Mục lục
Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân vật trọng yếu liên tiếp mất tích khiến những người khác ở phòng thí nghiệm cũng phát giác một chút không thích hợp, nhưng trước khi bọn họ có dư sức suy nghĩ chuyện này, nhiệm vụ nghiên cứu khoa học thêm nặng nề hơn đè ép tất cả thời gian trống.

Lần này ngay cả Juntes cũng không thể làm Đường Tiếu hơi thả lỏng lại chút, hoặc là nói cậu đã không rảnh bận tâm chung quanh, bầu không khí ở phòng thí nghiệm lần nữa trở lại lạnh lùng nghiêm túc trước khi Juntes tới.

Ngày này, trong phòng họp lần nữa bùng nổ tranh cãi, ngay cả vách tường có hiệu quả cách âm cũng chẳng hoàn toàn chặn được âm thanh đập bàn bên trong, nhóm nghiên cứu viên không khỏi thả nhẹ động tác, ánh mắt không kìm được trôi về hướng phòng họp, nửa tiếng sau, cửa phòng họp rốt cuộc mở ra, mấy nhà vật lý học vẻ mặt đầy phẫn nộ từ bên trong ra, lớn tiếng oán giận bất mãn của mình.

Nghiên cứu viên vừa mới từ WC về bỏ lỡ tiền căn hậu quả, đầy mặt không rõ nguyên do nhìn sang đồng nghiệp của mình: “Đây là sao vậy?”

“Hẳn là có quan điểm khác nhau với tiến sĩ Đường.” Một người trung niên nhỏ giọng nói: “Dự trữ kiến thức của tiến sĩ Đường là thật sự phong phú, không chỉ sinh vật, vật lý và hóa học dường như cũng có thể nói mấy câu, vừa nãy bọn họ mở họp, hình như nói đến tiến độ, tiến sĩ Đường cảm thấy bọn họ quá chậm, hai bên xảy ra tranh chấp, quậy đến không vui vẻ lắm.”

Nghiên cứu viên đầy mặt bừng tỉnh, theo sau lại hỏi: “Nhưng đây có quan hệ gì với dự trữ kiến thức của tiến sĩ Đường?”

“Chúng ta chỉ nghe được mấy câu vụn vặt ở bên ngoài, dường như là tiến sĩ Đường nói nếu bọn họ thật sự làm không được, cậu ấy có thể cống hiến sức lực thay… này nọ.”

Nghiên cứu viên: “Anh ấy nói như vậy thật? Ấy, có vẻ có hơi… đó chỉ là lời nói lúc giận thôi nhỉ.”

Nói rồi, chính cậu ta cũng có hơi chần chờ, hẳn là lời nói lúc tức giận đúng không nhỉ?

Sau khi tiến sĩ Tiêu và tiến sĩ Phong mất tích tiến sĩ Đường đã tiếp nhận công việc trên tay hai người họ, lượng công việc đã tương đối phản nhân loại, cậu ta nhìn đã rén, hẳn là đã không còn tinh lực nhúng tay thêm lĩnh vực khác nhỉ.

Có lẽ chính nghiên cứu viên cũng không chú ý đến, cậu ta chỉ cảm thấy Đường Tiếu không đủ thời gian, mà không phải cậu có làm được hay không.

Người trung niên: “Ai biết được, dù sao gần đây tiến sĩ Đường thúc giục tiến độ như điên rồi vậy, haiz, tôi thấy nếu không phải cậu ấy không có ba đầu sáu tay, phỏng chừng hận không thể đá hết chúng ta một mình cậu ấy làm.”

Vừa dứt lời, hai người đã thấy Đường Tiếu xuất hiện ở cửa phòng họp, nhìn thoáng qua bên này, hai người lập tức dừng tám nhảm lại, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim tiếp tục thí nghiệm.

Đường Tiếu vươn ngón tay xoa xoa mũi, thời gian ngắn ngủn mấy ngày dưới mắt đã một lần nữa xuất hiện quầng thâm mắt.

Nhưng cậu còn chưa thể dừng lại.

U linh vô hình phảng phất đuổi theo sau người, tương tự với lần trước, rồi lại có chút áp lực khác biệt, nếu sớm biết rằng sẽ mất đi bọn họ, Đường Tiếu tình nguyện dung hợp quỷ quái này chưa bao giờ xảy ra.

Hiện giờ cậu có thể làm chỉ có không ngừng lặp lại quá trình cộng điểm, nghiên cứu, trên mức độ nào đó tin đồn ở phòng thí nghiệm là chính xác, nếu có thể nắm giữ kỹ năng phân thân giống như Juntes, cậu quả thật hận không thể phân liệt ra vô số mình để dùng.

Lúc này, vòng sợi nấm trên cổ tay lặng lẽ chặt lại, Đường Tiếu lấy lại tinh thần, lúc này mới phát giác không biết khi nào Juntes đã đứng ở trước mặt mình, giang hai tay cánh tay ôm lấy cậu: “Tiếu Tiếu, em lại bắt đầu phạm bệnh cũ rồi.”

Đường Tiếu cười khổ: “Đúng vậy, hết cách rồi.”

Có thể là do hệ thống trò chơi ở trên người cậu, Đường Tiếu luôn theo thói quen muốn một mình giải quyết nan đề trước mắt, d.ục vọ.ng khống chế cứ như vậy đột nhiên sinh ra.

Cãi vã trong phòng họp hôm nay, Đường Tiếu cũng biết là bởi vì mình không nhịn được muốn nhúng tay đề tài của chuyên gia khác, khiến cho bọn họ phản cảm.

Tiến sĩ Tiêu và tiến sĩ Phong liên tiếp biến mất, tạo thành áp lực tinh thần cực lớn cho Đường Tiếu, cậu không có cách nào trơ mắt nhìn những người đó một người tiếp một người biến mất.

“Chúng ta còn thời gian.” Juntes nhẹ giọng an ủi cậu.

“Thật vậy à?” Đường Tiếu thật sâu nhìn thoáng qua Juntes: “Vậy anh nói cho em, còn bao nhiêu thời gian.”

Juntes cứng họng, lại thật lâu không thể nói ra lời được.

Nhìn thấy phản ứng của hắn, Đường Tiếu cơ bản đã có cân nhắc: “Nếu thế giới hoàn toàn dung hợp, vậy bọn họ sẽ không trở lại, đúng không?”

Vẫn là im lặng.

Đường Tiếu thở dài, chậm rãi kéo tay Juntes ra: “Về phòng thí nghiệm trước đi, lượng công việc hôm nay còn chưa hoàn thành đâu.”

Nói rồi, Đường Tiếu dẫn đầu đi về phía trước, bước chân vội vàng, Juntes im lặng đi theo, vừa đi, ánh mắt vẫn nhịn không được đặt ở trên người Đường Tiếu.

Bọn họ mới vừa tới gần phòng thí nghiệm, đã có một vị nghiên cứu viên đi ra: “Tiến sĩ Đường, kết quả số liệu mới nhất ra rồi.”

“Để tôi xem.” Đường Tiếu sửng sốt, nhận lấy kết quả thí nghiệm, nhưng nhìn số liệu bên trên, ánh mắt từ ban đầu chờ mong, đến sau dần dần ảm đạm đi, trầm mặc trả tư liệu giấy cho nghiên cứu viên: “Buổi chiều chúng ta mở họp, phiền cậu đi truyền đạt.”

“Vâng.”

Juntes nhìn cũng không cần nhìn, đã biết kết quả không lý tưởng, người đi rồi, Đường Tiếu đứng tại chỗ thật lâu, ánh mắt không có tiêu cự, nửa ngày mới nhấc bước một lần nữa trở lại bàn thí nghiệm.

Nhưng lúc này đây cậu không vùi đầu bắt đầu thí nghiệm, đôi tay chống trên bàn thí nghiệm, nhìn chằm chằm mặt bàn thật lâu, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cười khổ: “Anh biết không, vừa rồi phản ứng đầu tiên của em, thế mà là mở lưu trữ reset.”

Juntes im lặng đi đến phía sau Đường Tiếu, không đáp lại ngay.

Đường Tiếu lo nói phần mình: “Sau lại em phát hiện chức năng load game và lưu trữ của hệ thống trò chơi đã bị đóng từ lâu, phản ứng thứ hai, chính là tự sát trở lại mốc thời gian trước đó.”

Juntes không nhịn được nói: “Thuốc độc mạn tính em uống lúc trước anh đã giải từ lâu rồi.”

“Em biết, em đã đoán được sau hai ba ngày sau không có phản ứng của chất độc rồi,” Đường Tiếu cũng không quay đầu lại mà nói: “Yên tâm, em sẽ không làm việc ngốc, anh cũng nói không thể hồi tưởng, em tin tưởng anh.”

Cậu chỉ là, có lẽ ỷ lại hồi tưởng quá nhiều lần, lúc biết phương hướng này lại thất bại, theo bản năng nghĩ ngay đến hồi tưởng.

Nhưng hiện tại con át chủ bài này cũng bị đóng, vậy cậu làm một nhà nghiên cứu khoa học còn lại cái gì?

“Tiếu Tiếu còn có một đầu óc thông minh và nghị lực mà người bình thường không thể sánh bằng.” Juntes nói, lúc này Đường Tiếu mới phản ứng lại mình vô thức nói suy nghĩ trong lòng ra.

“Mọi người chẳng phải đều đến đây như thế sao?” Juntes nghiêng đầu, thắc mắc hỏi: “Chẳng lẽ đã không có năng lực hồi tưởng, Tiếu Tiếu sẽ không phải nhà khoa học sao? Không phải học giả thiên tài ư? Những người khác không biết thì thôi, nhưng Tiếu Tiếu ba năm đó, anh tận mắt chứng kiến em tốn vô số thời gian và tinh lực, mới cuối cùng tìm được đường ra.”

“Năng lực hồi tưởng có thể bị đóng, nhưng Tiếu Tiếu em không phải còn đầu óc của mình à?”

Đường Tiếu ngơ ngác nhìn Juntes: “Anh vậy mà có một ngày có thể nói ra lời có đạo lý như vậy.”

Juntes: “?”

“Nhưnh cảm ơn anh an ủi,” Đường Tiếu che mặt lại, hít sâu: “Anh nói đúng, hiện tại cũng chẳng qua là cùng đứng ở cùng một khởi điểm với tất cả học giả khác, tuy rằng thỉnh thoảng em cũng suy nghĩ nếu có thể nhiều ra thêm ba năm…”

Đột nhiên, Đường Tiếu không hiểu sao tạm dừng tại chỗ, từ trong bàn tay của mình ngẩng đầu: “Thời gian… ba năm...?”

Juntes: “Sao vậy?”

Đường Tiếu ngơ ngác nói: “Em ở trong thế giới trò chơi hồi tưởng rất nhiều lần, lúc ấy hai thế giới còn chưa trùng nhau, cho nên năng lực hồi tưởng không ảnh hưởng đến hiện thực, hiện thực em vượt qua khoảng ba năm.”

“Em hiện tại, là bao nhiêu tuổi?”

Mày Juntes nhăn tít lại.

“Không, không đúng, tình huống của em không thể tính đi vào, Tiêu Bách thì sao? Tiêu Bách ở thế giới hiện thực là bao nhiêu tuổi? Tiêu Bách ở thế giới trò chơi là bao nhiêu tuổi, bà Tiêu trong thế giới trò chơi là qua đời khi nào?”

Đồng tử Đường Tiếu hơi co rút lại, đột nhiên ngồi trở lại vị trí mở máy tính ra tìm kiếm.

Juntes đầy mặt không hiểu gì, nhưng hắn nhìn ra được Đường Tiếu dường như đang ở một kỳ linh cảm bùng nổ, yên lặng ngậm miệng lại, lẳng lặng nhìn.

Đường Tiếu giờ phút này đã hoàn toàn ngó lơ hoàn cảnh bên ngoài, trong đầu cậu không ngừng hiện lên một số mảnh thông tin, manh mối một cái tiếp một cái xâu chuỗi lại với nhau.

Trước đây Đường Tiếu đã từng tra tin tức của Tiêu Bách ở Liên Minh, lấy trị số trí lực hiện giờ, cậu sẽ không quên tất cả thông tin đã đọc, hiện tại cũng chỉ xác nhận theo bản năng.

Một lần nữa sắp xếp lại tuyến thời gian một chút, lúc trước bệnh tình bà Tiêu nguy kịch là xảy ra ở mốc thời gian cậu kết thúc năm hai đại học, sau đó qua hơn một nửa năm ba, tuyến chính trò chơi kích hoạt, lại qua nửa năm, Đường Tiếu mới lần đầu tiên hồi tưởng, sau đó liên tiếp hồi tưởng hơn ba năm, cậu ở hiện thực nghiên cứu sinh năm ba, chuẩn bị tốt nghiệp.

Cũng chính là khoảng cách hiện tại gần 5 năm trước.

Tư liệu Đường Tiếu tra được, cũng là mốc thời gian này 5 năm trước, bà Tiêu qua đời.

“…”

Thời gian, khớp.

Hiện thực Tiêu Bách năm nay 38 tuổi, tiến sĩ Tiêu trong trò chơi năm nay cũng 38 tuổi.

Nhưng nguyên bản, thời gian trong trò chơi lý nên là đi trước hiện thực, bà Tiêu trong trò chơi đã qua đời, hiện thực lại còn sống, sau vì kỹ thuật bắt kịp tiến bộ, bà mới còn sống.

Nhưng hiện tại, niên đại ngang nhau.

Bởi vì… cậu hồi tưởng.

Đường Tiếu ngơ ngẩn nhìn kết quả này, đột nhiên không kiềm được rùng mình một cái, toàn thân nổi da gà.

Giờ phút này, trong đầu cậu hiện lên tư liệu nghiên cứu, không đúng, hai tuyến thời gian còn chưa hoàn toàn trùng hợp, trái đất chuyển động khác nhau, đây cũng là nan đề làm khó tất cả nhà khoa học hiện tại.

Giống như hai bánh răng, một trong đó góc độ còn lệch vi diệu, nhưng hai chiếc bánh răng đều quá tinh vi, không thể do người điều tiết khống chế, mà thế giới dung hợp giống như cưỡng ép ghép nối hai bánh răng lại với nhau, thiên tai nhấc lên gần đây, đều là bởi vì từ trường hỗn loạn, còn có độ trễ trong chuyển động của vỏ trái đất gây ra.

Mà trải qua tính toán của viện nghiên cứu, trước mắt chênh lệch múi giờ giữa hai thế giới là 10 tiếng đồng hồ.

… Cậu ở trường học hồi tưởng 19 lần, ở nơi đó không xem thời gian cụ thể, nhưng dựa theo số lần nhịp tim hẳn không sai biệt lắm chính là 10 tiếng đồng hồ.

“Thiệt không vậy…” Đường Tiếu đột nhiên đè chặt trán: “Bởi vì 19 lần hồi tưởng đó dẫn tới sai lệch??”

Ngón tay cậu bất giác dùng sức, bởi vì sự thật quá gây sốc, bản thân cũng không nhận thấy được đau đớn, nhưng ngay sau đó bị Juntes kéo tay lại, vẻ mặt người đàn ông tóc bạc trở nên nghiêm túc: “Tiếu Tiếu, không thể tổn thương mình!”

Đường Tiếu mờ mịt nhìn hắn, trên lông mi thấm một chút máu, giờ phút này cậu mới phát hiện là vừa rồi quá dùng sức, móng tay cắt rách da trên trán.

Nhưng cậu không chút nào thèm để ý chút đau đớn này, giờ phút này cậu nhìn Juntes, nhìn miệng hắn lúc đóng lúc mở, lại căn bản không có đầu óc rảnh phân tích hắn nói gì.

Thế giới kéo dài ở trước mắt cậu, cậu ở phòng thí nghiệm, lại dường như ngồi trong cung điện ký ức của mình, cảnh tượng không ngừng lùi lại, lùi lại.

[“Tiếu Tiếu, thứ đó không ổn, không thể dùng, nó muốn giết em!”]

[“Cho nên đoạn thời gian con biến mất lúc trước đó, là đi thế giới kia à.”]

[“Tuyến chính cá nhân của mọi người đều không giống nhau, thậm chí có người kinh doanh ở hiện thực, nhưng nhiệm vụ tuyến chính cá nhân ở trong thế giới trò chơi lại là làm chính trị… phàm là người chơi hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính cá nhân, đều có cống hiến với tuyến chính ‘cuộc chiến sống còn của nhân loại’ này.”

“Sau khi tuyến chính cuộc chiến sống còn của nhân loại này kết thúc, giao diện trò chơi đã không còn sắp xếp nhiệm vụ khác nữa.”]

[“Nấm dải Mobius — dân lang thang sinh sống ở chiều không gian khác nhau.”]

[Bạch Tuấn Hào]

[Tốc độ dòng chảy thời gian khác nhau, có lẽ đối với phi hành gia trên đó mà nói chỉ trôi qua mười mấy ngày, nhưng đối với chúng ta mà nói cũng đã là mười mấy năm trôi qua, có phải có một cảm giác bóng câu qua khe cửa không?”]

Cuối cùng, cậu phát hiện mình ngồi dưới sân khấu một buổi toạ đàm học thuật, nhìn một người mới học thuật ngây ngô giảng thuật thành quả của đoàn đội họ.

[“Hình thể của nấm cổ vô cùng to lớn vào khoảng 4,8 trăm triệu năm trước… dưới là kết quả xét nghiệm gen liên quan, chúng tôi từ trong đó phát hiện một vài số liệu rất thú vị… trải qua thí nghiệm, loại nấm cổ này dường như có thể cắt chỉnh và sử dụng gen hấp thu được một cách tương đối chính xác…”]

“… Hóa ra là như thế,” Đường Tiếu ngơ ngác nhìn Juntes, lẩm bẩm: “Nó không làm sai, em hẳn đã chết ở lúc giả chết ấy rồi, nếu là như thế, một loạt chuyện phía sau đều sẽ không xảy ra.”

Juntes nói hệ thống trò chơi muốn dồn cậu vào chỗ chết, đây là chính xác, lúc ấy cơ thể cậu ở trong hiện thực biến mất, nói cách khác chỉ duy lúc ấy, cậu thật ra là chân thân ra trận, nhưng bản thân không biết.

Cậu hẳn đã chết ở lúc ấy, bị Juntes hoàn toàn cắn nuốt, nếu kết thúc ở thời khắc này, cậu sẽ không hồi tưởng ở trường học, tuyến thời gian của hai thế giới là hoàn toàn đồng nhất. Không, phải nói cậu thật sự chết đi, Juntes sẽ không có động cơ tăng tốc dung hợp, thậm chí thế giới dung hợp có lẽ cũng sẽ không xảy ra.

Mục đích của hệ thống trò chơi là tiếp nối nhân loại, cho nên sau khi giả chết nó không tuyên bố thêm bất kì nhiệm vụ gì, bởi vì không cần thiết, nhưng phía sau lại phát nhiệm vụ, bởi vì tồn tại của cậu tạo thành biến hóa.

“Tiếu Tiếu?” Juntes hoàn toàn không rõ lắm Đường Tiếu đang suy nghĩ gì, nhưng sau khi nghe được những lời này, lực trên tay hắn vô thức siết chặt, phản ứng đầu tiên là Đường Tiếu từ bỏ, tuyệt vọng, thậm chí muốn một lần nữa nhặt lên lựa chọn trước đó bị cậu chính miệng phủ định.

Nhưng rồi sau đó, hắn từ trong đáy mắt Đường Tiếu, lại phủ định đáp án này.

Đây không phải ánh mắt của người tuyệt vọng, mà trái ngược, hắn vô cùng quen thuộc với ánh mắt này, là ánh mắt Đường Tiếu mỗi một lần xuất hiện ánh sáng linh cảm, tìm được bí kíp vượt ải.

Quả nhiên, ngay sau đó Đường Tiếu đứng dậy, kéo Juntes rời khỏi phòng thí nghiệm, còn suýt chút đụng vào người mang theo mấy nghiên cứu viên lại đây.

“Tiến sĩ Đường Tiếu? Buổi chiều không mở họp ạ?”

“Mọi người tự tiện!”

Đường Tiếu cũng không quay đầu lại.

Trên đường trở về, cậu nói ngắn gọn suy đoán của mình với Juntes: “Hệ thống trò chơi là đến từ tương lai, mục đích là vì cứu vớt nhân loại từ trong thảm họa mà Vua Nấm gây nên, em là một mắt mấu chốt nhất trong kế hoạch của nó, nó vốn là muốn để em chết ở khoảnh khắc bị anh cắn nuốt đó.”

“Đến từ tương lai? Chuyện này không có khả năng,” Juntes ngơ ngác nói: “Bởi vì, hồi tưởng thời gian quy mô lớn như vậy, Vua Nấm, em và anh, đều không hề phát hiện.”

“Trái đất dưới chân chúng ta không có lúc nào là không tự quay và chuyển động quay xung quanh mặt trời, anh có thể nhận thấy được trái đất dưới chân đang chuyển động không?” Đường Tiếu hỏi.

“Anh có thể.”

“… Đại đa số người trái đất thì không được, tóm lại, tại sao chúng ta không nhận thấy được hồi tưởng quy mô lớn như vậy, là bởi vì hồi tưởng xảy ra trong tương lai và quá khứ vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta, chúng ta tựa như con người đang ở trên trái đất, đang ở giữa dòng thời gian, không hề phát hiện biến động của tuyến thời gian.”

Juntes nhíu chặt mi: “Nhưng cho dù đã biết điểm này, chúng ta lại có thể làm gì? Nó có trợ giúp gì với khốn cảnh trước mắt?”

Một người một nấm lúc này quay về phòng ký túc xá, Đường Tiếu thở d.ốc ổn định mệt mỏi sau chạy, sau đó quay đầu nhìn Juntes: “Anh nói với em, đặc tính của chủng tộc các anh, có thể khái quát thành nấm dải Mobius bằng khái niệm của con người, đúng không.”

“Anh nói như vậy, hẳn là hiểu khái niệm của dải Mobius, dải Mobius này, không phải chỉ ý vô cùng tận, mà là trên thời gian, các anh không tồn tại khái niệm nghịch lý ông nội, bởi vì các anh là sinh vật đa chiều, người du hành thời gian hợp pháp duy nhất.”

Juntes gật đầu, tán thành suy đoán của Đường Tiếu.

Đường Tiếu nhìn mở ra giao diện trò chơi, nói: “Một khi đã như vậy… Nếu hắn mất công thiết kế cục này như thế, nhất định sẽ không mặc kệ tình huống hiện tại tiếp tục tiến hành, chúng ta phải đi tìm người kia sau lưng hệ thống.”

“Tìm ở đâu?”

“Bắt đầu của tất thảy, mốc thời gian nấm cổ xuất hiện ở trên trái đất, 4.8 trăm triệu năm trước,” Đường Tiếu nhìn Juntes, cong khóe môi: “Chúng ta phải đi gặp nấm cổ lúc ban đầu một lần, hoàn thành vòng khép kín này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK