Mục lục
Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Tiếu lại lại lại bật hình thức làm việc cật lực, nhưng khác với trước đây là, lần này là ở hiện thực.

Tiêu Bách không ở bệnh viện bầu bạn với mẹ bao lâu, cũng xuất hiện ở phòng thí nghiệm, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người hơi khom lưng với bọn họ: “Làm phiền các vị, trong khoảng thời gian này phải vất vả một chút, chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ hơn.”

Trước đó Đường Tiếu đã giải thích kỹ càng tỉ mỉ sự việc, bởi vậy đám người Vân Lệ Phi cũng có chuẩn bị tâm lý phù hợp, vội vàng tránh cái cúi người của Tiêu Bách, bày tỏ với y họ cũng sẽ nỗ lực.

… Chỉ là bọn họ không ngờ tới, quá trình làm việc cật lực này sẽ dài như vậy, khổ như vậy.

Mấy tuần liên tiếp, không có ngày nghỉ, cơ bản không có ngày nghỉ ngơi, buổi sáng vừa mở mắt đã đến phòng thí nghiệm, mãi cho đến buổi tối buồn ngủ không chịu được mới có thể trở về.

Ban đầu bọn Vân Lệ Phi còn ngập tràn ý chí chiến đấu, loại chuyện nghiên cứu khoa học cứu người này ngẫm lại thì rất lãng mạn, rất hấp dẫn người ta, nhưng thí nghiệm nặng nề nhanh chóng đánh bọn họ về hiện thực.

Nếu không phải bản thân Tiêu Bách cũng đang cùng làm thí nghiệm với bọn họ, thậm chí còn phải vất vả chạy đến bệnh viện, phỏng chừng bọn họ đã không làm từ lâu.

Nhưng ngay cả như vậy, sau khi kiên trì gần hai tháng không có ngày tháng cho cuộc sống cá nhân, Vân Lệ Phi vẫn không nhịn được đi tìm Đường Tiếu thương lượng.

“Đường Tiếu, cậu thật sự cảm thấy chúng ta có thể đuổi kịp sao?” Vân Lệ Phi ngăn Đường Tiếu lúc mọi người ở phòng thí nghiệm của họ tan làm, khoảng thời gian này tất cả khu dạy học bên trong trường đều tắt đèn, khắp nơi đều đen thùi lùi, trên mặt mọi người đều mang theo đầy vẻ bơ phờ mệt mỏi.

Đường Tiếu bị Vân Lệ Phi giữ chặt, không khỏi im lặng, một năm, nó lại khác với trò chơi có thể load game, một năm này chính là một năm ngắn ngủi trôi qua thực sự.

Một cửa kỹ thuật từ nghiên cứu phát minh đến thí nghiệm thực tế, dẫu cho có chạy cũng cần ít nhất 3-4 năm, huống chi hiện tại họ cũng chưa nghiên cứu đến ứng dụng điều trị gen đặc biệt nhắm đến bệnh của bà Tiêu, chỉ cần từng làm nghiên cứu khoa học, đều biết đây không có khả năng đến kịp.

Tất cả mọi người ở phòng thí nghiệm biết điều này, nhưng cũng không ai dám nhắc đến.

Chỉ là thí nghiệm nặng nề không có điểm cuối thật sự khiến người ta không chịu đựng nổi.

Cũng không phải không nghĩ tới tuyển người mới xử lý việc vặt, nhưng sinh viên đại học hoặc nghiên cứu sinh tò mò về dự án này, sau khi nhìn thấy bọn họ làm việc quần quật như vậy đều bị dọa chạy, cho dù Tiêu Bách tự bỏ tiền túi ra trợ cấp cũng vô dụng.

Đường Tiếu nghiêm túc nhìn kỹ quầng mắt xanh đen của Vân Lệ Phi, còn có tròng mắt tràn ngập tơ máu, âm thầm thở dài, chính cậu còn ổn, có thể là làm việc quần quật quen rồi, nhưng những người khác thì thật sự không cố được bao lâu.

Nhưng muốn để cậu đi nói với Tiêu Bách, đây là vô dụng, để cho người khác từ bỏ hy vọng chữa trị cho mẹ, làm sao có thể mở miệng đây?

Đường Tiếu thở dài, cảm thấy đây quả thực là nan đề lớn nhất trong lịch sử.

Nhưng cậu cũng biết những người khác trong phòng thí nghiệm càng không có lá gan chỉ ra điểm này với Tiêu Bách, chỉ có thể xem cậu có thể tìm được cơ hội hay không.

Nhưng không ngờ đưa ra điểm này không phải bất kì một ai trong bọn họ.

Nguyên nhân gây ra là Tiêu Bách đột nhiên gửi tin nhắn cho cậu, nói bà Tiêu hiện tại đã tỉnh táo, muốn gặp cậu, hỏi cậu có thời gian hay không.

Lúc ấy Đường Tiếu còn đang làm thí nghiệm, nhìn thấy tin nhắn liền cởi găng tay cao su ra, nói một tiếng với bọn Vân Lệ Phi rồi chạy tới bệnh viện, thấy Tiêu Bách đang ngồi ở băng ghế dài ngoài phòng bệnh, gật đầu sau khi nhìn thấy cậu: “Bà ấy đang chờ cậu bên trong, cậu vào đi.”

“Ngài không vào cùng sao?”

Tiêu Bách lắc đầu, sắc mặt có chút trốn tránh, trong lòng Đường Tiếu khó hiểu, nhưng vẫn đẩy cửa phòng bệnh ra.

Bà Tiêu nửa tựa vào gối đầu dựng thẳng lên, trông gầy ốm hơn nhiều so với lần gặp mặt trước, sắc môi trắng bệch, cố gắng nặn ra một nụ cười yếu ớt sau khi nhìn thấy cậu: “Bạn học Tiểu Đường tới rồi.”

“Dì Tiêu.” Đường Tiếu đi đến mép giường nắm lấy bàn tay đưa ra của bà Tiêu, “Ngài cảm thấy cơ thể ổn hơn chưa ạ?”

“Khá hơn nhiều rồi, chỉ là đứa trẻ Tiêu Bách kia vẫn luôn không yên tâm, dì đã nói không cần thường xuyên tới thăm dì như vậy, khụ, khụ khụ!” Bà Tiêu ho khan vài tiếng, Đường Tiếu vội vàng đưa qua ly nước đặt trên tủ đầu giường.

Bà Tiêu uống mấy hớp nước ấm, dễ chịu hơn nhiều, nâng tay sờ quầng thâm mắt dưới mắt Đường Tiếu, đau lòng nói: “Đứa trẻ ngoan, khoảng thời gian này vất vả rồi.”

“Không có việc gì ạ, không vất vả,” Đường Tiếu cong khóe môi, tinh nghịch nói, “Nói đến ngài có lẽ không tin, đây là con thức đêm chơi game để lại đó.”

“Haha,” Bà Tiêu chỉ coi Đường Tiếu là đang an ủi mình, phối hợp cười hai tiếng, sau đó sờ sờ tóc Đường Tiếu, “Vẫn là khổ các con, dì muốn khuyên bảo Tiêu Bách đừng gấp rút như vậy… nhưng nó không nghe.”

“Chúng con không mệt đâu, ngài đừng có gánh nặng gì hết, nghiên cứu khoa học vốn dĩ là chuyện chúng con muốn làm,” Đường Tiếu nhẹ giọng nói, “Tiến sĩ Tiêu anh ấy chỉ muốn cứu ngài.”

“Đều là đứa trẻ ngoan.” Khóe mắt bà Tiêu ngấn nước mắt, nắm tay Đường Tiếu thật chặt, “Nhưng đừng gạt dì, cậu bé, lúc còn trẻ dì cũng từng làm nghiên cứu khoa học, dì biết được thời gian là không kịp. Con cũng khuyên nhủ Tiêu Bách, đừng cố sức như vậy, được không?”

“Ngài nói lời ngốc gì đó,” Đường Tiếu phần nào hiểu dụng ý bà Tiêu gọi mình tới, một nỗi chua xót ùa lên hốc mắt.

Bà biết tính tình của con trai mình, biết y sẽ làm ra việc gì dưới tình huống như vậy, nhưng lại thản nhiên tiếp nhận cái chết có lẽ đã đến.

“Chỉ cần ngài sống lâu mấy năm, chúng con nhất định có thể làm được.”

Giờ phút này ánh trời chiều đông xuyên qua tầng mây thật dày chiếu xạ vào căn phòng bệnh lấy ánh sáng tốt này, cho sắc mặt suy yếu tái nhợt của bà Tiêu cũng thêm đôi phần ấm áp: “Dì biết, dì tin tưởng các con.”

“… Tin tưởng các con về sau nhất định có thể cứu giúp càng nhiều, càng nhiều người bệnh giống như dì vậy.”

Lại chẳng hề nhắc đến bản thân một chút nào.

Tâm trạng Đường Tiếu nặng trĩu bước ra khỏi phòng bệnh, thấy Tiêu Bách còn ngồi trên băng ghế bên ngoài, ánh mắt thẫn thờ nhìn nhân viên y tế đi tới đi lui ở hành lang.

Cậu giật mình, chủ động ngồi xuống bên cạnh Tiêu Bách.

“… Tôi biết, phần lớn nghiên cứu khoa học đang tiến hành, không thể ứng dụng ngay lập tức.” Tiêu Bách nói với giọng khàn khàn.

Y đương nhiên cũng rõ ràng hơn so với ai khác, một kỹ thuật chữa bệnh ra đời cần thời gian bao lâu, đầu tiên cần hoàn thành nghiên cứu cơ bản, chẳng hạn như công việc bọn Đường Tiếu vừa hoàn thành hiện tại, trích xuất mô phỏng ra một kỹ thuật chỉnh sửa gen mới từ một loại nấm cổ xưa, sau nữa là thí nghiệm loại kỹ thuật này có áp dụng với cơ thể người được không, sau đó lại là tiến thêm một bước nhằm vào ứng dụng, ví như nói sử dụng kỹ thuật này để thử chữa trị gen bệnh nào đó.

Hiện tại họ mới giải quyết cái đầu tiên, ngay cả cái thứ hai cũng chưa hoàn thành, càng đừng nói cái thứ ba, nghiên cứu phương pháp chữa trị nhắm đến chứng bệnh này bắt đầu từ con số 0, căn bản không đủ thời gian.

… Nguyên nhân chính vì biết điểm này, Tiêu Bách mới đau khổ như thế.

Có thể làm được, lại không có thời gian.

Đường Tiếu không nói gì, cậu cũng không có cách nào đánh giá chuyện này, bởi vì nếu như cậu đứng ở lập trường của Tiêu Bách, nếu người nằm trong phòng bệnh hiện tại là ba Đường hoặc là mẹ Đường, cho dù biết nghiên cứu không đuổi kịp, cậu cũng sẽ vắt hết toàn lực làm.

Bởi vì nghiên cứu khoa học, là cọng rơm cứu mạng duy nhất vào lúc này.

Giờ phút này, trong lòng Đường Tiếu khẽ động, cậu nhìn sang Tiêu Bách, không nhịn được hỏi: “Tiến sĩ Tiêu, anh là vì sao mới đi lên con đường nghiên cứu khoa học?”

Tiêu Bách tháo kính một mắt xuống, ngồi dựa vào lưng băng ghế, ngửa đầu xoa xoa xương mày, nghe vậy, giọng khàn khàn nói: “Nếu là trước đây, tôi sẽ trả lời cậu, bởi vì nghiên cứu khoa học là truyền thừa và kéo dài văn minh nhân loại, phần lớn thành quả hiện có, đều là căn cứ vào nghiên cứu mười năm, thậm chí hai ba mươi năm trước làm cơ sở, chỉ là ở lúc ấy nghiên cứu của họ có lẽ không vì sự chú ý của thế nhân, thậm chí đến chính họ cũng không rõ họ đã để lại kho báu thế nào cho văn minh nhân loại.

Nói tiếp nữa có thể hơi ngạo mạn, nhưng tôi cho rằng bác sĩ chỉ có thể cứu người trước mặt, nhưng nhà khoa học, có thể cứu hàng trăm hàng người không nhìn thấy. Tôi muốn đi con đường như vậy, tôi cho rằng tôi có thể thúc đẩy nhân loại tiến bước về phía trước.”

Nói rồi, y cười khổ một tiếng: “Nhưng hiện tại, tôi ngay cả một người này cũng không cứu được. Càng không có tư cách nói điều gì lớn lao.”

Đường Tiếu nhìn y, chợt nói: “Bà Tiêu nói, bà ấy tin tưởng anh, tương lai sẽ cứu vớt càng nhiều người như bà vậy.”

Tiêu Bách nghe vậy vẻ mặt hơi giật mình, sau đó ánh mắt dần dừng trên cửa phòng bệnh, dường như chìm vào suy nghĩ nào đó.

Sau cuộc trao đổi ngắn ngủi, hai người lần nữa chìm vào im lặng kéo dài, lại qua mười phút, Đường Tiếu liếc nhìn thời gian trên điện thoại: “Không còn gì chuyện khác thì tôi về phòng thí nghiệm trước, đêm nay phải bắt kịp tiến độ.”

Ngay lúc Đường Tiếu sắp đi ngang qua Tiêu Bách, Tiêu Bách chợt lên tiếng: “Chờ một chút.”

Đường Tiếu dừng bước, thắc mắc nhìn y.

“… Đường Tiếu,” Môi Tiêu Bách đóng mở mấy lần rồi nhắm lại, ánh mắt chuyển động, dường như đang làm một quyết định cực kì quan trọng.

“Tôi muốn công khai nghiên cứu hiện tại.”

Đường Tiếu hơi sửng sốt: “Ý anh là đăng luận văn sao, nhưng chúng ta đã…”

“Không phải,” Tiêu Bách hít một hơi thật sâu, “Không chỉ là, luận văn.”

Đường Tiếu khó hiểu nhìn y, Tiêu Bách một lần nữa sửa sang lại suy nghĩ, nói: “Sau khi xin xong bằng sáng chế kỹ thuật này, tôi muốn mở ra với toàn bộ giới học thuật, hơn nữa công khai tất cả số liệu nghiên cứu. Về phần sử dụng mục đích thương mại, tôi sẽ suy nghĩ làm sao để chia bằng sáng chế thương mại thành chi tiết và phương hướng khác nhau, như vậy mỗi người nghiên cứu phát minh ra đột phá mới, đều có thể tự mình xin bằng sáng chế.”

Gần như là trong chớp mắt, Đường Tiếu đã hiểu Tiêu Bách muốn làm gì, há miệng mấp máy: “… Anh xác định chứ?”

Đây chính là thị trường chục tỷ đô la Mỹ, là một mỏ vàng không hề nghi ngờ, những công ty y tế đó rất sẵn lòng trả giá cao ngất ngưởng để mua bản quyền sáng chế từ tay Tiêu Bách, nhưng nếu Tiêu Bách làm như vậy, thì tương đương với mở ra mỏ vàng của mình miễn phí, tùy ý bọn họ tiến vào tìm kiếm vàng.

Tiêu Bách không trực tiếp trả lời Đường Tiếu, mà nói: “Kỹ thuật mới mà chúng ta nghiên cứu là một mỏ vàng, nếu dùng vàng bên trong làm phần thưởng, cậu cảm thấy sẽ có bao nhiêu người nguyện ý đầu tư vào trong đó?”

Vậy còn phải nói ư, nhất định sẽ lập tức trở thành đứng đầu trong đứng đầu giới học thuật.

Mà y làm như vậy là vì… thu hút nhiều người hơn tới đẩy mạnh cửa kỹ thuật này.

Đường Tiếu mấp máy môi: “… Đáng giá không?”

Thị trường chục tỷ đô la Mỹ, chỉ vì mua một khả năng hư vô mờ mịt?

Tiêu Bách lại không trả lời, ánh mắt y nhìn chăm chú vào phòng bệnh, dường như đã xuyên qua vách tường này nhìn người bên trong: “Không có gì có đáng hay không.”

“Tôi làm thế này, không phải cũng cứu vớt hàng trăm hàng ngàn người sao?”

Y cầm kính một mắt, chợt nở nụ cười thoải mái.

Tiêu Bách cũng nói như vậy rồi, Đường Tiếu cũng không cần phải nhiều lời nữa, đây vốn dĩ là thành quả của y, độc quyền của y, muốn xử lý như thế nào cũng là chuyện của cá nhân Tiêu Bách.

Chỉ là cậu không khỏi xúc động vì việc này, hoặc nên nói, không ai có thể không xúc động trước lựa chọn này, một mặt là khả năng cực kỳ nhỏ bé, một mặt là tài phú ngập trời dễ như trở bàn tay.

Cho dù là cậu ấm như Đường Tiếu, cũng không có khả năng nói không hề xúc động trước loại tài phú này.

Nhưng thật ra Tiêu Bách, tựa như rốt cuộc đưa ra một quyết định khiến y nhẹ nhõm, đứng dậy khỏi băng ghế, đi vào phòng bệnh, từ cánh cửa phòng bệnh còn chưa hoàn toàn đóng lại, Đường Tiếu thấy y đi đến bên giường bệnh, nắm chặt tay bà Tiêu.

Cảnh tượng nhẹ nhàng này chạm vào trái tim Đường Tiếu, làm lòng cậu vô cùng phức tạp, Đường Tiếu nghĩ tới rất nhiều vào khoảnh khắc này, từ báo chí đưa tin liên quan đến Tiêu Bách trong game, đến một năm tràn ngập hy vọng hư vô mờ mịt này.

Chẳng lẽ thật sự không có cách khác sao, một năm vẫn quá ít, cho dù là ba năm, không, kéo dài đến hai năm, hy vọng cũng có thể tăng lên rất lớn.

Đường Tiếu lần đầu hy vọng hiện thực cũng có giao diện trò chơi và đạo cụ, chí ít cậu có lẽ có thể tìm được chút thứ hữu ích từ cửa hàng trận doanh Con Mắt Thứ Ba, đặc biệt là kỹ thuật chữa bệnh của Con Mắt Thứ Ba vô cùng tiên tiến, nếu bà Tiêu có thể vào trong trò chơi, nói không chừng có thể…

Hửm?

Đúng vậy, khoa học kỹ thuật chữa bệnh trong trò chơi còn tiên tiến hơn nhiều so với hiện thực.

Đường Tiếu hơi sửng sốt, giờ phút này, trong đầu cậu mơ hồ nhớ tới điều gì, lập tức trở lại ký túc xá, đăng nhập trò chơi.

Trước đây, Đường Tiếu nhớ rõ, lúc cậu còn đối địch với 428 đã từng bị thương nặng rất nhiều lần, lần nghiêm trọng nhất là máu thịt trên người cậu bị sợi nấm ăn mòn, suýt chút nữa là chết, nhưng vậy mà chỉ nghỉ ngơi mấy ngày là ổn.

Việc này chắc chắn là không thể làm được ở hiện thực.

Có lẽ… còn hy vọng.

Sau khi Đường Tiếu tỉnh lại ở ký túc xá, lập tức lao đến phòng y tế, lúc cậu vừa vọt vào, bác sĩ đang nhàm chán chơi điện thoại bên trong bị hoảng sợ: “Ơ… lại là cậu, cậu lại xảy ra chuyện gì??”

Đường Tiếu: “Không phải, không phải tôi, xin lỗi bác sĩ, có thể cho tôi xem dụng cụ lúc trước điều trị cho tôi không?”

Bác sĩ: “… Có thể thì có thể, cậu xem cái này làm gì?”

Bác sĩ vừa lẩm bẩm, một bên không biết ấn xuống nút nào trên bàn điều khiển, sàn nhà phòng y tế trượt ra, từ bên trong lộ ra một thứ rất giống khoang chữa bệnh trong phim khoa học viễn tưởng.

“Đây là kết hợp của nhiều ngành kỹ thuật, bên trong được trang bị tái tạo xương và mặt, chữa trị mô mềm, tái sinh mạng lưới thần kinh ngoại vi và máu thịt, lấp đầy tế bào vân vân, aiz, nói cũng không nói hết được, nếu không cậu xem luận văn đi, tôi gửi cho cậu.”

Đường Tiếu dùng vòng tay tiếp nhận luận văn, phát hiện quả thật rất dày, cậu vừa liếc nhìn đôi ba dòng, vừa hỏi: “Gen bệnh là không có cách nào sao?”

“Đương nhiên, đó không phải thứ các cậu đang nghiên cứu sao, có lẽ chờ nghiên cứu của các cậu hoàn thành là có thể trang bị vào bên trong,” Bác sĩ phàn nàn, tiếp theo như đột nhiên nhớ tới điều gì, “Có điều nói đi cũng phải nói lại, lúc trước tiến sĩ Tiêu hình như đưa vào ở bên trong một dàn khung rất thú vị.”

“… Cái gì?” Giờ phút này, trái tim Đường Tiếu chợt đập thình thịch.

“Là dàn khung điều trị gen bệnh gan có liên quan đến di truyền, chính là kỹ thuật các cậu hiện đang nghiên cứu, không phải lúc trước dự án này của tiến sĩ Tiêu bị đóng băng sao, nhưng sau khi hắn vào Con Mắt Thứ Ba đã chuyển toàn bộ tư liệu nghiên cứu về bệnh gan di truyền kia của mẹ hắn vào, ngay cả tiến độ có liên quan đến nghiên cứu về bệnh kia trong mấy năm nay cũng giống vậy, mỗi năm đều sẽ tới cập nhật một lần.”

“Thật ra tôi cũng từng khuyên hắn, loại bệnh này quá hiếm thấy, mấy năm nay căn bản chẳng được sử dụng, nhưng hắn vẫn như thế hàng năm.”

Kế tiếp bác sĩ đã nói gì, Đường Tiếu cũng không nghe rõ.

Cậu nhìn luận văn trên vòng tay, chỉ cảm thấy một tia sáng tỏ, chiếu sáng con đường phía trước.

Vẫn còn hy vọng.

Bọn họ cũng không phải nghiên cứu kỹ thuật chỉnh sửa gen đối với trị liệu bệnh gan di truyền bắt đầu từ con số không.

Cậu khai quật ra kho báu từ trong kho báu.

Quả thật giống như lời Tiêu Bách, họ là đạp lên trên vai người đi trước.

Ai cũng không biết, sau khi Tiêu Bách vào Con Mắt Thứ Ba đã mang ý nghĩ gì khi nạp khung tư liệu về bệnh gan di truyền vào bên trong.

Nhưng những tư liệu nghiên cứu này, sẽ rút ngắn lại đáng kể thời gian của họ.

‘Cậu sẽ không cho rằng Tiêu Bách thật sự buông bỏ chứ?’

Một câu lơ đãng của tiến sĩ Phong lúc ăn cơm với cậu rất lâu trước đó lần nữa bật ra từ trong đầu Đường Tiếu.

Thì ra là thế.

Đường Tiếu chợt bật cười.

Bác sĩ khiếp sợ nhìn Đường Tiếu, hả? Sao lại có người xem luận văn, nhìn nhìn rồi cười, chỗ nào buồn cười vậy? Chính hắn xem một bài luận văn, chỉ biết khóc ra thôi.

“Cậu, cậu có khỏe không?” Bác sĩ thật cẩn thận hỏi, ý ngầm là, có muốn kiểm tra đầu óc không?

“Không có gì, bác sĩ, chỉ là tôi vui quá, nghiên cứu khoa học quá thú vị!” Đôi mắt Đường Tiếu sáng lên, gần như sắp không nhịn được quơ chân múa tay, “Anh không cảm thấy sao? Như đang khai quật kho báu vậy, truyền thừa từ một thế hệ lại một thế hệ nhà khoa học, nghiên cứu của người đi trước sẽ tỏa sáng rực rỡ ở trong tay người đi sau, một số nghiên cứu cơ bản, dẫu cho ở lúc ấy căn bản không biết có ý nghĩa gì, nhưng rồi có một ngày, những nghiên cứu không bắt mắt này có lẽ sẽ tỏa sáng rực rỡ! Ừm, giống như là vé số chờ xổ số!”

Bác sĩ: “???”

Thú vị ư? Thú vị chỗ nào, thú vị ở đâu?

Còn có, khi người tới sau trúng được giải thưởng, cảm giác thỏa mãn khi đạt được hy vọng, so được với bất kì một con game siêu phẩm nào mà Đường Tiếu từng chơi trước kia.

Đường Tiếu vội vàng nói lời cảm ơn với bác sĩ, cũng copy tư liệu trên vòng tay, cũng về lại hiện thực, để ngừa lỡ như, cậu bắt xe trở lại nhà thuê của mình, chuẩn bị xong máy tính, hít sâu.

Được rồi, kế tiếp là thời gian chuyển tư liệu.

Năm ngày liên tiếp, Đường Tiếu cũng không đến phòng thí nghiệm báo cáo, sau khi Tiêu Bách biết được cũng không nói gì thêm, chỉ nói cho Vân Lệ Phi bọn họ, về sau có thể trở lại thời gian thí nghiệm theo lệ thường, hơn nữa cũng báo cho họ quyết định của mình.

Gần như là cùng ngày số mới của 《Science》 phát hành, cũng là cùng lúc công bố luận văn của bọn Tiêu Bách Đường Tiếu, một tin chấn động học thuật giới cũng được tung ra cùng lúc.

Người mở đường của kỹ thuật chỉnh sửa gen, tuyên bố mở cấp phép cho giới học thuật, hơn nữa tải số liệu nghiên cứu lên mạng công cộng.

Cũng không biết Tiêu Bách thao tác như thế nào, tóm lại y nhanh chóng thông qua đơn xin cấp bằng sáng chế của cục cấp bằng sáng chế, thành công phân chia ‘mỏ vàng’ và ‘vàng’ ra, hơn nữa hoan nghênh mọi người tìm kiếm vàng trong mỏ vàng của y.

Tất cả mọi người cảm thấy Tiêu Bách điên rồi, cơ mà bọn họ rất hoan nghênh kẻ điên từ thiện như thế.

Mà cùng lúc đó, email thứ nhất, lặng thầm xuất hiện trong hộp thư của Tiêu Bách.

Ngày hôm sau, Đường Tiếu tinh thần sảng khoái bước vào phòng thí nghiệm, thấy Tiêu Bách đang làm thí nghiệm, tuy rằng y cho bọn Vân Lệ Phi nghỉ, nhưng chính y cũng không hề nghỉ, vẫn duy trì tiết tấu nghiên cứu như trước, thấy sếp lớn đều như thế, bọn Vân Lệ Phi nghỉ ngơi mấy ngày cũng không dám lãng phí nữa, ngoan ngoãn trở về làm thí nghiệm.

“Đường Tiếu? Cuối cùng cậu cũng tới rồi!” Từ Hướng Lỗi thấy bóng dáng Đường Tiếu ở cửa sau, nhẹ nhàng thở ra, kéo cậu nhỏ giọng nói, “Cậu khiêm tốn chút, mấy ngày nay đều không thấy người, cẩn thận ông chủ nổi giận với cậu đấy, tôi nói cho cậu nghe, mấy ngày nay tâm trạng anh ấy đều không tốt, ngay cả phát biểu luận văn mà mặt cũng không vui tẹo nào.”

Tuy rằng bọn họ cũng đều biết nguyên nhân, nhưng thực sự dày vò lắm anh em ơi, mọi người sợ tới mức chẳng dám thở mạnh, cũng không dám cười ở phòng thí nghiệm.

“Hửm? Việc này không nên chứ.” Đường Tiếu khó hiểu, ngày hôm qua cậu đã gửi email kia cho Tiêu Bách, sao y lại còn không vui.

Ấy chờ đã, đừng nói là email nhiều quá, Tiêu Bách không nhìn thấy đó chứ.

Lúc này, Tiêu Bách ngẩng đầu liếc nhìn Đường Tiếu, cũng chẳng nói gì, cũng không để ý đến cậu, cũng không hề chào hỏi.

Bọn Bạch Tư Kỳ chỉ dám lén đánh giá bằng tầm nhìn khóe mắt, nghĩ thầm toang rồi, mấy ngày nay sếp nhỏ trốn thí nghiệm phỏng chừng bị sếp lớn nhớ kỹ, đang đụng lúc tâm trạng Tiêu Bách không tốt, sau này sự cưng chiều và đặc quyền của Đường Tiếu mất sạch rồi.

Sếp nhỏ gần đây tốt nhất đừng xáp lên…

“Tiến sĩ Tiêu, anh không xem email sao?” Đường Tiếu làm lơ mặt lạnh của Tiêu Bách, đi đến bên cạnh y, “Ngài công khai số liệu nghiên cứu, có lẽ có người sẽ gửi cho anh chút thứ thú vị cũng không chừng đó.”

“Không có thời gian này,” Tiêu Bách lạnh giọng nói, “Trước mắt chúng ta có tiến độ nhanh nhất về kỹ thuật chỉnh sửa gen.”

“Nhưng mà, nói không chừng sẽ có thu hoạch khác đó.” Đường Tiếu nhếch khóe môi, ám chỉ, “Nhỡ đâu có người khai quật ra kho báu rồi, cũng chưa biết chừng.”

Lúc này Tiêu Bách rốt cuộc chịu ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ là đôi mắt màu xanh xám không còn độ ấm trước kia, bình đạm buông vật liệu trên tay, lấy điện thoại ra lật xem.

Không ngoài dự đoán, là đủ loại hỏi ý hoặc là nghi ngờ, nhục mạ, loại email này lấp đầy hộp thư từ sau khi y đăng tuyên bố đó.

Nhưng trong đó, lại có một mail hoàn toàn khác.

[Vô cùng cảm ơn sự khẳng khái của tiến sĩ Tiêu, nghe nói ngài đang nghiên cứu trị liệu bệnh gan di truyền nào đó, chỗ tôi có lẽ có số tư liệu ngài cảm thấy hứng thú...]

Đường Tiếu nhìn chằm chằm phản ứng của Tiêu Bách, trên thực tế tâm trạng cũng có chút thấp thỏm, cậu sợ Tiêu Bách không tin.

Những tư liệu này nghiêm túc mà nói, là vượt xa hiện tại, bởi vì tuyến thời gian trong trò chơi là vài năm sau ở hiện thực, nếu y nghi ngờ nguồn gốc của tư liệu, hoặc coi như là trò đùa dai…

Sau khi Tiêu Bách nhìn đến một nửa, chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đường Tiếu không nói gì, Đường Tiếu bị y nhìn chằm chằm đến trán suýt túa mồ hôi lạnh, mím môi, lúc này cậu đột nhiên phát hiện, ngón tay cầm điện thoại của Tiêu Bách thế nhưng đang run.

“… Đây là thật vậy ư?” Nửa ngày, y hỏi bằng thanh tuyến hơi run.

Ánh mắt Đường Tiếu lóe lóe, biểu cảm nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy, rất có giá trị tham khảo.”

Thật ra đây đã có chút rõ ràng, làm sao Đường Tiếu biết email này, cậu lại lấy được như thế nào, nhưng giờ phút này, Tiêu Bách cũng không nghĩ được gì.

Con đường vốn đã không nhìn thấy, xuất hiện một tia, hy vọng mới.

Vậy đã đủ rồi.

Thế này đã đủ rồi. Y nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK