Khi biết nhà họ Diệp dự định xây lại thành Vân Tiêu, Đổng Thiên Cơ vô cùng hưng phấn.
Ông ta chính là đại sư trận pháp lục phẩm, đồng thời cũng là một vị kiến trúc sư, là bậc thầy có thành tựu thâm hậu.
“Trước đó ồn ào với gia chủ nhà họ Diệp nên có chút không vui, ta nhất định phải chứng minh bản thân trong chuyện này!”, Đổng Thiên Cơ thầm hạ quyết tâm.
Vì vậy, ông ta chủ động đi tìm nhị lão Diệp Tùy Vân, bày tỏ ý tưởng của mình.
Tùy Vân đang rầu rĩ không ai có thể nắm được công việc này, nhìn thấy Đổng Thiên Cơ xung phong nhận việc, ông ta vô cùng vui vẻ giao bản vẽ và yêu cầu đơn giản cho Đổng Thiên Cơ.
Đổng Thiên Cơ vô cùng có lòng tin.
Nhưng khi ông ta mở bản vẽ ra, trong nháy mắt trợn tròn mắt.
“Đây là bản vẽ ông nội thiên tài nào thiết kế vậy!”
Toàn thân ông ta hóa đá, chưa từng nhìn thấy thiết kế như vậy.
Ngươi đặt gia tộc mình ở trung tâm thành trì, không thành vấn đề.
Nhưng ngươi để bốn con đường thông đến gia tộc làm sao có thể chứ? Không sợ quá chói mắt sao?
Còn những thứ được gọi là yêu cầu kia, sạch sẽ, ngăn nắp, ngươi đang quy hoạch hậu viện nhà mình?
Một thành trì, thứ nên xem xét đầu tiên không phải là sự khác biệt giữa người tầng cao và người tầng thấp sao?
Mà điều khiến ông ta cảm thấy sôi máu là thành tường hình tròn kia.
Ông trời ơi, ông muốn chế tạo ra một thành trì không bình thường nhất trên đại lục sao?
Đổng Thiên Cơ đau đầu.
Việc này không dễ chấp nhận.
Nhưng ông ta lại thật sự không muốn buông tha cơ hội này.
Nghĩ tới nghĩ lui, ông ta liền tìm đến đại sư luyện khí lục phẩm, Hồ Sáng.
Người này đã đi qua rất nhiều nơi, kiến thức rộng, nói không chừng sẽ nhìn qua loại kiến trúc không bình thường này.
“Người thiết kế thành trì này hình như không có suy nghĩ đến sự an toàn của gia tộc”.
Sau khi Hồ Sáng cầm bản vẽ, ông ta cũng cau mày.
Giống như Đổng Thiên Cơ, ông ta cũng cảm thấy đặt gia tộc ở vị trí này có chút hơi chói mắt.
Ngộ nhỡ gặp phải nguy cấp, chạy trốn sẽ trở thành một chuyện vô cùng khó khăn
“Vậy chúng ta cũng chỉ có thể bắt tay từ dưới đất”.
Nhưng Hồ Sáng nhanh chóng liền có ý tưởng, cùng với Đổng Thiên Cơ bắt đầu làm hết sức mình để đưa bản vẽ thiết kế giàu trí tưởng tượng này đi đúng hướng.
Mà kẻ đầu têu khiến bọn họ nhức đầu lúc này đang ở trong phòng khách từ từ thưởng trà.
“Đại ca, bọn họ đều tới rồi”.
Lúc này, Tùy Vân đi vào.
“Vậy thì từng người tới đi”.
Diệp Thần Phi nói.
Trong phòng tiếp khách.
Ba người ngồi ở đó, chờ đợi Diệp Thần Phi gọi đến.
Một người chính là Cốc Vạn Tâm, nàng đã tới đây không ít lần, nhìn tương đối tùy ý, biểu cảm thoải mái.
Còn có một người là một người đàn ông trung niên thân hình hơi mập, mặt trắng không có râu, mặc một bộ đồ cực kỳ đắt tiền, phục trang đẹp đẽ.
Ông ta ngồi ngay thẳng, mang theo nụ cười tự tin trên mặt.
Ông ta chính là Phùng Hạ, chủ nhân của Túy Mộng lâu.
Người cuối cùng chính là một lão phu nhân cao tuổi.
Bà lão đang ngồi thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, mắt đục ngầu, dường như có chút bất an.
Bà ta là người sáng lập nên Hương Vân Uyển, Hoa bà bà.
“Cốc các chủ, vẫn khỏe chứ”.
Mấy người đã chờ đợi một lúc, Phùng Hạ mở miệng trước.
“Cô chính là khách quen của Túy Mộng lâu, ta nhớ cô và Diệp gia chủ cũng từng đi qua đó”, Phùng Hạ cười, làm quen với Cốc Vạn Tâm.
“Ừ, có chuyện này”, Cốc Vạn Tâm dựa vào cái ghế nói.
“Ha ha, nói như vậy thì quan hệ giữa cô và Diệp gia chủ không hề bình thường!”
Cốc Vạn Tâm nhìn ông ta, không nói gì.
Phùng Hạ cho rằng Cốc Vạn Tâm thầm chấp nhận, ông ta hỏi: “Vậy cô có biết hôm nay Diệp gia chủ mời chúng ta đến có chuyện gì không?”
Cốc Vạn Tâm không trả lời, mà đổi một tư thế thoải mái hơn chút, nàng khẽ mỉm cười nói: “Ông chủ Phùng, có phải gần đây ông không ở gần thành Vân Tiêu?”
Phùng Hạ ngẩn người, sau đó ha ha cười nói: “Cốc các chủ thật lợi hại, cái này cũng có thể nhìn ra?”
“Không sai, nửa năm trước, quả thực ta đã quay về thành Lâm Giang ở phía nam một chuyến, gần đây mới về”.
“Không ngờ thành Vân Tiêu đã xảy ra thay đổi lớn như vậy”.
Thành Lâm Giang là một trong liên minh Cửu Thành, nằm ở phía nam thành Túc.
Nghe nói phồn hoa sầm uất, sắp bằng với thành Túc kia.
Cốc Vạn Tâm gật đầu, khẽ cười nói: “Vậy không tồi, nếu như gần đây ông luôn ở chỗ này thì sẽ không nói ra chữ ‘Mời’ này”.
Phùng Hạ khẽ cau mày.
“Cốc các chủ, đây là ý gì?”
Cốc Vạn Tâm không nói, cô không muốn ở khoảng cách quá gần loại người này.
Phùng Hạ cảm thấy có chút khó hiểu, tại sao ánh mắt Cốc Vạn Tâm nhìn mình giống như là nhìn kẻ ngu vậy?
Một lát sau, ông ta lại chuyển ánh mắt sang Hoa bà bà.
“Hoa bà bà, thân là bạn già, ta có lòng tốt muốn nhắc nhở bà một chút”.
“Ta nghe nói, Diệp gia chủ lòng dạ thánh nhân, nhân từ cứu tế thế nhân, không nhìn được một vài chuyện dơ bẩn, lát nữa bà phải chú ý một chút lời nói đấy”, ngoài miệng Phùng Hạ nhắc nhở, nhưng trong mắt lại là vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.
Ông ta và Hoa bà bà vốn có chút quan hệ cạnh tranh, thấy đối thủ xui xẻo thì sẽ vô cùng vui vẻ.
Hoa bà bà nghe vậy, hừ một tiếng, không nói gì.
Nhưng vẻ mặt bà ta càng hồi hộp.
Không sai, bên ngoài quả thật có tin đồn như vậy.
Ngộ nhỡ Diệp Thần Phi nhìn không quen vùng đất trăng hoa, vậy thì…
“Hoa bà bà, mời theo ta”, lúc này Diệp Tùy Vân xuất hiện trong phòng tiếp khách.
Hoa bà bà nghe thấy gọi mình, cơ thể không tự chủ được liền run rẩy một cái, vẻ mặt nghiêm túc đi theo Diệp Tùy Vân.
“Hắc hắc, nàng nhất định sẽ xui xẻo”, Phùng Hạ cười một tiếng với Cốc Vạn Tâm.
Cốc Vạn Tâm liếc mắt, dứt khoát nhắm mắt lại.
Chương 92: Ta muốn tháo dỡ Túy Mộng lâu
Hoa bà bà đen đủi hay không thì nàng không biết nếu ngươi chờ một hồi lâu mà vẫn nhảy như vậy, nhất định sẽ bất lợi.
Nội đường.
Diệp Thần Phi đang ngồi, trong tay cầm mấy tập thư.
Hoa bà bà đi vào theo sự hướng dẫn của Tùy Vân.
Diệp Thần Phi ngẩng đầu liếc nhìn bà ta một cái: “Ngồi”.
“Đa tạ Diệp gia chủ!”, Hoa bà bà cung kính nói.
Diệp Thần Phi quay đầu lại, vừa nhìn vừa nói: “Vân Hương Uyển ở thành Vân Tiêu là một tay bà gây dựng đúng không?”
“Phải”.
“Bắt cóc con gái nhà lành, lại còn trải qua đào tạo để làm đồ chơi cho đám nhà giàu kia, cũng là bà đích thân làm?”
Vấn đề thứ hai khiến lòng Hoa bà bà chìm xuống đáy biển.
“Diệp gia chủ, bà già này…”
“Bà chỉ cần trả lời phải hoặc không phải”, Diệp Thần Phi cắt đứt lời bà ta.
“Ta đã từng làm qua chuyện như vậy”, Hoa bà bà cúi thấp đầu xuống.
Diệp Thần Phi yên lặng.
Áp lực vô hình đè trên người Hoa bà bà, khiến bà ta cực kỳ bất an, trên trán đầy nếp nhăn lại chảy xuống mấy giọt mồ hôi lạnh.
Một lúc sau, Diệp Thần Phi đặt thư trong tay xuống.
“Bắt đầu từ hôm nay, đừng để ta phát hiện ra chuyện tương tự, hiểu chưa?”
Hoa bà bà đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
Chỉ vậy?
Bà ta cảm thấy khó tin.
“Hử?”, Diệp Thần Phi nhướng mi.
“Oh ta ta ta hiểu, thật ra từ khi Hương Vân Uyển phát triển thì đã không làm chuyện này nữa rồi”.
“Nghe hiểu là được”.
Diệp Thần Phi nói, bày tỏ bà ta có thể đi rồi.
Hoa bà bà đứng dậy, khom lưng cúi người thật sâu, sau đó rời khỏi nội đường.
“Đệ còn tưởng huynh sẽ diệt trừ Hương Vân Uyển chứ”, Tùy Vân cười nói.
“Diệt trừ làm gì”.
Diệp Thần Phi lắc đầu nói: “Nơi này tự nó có nguyên nhân tồn tại, hủy diệt một người, lập tức sẽ có người khác xuất hiện”.
“Chi bằng tìm một người nghe lời một chút, thuận lợi khống chế”.
Nói xong, Diệp Thần Phi xua xua tay.
“Bảo Phùng Hạ vào đi”.
“Tên này hình như khá bành trướng”.
“Đã sớm nghe nói gia chủ nhà họ Diệp phong độ hiên ngang, quả thật bất phàm, đúng là tuổi trẻ tài cao!”
Cùng với một tràng cười sang sảng, Phùng Hạ từ ngoài cửa đi vào.
Ông ta mặt mũi hồng hào, chắp tay làm lễ, tự ngồi đối diện Diệp Thần Phi.
Diệp Thần Phi:
Ngươi thật sự rất quen.
“Ông chủ Phùng”.
Diệp Thần Phi nhìn tài liệu trong tay, đi thẳng vào vấn đề: “Ta nghe nói hai ngày nay ngươi thu mua đất xây dựng ở gần Túy Mộng lâu?”
“Ha ha, xem ra không giấu được Diệp lão đệ!”
Phùng Hạ cười nói: “Nhà họ Diệp uy võ, một ngày liền tiêu diệt được hai gia tộc lớn, thật sự khiến người ta bội phục”.
“Chuyện lớn như vậy để ta ngửi thấy cơ hội làm ăn khổng lồ, cho nên mới hành động”.
Phùng Hạ ngồi ngay ngắn ở trên ghế, bình thân như vại nhìn Diệp Thần Phi.
Theo như ông ta thấy Diệp Thần Phi chắc sẽ cảm thấy rất hứng thú với thứ mà ông ta cho rằng là “cơ hội làm ăn to lớn” này.
Diệp Thần Phi không biết lấy tự tin từ đâu ra.
Yên lặng chốc lát.
Thấy dáng vẻ bất động của Diệp Thần Phi, Phùng Hạ lại nói: “Diệp gia chủ, cơ hội làm ăn này sẽ cho chúng ta kiếm rất nhiều tiền đó”.
Diệp Thần Phi giơ tay lên.
“Dừng lại đi”.
“Ta không có hứng thú với thứ gọi là cơ hội làm ăn của ngươi”.
Phùng Hạ liền ngây ngẩn: “Diệp gia chủ, đây chính là linh thạch khối lượng lớn đó!”
“Chỉ cần chúng ta liên hiệp, theo như phỏng đoán của ta, lợi ích trong đó mỗi năm ít nhất mười tỷ!”
“Đừng nói với ta, ngươi không có hứng thú với linh thạch?”
Phùng Hạ quyết định thả ra một vài con mồi.
Ông ta ở thành Vân Tiêu mấy năm, cơ bản có tìm hiểu qua về tình hình kinh tế của ba đại gia tộc.
Lợi nhuận hàng năm của nhà họ Diệp cũng chừng khoảng mấy tỷ, dù bây giờ tiêu diệt hai đại gia tộc khác cũng không tăng được thêm gấp đôi.
Gia tăng tài sản cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Cho nên ông ta cảm thấy mười tỷ hàng năm nhất định sẽ dụ dỗ được Diệp Thần Phi.
Đáng tiếc, ông ta rời khỏi thành Vân Tiêu quá lâu nên không hề biết.
Thời đại đã thay đổi.
“Ta không có hứng thú với linh thạch giống như trong tưởng tượng của ngươi”.
“Hôm nay gọi ngươi tới là vì chuyện khác”.
Diệp Thần Phi đặt tài liệu xuống, lấy ra một tờ giấy thiết kế, đặt lên trên bàn.
“Thành Vân Tiêu chuẩn bị xây lại, Túy Mộng lâu của ngươi đã chặn đứng thi công đường lớn, cần phải tháo bỏ”.
“Ra giá đi”.
Nhìn bản vẽ trước mặt, Phùng Hạ lập tức có chút không phản ứng kịp.
Xây lại thành Vân Tiêu với quy mô lớn như vậy?
Nhà họ Diệp ngươi có tài lực thế sao?
“Diệp gia chủ, cái này không ổn lắm đâu, lúc Túy Mộng lâu vừa đến thành Vân Tiêu, chúng ta đã ước định rồi, cho dù như thế nào cũng không được quấy nhiễu lẫn nhau!”, Phùng Hạ dần dần thu liễm nụ cười.
“Ngươi ước định với ai?”
“Nhà họ Đường trong ba đại gia tộc!”
Diệp Thần Phi khẽ lắc đầu, từ khi tới thế giới này, tên ngu xuẩn hắn gặp không nhiều, nhưng cái tên Phùng Hạ trước mặt này tuyệt đối chính là một tên như vậy.
“Bây giờ chủ nhân thành Vân Tiêu là nhà họ Diệp, ngươi muốn làm ăn ở thành Vân Tiêu thì phải tuân theo sự sắp xếp của nhà họ Diệp”.
“Hoặc ra giá bán Túy Mộng lâu cho bọn ta, hoặc cuốn gói rời đi”.
“Cơ hội ta cho ngươi lựa chọn chỉ có một lần”.
Nói xong, Diệp Thần Phi liền không để ý đến ông ta nữa.
“Rào rào!”
Phùng Hạ đột nhiên từ trên ghế đứng lên, nổi giận đùng đùng.
“Diệp Thần Phi, ngươi thật sự cho rằng mình vô địch thiên hạ sao!”
“Cấp trên của ta ở thành Lâm Giang là…”
Phùng Hạ vừa mới bắt đầu nổi giận, bỗng nhiên cảm giác hít thở không thông.
Ngay sao đó ông ta nhìn thấy từ vị trí đan điền của mình dần dần bay ra một viên hạt châu tỏa ánh sáng màu vàng, chậm rãi bay tới trên tay Diệp Thần Phi.
Đó là kim đan của ông ta!
Chương 93: Thiên Trận Thạch
Diệp Thần Phi nắm kim đan, lại lấy ra một viên linh thạch hạ phẩm, đặt chung chỗ với kim đan.
“Một viên kim đan, lại thêm một viên linh thạch, mua toàn bộ tài sản của Túy Mộng lâu có đủ hay không?”
“Đủ thì ký thỏa thuận, sau đó mang chúng đi”.
Diệp Thần Phi thật sự là không kiên nhẫn.
Sớm biết đối phương là hạng người này, nói cái gì hắn cũng không gặp tận mắt đâu.
Loại người này gặp nhiều thì chỉ số thông minh nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Bây giờ hắn chỉ muốn mau chóng kết thúc chuyện này.
Phùng Hạ đứng tại chỗ, tinh thần căng thẳng, nội tâm hoảng hốt.
Đây chính là kim đan đó, Diệp Thần Phi lại tùy tiện thu kim đan vào tay!
Mình rời thành Vân Tiêu nửa năm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Ta ta ký!”, Phùng Hạ khó khăn nói.
Một bản thỏa thuận nhanh chóng được ký kết, Diệp Thần Phi với giá một viên linh thạch hạ phẩm đã mua tất cả tài sản của Túy Mộng lâu.
Sau đó, cuối cùng Phùng Hạ đã thu được kim đan của mình về.
Cầm linh thạch nóng bỏng kia, nội tâm ông ta chỉ có hối hận.
Sớm biết thì vừa bắt đầu liền nghe theo lời Diệp Thần Phi, bán Túy Mộng lâu cho hắn là được rồi.
Sau khi Phùng Hạ rời đi, Diệp Thần Phi xoa đầu.
Chuyện này về sau nhất định sẽ giao cho mấy người Tùy Vân, thật là nhàm chán!
Một lúc sau, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở cửa.
“Diệp gia chủ”.
Cốc Vạn Tâm khoanh tay trước ngực, cung kính hô lên.
“Hy vọng cô có thể bình tĩnh một chút, hôm nay ta đã đủ phiền rồi”, Diệp Thần Phi tỏ ý bảo nàng ngồi xuống.
Cốc Vạn Tâm mỉm cười một tiếng: “Rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của ngài”.
Nàng ngồi xuống: “Là vì Phùng Hạ?”
“Đừng nhắc đến cái tên không bình thường đó”.
Diệp Thần Phi nói: “Nói một chút về cô đi, gần đây tự giam mình trong Vạn Bảo các không ra khỏi cửa, không giao lưu tiếp xúc bên ngoài, làm gì chứ?”
Cốc Vạn Tâm nói: “Đương nhiên là đang đợi dặn dò của Diệp gia chủ”.
“Cô là người của Vạn Bảo các, không phải người của nhà họ Diệp, đâu cần thiết nghe theo chỉ thị của ta”, Diệp Thần Phi uống một hớp trà.
Cốc Vạn Tâm cười một tiếng, bỗng nhiên khẽ thở dài.
“Diệp gia chủ, nếu ngài không thu nhận ta, e rằng không bao lâu nữa ngài sẽ vĩnh viễn không gặp được ta đâu”.
“Tại sao?”, Diệp Thần Phi khẽ cau mày.
“Còn nhớ lần trước ngài bảo ta điều tra hướng đi của linh thạch Vạn Bảo các không?”, Cốc Vạn Tâm hỏi.
Diệp Thần Phi gật đầu, hồi đó hắn rất tò mò, Vạn Bảo các dùng tài nguyên đổi lấy nhiều linh thạch như vậy để làm gì, thứ đồ chơi này không thể làm cơm ăn.
“Có đầu mối?”
“Đúng vậy”.
Cốc Vạn Tâm nói xong, nàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái hộp kim loại không biết tên, đặt lên bàn.
“Mỗi một khoản giao dịch của Vạn Bảo các đều có thể truy tìm được”.
“Sau khi ta hối lộ một vài người, ta đã phát hiện ra một chuyện không bình thường”.
“Mỗi một năm, linh thạch tính làm doanh thu từ khắp các phân các của bọn ta đều sẽ đột nhiên biến mất hơn nửa trong một khoảng thời gian”.
“Sau đó, trên danh sách tài liệu lại có thêm một loại, gọi là Thiên Trận Thạch”.
“Ta vốn định làm rõ trong này rốt cuộc ẩn giấu những đạo lý huyền diệu nào, thế là tìm được cơ hội, phối hợp với một chủ sứ phụ trách quản lý Thiên Trận Thạch”.
Cốc Vạn Tâm nhìn Diệp Thần Phi, hai tay đặt ở hai bên hộp.
“Nhưng ta không ngờ lại phát hiện ra bí mật như vậy”.
Nói xong, hai tay nàng khẽ ấn một cái.
Đi cùng với âm thanh “răng rắc răng rắc”, vỏ ngoài hộp kim loại giống như vô số xếp gỗ nhỏ xíu không ngừng thay đổi.
Cuối cùng nó từ hình chữ nhật biến thành một trận bàn Thái Cực.
Trên không trận bàn lơ lửng ba dạng đồ.
Bên trái là một cái đỉnh nhỏ ba chân hai tai.
Vòng ngoài cái đỉnh nhỏ có vô số hình vẻ tỉ mỉ giăng khắp nơi, đan xen lẫn nhau, liếc mắt nhìn sẽ khiến người ta da đầu tê dại.
Chỗ chính giữa có một tòa bảo tháp chín tầng.
Toàn thân bảo tháp trong suốt, óng ánh, mấy đóa tường vân bao quanh nó, rất thần bí.
Mà bên phải là một viên đá phát sáng, nhìn có chút quen mắt.
“Đây chính là Thiên Trận Thạch”.
Cốc Vạn Tâm nhìn viên đá phát sáng kia, trên mặt mang theo vẻ không thể nào tin nổi.
“Bây giờ ta cũng mới phát hiện, linh thạch Vạn Bảo các kiếm nhiều như vậy cũng chỉ là vì khối Thiên Trận Thạch nho nhỏ này thôi”.
“Không sai, khối Thiên Trận Thạch này chính là dùng vô số linh thạch thuần túy dung hợp để sinh ra”.
“Mà dung hợp một viên Thiên Trận Thạch, chí ít cần một tỷ linh thạch thượng phẩm!”
Cốc Vạn Tâm thán phục không thôi.
Nếu như không có sự tồn tại của Diệp Thần Phi, toàn bộ hàng hóa của Vạn Bảo các ở thành Túc bán đi trong một năm cũng chỉ chừng một tỷ viên linh thạch thượng phẩm!
Diệp Thần Phi cũng có chút nghi ngờ, không ngờ Vạn Bảo các lại xử lý linh thạch thành này.
Hơn nữa hắn nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút quen mắt với Thiên Trận Thạch.
Bỗng nhiên chân mày hắn cau lại.
Một viên đá phát sáng khác xuất hiện trên tay hắn.
Giống y đúc với viên Thiên Trận Thạch trên trận bàn kia.
“Diệp gia chủ, ngài cũng có một trí bảo thiên địa trân quý như vậy à!”, Cốc Vạn Tâm trợn tròn mắt, lộ ra vẻ không dám tin.
Thiên Trận Thạch không giống với bảo vật cấp Thiên.
Đó là một loại vật liệu đặc biệt và cao cấp nhất, chỉ có thế lực siêu cấp giống như Vạn Bảo các mới có thể có!
Diệp Thần Phi không nói gì.
Hắn bừng tỉnh hiểu ra.
Chẳng trách lâu như vậy chưa từng nghe qua tên của linh tinh.
Hóa ra mọi người gọi thứ đồ chơi này là Thiên Trận Thạch.
Hắn nhìn số dư còn lại trong ví.
36500 nghìn tỷ viên.
Chương 94: Lò luyện linh lực
Diệp Thần Phi vốn cho rằng minh gây tổn thất giống như phá gia chi tử sẽ nhanh chóng tiêu bằng sạch số tiền lẻ linh thạch trong ví chứ.
Nhưng không ngờ hóa ra linh thạch của mình chính là số lẻ.
Aiz, tầm nhìn quá nhỏ nha.
Nếu như Cốc Vạn Tâm nói không sai, một viên linh tinh chính là mười tỷ linh thạch thượng phẩm.
Như vậy 36500 nghìn tỷ viên linh tinh tương đương với bao nhiêu linh thạch thượng phẩm? Và tương đương với bao nhiêu linh thạch hạ phẩm?
Tiền nhiều quá, không tiêu hết phải làm sao.
“Vạn Bảo các làm sao chuyển hóa được Thiên Trận Thạch? Tại sao lại phải chuyển hóa linh thạch thành Thiên Trận Thạch? Thiên Trận Thạch có tác dụng gì?”, Diệp Thần Phi thu hồi linh tinh, hỏi liên tiếp ba câu.
Cốc Vạn Tâm quyến luyến không thôi đưa ánh mắt thu hồi khỏi Thiên Thạch Trận, nàng nói: “Thật ta thì ban đầu ta cũng có hoài nghi này”.
“Loại cơ mật này trong Vạn Bảo các là tồn tại thuộc bảo mật cấp độ cực cao, ta vốn tưởng rằng cần hao phí số lượng lớn thời gian mới có thể tra ra một vài dấu vết”.
“Nhưng không ngờ”.
Cốc Vạn Tâm nhìn tiểu đỉnh và tiểu tháp trên trận bàn, cười khổ nói: “Cũng không biết may mắn hay bất hạnh”.
“Phương pháp linh thạch chuyển thành Thiên Trận Thạch, còn có tác dụng của Thiên Trận Thạch, toàn bộ đều ở bên trong cái hộp này”.
“Cho nên, Diệp gia chủ, nếu ngài không chứa chấp ta, ở phía bên Vạn Bảo các ta sẽ chết không có chỗ chôn”.
Suy nghĩ ban đầu của Cốc Vạn Tâm chỉ là “mượn” Thiên Trận Thạch, cầm đến chỗ Diệp Thần Phi để hắn nhìn một chút, sau đó đưa ra quyết định.
Nhưng làm sao nàng ngờ rằng trong hộp lại đựng một bí mật lớn.
Nàng rất rõ, khi lén cầm chiếc hộp này đi, tính mạng của nàng đã không thuộc về mình nữa.
Diệp Thần Phi không nói gì, hắn chậm rãi đưa tay, tiểu đỉnh trên trận bàn trôi ở giữa lòng bàn tay hắn.
Lúc này, hắn mới phát hiện đây không phải một tiểu đỉnh thật thể.
Nói chính xác thật ra nó giống một bản vẽ tinh vi ba chiều.
Diệp Thần Phi lộ ra vẻ thần hồn khổng lồ, trong nháy mắt bao phủ nó.
Thời gian mấy cái hít thở ngắn ngủi, hắn liền hiểu rõ tất cả của tiểu đỉnh.
“Thì ra là như vậy”.
Diệp Thần Phi hiểu rồi.
Tên của tiểu đỉnh này là lò luyện linh lực, chỉ có một tác dụng, chính là chuyển hóa linh thạch.
Dưới quy tắc tiêu chuẩn, một trăm linh thạch hạ phẩm có thể chuyển hóa thành một viên linh thạch trung phẩm, một trăm viên linh thạch trung phẩm có thể chuyển hóa thành một viên linh thạch thượng phẩm.
Mà một tỷ linh thạch thượng phẩm mới có thể chuyển hóa thành một quả linh tinh.
Cũng chính là Thiên Trận Thạch.
Bản thể của lò luyện linh lực chính là do Thiên Trận Thạch và trận pháp xây dựng thành.
Trận pháp là chủ thể, mà Thiên Trận Thạch là thông đạo.
Thông đạo liên quan đếp phép tắc thiên đạo.
Bởi vì trận pháp được bố trí, thông qua Thiên Thạch Trận, cắm rễ phía trên thiên đạo, hấp thu lực quy tắc.
Cho nên nó mới có thể tiến hành chuyển hóa bản chất của linh thạch.
“Khó trách linh tinh được gọi là Thiên Trận Thạch”.
Loại đá này có thể liên quan trực tiếp đến quy tắc thiên đạo, trở thành chất dẫn có quy tắc.
Cứ như vậy các tu sĩ có thể sử dụng nó, hấp thu sức mạnh loài người vốn không thể nào nắm lấy, tạo nên những sáng tạo đáng kinh ngạc.
“Ừ, thử trước đi”.
Lò luyện tinh lực tổng cộng có ba cấp bậc, sự khác biệt giữa mỗi cấp bậc là chuyển hóa hiệu suất.
Lò luyện cao cấp nhất cần mười ngàn viên Thiên Trận Thạch.
Cũng chính là doanh thu mười ngàn năm của thành Túc!
Thật là kinh khủng!
Diệp Thần Phi vung tay lên, trong ánh mắt hoảng sợ của Cốc Vạn Tâm, mười ngàn viên Thiên Trận Thạch giống như không cần tiền trôi lơ lửng trước mặt hai người.
Sau đó, pháp quyết của Diệp Thần Phi liên tục biến đổi, không ngừng đánh ra từng đường trận pháp, in vào trong tấm bích của Thiên Trận Thạch.
Trận pháp mà lò luyện linh lực cần, trình độ phức tạp và độ khó của nó thật khiến cho người ta da đầu phát nổ.
Nếu để cho Đổng Thiên Cơ, một đại sư trận pháp lục phẩm đến hoàn thành, cho dù một lần không tệ, không ngủ không nghỉ, cũng ít nhất cần mấy ngàn năm mới có thể hoàn thành.
Ngay cả Diệp Thần Phi cũng cảm thấy có chút khó khăn.
Tiêu tốn chừng một nén nhang mới có thể hoàn thành xong toàn bộ trận pháp.
“Được!”
Theo Diệp Thần Phi ra lệnh, một cái tiểu đỉnh màu xanh ba chân hai tai có kích thước khoảng bằng đầu người, chậm rãi rơi trên bàn.
Khi nó rơi xuống đất, dường như có thiên âm của chuông vàng Đại Lữ mơ hồ truyền tới.
Đó là tượng trưng của chí bảo vô thượng.
Cốc Vạn Tâm sững sờ nhìn chằm chằm tiểu đỉnh trước mắt, trong đầu ầm ầm vang dội.
Trong đầu nàng vẫn tràn đầy cảnh tượng mười ngàn Thiên Thạch Trận trôi nổi trên không trung.
“Được rồi, chúng ta đến thử chút đi”.
Diệp Thần Phi búng tay, linh đài của Cốc Vạn Tâm lập tức khôi phục sạch sẽ, vội vàng tập trung suy nghĩ nhìn sang.
Sau đó, Diệp Thần Phi suy nghĩ một chút, hắn mở ví tiền, thả linh thạch hạ phẩm, dùng sức đổ vào bên trong tiểu đỉnh.
Giống như đổ rác vậy, Cốc Vạn Tâm nhìn đến mức nổ đom đóm.
Khi đến mười ngàn tỷ, Diệp Thần Phi mới dừng tay.
Bên trong tiểu đỉnh có càn khôn, chính là một không gian trữ vật lớn siêu cấp lớn, mười ngàn tỷ cũng có thể đặt xuống.
Tâm niệm vừa động, hắn khởi động trận pháp thứ nhất.
Thời gian bằng một chén trà, ánh sáng trận pháp dần dần tản ra,
Diệp Thần Phi lộ ra thần thức, phát hiện toàn bộ linh thạch hạ phẩm bên trong tiểu đỉnh đã biến thành linh thạch trung phẩm.
Đếm kỹ một chút, chính là một trăm tỉ viên.
Chương 95: Tháp Khởi Nguyên vạn vật!
“Thú vị”.
Diệp Thần Phi cười ha ha một tiếng, lại khởi động trận pháp thứ hai.
Sau mấy cái hít thở, bọn chúng liền biến thành một tỷ linh thạch thượng phẩm.
Hiệu suất vẫn rất tốt.
Diệp Thần Phi gật đầu, khởi động trận pháp cuối cùng.
Vòng ngoài tiểu đỉnh lúc sáng lúc tối.
Quá trình này kéo dài chừng nửa nén hương mới chậm rãi dừng lại.
Một luồng khí tức huyền ảo trào ra.
Chìa tay ra, một viên Thiên Trận Thạch vừa mới ra lò xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
“Ừ, cũng không tệ lắm”.
Diệp Thần Phi khá hài lòng với tiểu đỉnh này.
Cuối cùng có thể xử lý nốt linh thạch hạ phẩm và linh thạch trung phẩm trong ví tiền!
Mấy thứ kia có con số quá lớn, nhìn rất phiền phức.
Lúc này, nếu Cốc Vạn Tâm biết suy nghĩ trong lòng Diệp Thần Phi, nhất định sẽ ôm bắp đùi hắn mà hét lên: “Đại ca, ném phiền muộn của anh sang đây cho ta, để ta chịu đựng cho!”
Sau khi thí nghiệm xong lò luyện linh lực, Diệp Thần Phi lại một lần nữa nhìn về phía tòa tiểu tháp phía chính giữa.
“Tiểu đỉnh dùng để dung hợp Thiên Trận Thạch, vậy nó chính là tác dụng của Thiên Trận Thạch?”, Diệp Thần Phi nói.
Cốc Vạn Tâm gật đầu, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
“Được rồi, để ta xem”.
Diệp Thần Phi tâm niệm vừa động, thần hồn trong nháy mắt bao phủ toàn bộ tiểu tháp, tất cả tin tức của nó xem không bỏ sót!
Tháp Khởi Nguyên vạn vật!
Đây là tòa bảo tháp chín tầng, giống với lò luyện linh lực, hoàn toàn do Thiên Trận Thạch và trận pháp tạo thành.
Mỗi một tầng của tháp Khởi Nguyên đều có tác dụng khác nhau, hơn nữa mỗi một tầng cao, số lượng Thiên Trận Thạch nó cần đều sẽ tăng lên gấp mười lần!
Còn nữa, mỗi tầng cao của tháp Khởi Nguyên, tác dụng của tất cả số tầng trước mặt cũng sẽ tăng mười lần!
Tầng thứ nhất: Mỗi năm có thể sinh ra một giọt nguyên dịch linh khí, cần một ngàn viên Thiên Trận Thạch.
Nguyên dịch linh khí: linh dịch cực kỳ tinh thuần, có thể sử dụng trực tiếp để luyện khí, còn có thể thay đổi độ dày linh khí trong phạm vi nhất định, còn có thể bao hàm linh khí, điểm hoá linh thú, cực kỳ tuyệt diệu!
Tầng thứ hai: Hàng năm có thể sinh ra một giọt nguyên dịch thối thể, cần mười ngàn viên Thiên Trận Thạch.
Nguyên dịch thối thể: tôi luyện thân thể, có thể dung hợp với bất kỳ bảo vật thối thể phụ trợ nào, cho hiệu quả tăng cường không chỉ gấp mấy lần! Còn có thể cường hóa thiên phú tu luyện trong một trình độ nhất định.
Tầng thứ ba: Hàng năm có thể sinh ra một giọt nguyên dịch thần hồn, cần một trăm ngàn Thiên Trận Thạch.
Nguyên dịch thần hồn: tinh luyện thần hồn, tăng cường ngộ tính.
Tiếp theo tầng thứ thứ tư là nguyên dịch sinh mệnh, nó là một loại nguyên dịch đại diện cho bản chất sinh mạng, có thể trị thương, cũng có thể dùng để xúc tiến sinh trưởng của linh thảo linh dược.
Tầng thứ năm: nguyên dịch tiên thiên.
Có thể đào tạo được các loại thể chất tiên thiên.
Tầng thứ sáu: nguyên dịch thần thánh.
Có thể đào tạo nghịch thiên thần thông.
Tầng thứ bảy: nguyên dịch tạo hóa.
Có thể đột phá cực hạn sinh mệnh, trở thành thiên đạo chi tử chân chính.
Tầng thứ tám: nguyên dịch quy tắc.
Có thể dùng để nắm trong tay quy tắc thiên địa.
Tầng thứ chín: Mỗi năm có thể sinh ra một giọt nguyên dịch thiên đạo, cần một trăm tỷ viên Thiên Trận Thạch!
Nguyên dịch thiên đạo: nắm giữ quy tắc, sáng tạo quy tắc!
Sau khi xem xong, cuối cùng Diệp Thần Phi đã hiểu.
Chẳng trách những thế lực siêu cấp bọn họ lại tùy tiện đưa ra một đệ tử nòng cốt có thể đánh một bộ phận lớn các thiên tài tuyệt thế của đại thế lực phổ thông.
Cảm tình và nguyên nhân đều ở đây nha!
Xem xong tất cả tin tức của tháp Khởi Nguyên vạn vật, hai tay Diệp Thần Phi chống cằm đặt lên bàn, yên lặng xuất thần.
Nếu như tin tức không sai, một tòa tháp Khởi Nguyên chín tầng hàng năm có thể sinh ra một trăm triệu giọt nguyên dịch linh khí, mười triệu giọt nguyên dịch thối thể, một triệu giọt nguyên dịch thần hồn.
Ba loại nguyên dịch này chính là thứ tu luyện cơ bản nhất!
Bọn họ có thể tạo ra bao nhiêu cường giả?
Chưa nói đến nguyên dịch tiên thiên, nguyên dịch thần thánh, nguyên dịch tạo hóa ở phía sau.
Đầu tư tài nguyên như vậy, cho dù yêu nghiệt nghịch thiên bao nhiêu cũng có thể bồi dưỡng được!
Nếu như không phải lần này Cốc Vạn Tâm ngẫu nhiên tìm ra, linh thạch linh tinh trên người hắn nhiều như vậy không biết sẽ để mốc đến bao giờ.
“Diệp gia chủ, thật sự xin lỗi”.
Cốc Vạn Tâm nhìn Diệp Thần Phi im lặng, mặt đầy áy náy: “Vừa rồi ta thật sự quá chấn động, quên mất nói cho ngài biết, tháp Khởi Nguyên mới là bảo vật cần phải đưa vào Thiên Trận Thạch, chúng ta không nên lãng phí mười ngàn viên Thiên Trận Thạch ở lò luyện linh lực”.
“Đều do ta”.
Ngữ khí của nàng tràn đầy tự trách.
“Ách?”
Diệp Thần Phi ngẩn người, hắn chợt hiểu ra cô nàng này hiểu nhầm rồi, nàng tưởng rằng hắn nghèo đến mức chỉ còn thừa lại mười ngàn viên Thiên Trận Thạch.
“Không sao không sao, lần này cô giúp ta lớn rồi”, Diệp Thần Phi cởi mở cười nói.
Cốc Vạn Tâm chớp mắt: “Diệp gia chủ”.
“Gọi Diệp đại ca đi”, Diệp Thần Phi nói: “Đúng rồi, chắc cô không lớn hơn ta chứ?”
Hắn không dò xét tuổi của Cốc Vạn Tâm, bây giờ đã chuẩn bị làm bạn của nàng, đương nhiên cũng sẽ không làm ra loại chuyện này.
Dò xét thần thức, cái gì cũng có thể nhìn thấy, nói thì rất không lễ phép.
Cốc Vạn Tâm nhìn Diệp Thần Phi, cũng không trả lời tuổi của mình, nàng chỉ nhẹ nhàng cười: “Diệp đại ca”.
Diệp Thần Phi gật đầu.
“Đúng rồi, rốt cuộc cô giành được cái rương này ở đâu, thứ đồ này giống như không nên xuất hiện trong phạm vi thành Túc”, Diệp Thần Phi hỏi.
Bên trong rương bao hàm toàn bộ tin tức về lò luyện linh lực và tháp Khởi Nguyên, loại bí mật lớn này sao có thể bị người ta mang chạy trốn chứ.
“Là một chấp sự của Vạn Bảo các”.
Cốc Vạn Tâm nói: “Ông ta vẫn luôn phụ trách trong phạm vi thành Túc, công việc là phân phối tài nguyên và thu đoạt linh thạch”.
“Thật ra thì lúc ấy ta cũng chỉ cảm thấy trong rương chỉ có một viên Thiên Trận Thạch thôi”.
Nói xong, Cốc Vạn Tâm đột nhiên nhíu mày nói: “Có lẽ chuyện này có chút liên quan đến Diệp đại ca ngài”.
Chương 96: Xây tháp
“Sao lại liên quan đến ta?”, Diệp Thần Phi nghi hoặc.
“Là thế này”.
Cốc Vạn Tâm cười nói: “Nửa năm nay, Diệp đại ca ra tay thực sự quá hào phóng, lãnh đạo cao cấp Vạn Bảo Các sớm đã chú ý đến chuyện này”.
“Hơn nữa ngài đều trả bằng linh thạch hạ phẩm”.
“Ngài không biết chứ, trong nhà kho phía thành Túc đều là túi trữ vật loại lớn cất đầy linh thạch”.
“Cho nên ta cảm thấy bọn họ có thể vì để thuận tiện vận chuyển, cho nên mới mang lò luyện linh lực và cách xây dựng tháp Khởi Nguyên đến”.
Diệp Thần Phi xoa cằm.
Cách giải thích này có hơi khiên cưỡng, bọn họ hoàn toàn có thể chỉ mang một cái lò luyện thành phẩm đến là được, không cần thiết mang bản đồ thiết kế đến.
Nhưng bây giờ bọn họ cũng không thể giải thích tại sao Vạn Bảo Các lại làm như vậy.
Thôi bỏ đi, không quan tâm nữa, dù sao cũng đã có được bản đồ rồi.
“Chắc hẳn tu vi của chấp sự Vạn Bảo Các mạnh vượt qua cô phải không, sao cô lại làm được?”, Diệp Thần Phi lại hỏi.
Cốc Vạn Tâm ngập ngừng, có chút do dự nói: “Diệp đại ca, ngài biết đấy, về chuyện như này, phụ nữ có rất nhiều thuận lợi”.
Nàng cũng không nói rõ, nhưng Diệp Thần Phi cũng đoán được.
Nghĩ cùng phải, một cô gái không có bối cảnh, sinh tồn trong thế lực phức tạp như Vạn Bảo Các, làm sao có thể không có chút thủ đoạn.
Nàng có thể bò lên vị trí Các chủ, đã rất không dễ dàng rồi.
Diệp Thần Phi rất tôn trọng người như vậy.
“Yên tâm đi, ta sẽ bảo đảm sự an toàn của cô, sau này cô cũng không cần làm những chuyện như này”, Diệp Thần Phi nghiêm túc nói.
“Thật không?”
“Diệp đại ca, thực sự rất cảm ơn ngài!”, cuối cùng tảng đá trong lòng Cốc Vạn Tâm cũng được trút xuống.
Sau đó trên khuôn mặt nàng có chút ảm đạm.
“Vậy sau này ta sẽ sống ở nhà họ Diệp phải không?”
Diệp Thần Phi nhìn nàng, cười nói: “Nếu cô không thích, cũng có thể ở lại Vạn Bảo Các, tiếp tục giao dịch với nhà họ Diệp”.
Cốc Vạn Tâm lập tức ngẩn người: “Ta đã lấy thứ quan trọng của Vạn Bảo Các, chắc không thể quay về nữa?”
Diệp Thần Phi cười ha ha: “Chỉ cần cô muốn thì không vấn đề”.
“Ta sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này”.
Cốc Vạn Tâm mở to mắt, nhiều năm nay, nàng lăn lộn rèn luyện vất vả trong giao dịch giai cấp thối nát, rất nhiều lần loay hoay bên bờ vực cái chết, trước nay không có ai nói những lời như vậy với nàng.
Đó là cảm giác khiến người ta yên tâm.
“Cảm ơn ngài! Vậy ta về thì hơn”, nói xong, Cốc Vạn Tâm bỗng lúng túng: “Vậy, Diệp đại ca, không phải ta không thích nhà họ Diệp, cũng không phải nói nhà họ Diệp không tốt, ta chỉ là”.
“Được rồi”, Diệp Thần Phi cười ngắt lời nàng: “Ta cũng cần cô tạm thời ở lại Vạn Bảo Các, từ bên đó nhập hàng cho nhà ta”.
Cốc Vạn Tâm cười vui vẻ.
“Được rồi, vậy mau về khai trương lại đi, có người đã đợi cô từ rất lâu rồi”.
Diệp Thần Phi đóng chiếc hộp lại, đưa cho Cốc Vạn Tâm.
“Là ai?”, Cốc Vạn Tâm hỏi.
Là người lần trước đến thành Túc, ồ đúng rồi, Thẩm Thiên Minh, chắc hẳn hắn ta đến vì chiếc hộp”.
Nói xong, Diệp Thần Phi đưa ngón trỏ ra, giữa đôi lông mày Cốc Vạn Tâm điểm một điểm trò màu đỏ nhạt.
Sau đó, lại lấy ra một trăm viên Thiên Trận Thạch đưa qua.
“Giao thứ này cho hắn ta, nói coi như tất cả như chưa từng xảy ra”.
“Nếu không, ta sẽ dùng một viên linh thạch hạ phẩm mua tất cả Vạn Bảo Các của liên minh Cửu thành!”
Diệp Thần Phi nói.
“Á, nói thế thật hả?”
“Cứ nói vậy đi”.
“Yên tâm, có nó trong tay, cô không cần lo lắng vấn đề an toàn”, Diệp Thần Phi nháy mắt.
Cốc Vạn Tâm gật đầu mạnh, bước chân oai phong đi ra ngoài.
Đợi sau khi nàng đi khỏi, Diệp Thần Phi mới thở dài một hơi, dựa vào ghế.
Lần này, Cốc Vạn Tâm thực sự đã giúp được việc lớn.
Thực ra việc bồi dưỡng đệ tử nhà họ Diệp đã rơi vào bế tắc.
Sự đầu tư tài nguyên, về cơ bản đã bão hòa, có tăng cường nỗ lực thêm cũng sẽ không dẫn đến thay đổi về chất.
Trừ phi có được tài nguyên quý hiếm hơn, hoặc là giống như đám Diệp Hoàng, Diệp Long, tiến hành bồi dưỡng đặc biệt riêng từng người.
Nhưng như vậy thì quá phiền phức, Diệp Thần Phi cũng không phải bảo mẫu.
Hắn chỉ phụ trách mấy đệ tử nòng cốt xuất sắc nhất.
Cho nên tháp Khởi Nguyên vạn vật đến rất đúng lúc.
“Xây mấy tòa đây?”
Một tòa tháp Khởi Nguyên chín tầng cần một trăm tỷ viên Thiên Trận Thạch.
“Cứ làm trước mười ngàn tòa đi, nhiều quá cũng không có chỗ đặt”.
Một trăm tỷ viên Thiên Trận Thạch.
Lần này, Diệp Thần Phi thực sự đã bỏ tâm huyết lớn!
Vạn Bảo Các ở thành Vân Tiêu.
Tất cả các vị khách đều bị đuổi ra ngoài một cách khó hiểu.
Thẩm Thiên Minh ngồi ở chính giữa tầng một, vẻ mặt sầm xì.
Dưới chân hắn ta, tên chấp sự phụ trách quản lý linh thạch đó toàn thân đều là máu, gân cốt đứt hết, ngồi dưới đất.
Hắn ta đang chờ đợi, lòng như lửa đốt.
“Tòa tháp Khởi Nguyên chín tầng thứ hai Vạn Bảo Các sắp được xây dựng rồi!”
“Tuyệt đối không được xảy ra sai sót ở chỗ ta!”
“Chúng ta nhất định phải trở thành thế lực đầu tiên có hai tòa tháp Khởi Nguyên chín tầng trên đại lục này!”