“Ta có một ngàn điểm cống hiến ban đầu, không biết là nhiều hay là ít?”
“Ta cũng là một ngàn, hình như điểm cống hiến ban đầu của hầu hết mọi người đều là một ngàn”.
Những người trẻ tuổi tụ tập với nhau tìm hiểu về chính sách lần này.
“Xem xem làm thế nào để nhận được cống hiến”.
“Này, mỗi lần đột phá một tầng trong Luyện Khí Kỳ có thể nhận được một trăm điểm cống hiến!”
“Đúng vậy, đột phá cảnh giới Hóa Khí có thể trực tiếp nhận được ba ngàn điểm cống hiến”.
“Ôi trời, trở thành luyện đan sư nhất phẩm cũng nhận được ba ngàn điểm cống hiến!”
“Úi, giúp bà cụ qua đường, mười điểm cống hiến?”
“Thu hút một nhân tài cho gia tộc, năm trăm điểm cống hiến!”
“Sinh con, năm ngàn điểm cống hiến, việc này”.
Mọi người xem rồi xem, phát hiện tiêu chuẩn đột nhiên thay đổi.
Một số người biết qua về tiêu chuẩn điểm cống hiến của các môn phái, nhìn chung đều đi kèm với hệ thống nhiệm vụ, chỉ khi hoàn thành một nhiệm vụ nào đó mới có thể nhận được điểm tích lũy hoặc điểm cống hiến tương ứng.
Nhưng các tiêu chí nhà họ Diệp cái gì cũng có!
Chưa từng nghe qua sinh con cũng có thể tính là cống hiến.
Bọn họ có thể đoán được trong tương lai không xa, nhân khẩu nhà họ Diệp nhất định sẽ tăng chưa từng có từ trước đến nay.
“Đừng vui mừng quá sớm, chúng ta còn chưa biết cần phải có bao nhiêu điểm cống hiến mới có thể đổi được những tài nguyên quý giá kia”, có người dội một gáo nước lạnh.
Mọi người bỗng im lặng.
Đúng vậy, cũng không có tác dụng gì nếu nó quá đắt.
“Đi xem thử thôi”.
“Haizz, ta hy vọng một ngàn điểm cống hiến của ta có thể đổi được một cuốn võ kỹ trung phẩm hoàng cấp”.
Mọi người bắt đầu đổ về ba Đường lớn vừa mới mở cửa.
Sau khi nhìn thấy giá được ghi chú trong đó, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
“Mẹ kiếp! Một cuốn công pháp hạ phẩm hoàng cấp, vậy mà chỉ cần mười điểm cống hiến!”
“Trời ạ, bên trong còn có công pháp huyền cấp, một ngàn điểm cống hiến có thể đổi được một cuốn, đáng tiếc mỗi người chỉ được đổi hai cuốn”.
“Biết đủ đi, trước đây không có cơ hội như này đâu, hơn nữa ăn nhiều nuốt không trôi đấy”.
“Linh kiếm hoàng cấp hạ phẩm cũng chỉ cần năm mươi điểm cống hiến, hu hu, ta cuối cùng cũng là người có linh kiếm rồi!”
Tất cả mọi người đều chấn động.
Giá của những tài nguyên quý giá đó quá là yêu thương rồi!
Gần giống như cho không vậy.
Tất cả mọi người đều hát bài ca ngợi gia tộc và gia chủ thân yêu Diệp Thần Phi.
“Tỷ, đại bá của chúng ta quả thực quá đẹp trai!”
Bên ngoài Linh Khí Đường, một thiếu nữ buộc hai bím tóc dài hai bên hào hứng nói.
Cô bé cầm một thanh trường kiếm lấp lánh ánh sáng trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve nó, giống như nó là thứ đẹp nhất trên thế giới.
“Hiểu Hiểu, đây là linh khí huyền cấp, cẩn thận đừng để bị thương”, một thiếu nữ khác lớn hơn một chút nói với vẻ bất lực.
“Dao tiên tử yêu quý, muội không thế đâu!”
Diệp Hiểu Hiểu chưa nói xong đã kêu lên một tiếng, trên ngón tay ứa ra giọt máu đỏ tươi.
Cô bé vội vàng cho ngón tay vào miệng.
Diệp Cầm Dao lắc đầu không nói nên lời.
“Chúng ta chỉ có một ngàn điểm cống hiến, muội thoáng cái đã tiêu hết, quả thực có hơi lãng phí”.
Diệp Hiểu Hiểu ngậm ngón tay, nói: “Không lãng phí, nó có duyên với muội, sau này nhất định có thể phát huy được sức mạnh lớn nhất trong tay muội”.
“Chỉ đáng tiếc muội đã đột phá quá sớm, nếu đột phá cảnh giới Hóa Khí muộn hơn vài ngày, thì có thể nhận thêm ba ngàn điểm cống hiến rồi”.
“Hừ, nhưng không sao, muội là Diệp Hiểu Hiểu, cũng có thể tiến bộ vượt bậc ở cảnh giới Hóa Khí, sẽ đạt được rất nhiều điểm cống hiến”.
Diệp Hiểu Hiểu nói rất nhiều, ở một bên lảm nhảm không ngừng.
Diệp Cầm Dao lại tương đối yên lặng, chỉ nghe cô bé lải nhải
“Đúng rồi, tỷ”.
Ngón tay Diệp Hiểu Hiểu cuối cùng cũng ngừng chảy máu, nói: “Muội nghe nói Diệp Long ở biên giới thanh danh cũng rất vang dội, hơn nữa có rất nhiều người trong gia tộc đều tập trung ở chỗ huynh ấy, thế lực rất lớn”.
“Chúng ta chỉ có hai người, hay là cũng tìm một vài người đến trợ giúp, bằng không chúng ta chắc chắn sẽ bị huynh ấy đè bẹp!”
Diệp Cầm Dao liếc cô bé một cái, lắc đầu nói: “Chúng ta đều đang chiến đấu vì gia tộc, hà tất phải tranh cao thấp, làm tốt việc của mình là được”.
Nghe thấy cô bé nói vậy, Diệp Hiểu Hiểu liền bĩu môi, nói: “Tỷ ấy, không màng danh lợi gì cả”.
“So với nhà họ Diệp, am ni cô càng thích hợp với tỷ hơn”.
“Bỏ đi, tỷ không tìm thì muội tìm”.
“Ừm, muội cảm thấy có thể lôi kéo Hoàng tỷ trước, mặc dù thực lực của tỷ ấy rất kém, nhưng tốt xấu gì cũng là con gái của gia chủ”.
“Với sự hào phóng như hiện tại của đại bá, nói không chừng còn có thể kiếm thêm được một thanh linh kiếm huyền cấp trên người tỷ ấy”.
“Muội muội Tử Hàm nhà tứ thúc cũng không tệ, mười ba tuổi đã ở Luyện Khí tầng mười, gần bằng một nửa phong cách của muội rồi”.
“Hi hi, chúng ta có thể thành lập Nữ Tử Thiên Đoàn nhà họ Diệp để trấn áp đám người Diệp Long đó!”
“Nhưng Diệp Thiến thì bỏ đi, là một tên cuồng huynh mình, không thể tách khỏi Diệp Long”.
Thế hệ trẻ nhà họ Diệp sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn vài ngày, lại lên đường tới biên giới.
Diệp Hoàng cũng đi theo bọn họ.
Hai ngày trước, cô con gái nhỏ nhà Diệp Tùy Báo là Diệp Hiểu Hiểu đã chủ động đến mời Diệp Hoàng.
Đồng thời thề son sắt trước mặt Diệp Thần Phi sẽ tuyệt đối đảm bảo an toàn cho Diệp Hoàng, bảo hắn cứ yên tâm.
Còn nói Diệp Thần Phi càng ngày càng đẹp trai.
Đúng là lời khen ngợi ngút trời.
Diệp Thần Phi đương nhiên biết cô bé này muốn làm gì, cũng không vạch trần, tặng cho cô bé và Diệp Cầm Dao mỗi người một chiếc vòng tay huyền cấp thượng phẩm.
Diệp Hiểu Hiểu suýt chút nữa nhảy cẫng lên vì vui mừng.
Sau đó, Diệp Thần Phi kéo hai cô bé đến một bên, dặn dò bọn họ không được bởi vì thân phận của Diệp Hoàng mà kiêng nể, con bé cần phải làm gì thì cứ bảo con bé làm.
Chương 32: Công pháp thông dụng
Như vậy mới có thể mang lại hiệu quả rèn luyện tốt hơn.
Sau khi mấy người rời đi, Diệp Thần Phi quay lại thư phòng, xem sách cổ.
Hắn đã giao dịch hai lần với Cốc Vạn Tâm, đã mua một số lượng lớn võ kỹ công pháp, và tu luyện tâm đắc.
Hắn đã hiểu đại khái về hệ thống tu luyện của thế giới này.
Thời xa xưa, người phàm đắm mình trong nhật nguyệt tinh quang, hấp thu tinh hoa của trời đất vào cơ thể, trở thành lớp loài người đầu tiên có sức mạnh siêu phàm.
Ở thời đại đó, thiên phú là thứ duy nhất.
Sau đó, tổ tiên loài người trong quá trình đấu tranh với yêu thú ma quỷ, dần tìm ra con đường tự tu luyện.
Họ bắt chước cách tu hành của yêu thú, nuốt linh khí của trời đất tăng cường sức mạnh của bản thân.
Cũng chính từ thời điểm đó, sự tồn tại siêu phàm của linh khí chính thức lọt vào tầm mắt của loài người.
Sau này, với sự phát triển không ngừng, con đường tu luyện bắt đầu được nâng cao dần, các cấp tu luyện được phân chia rất rõ ràng và tỉ mỉ.
Hơn nữa nghề sinh ra từ tu luyện cũng có những bước phát triển nhảy vọt.
Chẳng hạn như luyện đan thuật, trận pháp, phù triện…
Có thể nói là trăm hoa đua nở, giống như bầu trời đầy sao.
Nhưng trong tình huống này, đã xuất hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
“Có quá nhiều loại, quá phức tạp, quá tinh tế, không có một tiêu chuẩn thông dụng có thể phù hợp cho tất cả mọi người học”, Diệp Thần Phi lắc đầu nói.
Mỗi người trên thế giới đều không giống nhau, những người khác nhau luyện những công pháp khác nhau, cũng có ít nhiều sự khác biệt.
Chính vì vậy, mỗi người đều phải tìm cho mình công pháp phù hợp nhất để tu luyện.
Nếu tìm được, có thể phát huy hết khả năng của mình.
Nhưng nếu không tìm được, hoặc do phán đoán sai mà chọn sai công pháp, rất có thể sẽ trở thành kẻ tầm thường chẳng có tài cán gì suốt cuộc đời.
Mà do sự phân bổ tài nguyên không đồng đều nên tình trạng này diễn ra phổ biến.
“Nếu có một công pháp tương đối thông dụng, ai cũng đều có thể luyện tập được, vậy thì…”
“Bất kỳ ai trên thế giới cũng sẽ có tiềm lực vô hạn”.
“Thế giới này, e rằng sẽ càng thêm tuyệt vời”.
Diệp Thần Phi im lặng suy nghĩ, hắn đến từ một thế giới khác, có tầm nhìn và quan niệm khác.
Ở thời đại đó của mình, có một thứ tồn tại gọi là giáo dục cơ sở.
Trước khi vào trung học phổ thông, tất cả mọi người đều được nhận một nền giáo dục trí thức như nhau, học sơ qua tất cả các môn học.
Lúc học trung học phổ thông, mới phân thành hai hướng khác nhau là khoa học xã hội và khoa học tự nhiên.
Sau khi lên đại học sẽ được chia nhỏ hơn thành nhiều chuyên ngành khác nhau.
Sau đại học càng chia nhỏ hơn.
Cũng giống như rất nhiều cành lá trên một cái cây lớn, mỗi cành đều có tương lai vô hạn.
Bộ phận quan trọng nhất của cây lớn này chính là thân cây.
Diệp Thần Phi muốn tạo ra một cái thân cây như vậy.
“Bắt đầu từ linh khí trước”.
Diệp Thần Phi duỗi tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một khí tức ấm áp màu trắng, biến hóa thành nhiều hình dạng khác nhau.
Khí tức, gốc rễ của nó thật ra là một loại năng lượng.
Một loại năng lượng rất kỳ lạ.
Năng lượng này có thể bị bất kỳ vật thể nào hấp thu, nếu vật thể hấp thu có trí tuệ, sẽ tận dụng nó, biến nó thành sức mạnh của mình.
Luyện Khí Kỳ chủ yếu là hấp thu linh khí, đả thông kinh mạch, bước đầu tôi luyện cơ thể.
Hóa Khí Kỳ lại là tôi luyện thêm linh khí, hình thành khí vân trong đan điền, kiểm soát sức mạnh của linh khí.
Diệp Thần Phi sẽ thay đổi hai giai đoạn này trước.
“Tất cả các công pháp thật ra đều là linh khí chuyển động trong cơ thể”.
“Chuyển vận theo quỹ đạo thông qua các đường kinh mạch khác nhau, một chút khác biệt rất nhỏ cũng sẽ dẫn đến sự khác biệt rất lớn về kết quả”.
“Có công pháp cứng rắn ngang tàng, có công pháp lại vô cùng nhẹ nhàng, còn có một số công pháp có những thuộc tính đặc biệt của riêng chúng”.
“Hơn nữa, kinh mạch trong cơ thể mỗi người đều có chút khác biệt, kết hợp lại với nhau là một việc vô cùng phức tạp”.
Diệp Thần Phi khẽ cười, thông dụng kiêng kị nhất là phức tạp rồi.
Mặc dù hệ thống kinh mạch của cơ thể con người giống như lưới trời, nhưng có chín mạch chính, ai cũng có.
Nếu lấy chín mạch chính làm cơ sở, khả năng cao sẽ tạo ra một công pháp có thể thích hợp cho tất cả mọi người tu luyện.
“Chín mạch chính, mỗi mạch đều rất rộng, giống như con đường thênh thang, hải nạp bách xuyên”.
“Nhưng hải nạp bách xuyên cũng có nghĩa là năng lượng hấp thu vào sẽ khá hỗn tạp, phải có một hệ thống thanh lọc”.
Diệp Thần Phi nghĩ tới đây liền vung tay, tạo thành một tấm màn sáng cực lớn trước mặt, trên đó hiện rõ chín mạch chính của cơ thể người.
Bên trên chúng nối với trung tâm thần hồn của cơ thể.
Bên dưới chúng nối với trung tâm đan điền của cơ thể.
Phía sau chúng được nối mờ nhạt với một đám năng lượng màu xanh lá cây.
Đó là bản chất của sinh mệnh loài người.
Một chút sai sót có thể làm tổn hại đến bản chất của sinh mệnh, đó là lý do tại sao không ai dám cùng lúc tấn công chín mạch chính.
Nhưng Diệp Thần Phi thì khác, thần hồn vô lượng có thể khiến hắn dễ dàng nhìn thấu những thứ căn bản nhất.
“Giai đoạn đầu tiên là đả thông chín mạch chính này”.
“Vừa hay tương ứng với Luyện Khí Kỳ trong hệ thống tu luyện truyền thống”.
“Sau đó dùng mạch chính nuôi trở lại thân xác, tinh luyện đan điền, tinh luyện và tích trữ năng lượng, tương ứng với cảnh giới Hóa Khí”.
Chương 33: Tài năng nở muộn
Hai mắt Diệp Thần Phi đột nhiên tỏa ra chấm ánh sáng.
Nhìn kỹ, hình như có dải thiên hà rực rỡ trong đó, không ngừng bị chôn vùi, lại không ngừng tái sinh.
Hắn đã bắt đầu suy diễn.
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Diệp Thần Phi ở trong thư phòng nghiên cứu gần hai tháng.
Lần trước thăng cấp Thí Thần Cửu Kiếm lên một cấp độ cao hơn rất nhiều, cũng chỉ tốn thời gian một ly trà mà thôi.
Có thể thấy độ khó của lần này lớn như nào.
Trong khoảng thời gian này, Tùy Vân đã đến tìm hắn mấy lần, Diệp Hoàng cũng đã trở về một lần, muốn gặp Diệp Thần Phi một chút, nhưng đều bị một thế lực vô hình chặn lại, hoàn toàn không thể vào được thư phòng.
Bọn họ đoán rằng Diệp Thần Phi đang bế quan.
Hai tháng sau, ánh sao trong mắt Diệp Thần Phi cuối cùng cũng từ từ mờ đi, tấm màn sáng trước mặt đã hóa thành một cuốn sách phát sáng, chậm rãi khép lại trang cuối cùng.
“Hừ, cuối cùng cũng xong”.
Diệp Thần Phi thở ra một hơi thật dài, lúc bắt đầu hắn cũng không nghĩ mình sẽ mất nhiều thời gian như vậy để tạo ra công pháp này.
“Đặt một cái tên nào”.
Diệp Thần Phi cười nhìn cuốn sách trước mặt, giống như đang nhìn đứa con của mình.
Công pháp này là một hệ thống tu luyện hoàn toàn mới.
Năng lượng mà nó sử dụng không chỉ giới hạn ở linh khí.
Tinh hoa của trời đất, cội nguồn của vạn vật, thậm chí cả yêu khí, ma khí đều là những thứ mà nó có thể hấp thu và tận dụng.
Sau khi suy nghĩ, Diệp Thần Phi duỗi ngón tay ra và khắc ba ký tự lớn lên cuốn sách.
“Nguyên Thủy Công”
Trong thư phòng của gia tộc, Diệp Tùy Vân đang báo cáo tình hình trong thời này cho Diệp Thần Phi.
Sau hai tháng bế quan, trong gia tộc không xảy ra chuyện gì lớn.
Thú triều ở các vùng biên giới về cơ bản đã lắng xuống, hầu hết các thành phần cốt cán đã rút về.
Chỉ để lại thế hệ trẻ, tham gia dọn dẹp yêu thú, đồng thời vâng theo chỉ thị của Diệp Thần Phi thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với các tu sĩ phổ thông khác.
Vì chưa có ai làm từng làm như vậy nên hiệu quả rất rõ ràng.
Trong vòng chưa đầy ba tháng, những thành trì trong phạm vi quản lý của nhà họ Diệp đã đánh giá nhà họ Diệp tăng lên rất nhiều bậc, thậm chí một số nơi còn coi nhà họ Diệp giống như thần thánh.
“Thần thánh?”
“Ta không muốn biến nhà họ Diệp thành thánh địa gì đó”, Diệp Thần Phi bĩu môi, mục đích của hắn là xây dựng một thế lực đủ mạnh, danh tiếng hay gì đó chỉ là thứ yếu.
“Có tu sĩ nào chọn gia nhập nhà họ Diệp? Thực lực thế nào? Thiên phú ra sao?”, Diệp Thần Phi hỏi.
“Quá nhiều!”
Diệp Tùy Vân cười nói: “Hiện giờ đã có hàng trăm tu sĩ tự đến thành Vân Tiêu chỉ để gia nhập dưới trướng gia tộc”.
“Hầu hết bọn họ đều ở cảnh giới Luyện Khí, về phần thiên phú, bọn họ có phần không đồng đều lắm”.
Diệp Thần Phi xua tay nói: “Không đồng đều thì không đồng đều, chúng ta không phải môn phái, cần xem thiên phú làm gì”.
“Thế giới cũng cần những người yếu thế để đảm nhận một số nhiệm vụ bình thường”.
“Đệ phân rõ chức trách của bọn họ, cố gắng đảm bảo mọi người có thể ngồi vào vị trí mà họ nên ngồi”.
Diệp Tùy Vân cau mày nói: “Đại ca, ý của huynh là nhận tất cả bọn họ?”
“Tất nhiên nhận tất cả bọn họ”, Diệp Thần Phi nói, “Cung cấp cho bọn họ một môi trường tu luyện tốt, đừng keo kiệt về mặt tài nguyên, khởi đầu tốt, mọi việc về sau mới càng thuận lợi”.
Diệp Tùy Vân tỏ ý đã hiểu, lại cười nói: “Đệ ước tính trong vài năm tới, tổng số nhân khẩu của gia tộc sẽ tăng gấp vài lần, theo đệ được biết, một số con em trẻ tuổi cũng đã làm rất tốt, đã thu phục cho mình rất nhiều người đi theo”.
“Những ai?”, Diệp Thần Phi cười nói: “Đệ đang nói đứa nhỏ đó nhà đệ à”.
Trước khi gia tộc công bố chính sách này, Diệp Khiêm đến tìm mình, bày tỏ ý tưởng tương tự.
Diệp Thần Phi vẫn rất lạc quan về cháu trai này.
“Ha ha ha!”, Diệp Tùy Vân cười nói: “Không chỉ có Diệp Khiêm, mấy đứa như Diệp Long, Diệp Cầm Dao, bởi vì thực lực vượt trội, cũng thu phục được rất nhiều người đi theo”.
“À đúng rồi, còn có Diệp Hoàng”.
“Diệp Hoàng, Cầm Dao, Hiểu Hiểu, Tử Hàm, và một số cô gái khác trong gia tộc đã thành lập một tổ chức tên là Thiên Loan Điện, hiện tại thế lực rất lớn, tên tuổi lẫy lừng ở vùng biên giới”.
“Thủ lĩnh của Thiên Loan Điện là Diệp Cầm Dao và Diệp Hoàng, nhưng huynh cũng biết, Diệp Cầm Dao là một đứa trẻ không màng đến danh lợi, cho nên về cơ bản là Diệp Hoàng phụ trách quản lý”.
“Bọn họ dựa vào thực lực xuất sắc của mình đã thu phục được một số lượng lớn những tản sĩ đi theo”.
Diệp Thần Phi hơi kinh ngạc.
Không ngờ mấy cô bé trong gia tộc cũng có lòng hiếu thắng.
Con gái vậy mà lại có thể trở thành thủ lĩnh của bọn họ, có lẽ là do thân phận một phần, thực lực của con bé chắc hẳn cũng đã tiến bộ vượt bậc.
“Đại ca, đệ còn muốn hỏi huynh, sao thực lực của Tiểu Hoàng lại đột nhiên tăng mạnh như vậy, hơn hai tháng đã đột phá đến Luyện Khí tầng mười hai, thật đáng sợ!”
“Hơn nữa sức chiến đấu của con bé cũng không thể coi thường, nghe nói ngay cả Diệp Long cũng chưa chắc thắng được, xem ra, trận đấu thành Vân Tiêu mấy tháng nữa cũng phải suy xét thêm con bé vào danh sách”.
Trên mặt Diệp Tùy Vân hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi, bởi vì biểu hiện của Diệp Hoàng thực sự quá xuất sắc.
“Tài năng nở muộn”, Diệp Thần Phi nói.
“Thật sao?”, Diệp Tùy Vân cười ha ha, nháy mắt với Diệp Thần Phi nói: “Có lẽ một số con cháu khác trong gia tộc cũng có khả năng nở muộn, đệ nghĩ huynh có thể quan tâm một chút”.
Rõ ràng ông ta không hoàn toàn tin lời Diệp Thần Phi.
Cũng phải, sự thay đổi của Diệp Hoàng quá rõ ràng, nếu nói không liên quan đến Diệp Thần Phi, sẽ không ai tin.
Chương 34: Bốn thanh niên
“Trông cái dáng vẻ như vớ được vàng của đệ kìa”, Diệp Thần Phi lắc đầu nói: “Chờ đợt rèn luyện này kết thúc, đúng lúc có thể xem coi ai có giá trị để bồi dưỡng, khi đó ta nhất định sẽ đối đãi đặc biệt hơn”.
Diệp Tùy Vân cười hì hì mãi không ngừng, đáp được.
Nói thế nào thì đứa con cả Diệp Long của ông ta cũng sẽ chiếm được một chỗ.
“Đúng rồi, ta bế quan hai tháng, không đưa linh thạch tháng này cho đệ, không có xảy ra vấn đề gì chứ?”, Diệp Thần Phi hỏi.
“Ặc, không có, không có”.
Tùy Vân nói: “Khi đó huynh đưa tổng cộng một 18,2 tỷ linh thạch lận mà, may là huynh bế quan, nếu không đệ thật sự không thể tiêu hết từng đó linh thạch”.
Khi đó Diệp Thần Phi giao cho ông ta một nhiệm vụ, đó là tiêu hết số linh thạch ấy trong vòng một tháng.
Điều đó khiến Tùy Vân lo sốt vó hết cả lên.
Thật sự không có chỗ tiêu mà!
“Xem chút tiền đồ đó của đệ kìa”, Diệp Thần Phi cũng không định ép buộc ông ta, cứ từ từ thong thả là được.
Nhưng chuyện này khiến hắn nhận ra một vấn đề, nhỡ mà hắn lại đột ngột bế quan, hơn nữa còn bế quan trong khoảng thời gian tương đối dài, thì dòng tiền của gia tộc nhất định sẽ có vấn đề.
Ít nhất là không thể phát triển theo đúng tiến độ hắn mong muốn.
Nghĩ nghĩ một lát, Diệp Thần Phi lại đưa cho Tùy Vân một cái túi trữ vật.
“Trong này có 1 tỷ viên linh thạch thượng phẩm, đệ giữ lại, sau này cứ tự động phân chia chi tiêu”.
“Ta cũng chỉ có một yêu cầu, phải cố gắng cho gia tộc hoàn cảnh và tài nguyên tu luyện tốt nhất trong phạm vi hợp lý”.
“Tu luyện, mở rộng, sẽ là vấn đề của chúng ta trong một khoảng thời gian rất dài sắp tới, đệ phải quản lý cho thật tốt”.
Diệp Thần Phi cực kỳ nghiêm túc nói.
Tùy Vân run run giơ hai tay nhận lấy túi trữ vật.
Một tỷ viên linh thạch thượng phẩm, nó tương đương với 1000 tỷ linh thạch bình thường đó!
Ông ta lớn từng này tuổi đầu rồi mà đến nay vẫn chưa được thấy từng này tài sản.
“Đại ca cứ yên tâm, đệ nhất định sẽ phát huy khả năng của nó đến mức cao nhất!”, Tùy Vân cũng cực kỳ nghiêm túc.
Ông ta hiểu túi chứa linh thạch này không chỉ là tài sản tiền bạc mà còn là sự tin tưởng Diệp Thần Phi dành cho mình, cùng với thứ trách nhiệm nặng nề.
Diệp Thần Phi khẽ gật đầu.
“Đúng rồi, cái người ở Vạn Bảo các gì đó, Cốc Vạn Tâm, gần đây có đến tìm đệ không?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Trước đó bọn họ đã giao ước, cứ nửa tháng nàng sẽ mang một lượng vật tư đến, thế mà hẹn xong thì bên này hắn lại bế quan.
“Có tới”.
Tùy Vân lấy ra ba chiếc nhẫn, nói: “Người đó để lại những thứ này, nhờ chuyển lại cho huynh”.
“Bên trên có trận pháp phong ấn, đệ không mở ra được”.
Diệp Thần Phi nhận lấy mấy chiếc nhẫn, tiện tay hóa giải phong ấn, bên trong là một đống bảo vật, cùng với bảng giá kèm theo.
“Chúc mừng Diệp gia chủ xuất quan nha!”
Bên trong còn có một thần niệm nàng để lại cùng nụ cười khẽ.
“Cũng thú vị đấy”, Diệp Thần Phi khẽ nhếch miệng.
Lần trước bọn họ đã thỏa thuận với nhau, cứ nửa tháng Cốc Vạn Tâm sẽ đưa tài nguyên đến đây một lần.
Thế mà hắn lại bất ngờ bế quan hai tháng.
Nào ngờ nữ nhân này vẫn dựa theo giao ước, mang đồ đến đây.
Nên biết rằng nàng là một các chủ, lượng tài nguyên lớn như thế nhưng không có linh thạch thu về, chắc chắn áp lực đè trên đầu nàng còn nặng hơn cả núi.
“Biết kinh doanh quá”.
Diệp Thần Phi nhìn bảng giá bên trong, vẫn giảm mười phần trăm như trước, tổng cộng hơn 430 tỷ linh thạch.
Hắn lấy hết đồ trong một chiếc nhẫn, sau đó dùng thần niệm Cốc Vạn Tâm để lại, tạo thành trận pháp mới, đây là phong ấn mà chỉ mình nàng mới mở ra được.
Sau đó, hắn đưa nhẫn cho Tùy Vân.
“Bên trong hai chiếc nhẫn này là tài nguyên, đệ có thể thoải mái xử lý”.
“Sau đó tìm một người đến Vạn Bảo các tìm Cốc Vạn Tâm, đưa chiếc nhẫn này cho nàng”.
Tùy Vân gật đầu, nhận lấy ba chiếc nhẫn.
Thấy số lượng tài nguyên bên trong, ông ta cũng không bất ngờ gì mấy, đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Bây giờ tâm lý ông ta đã vững vàng lắm rồi.
Sau đó hai người lại bàn bạc một số chuyện lặt vặt khác rồi Tùy Vân đứng dậy rời đi.
Nhưng đi chưa được bao lâu ông ta đã quay ngược trở về.
“Suýt chút nữa quên mất, hơn một tháng trước có bốn thanh niên đột nhiên đến tìm huynh, nói là mọi người đã gặp nhau ở đỉnh núi cao Thanh Cổ”, Tùy Vân nói.
“Có hả? À đúng rồi".
Diệp Thần Phi nhớ ra, cái hôm hắn độ kiếp đã tiện tay cứu vớt vài thanh niên suýt bị trâu húc chết.
Vì thấy có duyên nên đã cho bọn họ một lời hứa hẹn.
“Được, sắp xếp một chút đi, bọn họ đều không tệ”, Diệp Thần Phi nói.
Bỗng nhiên, trong đầu hắn hiện lên một vầng hào quang.
“Đợi đã!”
Diệp Thần Phi sờ cằm, nói: “Đệ bảo họ cùng nhau vào đây gặp ta đi”.
Phương pháp tu luyện vừa mới khai sáng.
Phải có người thử xem hiệu quả của nó thế nào chứ.
Trong đình viện, dưới tàng cây liễu có ba nam một nữ, bốn thanh niên trẻ ngoan ngoãn đứng trước mặt Diệp Thần Phi, vẻ mặt lúng túng.
“Ở đây có quen không”, Diệp Thần Phi ngồi trước bàn đá, thong thả uống trà.
“Đã quen rồi ạ, không có vấn đề gì”, thanh niên tóc dài tên Phùng Chí lắp bắp nói: “Người Diệp gia rất tốt với nhóm bọn ta, thật sự rất tốt, cho chỗ nghỉ chân lại cho cơm ăn nước uống, trước đó vài ngày có đi làm vài việc cho gia tộc, tài nguyên tu luyện thu được rất nhiều”.
Diệp Thần Phi cười cười: “Không cần phải lo lắng quá”.
“Nhắc mới nhớ, ta vẫn chưa biết tên của các ngươi”.
Phùng Chí vội vàng nói: “Tiểu nhân là Phùng Chí, đây là Mã Phương, chính là người lần trước suýt chết”.
“Hắn tên Vu Bằng Nghĩa, nàng là Liễu Hồng”.
Bốn người cung kính nói: “Kính chào Diệp tiền bối”.
Diệp Thần Phi khoát tay: “Chúng ta có thể gặp nhau ở Cao Lĩnh đó cũng xem như hữu duyên, không cầu phải e dè quá như thế”.
Chương 35: Tùy Hổ trọng thương
“Hôm nay gọi các ngươi đến đây là muốn các ngươi giúp ta một việc”.
Phùng Chí chắp tay nói: “Ân cứu mạng không biết phải đền đáp thế nào, tiền bối có việc gì cứ dặn dò, dù lên núi cao xuống biển lửa cũng không chùn bước!”
Ánh mắt bọn họ hết sức kiên quyết, là tác phong của nhân sĩ giang hồ.
“Có gì đâu, có gì đâu mà”.
Diệp Thần Phi dừng lại một chút, nói: “Tu vi của mọi người đều là Luyện Khí kỳ đúng không”.
Phùng Chí gật đầu.
“Là thế này, chỗ ta có một công pháp tên là Nguyên Thủy Công, đó là một phương pháp tu luyện hoàn toàn khác với hệ thống sẵn có”.
“Ta cực kỳ quan tâm đến khả năng phát triển của công pháp này, nhưng vì chưa có ai tu luyện nên kết quả cụ thể vẫn chưa rõ”.
“Nói cách khác, ta cần có người đứng ra làm người thử nghiệm”.
“Các ngươi cứ cân nhắc thử đi, nếu sẵn sàng, ta sẽ đích thân hướng dẫn các ngươi tu luyện”.
“Tất nhiên, nếu các ngươi không muốn cũng chẳng sao, các ngươi vẫn có thể ở lại Diệp gia, làm những việc muốn làm”.
Diệp Thần Phi trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
Với một đám tiểu tử Luyện Khí kỳ, hắn cũng không muốn giấm diếm làm gì.
Dù họ không chịu thì hắn cũng có thể chọn một vài người trong gia tộc ra.
Cứ dùng sự chân thành và trung thực để đối đãi với nhau thôi, đâu cần phải tính toán âm mưu chi nhiều.
Nhưng đối mặt với sự thành thật của hắn, nhóm Phùng Chí lại im lặng.
Tu lại một công pháp khác là một quyết định cực kỳ khó khăn, nhất là khi Diệp Thần Phi đã nói rõ, đây là một hướng tu luyện hoàn toàn khác.
Có nguy cơ rủi ro rất cao.
Nhỡ đâu xảy ra bất kỳ chuyện gì, thì đời họ xem như tiêu tùng.
Diệp Thần Phi cũng không sốt ruột, chậm rãi uống trà, cũng chờ đợi sự lựa chọn của bọn họ.
Rất lâu sau đó, bỗng nhiên có một người bước về phía trước, sau đó quỳ một gối xuống.
Là tiểu tử tên Mã Phương.
“Tiền bối, mạng ta là do ngài cứu về, tiểu nhân thân phận thấp hèn, không biết phải báo đáp ân tình này thế nào”.
“Bây giờ tiền bối cần đến, tất nhiên ta sẽ đồng ý không chút do dự!”
“Ta sẵn sàng thử công pháp mới của ngài!”
Vẻ mặt Mã Phương hết sức kiên quyết, có thể thấy hắn ta đã quyết định rõ ràng rồi.
Ngay sau đó, Phùng Chí cũng bước tới, cười nói: “Đại trượng phu nói lời phải giữ lấy lời, ta đã nói sẽ không chùn bước, há có thể một miệng hai lời?”
“Tiền bối, ta cũng sẵn sàng thử!”
Hai người nói xong, Liễu Hồng và Vu Bằng Nghĩa bèn tiến tới, sánh vai với họ.
Thái độ cũng hết sức rõ ràng.
Diệp Thần Phi tươi cười, bốn thanh niên này cho hắn cảm nhận được cái gọi là nghĩa khí giang hồ gì đó.
Đây là một đức tính mà rất ít người có được.
“Đừng hối hận nhé?”
“Tất nhiên là không rồi!”, Phùng Chí nói như chém đinh chặt sắt.
“Được, chúng ta lập tức bắt đầu thôi”.
Diệp Thần Phi đứng dậy, thần niệm khổng lồ được thả ra, bao trùm lấy bọn họ, tất cả mọi bí mật trong người họ đều hiện lên không sót chút gì.
Phùng Chí: Luyện Khí tầng thứ tám, thiên phú tầm trung.
Mã Phương: Luyện Khí tầng thứ sáu, thiên phú khá thấp.
Liễu Hồng: Luyện Khí tầng thứ sáu, thiên phú khá thấp.
Vu Bằng Nghĩa: Luyện khí tầng thứ bảy, thiên phú tầm trung.
Phùng Chí và Liễu Hồng có căn cơ khá ổn, hai người còn lại thì hơi yếu hơn một chút.
Nhưng theo Diệp Thần Phi thì tất cả đều rối tinh rối mù.
Đó là tình hình chung của tán tu.
Họ tìm kiếm công pháp rất khó khăn, làm sao để ý đến việc nó có thích hợp hay không.
“Phùng Chí và Mã Phương, hai ngươi hãy xóa đi hết tất cả tu vi sẵn có, bắt đầu tu luyện lại một lần nữa”.
“Liễu Hồng, Vu Bằng Nghĩa, hai ngươi giữ nguyên phương thức tu luyện cũ, tu luyện đồng thời với Nguyên Thủy Công”.
Diệp Thần Phi nói: “Ta sẽ truyền dạy những triết lý của Nguyên Thủy Công cho các ngươi, sau đó các ngươi sẽ tự mò mẫm tu luyện”.
“Yên tâm, ta sẽ đích thân quan sát các ngươi, cứ thoải mái tu luyện, không cần phải lo sợ nguy hiểm gì”.
Diệp Thần Phi nhanh chóng sắp xếp xong tất cả mọi thứ.
Hắn chia bốn người thành hai nhóm, một nhóm bắt đầu từ con số không, một nhóm kết hợp với phương thức tu luyện sẵn có.
Bắt đầu từ con số không thì chẳng có gì để nói, tu luyện kết hợp là để những người khác cân nhắc khi chuyển hướng về sau này.
Quá trình bốn người họ bắt đầu tu luyện thì Diệp Thần Phong không có ý định tham gia vào, để họ tự mò mẫm tìm tòi.
Như thế mới có thể đạt được những số liệu thử nghiệm chính xác nhất.
Sau đó, Diệp Thần Phi lại tiến hành rót kiến thức cho bốn người họ, truyền toàn bộ triết lý của Nguyên Thủy Công vào sâu trong linh hồn.
Làm thể để bớt đi thời gian tìm hiểu công pháp.
Sau đó, bốn người bắt đầu tu luyện ngay trong viện.
Diệp Thần Phi ở bên cạnh hộ pháp, cẩn thận quan sát quá trình tu luyện của bốn người, tình trạng vận hành linh khí cùng với các loại biến hóa của cơ thể.
Hơn nữa, căn cứ theo những biến hóa này, xác định và hoàn thiện những chi tiết nhỏ của Nguyên Thủy Công.
Con đường tu luyện hoàn toàn mới này ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Mãi đến khi trời tối, lần tu luyện đầu tiên mới dừng lại.
“Về hãy nghỉ ngơi cho khỏe, tổng kết lại những vấn đề trong quá trình tu luyện, không được thử tu luyện một mình để tránh xảy ra vấn đề đáng tiếc”.
“Ta sẽ nhanh chóng sắp xếp cho các ngươi nơi ở gần hơn một chút”.
Diệp Thần Phi dặn dò.
Tất cả đều được tiến hành hết sức thuận lợi.
Nhưng khi trời tối, Tùy Vân bỗng nhiên vội vã chạy tới.
“Đại ca, xảy ra chuyện rồi!”
Vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.
“Huynh bảo đệ cử người đến Vạn Bảo các tiến hành giao dịch, đệ đã cử Tùy Hổ đi”.
“Nhưng sau khi giao dịch, trên đường về nó đã bị một đám người tập kích”.
“Tài nguyên mang từ Vạn Bảo các về đã biến mất không còn, Tùy Hổ trọng thương hôn mê!”
Tin tức bất ngờ ập đến khiến Diệp Thần Phi nhíu mày.