Nghe xong chuyện cũ Đường Tiếu kể ra bằng ngữ điệu bình đạm, nấm dải Mobius chìm vào im lặng.
“Câu chuyện sau đó thì khá nhàm chán, người còn muốn nghe không?” ‘Đường Tiếu’ hỏi.
“Dù sao bọn họ vẫn chưa đến, tiếp tục đi, xem như để giết thời gian.”
“Cho dù là để giết thời gian…” ‘Đường Tiếu’ thở dài: “Nhưng câu chuyện sau đó cũng quả thật không có gì xuất sắc, sau khi tôi tỉnh lại từ bệnh viện, gia nhập hạng mục của chính phủ giống lúc trước, lúc sau thì là làm nghiên cứu khoa học.”
“Nhưng khác biệt duy nhất là, lần này, tôi đồng ý ‘Kế hoạch Mồi Lửa’.”
*
Sau khi ý thức được đây là một cơ hội cuối cùng, và vẫn không tìm thấy bất kì hy vọng gì, Đường Tiếu rơi vào tuyệt vọng trong một thời gian ngắn, thậm chí từng không có cách nào làm việc bình thường.
Ảnh hưởng của việc hồi tưởng quá nhiều lần, dường như hoàn toàn bùng nổ trong vòng này, Đường Tiếu rơi vào trạng thái hoàn toàn không thể tập trung thí nghiệm trong khoảng thời gian ngắn, sau khi miễn cưỡng nộp tư liệu ra, y hoàn toàn rơi vào một trạng thái nằm liệt, ngủ đến trời đất tối sầm trong bệnh viện, cả ngày chỉ có hai ba tiếng đồng hồ là tỉnh, thời gian còn lại vẫn luôn đang ngủ.
Loại tần suất này, ba mẹ người nhà, thậm chí người của chính phủ đều vô cùng lo lắng, đổi vài bệnh viện, đều không kiểm tra ra bất kì bệnh gì, trong người Đường Tiếu cũng không có bất cứ vấn đề gì, chỉ đơn thuần, phảng phất như mỗi một giây đồng hồ mở mắt ra đều đang mệt rã rời.
Dường như thể đang bồi thường cho những năm tháng y hồi tưởng không có thời gian nghỉ ngơi vậy, cơ thể không có bất kì vấn đề gì, linh hồn lại sớm đã mệt mỏi không chịu nổi.
Lý Hiểu Y đã mang đến đơn xin ‘Kế hoạch Mồi Lửa’ cho Đường Tiếu dưới trạng huống này.
“… Ngài Lý, tôi nhớ, tôi đã từ chối anh rất nhiều lần rồi”
Một ngày nọ, Đường Tiếu hiếm khi tỉnh táo hai ba tiếng đồng hồ, còn chưa được nói mấy câu với người nhà, đã thấy Lý Hiểu Y xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Ba Đường mẹ Đường tạm thời tránh đi, Đường Tiếu dựa ngồi trên giường bệnh, có chút phiền chán nhìn văn kiện hắn đưa qua.
“Tôi là nhà khoa học, chứ không phải nhà du hành vũ trụ, thay vì chọn tôi, còn không bằng lựa chọn người có hy vọng sống sót trong vũ trụ hơn.”
“Nhưng học giả cũng cần thiết, nếu đến lúc đó thật sự không được, phải có người gánh vác kéo dài hy vọng tiếp tục nền văn minh nhân loại ở quê hương mới.” Lý Hiểu Y nói.
“Vậy xin hãy đi tìm những người khác đi, chắc chắn có người thích hợp và nguyện ý hơn tôi, tại sao phải đến tìm tôi?” Đường Tiếu thật sự không hiểu, y vươn tay, lắc lắc cánh tay truyền đường glucose: “Như anh chứng kiến, tôi bởi vì nguyên nhân không rõ, hiện tại một ngày chỉ có thể tỉnh táo chút thời gian như vậy, còn không biết sau đó có thể chuyển biến tốt đẹp hay không.”
“Cậu là lựa chọn số một của rất nhiều người, bao gồm cả tôi,” Lý Hiểu Y nói một cách nghiêm túc: “Không có ai hiểu lực ý chí của cậu hơn chúng tôi, cũng không có ai tin tưởng cậu sẽ tiếp tục kéo dài khoa học kỹ thuật và văn minh loài người hơn chúng tôi.”
Khoa học kỹ thuật…
Đường Tiếu hơi mím môi, lẩm bẩm: “Nhưng tôi không thành công.”
Y nghiên cứu lâu như vậy, làm lại nhiều lần như vậy nhưng cũng vẫn không tìm được cách cứu vớt loài người đấy thôi.
“Nhưng mà, mọi điều này chắc chắn có ý nghĩa.” Lý Hiểu Y nhẹ nhàng nắm lấy tay Đường Tiếu: “Trừ cậu, chúng tôi không thể nghĩ được ứng cử viên tốt hơn.”
Đường Tiếu cũng không biết mình vì sao lại đồng ý, có thể là không thể từ chối ánh mắt của Lý Hiểu Y, cũng có thể là thù hận nào đó trong lòng chợt ùa ra.
Y biết mục tiêu của Vua Nấm là mình, mà nếu ở lại trái đất, như vậy sớm hay muộn gã sẽ đạt thành mục đích này.
Kỳ tích, sau khi Lý Hiểu Y đến, lại qua một tuần, Đường Tiếu từ từ khôi phục từ trạng thái hôn mê cả ngày lúc trước, lần này y không toàn thân toàn tâm tập trung vào hạng mục nữa, ngoài nghiên cứu khoa học, bắt đầu nhằm vào huấn luyện, tri thức về vũ trụ, thường thức khẩn cấp, huấn luyện thể năng.
Vào nửa năm sau, Đường Tiếu biết được tên phi thuyền bọn họ sắp ngồi, Bạch Tuấn Hào.
*
“Bạch Tuấn, chính là trí tuệ nhân tạo sau này cậu nghiên cứu phát minh thăng cấp.” Nấm dải Mobius tò mò hỏi: “Vì sao lại gọi tên này? Bởi vì phi thuyền là tên này?”
“Thật ra ban đầu trí tuệ nhân tạo trên phi thuyền chở khách cũng không có tên, cái tên Bạch Tuấn sau này là kế thừa từ phi thuyền đã bị phá hủy ở một hành tinh khác kia,” ‘Đường Tiếu’ hờ hững nói: “Cũng coi như lưu lại một kỷ niệm.”
Quan trọng hơn, là kỷ niệm đoạn thời gian bóng câu qua khe cửa đó.
*
Sau khi Bạch Tuấn Hào khởi hành, bọn Đường Tiếu thông qua một lỗ sâu trong hệ mặt trời, thực hiện cú nhảy thành công, rời khỏi hệ Ngân Hà.
Sau đó chính là một đoạn du hành vũ trụ dài đằng đẵng, nhưng phần lớn thời gian, người trên Bạch Tuấn Hào đều vượt qua trong khoang ngủ, ban đầu Đường Tiếu cũng không phát hiện khác thường gì.
Nhưng theo thời gian trôi đi, trên mặt thành viên khác trên Bạch Tuấn Hào nhiều ra nếp nhăn và tóc bạc, chỉ có Đường Tiếu vẫn như lúc vừa xuất phát.
Đường Tiếu vẫn luôn đều biết, y thật ra lớn tuổi hơn nhiều so với tuổi tác thực tế, bởi vì không ngừng hồi tưởng, đến sau lại cụ thể qua bao lâu, chính y cũng nhớ không rõ lắm, dù sao đã vượt xa hơn hai mươi tuổi rồi, nhưng mặt ngoài vẫn luôn rất trẻ tuổi, y chỉ coi như nguyên nhân do quay ngược thời gian, cũng không để trong lòng.
Mãi đến nhìn thấy bạn đồng trang lứa trên Bạch Tuấn Hào dần dần già đi, mà trạng thái của mình vẫn bảo trì trong khoảng hai mươi tuổi, Đường Tiếu rốt cuộc chú ý đến vấn đề tuổi thọ, lại hoàn toàn không biết vì sao lại dẫn tới kết quả này.
Giống như sau nhiều lần hồi tưởng, nguyền rủa của thời gian, bất kể trôi qua bao lâu, vẻ ngoài của Đường Tiếu vẫn luôn bảo trì trạng thái trẻ trung.
Y đương nhiên muốn sắp xếp rõ ràng nguyên nhân của nó, y lại bắt đầu nghiên cứu, mượn thiết bị trên phi thuyền một lần nữa bắt đầu dựng phòng thí nghiệm, nghiên cứu mình, lại phát hiện không biết khi nào, cấu tạo gen của mình bắt đầu hỗn loạn.
Cùng lúc đó, Đường Tiếu bắt đầu nằm mơ.
Đoạn thời gian vừa rời khỏi trái đất ấy, Đường Tiếu cũng thường xuyên nằm mơ, mơ thấy chuyện xảy ra khi hồi tưởng, nhưng theo du hành xuyên vũ trụ, cơ hội nằm mơ bắt đầu ít, đến sau này, y phát hiện y đã có hơi không nhớ rõ mặt của những người đó trên trái đất.
Đầu tiên là bạn bè, người quen, lại sau đó là thân nhân.
Cùng với【】
Có thể là ảnh hưởng của phóng xạ trong vũ trụ, đến sau này Đường Tiếu đã rất khó có thể nằm mơ, thậm chí thời gian ngủ cũng ngắn lại rất lớn, song không hề cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng hiện tại, y lại lần nữa bắt đầu nằm mơ, nhưng nội dung mơ, lại không liên quan chút nào với cuộc sống trên trái đất, y mơ thấy hình như là câu chuyện kỳ lạ hơn, không thể giải thích hơn.
Câu chuyện về một loài sinh vật đa chiều kỳ lạ dạo chơi trong vũ trụ.
Sau khi tỉnh dậy từ trong mơ hết lần này đến lần khác, Đường Tiếu rốt cuộc từ trong mảnh thông tin rời rạc, dần dần chấp nối được chân tướng.
Mãi đến khi một bạn đồng hành cuối cùng già đi, chết đi trên hành tinh mới tìm được, Đường Tiếu bình tĩnh mai táng hắn, sau đó xoay người về nơi trú ẩn dựa trên con tàu vũ trụ vứt đi.
Nơi này đã được cải tạo thành phòng thí nghiệm, trí tuệ nhân tạo Bạch Tuấn, đã ân cần mở cửa lớn ra khi Đường Tiếu đi đến cửa, trên màn hình xuất hiện văn tự cảm xúc [cười]: “Chào mừng trở về, tiến sĩ Đường.”
“Mở phòng thí nghiệm, mở số liệu chưa hoàn thành trước đó.”
“Nhiệm vụ đã hoàn thành, xin hãy nghiên cứu khoa học vừa phải, yêu quý cơ thể nhé ~” Bạch Tuấn nói bằng giọng điện tử nhu hòa.
“… Yêu quý cơ thể à.” Đường Tiếu nhắm mắt, nhếch khóe môi cười khổ, quay đầu nhìn khẩu súng cuối cùng trên bàn.
Đó là y vốn định dùng để tự sát sau khi một người bạn đồng hành cuối cùng tử vong, nhưng hiện tại, bởi vì những cảnh trong mơ đó, y có lẽ không có cách nào dễ dàng đi tìm chết.
Bất kể như thế nào, y đều phải tìm kiếm một chân tướng, bọn họ nỗ lực lâu như vậy, rốt cuộc là vì cái gì.
Y bắt đầu một lần nữa vận dụng năng lực hồi tưởng phong ấn đã lâu.
Không biết có phải vì bọn họ đi quá xa rồi hay không, sớm đã rời khỏi hệ Ngân Hà, cho dù sử dụng, Đường Tiếu cũng không có bất kì cảm giác tim đập nhanh gì, xem ra cho dù là mạnh như Vua Nấm, cũng không thể vượt qua khoảng cách lớn như vậy.
Mà lần này, rõ ràng không giống vậy, mỗi một lần vận dụng loại năng lực này, Đường Tiếu đều sẽ cảm giác được mình và thứ nào đó dung hợp đến sâu hơn, tiếp nhận được nhiều tin tức liên quan đến chủng tộc đa chiều thần bí này hơn.
Y nỗ lực hấp thu thông tin có ích từ trong đó, tính toán phục hồi ra chân tướng trong đó, rốt cuộc, y ‘thấy’.
Mốc thời gian sinh vật đa chiều đến trái đất lần đầu.
*
“Câu chuyện phía sau người cũng biết rồi,” ‘Đường Tiếu’ bình tĩnh nói: “Tôi đi đến thời đại này, địa điểm này, gặp mặt người.”
“Lúc ấy cậu, hình như rất tức giận.”
“Không ai có thể không tức giận đúng không, đặc biệt là khi đã biết chân tướng của một loạt sự tình này, đều là vì hậu đại của người có thể ra đời.”
Sự bắt đầu của tất thảy, bắt nguồn từ nấm dải Mobius, thần là người gieo giống sự sống của hành tinh này, thần lựa chọn nơi này làm mộ địa.
Nhưng vận mệnh trêu người, một quả bào tử vô tình thông qua lỗ sâu lưu lạc đến vũ trụ song song.
Đó chính là Vua Nấm.
Cho nên gã mới có thể không tiếc mọi giá muốn trở lại vũ trụ này, vì đạt được chìa khóa tiến hóa cuối cùng, đây là khởi nguồn của mọi thảm họa.
Mà chìa khóa này, bị nấm dải Mobius đặt trong gen của giống loài được dựng dục tự nhiên của hành tinh này, trải qua hơn trăm triệu năm trôi đi, tiến vào trong cơ thể một con người.
Con người này, chính là Đường Tiếu.
Dải Mobius, ở chỗ họ có khả năng vi phạm nghịch lý thời gian một cách tự nhiên, thời gian ở trên người họ không phải một đường thẳng, quá khứ không đơn giản là quá khứ, tương lai cũng có thể là quá khứ, quá khứ cũng có thể là tương lai.
Là mọi thứ ở tương lai, thúc đẩy mọi thứ ở hiện tại.
Bởi vì chìa khóa còn ở trên người Đường Tiếu, cho nên y đã được định sẽ chẳng bao giờ qua lại đến nơi đây, hành động của mọi người, đến cuối cùng đều là vì cấu thành vòng tròn Mobius này, do đó đạt thành nhân quả viên mãn.
Cho nên ‘Đường Tiếu’ quay ngược bao nhiêu lần đều vô dụng, bởi vì nguyên nhân gây ra ở chỗ chủng tộc đa chiều nấm dải Mobius này, mà điểm rơi, cũng nhất định ở trên người chủng tộc này.
“Nhưng cậu vẫn lựa chọn làm như vậy,” Nấm dải Mobius giọng điệu bình tĩnh: “Ta cũng cũng không bức ép cậu nhất định phải lựa chọn hướng đi này, cậu hoàn toàn có thể tiếp tục trở lại trên tuyến thời gian của cậu sau khi biết được mọi chuyện, mang theo loài người mới, sống sót thật tốt trên hành tinh đó, vì sao không chọn như vậy chứ?”
“Đúng vậy, vì sao chứ,” ‘Đường Tiếu’ lẩm bẩm: “Có lẽ bởi vì, tôi còn chưa cam lòng đi.”
“Mọi thứ bắt đầu từ các người, lại kết thúc từ các người, vậy chúng tôi thì sao, loài người chúng tôi nỗ lực lâu như vậy lại có ý nghĩa gì đây?”
‘Đường Tiếu’ siết chặt USB trong tay, thứ chứa trong đó chính là hạng mục mà vô số học giả nỗ lực phá được trong vô số lần luân hồi, là kết tinh văn minh loài người.
Từ khi điều khiển Bạch Tuấn Hào rời khỏi trái đất, USB này đã vẫn luôn đeo trên cổ Đường Tiếu, nơi gần trái tim nhất.
Nấm dải Mobius chìm vào im lặng hồi lâu, ‘Đường Tiếu’ cũng hoàn toàn không để ý, bởi vì vấn đề này không phải hỏi thần, cũng không phải một ngoại tộc hẳn nên trả lời.
*
Sau khi biết chân tướng, ‘Đường Tiếu’ từng phẫn nộ, cũng từng không cam lòng, nhưng giống như lời nấm dải Mobius, đây cũng không phải cưỡng ép, y hoàn toàn có thể không chọn lựa chọn này, trở về tiếp tục phát triển văn minh loài người ở hành tinh mới.
Nhưng cuối cùng, y vẫn đồng ý, nhưng làm trao đổi, đưa ra một điều kiện với nấm dải Mobius.
“Đầu tiên, phải có một hệ thống.” ‘Đường Tiếu’ ngồi xếp bằng trên mặt đất, chống má lẩm bẩm: “Tốt nhất là hệ thống trò chơi, tuy rằng nhớ không rõ lắm, nhưng lúc trước tôi, dường như yêu thích trò chơi hơn.”
Chỉ có trò chơi, có thể khiến chính y mắc câu.
“Về phần tuyến chính à…”
‘Đường Tiếu’ ban đầu là muốn thiết kế một kết thúc kiểu tự mình hy sinh, dù sao dựa theo thông tin của nấm dải Mobius, chỉ cần cuối cùng y thành công đút mình đến bên miệng ‘người thừa kế’ là được, trò chơi kiểu này hẳn cũng không phải không có, chỉ cần toàn bộ hành trình giấu giếm tốt, đến cuối cùng chính y hẳn sẽ không bài xích việc này.
Nhưng lúc này, một con số mơ hồ chợt lóe qua trong đầu Đường Tiếu.
Yêu… sao.
‘Đường Tiếu’ kéo kéo khóe môi, không biết xuất phát từ tâm lý gì, tư duy chợt quẹo, tăng thêm vào điều kiện nhiệm vụ ‘max giá trị độ thiện cảm’ trên tuyến chính ban đầu.
“Còn có hệ thống cộng điểm, nếu không có nó, tôi lúc đầu rất khó cất đầu dậy được.”
“Còn cả chức năng đăng nhập và đăng xuất, cũng rất quan trọng.”
Lúc ‘Đường Tiếu’ đang dần dần dung hợp với chìa khóa, mới rốt cuộc hoàn toàn khống chế năng lực của mình, cũng làm rõ vì sao chỉ có mình là xuyên qua bằng cơ thể thật, nhưng vì phòng ngừa Đường Tiếu tuyến thời gian này biết được chân tướng quá sớm, y hơi động tay chân chút.
“Ừm… còn hệ thống CG nữa, tôi đã sắp quên thể thí nghiệm đó trông như thế nào rồi.”
“Nhiệm vụ nghiên cứu khoa học nhiều thêm một chút đi, yêu đương? Tùy cậu ta đi thôi.”
‘Đường Tiếu’ không chỉ một lần nhớ đến, quái vật ngốc ngốc đó lại cố tình nhìn thấu kế hoạch và tính toán của y vào một khắc cuối cùng.
Nếu ngay từ đầu y đã cứu hắn, không có nhiều lần quay ngược như vậy, không có gánh nhiều áp lực và tuyệt vọng như vậy ngay từ đầu, họ sẽ ra sao?
Xuất phát từ tò mò nào đó, ‘Đường Tiếu’ thỉnh thoảng sẽ đăng nhập cửa sau của hệ thống trò chơi, lặng lẽ nhìn tiến độ của mình ở thế giới này.
‘Ừm… hóa ra tôi còn có thời kỳ ngu ngốc này à.’
Y nhìn mình làm những công việc lặt vặt trong phòng thí nghiệm của Bud, vừa làm tay sai, vừa bí mật học hỏi tay nghề của người khác, còn không quên làm ra vẻ rất quen thuộc phòng thí nghiệm, không nhịn được phỉ nhổ ở trong lòng: ‘Làm thí nghiệm cũng không biết, luận văn còn cần người khác hỗ trợ sửa đúng, trước kia cậu đến đại học để làm gì vậy hả?’
‘Ồ, đều đang chơi game, chẳng trách’
‘Sh, luận văn này, trăm ngàn chỗ hở luôn, người bên dưới vỗ tay hoàn toàn là xuất phát từ yêu quý người mới đúng không, tôi lấy đại thôi là có thể lấy ra vài vấn đề rồi.’
‘Cuối cùng cũng viết ra một bài nên hồn.’
‘Đường Tiếu’ không nhịn được phỉ nhổ, nhưng không thể không nói, loại cảm giác này quả thật rất mới lạ, y đã không nhớ rõ luận văn mình phát biểu lần trước là vào khi nào.
Y nhìn Đường Tiếu tuyến thời gian này, đi ra một con đường hoàn toàn khác.
Y mượn cửa sau hệ thống nhìn từng cảnh 428 và Đường Tiếu ở chung, không khỏi nghĩ, y cứu được 428 là sau bao nhiêu lần quay ngược.
Mấy trăm lần quay ngược, mới có một lần, 428 sống sót.
Lại chẳng đếm được số lần quay ngược, lại có một lần, 428 yêu Đường Tiếu.
… Vậy rốt cuộc tổng cộng phải có bao nhiêu lần quay ngược, bao nhiêu tuyến thời gian, bọn họ mới có thể vừa lúc yêu nhau?
Trong phòng giải phẫu tối tăm, quái vật đi từng bước về phía loài người dựa ngồi trong góc tường, mà đứng sau lưng quái vật, là hư ảnh của một ‘Đường Tiếu’ khác, tuy rằng không ai có thể thấy y.
‘Đường Tiếu’ lẳng lặng nhìn bọn họ liên hợp diễn xuất một tiết mục đối địch, nhìn như là quan hệ nhân loại và quái vật, nghiên cứu viên và vật thí nghiệm, săn và bị săn.
Nhưng thực ra, 428 chỉ nhân cơ hội trộm ôm loài người của hắn thôi.
Juntes.
Cái tên này đột nhiên xuất hiện ở trong đầu, thật ra là danh từ gia tộc nấm dải Mobius, có nghĩa là…
[Người là kỳ tích vượt qua thời không]
*
‘Đường Tiếu’ làm nhiều như vậy, chỉ vì bảo đảm lần này, chiến tranh có thể kết thúc, hai thế giới đều có thể được cứu giúp.
Y tính không lộ chút sơ hở, bảo đảm mình quá khứ sẽ yên ổn mà đi trên một tuyến có khả năng nhất.
Trên thực tế, cũng quả thật như thế, cho dù hậu kỳ Đường Tiếu phát hiện thế giới kia là chân thực, nhưng cuối cùng, cũng giống như y lường trước, chết ở mốc thời gian kia.
Bởi vậy, vòng khép kín đã hoàn thành, như vậy hẳn là được…
… Hửm?
“Không ngờ cậu thật sự sẽ sống sót.” ‘Đường Tiếu’ thật sâu nhìn thoáng qua mình quá khứ, từ sau khi giả chết, sự việc đã vượt qua kế hoạch của y, vốn dĩ dừng lại ở nơi đó hẳn là hoàn mỹ rồi, hai thế giới sẽ dung hợp một cách hoàn hảo, chiến tranh kết thúc, Juntes cũng sẽ không hề làm khó loài người vì nể tình người yêu này, đây ở trong lòng y cũng đã là tương lai hoàn mỹ.
Nhưng ai cũng không ngờ, lại xuất hiện sai lầm ở trên 428.
Kế hoạch của ‘Đường Tiếu’ tổng cộng chỉ thất bại hai lần.
Một lần là trên 428.
Một lần là ở trên Juntes.
Chủng tộc này sinh ra để khắc y à? Giờ nên làm gì đây? ‘Đường Tiếu’ lo lắng cắn móng tay mình, chuyện thế giới dung hợp này vừa xuất hiện sai lầm, nhưng không chỉ đơn giản như vậy.
“Đừng căng thẳng,” Nấm dải Mobius bình tĩnh nói: “Bọn họ đến rồi.”
Vừa dứt lời, ‘Đường Tiếu’ đã thấy, quả thật có hai bóng người xuất hiện ở nơi này.
Phía sau phảng phất như có một cơn gió nhẹ nhẹ nhàng đẩy lưng y.
‘Đường Tiếu’ ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn cành cây của nấm dải Mobius rực sáng ánh sáng lưu li.
[Ý nghĩa cậu nói, có lẽ là đây.]
‘Đường Tiếu’ liều mạng giãy giụa quay ngược vô số lần, trên vô số tuyến thời gian, cây khoa học kỹ thuật nhân loại nỗ lực leo lên.
Nếu muốn nói có ý nghĩa gì…
“… Cậu đến đây, chính là để lấy thứ này, không phải sao?” ‘Đường Tiếu’ mỉm cười nói: “Nghiên cứu không kịp hoàn thành ở thế giới kia của các cậu, kỹ thuật ngăn cản hai thế giới dung hợp.”
Là mọi thứ ở tương lai, sáng lập mọi thứ ở hiện tại.
Như vậy một phần kỹ thuật này, nhất định cũng là vì giờ khắc này nhỉ.
[Đến từ số Vũ trụ số 001, toàn thể loài người]
*
Bóng dáng của Đường Tiếu và Juntes lần nữa biến mất ở thời đại này.
‘Đường Tiếu’ biết, bọn họ nhất định sẽ tiến về phía trước.
Trên thực tế, y cuối cùng vẫn nói dối một điều.
Tuyến thế giới ngăn chặn, vũ trụ song song khác thật ra chưa chắc sẽ biến mất.
Nhưng biến mất, là một điều kiện cuối cùng mà ‘Đường Tiếu’ đưa ra với nấm dải Mobius.
Y không muốn một mình vượt qua năm tháng dài như thế nữa, nói tiếp, năng lực này cũng nên trở lại nơi cần nó hơn.
“Thật sự không sao à, với trình độ tri thức hiện tại của cậu, nói không chừng có thể phát triển ra một văn minh rực rỡ hơn.”
“Thôi tha cho tôi đi, tôi muốn nghỉ ngơi,” ‘Đường Tiếu’ thở dài thật dài: “Chẳng lẽ còn muốn tôi tiễn đi người của một thế hệ rồi một thế hệ nữa à? Hơn nữa nói đến cùng, tôi không thích nghiên cứu khoa học.”
Thích nghiên cứu khoa học, là người trải nghiệm được lạc thú và cảm giác thành tựu trong đó, ví dụ như Đường Tiếu tuyến thời gian này.
Nhưng đối với ‘Đường Tiếu’ mà nói, nghiên cứu khoa học chỉ là công cụ tìm đường sống cần thiết của y.
Có lẽ trong quá trình này có từng yêu thích, nhưng sau vô số lần quay ngược chẳng đếm xuể, thích này cũng đã mất từ lâu, đây không đơn giản là hứng thú biến thành công việc, trực tiếp là hứng thú đè y trên mặt đất chà xát, còn không thể không tiếp nhận.
Y không có tinh thần cao thượng như thế để trở thành người bảo vệ của loài người mới, con đường này quá cô độc cũng quá tịch mịch.
“Hơn nữa, trước đó người đã cho Juntes hết sức mạnh còn lại rồi đúng không, giúp hắn tiết kiệm được mấy năm trưởng thành,” ‘Đường Tiếu’ nói: “Người cần phần năng lượng nhiều hơn, tuy rằng sau khi Juntes trở thành nấm dải Mobius chẳng còn dư mấy, nhưng ít nhất cũng đủ chống đỡ người hoàn thành nhiệm vụ kế tiếp.”
4.8 trăm triệu năm trước, sự sống đều còn chưa ra đời, trên trái đất hoàn toàn là thiên đường của nấm.
Rồi sau đó, côn trùng sẽ trở thành người thách thức sinh thái mới, sự sống đa bào theo đó xuất hiện trên sân khấu trái đất.
Hành tinh này còn chưa hoàn toàn náo nhiệt, nấm dải Mobius vẫn chưa thể trực tiếp ngã xuống.
Vì thế thần cũng không hề khuyên bảo, thân hình ‘Đường Tiếu’ càng thêm trong suốt, y lại phảng phất như chẳng nhận ra, đứng dậy, đi đến bờ biển, khom lưng nâng nước biển trong lòng bàn tay.
Thảm nấm bao trùm đáy biển, thân thuộc của nấm dải Mobius, tạo ra một sân khấu tuyệt hảo vì sinh vật đa bào, mà một chi nào đó của những sự sống đa bào đó, có lẽ chính là tổ tiên của loài người trong tương lai.
Gen từ lúc này, đã bắt đầu truyền lại, truyền lưu nhiều thế hệ.
Nhưng giới nấm chưa bao giờ chân chính rời khỏi sân khấu thế giới, bọn họ và thiên nhiên hòa làm một thể, phát triển dưới lòng đất trong rừng, trong nền xi măng ở thành phố, mỗi một ngóc ngách mà loài người chú ý đến, hoặc là chưa từng chú ý đến.
Lặng im sinh trưởng.
Thuần hóa nhau với giống loài khác.
Cuối cùng, trở thành thế giới mà con người quen thuộc ngày nay.
Cuối cùng, bóng dáng y biến mất nơi bờ biển.
Một con cá giáp* vùng vẫy bò lên trên bờ tại vị trí ‘Đường Tiếu’ xuất hiện lần cuối cùng.
Có lẽ, nó sẽ trở thành tổ tiên của loài người, có lẽ sẽ không.
* Cá giáp là tên gọi chung để chỉ một nhóm cá không hàm, nguyên thủy, đã tuyệt chủng với một số phần nào đó của cơ thể được che phủ bằng một lớp giáp có cấu tạo từ chất xương.
Ngoại truyện: Chuyện cũ - End