“Nhưng có một vấn đề, mấy đại sư lục phẩm đó cũng không dễ mời đến gia tộc, không biết rốt cuộc nhà họ Diệp đã bỏ ra cái giá lớn như nào”.
“Bất luận như thế nào, trận đấu thành Vân Tiêu nửa năm sau, nhà họ Đường chúng ta tuyệt đối không thể bị hai nhà kia vượt mặt!”
Người nhà họ Đường cũng rất nghi ngờ, không biết hành động lần này của Diệp Thần Phi rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Cả thành Vân Tiêu đều xôn xao vì nhà họ Diệp đột nhiên đầu tư mạnh vào tài nguyên tu luyện.
Nhưng người khởi xướng việc này, Diệp Thần Phi lại đang ngồi dưới gốc cây liễu trong sân, trên tay cầm một cuốn sách cổ dày, vừa xem vừa nhàn nhã uống trà.
Con gái Diệp Hoàng thì ở một bên, chăm chỉ luyện tập kiếm thuật cơ bản.
Buổi sáng, Diệp Thần Phi đã đưa cho Diệp Hoàng hai cuốn công pháp đã được cải tiến.
Có điều nền tảng của con gái quả thật có hơi kém, chỉ có thể để con bé học kiếm thuật cơ bản trước.
Đương nhiên, Diệp Thần Phi có phương pháp độc đáo của riêng mình.
Hắn đã loại bỏ những cặn bã, chắt lọc những tinh hoa của rất nhiều kiếm thuật, đúc kết thành một môn kiếm thuật hoàn toàn mới.
“Kiếm thuật cơ bản – Hoàng”.
Đừng thấy cái tên khá nhảm nhí, nhưng kiếm thuật này còn uyên thâm hơn không biết bao nhiêu lần so với những kiếm quyết nhập môn bình thường đó.
Nó có thể giúp một người hoàn toàn không biết gì về kiếm thuật nhập môn ở mức cao nhất, hơn nữa có thể rèn luyện rất tốt tư thế kiếm thuật, thậm chí còn có tác dụng tăng cường thể chất, tăng cường khả năng phối hợp của cơ thể.
Quan trọng nhất là nó được Diệp Thần Phi tạo ra phù hợp với thể chất của Diệp Hoàng.
Chỉ mới luyện một giờ, nhưng Diệp Hoàng đã rất ra dáng, hoàn toàn không giống với dáng vẻ non nớt lúc mới cầm kiếm nữa.
Sau khi việc tu luyện của con gái đi vào nề nếp, Diệp Thần Phi ngồi ở một bên tiếp tục xem những cuốn sách cổ mua được hôm qua.
Cuốn sách hắn đang cầm trên tay có tên Lôi Âm Luyện Thể Pháp, là một môn luyện thể thuật của huyền cấp thượng phẩm.
“Ừm, công pháp này cũng không tệ”.
Diệp Thần Phi gật đầu, nhón một quả táo trong suốt long lanh cho vào trong miệng.
Nếu đã quyết định bồi dưỡng Diệp Hoàng, hắn đương nhiên sẽ không qua quýt, công pháp, kiếm quyết, luyện thể, còn có pháp bảo, chưa nói tốt nhất, nhưng ít nhất cũng phải hài lòng mới được.
Hoàn toàn không thể chỉ dựa vào bản thân con bé.
Thứ nhất, Diệp Hoàng không phải là kiểu thiên tài nghịch thiên, chỉ là một tu sĩ có chút tư chất mà thôi.
Nếu không có sự can thiệp của mình, thành tựu sau này của con bé khá hạn chế.
Thứ hai, có tiền không dùng, không phải có bệnh sao?
Tại sao gia tộc ẩn thế, siêu cấp tông môn, con cháu thánh địa lại cường mạnh như vậy? Đều dựa vào bản thân?
Vớ vẩn, có ai không dùng đến đống tài nguyên khổng lồ đắp lên người chứ.
So với bọn họ, đầu tư vào Diệp Hoàng quả thực kém hơn rất nhiều.
Nhưng Diệp Thần Phi cũng không vội, tiến hành tuần tự dần dần là được.
Sau khi xem xong Lôi Âm Luyện Thể Pháp, Diệp Thần Phi tự rót cho mình một tách trà, từ từ thưởng thức.
“Công pháp không tệ, sau khi sửa lại đã là luyện thể thuật thiên cấp, chỉ có điều…”
Diệp Thần Phi nhìn dáng vẻ con gái chăm chỉ tu luyện khẽ lắc đầu.
“Cùng lúc tu luyện nhiều pháp quyết đỉnh cao, không hẳn là chuyện tốt”.
“Bỏ đi, vẫn nên dựa theo môn công pháp này, nghiên cứu ra một loại thối thể dịch tốt, như thế vẫn thực tế hơn”.
Nghĩ đến đây, thần thức khổng lồ của Diệp Thần Phi bắt đầu suy luận và tính toán, chỉ trong thời gian một nén hương đã nghĩ ra một phương thức phối thối thể dịch.
Loại thối thể dịch này không tính là mạnh nhất, nhưng nguyên liệu lúc này có thể thỏa mãn, không cần hắn phải hao tâm tổn trí đi tìm những bảo vật quý giá kia.
“Chỉ thiếu một thứ nữa”, Diệp Thần Phi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Lôi Âm Luyện Thể Pháp cốt lõi nằm ở sấm.
Mà thối thể dịch mà nó suy diễn ra lại cần sấm sét làm thuốc chính.
Hiện tại còn có thứ gì có thể mạnh hơn sấm sét của Lôi Kiếp trong Độ Kiếp đại viên mãn?
Đúng vậy, Diệp Thần Phi đã nhắm đến Thiên Đạo bị mình trêu chọc mấy ngày trước.
Mượn chút đồ mà thôi, chắc nó cũng không quá để ý.
“Độ Kiếp ở đây có hơi quá lộ liễu, tốt hơn vẫn nên tìm nơi không có người”.
Diệp Thần Phi suy nghĩ một chút rồi đứng dậy.
“Tiểu Hoàng, dừng lại đi”, Diệp Thần Phi nhìn con gái cả người đẫm mồ hôi, nói.
“Không sao đâu cha, con vẫn có thể tiếp tục”.
Diệp Hoàng thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cắn răng vung trường kiếm dựa theo những gì phụ thân truyền thụ.
Sắc mặt Diệp Thần Phi hơi sa sầm, nói: “Làm theo lời cha nói”.
“Môn kiếm quyết này phải tuần tự từng bước một”.
“Cha bảo con dừng, là để con ngồi xuống vận chuyển Thương Lan Công, đây là thời điểm tốt nhất”.
Nghe thấy phụ thân nói như vậy, Diệp Hoàng vội vàng thu lại tư thế, sau khi điều chỉnh lại hô hấp, ngồi khoanh chân trên đất, chuẩn bị chuyển vận Thương Lan Công.
Trước khi bắt đầu, cô bé đã lén nhìn Diệp Thần Phi.
“Phụ thân gần đây thật uy nghiêm, nghĩ lại trước đây cha cũng chưa từng có ý kiến gì về việc tu luyện của mình”.
“Nhưng phụ thân như vậy ngược lại khiến mọi người cảm thấy yên tâm hơn”.
Cô bé ôm chút suy nghĩ nhỏ, nhắm mắt lại, bắt đầu nghiêm túc tu luyện.
Diệp Thần Phi khẽ gật đầu, nói: “Nhớ kỹ, tu luyện một giờ kiếm pháp cơ bản thì ngồi thiền định một giờ, sau đó tự mình tổng kết, chỗ nào có vấn đề, cần cải thiện như thế nào”.
“Cứ ba giờ là một chu kỳ, mỗi ngày hai chu kỳ, không được vượt quá!”
“Thời gian còn lại, con tùy ý sắp xếp”.
Hắn hướng dẫn cẩn thận.
“Được rồi, con từ từ tu luyện đi, cha ra ngoài một chuyến, tối sẽ trở về”.
Nói xong, bóng dáng Diệp Thần Phi khuất dần.
Chương 17: Cửu Cửu Thiên Kiếp
Đỉnh núi cao Thanh Cổ nằm ở lạch trời phía bắc thành Vân Tiêu.
Xa hơn về phía bắc là cánh đồng tuyết phương bắc.
Tương truyền, ở cánh đồng tuyết phương bắc, nguồn tài nguyên nghèo nàn, đời sống người dân vô cùng khó khăn, vẫn tồn tại bộ lạc nguyên thủy, làm quần áo từ da thú, đốt rừng làm rẫy.
Tóm lại chính là không có văn hóa gì.
Tuy nhiên, đây đều là những suy đoán của người Lĩnh Nam về phương bắc mà thôi, có rất ít người có thể băng qua đỉnh núi cao Thanh Cổ, nhìn thấy cảnh sắc của những cánh đồng tuyết phương bắc.
Đỉnh núi cao Thanh Cổ đã ngăn bước chân của hầu hết mọi người.
Nơi đây núi cao rừng thẳm, vùng đất cổ xưa hẻo lánh ít người đặt chân đến.
Vô số đại yêu đang ẩn nấp tận sâu trong núi cao, nếu tùy tiện xông vào sẽ mất mạng bất cứ lúc nào.
Nhưng tình huống như vậy cũng thu hút rất nhiều tu sĩ đến rèn luyện.
Khắp người yêu thú đều là bảo vật, nếu may mắn lấy được loại linh thảo địa phẩm trở lên, sẽ phất rất nhanh, cả đời không phải lo lắng.
Lúc này, mấy tu sĩ trẻ đang cẩn thận từng li từng tí đi lại bên ngoài đỉnh núi cao.
Đột nhiên, xa xa truyền đến tiếng ầm ầm, mấy người đều ngây ra, một thanh niên tóc tai bù xù trong số đó lập tức nằm bò trên mặt đất, cẩn thận lắng nghe.
Đột nhiên, sắc mặt thay đổi!
“Chạy mau, có một bầy mãnh thú lớn đang chạy về phía chúng ta!”
Hắn ta hoảng hốt hét lên, nhưng lại thấy mấy người bạn đi cùng mình đều đứng bất động ở đó, há hốc miệng, nhìn lên bầu trời ở phía xa.
Người thanh niên tóc dài nhìn theo ánh mắt của bọn họ, lập tức chết lặng.
Chỉ thấy mây đen kéo đến bao phủ gần hết bầu trời.
Nó tạo thành vòng xoáy, không ngừng nhấp nháy ánh sáng xanh tím, cảm giác áp bức đó khiến hắn ta cảm thấy lồng ngực căng tức, tim như sắp nhảy ra ngoài.
“Đó là cái gì!”
Bọn họ run rẩy, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn.
Tình hình này giống như điềm báo về ngày tận thế.
Lúc này tiếng ầm ầm càng lúc càng lớn, bọn họ nhìn thấy trong rừng rậm cách đó không xa đàn chim lớn hoảng loạn bay lên cao.
“Là thú triều, chúng ta mau chạy thôi!”
Người thanh niên tóc dài là người đầu tiên phản ứng lại, hét lớn một tiếng, sau đó xoay người bỏ chạy.
Những người khác cũng hoàn hồn lại, vội vàng chạy theo bước chân của hắn ta, chạy thục mạng ra bên ngoài núi.
Ở một chỗ trên đỉnh núi sâu trong những ngọn núi cao, Diệp Thần Phi cau mày nhìn đám mây đang lan rộng trên đầu mình.
“Động tĩnh lớn như vậy, nếu biết sớm đã đi vào trong xem rồi”.
Hắn lựa chọn ở đây dẫn ra Lôi Kiếp, là bởi vì không muốn ảnh hưởng đến tu sĩ bình thường khác, nhưng không ngờ phạm vi của Lôi Kiếp lớn như vậy, sắp lan ra bên ngoài ngọn núi.
“Haizz, ngươi nhanh chút đi, lề mà lề mề”.
Diệp Thần Phi ngẩng đầu, bất mãn nói.
Lôi Kiếp của hắn là Cửu Cửu Thiên Kiếp đáng sợ nhất, tổng cộng có tám mươi mốt đạo, trong đó mỗi đạo Lôi Kiếp đều gấp mấy lần uy lực của cái trước.
Tất nhiên, chất lượng cũng tăng lên gấp bội.
Diệp Thần Phi muốn lấy được đạo Lôi Kiếp cuối cùng, cho nên mới đợi lâu như vậy.
Dường như cảm nhận được sự khiêu khích của Diệp Thần Phi, tốc độ chuyển động của Lôi Kiếp trên bầu trời đột nhiên tăng lên.
“Ầm!”
Một đạo sấm sét màu tím xanh từ trên trời giáng xuống, mang theo sức mạnh khổng lồ, lập tức phóng tới đỉnh đầu Diệp Thần Phi.
Nhưng Diệp Thần Phi chỉ khẽ vung tay một cái, Lôi Kiếp có vẻ không gì sánh bằng đó lập tức bị chia năm xẻ bảy, giống như thiên nữ rải hoa, rơi trên các đỉnh núi xung quanh.
Đột nhiên, núi lở đất nứt, có mấy ngọn núi nhỏ bị chia cắt đổ sụp!
“Phải thế chứ, nhanh lên, nhanh lên”.
Diệp Thần Phi không bị chút tổn hại.
Lôi Kiếp hết lớp này đến lớp khác, liên tục rơi xuống.
Nhưng ở trước mặt Diệp Thần Phi, chúng đều giống như kẹo bông mềm, hoàn toàn không chịu nổi một đòn.
Cuối cùng, Cửu Cửu Thiên Kiếp đã đến đạo cuối cùng.
Lúc này Lôi Kiếp trên bầu trời lại bắt đầu thu nhỏ lại, nhưng năng lượng cuồng bạo ẩn chứa trong đó lại tăng lên hơn một cấp.
Đợi cho đến khi Lôi Kiếp thu nhỏ đến cực điểm.
“Ầm!”
Một đạo sấm sét màu tím mạnh mẽ ầm ầm giáng xuống!
“Đợi chính là ngươi đó”.
Diệp Thần Phi bay vút lên không trung, đối mặt với Lôi Kiếp có thể hủy diệt mọi thứ, lao thẳng đến.
Tay phải hắn biến hóa, các loại năng lượng huyền ảo không ngừng ngưng tụ trong tay.
Còn tay trái của hắn lấy ra một chiếc bình dương chi bạch ngọc.
Ngay lập tức, Diệp Thần Phi và Lôi Kiếp va chạm trực diện.
Nhưng tiếng nổ lớn trong tưởng tượng đã không xảy ra, mà đột ngột ngừng lại giống như nốt chính cuối cùng của đàn tì bà.
Cơn cuồng phong dữ dội đột nhiên biến thành bầu trời quang đãng.
Bóng dáng Diệp Thần Phi từ từ đáp xuống.
Trong tay hắn xuất hiện một chùm năng lượng màu tím, đang không ngừng đấu đá lung tung, nóng nảy không yên.
“Ngoan chút”.
Diệp Thần Phi khẽ siết chặt ngón tay, năng lượng màu tím không ngừng thu nhỏ, cuối cùng biến thành một giọt chất lỏng nhỏ, lơ lửng trên lòng bàn tay.
Sau đó, chất lỏng màu tím này được Diệp Thần Phi cho vào bình dương chi bạch ngọc.
“Hừ, cuối cùng cũng xong”.
Diệp Thần Phi nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một thiên môn cao ngất xuất hiện trên không trung, như ẩn như hiện.
Thiên môn chậm rãi mở ra, một tia sáng màu vàng bao phủ trên người Diệp Thần Phi, vô số tiên âm từ bên trong truyền ra.
Hắn đã trải qua Cửu Cửu Thiên Kiếp, sắp thành tiên rồi!
“Ha ha, việc này không gấp, ngươi tạm trở về trước đi”.
Diệp Thần Phi tiêu tán năng lượng của mình, tu vi lại ở cảnh giới Độ Kiếp đại viên mãn.
Chương 18: Là địch hay là bạn?
Thế giới nơi này không có chỗ cho “Tiên”, muốn trở thành tiên phải lên được Thượng Giới.
Diệp Thần Phi không muốn cứ đi lên như này, hắn mới tới đây mấy ngày, còn chưa trải nghiệm đặc sắc của thế giới này.
Hơn nữa, ở nhà còn có một cô con gái đáng yêu đang đợi hắn trở về.
Sau khi Diệp Thần Phi tiêu tán khí tức thành tiên, tiên môn trong hư không dường như không tìm được mục tiêu của mình, đình trệ một lúc, mới từ từ tan biến.
“Xong rồi, nhiệm vụ hoàn thành”.
Diệp Thần Phi lại cất bình ngọc vào trong không gian trữ vật, thuốc chính đã chuẩn bị xong, đến thời điểm thích hợp có thể luyện chế thối thể dịch cho Diệp Hoàng rồi.
Đạo Lôi Kiếp cuối cùng trong Cửu Cửu Thiên Kiếp chứa đựng năng lượng hủy diệt và tạo hóa, ngay cả bản thân Diệp Thần Phi cũng không biết thối thể dịch dùng nó luyện chế rốt cuộc sẽ có hiệu quả lớn đến mức nào.
Diệp Thần Phi đứng trên đỉnh núi, ngoại trừ ngọn núi dưới chân, xung quanh đã hỗn độn, gần như bị Lôi Kiếp gọt mất mấy chục mét độ cao.
Có thể thấy được sự khủng bố của Thiên Kiếp.
Hắn nhìn về phương bắc, thần thức khổng lồ vượt xa ngàn dặm đi tới một cao nguyên băng tuyết khổng lồ.
Ở đó chính là cánh đồng tuyết phương bắc trong truyền thuyết.
Nhìn đến có vẻ như thật sự rất hoang vu.
Thần thức của Diệp Thần Phi đang lang thang quanh đó, đột nhiên, một thần thức khổng lồ khác từ sâu trong cao nguyên tràn ra, lao nhanh đến.
Thần thức đó dường như đã dung hợp với toàn bộ cao nguyên phương bắc, không hề yếu hơn một phần mười triệu thần thức mà Diệp Thần Phi lấy ra.
Cực kỳ mạnh mẽ!
“Thế giới này còn có tu sĩ cấp bậc này?”
Sau khi thần thức đó xuất hiện, Diệp Thần Phi nhanh chóng thu lại thần thức của mình, hắn vẫn chưa muốn tiếp xúc với lực lượng hàng đầu của thế giới lúc này.
“Để sau đi”.
Diệp Thần Phi nhún vai, lúc này mặt trời đã ngả về phía tây, Cửu Cửu Thiên Kiếp tiêu tốn quá nhiều thời gian của hắn.
Đến lúc về nhà rồi.
Miền cực bắc.
Một đôi mắt lạnh lùng đột nhiên mở ra.
“Thần Quốc do thám”.
“Là địch hay là bạn?”
“Lại có một vận mệnh, ẩn trong sương mù dày đặc”.
“Rốt cuộc chúng ta có thể kiên trì được bao lâu?”
Một bóng người vụt qua bầu trời.
Núi non trùng điệp dưới chân trải dài vô tận.
Tốc độ bay chậm hơn so với lúc trước.
Vốn Diệp Thần Phi có thể trở về trong nháy mắt, nhưng hắn muốn ngắm nhìn cảnh sắc của thế giới này, vì thế đã không làm như vậy.
Dọc đường đi, hắn có thể cảm nhận rõ ràng nhiều nơi trong núi đã bị dã thú phá hoại, còn có một vài quái thú nhát gan vẫn còn hoảng sợ.
Rõ ràng chúng đã bị Độ Kiếp của mình ảnh hưởng.
Đột nhiên, cách đó không xa, Diệp Thần Phi cảm nhận được khí tức của một trận chiến, hình như có loài người tồn tại.
Suy nghĩ một lát, hắn liền đổi hướng, bay qua đó.
Đứng trên bầu trời, Diệp Thần Phi nhìn thấy bốn người trẻ tuổi, ba nam một nữ đang chiến đấu kịch liệt với một con trâu xanh một sừng.
Con trâu xanh một sừng là yêu thú nhị phẩm, tương đương với cảnh giới Hóa Khí Hậu Kỳ của loài người.
Mà mấy người bọn họ đều chỉ là tu sĩ Luyện Khí Hậu Kỳ, thực lực chênh lệch rõ ràng.
Cũng không biết trận chiến giữa hai bên đã kéo dài bao lâu, trong bốn người có hai người đã bị thương, động tác chậm chạp, chỉ còn lại một người thanh niên tóc dài và một cô gái vẫn đang chiến đấu.
Đột nhiên, người thanh niên tóc dài bị con trâu xanh húc bay, nhưng hắn ta lại lập tức lao đến, đánh chặn ở phía trước nó.
Hắn ta cắn răng, một cú vừa rồi khiến khí huyết của hắn cuộn trào, đã bị nội thương.
“Mau tấn công bên dưới của nó!”, người thanh niên tóc dài hét lớn.
Ba người kia nghe thấy vậy lập tức lao đến, đại đao vung lên chém về phía con trâu xanh.
Nhưng con trâu xanh một sừng rõ ràng không dễ chọc, lúc mấy người đến gần, nó bỗng trở nên hung hãn, mấy chân đá xuống đã hóa giải thế tấn công của ba người.
Có một người bởi vì đã bị thương không thể tránh kịp, bị móng sắt của nó quệt trúng.
Ngay lập tức bị văng ra đụng nát một bụi cây, nôn ra máu, không thể đứng dậy được nữa.
“Mã Phương!”
Người thanh niên tóc dài gầm lên giận dữ, hai mắt đỏ hoe, hai tay cầm thanh sắt đập về phía đầu con trâu xanh.
Nhưng đó là phần cứng nhất của con trâu xanh, hoàn toàn không có quá nhiều tác dụng, ngược lại chấn động khiến cơ thể hắn ta mất ổn định, lại bị con trâu xanh húc bay.
“Grừ!”
Con trâu xanh một sừng đánh lui toàn bộ bốn người, gầm rú về phía bầu trời.
Như thể lúc này, nó là một đại yêu thượng cổ bất khả chiến bại!
Con trâu xanh đạp mạnh móng sắt xuống đất phát ra tiếng ầm ầm, rồi nhìn đến Mã Phương đã ngã xuống đất nôn ra máu, trong mắt lóe lên tia máu, trong nháy mắt lao tới.
Nó đã sớm giao tiếp linh hồn, biết phải giải quyết sinh lực của loài người trước, những người còn lại cũng sẽ lần lượt bị đánh bại.
Tốc độ của con trâu xanh cực nhanh, chiếc sừng rắn chắc không thể phá hủy nổi sắp đâm lên người Mã Phương.
“Không!”
Người thanh niên tóc dài hét lên một tiếng bi thương đầy tuyệt vọng.
Người bạn sớm tối ở chung với nhau sắp chết trước mặt mình như vậy sẽ thế nào đây?
Mà Mã Phương đang nằm trên đất, đã nhắm chặt mắt, chuẩn bị đón nhận cái chết.
Đột nhiên, trong bụi cây trước mặt Mã Phương, một cây non nhỏ mọc thẳng lên.
Lúc mọi người không chú ý tới nó, nó vung vẩy cành lá nhỏ, đánh lên đầu con trâu xanh.
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Cùng với đất đá bay đầy trời, một bóng dáng khổng lồ ngã bay ra, phun máu nóng ra trong không khí, ngã xuống đất.
Chương 19: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người thanh niên tóc dài lập tức trợn tròn hai mắt.
Rõ ràng hắn ta nhìn thấy, bay ra ngoài không phải người khác, chính là con trâu xanh một sừng không thể địch nổi.
Lúc này, con trâu xanh vừa thiếu chút nữa đoạt mạng bọn họ, chiếc sừng kiên cố nhất đã gãy lìa, hơn nửa đầu lõm xuống, máu tươi giàn giụa.
Đã chết không thể chết thêm được nữa.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này một thân ảnh cao lớn chậm rãi hạ xuống từ trên trời.
Không sai, là Diệp Thần Phi ra tay.
Thứ nhất, thân là loài người, đương nhiên hắn sẽ không tận mắt nhìn đồng loại của mình chết oan uổng.
Thứ hai, rõ ràng con trâu xanh một sừng này cũng bị kinh sợ vì độ kiếp của hắn, nó chạy vào trong núi sâu.
Cho nên tình hình trước mắt này hắn cũng có một chút trách nhiệm.
Mấy thanh niên này là bị tai bay vạ gió.
Hắn không thể thấy chết mà không cứu.
“Ngươi tên gì?”, Diệp Thần Phi hỏi thanh niên tóc dài.
“Phùng… Phùng Chí”, lúc này Phùng Chí còn có chút ngơ ngác, người trước mặt quá mạnh, ngay cả người cũng chưa kịp nhìn, trong nháy mắt liền giết con trâu xanh một sừng yêu thú tam phẩm!
Chẳng lẽ, hắn là đại năng Trúc Cơ kỳ?
“Mau đi xem bạn ngươi đi”, Diệp Thần Phi nói.
Lúc này Phùng Chí mới phản ứng, hắn ta vội vàng bò dậy từ dưới đất, chạy nhanh đến chỗ Mã Phương.
Còn Mã Phương lúc này đang nắm một cây non trước mặt, vẻ mặt nghi ngờ nhìn qua.
“Mã Phương, ngươi sao rồi?”, Phùng Chí lớn tiếng nói.
Mã Phương ngẩng đầu nhìn hắn ta, sau đó khó khăn đứng dậy, cười khổ nói: “Lần này thua thiệt lớn rồi, quay về phải điều trị ít nhất nửa tháng mới ổn”.
Phùng Chí nhìn dáng vẻ của hắn ta thì thở phào nhẹ nhõm.
Còn sống là tốt rồi.
Nhưng hắn ta lại nhanh chóng nhíu mày hỏi: “Mã Phương, cây non này là thế nào? Sao ngươi cứ nhìn không rời mắt thế?”
Vẻ mặt Mã Phương quái dị nói: “Phùng ca, nói ra ngươi có thể không tin đâu”.
“Vừa rồi chính là nó đột nhiên đứng lên tát con trâu xanh một cái, vậy nên mới cứu được cái mạng nhỏ này của ta”.
“Cây non này rất có khả năng là một cây thần thụ thượng cổ đó! Phùng ca, chúng ta phát tài rồi!”
Nhìn Mã Phương đang kích động, Phùng Chí mặt đầy vạch đen.
“Người anh em, đừng ngốc thế chứ, vừa rồi là vị tiền bối kia ra tay cứu chúng ta đó”.
Sau đó hắn ta cẩn thận đỡ Mã Phương.
Hai người bạn khác cũng tập trung tới, bốn người vỗ vỗ đất bùn vụn cỏ trên người, sau đó đến trước mặt Diệp Thần Phi, cung kính vái một cái.
“Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp”.
“Nếu ngài có yêu cầu gì, vãn bối nhất định sẽ cố hết sức!”, Phùng Chí nghiêm túc nói.
Diệp Thần Phi đang nghịch cái sừng kia của con trâu xanh một sừng, hắn xua xua tay nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, không cần để trong lòng”.
Chuyện này vốn là do hắn, hắn cũng không thể mặt dày như vậy, báo đáp gì chứ.
Nhưng nghe vào tai mấy người Phùng Chí lại khác.
Vị tiền bối này chẳng những thực lực kinh người, trông cũng đẹp trai, hơn nữa tính khí còn ôn hòa như vậy, hôm nay quả thật là may mắn lớn!
“Đúng rồi, các ngươi đều là người vùng lân cận sao?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Phùng Chí gật đầu: “Đúng vậy, tiền bối, bốn người chúng ta đều là người trấn Yên Vân ngoài đỉnh núi cao Thanh Cổ”.
“Trấn Yên Vân?”
“Đúng, là trấn nhỏ biên giới thành Vân Tiêu”, Phùng Chí giải thích.
Diệp Thần Phi bừng tỉnh.
Thành Vân Tiêu không chỉ là một tòa thành trì đơn thuần.
Nó có phạm vi thế lực của mình.
Diệp Thần Phi có chút ấn tượng, thành Vân Tiêu cai quản khu vực tám mươi ngàn cây số vuông, diện tích tương đương với thành phố trực thuộc trung ương Trùng Khánh ở kiếp trước.
Một thành trì nhỏ có phạm vi cai quản lớn như vậy, quả thật khiếp người.
Nhưng theo như hiểu biết của Diệp Thần Phi, so với thành trì cùng cấp bậc khác ở xung quanh mà nói, đây vẫn xem như là nhỏ.
“Trùng hợp”, Diệp Thần Phi cười nói: “Ta là gia chủ nhà họ Diệp ở thành Vân Tiêu”.
Hắn thẳng thắn nói ra, cũng không lựa chọn giấu giếm, không cần thiết.
“Ra mắt Diệp gia chủ”.
Mấy người cúi đầu càng sâu hơn, đối với bọn họ mà nói, thành Vân Tiêu giống như hoàng thành vậy.
Vị trước mặt này rõ ràng chính là quan to hiển quý trong hoàng thành.
“Không cần giữ lễ”.
Diệp Thần Phi cười nói: “Thấy chúng ta có duyên, nếu có cơ hội đến thành Vân Tiêu, cứ trực tiếp đến nhà họ Diệp tìm ta. Ta sẽ cung cấp một vũ đài tốt cho các ngươi”.
Mấy người liền ngạc nhiên mừng rỡ.
Một lời hứa từ chính miệng gia chủ quá trân quý!
“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, nơi này còn có rất nhiều yêu thú khác, các ngươi mau về trị thương đi”.
Diệp Thần Phi nói xong liền xua xua tay, thân hình biến mất không thấy.
Chỉ còn lại bốn người Phùng Chí ở lại, cảm thấy không thể tượng nổi với cảnh ngộ hôm nay như ảo mộng.
Đáng nhắc tới chính là trước khi đi, Mã Phương vẫn kiên trì đào cây non kia.
Hắn ta nói đó là thần tích.
Là thần thụ thượng cổ cứu vớt tính mạng hắn ta!
“Mây đen diệt thế, thú triều tràn đỉnh núi cao?”
Trong thư phòng gia chủ, Diệp Thần Phi ngồi đối diện với Tùy Vân, nghe ông ta báo cáo tình hình biên giới thành Vân Tiêu.
“Đúng vậy, đại ca”.
Thần sắc Diệp Tùy Vân hoang mang nói: “Ngày hôm qua rất nhiều tu sĩ đều nhìn thấy được mây đen kia gần như che kín khắp thiên không, đi đôi với tiếng nổ quỷ dị”.
“Sau đó liền xảy ra thú triều”.
“Số lượng lớn yêu thú đột nhiên xông ra vòng ngoài núi cao, rất nhiều tu sĩ mạo hiểm đều bị tổn thương ở mức độ khác nhau, bây giờ bọn chúng đã lao ra khỏi núi cao, tụ tập đi về phía biên giới loài người!”
Diệp Thần Phi chột dạ sờ mũi nói: “Dù là vậy cũng không thể gọi là điềm báo diệt thế chứ?”
“Đại ca, huynh không biết rồi!”
Diệp Như Vân trầm giọng nói: “Mây đen kia sinh ra không bình thường, hình như chỉ sản sinh ra bên ngoài thành Vân Tiêu”.
Chương 20: Đi biên giới
“Có người kết luận, không phải có đại yêu xuất thế, mà chính là tà ác hạ xuống!”
“Bây giờ đã có người chuẩn bị chạy trốn đến thành trì khác, lòng người bàng hoàng!”
Biểu cảm Diệp Thần Phi quái dị, hắn quả thật không biết nên giải thích thế nào.
Chỉ vượt một thiên kiếp thôi, vậy mà lại sinh ra phản ứng dây chuyền lớn như vậy.
Thật đúng với câu thoại cổ kia: Tu vi càng thấp, đồ vật hiếm lạ cổ quái trên thế giới thì càng nhiều.
“Nhà họ Lý và nhà họ Đường đã tập trung người đi biên giới”, Diệp Tùy Vân nói.
“Bọn họ định tiếp viện cho biên giới?”, Diệp Thần Phi sờ cằm nói.
“Đúng vậy”, Diệp Tùy Vân nói: “Nếu như chúng ta không nhúc nhích, khu vực nhà họ Diệp quản lý, còn có những tài nguyên đất kia, rất có thể sẽ xảy ra vấn đề”.
Phương thức cai quản thành Vân Tiêu vô cùng kỳ lạ.
Tất cả địa giới của nó tổng thể là do ba đại gia tộc thống nhất quản lý.
Mỗi gia tộc đều có phạm vi quản lý riêng, nhà họ Đường phần lớn ở phía nam, nhà họ Lý ở đông bắc, nhà họ Diệp ở tây bắc.
Ba bên xen kẽ, quản thúc nhau, lại hợp tác lẫn nhau.
Phần lớn thu nhập sản nghiệp của nhà họ Diệp, bao gồm cả tài nguyên đất đều ở trong phạm vi thế lực thuộc quyền mình.
Một khi xảy ra vấn đề thì sẽ ảnh hưởng rất lớn với nhà họ Diệp.
“Bọn họ chuẩn bị phái đi bao nhiêu người?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Tùy Vân suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc sẽ không quá nhiều”.
“Trước kia khi gặp phải tình huống tương tự thì sẽ phái ra một phần lực lực trung gian của gia tộc để đi chủ trì đại cục, cơ bản thì sẽ không có vấn đề gì”.
“Như vậy đi”, Diệp Thần Phi trầm ngâm chốc lát rồi lại nói: “Vậy chúng ta cũng phái người đến”.
“Nhưng lần này, chúng ta không những phải phái lực lượng trung gian, phái cả đám nhóc con kia đi nữa”.
Tùy Vân ngẩn người nói: “Tại sao vậy, yêu thú tàn bạo, bọn chúng còn quá trẻ tuổi, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện rắc rối”.
“Cũng bởi vì bọn chúng trẻ tuổi, cho nên mới phải đi ra ngoài lịch luyện!”
Diệp Thần Phi nói: “Chim non không trải qua mưa gió, vĩnh viễn không có cách nào vỗ cánh bay cao được”.
“Hơn nữa, đệ phải dặn dò bọn chúng cho tốt, sau khi đi rồi, đừng bày ra dáng vẻ tự cao gì đó của đại gia tộc, tốt nhất phải tạo mối quan hệt tốt với tu sĩ của các thành trì biên giới kia”.
“Ngoài ra mang thêm nhiều tài nguyên chút, nếu như có ai bị thương, chúng ta sẽ cung cấp chữa bệnh miễn phí cho bọn họ”.
Một chuỗi hoạt động của Diệp Thần Phi trong nháy mắt khiến Tùy Vân bối rối.
Cái gì vậy?
Mặc dù nói những nơi kia rất quan trọng với gia tộc, nhưng cũng chưa tới mức độ này đâu!
Náo loạn ra động tĩnh lớn như vậy, còn phải quan hệ tốt, còn cung cấp chữa bệnh miễn phí?
Đại ca, bây giờ dù chúng ta có tiền rồi, nhưng cũng không phải tiêu xài như vậy đâu!
Nhìn vẻ ngơ ngác của Diệp Tùy Vân, Diệp Thần Phi xua tay nói: “Tùy Vân à, ta hỏi đệ, đối với một thế lực lớn mà nói, cái gì là quan trọng nhất?”
“Tiền”.
Tùy Vân không chút nghĩ ngợi đáp lại.
“Đúng, tiền rất quan trọng, nhưng nếu muốn mở rộng thế lực thì nhân tài là cần thiết nhất”.
“Cho nên lần chi viện này, chẳng những chúng ta phải tận tâm tận lực, mà còn phải thiết lập mối quan hệ tốt với bọn họ, sau này khi mở rộng thì mới có thể càng thuận lợi”.
“Đệ hiểu chưa?”
Diệp Thần Phi làm như vậy là để cho dự định sau này.
Không có tiền thì tuyệt đối không thể, nhưng tiền cũng không phải vạn năng.
Không sai, với thực lực và tài lực của Diệp Thần Phi, thổi một hơi cũng có thể tiêu diệt hết nhà họ Lý và nhà họ Đường, hơn nữa còn mời chào một đống chí sĩ tài giỏi.
Nhưng tiếp theo thì sao?
Ngoại trừ Diệp Thần Phi ra, người trong tộc nhà họ Diệp sẽ suy yếu chưa từng có, giống như trẻ sơ sinh quấn tã vậy, cái gì cũng không làm được.
Nhà họ Diệp là một gia tộc.
Mà gia tộc là một tập hợp thể phức tạp.
Nếu như Diệp Thần Phi lấy sức của một mình mình che chở cho cả gia tộc, vậy thì nhà họ Diệp thật sự xong đời rồi.
Hắn muốn thành lập một thế lực lớn chân chính.
“Ta đã từng gặp mấy tu sĩ trẻ tuổi ở biên giới, tiềm lực của bọn họ không kém gì một vài con em gia tộc chúng ta đâu”.
“Cho nên đừng mang theo ánh mắt kỳ thị để đối xử với bọn họ, chỉ là bọn họ thiếu tài nguyên mà thôi”.
“Bọn họ đều là lực lượng tiềm ẩn mà gia tộc có thể lợi dụng”.
Diệp Thần Phi nói.
“Đúng rồi, đệ và đám Tùy Hổ bọn họ, tu vi bây giờ ở trình độ nào?”
Tùy Vân trả lời: “Trước mắt bọn đệ đều ở Kim Đan kỳ, rất nhiều năm rồi”.
“Từ sau khi trở thành chủ sự của gia tộc thì ít có thời gian đi tinh tiến tu vi, hơn nữa thiên phú của bọn đệ cũng cứ như vậy thôi”.
Diệp Thần Phi lắc đầu: “Mấy ngày trước ta đã nói với các đệ, phải tiến hành tu luyện toàn tộc, không chỉ riêng gì người trẻ tuổi”.
“Bắt đầu từ bây giờ, các đệ cũng phải tăng cường tu luyện mới được!”
“Ánh mắt của ta sẽ không chỉ dừng lại ở một thành Vân Tiêu nho nhỏ”.
Tùy Vân nặng nề gật đầu, nếu có thể tiến thêm một bước về mặt tu luyện, ai lại nguyện ý hèn hạ cả một đời cứ?
Cuộc nói chuyện trong thư phòng lúc này liền chấm dứt tại đây.
Chỉ thị của Diệp Thần Phi nhanh chóng được truyền đạt xuống và làm đầy đủ chu đáo.
Chỉ là trong một ngày, gần như toàn bộ người nhà họ Diệp đều được điều động, họ mang theo số lượng lớn tài nguyên, lên đường tiếp viện cho biên giới!
Một lần nữa kinh động đến hai đại gia tộc khác ở thành Vân Tiêu.
“Điên rồi, quả đúng là điên!”
Có người kinh hô thành tiếng.
“Tác phong của gia chủ mới nhà họ Diệp thật sự khiến người ta mở mang tầm mắt!”
“Ha ha, không trao cho hắn giải thánh nhân thành Vân Tiêu cũng thật có lỗi với sự cố gắng của hắn, hắc hắc!”
“Đúng là thứ liều lĩnh, có cái rắm gì mà phải làm mấy việc không đâu vào đâu thế?”