Cuối cùng, Đường Tiếu vẫn không giết 428, ngược lại không phải y đột nhiên sinh lòng thương hại với 428, mà là quá mệt mỏi không muốn hồi tưởng đến lúc ban ngày đi làm nữa, trực tiếp đá 428 ra khỏi phòng.
Sau này Đường Tiếu, từng vô cùng hối hận vì hôm nay nương tay.
428 dường như lĩnh ngộ được nghĩa lựa gió bẻ măng, từ sau ngày đó, quái vật dường như trở nên dị thường cảm thấy hứng thú đối với đồ ăn của con người, thường xuyên trộn máu Đường Tiếu cho hắn vào đồ ăn của con người, ăn hết ngon lành.
Không chỉ có như thế, bởi vì máu Đường Tiếu cung cấp có giới hạn, dưới tình huống ăn không đủ, Đường Tiếu liên tiếp bừng tỉnh từ trong lúc ngủ mơ, thấy 428 đang lặng lẽ bôi bơ ở trong lòng bàn tay y.
“…428!”
Đường Tiếu vốn rất khó ngủ thường xuyên bởi vì 428 mà lần nữa dậu đổ bìm leo, đến sau vừa bị vòng tay đánh thức, thì đầy mặt sát khí xách theo súng đuổi giết 428 khắp phòng.
Từ đó y bắt đầu quen bảo trì ngủ nông, vừa có động tĩnh là lập tức tỉnh lại.
Nhưng có thể là sự mềm lòng ban đầu, để 428 nhận ra được đây cũng không phải là điểm mấu chốt không thể phá vỡ, bắt đầu từ ngày đó, khoảng cách an toàn mà Đường Tiếu bảo trì ban đầu đã mấy lần bị phá vỡ, nhưng cố tình y không có cách gì với 428.
Dưới tiền đề hoàn toàn không hoàn toàn xé rách mặt với 428, Đường Tiếu sẽ không trực tiếp dùng vũ lực của Con Mắt Thứ Ba để trấn áp hắn, mà trên vũ lực cá nhân y lại đánh không lại 428, nhiều lắm là sử dụng bẫy rập phản kích, 428 có lẽ cũng phát giác điểm này, mới một ngày so với một ngày không thèm kiêng nể gì.
Không được, không thể tiếp tục như vậy.
Một ngày nào đó, lần nữa bị 428 đột nhiên tới gần bừng tỉnh từ trong mộng, dưới mắt Đường Tiếu đã xuất hiện quầng thâm mắt thật đậm, trong mắt tràn ngập tơ máu, không đủ giấc nghiêm trọng, đã ảnh hưởng đến y, ban ngày không có cách nào tập trung tinh lực làm thí nghiệm, buổi tối còn phải cảnh giác 428 đánh lén, tiếp tục như vậy, thể xác và tinh thần đều sẽ sụp đổ.
‘Có lẽ hắn thay đổi sách lược, định sử dụng cách nước ấm nấu ếch xanh này chậm rãi mài mòn lòng đề phòng của mình,’ Đường Tiếu im lặng nhìn 428 liế.m sạch mứt trái cây trong lòng bàn tay y, nghĩ thầm, ‘Hay hoặc là định chờ mình chết vì lao lực.’
‘Vậy hắn còn khá thông minh… tuy rằng trên vòng tay của mình có báo động trước, mình sẽ hồi tưởng trước một giây khi chết vì lao lực.’
‘Lại hoặc là vì thu lấy nhiều đồ ăn hơn để biến mạnh chăng? Nhưng bộ phận trao đổi chất của cơ thể con người, chẳng hạn như giá trị dinh dưỡng của mồ hôi hẳn là cực thấp, ít nhất không bằng máu thịt của dị thú mà phòng thí nghiệm thường đút cho mới đúng, càng miễn bàn những đồ ăn này của con người, căn bản không có một chút trợ giúp đối với 428.’
Đường Tiếu đang động não cấp tốc, 428 đang tập trung liế.m mứt trái cây, trên thực tế, chân tướng vô cùng đơn thuần, cũng vô cùng đơn giản.
428 chỉ là cảm thấy như vậy ăn ngon hơn mà thôi.
‘Thử một chút vậy.’
Đường Tiếu nhắm mắt lại, thả chậm hô hấp, không hề phòng bị mà để lộ lồng ng.ực trắng nõn đầy sơ hở.
Ngủ rồi?
Động tác li.ếm láp của 428 bỗng thả chậm lại, ánh mắt nhìn chằm chằm ngực Đường Tiếu.
Cơ hội.
Giống như động vật họ mèo thấy con mồi đưa lưng về phía mình, chẳng sợ vốn không có ý tứ này, nhưng nhìn thấy con mồi lộ ra sơ hở rõ ràng, d.ục v.ọng săn mồi ở sâu trong gen bị đánh thức vào giờ phút này, sợi nấm lập tức hóa thành lưỡi dao sắc bén.
Nhưng mà, mới vừa đâm thủng làn da Đường Tiếu, hắn đã thấy Đường Tiếu bỗng mở bừng mắt, trong ánh mắt nào có vẻ buồn ngủ, cười như không cười, dường như đang nói ‘Bắt được sơ hở của mày rồi’.
Cảnh sắc xung quanh đột nhiên trời đất quay cuồng, chờ 428 phục hồi tinh thần lại, thời gian đã lần nữa lùi lại đến ban ngày, hắn về đến phòng thí nghiệm, mà Đường Tiếu bình tĩnh đứng bên trong phòng quan sát: “Thêm hai tổ điện lực nữa.”
“Dạ? Ngài chắc chứ?” Nghiên cứu viên thật cẩn thận hỏi: “Như vậy thể thí nghiệm sẽ quá suy yếu không.”
“Suy yếu? Hắn tốt lắm ấy chứ.” Mỗi đêm đều có tinh lực lăn lộn.
Đường Tiếu nhìn 428 trong phòng thí nghiệm, khóe miệng cong lên một ý cười lạnh: “Vừa lúc phát triển trí nhớ.”
Nghiên cứu viên tuy rằng có hơi không rõ nguyên do, nhưng vẫn làm theo Đường Tiếu nói, lượng lớn dòng điện giật cháy đen sợi nấm, 428 ngỡ ngàng ngơ ngác ngã xuống trong phòng thí nghiệm, hơn phân nửa sợi nấm đều đứt gãy.
428 chưa bao giờ trải nghiệm qua sự hiểm ác của thế giới loài người, nhưng giờ phút này, đời nấm nho nhỏ của hắn, tràn ngập một cú sốc siêu lớn.
Cú sốc mang tên ‘gài bẫy chấp pháp’*.
* Gốc là Câu cá chấp pháp (钓鱼执法 - tiếng Anh: Entrapment), một thuật ngữ pháp lý dùng để chỉ việc một cá nhân bị lừa hoặc khuyến khích tham gia vào hành vi phạm tội mà họ không có ý định thực hiện trước đó.
*
Họ lần nữa khôi phục khoảng cách ban đầu, Đường Tiếu đã nghiêm túc cảnh cáo 428, từ đây hắn chỉ có thể nhìn Tiếu thở dài*, không mùi vị nhai nguyên liệu nấu ăn móc ra từ tủ lạnh.
* Tác giả đổi từ câu 望洋兴叹 “nhìn biển thở dài” được dùng để diễn tả cảm giác thấp kém, bất lực vì thiếu năng lực. “Nhìn biển và thở dài” vốn có nghĩa là nhìn lên và kinh ngạc trước sự bao la của đại dương.
Buồn vui của người và nấm cũng không giống nhau.
Sau khi tự nhận là nghĩ kỹ mục đích của 428, Đường Tiếu đã xóa bỏ phỏng đoán trước đó trong đầu, chừa lại nhiều chỗ cho tư liệu nghiên cứu.
Mỗi một lần hồi tưởng, Đường Tiếu đều sẽ nhớ kỹ hạng mục tiến hành hiện tại, để tiếp theo bọn họ không cần bắt đầu từ đầu.
Cơ sở dữ liệu khổng lồ như vậy, vốn Đường Tiếu tưởng không thể thực hiện được, ban đầu cũng quả thật như thế, chỉ riêng tư liệu của dự án giới nấm zombie đã cũng đủ làm y đau đầu vô cùng, nhưng có thể là áp lực ép người tiến bộ, thông qua rèn luyện y làm được chuyện cung điện ký ức tương tự phim ảnh, thậm chí phạm trù suy luận, tri thức từ sinh vật mở rộng sang ngành học khác, tốc độ học tập kiến thức cũng càng lúc càng nhanh.
Y nhạy bén nhận thấy được trên người có lẽ đã xảy ra thay đổi gì đó, nhưng không rõ lắm rốt cuộc là vì gì, cũng giống như y không rõ lắm vì sao chỉ có mình đặc biệt như vậy.
Thất bại.
Thất bại.
Lại là thất bại.
Sau khi đạt thành ăn ý cơ bản với 428, Đường Tiếu vẫn thất bại rất nhiều lần, lại lần nữa hồi tưởng đến mốc thời gian mới vừa tiến vào căn cứ.
Bởi vì Đường Tiếu kiểm soát cực kỳ nghiêm khắc máu cung cấp cho 428, và mỗi một lần hắn xuất hiện biến hóa đều sẽ ghi lại số liệu kỹ càng tỉ mỉ, 428 tuy rằng trưởng thành nhanh chóng, song vẫn không vượt qua khống chế của phòng thí nghiệm, dù sao trước khi chưa tìm thấy cách khống chế cụ thể, bọn họ còn không ngu đến mức tìm thêm một kẻ địch cho mình.
Tác dụng lớn nhất mà 428 cung cấp cho Đường Tiếu hiện tại là thông qua nghiên cứu nó sẽ tìm kiếm nhược điểm của Vua Nấm, dù sao bọn họ trên ý nghĩa nghiêm khắc mà nói hẳn là cùng chủng tộc.
Nhưng số lần hồi tưởng thất bại, hiển nhiên không bằng ý người.
“Rốt cuộc thế nào mới có thể giế.t c.hết Vua Nấm?”
Đường Tiếu chết lặng đứng ngơ trong phòng thí nghiệm, lặp lại thí nghiệm đã sớm làm hàng trăm hàng ngàn lần.
Càng nghiên cứu số liệu của 428, càng cảm thấy tuyệt vọng với tình trạng hiện tại, Đường Tiếu thậm chí nghi ngờ, bọn họ cũng không phải sinh vật trên trái đất, mà là đến từ ngoài hành tinh, ít nhất cao cấp hơn nhiều so với con người trên trình tự sự sống, nếu không không thể giải thích hình thái sự sống của bọn họ.
Nếu nói cơ thể con người là cỗ máy tính toán tăng giảm thặng dư vụng về, thì 428 bọn họ ít nhất là cấp bậc máy tính lượng tử, căn bản không trên một tầm.
Hình thái sống của bọn họ đủ để khiến tất cả nhà sinh vật học kinh ngạc cảm thán, bởi vì kia quá mức hoàn mỹ, nếu trên trái đất có sinh vật hoàn hảo có thể thích ứng tất cả hoàn cảnh, nhưng không thể nghi ngờ đây là đáp án, nếu như là thời kỳ hòa bình, phỏng chừng Đường Tiếu cũng sẽ cảm thấy hứng thú đối với so sánh này, nhưng hiện tại lại chỉ gia tăng sự tuyệt vọng của Đường Tiếu.
Một lần lại một lần, một lần rồi một lần…
Luân hồi không nhìn thấy điểm cuối này, rốt cuộc khi nào mới kết thúc?
“Đường, ngài Đường Tiếu?” Nghiên cứu viên đến tìm Đường Tiếu nơm nớp lo sợ lên tiếng, sau khi tầm mắt trống rỗng chết lặng của Đường Tiếu chuyển sang phía anh ta, cả người đều hơi run lên: “Tiến, tiến sĩ Bud gọi ngài.”
“… Đã biết.”
Đường Tiếu hờ hững nói, bình tĩnh đi ngang qua người nghiên cứu viên, lập tức rời khỏi phòng thí nghiệm.
Lúc y đi rồi, bầu không khí căng chặt trong phòng thí nghiệm mới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
“Dọa người thật.” Người mới vào cùng đợt với Đường Tiếu nhỏ giọng oán giận với Rocky: “Cậu ta rốt cuộc làm sao thế? Thật là người mới? Không phải là quái vật nào đó sửa mặt giả mạo tiến vào đó chứ?”
“Chắc không thể đâu?” Rocky nhíu chặt mày, nhưng vẻ mặt cũng hiện lên một vẻ không chắc chắn.
Cho dù Rocky là sapiosexual*, sùng bái thiên tài, cũng cảm thấy có hơi không thích hợp.
* Sapiosexual là thuật ngữ chỉ những người bị thu hút tình d.ục bởi trí tuệ và tri thức của người khác. Thay vì chú trọng đến ngoại hình hay các yếu tố vật lý, Sapiosexual tìm kiếm sự kết nối thông qua khả năng suy nghĩ, kiến thức và khả năng đối thoại sâu sắc.
Thật sự là biểu hiện của Đường Tiếu quá mức khoa trương, đã vượt qua phạm vi ‘thiên tài’.
Hẳn nên mô tả bằng quái vật mới tương đối thỏa đáng.
Sự coi trọng của Bud với y gần như bày ra bên ngoài, toàn bộ phòng thí nghiệm gần như trở thành Đường Tiếu nói một không hai, Babbitt vốn còn muốn làm một ít thủ đoạn, lại vào ngày hôm sau lặng yên không một tiếng động biến mất khỏi phòng thí nghiệm.
Nghe nói là chuyện áp bức người mới đã làm trước đây bị bóc trần, chứng cứ đầy đủ hết, nhóm nhân chứng cũng đều đứng lên, danh tiếng của Babbitt trong tích tắc thối um, nhìn thấy kết cục của anh ta, người bất mãn với Đường Tiếu trong phòng thí nghiệm cũng không dám bày bên ngoài nữa.
Mà Đường Tiếu cũng không hề có dáng vẻ mà người mới nên có, ngược lại cảm giác mang đến cho người ta không khác gì với những ông lớn đứng trên đỉnh kim tự tháp nghiên cứu khoa học đó, y rất tự nhiên tiếp nhận quyền khống chế phòng thí nghiệm, không những không hề luống cuống tay chân, phòng thí nghiệm vận hành ngược lại càng thêm trơn tru hơn ban đầu.
Thậm chí từ trong đáy lòng, không ít người đều cảm thấy, so với ban đầu, vẫn là làm việc dưới quyền Đường Tiếu có cảm giác trải nghiệm cao hơn.
Nhưng thi thoảng cảm thấy… Đường Tiếu người này ấy, rất đáng sợ.
Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, lại như thể hoàn toàn thấm nhuần lòng người vậy, ai ở trước mặt y đều không có bí mật.
Nghiên cứu viên không cẩn thận đối diện với Đường Tiếu nhớ lại ánh mắt ấy vừa rồi, cảm giác mình lại phải thật lâu cũng không dám nói chuyện với Đường Tiếu nữa.
Mà giờ phút này, Đường Tiếu đã đi vào văn phòng của Bud, mới vừa tiến vào, biểu cảm âm trầm của Bud biến đổi, đầy mặt tươi cười: “Đại nhân, ngài đã đến rồi.”
Đường Tiếu nhàn nhạt lên tiếng, không hề có dáng vẻ mà học trò nên có khi đối mặt thầy hướng dẫn, trực tiếp ngồi xuống ghế: “Tìm tôi đến có chuyện gì?”
Giờ phút này, địa vị của hai người như thể đảo ngược, Đường Tiếu mới là thầy hướng dẫn nắm giữ quyền to sinh sát của Bud, mà Bud là học trò.
Trên thực tế cũng không khác mấy, Đường Tiếu rất dễ dàng đã dùng thành quả cho Bud ăn no, thành công ngăn cản ông ta rớt xuống vị trí học giả cấp năm, lại kịp thời nắm giữ nhược điểm bắt chẹt ông ta khi hồi tưởng trước đây, thành công chiếm quyền chủ động.
Tuy rằng trong mắt ngoại giới Đường Tiếu là học trò mới của Bud, nhưng trên thực tế, giữa bọn họ, sớm đã là Đường Tiếu chiếm quyền chủ đạo.
Mà mục đích Đường Tiếu làm như vậy, chỉ là vì bảo đảm mình chiếm quyền khống chế tuyệt đối đối với dự án về 428.
Nếu Bud rơi đài, y là một người mới, bất kể như thế nào cũng không thể trực tiếp khống chế hạng mục cấp năm, có Lion quấy nhiễu, càng khó lấy được vị trí người phụ trách trong kế hoạch ‘Hy Vọng’ sau này.
Nhưng có Bud chắn phía trước, thì không giống vậy, đầu tiên lý lịch của ông ta quả thật là đủ, chỉ cần không rớt khỏi cấp năm, bất kể là hạng mục 428, hay hạng mục Hy Vọng đều có thể tranh một vị trí người phụ trách.
Bud khống chế 428, hạng mục ‘Hy Vọng’, mà Đường Tiếu khống chế Bud.
Hình thức như vậy, y đã lặp lại rất nhiều lần, thế cho nên vừa rồi nghiên cứu viên vừa đến tìm y, Đường Tiếu có thể kể ra phát triển sau đó.
“Giống với đại nhân ngài nói,” Nhìn thấy hành động không chút khách sáo của Đường Tiếu, nụ cười nơi khóe miệng Bud cứng đờ một giây, sau đó lại khôi phục tự nhiên: “Sự sụp đổ của các thành phố có những quy luật nhất định, đây là điềm báo chiếm tranh, Vua Nấm đang hình thành một lưới bao vây nhằm vào loài người, hiện tại Ủy ban Học thuật đã tổ chức hội nghị, phỏng chừng chẳng mấy chốc sẽ xác lập triển khai dự án.”
Lại tới nữa.
Đường Tiếu hoảng hốt một lúc, thật lâu không lên tiếng, Bud không nhận được đáp lại, kỳ quái nhìn y: “Sao vậy?”
“… Không có gì.” Đường Tiếu cố giả vờ bình tĩnh mà trả lời.
Chỉ là mỗi một lần đến thời khắc này, đều cảm giác là đồng hồ đếm ngược.
Từ trước kia tin tưởng tràn đầy, đến bây giờ, Đường Tiếu chết lặng phát hiện, y hình như đã dần dần cam chịu một sự thật.
Sự thật rằng lần này cũng không thể thành công.
Bước chân nặng nề trở lại ký túc xá, Đường Tiếu nhắm hai mắt nằm trên giường, cơn sóng mỏi mệt mãnh liệt dường như đồng loạt ùa lên vào khoảnh khắc này, dần dần kéo ý thức của y vào vực sâu.
Lỗ thông gió lần nữa truyền đến động tĩnh, 428 nhẹ nhàng di chuyển cái nắp, lặng lẽ trà trộn vào trong ký túc xá, ánh mắt đầu tiên là đặt ở trên người Đường Tiếu.
Trước đây lúc hắn tiến vào, bất kể động tĩnh có nhỏ bao nhiêu, Đường Tiếu đều sẽ chú ý đến trước tiên, ngồi dậy lạnh lùng trừng hắn, có lẽ có đôi khi còn sẽ lấy vũ khí.
Nhưng hôm nay không có.
Mãi cho đến 428 rơi xuống đất, người nằm ở trên giường cũng không dậy, trong mắt 428 hiện lên một nét nghi hoặc, ngay sau đó chậm rãi tới gần, sợi nấm sột sột soạt soạt, lặng lẽ phá vỡ khoảng cách an toàn.
Nếu là trước đây, lúc này chàng trai nên nhảy bật dậy, cầm súng đuổi giết hắn, nhưng hôm nay vẫn không có động tĩnh.
Đường Tiếu nằm nghiêng trên giường, vừa lúc đưa lưng về phía 428, cần cổ mịn màng trắng nõn, lộ ra mạch máu màu xanh lơ nhạt gần ngay trước mắt.
Dường như chỉ cần sợi nấm nhẹ nhàng rạch một cái, là có thể cướp đi mạng sống của y.
428 chăm chú nhìn cần cổ đó vài giây, sau đó dời ánh mắt đi, lén lút chui vào phòng bếp.
Mãi cho đến 428 làm hỏng xong nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, chàng trai trên giường cũng chưa từng nhúc nhích, thậm chí tư thế cũng không đổi, 428 mắt nhìn thẳng băng qua từ lỗ thông gió, nhanh chóng về lại phòng thí nghiệm.
Mãi cho đến hắn đi rồi, Đường Tiếu mới yên lặng mở mắt.
Đáy mắt xẹt qua một tia tiếc nuối cực nông, nhanh dường như chưa bao giờ xuất hiện.