Đường Tiếu chỉ thở dài, sau đó tiếp tục cầm luận văn nhìn các học giả ở chung quanh đây, nếu đối phương không tới, vậy cậu sẽ đi tìm núi.
Dù sao các học giả người mới ở đây cũng không chỉ có một người làm như vậy, chỉ là một trò chơi, chẳng gì phải ngại.
“Xin chào, ngài có rảnh không, có hứng thú đọc bài luận văn này không ạ?”
“Xin chào ngài, tôi muốn giới thiệu cho ngài về nghiên cứu của tôi…”
“Không không, tôi không phải muốn phản bác quan điểm của Bud, nhưng tôi cho rằng có lẽ trên người 428 vẫn còn khả năng.”
Đường Tiếu đi khắp nơi tìm học giả đưa luận văn, dẫu cho bị từ chối cũng không chê phiền lụy, dù sao đây chỉ là trò chơi, cậu không cảm thấy mất mặt, chuyện càng mất mặt người chơi hơn cũng đã làm rồi, cho nên cậu đến hỏi từng người một, gặp một người hỏi một người, bị từ chối mặt cũng sẽ không đỏ.
Những nghiên cứu viên người mới xung quanh đều sợ ngây người.
Tuy rằng mọi người đều là người mới, việc đưa luận văn bị từ chối là điều bình thường, nhưng mọi người đều là những người tài có trình độ học vấn cao, bị từ chối thẳng mặt thì ít nhiều cũng sẽ xấu hổ.
Ai có thể ngờ đột nhiên lòi ra một tên không biết xấu hổ, đi khắp nơi trong hội trường tóm được một học giả thì hỏi một người, thậm chí không chỉ giới hạn trong học giả cao cấp, dù có cấp bậc hay không đều nằm trong phạm vi săn lùng của cậu.
Hơn nữa trên cơ bản đều bị từ chối, nhưng cậu chưa bao giờ nóng nảy, thậm chí còn lễ phép cảm ơn, với độ da mặt và tâm thái này, khiến những người xung quanh không khỏi liếc mắt nhìn cậu.
428 lẳng lặng nằm trong túi, che giấu hơi thở, sau khi Đường Tiếu bị từ chối lần thứ mười mấy, rốt cuộc không nhịn được ló đầu ra.
Tại sao cậu còn chưa bỏ cuộc?
Trong lòng 428 hiện lên sự mờ mịt, đoạn lời nói đó không phải để lừa nó ư? Đó không phải một lời nói dối cậu nói ra vì để sống sót sao? Tại sao phải liều mạng như vậy?
Nó nhìn Đường Tiếu liên tục không ngừng giới thiệu tờ giấy trong tay mình cho hết áo blouse trắng nhỏ yếu này lại đến áo blouse trắng nhỏ yếu khác, rồi lại bị từ chối một cách lạnh lùng, dù không nghe hiểu lời giao lưu giữa họ, nhưng cũng có thể nhìn ra được chàng trai đang phải chịu sự từ chối và chế giễu qua thần thái và ngôn ngữ cơ thể của hai người.
Nó cho rằng Đường Tiếu sẽ tức giận, sẽ bùng nổ, nó đã tận mắt nhìn thấy mũi nhọn của đối phương, trong căn bếp đen kịt, trong phòng giam tối tăm, trong vô số lần khi đối mặt với kẻ mạnh hơn cậu là chính mình, cậu cũng chưa bao giờ cúi đầu, nhưng giờ lại cúi đầu trước những con người nhỏ yếu hơn hắn rất nhiều này.
Cảm giác bực bội kỳ lạ đó lại trỗi dậy lần nữa.
“Bỏ cuộc đi, dự án này đã tiêu tốn vô số tài chính, nhiều nguồn vốn như vậy, kết quả đã thu được gì?” Lại có một học giả bị Đường Tiếu ngăn lại lắc đầu lạnh nhạt sau khi đọc tư liệu về dự án.
“Chỉ cần điểm mấu chốt này không thể hiện ra, thì dù bây giờ tố chất cơ thể nó có mạnh đến đâu cũng không có bất cứ tác dụng gì với Con Mắt Thứ Ba hay loài người, dị thú hùng mạnh ngoài kia muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, thậm chí còn có siêu năng lực giả, nó có mạnh đi nữa thì có thể mạnh hơn những con quái vật này không?”
“Mặc dù luận văn của cậu quả thực rất thú vị, nhưng tôi vẫn nói câu kia, bỏ cuộc đi, trên người 428 đã không còn giá trị gì nữa, nó chỉ là rác rưởi nên bị xử lý, đỡ phải khiến những kẻ điên đó lăm le để mắt tới nơi này, cậu còn trẻ, đừng đi sai đường.”
Nói xong, vị học giả kia tùy tay đưa luận văn lại cho Đường Tiếu, Đường Tiếu bình tĩnh đưa tay nhận lấy, không đợi cậu cầm chắc thì người nọ cũng đã buông tay bỏ đi, giấy luận văn vương vãi đầy đất.
Rác rưởi…
Từ này một lần nữa khơi lại hồi ức truớc đây của 428, từ những nghiên cứu viên kia hào hứng vây xung quanh nó bên ngoài tấm kính nói nó là tương lai, là kho báu, cho đến về sau dòng người trong phòng thí nghiệm dần thưa thớt, càng ngày càng ít người nhìn chăm chú nó, những ánh mắt đó chất chứa thất vọng và chết lặng.
Ngay từ đầu 428 cũng không hiểu gì cả, thậm chí thần trí cũng là ngây thơ mờ mịt, trước khi gặp được Đường Tiếu, hết thảy ký ức đều mơ hồ, trí tuệ cũng phủ đầy bụi bặm, chỉ nhớ rõ những ánh mắt đó.
Bởi vì bản năng sinh tồn nói cho nó.
Những ánh mắt đó, có nghĩa nó sắp chào đón kết cục của cuộc đời giống với vật thí nghiệm khác.
Rào —
Âm thanh ở hiện thực khiến 428 sực tỉnh, nó thấy Đường Tiếu ngồi xổm xuống, im lặng nhặt trang giấy trên mặt đất lên.
Trang giấy rơi vãi rất nhanh, đại sảnh người đến người đi, vì để không bị ai giẫm phải, Đường Tiếu chỉ có thể nhanh chóng nhặt lên, như vậy ít nhiều trông có phần chật vật, với thính lực của 428, có thể nghe thấy những người khác xì xầm nói ở sau lưng.
“Cậu ta còn chưa bỏ cuộc hả?”
“Cũng đã nói là một dự án thất bại rồi, một tên người mới quèn sẽ không cho rằng có thể dựa vào chính mình lật đổ kết quả tiêu tốn một năm của học giả cấp năm đó chứ?”
“Lúc tôi còn trẻ cũng từng mơ mộng thế này.”
“Bud sẽ nghĩ như thế nào đây, người trẻ tuổi ngày nay thậm chí cũng chưa thèm nghĩ tới hậu quả à, chỉ cần một câu của ông ấy, cậu ta căn bản không lăn lộn tiếp được trong giới học thuật đâu.”
Trong lòng 428 đột nhiên nổi lên một ngọn lửa không tên, sát ý khó hiểu cuộn trào trong đầu nó, những người nói xấu đó chỉ cảm thấy ớn lạnh sau gáy, nhưng nhìn chung quanh trái phải cũng không tìm được ngọn nguồn.
Đường Tiếu cúi người xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhặt những luận văn rơi vãi trên mặt đất lên.
Một đôi giày da lọt vào tầm mắt, Đường Tiếu ngẩng đầu, thấy Rocky đứng trước mặt cậu, trong tay cầm luận văn còn sót lại được nhặt lên đưa cho Đường Tiếu.
“Cảm ơn.”
Rocky mím môi, vẫn không nhịn được nói: “Cậu vẫn nên đổi dự án khác đi, phỏng chừng Bud đã biết chuyện ở đây, với vòng quan hệ của ông ta… sẽ không có ai thừa nhận luận văn của cậu.”
“Tôi biết.”
“Vậy tại sao cậu còn kiên trì?”
“Bởi vì đây là chân lý mà tôi nghĩ.” Đường Tiếu bình tĩnh nói.
Rocky sửng sốt.
Lúc này Đường Tiếu đã xoay người, sắp xếp lại xong luận văn đã nhặt lên, một lần nữa nhìn về phía các học giả khác lục tục tiến vào đại sảnh, sau khi chọn được mục tiêu cho mình thì bình tĩnh đi lướt qua Rocky.
Trong nhóm học giả kế tiếp cũng không xảy ra kỳ tích gì, thậm chí họ cũng không thèm xem, sau khi Đường Tiếu đưa luận văn tới thì trực tiếp làm lơ cậu đi vào hội trường.
Như nhận được tiếng gió nào đó nên tránh Đường Tiếu còn không kịp.
Là Bud ư?
Đường Tiếu đã đoán trước được hậu quả này, chỉ có chút tiếc nuối vì không thuyết phục được vài người trước khi Bud kịp làm gì.
Hiện tại phiền phức rồi, nếu nói ban đầu độ khó là khó, như vậy hiện tại khởi động lại dự án vốn thất bại đã biến thành độ khó địa ngục.
Sau khi liên tục bị học giả vội vàng tiến vào hội trường ngó lơ, Đường Tiếu thở dài, quay về trước bảng trắng của mình lúc đầu để suy nghĩ nên làm gì tiếp theo giờ đây.
Anh chàng tóc ngắn thấy cậu đã trở lại, không nhịn được dựng thẳng ngón tay cái: “Người anh em trâu bò quá, không nói cái khác, chỉ phần da mặt này thôi, về sau cậu nhất định sẽ có tiền đồ lớn.”
Đường Tiếu cũng không ngẩng đầu lên: “Cảm ơn, cũng chúc anh thành công.”
“Cảm ơn, đáng tiếc lần này tôi cũng không có thu hoạch gì, haiz, năm sau không bằng năm trước.” Người nọ thở dài, bắt đầu thu dọn đồ đạc, “Đúng rồi tôi tên Niche, rất vui được làm quen với cậu, đáng tiếc tôi cũng nên đi rồi, còn có một cuộc họp báo cáo thú vị muốn nghe, thế nào, muốn đi cùng không?”
Đường Tiếu vừa định từ chối, thì nghe Niche nói: “Tôi thấy cậu ở đây cũng không có thu hoạch gì, không bằng mở một lối khác, học giả có thể tổ chức cuộc họp báo cáo đều toàn đã tạo ra thành quả nhất định, nếu có thể khiến cho những người này thấy hứng thú, nói không chừng thật sự có thể tỏa sáng… đương nhiên, xác suất thành công vẫn không cao như cũ.”
Sau khi Đường Tiếu nghe xong thì động lòng, dường như quả thật là một biện pháp: “Vậy anh biết cuộc họp báo cáo tổ chức gần nhất ở đâu không?”
“Hì, không cần phiền phức vậy đâu, đi theo tôi là được rồi!”
......
Người anh em da đen này thật sự cực kì nhiệt tình, dọc đường đi đều đang thổi phồng với Đường Tiếu rằng vị học giả tổ chức cuộc họp báo cáo này trâu bò cỡ nào, chỉ thiếu điều viết luôn hai chữ ‘fanboy’ lên mặt.
“Để tôi nói cho cậu nghe, tiến sĩ Phong bà ấy thực sự là báu vật của toàn nhân loại, báu vật đó cậu biết không, mặc dù bà đã gần năm mươi nhưng những thành tựu làm được cả đời này bao gồm... mà hiện tại bà lại nghiên cứu ra phương pháp có thể kiểm tra phát hiện chính xác lây nhiễm nấm zombie, cậu thực sự không thể tưởng tượng được nếu thành quả này công bố ra thì có thể tránh được bao nhiêu thảm họa xảy ra...”
Đường Tiếu mặt vô cảm nghe xong suốt một đường, lúc nhìn thấy bố trí trong hội trường thì nhận ra người anh em này có lẽ không hề đang khoác lác.
Kiểm tra an ninh lúc vào rất nghiêm ngặt, còn nghiêm ngặt hơn những buổi báo cáo khác, ngoài một nhân viên vũ trang cao lớn mặc đồng phục ra thì còn có một người đàn ông đeo mặt nạ ngồi trên ghế, cà lơ phất phơ nhìn bọn họ, không biết vì sao Đường Tiếu nhìn thân hình đó thấy có hơi quen mắt.
Cậu nhanh chóng thu lại ánh mắt, qua vòng kiểm tra an ninh thì theo chân Niche và những người khác đi vào đại sảnh trung tâm nhất.
Diện tích ở đây có thể so được với một phòng âm nhạc ở hiện thực, dòng người bên trong chen chúc xô đẩy, có một khẩu hiệu nổi bật trên bức tường phía trên sân khấu.
[ Trí tuệ là con mắt thứ ba để nhân loại quan sát thế giới. ]
Ngoài ra còn có logo của tổ chức Con Mắt Thứ Ba, một đôi mắt nhắm lại, giữa đôi mắt thì lại là một con mắt mở dựng đứng.
Đường Tiếu mới vừa ngồi xuống, đột nhiên sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Anh chàng kia cho rằng do cậu không thích nơi nhiều người, vỗ vai cậu an ủi: “Còn ổn chứ?”
Đường Tiếu ngồi xuống, kéo khóe miệng cười miễn cưỡng: “Còn ổn.”
Nói rồi, cậu vờ làm đổ chai nước, trong lúc khom lưng thì nghiến răng nghiến lợi mà dùng giọng khí nói: “Mi vào bằng cách nào.”
Túi Đường Tiếu giật giật, bên trong vươn ra một đoạn sợi nấm nho nhỏ, thon dài, tựa như bọ tre, toàn thân đỏ máu.
Cái tên này ở đây khi nào vậy, dọa chết người ta rồi.
428 đung đưa tứ chi mảnh khảnh, quấn sợi nấm vòng quanh ngón tay Đường Tiếu.
Tưởng tượng đến việc mình suýt chút nữa bị liên lụy phát hiện, Đường Tiếu liền giận sôi máu, thấy 428 không trả lời, lại nói: “Không được ló ra, không được gây ra bất kì động tĩnh nào hết!”
Sợi nấm ngoan ngoãn lùi về lại trong túi.
Hôm nay nghe lời vậy luôn?
Trong đầu Đường Tiếu lóe lên nghi hoặc, nhưng chung quanh quá nhiều người cũng không tìm tòi nghiên cứu được, đơn giản là không quan tâm hắn nữa, vội vàng ngồi dậy để tránh bị người khác phát hiện.
Cũng may, ánh mắt của những người xung quanh không đặt ở chỗ Đường Tiếu, Niche cũng giống vậy, bởi vì buổi họp báo cáo đã bắt đầu rồi.
Một người phụ nữ khoảng gần năm mươi bước lên sân khấu, nói phối hợp với bài ppt đang bắt đầu được chiếu ra chậm rãi:
“Năm năm trước, giới nấm zombie bùng nổ, căn cứ số 4-21 thất thủ trong một đêm, 130.000 người chết vì bị lây nhiễm, 218.200 người mất tích, người bị thương vô số kể, hơn 90.000 người chạy thoát, là trường hợp lây nhiễm giới nấm bùng nổ với quy mô lớn nhất của loài người gần một trăm năm qua.”
“Giới nấm zombie chắc chắn là một trong những giới nấm có uy hiếp lớn nhất đối với con người trong thời hiện đại, một khi bị lây nhiễm thì sẽ không ngừng tấn công đồng loại, phát tán bào tử, vô số thành thị bởi vậy mà hủy diệt.”
“Điều khó nhằn nhất ở loại giới nấm này là ở chỗ khó có thể phân biệt được cá thể nhiễm bệnh và sự tiến hóa của giới nấm, người bình thường rất khó phân biệt liệu cơ thể đã bị nhiễm bào tử hay không, nhưng giờ đây vấn đề này đã trở thành quá khứ.”
Hình ảnh nào cũng có thể nói nhìn thấy ghê người, Đường Tiếu ban đầu không coi trọng lắm, nhưng sau khi từng zombie bản giới nấm xuất hiện trên màn ảnh, cậu không khỏi căng thần kinh.
Lúc này bên cạnh truyền đến một chút động tĩnh, Đường Tiếu vừa nhìn qua thì phát hiện là luận văn nhân viên phục vụ phát.
Tiêu đề ngắn gọn rõ ràng, 《Về phương pháp kiểm tra phát hiện giới nấm zombie T21》
Chung quanh phát ra từng tiếng thốt lên kinh ngạc, những học giả đó ít nhiều cũng biết nội dung nghiên cứu của vị đại lão này, nhưng khi kết quả thực sự được bày trước mặt họ thì vẫn không khỏi khiếp sợ.
Sau khi video kết thúc một lúc, hội trường yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có âm thanh sột soạt khi mọi người lật xem luận văn.
Tiến sĩ Phong ân cần để dành chút thời gian cho các học giả ở đây lật xem tài liệu, mười phút sau, đèn sân khấu lại bật sáng.
Đường Tiếu nhìn về phía sân khấu, không biết khi nào bên trên đã nhiều thêm từng bảng trắng.
“Vô cùng cảm ơn mọi người đã tham dự, cũng như tiêu đề của tôi đã viết, thành quả nghiên cứu mới nhất của tôi là phương pháp kiểm tra phát hiện giới nấm zombie.”
“Từ lịch sử loài người có ghi lại cho đến nay, vấn đề lây nhiễm giới nấm đã vẫn luôn giày vò chúng ta, vùng hoang dã và rừng rậm càng là khu vực cấm vĩnh cửu đối với con người, trong lịch sử đã có vô số thảm họa nổi lên do nhiễm nấm gây ra, trong đó, nấm zombie là trí mạng nhất, nguyên nhân sâu xa này là do nấm zombie sẽ không ngừng tiến hóa đổi mới logic lây nhiễm, nhưng hiện giờ chúng tôi cuối cùng đã tìm ra được cách hoàn hảo để kiểm tra phát hiện giới nấm zombie.”
“Như vậy hiện tại, xin cho tôi trình bày thành quả làm việc của chúng tôi trong một năm qua.”
Ánh mắt của toàn thể đều đang nhìn chằm chằm vào từng động tác của người phát ngôn trên sân khấu, bà không đổi sắc tiếp tục trình bày nội dung luận văn của mình dưới rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú.
Lúc này Đường Tiếu đã không còn là ma mới lúc mới bắt đầu game, cũng phần nào biết được ý nghĩa của việc công bố thành quả này.
Đổi thành trong Resident Evil*, đại khái là một cỗ máy được phát minh ra để phát hiện hoàn hảo virus zombie, trên thực tế, điều đó còn khó khăn hơn thế, bởi con đường lây nhiễm của giới nấm zombie vẫn luôn đang tiến hóa, còn đáng sợ hơn bất kỳ căn bệnh truyền nhiễm nào trong hiện thực, bởi vì tính ẩn nấp của nó quá mạnh.
* Resident Evil, được biết đến ở Nhật Bản với tên Biohazard, là một series trò chơi điện tử kinh dị sinh tồn và là thương hiệu truyền thông kinh dị Nhật Bản
Tuy không phải phương pháp chữa trị, nhưng cũng đã định trước sẽ là một thành tựu vĩ đại to lớn, nghĩ vậy, cậu không khỏi cúi đầu liếc nhìn tác giả của luận văn.
Phong Thư Vận.
Sau khi phát biểu xong, bước vào phân đoạn hỏi đáp, các học giả khác đứng lên đặt mấy câu hỏi, Phong Thư Vận trả lời tự nhiên, mãi cho đến khi có một học giả lớn tuổi hơn giơ tay hỏi.
“Tôi muốn hỏi công thức dòng thứ năm trang số mười hai trong luận văn của bà.”
“Có vấn đề gì sao?” Sau khi thấy rõ người hỏi là ai, Phong Thư Vận nhíu mày thấy rõ.
“Công thức trích dẫn trên đó không có gì sai, nhưng tôi đã tính một chút, hình như không nên được số liệu này.” Người nọ bình tĩnh, mặt mang mỉm cười nói.
Phong Thư Vận hơi sửng sốt, cúi đầu kiểm tra công thức, càng xem mày càng nhăn chặt, mà ý cười trên mặt người đặt câu hỏi thì trở nên càng sâu.
Trên sân khấu im lặng hồi lâu, người dưới sân khấu dần dần ý thức được điều gì, bắt đầu xì xầm nói, Đường Tiếu hỏi: “Làm giả số liệu?”
“Không tính,” Vẻ mặt anh chàng da đen bên cạnh nghiêm túc, “Chỉ là sai số liệu thôi, khái niệm đều chính xác, nói chung sẽ không mắc phải sai lầm sơ đẳng như vậy, bởi vì số liệu mấu chốt đều sẽ được gửi vào siêu máy tính*, hơn nữa sẽ được xác minh lại nhiều lần... làm sao tiến sĩ Phong có thể phạm sai sót này chứ.”
* Một siêu máy tính là một máy tính vượt trội trong khả năng và tốc độ xử lý.
“Sửa chữa số liệu thôi chưa đủ sao?”
“Không được, những luận văn liên quan đến việc làm giả số liệu như thế này sẽ được gửi lại, ít nhất một tuần sau mới có thể gửi lại lần nữa… nếu vừa lúc lúc này tiến độ nghiên cứu của một học giả khác tương đương, thì không thể nói chắc được.” Anh chàng da đen nghiến răng nghiến lợi, “Lão già chết tiệt, tôi nhận ra ông ta, ông ta đang cạnh tranh với tiến sĩ Phong trong nghiên cứu khoa học, f.u.ck, chẳng trách muốn gây sự với bà ấy.”
Đường Tiếu trầm tư suy nghĩ, xem ra môi trường học thuật ở Con Mắt Thứ Ba cũng không thuần túy như vậy à.
Phong Thư Vận trên sân khấu không trả lời ngay, dưới sân khấu lập tức vang lên những tiếng xì xầm, có thể ngồi đây đều không phải kẻ ngốc, từ lời nói đã được chuẩn bị kỹ lưỡng của học giả già kia, nhìn ra được chút dấu hiệu mưa gió nào đó sắp đển.
Đúng lúc này, Đường Tiếu đột nhiên lại cảm thấy túi áo blouse trắng giật giật, là 428 chui ra ngoài, cậu hơi tức giận, nhưng chỉ đành phải giả vờ chai nước lại rớt mà cúi người xuống, lạnh lùng nhìn 428: “Đã nói đừng…”
Sợi nấm kéo mạnh góc áo của Đường Tiếu, một bên bên khác chỉ về phía cửa. Dường như đang nhắc nhở điều gì đó.
Phong Thư Vận im lặng hồi lâu trên sân khấu, sau năm phút mới nói: “Số liệu này quả thực có chút vấn đề.”
Bên môi học giả già dưới sân khấu kéo ra một nụ cười khẩy: “Như vậy…”
Đúng lúc này, dị biến nổi lên.
Bên tai mọi người đột nhiên truyền đến vài tiếng ầm lớn.
Chiều cao trần của hội trường gần sáu bảy mét, trên mái vòm lại xảy ra nổ mạnh, nhiều người chưa kịp phản ứng thì đã thấy những tảng đá từ trên trần nhà rơi xuống, chuẩn xác chôn vùi cả bốn lối ra vào, thậm chí còn có rất nhiều tảng đá rơi giữa nghiên cứu viên ngồi ở trong góc.
Dị biến đột ngột khiến mọi người có mặt tại hiện trường rơi vào trạng thái sững sờ, chưa đợi họ kịp định thần lại thì những người vốn ngồi ở vị trí phía sau đột nhiên bật dậy, nhào qua cắn xé người bên cạnh như điên rồi.
Thoáng chốc, tiếng la hét tràn ngập khắp các ngóc ngách của hội trường, Đường Tiếu chỉ nghe thấy một tiếng “cẩn thận!” vọng đến từ bên cạnh, thì cổ đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói, chờ cậu tránh thoát tập kích của người bên cạnh thì thời gian đã muộn.
Tầm nhìn chuyển sang màu đỏ, trò chơi liên tục truyền đến cảnh cáo.
[ Ngài đã bị lây nhiễm, HP sụt giảm ]
[ Trò chơi kết thúc! ]
[ Ngài đã đạt được CG: 《Đêm dài chưa tỏ》
Thuyết minh: Đêm trước bình minh vẫn là bóng tối sâu thẳm, nhân loại chưa chuẩn bị sẵn sàng để chào đón ánh sáng. Có người lẩm bẩm: “Trí tuệ trở về hỗn độn ban sơ.” ]