• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 127: Chiến đấu bắt đầu!

“Cuối cùng vẫn phải nhờ ta dùng Mộng Hư giới để trói buộc hơi thở của nó lại, ngươi mới giết được nó”.

Loan Điểu bảy màu không nói gì, nó cũng không ngờ, ở cái phương bắc này, con Lang Vương kia vẫn có thể mạnh mẽ như thế, suýt chút nữa đã không thể đánh lại.

Nếu không có Diệp Hiểu Hiểu ta tay, đúng là nó không thể là đối thủ của yêu thú kia.

Nghĩ tới đó, Bảy Màu bất giác líu lưỡi.

Một tiểu tu sĩ Trúc Cơ kỳ lại có thể giam cầm một con yêu thú bát phẩm.

Dù chỉ trong chốc lát, thì vẫn có thể dọa chết một người!

Quả nhiên, người của kẻ đó không hề dễ chọc một chút nào.

Lúc này, bên kia lôi đài có một thiếu niên với cơ thể cường tráng đi tới.

“A Cổ Lực! A Cổ Lực!”

Khi hắn ta bước lên đài, khán giả bên dưới lập tức hoan hô vang dội.

Có thể thấy, đây là một người nổi tiếng.

Diệp Hiểu Hiểu cẩn thận quan sát thứ tự bên hông hắn ta.

Hai trăm bảy mươi ba.

“A Cổ Lực, đánh chết tiểu pháp sư đó đi!”

“Cho nàng ta biết sự lợi hại của chúng ta đi!”

Một đám thiếu niên với gương mặt đỏ ửng đang cố gắng khen ngợi.

A Cổ Lực gật đầu, ánh mắt chợt hiện lên tia sáng màu máu, nhe răng cười khi nhìn chằm chằm Diệp Hiểu Hiểu.

Dưới dài, một số khán giả không biết gì về hai người cũng bàn tán.

“A Cổ Lực, mười sáu tuổi, chiến sĩ thú linh bậc ba tầng tám, tính cách tàn bạo, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, từng xé rách một người khổng lồ băng tam phẩm!”

“Diệp Hiểu Hiểu, mười bốn tuổi, pháp sư thiên mệnh bậc ba tầng sáu, không còn gì nữa”.

Có người đang tìm kiếm thông tin về bọn họ.

“Chênh lệch khá lớn nha!”

“Đúng đó, Diệp Hiểu Hiểu này còn nhỏ tuổi quá, hơn nữa trông có vẻ không được ăn uống đầy đủ ấy, ốm yếu ghê!”

“Có khác gì cục bông đâu, ta đoán nàng ta sẽ không đỡ nổi một chiêu của A Cổ Lực”.

Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng đa số đều không xem trọng Diệp Hiểu Hiểu vừa gầy vừa nhỏ.

“Nào nào nào, cược đi mọi người, A Cổ Lực đặt một ăn một, Diệp Hiểu Hiểu đặt một ăn sáu, đặt rồi không được đổi nha!”

Thậm chí đã có người bắt đầu đặt cược.

“A Cổ Lực, ta đặt một trăm linh thạch!”

“Ta đặt ba trăm linh thạch!”

“Ha ha, lão tử thích đặt mấy cửa ít người hơn, Diệp Hiểu Hiểu, ta đặt mười linh thạch”.

Đa số mọi người đều đặt cho A Cổ Lực.

Thì bỗng nhiên, một thiếu nữ có gương mặt xinh xắn đi tới.

“Ta đặt Diệp Hiểu Hiểu thắng, đặt một vạn linh thạch đi”.

Đó là Cốc U Lan.

Ngay sau đó, mọi người xung quanh đều nhìn cô bé như một đứa thiểu năng trí tuệ.

Nhưng Cốc U Lan vẫn giữ nguyên như thế, xoay người nhìn Diệp Hiểu Hiểu trên lôi đài.

“Hiểu Hiểu, muội phải tự kiếm lấy tiền tiêu vặt của mình rồi”.

“Chiến đấu bắt đầu!”

Trọng tài hét lớn một tiếng, đôi bên chính thức bắt đầu chiến đấu.

A Cổ Lực nhe răng cười, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời gào to, xé nát áo, lộ ra vết sẹo đầy người cùng với cơ thể cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn.

“Run rẩy đi, kẻ vô danh tiểu tốt kia!”

“A Cổ Lực ta vẫn sẽ dồn hết sức, dù chỉ là một đối thủ đã nhỏ bé lại còn yếu ớt!”

Nói xong, hắn ta lại rống to, trên người bỗng mọc ra bộ lông đen tuyền, lóe sáng lên như kim thép!

“Hắn ta vừa lên đài đã hóa thú rồi!”

“Thú linh của hắn ta là Đại Địa Bạo Vượn!”

“Diệp Hiểu Hiểu gặp nguy hiểm rồi!”

Vẻ mặt mọi người hết sức chấn động, không nhịn được bắt đầu lo lắng cho tiểu cô nương kia.

Diệp Hiểu Hiểu nghiêng đầu nhìn A Cổ Lực đang biến thân.

Bỗng nhiên, tia sáng xanh lam chợt lóe, sau lưng A Cổ Lực xuất hiện một cục gạch có hình đầu heo.

“Bốp!”

Máu tươi văng tứ tung.

“La hét ầm ĩ, ồn chết đi được”.

Diệp Hiểu Hiểu cầm một cục gạch dính máu, xoay người bước xuống lôi đài mà chẳng thèm nhìn lại.

A Cổ Lực to con chỉ mới biến thân được một nửa đã ngã sấp mặt xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ cả lôi đài, bất tỉnh nhân sự.

Người xem dưới dài cũng trợn tròn mắt, im lặng một lúc lâu không thấy nói gì.

“Chỉ thế thôi á?”

“Hắn ta không dậy hả?”

Trong phòng nghỉ, Diệp Hiểu Hiểu nhìn Cốc U Lan, ánh mắt đầy vẻ thất vọng.

“Muội đã nghiên cứu rất nhiều chiêu thức để chiến đấu, còn định cho đại bá xem thử nữa mà”.

Diệp Hiểu Hiểu cúi đầu, Diệp Thần Phi không đến khiến cô bé có hơi sốc.

Mấy ngày nay, cô bé không hề nghỉ ngơi chút nào, cứ ngâm mình trong Mộng Hư giới cả ngày lẫn đêm để nghiên cứu phương thức chiến đấu.

Để Diệp Thần Phi có thể nhìn thấy sự cố gắng của mình.

Lại không ngờ rằng, hắn không tới.

“Lão gia nói ngài sẽ luôn dõi theo muội”.

“Ngài bảo muội cứ thể hiện thật tốt, chờ đến trận quyết chiến cuối cùng ngài sẽ đến đây để cổ vũ cho muội”.

Cốc U Lan Cốc U Lan thay đổi lời Diệp Thần Phi lại một chút.

Câu nói đó khiến đôi mắt Diệp Hiểu Hiểu lại chợt sáng lên rực rỡ.

“Có thật không?”

“Hì hì, chắc chắn muội có thể đánh đến trận quyết chiến cuối cùng, tỷ có thấy cái tên to con kia không, bị muội cầm gạch đập một cái đã ngã thất điên bát đảo rồi”.

“Hơn nữa, muội vẫn còn nhiều chiêu lắm nhé”.

Cốc U Lan nghe Diệp Hiểu Hiểu thao thao bất tuyệt thì không khỏi thở dài.

Thật ra cô ta cảm thấy lão gia có yêu cầu quá cao với Hiểu Hiểu, dù sao thì cô bé cũng chỉ mới có mười ba tuổi thôi mà.

Đại hội Thần Ban vẫn diễn ra với khí thế mạnh mẽ.

Hơn hai ngàn thiếu niên thiên tài đến từ khắp mọi nơi, trong vòng năm ngày, sẽ tìm ra được ba mươi người mạnh nhất.

Một trăm người đứng đầu đều nhận được phần thưởng lớn từ quan chủ.

Ngoài những phần thưởng kia, ba mươi thứ hạng đầu sẽ có được Thiên Thần dịch vô cùng quý giá.

Đó chính là thứ linh dịch vô cùng quý hiếm và mạnh mẽ!

Vì Thiên Thần dịch, tất cả các thiếu niên đều liều mạng, triển khai những thủ đoạn mạnh mẽ nhất của mình trong chiến đấu.

Trong quá trình đó, có người ôm hận thất bại, cũng có người một bước lên trời!

Phủ Bình Dương, Vạn Bảo các, Đại Thiên Minh vẫn mạnh mẽ như thế, hầu như tất cả mọi người đều thuận lợi bước vào danh sách một trăm người đứng đầu.
Chương 128: Ba mươi người

Trong đó những người xuất sắc nhất cũng nổi tiếng.

Thạch Trọng, Liễu Hoài Ân của phủ Bình Dương.

Minh An Đồ, Húc Nhật Kiền của Đại Thiên Minh.

Hoa Nhung, Sói Nữ của Vạn Bảo các.

Hầu như tất cả đều dùng khí thế vô địch nghiền nát đối thủ, được xem là những mầm non tốt có thể được đại thiên thần chọn lựa.

Tất nhiên, ngoài bọn họ ra, một thiên tài mà trước nay chưa ai biết cũng đã thể hiện được sức mạnh của mình.

Với khí thế của một hắc mã, xuất hiện tung hoành ngang dọc.

Trong đó, có một người khác của Vạn Bảo các khiến rất nhiều người say sưa bàn tán.

Năm nay cô bé chỉ mới mười bốn tuổi, nhỏ nhắn đáng yêu.

Nhưng thủ đoạn cực kỳ quỷ dị, cầm một cục gạch, cùng với con khỉ trông cực kỳ buồn cười, gặp người nào đập người đó.

Những người từng đụng phải cô bé trên lôi đài đều bị cô bé đập suýt vỡ đầu, đúng là hết sức bạo lực.

Tên tuổi của cô bé có thể nói là sánh ngang với Sói Nữ Vạn Bảo các!

Vì thế, cô bé cũng được người ta gọi là…

Hầu Nữ!

“Hầu Nữ!”

Diệp Hiểu Hiểu trưng gương mặt xụ xuống thật dài, đi tới chỗ Cốc U Lan, hai mắt lạnh như băng.

“U Lan tỷ, rốt cuộc là ai đã đặt cho muội cái tên này thế”.

“Muội nhất định phải tặng cho kẻ đó một giấc “mộng đẹp” cả đời khó quên!”

Khi cô bé biết được cái tên đó thì đã lập tức choáng váng.

Khi bổn cô nương ở thành Vân Tiêu đã được mọi người gọi là Hiểu tiên tử, đến cửa khẩu Bình Dương này lại biến thành Hầu Nữ!

Diệp Hiểu Hiểu tức giận đến mức muốn liều mạng với bọn họ.

Cốc U Lan vội vàng ngăn cản cô bé, nói: “Mọi người đặt tên theo đặc điểm của từng cá nhân thôi mà, ở đây không gọi người ta là tiên tử, muội lại mang theo con khỉ kia, nên người ta mới…”

“Con khỉ đó là do muội hư hóa ra thôi, thật ra nó chính là một món vũ khí!”, Diệp Hiểu Hiểu lớn tiếng nói.

Sắc mặt Cốc U Lan đầy bất đắc dĩ: “Nhưng không có ai nhận ra điều đó cả”.

Diệp Hiểu Hiểu im lặng.

Rất lâu sau đó, cô bé mới hừ một tiếng.

“Thôi bỏ đi, muội không thèm so đo với bọn họ”.

Mấy ngày sau đó, chiến đấu ngày càng dữ dội hơn.

Thực lực của mỗi người đều khá tương đồng, trên cơ bản đều phải dồn hết sức, mỗi trận chiến đều văng đầy máu tươi.

Nhất là Hầu Nữ Diệp Hiểu Hiểu.

Không biết cô bé bị cái gì kích thích, mà ngày càng trở nên bạo lực.

Hơn nữa khi khán giả gọi tên cô bé dưới đài ngày càng lớn, cô bé lại càng trở nên hùng hổ, thậm chí còn suýt chút nữa khiến một số đối thủ yếu kém sợ đến mức phải bỏ quyền thi đấu.

Có đại học giả phân tích, Mệnh Tinh của Hầu Nữ có liên quan gì đó với sự cổ vũ và khích lệ, nên mọi người càng nhiệt tình thì lực chiến cô bé càng mạnh.

Vì thế, mỗi một trận đấu của Diệp Hiểu Hiểu, những người ủng hộ cho cô bé đều gào khàn cả giọng.

Năm ngày sau.

Cuối cùng, hơn hai ngàn người dự thi, chỉ còn lại ba mươi người.

Bọn họ đều là những thiên tài trong thiên tài, những nhân vật cấp bậc yêu nghiệt.

Đa số đều là những người bậc bốn, chỉ có vài người vẫn còn là bậc ba.

Diệp Hiểu Hiểu chính là người mạnh nhất trong số đó.

Mười mấy lôi đài của đấu trường Bình Dương đã được dọn đi hết rồi.

Một lôi đài mới tinh đã được dựng lên thay thế cho chúng.

Đại hội Thần Ban, ba mươi người mạnh nhất đang đứng giữa lôi đài, nhận lấy cơn mưa lời khen của quan chủ Thạch Hào Kiệt.

Có cả phần thưởng.

Sau những lời cổ vũ động viên, mỗi người bọn họ đều có được một lượng tài nguyên tu luyện kha khá.

Cuối cùng, đại quan chủ đích thân lấy ra một cái bàn ngọc tinh xảo, trên đó là ba mươi cái bình nhỏ.

Khi cái bình đó xuất hiện, cả đấu trường đều ngừng thở.

Dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm bàn ngọc.

Bên trong cái bình đó chính là thứ quý báu mạnh mẽ nhất, Thiên Thần dịch bậc nhất!

Sói Nữ cũng có vẻ mặt hết sức kích động.

“Sói tỷ tỷ, nó rốt cuộc có tác dụng gì thế?”, Diệp Hiểu Hiểu tham gia trận đấu nhưng cô bé thật sự không biết Thiên Thần dịch bậc nhất là gì.

“Linh dịch cực mạnh!”

Sói Nữ nhỏ giọng nói: “Đó là một loại chí bảo có thể gột rửa thần hồn, tẩy sạch căn nguyên trong người, chỉ đại thiên thần mới có!”

Diệp Hiểu Hiểu khó hiểu chỉ vào Thạch Hào Kiệt: “Ông ta cũng có mà?’

“Đó là thứ mà đại thiên thần để lại trước đó”.

Sói Nữ nói: “Nếu chúng ta có thể giành được mười thứ hạng đầu, đại thiên thần sẽ đích thân tới, hơn nữa còn ban thưởng thêm Thiên Thần dịch bậc hai mạnh hơn rất nhiều!”

“Ba thứ hạng đầu sẽ được đại tiên thần tiếp đón đến Thần Phủ, chào đón cơ duyên tạo hóa!”

Cảm xúc của Sói Nữ dâng trào.

Diệp Hiểu Hiểu tròn mắt nhìn, tuy vẫn không biết thứ đó là gì, nhưng nghe tên có vẻ ghê gớm dữ dằn lắm!

Một lát sau, ba mươi người đều có được một lọ Thiên Thần dịch bậc nhất.

Mọi người hết sức hào hứng, sau đó biết được trận chiến giành tư cách đến Thần Phủ diễn ra vào hai ngày sau!

Tối đến, Diệp Hiểu Hiểu trở lại phòng, nghịch khỉ con một lát rồi lấy bình Thiên Thần dịch kia ra.

“Rốt cuộc là thứ gì thế?”

Diệp Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng mở cái bình ra.

Ngay sau đó, một mùi hương thơm ngát thấm vào ruột gan.

“Hả? Đúng là bất phàm".

Diệp Hiểu Hiểu hít hà, mùi này ngửi vào khiến con người ta cực kỳ thoải mái.

Nhưng chẳng hiểu tại sao lại có một cảm giác quen thuộc, như thể đã gặp được ở nơi nào rồi.

Suy nghĩ một lát, vẫn không nhớ ra được, Diệp Hiểu Hiểu lắc đầu.

“Thôi bỏ đi”.

“Sói tỷ tỷ nói, Thiên Thần dịch có thể dùng ngay lập tức, để mình thử xem”.

Ngay sau đó, Diệp Hiểu Hiểu cầm lấy cái bình nhỏ, nhẹ nhàng rót vào miệng mình.

Linh lực đậm đặc theo cổ họng cô bé, nhanh chóng tan ra, tẩm bổ cho từng ngóc ngách trong cơ thể.

Lúc này, Cốc U Lan đẩy cửa bước vào, trong tay là một cái chậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK