Ngón tay bắt đầu dùng sức.
Gương mặt trên thân cây ngày càng đau đớn, cuối cùng mới gian nan mở miệng nói: “Đừng nóng vội, ta nói, ta nói”.
Nghe thấy những lời đó, Diệp Thần Phi mới chậm rãi buông ra.
Hắn chỉ cần chân tướng sự thật, không cần những câu nói lấp lửng.
Sau khi buông ra, gương mặt kia mới há miệng thở hổn hển, nhìn Diệp Thần Phi, dường như không ngờ rằng người mình đang chờ lại mạnh đến thế.
Một lát sau, ông ta mới bình tĩnh lại, nói: “Tên của ta, là Thiên Cơ lão nhân”.
Theo lời ông ta nói, Diệp Thần Phi mới hiểu được một số chuyện.
Thì ra, khi thế giới này được tạo thành, Thiên Cơ lão nhân đã xuất hiện.
Nhưng Thiên Cơ lão nhân không phải là một cá thể, mà là người này tiếp nối người khác, cứ thế kéo dài.
Người trước mặt, đã là thế hệ một trăm mấy rồi.
Khi ông ta tiếp nhận lại từ Thiên Cơ lão nhân trước, đã biết được một chuyện vô cùng khủng bố.
Thế giới này sắp gặp phải một nguy cơ khổng lồ.
Nó rất có thể sẽ chết đi trong khoảng thời gian ngắn!
Vì thế, ông ta đã tiêu tốn hết thời gian và tinh lực cả đời mình để tìm cách cứu lấy thế giới này, nhưng năm này qua năm khác, vẫn không có thu hoạch gì.
Mãi đến một ngày, khi ông ta quan sát thiên cơ thì chợt phát hiện một ngôi sao mờ ảo.
Ngôi sao đó, có khả năng cứu lấy thế giới này!
Ông ta muốn xem cẩn thận, lại phát hiện một ánh mắt đó khiến ông ta suýt chút nữa trở thành đèn cạn đầu, lập tức bỏ mạng!
Nhưng ngôi sao đó lại là hi vọng của cả thế giới này!
Cuối cùng, Thiên Cơ lão nhân cô đọng tu vi cả đời mình, hòa vào làm một với cây Vỡ Lòng, gỡ một mảnh lá cây xuống làm tín hiệu dẫn đường, thả vào thiên cơ mờ mịt.
Ông ta hi vọng, tín hiệu ẩn chứa thiên cơ này sẽ tìm tới ngôi sao đó, cùng với hi vọng cứu lấy thế giới này.
Ông ta đã thành công.
Diệp Thần Phi đã đến.
Nhưng dường như sự tồn tại nghịch thiên này chỉ đến để tìm kiếm một sự thật mà thôi.
"Nói thế nghĩa là ông không giết Diệp Chấn Quang?”, Diệp Thần Phi nhíu mày.
“Ta không biết Diệp Chấn Quang".
“Cái bẫy trong dòng thời gian cũng không phải do ông làm?”
Thiên Cơ lão nhân bất đắc dĩ nói: “Với thực lực của ta, hoàn toàn không thể chạm đến nơi đó”.
Diệp Thần Phi khẽ thở dài.
Thật ra hắn cũng đã phát hiện, với sức mạnh của Thiên Cơ lão nhân, ông ta không thể động tay động chân trong dòng thời gian được.
Hay có thể nói, ở thế giới này, ngoài hắn ra thì không ai có thể làm ra được việc đó.
Có lẽ, chỉ có Tiên Giới.
“Nhưng mà…”
Thiên Cơ lão nhân bỗng nhiên lên tiếng một lần nữa: “Nếu có người thật sự bước vào dòng thời gian, thì chắc chỉ có kẻ nắm giữ sức mạnh vượt xa thế giới này mới làm được”.
Diệp Thần Phi quay đầu lại.
“Ai?”
Ngoài Tiên Giới không rõ lắm, thì mỗi thế giới đều có giới hạn của riêng mình.
Diệp Thần Phi gọi giới hạn đó là nóc nhà.
Bình thường, không một sinh linh nào có thể phá vỡ nóc nhà đó.
Nhưng chư thiên vạn giới, hỗn độn vô cùng, cao thủ nghịch thiên đâu đâu cũng có.
Nếu một sinh linh nào đó có được sức mạnh vượt xa thế giới này, sẽ để lại một số dấu vết của mình trên thế giới đó, và nó được những sinh linh của mảnh đất đó sử dụng.
Thế thì, người đó cũng có thể phá vỡ cực hạn của thế giới này, trở thành sự tồn tại bên trên nóc nhà đó.
Thế giới nơi Diệp Thần Phi sống, từ xưa đến nay vẫn luôn có người làm được chuyện đó.
Qua lời kể của Thiên Cơ lão nhân, Diệp Thần Phi mới hiểu được khởi nguồn của thế giới này.
Trước kia, nơi này chỉ là một mảnh đất trống hoang vắng.
Để có được ngày hôm nay, trở thành sự tồn tại vững vàng giữa chư thiên vạn giới, nó đã xảy ra rất nhiều trận chiến dữ dội.
Những thế giới lần lượt bị đánh nát, lại lần lượt hòa vào với nhau.
Mãi đến một ngày, khi hạt giống đó rơi xuống mảnh đất không có chút sự sống này.
Nó hấp thu chất dinh dưỡng từ thần ma, dần lớn lên, che trời.
Một ngày, bộ rễ khổng lổ của nó xuyên phá hư không, chui vào hỗn độn.
Sức mạnh hỗn độn khiến nó vô thức biến diễn sinh ra vô số pháp tắc cơ bản.
Thời gian trôi qua, pháp tắc dần hoàn thiện, vùng trời này cũng không còn hỗn loạn nữa, nó đã có được những quy tắc của riêng mình.
Đến tận lúc này, thiên đạo cũng được sinh ra.
Gốc cây và thiên đạo hợp sức tách những năng lượng hỗn loạn tràn ngập trong thế giới ra, tinh lọc đất trời, cuối cùng, bắt đầu nuôi dưỡng sinh linh.
Một thế giới có đầy đủ pháp tắc quy chuẩn cũng được hình thành.
Nhưng thứ dấu vết mà sự tồn tại có sức mạnh khổng lồ đó để lại trong thế giới này rất khó để xóa bỏ hoàn toàn.
Khi sinh linh bắt đầu có trí tuệ, dần dần trở nên mạnh hơn, thì cuối cùng cũng có người phát hiện ra chúng.
Đó là thứ sức mạnh vượt xa thế giới này!
Hầu hết mọi sinh linh đều thèm khát nhỏ dãi thứ sức mạnh đó.
Vì vậy, một kiếp nạn lớn đã bắt đầu.
Trong sự rung chuyển đó, gốc cây che trời đã tạo nên cả thế giới này đã bị đánh ngã!
Cả pháp tắc thiên đạo cũng bị thương rất nặng, trước mắt, là viễn cảnh thế giới này trở về thời kỳ viễn cổ, trở về với hỗn loạn vĩnh hằng đầy lạnh lẽo.
Giữa ranh giới sống còn, linh hồn của đại thụ và thiên đạo đã hòa vào làm một, mạnh mẽ nhen nhóm lên thứ ý chí vẫn còn được nuôi dưỡng trong thế giới này, cuối cùng cả ba hợp sức lại mới phá hủy được phần lớn dấu vết của thần ma.
Nhưng cũng vì thế mà đại thụ đã hoàn toàn chết đi, chỉ để lại một hạt giống.
Thiên đạo chi linh cũng tán loạn, chỉ còn lại pháp tắc thiên địa mãi mãi không thể tiến thêm một bước nào nữa.
Cả thế giới cũng chỉ còn chút ý chí thế giới đã biến dạng, mãi mãi canh giữ bên ngoài.
“Thật ra cây Vỡ Lòng này chính là hạt giống mà đại thụ đó để lại”.
Chương 142: Cứu thế giới
Lão Thiên Cơ nói.
Nghe xong, Diệp Thần Phi không khỏi trầm mặc.
Không ngờ, thế giới này còn từng có kiếp nạn từ xưa như vậy.
Chư thiên vạn giới, thế giới lớn nhỏ giống như những vì sao rực rỡ.
Thực ra mỗi một thế giới chính là một cá thể tương tự như sinh linh.
Thế giới là cơ thể của sinh linh, ý chí thế giới là ý thức của sinh linh, còn thiên đạo pháp tắc chính là “công pháp” của thế giới này dùng để đột phá bản thân.
Không ngừng tăng mạnh và hoàn thiện pháp tắc, cả thế giới sẽ cùng tiến lên theo.
Linh hồn của thiên đạo chính là con đường có thể khiến thế giới tiến bộ.
Mà hiện giờ con đường này đã bị đứt đoạn!
Cũng có nghĩa là mặc dù thế giới này bất diệt trong thời kỳ vĩnh hằng, nó cũng không có khả năng tiến lên thêm nữa.
Sinh linh trong thế giới, nếu muốn tiến thêm một bước, chỉ có thể thông qua “thông đạo” nào đó, tiến vào trong thế giới mạnh hơn.
Ví dụ như tiên giới.
“Tiên giới đứng đầu vạn giới”.
Lão Thiên Cơ nói tiếp: “Tất cả sinh linh trong tiểu thế giới đều có thể dùng cách phi thăng để đến tiên giới, từ đó mở rộng con đường tu luyện của mình”.
“Đây cũng là con đường duy nhất của sinh linh trong thế giới chúng ta”.
Diệp Thần Phi gật đầu, đây thực sự là con đường đột phá của tất cả sinh linh trong tiểu thế giới.
Nhưng hắn thực sự không đặc biệt quan tâm đến vận mệnh của thế giới này lắm.
Bây giờ hắn chỉ muốn biết một chuyện.
“Ông vừa nói kẻ có thực lực vượt qua giới hạn thế giới, rốt cuộc là ai?”
Lão Thiên Cơ khẽ thở dài, sau đó một thứ giống như cái đĩa tròn nhiều màu sắc chậm rãi bay xuống từ trên cây Vỡ Lòng, lơ lửng trước mặt Diệp Thần Phi.
Bên trên có các loại khu vực màu sắc khác nhau.
“Sau kiếp nạn thượng cổ, thế giới đã giữ được cho mình không bị hủy diệt bằng cái giá hủy hoại tương lai của chính mình, xua đuổi những lực lượng không thuộc về bản thân thế giới”.
“Nhưng vẫn có vài kẻ mạnh đến mức không thể tưởng tượng ở lại”.
“Có một số kẻ có được nó, khiến thực lực bản thân cũng đột phá thành công đến trên giới hạn”.
Diệp Thần Phi nhìn cái đĩa tròn này, bên trên có hàng chục khu vực lớn nhỏ, trên khu vực đều có biểu tượng khác nhau.
Có biểu tượng chỉ là một con mắt dọc tà ác, có biểu tượng là một tòa tháp đổ nát, còn có biểu tượng là một thanh đoản kiếm gãy.
“Ta từng nói thế giới của chúng ta đối diện với hủy diệt lần nữa, thực ra cũng là vì bọn họ”.
Lão Thiên Cơ nói: “Sau khi đột phá cực hạn thế giới, những người đó lại chuyển mục tiêu lên ý chí thế giới, bọn họ thông qua những thứ mà thần ma còn sót lại để mở rộng bờ cõi, sau đó hấp thụ sức mạnh nguồn từ trên ý chí thế giới.
“Lãnh thổ càng lớn, tốc độ hấp thụ càng nhanh”.
“Dựa theo tình hình trên bàn Thiên Cơ hiển thị, ý chí thế giới của chúng ta đã sắp không trụ nổi rồi”.
“Đến lúc đó e rằng ngoại trừ bản thân họ, tất cả sinh linh còn lại đều chết hết!”
Lão Thiên Cơ nói xong, bỗng nhiên ho dữ dội.
Diệp Thần Phi cau mày, nhìn mặt đĩa tròn trước mặt.
Có mấy khu vực hiển thị đặc biệt trong đó, nếu cộng lại, đã chiếm hơn một nửa diện tích mặt Bàn Thiên Cơ.
“Ông nói là người động chân động tay ở dòng sông thời gian chính là bọn họ?”, Diệp Thần Phi chỉ vào Bàn Thiên Cơ nói.
Lão Thiên Cơ thở dài nói: “Ta cũng chỉ suy đoán thôi, bởi vì ta không nghĩ ra được người nào khác có thể làm ra được thủ đoạn đáng sợ như can thiệp vào thời gian”.
Diệp Thần Phi gật đầu.
“Được rồi, cảm ơn”.
Nói xong, hắn đứng lên định rời đi.
Đã có mục tiêu mới thì đi tìm là được.
“Đợi đã!”
Lão Thiên Cơ vội vàng gọi hắn lại.
Diệp Thần Phi dừng bước chân.
“Ngươi đi rồi, thế giới của chúng ta phải làm thế nào!”
“Ta biết, ngươi chắc chắn có năng lực cứu thế giới!”
Lão Thiên Cơ khàn giọng nói.
“Cho dù có, thì tại sao ta phải làm?”, Diệp Thần Phi chậm rãi nói.
“Nhưng nếu thế giới bị hủy diệt, tất cả người thân, người trong tộc của ngươi”.
“Ta sẽ bảo vệ họ”.
Diệp Thần Phi lạnh lùng cắt ngang lời của ông ta.
Nói một cách không hề khoa trương, cho dù hiện giờ thế giới bỗng nổ tung, hắn cũng có thể bảo vệ tất cả người gia tộc nhà họ Diệp sinh tồn trong hỗn độn, sau đó tìm một thế giới thích hợp.
“Cho nên, xin lỗi”.
“Cáo từ”.
Nói xong, Diệp Thần Phi rời đi mà không quay đầu lại.
Nhìn bóng hình hắn đi xa, lão Thiên Cơ lại thở dài nặng nề.
Hai hàng nước mắt máu chảy ra từ trong đôi mắt đờ đẫn của ông ta, thuận theo cành cây Vỡ Lòng chảy xuống đất.
“Ầy”.
Một tiếng thở dài bỗng vang lên.
Lão Thiên Cơ mở đôi mắt, bóng hình của Diệp Thần Phi lại xuất hiện.
Thực lực quá cường mạnh khiến tình cảm của hắn dần trở nên lạnh nhạt.
Trở nên gần như không quan tâm đến việc gì.
Nhưng, trong quần tộc của thế giới ban đầu của hắn, tất cả cảm xúc tình cảm được dưỡng thành sớm đã khắc vào sâu trong linh hồn.
Gia đình, dân tộc, đất nước, còn có mảnh đất sinh ra và nuôi dưỡng hắn.
Khiến hắn không thể dễ dàng nói ra hai chữ vứt bỏ.
Thế giới này thực ra chính là quê hướng thứ hai của hắn.
“Nói đi, ta phải làm thế nào?”