan, dần dần, đây trở thành một truyền thống, cũng được đặt cho một cái tên.
Hội Tuý Mộng.
Hôm nay là ngày hội Tuý Mộng đầu tiên.
Rất đông tu sĩ trẻ tuổi đi đến đây, muốn mượn cơ hội gặp được con cháu được đào tạo chủ yếu của ba gia tộc lớn mà bình thường rất khó gặp.
Đương nhiên có thể kết bạn với họ thì càng tốt.
Có điều bên Tuý Mộng Viên đã đoán trước được điều này.
Vì để tránh khách quý không bị quấy rầy, nên họ đã chia Tuý Mộng Viên ra làm hai khu vực.
Tầng ngoài là khu vực của tu sĩ thông thường.
Tầng trong là khu vực của những tu sĩ trẻ tuổi địa vị khá cao hoặc có chút danh tiếng, còn có một vài thiên tài ưu tú đến từ vùng khác.
Ví dụ như thiếu niên da ngăm đến từ thành Hắc Nham, còn có thiếu nữ kiêu ngạo đến từ thành Hoàng Diệp.
Bọn họ dẫn theo người hầu, mỗi người chiếm một đình nghỉ mát, đều rất thoải mái.
Đột nhiên có người hô to.
“Người của Lý gia đến!”
Mọi người quay đầu nhìn sang, thấy mấy tu sĩ trẻ tuổi đang chậm rãi bước tới.
Người dẫn đầu tràn đầy khí thế, vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường.
“Hắn ta chính là Lý Kỳ!”
“Còn có Lý Nhiên, Lý Minh, Lý Tuyết Bình nữa. Ngoài Lý Sênh Ca, bốn người xuất chiến của Lý gia đều đến đông đủ rồi”.
Có người nhận ra bọn họ.
Mấy ngày trước, ba gia tộc lớn đã công bố danh sách xuất chiến của mình.
Đây là thông lệ, cũng là để làm nóng người, thể hiện sức ảnh hưởng của gia tộc.
Tên của mười lăm người dự đã được mọi người nhớ kỹ từ lâu.
Dưới ánh nhìn của mọi người, nhóm người Lý gia chậm rãi đi tới đình nghỉ mát đã được chuẩn bị từ trước..
“Trời ạ, Lý Kỳ này đúng là có khí thế, rốt cuộc hắn ta đã có được cơ duyên gì vậy!”
Có người hô to.
Thiếu niên của thành Hắc Nha nghiêm túc gật đầu, hắn ta cảm nhận được một sự áp lực không nhỏ từ trên người Lý Kỳ.
Nhưng cô gái của thành Hoàng Diệp thì chỉ nhìn thoáng qua, sau đó khinh thường quay mặt sang chỗ khác.
“Kém quá xa”.
Nàng ta không kiêng nể gì nói một câu.
Lời này khiến một vài tu sĩ thành Vân Tiêu cảm thấy tức giận, nhưng lại không thể phản bác.
Thành Hoàng Diệp người ta mạnh hơn thành Vân Tiêu!
“Nhìn kìa! Người của Đường gia đến rồi, đó là Đường Thiếu Khanh!”
Chỉ một lát sau, lại có người hét to, dường như cố ý hô cho thiếu nữ của thành Hoàng Diệp nghe.
Nhưng cũng thật sự thu hút sự chú ý của nàng ta.
Năm người xuất chiến của Đường gia đều có mặt.
Dẫn đầu là một thiếu niên mặt hơi tròn, hắn ta không được cao, tay cầm một cây quạt xếp, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp.
Bốn người còn lại lần lượt là Đường Niệm, Đường Mộng Tiên, Đường Vô Hoa, Đường Doanh Doanh.
Tổng cộng ba nam hai ngữ.
“Đường Thiếu Khanh của chúng ta là thiên tài trẻ tuổi Hoá Khí tầng mười đấy!”
Có người cố ý nói với thiếu nữ của thành Hoàng Diệp.
Chương 70: Đừng nằm mơ
"Hừ, cũng tàm tạm", tu vi như vậy thế mà vẫn không thể khiến nàng ta động lòng.
Nhưng không ngờ rằng sau khi người nhà họ Đường ổn định chỗ ngồi, Đường Thiếu Khanh bất ngờ xông thẳng về phía thiếu nữ kia.
Vài nam tu trẻ tuổi bên cạnh thiếu nữ lập tức bước lên chắn giữa hai người họ.
"Đừng hiểu lầm, ta chỉ là tới chào hỏi mà thôi".
Đường Thiếu Khanh không chút nào hoảng loạn, khẽ cười: "Nếu ta đoán không sai thì cô chính là công chúa nhỏ của nhà họ Nhiếp tại thành Hoàng Diệp, Nhiếp Tiểu Doãn phải không?"
"Ngươi biết ta?", Nhiếp Tiểu Doãn nhướng mày.,
"Chỉ là nghe nói qua", Đường Thiếu Khanh cười đáp: "Nửa năm trước ta có mấy mắn được gặp gỡ tỷ tỷ cô là Nhiếp Phương Phỉ và vẫn luôn mong chờ có cơ hội gặp lại".
Nghe được lời này Nhiếp Tiểu Doãn đột nhiên nheo mắt lại.
"Ngươi muốn theo đuổi tỷ tỷ của ta?".
"Không, ta chỉ là…"
"Đừng nằm mơ nữa!"
Nhiếp Tiểu Doãn nở nụ cười mỉa mai: "Ngươi có biết tại thành Hoàng Diệp có bao nhiêu kẻ xếp hàng theo đuổi tỷ ấy không?"
"Trong số đó có cả những thiên tài ưu tú trước mười tám tuổi đã đột phá trúc cơ”.
“Ngươi được tính là cái thá gì?”
Trước sự châm chọc trần trụi của Nhiếp Tiểu Doãn, Đường Thiếu Khanh kinh ngạc mấp máy môi, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu cười: “Chúng ta chỉ là bạn bè mà thôi, sau khi trở về cô có thể nhắc nhở nàng ấy là vẫn nợ ta một chầu rượu đó”.
Dứt lời Đường Thiếu Khanh liền chắp tay tạm biệt rồi rời đi.
Nhiếp Tiểu Doãn khịt mũi hai tiếng, trên mặt tràn ngập kiêu ngạo.
Một màn này khiến tu sĩ của thành Vân Tiêu càng không thoải mái, không lẽ ngay cả Đường Thiếu Khanh cũng không thể khiến cô nhóc đến từ thành Hoàng Diệp này coi trọng?
Vậy còn ai có thể đây?
“Người của nhà họ Diệp đâu, sao còn chưa tới?”
“Đến thì có tác dụng gì? Hai nhà Lý Đường đều không được, không lẽ dựa vào bọn họ để tìm lại thể diện sao?”
“Đúng vậy, nói không chừng những lời đồn trước đây là thật, có lẽ nhà họ Diệp muốn từ bỏ cuộc chiến thành Vân Tiêu lần này rồi!”
Mọi người tranh cãi gay gắt.
Đúng lúc này một nhóm người chậm rãi đi vào.
“Đến rồi, bọn họ tới rồi!”
“Nhưng tại sao chỉ có hai người?”
Diệp Hoàng, Diệp Long đi phía trước, phía sau họ là một nhóm tùy tùng của bản thân.
Một hàng người tùy tiện tìm một cái đình rồi ngồi xuống.
Những người khác sôi nổi thảo luận.
“Đây thế nhưng là Hội Tuý Mộng, là dịp mấu chốt để các gia tộc cạnh tranh sức ảnh hưởng, sao nhà họ Diệp chỉ phái hai người tới?”
“Dao tiên tử đâu? Hôm nay ta tới chính là vì nàng ấy đó!”
“Ài, vốn còn muốn dựa vào nhà họ Diệp để lấy lại mặt mũi, nhưng hiện tại kết thúc rồi”.
Gương mặt Nhiếp Tiểu Doãn cũng không giấu nổi nét thất vọng, hôm nay nàng ta tới là muốn gặp ba cô gái kia của nhà họ Diệp, xem xem họ có đủ tư cách trở thành hầu nữ cho mình hay không.
Kết quả chỉ tới một người, hơn nữa ngoại trừ khuôn mặt, cũng không có điểm nào nổi bật.
Thực sự quá thất vọng.
Toàn bộ phản ứng của những người xung quanh đều rơi vào mắt Diệp Hoàng và Diệp Long.
Diệp Hoàng lắc đầu nói: “Vẫn là Cầm Dao tỷ thông minh, sớm đã né tránh loại tình cảnh này”.
"Sao ta lại có cảm giác như bị biến thành thú quý hiếm bị người người vây xem vậy?”
Diệp Long bật cười: “Làm quen là tốt rồi, những người như chúng ta sẽ thường xuyên gặp phải những tình huống tương tự như này”.
Tuổi trẻ hào kiệt, cái tên này là một niềm kiêu hãnh, cũng là một loại gông xiềng.
Diệp Hoàng gật đầu, sau khi Thiên Loan Điện dần trở nên nổi tiếng, cô bé cũng từng trải qua cảm giác này.
Chỉ là vẫn chưa quen mà thôi.
“Cầm Dao tỷ lần này thay đổi quá nhiều, giống như đột nhiên trở thành đại tỷ tỷ vậy”.
"Hiểu Hiểu cũng vậy, khi ta nhìn thấy tỷ ấy vào ngày hôm qua đúng là đã dọa ta sợ nhảy dựng mà, quả thực trông giống như một con yêu quái nhỏ vậy”, Diệp Hoàng cũng nói.
“Con bé có phải định ăn trộm thanh kiếm của muội không?”, Diệp Long cười nói: “Ta cũng gặp qua rồi, con bé muốn lấy trộm cây trường thương mà đại bá vừa tặng cho ta, chỉ là bị ta bắt tại trận”.
“Sau một tháng huấn luyện đặc biệt, mọi người đều thay đổi rất nhiều”.
“Ví dụ như muội, ta càng ngày càng nhìn không thấu rồi đó”.
Diệp Hoàng mỉm cười duyên dáng: “Như nhau, như nhau cả thôi”.
Hai người ngầm hiểu trong lòng cụng một chén.
Diệp Long bỗng kinh ngạc phát hiện ra thứ trong chén của Diệp Hoàng vậy mà là rượu.
Tại nhà họ Diệp, đặc biệt là các đệ tử nòng cốt, loại đồ vật như rượu này được kiểm soát chặt chẽ.
Đó là để tránh những nhân vật nòng cốt này xa hoa dâm dật, chìm đắm vào tửu sắc.
"Đường muội, muội đây là…”
“Là cha tặng muội”, Diệp Hoàng khẽ nhấp một ngụm, một hương thơm lập tức lưu lại nơi khoang miệng: “Người nói ta đã trưởng thành rồi”.
“Thật ngưỡng mộ muội mà”, Diệp Long tấm tắc cảm thán, lại nhìn tới nước trà trong chén của mình lập tức trở nên vô vị.
Tuy nhiên đúng lúc này một hũ rượu tinh xảo lại được đẩy tới trước mặt cậu ta.
“Cha nói chúng ta đều trưởng thành rồi”, Diệp Hoàng mỉm cười.
Diệp Long hiểu ý khẽ cười, vươn tay đổ sạch chén trà, lại tự rót đầy rượu vào chén của mình, một lần nữa cụng chén với Diệp Hoàng.
Rượu ngon thuận theo cuống họng chảy xuôi xuống dưới, thấm vào ruột gan khiến toàn thân con người ta khoan khoái.
Là linh tửu cực phẩm!
Diệp Long trong lòng chấn động, nhưng sau đó lại như bừng tỉnh.
Thứ mà đại bá tặng ra ngoài há có thể là vật tầm thường.
“Đúng rồi, Long ca”.
Uống xong rượu Diệp Hoàng mới hỏi: “Rốt cuộc thì hội Tuý Mộng này tổ chức để làm gì vậy, chúng ta cứ ngồi không như vậy sao?”
Diệp Long nấc cụt một tiếng, lưu luyến đặt xuống chén rượu: “Đương nhiên không phải”.
"Hội Tuý Mộng diễn ra kỳ thực chính là dịp các gia tộc phô trương sức ảnh hưởng mà thôi".
"Phô trương thế nào?”
“Mỗi lần đều không quá giống nhau”, Diệp Long suy nghĩ rồi nói: “Có khi là so bì tài lực, có lúc là bảo vật, nhưng đôi khi là thực lực của tùy tùng”.
“Phải xem bọn họ nói thế nào”.
Diệp Hoàng dẩu môi đáp: “Thật là nhàm chán, nghe giống như trò chơi của trẻ con vậy”.
Diệp Long cười đáp: “Ai nói không phải đâu, nhưng mọi người đều thích làm vậy, cũng không còn cách nào khác”.
“Chúng ta cứ đợi là được”.
Lúc này một tu sĩ trẻ tuổi bỗng nhiên đi tới trước đình của nhóm người nhà họ Diệp.
Phùng Chí làm tận chức trách chặn lại đường đi của hắn ta.
“Ngươi có chuyện gì?”, Phùng Chí hỏi.