Mục lục
Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Tiếu:…?

Lại phát điên gì vậy?

Đường Tiếu nhìn chằm chằm vào mắt Juntes, Juntes cũng nhìn cậu không tránh không né, sâu trong mắt vàng lập loè thấp thỏm… cùng chờ mong nhợt nhạt.

Hắn đang chờ Đường Tiếu cho hắn đáp án.

Trong ba năm đó, không, ở lâu hơn trước kia, ánh mắt Juntes đã vẫn luôn đặt trên người Đường Tiếu, hắn đã nhìn Đường Tiếu làm thí nghiệm, đã nhìn Đường Tiếu từng bước một bò lên ở Con Mắt Thứ Ba, đã nhìn cậu thành công, đã nhìn cậu thất bại.

Nhưng Đường Tiếu thì sao? Cậu đối đãi hắn như thế nào đây?

Juntes không biết mình đang chờ mong điều gì, nhưng hắn vẫn yên lặng chờ đợi Đường Tiếu cho đáp án, ánh mắt nhìn chăm chú Đường Tiếu dao động, sợ cậu đưa ra đáp án, lại sợ cậu không đưa ra đáp án.

Đường Tiếu từ trong ánh mắt Juntes nhìn ra hắn không giống như đang nói đùa, yên lặng lại nhìn về người trên thân cây kia, lần này cung điện ký ức trong đầu cậu cố gắng tìm kiếm ký ức, tin tưởng mình chưa bao giờ gặp qua bọn họ.

Đường Tiếu nói: “Em chưa từng thấy bọn họ, cho dù muốn đoán thân phận của họ cũng không biết đoán từ đâu, không thì anh cho em một gợi ý đi?”

Juntes: “Gợi ý tôi cho đã đủ nhiều rồi, nhiều thêm thì với chỉ số thông minh của Tiếu Tiếu là có thể đoán được ngay.”

Không còn trông chờ vào việc nhận được gợi ý, Đường Tiếu thở dài, ánh mắt nhìn về phía mấy người này, cố gắng lấy được gợi ý từ mặt trang phục phụ kiện.

Đáng tiếc sợi nấm bọc rất chặt, Đường Tiếu chỉ có thể phân biệt ra bọn họ khoác một thân áo đen, mặt khác không biết có phải bị nấm tra tấn hay không mà có số ngũ quan đều biến dạng, không về lại vị trí như cũ, có hốc mắt không có tròng mắt, mà là mọc ra sợi nấm tinh mịn, đủ mọi màu sắc.

Đoán thân phận của họ, nói cách khác Juntes nhằm vào bọn họ không phải nhằm vào hành vi cá nhân, mà là nghề nghiệp hoặc là phe phái?

Nhưng mà nghề nghiệp hoặc là phe phái đắc tội Juntes, Đường Tiếu chỉ có thể nghĩ đến nghiên cứu viên, những người khác cũng không có cơ hội đắc tội Juntes.

… Hay là nói, bọn họ đắc tội, căn bản không phải Juntes?

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Juntes hỏi: “Nghĩ được chưa?”

“Bọn họ là... người của giáo phái Trở Về à?” Đường Tiếu do dự vài giây, hỏi.

“Không phải.”

Lòng Đường Tiếu chùng xuống.

“Nói đùa đó.” Juntes vui vẻ cười rộ lên, “Tiếu Tiếu đoán đúng rồi, tôi vui lắm.”

Nói rồi, Juntes chợt thúc giục sợi nấm, những người kêu thảm thiết đó dừng k.êu r.ên, từng người hô hấp mỏng manh, thoạt trông nếu có thể hoạt động, bọn họ hận không thể đập đầu chết ngay, hiện tại lại ngay cả quyền lực tự sát cũng không ở trong tay mình, có người ánh mắt chết lặng, thoạt nhìn thần trí đã tan rã, còn có người không ngừng xin tha.

Sợi nấm thả bọn họ thả xuống, người của giáo phái Trở Về rốt cuộc thấy Đường Tiếu đứng bên cạnh Juntes, vào khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt đó của cậu, đột nhiên lĩnh ngộ điều gì, người vốn chết lặng điên cuồng dập đầu với Đường Tiếu, xin lỗi với cậu, xin cậu cho một sự giải thoát dứt khoát.

Ngay cả ý chí sống sót của bọn họ đều bị khổ hình mài sạch, hiện giờ chỉ muốn thoát khỏi địa ngục này.

“Bọn họ chính là người hai lần ám sát Tiếu Tiếu,” Juntes nói bên tai cậu, “Không chỉ có Tiếu Tiếu, còn có chuyện của tiến sĩ Phong, tiến sĩ Tiêu, sau lưng đều có bút tích của bọn họ, đúng rồi, bọn họ còn là kẻ phản bội, trong chiến tranh sở dĩ rất nhiều căn cứ thất thủ nhanh như vậy, không thể không có công của bọn họ.”

Đường Tiếu vừa nghe, sự đồng tình với những người này lập tức biến mất, quay đầu khó hiểu nói với Juntes: “Vậy vừa rồi anh nói…”

Juntes thân mật dụi dụi ngọn tóc bên tai Đường Tiếu: “Cho bọn họ sự giải thoát ngược lại hời cho bọn họ, Tiếu Tiếu không cho rằng như vậy à?”

Một chút cảm giác nguy cơ dâng lên trước đó, tức thì biến mất hầu như không còn trước lời này của Juntes, Đường Tiếu cạn lời nói: “Anh tra tấn bọn họ thì tra tấn bọn họ đi, cớ gì còn muốn đột nhiên hỏi em câu đó? Bị em hiểu lầm, anh rất vui vẻ à?”

“Ai bảo Tiếu Tiếu đầy mặt đều viết sợ hãi lúc mới vừa nhìn thấy bọn họ,” Juntes đầy mặt tủi thân, “Em chắc chắn suy nghĩ, là tôi nổi điên đến trên người con người, giận chó đánh mèo bọn họ chứ gì.”

Đường Tiếu ngậm miệng lại.

“Em không phản bác?”

“Em không muốn nói dối anh, Juntes.” Đường Tiếu thở dài, nâng mặt Juntes lên, nhón chân tới gần, “Em biết, hiểu biết của em đối với anh vẫn quá ít, trước kia khi chúng ta ở chung, hơn phân nửa tinh lực của em đều đặt trên nghiên cứu, cho nên hiện tại không phải em đến nghiên cứu anh à.”

“Mục tiêu nghiên cứu thân yêu của em, dù sao anh cũng phải cho nghiên cứu viên một chút thời gian quen thuộc đề tài chứ.”

Gương mặt mang theo ý cười của chàng trai đến rất gần, khoảng cách gần như muốn hôn lên, Juntes lại khác thường mà ngửa đầu, che mặt lại, không muốn để Đường Tiếu nhìn thấy, hắn cố gắng khống chế nhiệt độ trên người, màu da hiện giờ quá dễ nhìn ra được đỏ ửng, có hơi hối hận vì điều chỉnh thành màu sắc quá trắng này.

Quá xảo quyệt.

Juntes nghĩ, hắn căn bản không từ chối được loại ‘lời yêu’ này.

“Tiếu Tiếu là bậc thầy thả thính.”

“Nào có, em là lần đầu tiên nói ra lời nói thế này với người khác đó.” Đường Tiếu chớp chớp mắt, “Thì giống như với những bưu thiếp đó của anh, cũng xuất phát từ thật tình.”

“Juntes, anh là một tồn tại duy nhất, khiến em muốn nói những lời này.”

Đột nhiên, Đường Tiếu hơi trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn thấy làn da lộ ra toàn thân trên dưới Juntes bắt đầu ửng hồng.

[Giá trị hắc hóa đang giảm xuống…70%]

Đường Tiếu lại nghe thấy được âm thanh vang lên bên tai cậu.

Juntes chợt buông bàn tay, tất cả cảm xúc mềm mại ngượng ngùng trong đôi mắt vàng rút đi, lạnh lùng cảnh giác nhìn quét một vòng xung quanh, đầu tiên là nhìn về phía đám giáo đồ bị tra tấn đến chết khiếp đó, theo sau lại dừng trên người Đường Tiếu.

Đường Tiếu: “Sao vậy?”

“Tiếu Tiếu vừa rồi có nghe thấy âm thanh gì không?”

Đường Tiếu hoảng sợ, nhưng vẫn duy trì mặt ngoài bình tĩnh: “Âm thanh gì?”

Juntes buông tay xuống: “Không có thì thôi vậy.”

Vốn là muốn khơi dậy áy náy của Đường Tiếu, sau đó nhân cơ hội đưa ra thêm yêu cầu, nhưng hiện tại khen ngược, ngược lại bị phản công*.

* Gốc là 反将一军 (Phản tướng nhất quân): khi đang nắm được ưu thế cực lớn thì đột nhiên tình hình lại nghịch chuyển

Juntes cúi đầu muốn hôn môi Đường Tiếu, bị Đường Tiếu dùng ngón tay cản lại: “Còn có người đang nhìn đấy.”

Juntes cũng không ngẩng đầu lên, sợi nấm chợt cắt, bộ phận đôi mắt của những giáo đồ đó tức thì nhiều ra một đường tơ máu, không đến một giây đồng hồ, khiến cho tất cả mọi người mù.

Tuy rằng những người này gặp tội bao lớn đều là xứng đáng, Đường Tiếu không có bất cứ thiện cảm nào đối với kẻ độc ác, nhưng mắt thấy kiểu tư hình này xảy ra ở trước mắt, khóe miệng hơi run rẩy, bất đắc dĩ đẩy đẩy ng,ực Juntes, cố gắng nói sang chuyện khác: “Đã nói rồi, bất ngờ cho em khi đáp đúng đâu?”

Hơi nóng trên mặt Juntes nhạt dần, một lần nữa cột đám giáo đồ đó vào trên cây, hắn nắm tay Đường Tiếu, dùng sợi nấm che lại đôi mắt cậu, trở lại khu vực thí nghiệm: “Cho em xem, bất ngờ tôi chuẩn bị.”

Đường Tiếu nể tình nhìn qua đó, trong đầu suy đoán sẽ là cái gì, hoa? Bưu thiếp mới? Chắc sẽ không vẫn là bản thân hắn đó chứ.

Sợi nấm tháo xuống khỏi mắt.

Đường Tiếu nhìn khu vực thí nghiệm người đến người đi, trố mắt nhìn.

Nhìn kỹ, những ‘nghiên cứu viên’ đó toàn bộ có cùng khuôn mặt.

Đường Tiếu quay đầu, nhìn Juntes, lại nhìn vô số nhóm Juntes mặc áo blouse trắng bên kia, trong lúc nhất thời không biết nên làm ra biểu cảm gì: “Đây là bất ngờ anh nói?”

Này là kinh hãi đơn thuần đúng không?

“Tiếu Tiếu không vui à, như vậy là đã đủ nhân lực rồi,” Juntes đầy mặt đương nhiên, “Như vậy thì không cần những người khác nhỉ.”

“Bản thân anh là nghiên cứu viên, còn kiêm vật thí nghiệm?”

“Có gì không tốt.” Juntes không sao cả, “Tôi khống chế được, tôi sẽ không kém hơn bất luận kẻ nào.”

Đường Tiếu nghĩ thầm, đây dường như không phải vấn đề sức khống chế hay hoặc là học thức.

Cậu đối mặt với nhiều gương mặt Juntes như vậy, buổi tối sẽ gặp ác mộng mất.

Nhưng Juntes dường như đã hạ quyết tâm, không cho trong căn cứ nhiều thêm bóng dáng của những người khác, cho dù Đường Tiếu không vừa lòng, hắn cũng công bố bên ngoài đã không còn những nhân loại khác, nếu muốn gia tăng sức lao động chỉ có biện pháp này.

Đường Tiếu nghe vậy cũng không nói gì nữa, xem như cam chịu.

Có Juntes tham dự, tiến độ nghiên cứu quả thật nhanh rất nhiều, ban đầu Đường Tiếu cho rằng Juntes chưa làm qua cái này, ngay từ đầu sẽ luống cuống tay chân, cũng làm tốt chuẩn bị tâm lý chỉ dạy hắn, coi như là mang nghiên cứu sinh, lại không ngờ rằng Juntes bắt tay làm không hề chậm hơn mình, động tác nước chảy mây trôi, không cần mở miệng dò hỏi Đường Tiếu, đã biết bước nào nên làm gì.

Người từng vào phòng thí nghiệm cùng chưa từng vào, chưa làm qua là không giống nhau, Đường Tiếu thắc mắc hỏi: “Lúc em đi rồi anh còn học làm thực nghiệm?”

“Không có,” Juntes nói, “Nhưng tôi ở phòng thí nghiệm lâu như vậy, câu đó nhân loại nói như thế nào nhỉ, bệnh lâu thành thầy?”

Đường Tiếu không nói chuyện, quay đầu nói: “Vậy đến làm phụ thí nghiệm xem thử.”

“Được.”

Juntes cách bên tay phải Đường Tiếu buông công việc rửa sạch dụng cụ trên tay, chạy sang làm phụ thí nghiệm song song cho Đường Tiếu, động tác không nhanh không chậm.

Đường Tiếu động tác nhanh chóng và thành thạo, bộ phận thí nghiệm liên quan đến đột biến gen này cậu đã làm không biết bao nhiêu lần, giống như nhân vật chính trong Ông Bán Dầu vậy, dẫu cho nhắm mắt lại cũng có thể đổ dầu vào một cái lỗ nho nhỏ, thường thường làm loại thí nghiệm phụ thí nghiệm song song này, phòng thí nghiệm đều cần hai trợ thủ, phối hợp với cậu giống như thợ cắt rau trong phòng bếp vậy, nếu không có thể sẽ ảnh hưởng hiệu suất.

Nhưng mà mỗi một lần, Juntes như biết trước tốc độ và hiệu suất của cậu, thậm chí giống cả biên độ động tác, Đường Tiếu duỗi ra tay, trong tầm tay liền vừa lúc đưa qua đồ vật cần, không sót một cái, không muộn một giây.

Giữa hoảng hốt, Đường Tiếu còn tưởng rằng đang phối hợp với cậu làm thí nghiệm không phải Juntes, mà là chính cậu, đúng vậy, chỉ có chính cậu mới có thể hiểu biết chính xác thói quen thí nghiệm của mình như vậy, còn có thể đuổi kịp sát ý nghĩ như thế.

Một bộ phận thí nghiệm làm xong, trán Đường Tiếu cũng đổ chút mồ hôi, cầm ống nghiệm, như suy tư gì mà nhìn chằm chằm Juntes.

Juntes chớp chớp mắt: “Sao vậy? Làm không tốt à?”

Biết rõ cố hỏi.

“Không, làm rất tốt,” Giờ ngay cả cái cớ bắt bẻ cuối cùng cũng không có.

Juntes không biết Đường Tiếu suy nghĩ gì, hứng khởi hôn lỗ tai cậu một cái, hưng phấn nói: “Giờ chúng ta có thể cùng nhau làm việc rồi.”

Juntes đã từng không chỉ một lần ghen tị với những học giả cùng làm ra thành quả với Đường Tiếu trong phòng thí nghiệm đó, bởi vì trên nghiên cứu khoa học, chỉ có bọn họ là chiến hữu.

Nhưng hiện tại hắn không ghen tị, bởi vì hắn cũng vậy rồi, thậm chí phòng thí nghiệm chỉ có hắn cùng Đường Tiếu.

Nghiên cứu viên, tài liệu nghiên cứu, thể thí nghiệm đều là hắn.

Những người khác lấy gì giành Tiếu Tiếu với hắn (đắc ý.jpg)

Đường Tiếu trấn an sờ sờ đầu Juntes, quay đầu tiếp tục làm thí nghiệm, thường thường nghiêng đầu quan sát động tác của các Juntes khác trong phòng thí nghiệm.

Nhìn nửa giờ, Đường Tiếu rốt cuộc tìm được nguyên nhân cảm thấy không hợp, động tác của bọn họ cơ bản là phục chế 1-1, ngay cả một số thói quen nhỏ khi làm thí nghiệm đều hoàn toàn nhất trí với Đường Tiếu.

Nếu nói Juntes cố tình bắt chước, nhưng cũng không cần phải vậy, cũng không phải thói quen tốt gì.

Đường Tiếu có nghi ngờ, bèn hỏi thẳng ra, Juntes nhìn cậu nửa ngày, không đáp, ngược lại cười khẽ: “Tiếu Tiếu muốn biết vì sao không?”

“Muốn.” Đường Tiếu thẳng thắn thành khẩn nói, “Là năng lực mới thức tỉnh của anh?”

“Không phải…” Giọng nói Juntes hơi khàn, “Tiếu Tiếu muốn biết cũng được, nhưng… có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Tôi đều sẽ không giấu giếm Tiếu Tiếu gì hết, cho nên cũng không hy vọng Tiếu Tiếu có việc gạt tôi.” Juntes kéo tay Đường Tiếu, “Tiếu Tiếu có việc gạt tôi không?”

Đường Tiếu sửng sốt, giấu giếm? Hẳn là không có…

Chờ đã.

Trò chơi, nhiệm vụ.

Juntes, hắn hình như còn chưa biết tồn tại của người chơi và trò chơi nhỏ.

Nếu hắn biết được… sẽ tức giận ư?

Đường Tiếu có chút do dự có nên nói ra phần này luôn hay không, lúc này Juntes đột nhiên đã nhận ra điều gì, ngẩng đầu, lẩm bẩm: “Lại đến nữa rồi.”

Gì cơ?

“Xin lỗi, Tiếu Tiếu, tôi chợt có chút việc, em cứ ở đây làm thí nghiệm đi.” Juntes cúi đầu hôn lên trán Đường Tiếu một cái, “Tôi sẽ trở về nhanh thôi.”

“Ò, đi sớm về sớm.”

Đường Tiếu trong lòng lấy làm lạ, theo lý mà nói Juntes hẳn là người mạnh nhất thế giới này nhỉ, hắn còn có thể có chuyện gì?

Rất nhanh, Juntes rời khỏi căn cứ, hơn nữa tất cả quả thể trong phòng thí nghiệm cũng đều mất tăm, Đường Tiếu tạm dừng thí nghiệm, tính về ký túc xá nghỉ ngơi một lát, lúc này bên tai lần nữa vang lên âm thanh của hệ thống.

[Trò chơi load thành công!]

“Hệ thống?” Đường Tiếu trợn to mắt, giao diện màu lam lần nữa mở ra trước mặt cậu.

[Chúc mừng người chơi trở lại trò chơi, đang phát khen thưởng!]

[Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính thế giới: Cuộc chiến sống còn của nhân loại, kiểm tra đo lường được giá trị cống hiến của ngài đạt tới 90%, hiện phát khen thưởng sau đây:

Danh hiệu truyền thuyết ‘Chúa cứu thế’: Sau khi đeo tất cả độ thiện cảm của phe con người tự động bắt đầu từ ‘Tôn trọng’.

Số lần rút thăm trúng thưởng (100), kinh nghiệm ngành học: 1e+, điểm thuộc tính còn dư: 585

Điểm số độ thiện cảm còn dư hiện tại: 998754238 (đang liên tục gia tăng)]

Đường Tiếu chấn động nhìn giao diện trò chơi nửa trong suốt mở ra trước mặt mình.

Vì sao? Rõ ràng cậu không đăng nhập thông qua mũ giáp trò chơi.

Trò chơi này rốt cuộc là thứ gì?

[Nhiệm vụ đặc biệt: Reset giá trị hắc hóa của mục tiêu công lược

Thuyết minh: Vua Nấm sau khi tiến hóa thành công đã trở thành giống loài hoàn toàn khác biệt, trạng thái hiện tại của hắn vô cùng nguy hiểm, đang thăm dò điều tra bí mật của người chơi và trò chơi, xin hãy cố gắng trấn an mục tiêu công lược.

Tiến độ hiện tại: 70%

Khen thưởng: Tuyến chính giai đoạn mới tiếp theo <Thế giới dung hợp> mở ra

Trừng phạt khi thất bại: Hệ thống trò chơi bị Vua Nấm phá hủy]

*

Juntes rời khỏi căn cứ, thân hình lập tức hóa không, toàn bộ dung hợp với sợi nấm trong đất.

Vì thế, hắn ‘thấy’ hạt và đường cong đang dần dần xảy ra dị động nào đó.

Juntes không biết đây đại biểu điều gì, suy cho cùng Đường Tiếu là nhà sinh vật học chứ không phải nhà vật lý học, hiện tại hắn cũng chỉ có được tri thức sinh vật học của Đường Tiếu.

Chỉ là bản năng biết, mỗi khi những hạt này xảy ra dao động, thì hai vũ trụ sẽ xuất hiện điểm liên kết, phản ánh đến hiện thực, cũng chính là một mảnh khu vực nào đó xuất hiện hiện tượng sương mù dày đặc, nên sinh vật, hoặc là phi sinh vật khu vực bao trùm đều sẽ xuất hiện hiện tượng đan xen.

Trước đó Juntes vì bảo đảm Đường Tiếu sẽ bước vào nơi này, đã dời vị trí những con người xuất hiện trong sương mù dày đặc, ngừa bọn họ trở về báo cáo sau khi biết được tình huống chân chính của thế giới này, như vậy cái bẫy hắn tỉ mỉ bố trí sẽ không có hiệu quả.

Nhưng hiện tại Đường Tiếu đã trong hang ổ của hắn, Juntes cũng sẽ không có thiết yếu quản những người này, theo lý thuyết hắn trực tiếp ném lại nhóm người này mặc kệ là được.

Nhưng phần lớn khu vực sương mù dày đặc bao trùm đều tại hoang dã.

Juntes nghĩ đến Đường Tiếu để ý tộc nhân của mình như thế, thở dài, cũng thuận tay ném nhóm con người xuất hiện này đến phụ cận Liên Minh.

Lại không chú ý rằng trong những người này có một người tương đối quen mặt.

Sau khi Đường Thần tỉnh lại, lập tức căng thần kinh, mở mắt ra khi nhận thấy được có vật lạ tiếp cận, theo bản năng sờ về vũ khí bên hông, lại sờ chẳng thấy gì.

“Ấy ấy, bình tĩnh một chút, chúng tôi không có ác ý.” Người mặc áo choàng màu đỏ dường như đã quen hành động sau khi những người này tỉnh lại, giơ hai tay lên, ý bảo mình không có cầm vũ khí, “Anh xem, không có sức công kích, tôi đã thấy không ít người như anh rồi, không có việc gì, chúng tôi rất thân thiện.”

Ngôn ngữ giống nhau?

Đường Thần nói: “Vũ khí của tôi đâu?”

“Xin lỗi, trước đây người đột nhiên xuất hiện giống như anh tạo thành chút thương vong sau khi tỉnh lại, hơn nữa những thứ đó là vũ khí kiểm soát, trước khi xác định các anh không có uy hiếp không thể trả cho anh.” Áo choàng đỏ nói.

“Chúng tôi?” Đường Thần bắt được từ ngữ mấu chốt, “Những người khác ở đâu?”

“Yên tâm, đều nằm ở trong phòng khác nhau, gần đây những người từ thế giới khác các anh thường xuyên xuất hiện, ồ đúng rồi, nơi này là trạm thu nhận khu Đông Liên Minh, trước mắt là chuyên môn thu lưu những người bất cẩn vào nhầm thế giới này như các anh.”

Đường Thần nhất thời không nói gì, áo choàng đỏ vô cùng thuần thục nói: “Ừm, tôi biết anh không tin, phần lớn người sau khi tỉnh lại đều là phản ứng này, anh có thể đi gặp bạn đồng hành, bọn họ ở ngay cách vách.”

Đường Thần không nói gì, đầu óc đang chuyển động cấp tốc, anh theo áo choàng đỏ ra khỏi phòng, thấy nhân viên công tác đi đến đi lui băng qua hành lang, có người trên mặt mang theo tươi cười chào hỏi với người quen đi ngang qua, cũng có người bưng cà phê, cầm bánh mì vội vàng đi qua.

Căn bản không giống như dáng vẻ của tận thế, cũng không khác mấy với thế giới hiện thực của họ.

Đường Thần chìm vào mê mang, sao lại thế này? Dựa theo tình báo người chơi truyền lại, thế giới này không phải bị sợi nấm nổi điên bao trùm, nhân loại đã nguy trong sớm tối à?

Vì sao hình như không phải thế này…?

“Lão đại!”

Lúc này bóng người xuất hiện cuối hành lang phất phất tay về hướng Đường Thần, hưng phấn chạy tới: “Rốt cuộc anh cũng tỉnh, bọn em đã đợi nửa ngày rồi.”

“Thu Nhất Phàm.” Thấy đội viên quen thuộc, Đường Thần hơi khẽ thở ra, “Những người khác đâu?”

“Đều ở đây,” Thu Nhất Phàm vừa thấy sắc mặt Đường Thần đã biết anh đang thắc mắc điều gì, “Dựa theo điều tra của em nửa ngày này, phát hiện tình huống của thế giới này không quá giống với trong tưởng tượng của chúng ta, chúng ta chậm rãi nói trên đường đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK