Không phải tất cả lời cầu xin đều sẽ có được kết quả như mình muốn.
Huyết cầu trong lòng bàn tay Diệp Thần Phi bỗng nhiên điên cuồng xoay tròn, tỏa ra hào quang vô tận.
Lý Lưu Tô trơ mắt nhìn, khi nó xoay tròn đến một cực hạn nào đó, liền ầm ầm nổ tung!
Tất cả mọi hình ảnh như một chiếc gương, toàn bộ vỡ nứt!
Ở đầu phố thành Vân Tiêu, một đệ tử trẻ nhà họ Lý nở nụ cười đắc ý, còn người vừa mới tranh chấp với hắn ngồi dưới đất, miệng phun ra máu tươi.
Không nghi ngờ gì, hắn lại dựa vào sự cường mạnh của gia tộc, thắng được lần tranh chấp này.
Nhưng bỗng nhiên, hắn khẽ cau mày, cảm nhận được trong cơ thể mình dường như xảy ra chút bất thường.
Một đường huyết quản nhỏ bé nổi lên trên mặt.
Hắn loạng choạng quay người, nhìn xung quanh.
Nhưng tất cả mọi thứ trước mắt đã biến thành một mảng trời màu đỏ máu.
“Ta”.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng cảm giác hoa mắt đột ngột khiến trước mắt hắn tối sầm, ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi ý thức.
Huyết quản màu đỏ trên mặt dần dần sẫm dần, cuối cùng, trở thành màu đen một mảng.
Tùy tùng xung quanh vội vàng chạy đến dìu hắn đứng lên.
Nhưng lại phát hiện, hắn đã hoàn toàn không còn sự sống.
Trong vùng thuộc quyền quản lý của thành Vân Tiêu, thậm chí trong thành trì xa xôi nào đó khác, cũng đều diễn ra cảnh tượng như vậy.
Tất cả những người có liên quan đến huyết mạch nhà họ Lý thành Vân Tiêu gần như đều chết hết chỉ trong thời gian mấy hơi thở!
Trong đấu trường Đằng Vân, trên vị trí ghế ngồi nhà họ Lý là cả một sự im lặng chết chóc.
Trên đài cao.
Lý Lưu Tô tận mắt nhìn thấy liên tiếp các hình ảnh vỡ tan như vậy.
Đôi mắt ông ta đẫm máu, nhìn lên trời cao.
“Trời ơi!”
Dùng hết sức lực cuối cùng gào thét một tiếng.
Không biết là lên án Diệp Thần Phi hay là hối hận vì lựa chọn lần này của mình.
Sau đó, mất đi sự sống.
Diệp Thần Phi nhìn khuôn mặt của ông ta, khẽ lắc đầu, đứng lên.
Nhà họ Lý có rất nhiều huyết mạch đảm nhận trách nhiệm quan trọng ở rất nhiều nơi trong thành Vân Tiêu.
Lúc này đột nhiên chết hết, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc quản lý trong thành.
“Tùy Vân, Diệp Hoàng”, Diệp Thần Phi gọi.
“Có!”
Hai người cùng trả lời.
“Hai người đích thân dẫn tộc người nhà họ Diệp, ổn định hình tình thành Vân Tiêu, tiếp quản nhà họ Lý, và tất cả sản nghiệp nhà họ Đường”.
“Bắt đầu từ bây giờ, thành Vân Tiêu”.
“Chỉ có họ Diệp!”
Thành Vân Tiêu bỗng trở nên hỗn loạn.
Giữa ban ngày ban mặt, có nhân vật quan trọng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
Trong lúc hoảng loạn, mọi người đều cảm thấy đang gặp nguy hiểm, nhưng sau khi xác định, mới phát hiện, những người chết đi đều là huyết mạch nhà họ Lý!
Bọn họ thộn người, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trên phố một chiếc xe ngựa phi qua.
“Tiểu thư, chúng ta thực sự không đợi ở bên ngoài đấu trường à, đó là nhà họ Diệp đấy, khách lớn nhất của chúng ta đấy!”, một cô gái ăn mặc như thị nữ hỏi.
“Không cần đợi, kết quả đã được định sẵn”.
Cốc Vạn Tâm lười biếng dựa trên chiếc sập mềm trong xe, dù thế nào cũng không xua tan được bóng hình của người đàn ông đó trong lòng nàng.
Đại năng cảnh giới Hóa Thần đều quỳ dưới chân hắn.
Nhà họ Lý? Nhà họ Đường?
Đối với người đó mà nói, họ chẳng qua chỉ là những con kiến tiện tay thì đã có thể bóp chết mà thôi.
“Có thể thành Vân Tiêu sẽ hỗn loạn, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng”, Cốc Vạn Tâm nói.
Nha hoàn thân cận bên cạnh gật đầu.
“Hy vọng nhà họ Diệp không có chuyện gì, ta thực sự ngưỡng mộ Hoàng tiên tử, còn cả Diệp Hiểu Hiểu thổi bong bóng đó nữa, ta cũng rất thích, thực sự không hy vọng bọn họ xảy ra chuyện”, khuôn mặt nàng ta đầy lo lắng.
“Được rồi, bọn họ sẽ không có chuyện gì đâu”.
Cốc Vạn Tâm vỗ vai nàng ta.
Hôm nay Diệp Hoàng, Diệp Hiểu Hiểu và ba người khác đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho nàng.
Chỉ bởi vì bọn họ thực sự quá phi phàm.
Người như vậy, từ khi sinh ra cho đến nay Cốc Vạn Tâm chỉ từng gặp một lần.
Hắn ta tên là Thẩm Thiên Minh, thiên tài nòng cốt của Vạn Bảo các, mới chỉ hai mươi bảy tuổi, đã bước lên độ cao của cảnh giới Hóa Thần.
Nhà họ Diệp, lại có thể sánh với thế lực vạn cổ như Vạn Bảo các sao?
Nhưng nàng biết rất rõ, sự thay đổi của đám người Diệp Hoàng chỉ vì một người.
Diệp Thần Phi.
“Có lẽ, ta có thể thử cháu gái trong nhà”.
Cốc Vạn Tâm trầm tư.
Bên ngoài đấu trường Đằng Vân.
Rất nhiều người đều đang lo lắng chờ đợi, cuộc giao đấu giữa ba gia tộc lớn rốt cuộc có kết quả thế nào.
Bỗng nhiên, mấy bóng hình bắn ra từ trên không trung đấu trường, nhanh chóng bay khắp bốn phương tám hướng.
“Là Hoàng tiên tử!”
Có người nhận ra một trong những người dẫn đầu.
“Bọn họ đều không sao, tốt quá rồi!”
“Chắc hẳn gia chủ nhà họ Diệp cũng không sao phải không?”
“Nói thừa!”
Mọi người hoan hô, cách làm việc và cả thực lực của người nhà họ Diệp đã chiếm được sự ngưỡng mộ của rất nhiều người, bọn họ không muốn một gia tộc như vậy diệt vong tại đây.
“Ấy thế mà lại có kết quả như vậy, rốt cuộc hắn đã làm được bằng cách nào”.
Văn thúc thấy không hiểu, ông ta không thể tưởng tượng, Diệp Thần Phi làm sao sống sót được trong tay ba đại năng Nguyên Anh.
Có lẽ nhà họ Diệp cũng che giấu thực lực.
“Nhóc con, nữ thần mà ngươi ngưỡng mộ, e rằng sẽ không dễ dàng”.
Văn thúc nhìn Mễ Phong vẫn còn u mê, quay người bỏ đi.
Chương 87: Khởi đầu mới
“Đi thôi, thắng thua đã rõ”.
Trương Đông nhìn người nhà họ Diệp đi xa, cất bước rời đi.
“Học trưởng, ai thắng thế?”
“Chắc chắn là người nhà họ Diệp thắng rồi!”
Mấy thanh niên khác vội vàng đi theo.
Trương Đông gật đầu: “Quay về chuẩn bị, ngày mai đi thăm hỏi nhà họ Diệp”.
Đấu trường Đằng Vân.
Diệp Thần Phi hạ lệnh một tiếng, tất cả thành viên nòng cốt nhà họ Diệp đều rời đi, chuẩn bị dập tắt hỗn loạn trong thành, tiếp quản thành Vân Tiêu.
Đứng trên đài cao, Diệp Thần Phi quay đầu nhìn Đường Chính.
Lúc này, Đường Chính đã không còn vẻ ngạo mạn như trước đó, ngồi dưới đất, toàn thân bất lực, vẻ mặt hoang mang.
Mỗi một người nhà họ Lý chết đi đều giống như một cây kim đâm vỡ sự gan dạ của ông ta.
Diệp Thần Phi không phải kẻ mạnh mà ông ta có thể tưởng tượng.
Khi Diệp Thần Phi nhìn qua, ông ta đột nhiên chột dạ.
“Diệp gia chủ, ta sai rồi!”
Đường Chính cất giọng run rẩy.
“Sai chỗ nào?”, Diệp Thần Phi bỗng nhếch miệng cười.
“Ta”.
Đường Chính ngẩn người, sau đó vội nói: “Ta không nên nghe lời ma quỷ của Lý Lưu Tô, ta không nên bị tiền tài che mờ đôi mắt, ta không nên đối đầu với ngươi, ngươi tha cho ta đi, tha cho con cháu đệ tử nhà họ Đường đi!”
Đường Chính quỳ dưới đất, dập đầu như giã tỏi.
Nước mắt nước mũi cũng sắp văng lên giày của Diệp Thần Phi rồi.
“Những người hôm nay đến đây muốn đối phó với đệ tử nhà họ Diệp đều phải chết”, Diệp Thần Phi lên tiếng nói.
Trán Đường Chính đầy máu, nhìn Diệp Thần Phi.
Ông ta đã nghe ra ý của câu nói này.
Nhà họ Đường sẽ không như nhà họ Lý, thảm hại đến mức bị diệt trừ tất cả huyết mạch.
“Chỉ có điều, người nhà họ Đường, huyết mạch nhà họ Đường còn lại, vĩnh viễn không được tu luyện”.
“Ta cho ông thời gian một chén trà để suy nghĩ”, Diệp Thần Phi nói.
Đường Chính cúi đầu, ánh mắt mơ hồ.
Đối với họ mà nói, không được tu luyện có gì khác biệt với cái chết?
Ông ta dần nắm chặt nắm đấm.
Nhưng một lát sau, liền buông xuống.
Vẫn tốt hơn là chết.
Làm người bình thường, từ nay cách xa thị phi của giới tu luyện, có lẽ cũng là hạnh phúc.
Nhưng ông ta muốn tranh thủ lần cuối cùng.
“Diệp gia chủ, đám Thiếu Khanh không biết kế hoạch ngày hôm nay”.
Diệp Thần Phi nhìn chằm chằm ông ta, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Ông có mười người, tự quyết định đi”.
Cơ thể Đường Chính run lên, sau đó cúi lạy.
“Cảm ơn tiền bối cho toại nguyện!”
Trong mắt ông ta chảy ra nước mắt đục ngầu.
Một lúc sau, một tờ giấy viết mười cái tên xuất hiện trên tay Diệp Thần Phi.
Hiển nhiên Đường Thiếu Khanh được nằm trong danh sách.
Nhưng điều khiến Diệp Thần Phi thấy kinh ngạc là Đường Chính không viết tên mình vào đó.
Những người trên đó đều là đệ tử trẻ xuất sắc nhất nhà họ Đường.
“Quyết định rồi?”, Diệp Thần Phi hỏi.
“Quyết định rồi”, Đường Chính thấp giọng nói.
Diệp Thần Phi gật đầu, hắn không muốn nói nhiều, bây giờ, hắn là kẻ ác.
Bất luận nói gì cũng là giả tạo.
Đã quyết định giết, thì cứ giết là được.
Hắn đưa tay ra.
Đường Chính hiểu ý, cắn ngón tay, cơ thể run run, đưa huyết dịch đến lòng bàn tay của Diệp Thần Phi.
Sau đó, hắn búng ngón tay.
Trên vị trí ghế ngồi nhà họ Đường, mười thanh niên bỗng có thể hoạt động, bọn họ tỏ vẻ mặt sợ hãi, hét lớn.
“Cha!”
“Gia chủ!”
Mấy người Đường Thiếu Khanh nhìn Đường Chính trên đài cao, hoảng hốt bất an.
“Thiếu Khanh, quay về đi, buông bỏ tất cả, dẫn dắt người trong tộc, từ nay rời khỏi thành Vân Tiêu, vĩnh viễn không quay lại!”, Đường Chính chậm rãi nói.
Trên khuôn mặt Đường Thiếu Khanh đầy vẻ bi thương.
“Cha”, hắn nghẹn ngào lên tiếng.
“Cút!”, Đường Chính nổi giận hét lên.
Đường Thiếu Khanh không nói gì, hai chân quỳ dưới đất, dập đầu mạnh ba cái về phía đài cao.
Sau đó đứng lên, dẫn theo mấy người nhà họ Đường còn lại, rời đi mà không quay đầu lại.
Lúc hắn ta vừa bước ra khỏi đấu trường, phía sau xuất hiện tiếng nổ bức bối.
Liếc mắt nhìn, chỗ ngồi nhà họ Đường máu chảy thành sông.
“Thiếu Khanh ca”, Đường Mộng Tiên nghi ngờ lên tiếng nói.
“Quay về!”
Đường Thiếu Khanh thấp giọng quát, không quay đầu, sải bước về phía trước.
Lúc này, cả đấu trường chỉ còn lại hai người Diệp Thần Phi và Đường Chính.
Diệp Thần Phi xòe bàn tay, trong huyết cầu trên lòng bàn tay đã được khắc lên một dấu ấn màu đen.
Đó là một loại nguyền rủa huyết mạch, cho thêm ý chí thiên đạo, trên thế giới này, không ai có thể phá giải.
“Lời nguyền sẽ có tác dụng sau ba ngày, những người sống sót nhà họ Đường có đủ thời gian vượt qua thời khắc nguy hiểm nhất vừa bắt đầu”, Diệp Thần Phi nói.
Đường Chính không viết tên mình vào danh sách, Diệp Thần Phi rất tán thưởng.
Cho nên mới để cho họ thời gian ba ngày.
“Cảm ơn!”
Đường Chính phủ phục dưới đất, bất động.
Đã tự xử quyết.
Lúc này, nhà họ Lý và nhà họ Đường hoàn toàn bị loại tên khỏi thành Vân Tiêu.
Diệp Thần Phi khẽ thở dài, bay lên trời cao.
Thành Vân Tiêu ở dưới chân hắn dần dần thu nhỏ.
Toàn bộ bố trí kiến trúc trong thành đều hiện rõ trong mắt hắn.
Ba gia tộc lớn chiếm vị trí trung tâm nhất, nhưng nhà họ Diệp có diện tích nhỏ nhất.
Diệp Thần Phi bỗng đưa tay, khép hai ngón thành kiếm, viết một chữ “Diệp” lớn trong không trung.
Hoàn tất nét bút cuối cùng, hào quang vô tận tỏa ra bốn phía từ con chữ, đại đạo ầm ầm, thiên địa cùng chấn rung!
Một chùm sáng màu trắng từ chính giữa chữ tỏa ra, chiếu rọi trung tâm thành Vân Tiêu, vùng đất của ba gia tộc lớn.
“Bắt đầu từ hôm nay, nơi này là nhà họ Diệp”.
“Một khởi đầu mới”.
Chương 88: Loạn lạc
Trong đại đạo eo hẹp tối tăm.
“Bành!” môt tiếng, cánh cửa sắt dày nặng bị người khác đập mở từ bên ngoài, một bóng hình vút qua.
Đó là một thanh niên trẻ, khuôn mặt đầy máu, miệng thở hổn hển, trong mắt đều là nỗi sợ hãi.
Hắn chạy thục mạng, không ngừng chuyện xuyên loạn lên trong thông đạo dưới lòng đất phức tạp, liên tiếp đập mở từng cánh cửa sắt.
Vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại.
Dường như phía sau lưng hắn có hồng thủy mãnh thú vậy.
Cuối cùng hắn đến trước một bức tường đá xanh bóng sáng.
Thanh niên trẻ vồ lên mặt tường chân tay hoảng loạn, lấy ra một vật tinh xảo hình tròn ra từ trong lòng, ấn lên trên, ngón tay ấn vào cơ quan bên trên.
Cùng với tiếng “rắc rắc” vang lên, đá xanh sáng bóng lại xuất hiện một vết nứt nho nhỏ.
Sau đó chậm rãi lan rộng.
“Tách tách, tách tách”.
Đột nhiên, nơi sâu trong thông đạo truyền ra tiếng bước chân khiến người ta lạnh sống lưng.
Thanh niên trẻ bỗng quay đầu, đồng tử co lại, không đợi khe nứt mở rộng, dùng sức lực toàn thân điên cuồng chen vào bên trong.
Xương sườn cũng sắp gãy rời!
“A!”
Cuối cùng hắn chen vào trong, ngã nhào xuống đất.
Hắn ngẩng đầu lên, nơi này là một không gian dưới lòng đất rộng lớn, đèn sáng trưng, hương thơm thoang thoảng.
Ở chỗ chính giữa nhất bày ba cỗ quan tài cổ xưa, cỗ quan tài bên trái đã bị đánh mở.
“Lão tổ, mau cứu ta! Cứu gia tộc của người đi!”
Thanh niên trẻ lớn tiếng gào hét, lăn bò dưới đất đến lên quan tài, cố hết sức đập mạnh vào quan tài.
Nhưng không có ai trả lời hắn.
“Lão tổ! Mọi người mau tỉnh lại đi!”
Thanh niên trẻ dùng lực đánh vào quan tài, trán cũng dập chảy cả máu, cuối cùng, nắp quan tài đóng chặt bị hắn đập ra một khe nứt dài rộng.
Một luồng tử khí từ bên trong bay ra.
Vẫn không có ai đáp lại.
“Tách tách”.
Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, trên khuôn mặt thanh niên trẻ đã hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Hắn quay người lại, chậm rãi dựa ngồi bên cạnh quan tài, nhìn chằm chằm cánh cửa đá xanh được mở ra.
Cùng với tiếng bước chân sát gần, một bóng hình mặc áo choàng màu tím xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
“Thì ra đây chính là gia tài của nhà họ Lý các ngươi”.
Diệp Hoàng đi vào trong, nhìn ngó xung quanh.
Mấy chục người tùy tùng đi theo phía sau.
“Chẳng trách gọi là gia tài, nơi này cách mặt đất ít nhất cũng phải đến mấy chục trượng đấy”.
Cô bé bước đến trước ba cỗ quan tài, đứng phía trước thanh niên trẻ.
“Ngươi không phải huyết mạch nhà họ Lý phải không, tại sao lại gọi họ là lão tổ?”, Diệp Hoàng cúi người nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, hỏi.
Ánh mắt thanh niên trẻ né tránh, thấp giọng nối: “Cô cô của ta là chính phòng của tam lão gia nhà họ Lý”.
Diệp Hoàng hiểu ra, thì là ra ngoại thích.
Khi cô bé và nhị thúc Tùy Vân lùng giết đến nhà họ Lý.
Cả nhà họ Lý chỉ còn lại ngoại thích và một đám người ngoài được gọi đến từ bên ngoài.
Bọn họ rối loạn, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Sự xuất hiện của Diệp Hoàng, không còn nghi ngờ, đã dẫn đến sự tấn công điên cuồng của bọn họ.
Nhưng dưới thực lực Nguyên Anh kỳ của nhị thúc, không có người nào có thể ngăn được sư tấn công của người nhà họ Diệp.
Gần như trong phút chốc, thất bại liên tiếp, biến thành trò chơi mèo đuổi chuột giữa người truy giết và kẻ bị truy giết.
Diệp Hoàng đang truy giết thanh niên trẻ trước mặt, chạy theo hắn đến không gian dưới lòng đất này.
“Tha cho ta đi, ta chỉ là”.
“Keng!”
Kiếm quang lóe lên.
Thanh niên trẻ đầu lìa khỏi xác, lăn dưới đất.
Diệp Hoàng thu trường kiếm, trong mắt không hề có chút thương xót.
Nếu lão tổ nhà họ Lý thực được gọi tỉnh dậy, thì người phải chết sẽ là cô bé và tất cả mọi người phía sau cô bé.
Diệp Hoàng đứng thẳng người lên, ngắm nhìn quan sát không gian được con người tạo ra.
“Dùng bạo liệt phù cho nổ tung toàn bộ đi”.
“Nhà họ Diệp chúng ta không cần ‘gia tài’ chôn dưới lòng đất như này”.
Một lát sau.
Đại đại chấn rung, cùng với tiếng ầm ầm lớn, phần lớn kiến trúc dưới lòng đất nhà họ Lý ầm ầm đổ sập.
Diệp Hoàng và Diệp Tùy Vân đứng cạnh nhau, nhìn tất cả trước mắt.
“Trước nay ta chưa từng nghĩ trong cuộc đời ta lại có ngày có thể nhìn thấy nhà họ Lý bị hủy diệt”, Diệp Tùy Vân khẽ cảm thán.
“Mấy người Diệp Long đường ca và Báo thúc đến nhà họ Đường, chúng ta có cần chạy qua đó không?”, Diệp Hoàng hỏi.
“Không cần”.
Diệp Tùy Vân ngẩng đầu, nhìn chữ “Diệp” khổng lồ lơ lửng trên không trung, miếng ngọc bội ở giữa hông lấp lánh hào quang yếu ớt.
Khi chữ đó xuất hiện, ông ta đã cảm nhận được miếng ngọc bội đại diện cho gia tộc để làm việc đã xảy ra thay đổi.
Đã biến thành một miếng ngọc chí bảo có thể công có thể thủ!
Nhà họ Lý và nhà họ Đường hiện nay đã không có ai là đối thủ của họ.
Trên phố của thành Vân Tiêu đã rất hỗn loạn.
Nhà họ Lý đột ngột diệt vong, nhà họ Đường cũng loạn lạc trong nháy mắt, đang bỏ chạy khắp nơi.
Các cửa hàng trong thành vốn thuộc về hai gia tộc này cũng đóng cửa toàn bộ, thu dọn hành trang, chuẩn bị bỏ đi.
Trong một cửa hàng đan dược xa hoa, chiếc nhẫn trữ vật trên tay một người trung niên gày gò không ngừng phát sáng, tất cả chai lọ xung quanh đều bay vào trong nó.
Khi dọn sạch sẽ cửa hàng, hắn mới vội vã chuẩn bị bỏ đi.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa của cửa hàng người người ta đập mở, mấy bóng hình chặn trước mặt hắn.
Người dẫn dầu chính là Diệp Cầm Dao.
“Đỗ đại sư?”
Sau khi Diệp Cầm Dao nhìn thấy người đó liền ngẩn người.
Chương 89: Bàn đồ
Người trung niên này chính là Đỗ Hải Thăng, đại sư luyện đan ngũ phẩm chấp giáo nhiều năm ở nhà họ Diệp, cuối cùng phản bội bỏ đi.
Lúc đó, Đỗ Hải Thăng âm thầm thỏa hiệp với nhà họ Lý, bỏ đi trong lúc nhà họ Lý khó khăn nhất, còn đưa theo một tốp học đồ ưu tú.
Và cả rất nhiều bí mật.
Vốn tưởng rằng hai ngươi sẽ không gặp nhau nữa, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây.
Trong cửa hàng của nhà họ Lý.
“Là Tiểu Cầm à”.
Nhìn đám người này, Đỗ Hải Thăng không quá căng thẳng, cười ha ha nói: “Thật không ngờ, ngươi có thể đạt đến thành tựu ngày hôm nay”.
“Ta cũng không ngờ, ông lại nhào vào trong lòng kẻ địch của chúng ta”, Diệp Cầm Dao nói.
Bầu không khí lập tức nặng nề.
“Ta vốn không phải người nhà họ Diệp các ngươi!”
Đỗ Hải Thăng bỗng kích động, lớn tiếng nói: “Ta chỉ là khách khanh của các ngươi mời mà thôi, có người đưa ra đãi ngộ tốt hơn, ta bỏ đi cũng là điều bình thường!”
“Con người đi lên chỗ cao, nước chảy chỗ trũng!”
Diệp Cầm Dao lạnh lùng nhìn ông ta, trong mắt không có chút cảm xúc.
“Đó không phải là lý do để ông bán thông tin của người nhà họ Diệp cho nhà họ Lý”.
Đương nhiên, ba đại sư nhà họ Diệp cùng ra đi, không phải chỉ tổn thất thầy chấp giáo.
Điều quan trọng nhất là, bọn họ đã bán rất nhiều bí mật của nhà họ Diệp.
Đỗ Hải Thăng trầm mặc, ông ta không thể phủ nhận những chuyện này.
Phản bội chính là phản bội.
Bầu không khí giữa hai người càng lúc càng nặng nề, trông như sắp rút đao chĩa về nhau.
“Ầy”.
Diệp Cầm Dao lắc đầu thở dài.
“Bất kể nói thế nào, ngươi đã từng là thầy luyện đan của ta”.
“Ta không muốn ra tay với ngươi”.
“Để lại tất cả mọi thứ, rời khỏi thành Vân Tiêu đi”.
Nói xong, Diệp Cầm Dao đưa tay ra.
“Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không còn chút ân tình nào”.
Đỗ Hải Thăng sầm mặt, sờ chiếc nhẫn trữ vật trên tay.
Ở bên trong nó, là toàn bộ tiền tài trong cửa hàng, đủ để ông ta tiêu xài cả đời.
Nhưng đối diện với người nhà họ Diệp cường mạnh, ông ta muốn mang nó đi cũng có rất ít khả năng.
Một lát sau, Đỗ Hải Thăng cũng thở dài, tháo chiếc nhẫn trữ vật ra.
Sau đó cất bước tiến lên, đặt vào lòng bàn tay của Diệp Cầm Dao.
“Tiểu Cầm, ngươi là học trò thông minh nhất mà ta từng dạy”.
“Trước khi đi, ta dạy ngươi một chuyện”.
“Vĩnh viễn đừng đánh giá thấp sự nham hiểm của lòng người!”
Bỗng nhiên, vẻ mặt Đỗ Hải Thẳng vụt lên sắc xảo, móc ngón tay thành vuốt tóm về phía cổ của Diệp Cầm Dao.
Ông ta là cường giả cảnh giới Kim Thân, khoảnh cách gần như vậy, mấy người phía sau Diệp Cầm Dao cũng không kịp ra tay.
Chỉ cần bắt được cô bé, ông ta chắc chắn có thể mang theo tiền tài rời khỏi thành Vân Tiêu!
Ông ta ra tay rất nhanh, lập tức bóp cổ Diệp Cầm Dao.
Đột nhiên, một chùm sáng chiếu lên mặt ông ta, động tác của ông ta bị dừng tại đó.
Một chiếc gương xuất hiện trong tay Diệp Cầm Dao.
“Trước nay ta chưa từng đánh giá thấp”.
“Xin lỗi, Đỗ đại sư”.
Diệp Cầm Dao nói xong, Đỗ Hải Thăng bị chiếc gương Hồng Trần chiếu xuống, liền già đi với tốc độ mất thường có thể thấy.
Cuối cùng, biến thành một xác chết khô héo, ngã xuống đất.
Bên ngoài thành Vân Tiêu, một đoàn mấy chục người đang vội vã nhanh chóng chạy về phương xa.
Chạy khoảng mấy chục dặm mới giảm tốc độ.
“Người nhà họ Diệp không đuổi theo chứ?”
“Không, xem ra bọn họ đã tha cho chúng ta, nhưng bây giờ chúng không còn đồng nào trên người!”
“Thiếu Khanh ca, chúng ta phải làm thế nào?”
Đường Thiếu Khanh đứng phía trước nhất, quay đầu nhìn thành Vân Tiêu chỉ còn lại bóng dáng.
“Rời đi”.
Hắn ta quay người, đi về phía trước.
Trong thư phòng gia chủ nhà họ Diệp.
Trên bàn bày một trận bàn hình bát giác, mỗi một góc của trận bàn đều nạm một viên linh thạch thượng phẩm chói mắt, các đường bản đồ trận pháp phức tạp nối liên tám viên linh thạch với nhau.
Diệp Thần Phi truyền một luồng linh lực, cả trận bàn bỗng được điểm sáng.
Một thành trì quen thuộc xuất hiện trên trận bàn, có thể nhìn thấy hình dáng.
Chính là thành Vân Tiêu.
Diệp Thần Phi đánh ra pháp quyết, thành Vân Tiêu hư ảo trước mặt bỗng mở rộng lớn, tất cả lầu các, con đường, đều hiện ra, cuối cùng dừng lại ở quần thể kiến trúc của ba gia tộc lớn.
“Sao cứ có cảm giác là khoa học kỹ thuật tương lai?”
Diệp Thần Phi thấy kỳ lạ, trận bàn này được tìm thấy trong kho báu của nhà họ Đường.
Thực ra nó là một tấm bản đồ của thành Vân Tiêu, nhưng là một bản đồ nổi 3D toàn diện.
Khiến người ta kinh ngạc.
Còn rất nhiều đồ vật tương tự như vậy được tìm ra trong kho báu của hai gia tộc lớn.
Có ván bay chuyên dùng để đi đường, có lầu các đơn giản trong nháy mắt đã có thể xây dựng, thậm chí còn có thể dùng để matxa, có nồi sắt lớn có thể nấu cơm tự động.
Chúng không có tác dụng gì với tu luyện chiến đấu, nhưng lại rất tác dụng hỗ trợ rất lớn trong cuộc sống.
Thật đúng là làm mới nhận thức của Diệp Thần Phi về giới tu luyện.
Giới tu luyện không phải chỉ có tu luyện và đánh đánh giết giết ư?
Nhưng sau đó hắn cũng nghĩ thông suốt.
Nền văn minh của thế giới này, nói ít cũng phải hơn trăm ngàn năm.
Mặc dù phong cách chủ yếu là tu luyện và phi thăng, nhưng về phương diện cuộc sống, đương nhiên cũng không thể tụt hậu.
Ví dụ như thực phẩm, vì nguyên liệu thực phẩm phong phú, đồ ngon nhiều đến mức dọa người, kiếp trước không thể so sánh với nó.
Mong ước muốn nếm thử món ngon thiên hạ của Diệp Thần Phi, thực sự không dễ hoàn thành.
“Đại ca”.
Lúc này, Tùy Vân từ bên ngoài đi vào.
“Sao thế?”
Diệp Thần Phi không ngẩng đầu, tiện miệng hỏi.
“Về cơ bản là đã ổn định rồi”.
Chương 90: Đập đi xây lại
Tùy Vân nói: “Lúc ban đầu, thực sự rất hỗn loạn, rất nhiều cửa hàng của nhà họ Lý và nhà họ Đường đột nhiên không có người trông coi, rất nhiều người đều nhân cơ hội này cướp bóc trộm cắp”.
“Nhưng sau khi chúng ta tiếp quản, phần lớn mọi chuyện đã được dập tắt”.
“He he, cũng may đám nhóc đó, mấy tháng trước đưa về rất nhiều tu sĩ, nếu không muốn tiếp quản cả thành Vân Tiêu, đúng là không dễ dàng”.
Việc quản lý một toà thành, không có người thì không được.
Tốp tán tu được chiêu mộ gần đây có vai trò rất quan trọng.
“Hiện giờ thành Vân Tiêu chỉ còn lại nhà họ Diệp chúng ta, phần lớn tu sĩ đều tranh giành muốn gia nhập gia tộc chúng ta đấy”.
“Rất nhiều người còn ngầm gọi thành Vân Tiêu là ‘Diệp thành’ rồi”, vẻ mặt Tùy Vần đầy hưng phấn.
Cảnh tượng này đúng là nằm mơ cũng chưa từng mơ thấy.
“Ta vẫn là câu nói đó, phân rõ ràng cấp bậc”.
“Phải phân biệt đối xử với những người gia nhập hiện giờ với tốp người trước đó, đừng có ra chiêu đối xử bình đẳng gì đó”, Diệp Thần Phi nói.
Tùy Vân gật đầu, ở lâu trên vị trí cao, đương nhiên ông ta hiểu, đối xử bình đẳng, thực ra chỉ là một bát thuốc độc trông có vẻ vô cùng tươi ngon thôi.
“Đúng rồi, đại ca, đã lục soát hết phía nhà họ Lý và nhà họ Đường rồi, những tòa nhà kiến trước của họ cũng có tổn hại ở mức độ khác nhau”.
“Đặc biệt là nhà họ Lý, không gian dưới lòng đất nổ tung, sập hơn một nửa, vậy phải xử lý thế nào?”
Tùy Vân hỏi.
Diệp Thần Phi giơ tay, dừng bản đồ trận bàn ở quần thể kiến trúc của ba gia tộc.
Bản đồ vẫn chưa được cập nhật, cho nên tất cả tòa nhà kiến trúc trên đó vẫn lành lặn không tổn hại.
Vị trí của ba gia tộc nằm ở đại đới trung tâm thành Vân Tiêu, chiếm diện tích rất lớn.
Trong đó nhà họ Diệp chỉ chiếm khoảng một phần năm.
“San bằng tất cả, xây dựng lại”, Diệp Thần Phi nói.
Tùy Vân lập tức ngẩn người: “Đại ca, ở trong đó còn có rất nhiều tòa nhà nguyên vẹn”.
“Ta biết”.
“Ta chỉ thấy chúng ngứa mắt thôi”.
Diệp Thần Phi bình thản nói.
Tùy Vân không khỏi ngạc nhiên.
“Còn nữa, sau khi san bằng tất cả, lấy nhà họ Diệp làm trung tâm, xây dừng một sân viện mới, bây giờ nhà đông người, hơi chật rồi”.
Tay của Diệp Thần Phi vẽ một vòng tròn lớn trên bản đồ.
Diện tích của nó gấp mười lần nhà họ Diệp hiện giờ!
“Đại ca, có phải quá lớn rồi không, người trong nhà không đông đến mức đó chứ?”, Tùy Vân cảm thấy hơi khoa trương.
“Sau này chắc chắn càng ngày càng đông”.
Diệp Thần Phi nhìn ông ta một cái”: “Ta nghe nói, đệ muội đã có tin vui rồi?”
Tùy Vân đỏ bừng mặt, lúng túng cười: “Ha ha, cái đó, dạo này gia tộc phát triển mạnh, trong lòng rất vui vẻ”.
“Có thêm người là chuyện tốt”.
Diệp Thần Phi nói: “Ta rất hy vọng, các đệ có thể tranh thủ thời gian, nghiên cứu bắt nguồn của sinh mệnh”.
“Hiểu không?”
Tùy Vân toát mồ hôi, liên tục nói: “Hiểu rồi hiểu rồi”.
Diệp Thần Phi lắc đầu, về chuyện nam nữ, thế giới này vẫn còn chưa cởi mở như kiếp trước.
Sau đó, hắn lại nhìn sang bản đồ.
Vừa nhìn qua, bố trí tòa nhà kiến trúc thành Vân Tiêu rất hỗn loạn.
Ngoằn ngoèo khúc khửu, còn có rất nhiều con đường đứt đoạn, khiến người ta nhìn rất khó chịu.
Suy nghĩ một lúc, Diệp Thần Phi tiện tay vung ra hai đường thẳng, lấy nhà họ Diệp làm trung tâm, phân chia cả thành trì thành bốn phần.
“Xây dựng bốn con đường lớn ở đây nối liền bốn phía”.
“Sau đó tìm người thiết kế trình độ cao, sắp xếp bố trí tòa nhà kiến trúc trong thành lại một lượt”.
“Yêu cầu của ta, sạch sẽ, gọn gàng, giao thông thuận tiện, rõ chưa?”
Vẻ mặt Tùy Vân vô cùng đặc sắc.
“Đại ca, huynh muốn san bằng toàn bộ tòa thành này rồi xây dựng lại một lượt ư?”
“Có gì không thể?”
Diệp Thần Phi nói: “Tòa thành hỗn loạn thế này, ta nhìn mà thấy phiền, thiết kế lại từ đầu cho ta”.
Nói mãi nói mãi, hắn lại phát hiện, vị trí nhà họ Diệp hình như không ở trung tâm tòa thành, hơi lệch về bên trái, cho nên dẫn đến nếu lấy nó làm trung tâm để vẽ dấu cộng, thì không đối thẳng với bốn cửa thành.
Vậy phải làm thế nào?
“Tùy Vân à, đệ xem bức tường này, nó lớn nhưng không tròn”.
“Cũng san bằng rồi xây lại đi, nhất định phải làm cho thật tròn cho ta”, Diệp Thần Phi nghiêm túc nói.
Tùy Vân hoàn toàn thộn người.
Ông ta không biết rốt cuộc đại ca muốn làm gì.
Ông ta cũng không dám hỏi.
Nhưng đại ca làm việc, nhất định có lý trong đó, với cảnh giới của mình chắc chắc rất khó nhìn thấu.
Làm theo là được!
“Được, đệ đi làm ngay!”
Chẳng phải chỉ là tường thành hình tròn sao, thành Vân Tiêu chúng ta phải làm một bức tường đặc biệt nhất trên đại lục!
Nhưng Tùy Vân không biết là, đại ca hắn chỉ mắc chứng cưỡng ép mà thôi.
“Được rồi, cứ vậy trước đã”, Diệp Thần Phi rời mắt khỏi bản đồ, chỉ sợ mình lại nghĩ ra điểm gì.
“Đúng rồi, những thế lực khác trong thành, dạo này thế nào?”
Trong thành Vân Tiêu, ngoại trừ ba gia tộc, còn có ba thế lực khác ảnh hưởng rất lớn.
Thứ nhất là Vạn Bảo các.
Nơi này là nơi trung tâm tập trung các tu sĩ, ngày nào cũng có cả biển người.
Thứ hai là Túy Mộng lâu.
Tửu lầu quy cách nhất thành Vân Tiêu, còn kèm theo một Tuý Mộng Viên.
Thứ ba là Vân Hương Uyển.
Vùng đất pháo hoa mê hồn, không cầm giải thích nhiều.
“Hai ngày nay Vạn Bảo Các có hành động gì?”, Diệp Thần Phi hỏi.
“Không làm gì”, Tùy Vân nói: “Từ sau cuộc chiến thành Vân Tiêu, Vạn Bảo Các vẫn rất yên tĩnh, người trong các gần như không ra khỏi cửa, vô cùng thận trọng”.
Diệp Thần Phi gật đầu, người phụ nữ Cốc Vạn Tâm này rất thông minh, nếu mình không nhiều lời, nàng tuyệt đối không thể nào tự làm gì.
“Bảo Cốc Vạn Tâm ngày mai đến tìm ta”.
Người phụ nữ này vẫn có giá trị hợp tác.
“Túy Mộng lâu và Vân Hương Uyển đó thì sao?”
Tùy Vân trả lời: “Vân Hương Uyển cũng rất an phận, chỉ có điều ông chủ của Túy Mộng lâu hình như hơi không kiềm chế được rồi”.
“Thuộc hạ báo cáo, hắn đã thu mua mảnh đất gần đó, có lẽ muốn mở rộng quy mô”.
Diệp Thần Phi sờ cằm, suy nghĩ một lúc.
“Ngày mai gọi họ đến hết đi”.
“Trò chuyện về cuộc đời”.