Những chú cá chép đủ mọi màu sắc bơi lội xung quanh rễ sen, lâu lâu lại ló đầu ra khỏi mặt nước.
Có mấy chú dũng cảm mở to đôi mắt nhìn chằm chằm bóng người bên hồ.
Mặt hồ lăn tăn gợn sóng ánh lên khuôn mặt của người nọ.
Mày kiếm mắt sáng toát ra vẻ nho nhã điềm đạm.
"Viện trưởng".
Giờ phút này, có một cô gái trẻ cũng mặc bộ độ như thế giơ cây dù nhỏ được làm từ lá chuối tây đi đến cạnh bờ hồ.
Thanh niên quay đầu lại, trông khá quen mắt.
Người đó chính là Diệp Khiêm - người thành lập nên thư viện Thiên Hạ.
"Cô Tiểu Y".
Cô gái này chính là cô bé mà lúc trước Diệp Khiêm đã cứu, giờ đã trưởng thành giống một bông sen mới nở.
Tiểu Y giơ dù che cho Diệp Khiêm rồi dịu dàng hỏi: "Ngài lại nhớ đến Diệp Thánh ư?"
Diệp Khiêm cười.
"Sau này, có gặp cũng đừng gọi ông ấy như vậy".
"Ông ấy chưa bao giờ tự cho mình là thánh nhân, cũng không thích bị người ta gọi như thế".
Tiểu Y mờ mịt nói: "Nhưng những hành động của ông ấy đều là việc làm của thánh nhân mà".
Nàng ta nói xong vươn bàn tay nhỏ nhắn thon dài ra, hạt mưa lập tức rớt xuống đầu ngón tay rồi hóa thành một luồng linh khí đậm đặc quanh quẩn xung quanh.
"Sáu năm nay, cứ mỗi tháng có một cơn mưa Linh Vũ đã khiến hoàn cảnh thành Vân Tiêu trở thành thánh địa".
"Dân cư đã tăng gấp mấy trăm lần!"
"Mà ngay cả ở ven thành Vân Tiêu cũng có vô số người dân nghe tin mà đến. Bọn họ đã sắp thành lập nên một vòng những quốc gia nhỏ ở đó luôn rồi".
Diệp Khiêm không nói gì, cảnh tượng phồn vinh của thành Vân Tiêu trong mấy năm nay đều được hắn thu vào trong mắt.
Đó là một sự sầm uất mà đến giờ vẫn không tài nào tin tưởng nổi!
Thành Vân Tiêu đã thật sự biến thành thánh địa.
Mà nhà họ Diệp chính là trung tâm thánh địa, đại bá Diệp Thần Phi lại là người đứng đầu nơi đây!
"Viện trưởng, ngài có biết giờ cái vé để được tiến vào ranh giới thành Vân Tiêu đã bị đẩy lên bao nhiêu không?", Tiểu Y bỗng cười hỏi.
"Bao nhiêu?", Diệp Khiêm nhíu mày.
Tiểu Y vươn một ngón tay.
"10 triệu linh thạch!"
"Mà đây chỉ mới là giá ở ngoài rìa, vì muốn được hưởng thụ Linh Vũ, họ đã sắp điên cuồng".
Tiểu Y lắc đầu nói.
"Bình thường thôi".
Diệp Khiêm nói: "Linh Vũ, mưa Lột Xác, Hồn Vũ, mưa Sinh Mệnh đều là cơ hội đột phá chỉ có thể gặp mà không thể cầu".
"Dù có dành cả cuộc đời thì họ cũng muốn đạt được cơ hội đó".
Diệp Khiêm ngừng một lát rồi hỏi: "Khu vực trung tâm thành Vân Tiêu có xuất hiện tình huống đó không?"
Tiểu Y lắc đầu đáp: "Không có".
"Khu vực trung tâm thì chỉ những ai có cống hiến đầy đủ với thành Vân Tiêu mới có tư cách tiến vào".
"Riêng điều này thì phía gia tộc vẫn quản lý một cách nghiêm khắc".
Diệp Khiêm gật đầu.
Cấp bậc rõ ràng, trung tâm là chính, đây là quy tác do đại bá để lại và cũng là trụ cột ổn định dài lâu của thành Vân Tiêu.
Trung tâm, dòng chính của nhà họ Diệp hay những người có cống hiến lớn tổng thể đều được sắp xếp theo một thứ tự rõ ràng.
Sau đó là thành Vân Tiêu, phạm vi trăm dặm rồi mới đến ngàn dặm của nó.
Cuối cùng là phạm vi ngoài ngàn dặm và ở vùng ven.
Sự phân chia tài nguyên sẽ được chia một cách nghiêm khắc dựa theo các cấp bậc ấy.
Cứ thế địa vị của nhà họ Diệp sẽ luôn vượt lên trên, không gì có thể phá nổi!
"Bỏ đi, phía gia tộc đều có các tộc lão quản lý".
"Nhiệm vụ của chúng ta chính là chiêu sinh rộng rãi và cảm hóa chúng sinh, nắm giữ hết những thiên kiêu bên ngoài trong tay mình".
Diệp Khiêm nói.
"À đúng rồi, đã tìm được ba đứa con Tiên Thiên chưa?"
Trước khi đi, ngoài lệnh bài Thi Vũ thì đại bá còn để lại ba cái pháp chỉ Thiên Tuyển.
Mỗi một năm sẽ hạ xuống ba viên đá Tiên Thiên.
Cứ ba năm sẽ hạ xuống ba viên đá Thần Thánh.
Cứ mười năm sẽ hạ xuống ba viên đá Tạo Hóa.
Năm năm trước, trong phạm vi thành Vân Tiêu đã xuất hiện 15 đứa con Tiên Thiên có được Tiên Thiên Thể và 3 đứa con Thần Thánh thức tỉnh đạo pháp thần thông.
Tất cả đều được Diệp Khiêm đưa vào thư viện Thiên Hạ, giờ đã là những nhân vật nòng cốt trong đó.
Mà năm nay, đá Tiên Thiên đã hạ xuống, đá Thần Thánh cũng sắp đến.
"Đã không cần phải tìm nữa, sau khi họ đạt được Tiên Thiên Thể thì đã tự động đến thư viện", Tiểu Y cười nói.
Tiếng tăm của thư viện Thiên Hạ chính là chỉ đứng sau thánh nhân nhà họ Diệp.
"Có điều..."
Tiểu Y bỗng nhiên cau hàng mày xinh đẹp lại nói: "Tin trời giáng đá thần đã dần bị truyền ra rồi".
"Có lẽ năm nay sẽ xảy ra một trận chiến tranh giành kịch liệt vì đá Thần Thánh".
Pháp chỉ Thiên Tuyển cũng không có công bố với bên ngoài, nhưng cũng đã sắp sáu năm, rất nhiều người đều đoán được tin tức gì đó.
Diệp Khiêm cười nói: "Dù sao đó cũng là thần vật chí cao mà".
"Có cạnh tranh thì mới có thể chọn ra được thiên tài thích hợp nhất, không phải sao?"
Tiểu Y cũng gật đầu.
Chương 160: Không thể tha thứ
"Đừng làm loạn quá mức".
Diệp Khiêm quay người, chắp tay sau lưng đi về phía đình viện.
"Bất cứ lúc nào gia chủ cũng có thể quay lại, không thể để ngài ấy thấy chúng ta đã biến cả nhà trở nên hỗn loạn được".
"Ta còn muốn xin ngài ấy đích thân đặt tên cho thư viện nữa".
Tiểu Y khẽ mím môi, nhìn bóng dáng cao gầy kia, trong mắt có sự khâm phục và tôn trọng, còn có một chút mến mộ sâu đậm.
"Đã đạt đến Hợp Thể hậu kỳ, mạnh đến mức có năng lực ngang ngửa, vậy mà còn cần cầu xin Diệp Thánh sao?"
"Rốt cuộc gia chủ là sự tồn tại như thế nào?"
Dãy Bàn Long, học viện Thiên Phủ.
Thiên kiêu thế gian đều quy tụ tại đây, chính là mô tả chính xác nhất về thư viện Thiên Phủ.
Có thể người đó là một thiên tài tuyệt đối không ai bì nổi trong gia tộc và tông môn của chính họ.
Nhưng khi bước vào thư viện Thiên Phủ, họ sẽ phát hiện ra rằng, núi cao còn có núi cao hơn.
Có lẽ, ngay cả viện Quân Tử cũng không vào được.
Mà phía trên viện Quân Tử, còn có viện Tứ Quý, viện Tinh Thần và viện Thiên Địa.
Người có thể vào được viện Thiên Địa thì chính là yêu nghiệt trong số yêu nghiệt, nếu trở nên lớn mạnh hơn, đều có thể trở thành sự tồn tại cấp bá chủ.
Viện Thiên Địa không có nhiều học sinh, nhưng bình thường lại rất náo nhiệt, có rất nhiều người muốn xây dựng quan hệ trước với những người sẽ điều khiển thế giới tương lai này.
Nhưng hôm nay, trong viện Thiên Địa lại yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Góc sân tao nhã độc đáo được bao phủ bởi sương mù mờ ảo trước kia, bây giờ lại toát ra ánh sáng màu đỏ sẫm nhàn nhạt, nhìn thoáng qua khiến người ta cảm thấy khiếp sợ vô cùng. Không dám nhìn chằm chằm quá lâu.
Dường như ánh sáng đỏ sẫm đó giống như một vòng xoáy kỳ lạ, có thể cuốn linh hồn của người ta lôi đi.
Đột nhiên, một bóng người vội vã chạy vào.
Nàng ấy nhìn khắp xung quanh, sau khi nhìn thấy màu đỏ sẫm mờ nhạt trên bức tường thì đồng tử đột nhiên co rút lại.
"Không, Cầm Dao, không..."
Nàng ấy đưa tay ra, ấn vào tường.
Chẳng mấy chốc, những màu đỏ sẫm mờ nhạt đó lan ra toàn thân dọc theo cánh tay, quấn lấy cả người nàng ấy vào trong.
Sau đó, cảnh tượng trong tầm nhìn của nàng ấy cũng thay đổi.
Không còn khung cảnh vắng lặng của đình viện lúc nãy, khắp nơi toàn là thi thể, máu chảy thành sông.
Nhìn quần áo của bọn họ, vậy mà lại là những thiên chi kiêu tử của viện Thiên Địa!
Vẻ mặt của nữ tử vô cùng kinh hãi, màn sương mù màu đỏ dần dần bị nuốt chửng, cảnh tượng trước mắt càng lúc càng rõ ràng, từ xa truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết.
Nàng ấy nhìn về hướng phát ra âm thanh, một bóng người mặc đồ đỏ, đang đứng nhìn một cách thờ ơ.
Bóng người đó liếc nhìn về phía nàng ấy một cái.
Trông vừa giống tiên tử, vừa giống như một bóng ma.
Người đó chính là Diệp Cầm Dao.
Diệp Cầm Dao khẽ liếc nhìn nữ tử, sau đó quay đầu lại.
Trước mặt cô bé, một người đang quỳ trên mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo, tựa hồ đang vô cùng đau đớn.
Cơ thể hắn ta co rúm lại, toát ra một mùi hôi thối nồng nặc.
Rõ ràng là không nhịn được mà đái dầm.
"Tha cho ta... giết ta đi!"
"Không... xin hãy tha cho ta, xin cô..."
Hắn ta nói một cách khó khăn, dường như ý thức của hắn ta đã trở nên mơ hồ.
"Ngươi thật sự cho rằng dưới sự bảo vệ của viện Thiên Địa thì có thể bình an vô sự sao?"
Diệp Cầm Dao chậm rãi nói, giọng nói dịu dàng lộ ra vẻ lạnh băng như địa ngục Cửu Thiên.
Tất cả những thi thể dưới đất xung quanh, đều do một mình Diệp Cầm Dao làm.
Cái gọi là thiên kiêu, cái gọi là yêu nghiệt, cái gọi là thiên phú vô địch, tiền đồ vô thượng. Dưới sức mạnh thực sự, bọn họ hoàn toàn không chịu nổi một đòn!
Bình thường bọn họ kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung.
Nhưng khi sắp đối mặt với cái chết, bọn họ vẫn quỳ xuống van xin lòng thương xót, cầu xin Diệp Cầm Dao tha cho họ một con đường sống.
Diệp Cầm Dao không hề muốn cho cơ hội này.
"Quan Mục, nhìn cái này đi".
Đột nhiên, Diệp Cầm Dao lấy ra một bức thư, đặt trước mặt Quan Mục đang quỳ trên mặt đất.
Đó là một bức thư gửi cho viện trưởng của thư viện, một bức thư cầu xin sự tha thứ, có chữ ký của Trương Đông.
Nhưng đối tượng mà người này muốn xin tha không phải là bản thân, mà là Quan Mục.
"Ngươi phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, Trương Đông cũng chỉ muốn dạy cho ngươi một bài học mà thôi. Sau đó, vẫn một lòng muốn bảo vệ ngươi".
"Nhưng huynh ấy đã đổi lại được gì?"
Sắc mặt Diệp Cầm Dao lãnh đạm nhìn chằm chằm Quan Mục: "Sự phản bội".
"Ngươi không hề quan tâm gì cả, cứ như vậy mà phản bội huynh ấy"
"Chính tay ngươi đã cầm dao đâm vào nguồn sống của Trương Đông, tự tay đánh nát linh hồn của huynh ấy, khiến huynh ấy vĩnh viễn không được an yên!"
Quan Mục nhìn bức thư đó, hai hàng nước mắt lẫn máu không ngừng chảy xuống.
Cả người hắn ta run bần bật, co giật liên hồi, nhưng lại không nói một lời.
"Trương Đông chết rồi".
Diệp Cầm Dao tiếp tục nói: "Huynh ấy chết dưới tay chính mình, chết dưới sự chính nghĩa ngu ngốc của bản thân, chết dưới tinh thần trách nhiệm của huynh ấy đối với nhóm người chúng ta".
"Ta đã từng nói với huynh ấy từ trước, không nên quá tin tưởng người khác như thế".
"Nhưng huynh ấy không hề để tâm, từ đầu đến cuối vẫn luôn tin rằng một trái tim chân thành cũng có thể đổi lấy sự chân thành tương tự".
"Trong thư viện Thiên Phủ, ta chỉ tôn trọng một mình huynh ấy".
"Cho nên, Quan Mục, dù thế nào đi nữa ta cũng không thể tha thứ cho ngươi".
Sau khi Diệp Cầm Dao nói xong, bàn tay khẽ giơ lên.
Vô số đường chỉ đỏ quấn quanh ngón tay như ngọc của Diệp Cầm Dao, toàn bộ đầu còn lại đều cắm vào trong cơ thể Quan Mục.
Theo chuyển động của các ngón tay, cơ thể hắn ta cũng bị nhấc lên.