Dị thú dạng chuột không còn xuất hiện dưới lòng đất nữa.
Bộ đội vũ trang mơ hồ phát hiện sự thay đổi này, lại không biết ngọn nguồn sự thay đổi đến từ đâu, nhưng đây quả thật là chuyện tốt, bộ đội vốn không giải quyết xuể vì tiến công đến từ dưới nền đất rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, chuyên tâm đối phó dị thú đến từ trên mặt đất.
Nhưng quỷ dị là, dường như có một năng lực giả hùng mạnh không nhìn thấy đang giúp đỡ bọn họ, mỗi khi quân đội sắp bị dị thú áp đảo, thú triều nhất định sẽ xuất hiện biến hóa, hoặc là có rất nhiều dị thú không gió tự cháy, hoặc là mặt đất đột nhiên sụp đổ, làm dị thú rơi xuống hố, sau đó chờ người quân đội đến đó xem, thì phát hiện chúng nó đã bị một lực lượng không biết cắt đứt đầu.
Nhưng nói là siêu năng lực giả hùng mạnh, lại căn bản không ai thấy được bóng dáng người nọ, nam nữ, tuổi tác thậm chí có phải một người hay không cũng không biết, sau khi binh lính trinh sát báo cáo tình huống quỷ dị này cho quan chỉ huy, không hiểu ra sao hỏi: “Rốt cuộc là ai đã cứu chúng ta vậy? Tại sao hắn không muốn hiện thân?”
Quan chỉ huy im lặng một hồi, nói: “Hẳn là tiếp viện của Liên Minh.”
Lính trinh sát: “Đúng, đúng không ạ?”
“Đúng vậy,” quan chỉ huy mặt vô cảm, “Là siêu năng lực giả hùng mạnh từ Liên Minh chạy tới, hắn ở trong tối giúp chúng ta, phỏng chừng nhanh thôi là chi viện Liên Minh sẽ đến, cậu cứ truyền xuống như vậy đi, cần phải để tiền tuyến gắng gượng thêm một đoạn thời gian!”
“Vâng!”
Lính trinh sát miễn cưỡng lên tinh thần, truyền đạt thông báo của quan chỉ huy.
Hắn mơ hồ biết, có lẽ chân tướng cũng không phải là như thế, nhưng bọn họ cần kẻ thần bí này là người chi viện đến trước tiên.
Sau khi thông báo truyền ra, không ngoài dự kiến, sĩ khí vốn uể oải đi lần nữa dâng cao, các chiến sĩ thấy hy vọng, dưới sự giúp đỡ của vị siêu năng lực giả ẩn trong chỗ tối kia, phòng tuyến vốn lung lay sắp đổ thế nhưng ổn định trở lại một cách kỳ tích.
Tình báo tiền tuyến nhanh chóng truyền tới phòng chỉ huy trung tâm căn cứ, Lion lấy làm lạ lẩm bẩm: “Chi viện Liên Minh?”
Gã nhìn thoáng qua liên lạc vừa mới ngắt, bên kia rõ ràng muốn bọn họ kiên trì thêm ít nhất một giờ.
Một giờ, thú triều phỏng chừng cũng công phá căn cứ rồi.
Vốn đã không ôm chờ mong, nhưng hiện tại, sự việc dường như có cơ hội xoay chuyển?
Lion mới mặc kệ vị siêu năng lực giả này vì sao không muốn bại lộ thân phận, liền dựa theo ý tứ của vị quan chỉ huy tiền tuyến kia, tuyên truyền chi viện Liên Minh đã tới, bảo các chiến sĩ kiên trì thêm một lát.
Cho dù nhiều thêm một chút thời gian, tỉ lệ sống sót của nhóm học giả sẽ có thể lớn hơn nữa.
Cho dù chút thời gian này, cần hy sinh bằng nhiều mạng người hơn.
Lion lạnh lùng làm xong ‘trao đổi đồng giá’ ngắn ngủi, không khỏi cười khổ, không ngờ gã cũng sẽ có một ngày ‘có ý thức cao’ như vậy.
Hít sâu, gạt bỏ ý nghĩ hỗn độn trong đầu, Lion quay đầu hỏi trợ lý: “Học giả rút lui hết chưa?”
“Hầu hết học giả trong danh sách đều đã rút lui đến hầm trú ẩn, còn có vài vị đi tìm tư liệu…”
“Chậc, cho dù là cưỡng chế cũng phải đưa bọn họ tới hầm trú ẩn, phái ra toàn bộ lực lượng vũ trang trong căn cứ ra đi, cố hết sức kéo dài thời gian.”
“Vâng!”
*
Bởi vì ‘tiếp viện’ xuất hiện, sĩ khí sa sút một lần nữa ổn định lại.
“Kiên trì! Chi viện rất nhanh sẽ đến!”
Như đang phối hợp những lời này, mỗi khi chiến tuyến sắp thất thủ, thì kỳ tích sẽ có một tảng lớn dị thú đồng loạt ngã xuống như thu hoạch lúa mạch vậy, điều này làm cho người trên chiến trường càng thêm tin tưởng vững chắc siêu năng lực giả hùng mạnh tới giúp đỡ họ, dẫu cho chẳng ai thấy bóng dáng của người gọi là siêu năng lực giả.
Nhưng bọn họ quả thật, thấy được hy vọng.
“Kiên trì thêm một lát! Chi viện của Liên Minh đã tới rồi, quân chủ lực đã ở phía sau! Đừng ngã xuống trước bình minh!”
“Đã biết đội trưởng!”
Tiểu đội Cá Voi Sát Thủ cũng được phái đến tiền tuyến, nói thật bố trí của đội ngũ bọn họ đều là vì thám hiểm, cũng không am hiểu ứng phó chiến trường trực diện.
Nhưng đã đến thời khắc này, nhưng phàm là đội ngũ có sức chiến đấu đều sẽ được phái đến tiền tuyến.
Cổ Mặc mới vừa giải quyết dị thú xông lên, chợt quay đầu lại, đồng tử co chặt: “Đội trưởng, cẩn thận bầu trời!”
Đêm mưa che đậy động tĩnh trên không, đội trưởng chợt ngẩng đầu trong nhắc nhở của Cổ Mặc, bỗng thấy mấy trăm con quạ đen màu đen khổng lồ gần như hòa làm một thể với bóng đêm bay vút đến, dị thú loại bay rốt cuộc hiện thân, mượn sự che đậy của đêm mưa, như quả bom màu đen lao vào đám người.
Đội trưởng trơ mắt nhìn móng vuốt sắc bén đánh úp đến như một cơn gió mạnh, mắt thấy đã sắp cắt đứt đầu anh.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng màu máu vẽ ra một đường trong không trung, quạ đen phát ra một tiếng tiếng rít, cơ thể chia thành hai rơi xuống mặt đất.
Máu đen ấm áp tưới khắp người, nhưng đội trưởng lại hoàn toàn không để ý, tất cả ánh mắt anh đều bị bóng người trước mắt hấp dẫn thật sâu.
Khoác áo choàng dài màu đen, không nhìn thấy bất cứ một chút dung mạo nào, lưỡi hái dài màu máu thỉnh thoảng vung qua một đường, sẽ có từng đám quạ đen rơi xuống mặt đất.
Tựa như Tử Thần giáng xuống.
“Xin, xin hỏi ngài chính là siêu năng lực giả đến chi viện sao?” Đội trưởng vội vàng đặt câu hỏi.
Kết quả người nọ cũng chẳng quay đầu lại, biến mất tại chỗ.
Đội trưởng còn ngơ ngác tại chỗ dường như chưa lấy lại tinh thần, Cổ Mặc chạy tới, cao giọng nói: “Đội trưởng, không sao chứ?”
Đội trưởng lấy lại tinh thần: “Không sao! Vừa rồi vị siêu năng lực giả hùng mạnh đó đã cứu tôi.”
“Ai? Hắn đã tới á, đáng tiếc tôi không nhìn thấy,” Cổ Mặc gãi gãi đầu, ngay sau đó tò mò hỏi, “Hắn trông như thế nào?”
“Không biết, tôi không thấy.”
Đội trưởng cũng rất khó hiểu tại sao hắn không chịu lộ diện, nhưng hiện tại không phải thời điểm suy nghĩ việc này, tuy rằng người đã đi rồi, đội trưởng vẫn hô vài tiếng cảm ơn, tiếp tục đối đầu dị thú trên chiến trường.
Họ lại không biết rằng siêu năng lực giả hùng mạnh mà họ nghĩ, thực ra chính là sợi nấm kéo dài trong bùn đất dưới chân.
Mấy người này, quen mắt ghê. Juntes nghĩ thầm, gặp qua ở đâu nhỉ?
Thôi, không quan trọng, dù sao ngoại trừ Tiếu Tiếu, nhân loại đều trông na ná nhau.
Juntes hờ hững lướt qua từ dưới mặt đất, ngay sau đó đi hỗ trợ chỗ chiến trường tiếp theo.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Lion nhìn số lượng chiến sĩ không ngừng hy sinh, bỏ mình, tâm trạng cũng lên lên xuống xuống theo, mấy lần kêu trợ lý chuẩn bị làm nóng Apollo mọi lúc.
Mãi đến khoảnh khắc nào đó, trên thiết bị liên lạc với Liên Minh rốt cuộc sáng lên màu xanh lục.
*
Hầm trú ẩn dưới lòng đất căn cứ, tất cả mọi người đang nhỏ giọng cầu nguyện cho Con Mắt Thứ Ba, trong đó không thiếu học giả đã vẫn luôn nói xấu Con Mắt Thứ Ba sau khi thủ lĩnh mất, hoặc là ý đồ về lại Liên Minh bên kia, nhưng tới thời khắc nguy cơ chân chính, chiếc ô che chở duy nhất họ có thể dựa chính là Con Mắt Thứ Ba.
“Bạn gái tôi đâu? Tại sao bạn gái tôi không thể tiến vào?”
“Tiến sĩ Lâm, xin hãy bình tĩnh, không gian hầm trú ẩn có hạn, hiện tại chỉ là nhóm người đầu tiên tiến vào, lúc sau còn sẽ có…”
“Người bên ngoài sẽ thế nào?”
“Ở đây… mọi người đều sẽ an toàn.”
“Đây có khác gì với chưa nói à?”
Hầm trú ẩn cũng đồng dạng tràn ngập ồn ào, Đường Tiếu mắt điếc tai ngơ với những việc này, viết ghi chép thí nghiệm vừa mới tạm dừng trên giấy nháp, trước mặt mở ra giao diện trò chơi chỉ có cậu có thể thấy.
Đếm ngược tuyến chính thế giới.
100 ngày 2 tiếng 10 phút.
Vốn cho rằng cậu ít nhất còn nửa năm, nhưng kết quả hình như cậu hiểu lầm rồi, nửa năm có lẽ chỉ là thời gian nhân loại có thể kiên trì, nhưng Con Mắt Thứ Ba cũng không gượng nổi đến nửa năm, tính kỹ mới qua hơn hai tháng, căn cứ Con Mắt Thứ Ba đã nghênh đón nguy cơ hủy diệt.
Tiếp tục như vậy thì thời gian nghiên cứu cũng không có… cho dù đến Liên Minh, vấn đề ở đó phỏng chừng càng thêm phức tạp.
“Tiến sĩ Đường, cậu đang làm gì vậy?” Lúc này Rocky nhận thấy sự yên tĩnh của Đường Tiếu, vừa nhìn lại phát hiện cậu vậy mà còn viết viết vẽ vẽ trên giấy.
“Như cậu thấy, sắp xếp lại ý nghĩ.”
Giọng nói của Rocky kéo tới sự chú ý những người khác, lúc nhìn thấy Đường Tiếu còn đang suy nghĩ nghiên cứu thứ gì như không hề bị hoàn cảnh ảnh hưởng, Aberke và Úc Minh hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên sinh lòng kính nể hay là phức tạp.
Bộ cậu ấy thật sự hoàn toàn không sợ hãi sao?
“Ngài không lo lắng bên ngoài sao?” Úc Minh không nhịn được hỏi.
“Tôi không quản được chuyện bên ngoài,” Đường Tiếu nói, “Điều duy nhất tôi có thể làm hiện tại, chỉ có cái này.”
Dứt lời, Đường Tiếu lần nữa vùi đầu sửa sang lại ý tưởng vừa nảy ra, chỉ tiếc hiện tại không có thiết bị, cũng không thể làm thí nghiệm.
Thấy Đường Tiếu ‘bình tĩnh’ như thế, lòng vốn bực bội lo lắng của Rocky cũng dần bị xoa dịu, cười khổ: “Nói cũng đúng, hiện tại chúng ta lo lắng bên ngoài cũng không làm được gì, chỉ có thể chờ đợi kết quả.”
“Còn giấy không? Cho tôi một tờ, tôi có số câu hỏi tích lũy, có thể hỏi cậu không?”
“Đương nhiên.”
“A, vậy tôi cũng…” Úc Minh thấy bọn họ đều bắt đầu làm nghiên cứu khoa học, theo bản năng cũng chạy theo.
Aberke: “… Các cậu thật là khiến tôi không biết nên nói gì luôn.”
Aberke thở dài một tiếng: “Thôi, dù sao cho dù cuối cùng có chết, những tư liệu này cũng có thể để lại cho Liên Minh, cũng cho tôi giấy bút đi, tôi ghi chép lại số liệu thí nghiệm vừa rồi làm được một nửa một chút.”
“Viết những thứ này còn chẳng bằng đi viết di thư,” một học giả không quen biết bên cạnh nhìn bọn họ cười nhạo, “Căn cứ đã tiêu rồi, chúng ta cũng chưa chắc có thể sống sót, hiện giờ viết thứ này còn có ích lợi gì.”
“Không sao cả, đây là di thư của tôi.” Đường Tiếu nhìn chằm chằm công thức trên giấy nháp, thuận miệng nói.
Vì thế vị học giả kia không nói nên lời, ông nhìn Đường Tiếu, sắc mặt phức tạp.
Ban đầu lúc cấp cao tuyên bố để Đường Tiếu đến phụ trách dự án này, ông cũng là một trong những học giả phản đối, ông cho rằng Đường Tiếu quá trẻ tuổi, mà hạng mục này lại quá quan trọng, không nên giao cho người trẻ tuổi tới luyện tập, hơn nữa Tiêu Bách lúc ấy lại là chủ tịch Con Mắt Thứ Ba, không ít người cho rằng cậu là đi lối tắt mới có thể đảm nhiệm chức vị người phụ trách này, càng thêm phản cảm với cậu.
Nhưng hiện tại, ông nghĩ, có lẽ sự việc cũng không phải như vậy.
Ít nhất loại thời khắc sống chết này, giác ngộ của mấy ông già bọn họ đây cũng không mạnh bằng Đường Tiếu.
Ông cúi đầu nhìn di thư đã viết đến một nửa của mình, là cho người nhà còn ở tại Liên Minh, ông cắn cắn răng, tùy tiện viết vài câu, lại cầm trang giấy mới lên, liệt ra ý tưởng chưa được chứng thực trong đầu.
Trong sự cọ xát của giấy và bút, hầm trú ẩn ồn ào ban đầu dần yên tĩnh lại, có số người viết di thư trong nước mắt, cũng có người bị hành vi của Đường Tiếu bọn họ lây nhiễm, cũng tự phát bắt đầu nhỏ giọng thảo luận nghiên cứu vừa rồi còn chưa làm xong, học giả có tín ngưỡng đang nhỏ giọng cầu nguyện.
Bên ngoài thường thường vang lên tiếng nổ vang và chấn động, nhóm học giả yên lặng chờ kết quả cuối cùng.
Rốt cuộc…
“Chi viện của Liên Minh tới rồi!”
Giọng nói hưng phấn của một nhân viên công tác vang lên trong hầm trú ẩn, mọi người chợt nhìn về phía anh ta.
Trên mặt đất, máy bay ch.iến đ.ấu quân dụng bay vút qua trên bầu trời, biểu tượng của Liên Minh ánh rõ vào trong mắt mỗi một chiến sĩ trong chiến trường, bom được ném vào thú triều, bộ đội siêu năng lực giả giống như một thanh đao nhọn sắc bén đâm vào trong đàn dị thú bị bao vây.
Lúc này thú triều đã đánh vào khu nội thành, phòng tuyến còn dư lại một tuyến cuối cùng, Lion đã chuẩn bị sau khi một phòng tuyến cuối cùng bị phá sẽ phóng Apollo ra.
Nhưng mà, cuối cùng vẫn kéo dài cho đến chi viện đến!
Trợ lý hưng phấn hoan hô: “Đến rồi, chi viện rốt cuộc cũng đến rồi! Tiến sĩ Lion!”
“Ừm.” Lion chỉ cảm thấy được đầu óc một cơn ong ong, chờ lấy lại tinh thần mới phát hiện, phần áo phía sau lưng đều đã ướt sũng mồ hôi lạnh.
Suýt chút nữa, có lẽ qua thêm năm phút, gã sẽ phải không nhịn được ấn xuống.
Cũng may đến kịp.
Juntes đã lùi về lòng đất sau khi nhận thấy được động tĩnh của máy bay chi.ến đ.ấu trên đỉnh đầu.
*
Bầu không khí tuyệt vọng trong hầm trú ẩn rốt cuộc chuyển biến, nhóm học giả hưng phấn xé di thư viết ban nãy, tung lên đ.ỉnh đầu, học giả có người nhà bên ngoài cũng không kìm nén được cảm xúc mà gào khóc thành tiếng.
“Nhóm siêu năng lực giả đang dọn dẹp dị thú trên mặt đất, nói chung đã an toàn, mọi người ở đây nghỉ ngơi một chút là có thể đi ra ngoài, nhưng xin hãy chú ý trật tự…”
Đã không có ai nghe nhân viên công tác đang nói gì, không ít người hưng phấn hú hét, Đường Tiếu đẩy đám người ra, tìm được nhân viên công tác.
“Có thể nói cho tôi cụ thể tình hình chiến đấu bên ngoài không? Là quân đội Liên Minh đến à?”
“Gần vậy đi, ban đầu là siêu năng lực giả của Liên Minh dẫn đầu ra tay, có thể là tốc độ mau nên tới trước tiên,” nhân viên công tác nói một cách hưng phấn, “Hắn thật sự rất mạnh! Bằng sức của bản thân đã kéo dài toàn bộ cuộc chiến, nếu không nhờ vị siêu năng lực giả này ra tay, Con Mắt Thứ Ba chúng ta đã nguy hiểm rồi.”
“Siêu năng lực giả… chỉ có một người sao?”
“Ban đầu là chỉ có một người! Hẳn là bộ đội đặc chủng, đến trước tiên luôn, nhưng hắn thật sự rất mạnh mẽ! Lại còn thể hiện ra vô số năng lực! Có thể là năng lực giả siêu cấp S trong truyền thuyết.”
Một người? Vô số năng lực?
Đường Tiếu sửng sốt, bỗng có chút vội vàng hỏi: “Hắn trông như thế nào?”
“Cái này tôi cũng không biết, tôi chỉ nghe người bên ngoài nói, có lẽ chờ sau khi kết thúc dọn dẹp chiến trường mới có thể biết được, nếu đến lúc đó hắn còn sống…”
Đường Tiếu mím môi, nói: “Hiện tại có thể rời khỏi hầm trú ẩn chưa?”
“À, có thể thì có thể, nhưng hiện tại bên ngoài vẫn còn hơi loạn…”
Không đợi nhân viên công tác khuyên bảo, Đường Tiếu đã bước nhanh ra khỏi nơi này, mục tiêu rõ ràng mà đi đến hướng khu vực thí nghiệm của dự án cấp năm trước đó, dọc theo đường đi còn có thể thấy nghiên cứu viên cấp một hai và nhân viên công tác, chẳng qua tất cả mọi người rất bận, không rảnh chú ý có ai đi qua.
Đường Tiếu đi vào khu thể thí nghiệm dự án cấp năm, quét vòng tay mở cửa.
Cũng may, quyền hạn của cậu còn chưa bị thu hồi.
Cửa mở, Đường Tiếu đi vào nhìn thoáng qua, lòng liền chùng xuống.
Juntes không ở đây.
Lúc này, hắn còn có thể đi đâu?
Nghĩ đến nhân viên công tác đã từng nói người chi viện hùng mạnh vô danh đột nhiên xuất hiện ở trên chiến trường, quan trọng là có được vô số siêu năng lực, dự cảm trong lòng Đường Tiếu càng ngày càng mạnh, thừa dịp còn không có ai chú ý tới, cũng đi nhìn khu vực thí nghiệm pheromone trước đó, bên kia cũng không có.
Juntes…
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lòng Đường Tiếu càng ngày càng hoảng, nhưng tìm rất nhiều nơi, song vẫn không tìm được Juntes, ở chỗ không người gọi tên hắn cũng không có phản ứng, lần cuối xuất hiện loại tình huống này vẫn là Juntes một mình đi đối chiến Vua Nấm.
Chẳng lẽ nào hắn đang trên chiến trường?
Đường Tiếu mím môi, miễn cưỡng bình tĩnh lại, vừa chuyển bước chân, theo bản năng trở về ký túc xá của mình.
Mới vừa mở cửa ra, Đường Tiếu đã nhận thấy được mùi khói thuốc súng bên trong truyền ra, nâng cao cảnh giác, theo bản năng đã định ấn nút báo nguy trên vòng tay.
Một sợi sợi nấm vươn ra từ trong phòng, bắt được cổ tay Đường Tiếu: “Tiếu Tiếu, là tôi.”
“… Juntes?”
“Ừm, tôi ở bên trong.”
Đường Tiếu nhẹ nhàng thở ra, lập tức đi vào ký túc xá, đóng cửa, dọc theo sợi nấm đi đến phòng khách: “Anh lại đang làm gì…”
Cảnh tượng ánh vào trong mắt khiến lời nói còn dang dở của Đường Tiếu kẹt trong cổ họng.
Juntes nửa dựa trên vách tường phòng khách, đang thong thả chữa trị vết thương trên người, vết đâm, vết cắt, thậm chí còn có bỏng hiện rõ ở trên người hắn, cánh tay phải khiếm khuyết, chỉ nhìn là có thể tưởng tượng chiến trường có bao nhiêu thảm thiết.
“Sao anh bị thương thành như vậy?” Đường Tiếu chậm rãi trợn to mắt, “Anh đến chiến trường? Người có vô số siêu năng lực đó quả nhiên là anh?”
“Ừm.” Juntes rầu rĩ lên tiếng.
“… Vì sao?” Đường Tiếu không khỏi đến gần, ngồi bên cạnh Juntes nhẹ giọng hỏi.
Juntes đang chữa trị đôi mắt không trọn vẹn, nghe vậy quay đầu đi, nói một cách ấm ức: “Ai bảo Tiếu Tiếu không chịu chạy trốn cùng tôi.”
Hắn không có hứng thú với những nhân loại khác, cũng không có ý nguyện cứu bọn họ, nếu Đường Tiếu chịu gật đầu, Juntes chắc chắn sẽ nhân dịp hỗn loạn mang theo cậu rời đi ngay.
Nhưng hắn vẫn luôn biết rằng, Đường Tiếu sẽ không rời khỏi nơi này cùng hắn.
Bởi vì Tiếu Tiếu rất thích nghiên cứu khoa học, rất thích người ở đây.
Cho nên nếu phải lựa chọn nơi này và hắn, Tiếu Tiếu nhất định sẽ chọn nơi này, sẽ không rời đi cùng hắn.
Hắn chưa bao giờ là lựa chọn đầu tiên của cậu.
Juntes đã sớm mơ hồ hiểu rõ điều này, cho nên hắn mới hy vọng Đường Tiếu có thể chủ động lựa chọn mình như vậy, bao gồm thí nghiệm khôi hài trước đó cũng là vì điều này, hắn cho rằng Đường Tiếu sẽ lựa chọn hắn.
Nhưng sự thật là, khi tai họa chân chính xảy đến, Đường Tiếu lại lựa chọn ở lại.
Rõ ràng ở lại nơi này mạng sống sẽ gặp uy hiếp, rõ ràng trước đây lúc đối đầu với hắn Đường Tiếu quý trọng mạng mình như vậy, tại sao lúc này lại không chịu cùng lựa chọn đường sống có hy vọng hơn với hắn.
Juntes hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Đường Tiếu không nói gì, Juntes cứ tự nói: “Không sao, tôi biết Tiếu Tiếu rất quan tâm nơi này, cho nên tôi cũng sẽ bảo vệ nơi này, sau đó, chờ đến một ngày nơi đây bị công phá, hoặc là tới một ngày nhân loại diệt vong kia, em sẽ đi cùng tôi sao?”
Vẫn là sự im lặng.
Đường Tiếu than nhẹ: “Juntes, xin lỗi.”
“Tại sao?” Juntes không hiểu.
“Bởi vì tôi là nhân loại.”
“Tôi không rõ.”
Đôi mắt Juntes tràn đầy sự khó hiểu đơn thuần, hắn là thật sự không hiểu, tại sao lại có sinh vật chủ động lựa chọn đường chết.
Đối mặt Juntes như vậy, lòng Đường Tiếu lại tràn ngập sự bình lặng chưa bao giờ từng có, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, nhẹ giọng nói: “Sinh tồn quả thật là bản năng của mỗi một sinh vật, nhưng luôn có thứ quan trọng hơn cả mạng sống.”
“Không có.” Juntes nói, “Không có khả năng có chuyện quan trọng hơn cả mạng sống.”
“Vậy vì sao anh sợ hãi cắn nuốt tôi chứ?” Đường Tiếu không tranh cãi với hắn, chỉ nêu một ví dụ, “Rõ ràng tiến hóa cũng là bản năng của anh mà, chỉ cần cắn nuốt tôi rồi tiến hóa, Vua Nấm cũng không phải đối thủ của anh, anh không cần chạy trốn gì nữa, anh có thể thoát khỏi uy hiếp tử vong.”
“… Bởi vì,” Juntes kẹt lại trong một thoáng, nhưng hắn cũng không phải nấm hoàn toàn không biết gì ban đầu, rất nhanh đã tìm được đáp án từ trong đầu, “Bởi vì yêu, tôi yêu Tiếu Tiếu, cho nên không hy vọng em chết.”
Tình yêu chiến thắng bản năng tiến hóa của hắn.
“Hơn nữa, tôi cũng không có chấp niệm gì với việc chiến thắng Vua Nấm,” Juntes nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Tôi sẽ không ngừng trở nên mạnh và thoát khỏi uy hiếp của ông ta, chúng ta sẽ có thể sống sót cùng nhau.”
Đối với Juntes trước đây mà nói, sinh tồn là chuyện quan trọng hàng đầu, thứ hai chính là tiến hóa.
Nhưng hiện tại trình tự hơi thay đổi một chút, biến thành thứ nhất là sinh tồn, thứ hai chính là Đường Tiếu, thứ ba mới là tiến hóa.
Sự thẳng thắn của Juntes đánh cho Đường Tiếu chợt trở tay không kịp, đôi mắt hơi trợn to, nửa ngày sau bật cười: “Được, vậy nếu đến mức không thể không cắn nuốt tôi mới có thể sống sót…”
“Sẽ không!” Đường Tiếu còn chưa nói xong, Juntes đã nói một cách chém đinh chặt sắt, “Tuyệt đối sẽ không đến nước này!”
Tại sao sợ hãi giả thiết này đến vậy? Hay là đơn thuần sợ hãi so sánh này?
Đường Tiếu lẳng lặng nhìn hắn.
Nhịp thở Juntes không ổn định, nhưng cũng dần dần hiểu ra điều gì từ trong phản ứng của mình, vẻ mặt dần cô đơn: “Cho nên, đối với Tiếu Tiếu mà nói, nhân loại là lựa chọn còn quan trọng hơn mạng sống sao?”
“Ừm.” Thật ra nếu phải nói, Đường Tiếu cũng không phải người của thế giới này.
Nhưng cậu nghĩ, nếu là thế giới của cậu phải trải qua thảm họa thế này, đại khái cậu cũng sẽ làm chuyện tương tự.
Sự im lặng kéo dài lần nữa lan tràn giữa một người một nấm, Đường Tiếu không hề nhìn về phía Juntes, lại dường như cảm nhận được ngăn cách xuất hiện giữa họ.
Cho tới nay từng có vô số mâu thuẫn xảy ra giữa họ, nhưng chưa bao giờ khắc sâu đến vậy như lần này.
Không có giải pháp đến thế.
Đường Tiếu click mở điểm số độ thiện cảm của Juntes trong giao diện trò chơi, không nói rõ được là tâm trạng gì, có lẽ sợ sẽ tuột xuống, lại hy vọng nó sẽ tuột xuống.
Nhưng trị số 93 ấy vẫn không có bất kì thay đổi gì.
“… Tôi biết rồi.” Cuối cùng, Juntes vẫn lên tiếng.
Hắn sẽ rời đi ư? Đường Tiếu buồn bã mà nghĩ.
“Tôi sẽ thử tiến hóa,” Juntes nói, “Tuy rằng hiện tại không nắm chắc lắm, nhưng hẳn vẫn còn một chút thời gian.”
Đường Tiếu ngạc nhiên nhìn hắn: “Anh còn có thể thử tiến hóa sao?”
Nói mới nhớ, hình như hắn quả thực từng tiến hóa, mới có hình người.
“Ừm, giai đoạn tiếp theo, chính là giai đoạn cuối cùng,” Juntes quay đầu đi, “Tôi cần tích lũy lượng lớn thức ăn khác, tốt nhất còn có gen của Tiếu Tiếu.”
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Đường Tiếu, Juntes nhấn mạnh: “Đương nhiên, tôi sẽ không cắn nuốt em.”
“Anh suy nghĩ gì đấy, tôi cũng sẽ không tích cực hiến thân như thế được không,” Đường Tiếu cười bất lực, cậu biết Juntes là đang nỗ lực vì cậu, trong lúc nhất thời bất đắc dĩ lại cảm động, “Còn muốn thưởng không?”
“… Muốn.”
Juntes xoay người, ôm lấy Đường Tiếu, thuần thục cúi đầu hôn lấy khóe môi cậu, từng chút dùng đầu lưỡi li.ếm mở mép môi cậu.
Rõ ràng là phần thưởng hắn thích nhất ngày xưa, lúc này lại không biết vì sao, dâng lên một chút chua xót.
Có lẽ vì hắn trở nên tham lam hơn. Juntes nghĩ.
Hắn không muốn Tiếu Tiếu là bởi vì nhân loại, bởi vì thúc đẩy tiến hóa mới hôn hắn.
Hắn muốn nụ hôn này càng thuần túy… dẫu cho không phải yêu, là lui một bậc, vì thích hắn mới chịu đồng ý hôn môi.
Nhưng cũng biết chuyện này không có khả năng.
Ngoài căn cứ, thú triều đã dừng lại, trên mặt người còn sống lộ ra buồn bã, bi thương và vui sướng, trong căn cứ, mọi người ở vô số ngóc ngách cũng ôm lấy nhau, chúc mừng lại sống qua một ngày.
Đây chẳng qua là cảnh tượng tầm thường lại quý giá nhất trong thời kì tận thế.