“Tiến sĩ Đường, chào buổi chiều!”
“Tiến sĩ Đường, có muốn ăn một quả táo không? Hiện tại còn chưa đến mùa, là hái ở nhà ấm của tổ chức.”
“Tiến sĩ Đường, xin hỏi có thể ký tên cho tôi không?”
Từ Đường Tiếu tỉnh lại từ trong hôn mê, lấy ra phương án điều trị giới nấm zombie, cậu đã biến thành người siêu nổi tiếng trong Con Mắt Thứ Ba trong một đêm, gần như mỗi người gặp mặt đều nhận ra cậu, cho dù là ngày thường không gặp nhau, sau khi gặp mặt trên đường cũng sẽ mỉm cười chào hỏi với cậu, đây là đãi ngộ trước đây hoàn toàn không có.
Đường Tiếu cũng luôn mỉm cười gật đầu chào với những người đó, thường thường có thể đạt được ánh mắt sùng bái của một số người mới, lúc này cậu mới muộn màng phát hiện, bản thân dường như đã trở thành truyền thuyết mới của giới học thuật.
“Đường Tiếu, cậu chuẩn bị xong diện bộ nào vào tiệc mừng đêm nay chưa.” Aberke thò qua nháy mắt, “Tôi bật mí cho cậu nè, rất nhiều người chờ mong tiệc mừng đêm nay đó, đây có thể là cơ hội thả lỏng một lần cuối cùng trong đoạn thời gian gần đây, các cô gái đều sẽ lên sân khấu trong tiệc tối lần này, dựa theo gương mặt này của cậu, thành tựu thế này, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu tiếp cận!”
Rocky theo bản năng nhìn sắc mặt Đường Tiếu sau khi nghe xong, lại thấy vẻ mặt cậu nhàn nhạt, dường như không mấy hứng thú với nó: “Tôi mặc áo blouse trắng là được.”
“Như vậy sao được! Đúng rồi, nghe nói trước tiệc mừng còn có phát biểu, cậu học thuộc chưa?”
“Ừ.” Đường Tiếu hờ hững trả lời, cậu thấy trên mặt những người đi ngang qua từ đối diện đều mang theo nhẹ nhàng và ý cười, trong mắt cũng đều lập loè hy vọng.
Lại không khỏi, liên tưởng đến Juntes đang ở phòng thí nghiệm, chậm rãi chết đi.
Hiện tại hắn thế nào? Đường Tiếu còn chưa biết, trước đó cậu bận về việc nghiệm chứng thành quả, căn bản không rảnh đi xem Juntes, chỉ biết được tin tức hắn còn sống ở trong miệng người khác.
“Đường Tiếu…” Rocky chú ý thấy sắc mặt Đường Tiếu dường như đã không còn hưng phấn như lúc ban đầu, còn thường hay thất thần, trong lòng hiện lên một sự khó hiểu.
“Tiến sĩ Đường, đã lâu không gặp,” lúc này đối diện đi tới một người quen, Rocky bọn họ dừng bước lại, “Bác sĩ Dawson.”
Người tới chính là Dawson đã lâu không gặp, nhưng đối với Đường Tiếu mà nói thật ra cũng không tính rất lâu không gặp, khi nghiên cứu viên tổ dự án mấy vòng trước đó xuất hiện vấn đề tâm lý vì áp lực quá lớn, cơ bản cũng đều là vị bác sĩ tâm lý này đến phụ trách hòa giải.
Dawson đút hai tay trong túi, cười ha hả: “Chúc mừng các cậu, lại làm ra thành tựu lớn như thế.”
Tốc độ và hiệu suất Đường Tiếu nghiên cứu ra phương pháp điều trị giới nấm zombie vượt xa dự đoán của mọi người, ban đầu Dawson còn bị chỉ định làm cố vấn tâm lý của tổ dự án bọn họ, để ngăn ngừa nghiên cứu đến giữa chừng những người khác sụp đổ tâm lý, không ngờ cũng chưa chờ ông đi nhậm chức, Đường Tiếu cũng đã làm ra thành quả rồi, tổ dự án cũng sắp giải tán.
“Cảm ơn.”
“Đúng rồi, tôi muốn hỏi một chút, gần đây cậu có nhìn thấy một người tên là Stejun không?” Dawson thử nhìn sắc mặt Đường Tiếu, “Cao cao gầy gầy, không mang mắt kính, trông hẳn còn ổn, cũng có thể không phải tên này, nhưng tóm lại hẳn là người cậu quen.”
Đường Tiếu không khỏi giật giật khóe miệng.
Stejun, Juntes.
Hắn có thể bịa có tâm chút nữa không?
“Xin lỗi, tôi không quen biết.”
… Hử? Tại sao phải nói dối?
Dawson dù sao cũng chuyên nghiệp, lập tức bắt giữ được biểu cảm vi mô kì lạ của Đường Tiếu, không đợi ông tiếp tục thắc mắc, Đường Tiếu hỏi: “Quan hệ của ngài và hắn rất tốt ạ?”
“Cũng không tính thế, chỉ là cậu ấy là bệnh nhân của tôi, chúng tôi hẹn thời gian tư vấn, nhưng đã rất lâu rồi cậu ấy không đến, có hơi lo lắng.”
Chuyện có quan hệ với Stejun, tâm trạng Dawson thực ra hơi phức tạp, ban đầu ông chỉ đối xử với đối phương như bệnh nhân hoặc là rắc rối, nhưng ở chung thời gian lâu rồi, trong bất tri bất giác bắt đầu bị tấm lòng son kỳ diệu này của Stejun đả động, đến bây giờ hắn không tới một thời gian dài, Dawson lại cảm thấy nhàm chán, nhưng còn có chút lo lắng an toàn của người này.
“Vậy tại sao phải tới hỏi Đường Tiếu?” Rocky khó hiểu hỏi, “Bọn họ quen biết à?”
“Ặc, chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Dawson không thể lộ ra thông tin của người đến xin tư vấn, chỉ có thể có lệ cho qua.
Đường Tiếu đã ngay lập tức hiểu gì đó.
Tốt, tìm được nguồn gốc của những mánh khóe nhỏ trước đó của Juntes rồi. Đường Tiếu nghĩ thầm, vậy mà là ông dạy hắn.
“Không quen biết thì thôi, tôi sẽ lại tìm tiếp vậy.” Dawson nói.
“Chú có thể thử điều động video giám sát xem,” Aberke cho gợi ý, “Phân biệt bằng mặt người, hẳn có thể tìm được người nhanh chóng.”
Dawson: “Ừm, tôi sẽ cân nhắc nếu thật sự không tìm thấy.”
Trong lòng Đường Tiếu hơi chùng xuống.
Tổ ba người nhìn theo Dawson đi xa, Rocky chú ý thấy Đường Tiếu nhìn chằm chằm vào bóng lưng Dawson, dường như suy nghĩ gì đó.
Rất nhanh, ban đêm đã đến.
Tiệc mừng được cử hành vào 8 giờ tối, tương tự với tiệc tối Đường Tiếu từng tham gia trước đây, đến lúc đó tại địa điểm sẽ được cung cấp buffet phong phú, cho nên rất nhiều nghiên cứu viên nhịn ăn, một lòng chờ bữa tiệc lớn cung cấp vào buổi tối.
Không chỉ nhân viên nghiên cứu, còn có nhân viên công tác khác trong căn cứ, đều có thể tham gia tiệc mừng lần này.
Bọn họ dự cảm được, đây có lẽ là thời cơ có thể thả lỏng cuối cùng trước đại chiến, nhiệt độ không khí vào đông đã ấm lại, đến xuân còn xa ư?
Có lẽ rất nhiều người sẽ chết trong thảm họa sắp tới, cho dù là người kiềm chế ngày thường tuân thủ nguyên tắc nghiêm ngặt nhất, lúc này cũng sẽ tận tình hưởng thụ bữa tiệc lớn có thể là bữa cuối cùng trong cuộc đời.
Lúc gần 8 giờ, sân tiệc tối đã xuất hiện không ít người, có cả nam lẫn nữ mặc tây trang giày da và lễ phục nhỏ, cũng có học giả tùy ý mặc áo blouse trắng, mỗi người đều vượt qua tiệc tối lần này bằng cách thả lỏng nhất của mình.
Tiêu Bách câu được câu không ứng phó ngôn ngữ ghen ghét hâm mộ hận của học giả xung quanh, chủ yếu là hâm mộ Tiêu Bách có một học trò thiên tài như vậy.
Phần lớn người vốn dĩ cho rằng Đường Tiếu cho dù có thể làm ra thành quả ghê gớm, cũng ít nhất phải đắm chìm mấy năm, tích lũy tri thức căn bản của mình thật tốt, lại không nghĩ rằng tai họa tới trước một bước, mà không đợi bọn họ lấy lại tinh thần, Đường Tiếu trong chớp mắt đã phá giải được vấn đề giới nấm zombie quấy nhiễu toàn nhân loại.
Tốc độ nhanh đến mức khiến tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, đương nhiên, không có ai nghi ngờ kết quả này có phải Đường Tiếu nghiên cứu ra hay không, phần lớn điểm tò mò của họ ở chỗ Đường Tiếu có phải một vị siêu năng lực giả hay không.
“… Tiêu Bách, cậu cứ ăn ngay nói thật đi, tiến sĩ Đường có phải thật sự là người có siêu năng lực có thể đủ học tập và nghiên cứu khoa học ở trong mơ không?” Trong mắt Basil tràn đầy tò mò, “Gần đây tổ chức có đủ mọi lời đồn, còn có người nói Đường Tiếu nói không chừng có tỉ lệ thời gian khác biệt giữa trong mơ và hiện thực, trên thực tế cậu ấy đã nghiên cứu rất lâu ở trong mơ, cho nên mới sẽ cho ra kết quả kinh diễm như vậy.”
Đây cũng là suy đoán được kha khá người tán thành trong căn cứ gần đây, chủ yếu là Đường Tiếu đột nhiên đạt được thành quả sau một tuần hôn mê, tương đối thái quá, rất nhiều người suy đoán là do siêu năng lực.
“Cậu nói cho chúng tôi biết đi, chúng tôi giữ bí mật cho cậu, chắc chắn không nói ra ngoài.” Tiến sĩ Joel cũng nói.
Tiêu Bách cạn lời nhìn mấy ông lão nghịch ngợm này: “Tôi thật sự không rõ lắm, nhưng tôi cảm thấy Đường Tiếu hẳn không phải siêu năng lực giả.”
“Vì sao?”
Bởi vì y đã sớm làm kiểm tra rồi. Lời này Tiêu Bách chắc chắn không thể nói, nhớ tới sự kiện trời ơi đất hỡi lúc trước, Tiêu Bách cũng rất xấu hổ.
“Tóm lại chính là không phải.”
“Vậy cũng không thể là cậu ấy mơ thấy đáp án chứ?”
Tiêu Bách bất lực, điều này y thật sự không rõ lắm, nhưng kết quả báo cáo kiểm tra sức khỏe trước đó, Đường Tiếu quả thật không phải siêu năng lực giả.
Lúc này y vừa lúc thấy Phong Thư Vận đi tới, tìm cái cớ thoát khỏi đám học giả tràn đầy lòng hiếu kỳ này, bưng champagne đi về phía Phong Thư Vận: “Tiến sĩ Phong, người có thấy Đường Tiếu không?”
“Tiến sĩ Tiêu.” Phong Thư Vận dừng bước chân, nhìn Tiêu Bách đi tới, “Không có, nhưng phỏng chừng là đang thay quần áo đấy, sao vậy, cậu tìm cậu ấy có việc?”
“… Cũng không có chuyện gì.”
Phong Thư Vận lại nhìn ra bất an mơ hồ giữa mày y, lập tức truy hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Hai người cãi nhau?”
“Không có, chỉ là chúng tôi sinh ra bất đồng ý kiến trên vấn đề về 428.” Tiêu Bách nhíu mày lại, trong đầu hiện lên biểu cảm không quá bình thường rõ ràng trên mặt đối phương khi nói về dự án 428 với Đường Tiếu lúc trước.
Ngay cả Tiêu Bách cũng đã nhận ra điều gì đó khác thường, nhưng y lại không biết nói như thế nào, tuy rằng có được ánh mắt độc đáo trên nghiên cứu khoa học, nhưng ở trên lòng người và EQ vừa lúc là phát triển tỉ lệ nghịch với tài hoa học thuật của y.
Nếu là Dawson ở đó, có lẽ sẽ ý thức được ngay hàm nghĩa đằng sau đó lúc Đường Tiếu không kiềm chế được tiết lộ cảm xúc, nhưng Tiêu Bách chỉ cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng Đường Tiếu là học trò của y, cho nên cho dù không hiểu, Tiêu Bách vẫn ghi tạc trong lòng, chần chờ hỏi Phong Thư Vận: “Hình như cậu ấy rất để ý 428, như vậy chuyện Con Mắt Thứ Ba làm liệu sẽ khiến cho cậu ấy phản đối kịch liệt không?”
“Điều này… tôi cũng không rõ lắm, không nói gạt cậu, hội chứng học giả loại β là chứng bệnh tương đối hiếm thấy, tôi cũng không rõ lắm bệnh nhân có chấp niệm lớn nhường nào với mục tiêu được nhận định là sự nghiệp cả đời,” Phong Thư Vận trả lời sau khi suy nghĩ, “Có lẽ chúng ta có thể hỏi Rocky một chút, cậu ấy hẳn là vẫn luôn ở bên cạnh Đường Tiếu, có lẽ biết được nhiều hơn chút.”
Tiêu Bách cũng cho rằng như vậy, nhưng bọn họ nhìn chung quanh hiện trường tiệc mừng một vòng, lại không thấy đầu tóc vàng bắt mắt kia của Rocky, chỉ tìm được Aberke bên cạnh bàn buffet.
“Ừm? Rocky?” Aberke thấy hai ông lớn tới tìm mình nói chuyện, vội vàng nuốt xuống đồ ăn trong miệng, “Không biết, không thấy cậu ấy tới.”
“Giờ cũng sắp bắt đầu rồi.”
“Đúng vậy, kỳ lạ thật,” Aberke nói, “Trước đây loại thời điểm này đều là Rocky tích cực nhất.”
Trải qua ở chung lâu như vậy, người của tổ dự án sớm nhìn ra được Rocky là fan sự nghiệp của Đường Tiếu, hơn nữa là kiểu cực kì cuồng nhiệt, mỗi lần Đường Tiếu họp báo đều hận không thể ngồi hàng đầu tiên ghi lại thời khắc này, dựa theo hiểu biết của Aberke với Rocky trước đây, cậu ta hẳn đã sớm đến hội trường mới đúng.
Chẳng lẽ hôm nay ăn gì đau bụng rồi?
“Cũng có thể là ở nơi khác chúng ta không nhìn thấy, tôi đi tìm thử.” Nói rồi, Aberke buông đĩa đồ ăn trong tay.
“Vậy chúng ta cũng đi.” Tiêu Bách và Phong Thư Vận đuổi kịp.
Theo thời gian trôi qua, người trên sân tiệc mừng cũng dần nhiều lên, cho dù là học giả có trạch, không thích đông đi nữa, lúc này cũng không ngại đến đây lộ diện cảm nhận không khí, thức ăn và rượu ngon, trong ăn uống linh đình hiện ra một cảnh tượng náo nhiệt.
*
“Aiz, thật muốn đi tham gia tiệc tối quá.” Nhân viên công tác thở ngắn than dài, “Ngặt nỗi hôm nay rút trúng trực ban, thể thí nghiệm này có gì để canh chứ, chẳng phải nói đã không còn giá trị rồi à.”
“Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.” Một người khác nói, “Làm việc đàng hoàng đi, chắc qua không lâu nữa sẽ có người tới thay chúng ta, đợi lát nữa người tổ đề tài khác mang thể thí nghiệm này đi, chúng ta sẽ có thể giải phóng rồi.”
So sánh với tiệc mừng, khu thể thí nghiệm tổ dự án có vẻ vô cùng quạnh quẽ, trừ hai nhân viên công tác ở lại trực ban thì không còn người thứ ba tồn tại.
Nhưng thật ra có một thể thí nghiệm, ngoan ngoãn ở phòng cách ly ở phòng thí nghiệm dưới giám sát, dựa vào vách tường, như đang chờ đợi chết đi.
Thời gian một tuần ngắn ngủi, Juntes đã không duy trì được hình người, làn da nửa người thối rữa, màu sắc của sợi nấm kéo dài ra từ bên trong hơi ảm đạm, mô cơ bắp bắt đầu từ khuỷu tay cánh tay trái như rút đi làn da, vân da màu đỏ của cơ bắp lộ ra khiến người ta không khỏe, bàn tay to rộng, ngón tay bén nhọn, không giống tứ chi con người.
Mặt Juntes còn giữ lại độ hoàn chỉnh, chỉ là từ làn da dưới con mắt bên phải lại nhiều ra thêm một con mắt, trông quái đản lại đáng sợ, nhân viên công tác thỉnh thoảng liếc đến một cái, mặt liền lộ vẻ chán ghét quay đầu đi.
Hắn dựa vào tường, ánh mắt đặt trên tường kính phòng thí nghiệm, chỉ là lần này hắn không bao giờ có thể nhìn thấy cảnh tượng trong căn cứ qua kính một chiều này.
Sợi nấm đang khô héo.
Sợi nấm hắn bố trí mọi nơi ở tổ chức này đều đang chậm rãi khô héo, nói cách khác Juntes đã bị mất tầm nhìn trong một tuần qua, giờ bị nhốt ở nhà giam này giống như một thể thí nghiệm bình thường, trải nghiệm này hắn từng trải qua lúc còn rất nhỏ, không ngờ còn sẽ ôn lại nỗi khủng hoảng và bất an lúc ấy một lần nữa.
Đường Tiếu không còn xuất hiện nữa.
Từ sau lần quay ngược, không còn nữa.
Juntes thỉnh thoảng nhớ lại ánh mắt khó tin của Đường Tiếu lúc ấy, thế cho nên nếm ra được một chút ngọt ngào giữa sự sụp đổ đau đớn của cơ thể.
Nhìn đi, quả nhiên em ấy quan tâm tôi.
Nhưng bắt đầu từ đó, Đường Tiếu không còn đến nữa.
Juntes đã không thể biết được tình huống bên ngoài, ban đầu hắn chỉ nghĩ, có lẽ Đường Tiếu đang suy nghĩ cách khác, có lẽ cậu còn có chuyện quan trọng khác.
Nhưng một tuần trôi qua.
Cậu vẫn không xuất hiện.
Juntes bắt đầu lo lắng Đường Tiếu có phải xảy ra chuyện gì rồi không, lo lắng an toàn của cậu, cậu có phải bị Vua Nấm theo dõi rồi không.
Ở ngày nọ, những nghiên cứu viên mang vẻ mặt ngưng trọng này đều lộ ra nụ cười, Juntes ở bên trong nghe không thấy họ nói gì, nhưng qua từ ngữ hiểu được từ ngôn ngữ môi, dường như là ‘thành công’ ‘hạng mục giới nấm zombie’ ‘Đường Tiếu’ linh tinh.
Ồ, hóa ra Tiếu Tiếu không xảy ra việc gì, em ấy chỉ đang vùi đầu nghiên cứu giới nấm zombie, cũng giống như trước đây vậy, hơn nữa lần này rốt cuộc thành công rồi.
Juntes bừng tỉnh mà nghĩ.
Cho nên em ấy không đến, chỉ bởi vì em ấy có chuyện quan trọng hơn phải đi làm.
Chỉ là so sánh với hắn, tương lai của loài người đương nhiên phải quan trọng hơn.
… Vậy tương lai của họ thì sao?
Thể sợi nấm không biết khóc, cũng không có chức năng tương tự, túi da con người của hắn chỉ đang bắt chước con người, bất kể cảm xúc Juntes có kích động, dù bất lực, lại tuyệt vọng nhường nào, bộ não chỉ đúc ra kết luận một cách lý trí.
Hóa ra là bởi vì… hắn đã không còn tương lai.
Cho nên Tiếu Tiếu sẽ không tới.
Hắn nghĩ, bởi vì hắn đã không còn giá trị.
Juntes nhắm mắt lại, dốc hết toàn lực đi thúc giục sợi nấm dưới lòng đất, bức thiết muốn đạt được dẫu chỉ một chút thông tin từ thế giới bên ngoài, mà lúc này sợi nấm truyền đến chính là âm thanh chúc mừng và náo nhiệt.
Nhân loại bên ngoài đang chúc mừng đón chào hy vọng.
Mà hắn đang yên lặng chết đi.
Juntes nghĩ, hóa ra chết đi một cách cô độc là một chuyện đáng sợ đến vậy.
*
“Tiến sĩ Đường, đến cậu lên sân khấu rồi.” Nhân viên công tác nhắc nhở Đường Tiếu một câu, nhìn thoáng qua quần áo Đường Tiếu, kinh ngạc nói, “Ngài không thay quần áo ạ?”
Cấp cao của tổ chức chuẩn bị cho Đường Tiếu một bộ vest hoàn toàn mới, dùng lời Phong Thư Vận để nói thì, có thể câu hết hồn của các cô gái ở hiện trường, ấy nói không chừng nam cũng có thể.
Nhưng Đường Tiếu vẫn mặc thân áo blouse trắng đó, đứng dậy: “Không cần, tôi mặc như vậy là được.”
“… Cũng được,” nhân viên công tác gãi gãi tóc, sau khi rối rắm một lát vẫn không nói gì, dù sao ở đây phần lớn là học giả, tiến sĩ Đường Tiếu cũng là học giả, có lẽ mặc như vậy tương đối có thể tượng trưng thân phận.
“Anh đi trước đi, tôi đi WC rồi sẽ đến.”
“Được, vậy ngài nhanh chút nhé, mọi người đều đang chờ ngài toả sáng lên sân khấu đó,” nhân viên công tác cong mắt, “Nói là tạm thời không thể trao giải giải Nobel nên tổ chức trước cho ngài một lễ trao giải nội bộ nhỏ, xem như làm nóng.”
Đường Tiếu bất lực nhếch khóe môi: “Đã biết, vất vả rồi.”
“Không vất vả, là ngài vất vả, cũng nhờ có ngài nhân loại mới có hy vọng.” Nhân viên công tác liên tục xua tay, đi xuống không nói nhiều nữa, đến hậu trường tiệc tối trước để chuẩn bị.
Đường Tiếu xoay người, nhìn thoáng qua bản thân trong gương, lẩm bẩm: “Có thể là một lần mặc cuối cùng.”
Cậu xoay người rời khỏi phòng.
Cộp, cộp
Theo ánh đèn tập trung ở trên sân khấu, tiếng giao lưu trên tiệc mừng lập tức nhỏ xuốn, người tới gần sân khấu thậm chí đã nghe được tiếng bước chân vang lên ở hậu trường, tức thì nhìn sang bằng một ánh mắt chờ mong.
Một bóng người xuất hiện, học giả ở đây vừa định bắt đầu vỗ tay, lại phát hiện người này hình như không phải Đường Tiếu.
“Ối, bỏ tay xuống, bỏ tay xuống đi, tôi cũng không gánh nổi đâu,” người dẫn chương trình vội vàng cao giọng nói, ngay sau đó trên mặt mang lên nụ cười, “Tôi biết các vị đã gấp không chờ nổi, vậy lúc này, để chúng ta chào đón nhà khoa học vĩ đại nhất thế kỷ mới bằng tràng pháo tay, tôi nghĩ, không gì sánh nổi, cho dù là thầy của cậu ấy.”
Anh ta nháy mắt nghịch ngợm, nhìn về hướng Tiêu Bách, Tiêu Bách không hề ngại thành tựu của học trò mình vượt qua mình chút nào, trên mặt mang nụ cười hiếm hoi, dưới sân khấu cũng nhìn về phía Tiêu Bách, đặc biệt là mấy học giả rất thấy hứng thú với Đường Tiếu trước đây, phát ra tiếng cười vang thiện ý với Tiêu Bách.
“Giải quyết một trong những nan đề lớn nhất trong lịch sử nhân loại, tính không thể chữa khỏi của giới nấm zombie, học giả vĩ đại chiếm trước tiên cơ cho nhân loại trong chiến tranh — Đường Tiếu, vỗ tay mời cậu ấy lên sân khấu nào!”
Phía sau sân khấu lần nữa vang lên tiếng bước chân.
Đi trên hành lang không người, Đường Tiếu hít sâu, cậu dường như có thể tưởng tượng cảnh tượng của tiệc mừng hiện giờ, bên tai vang lên tiếng vỗ tay liên miên không dứt.
Ánh mắt mọi người đều đang nhìn cậu, mỉm cười với cậu, dường như nơi đó chính là trung tâm của thế giới.
Nhưng trong tiếng vỗ tay hư ảo bên tai, cậu lại mơ hồ nghe thấy tiếng đếm ngược của đồng hồ bấm giây.
*
Cộp, cộp
“Ồ, hình như là người nhận ca đến rồi.” Nhân viên công tác nghe thấy được tiếng bước chân, trước mắt sáng ngời, nhìn thoáng qua video theo dõi, “Rốt cuộc có thể thoát khỏi phòng thí nghiệm yên tĩnh và thể thí nghiệm quái đản này!”
Juntes không có bất kì phản ứng nào, lẳng lặng dựa vào góc tường.
*
Trên tiệc mừng, mỗi một học giả đều vỗ tay, đặc biệt là nghiên cứu viên người mới tương đối trẻ tuổi, cũng sắp vỗ đỏ cả lòng bàn tay, mỗi người trong ánh mắt lộ ra sùng bái.
Đối với những người trẻ tuổi mới vừa bước vào con đường nghiên cứu khoa học không lâu này mà nói, không có chuyện gì lãng mạn hơn bằng vào mình ngăn sóng dữ khi sắp đổ, nâng tòa nhà lớn lúc nghiêng.
Đường Tiếu không biết mình trở thành tấm gương của bao nhiêu học giả trẻ tuổi, có thể nói ở mặt danh vọng, sắp tới đây không có nhà khoa học nào được chào đón hơn cậu.
Tất cả mọi người đang chờ mong Đường Tiếu lên sân khấu.
… Hửm?
Cuối cùng đi ra từ phía sau sân khấu cũng không phải Đường Tiếu, mà là một nhân viên công tác đầu đẫm mồ hôi, anh ta vội vã chạy đến bên tai người dẫn chương trình nói gì đó, sắc mặt người dẫn chương trình thay đổi, nhỏ giọng nói: “Không tìm thấy người?”
“Vậy còn không mau đi tìm đi!”
Âm thanh giao lưu của họ rất nhỏ, nhưng từ trong biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể, người ở hàng phía trước nhìn ra có gì đó không đúng.
Sao Đường Tiếu không lên sân khấu, người đâu rồi?
*
Nhân viên công tác trực ban ở phòng thí nghiệm vừa mới chuẩn bị đứng dậy trao đổi thì chợt thấy một gương mặt vô cùng quen mắt bước ra từ trong bóng tối, ngây người: “Tiến sĩ Đường? Lúc này sao ngài không đến tiệc mừng?”
“Phát biểu của tôi đã xong rồi,” Đường Tiếu nói một cách bình tĩnh, “Các anh đi đi, tôi ở đây nhìn.”
“Thế, thế sao được.”
“Bảo các anh đi thì đi đi,” Đường Tiếu nhăn mày lại, cố ý lộ vẻ mặt không vui, “Tôi có chút ý tưởng phải dùng thể thí nghiệm để thực hiện, phải mau chóng làm xong trước khi một tổ đề tài khác tiếp nhận, đừng chậm trễ thời gian của tôi.”
Nghe vậy nhân viên công tác còn muốn nói gì đó, bị một nhân viên trực ban khác vội vàng ngăn cản: “Hoá ra là như thế, vậy ngài làm nhanh lên nhé, chúng tôi sẽ không quấy rầy.”
Anh ta vội vàng mang nhân viên công tác kia rời đi, vừa đi còn vừa nhỏ giọng nói: “Đi thôi, đừng quấy rầy tiến sĩ Đường.”
“Nhưng như vậy thật sự tốt hả? Tiệc mừng bên kia…”
“Ôi chao anh đừng lo, tôi nghe nói qua, thiên tài chính là vậy đó, một khi linh cảm đến thì căn bản mặc kệ thời điểm, ở trong mắt họ phỏng chừng tiệc mừng căn bản chẳng quan trọng bằng một linh cảm đâu, đừng quấy rầy tiến sĩ Đường biết không, lỡ đâu một ý tưởng có thể ảnh hưởng tương lai nhân loại bị cắt ngang, chúng ta cũng không gánh vác nổi hậu quả đâu…”
Từ sau khi Đường Tiếu phá giải ra bệnh nấm zombie sau một tuần hôn mê, danh vọng trận doanh của cậu dường như thăng đến có hơi cao quá mức, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu thần hóa, Đường Tiếu dở khóc dở cười với việc này, nhưng quả thật tiện lợi.
Chờ sau khi hai người kia đi xa, Đường Tiếu lập tức quét quyền hạn vòng tay mở ra khu thể thí nghiệm.
*
Là người của một tổ đề tài khác đến mang hắn đi ư?
Cửa phòng thí nghiệm mở ra, ánh đèn sợi đốt lạnh lẽo chiếu vào trong phòng từ phía sau người nọ, lại hóa thành ánh trăng êm dịu khi chàng trai ngẩng mặt lên, chiếu vào trong lòng hắn.
Đó là — bóng dáng hắn nhớ thương ngày đêm.
Juntes ngơ ngác nhìn Đường Tiếu đột nhiên xuất hiện.
“Anh đang nằm mơ ư?”
Đường Tiếu cẩn thận đánh giá tình trạng hiện tại của Juntes, hốc mắt hơi đỏ, ngay sau đó che giấu mà đi đến bên cạnh Juntes ngồi xổm xuống, cắt đứt trói buộc đeo trên người Juntes bằng dao nhỏ mang theo.
“Tiếu Tiếu, em đây là…?”
“Uầy, hình như đã quên nói,” Đường Tiếu ngẩng đầu nhìn Juntes, cố gắng cong khóe môi, lại bởi vì hốc mắt đỏ hoe mà trông tựa như khóc thay vì cười, “Xin chào, bỏ trốn thôi.”
Juntes mở to hai mắt.
“Gì cơ?”
“Rời khỏi đây với em, anh không muốn à?” Đường Tiếu vừa nói, một bên còn cắt đứt dây đai trên người Juntes bằng dao nhỏ, hiển nhiên, đây tuy rằng là một câu hỏi, nhưng thật ra không có ý trưng cầu ý kiến.
Juntes hoảng hốt lại không dám tin tưởng xác nhận lại với cậu: “Rời khỏi đây? Em và anh?”
“Đúng thế, chẳng lẽ còn ai khác nữa à?”
“Nhưng mà, nhưng mà,” Juntes bối rối, “Nhưng mà chẳng phải Tiếu Tiếu rất thích nơi này ư?”
“Sứ mệnh của em ở đây đã hoàn thành,” Đường Tiếu nói, “Chiến tranh tiếp theo cũng không có chỗ cho em phát huy, có em hay không cũng như nhau. Nhưng em muốn vượt qua thời gian cuối cùng với anh.”
“Chẳng lẽ anh không muốn à?”
Juntes sao có thể không muốn, đây là chuyện hắn vẫn luôn chờ đợi.
Chỉ là trong lúc nhất thời hắn chưa phản ứng lại, Đường Tiếu thế mà bằng lòng bỏ xuống tất cả mọi thứ để đi cùng hắn.
Ở cuối cuộc đời, hắn được lựa chọn một cách kiên định.
Juntes chợt đứng dậy, Đường Tiếu lúc này mới miễn cưỡng cắt đứt hai mảng dây đai, không thấy Juntes dùng sức bao nhiêu, cơ bắp đã căng đứt một loạt dây trói buộc còn lại.
“Tiếu Tiếu! Chúng ta đi thôi!” Juntes sinh long hoạt hổ bế ngang Đường Tiếu lên, cười đến không khép miệng được.
Đường Tiếu:… Sao có cảm giác bị lừa nhỉ? Không sống được bao lâu đã nói đâu.
Juntes quả thật không sống được bao lâu, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù là cơ thể sắp sụp đổ, ôm Đường Tiếu chạy cũng phải nhanh hơn so với hắn chạy một mình.
Nhờ tiệc mừng, phòng thủ của căn cứ cũng lơi lỏng hơn so với trước đây, Juntes tuy rằng đã không thể khống chế sợi nấm từ xa, nhưng thông tin thu thập được từ mạng lưới sợi nấm bày ra trước đó còn ở đây, hắn dễ dàng quy hoạch ra một con đường nhỏ có nhân số tuần tra ít nhất, lại thuần thục dẫn dắt bảo vệ canh gác rời đi, khiến cho Đường Tiếu đã chuẩn bị sẵn đại chiến một trận đồng tử chấn động:
“Anh đã lên kế hoạch bao lâu rồi??”
“Cũng không lâu lắm, chỉ lên kế hoạch trước một chút thôi.” Juntes ngượng ngùng kéo ra một khoảng cách ở đầu ngón tay.
Đường Tiếu: “…”
Ai biết hắn quy hoạch bao nhiêu lần, lại mong đợi bao lâu.
Juntes chưa từng nghĩ tới sẽ có tác dụng, nhưng dù sao thời gian của nấm rất nhiều, còn không cho nấm được mơ mộng viễn vông?
Giờ chẳng phải dùng tới rồi sao!
Cứ như vậy một đường thuận lợi đi đến cửa, nhưng vấn đề xảy đến, Đường Tiếu quét vòng tay, lại không quét mở được, lúc này mới nhớ tới căn cứ tiến vào trạng thái đề phòng, canh phòng nghiêm ngặt thú triều và kẻ phản bội xuất hiện mọi lúc, không có quyền hạn cấp cao thì không mở cửa chính ra được.
“Juntes, anh có thể mở ra không?”
“Có thể, nhưng sẽ gây ra động tĩnh lớn lắm.” Juntes nói.
Đường Tiếu nhíu mày, nếu có thể cậu muốn mau chóng rời đi một khoảng cách trước khi Con Mắt Thứ Ba kịp phản ứng.
Cơ thể Juntes không chịu nổi chiến đấu kịch liệt, lại còn mang theo gánh nặng là cậu đây.
Lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một đợt tiếng bước chân, Juntes lập tức cảnh giác nhìn qua, Đường Tiếu cũng trở nên căng thẳng, cũng chưa ra căn cứ, truy binh đã đến nhanh như vậy?
Người tới dần lộ ra một khuôn mặt quen thuộc dưới ánh đèn của lối đi, sợi tóc màu vàng, đôi mắt xanh thẳm.
“Rocky??” Mặt Đường Tiếu lộ vẻ kinh ngạc, cậu nghĩ tới rất nhiều người có thể sẽ ngăn cản bọn họ, Tiêu Bách, lại hoặc là Dawson thấm nhuần nhân tâm, thậm chí là Lion, nhưng làm sao cũng không ngờ đến sẽ là Rocky xuất hiện ở đây.
“Cậu lại sao mà…?”
Rocky dường như biết Đường Tiếu muốn hỏi gì, thấp giọng nói: “Tôi làm sao mà biết được, phải không?”
“Đường, cậu nghĩ tôi dõi theo cậu bao lâu rồi?” Rocky rũ mắt, tóc mái màu vàng lờ mờ rơi xuống, che khuất sắc thái trong mắt, “Tôi chỉ vẫn luôn không thể tin được chuyện này, cũng vĩnh viễn sẽ không nói ra.”
“Hiện tại quay đầu lại còn kịp, với thành tựu hiện tại của cậu, không ai sẽ truy cứu cũng không có ai sẽ so đo, cậu vẫn có thể dễ dàng đạt được vương miện chói sáng nhất giới học thuật.”
“… Cho nên, cậu vẫn muốn đi cùng nó à?”
Đường Tiếu khẽ thở dài: “Xin lỗi, tôi biết đây không phải một lựa chọn thông minh… cậu muốn gọi cảnh vệ thì gọi đi.”
Rocky chậm rãi tới gần, Juntes cảnh giác chắn trước người Đường Tiếu, lại bị Rocky ngó lơ, đi ngang qua, quét vòng tay.
Tích —
Vòng tay sáng lên, cửa lớn căn cứ mở ra, gió tuyết gào thét thổi vào căn cứ ấm áp.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Đường Tiếu, Rocky rốt cuộc ngước mắt lên, thở dài bất lực: “Đây quả thật không phải một lựa chọn thông minh… nhưng mặc kệ nó, có ai dám nói cậu không thông minh sao?”
“Cậu đứng ở đỉnh cao trí tuệ nhân loại, tự nhiên lựa chọn của cậu đều có ý nghĩa.” Rocky nhẹ giọng nói, “Ít nhất tôi cho rằng như vậy, bạn bè còn chẳng phải là phải giúp đỡ lẫn nhau sao?”
“… Cảm ơn, Rocky.”
Rocky lắc đầu: “Đi đi, đoán chừng họ sắp phát hiện rồi, nếu không đi thì không đi được nữa đâu.”
Đường Tiếu nhìn cậu ta một cái thật sâu, vỗ nhẹ cánh tay Juntes, Juntes hiểu ý bế ngang cậu lên, cuối cùng nhìn thoáng qua nhân loại này, mang theo Đường Tiếu cùng dấn thân tiến vào trong gió tuyết.
Bóng dáng họ rất nhanh bị màu trắng che khuất.
Lời tác giả:
Tôi xin gọi khoảng thời gian này là chuyến đi tuần trăng mật cuối cùng :)