Mục lục
Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Tiếu lẳng lặng nhìn những đồng tử dựng đứng màu cam vàng đó, cậu có rất nhiều lời nói muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười nhàn nhạt: “Ván cược, là tao thắng.”

Tuy rằng có lẽ cậu sẽ chết, nhưng lúc này đây, chỉ cần 428 phô bày năng lực sau khi tiến hóa ra trong lúc bị bộ đội vũ trang đuổi bắt, chỉ cần Con Mắt Thứ Ba không ngốc thì sẽ chú ý tới 428.

Cho nên, ván cược kia, vẫn là cậu thắng.

Ngay khoảnh khắc chàng trai nhắm mắt lại kia, 428 cảm thấy trong lòng như trống rỗng.

Giống như có thứ nào đó cực kì quan trọng sắp rời xa nó.

Nhưng rõ ràng nó chưa bao giờ có được.

[ Độ thiện cảm của 428: 50]

Bộ đội vũ trang và rất nhiều người đeo mặt nạ rốt cuộc cũng đuổi tới, lúc bọn họ tới chỉ nhìn thấy hình người quỷ dị cao lớn của 428 cùng người lây nhiễm bị trói chặt trong đại sảnh, theo bản năng nhắm họng súng vào 428.

“Bắn!”

Sợi nấm trên người 428 nháy mắt tản ra, hình thành một vòng vây, bảo vệ Đường Tiếu một cách chặt chẽ, viên đạn bắn vào trên người giới nấm nhìn như yếu ớt, lại phát ra tiếng kim loại va chạm, tất cả nguy hiểm lại bị sợi nấm màu máu trông quỷ dị che chắn ở phía sau, cưỡng ép cách ly ra một khoảng đất an toàn.

428 cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay chàng trai, vết cắt kia đã lành lại dưới tác dụng của chất nào đó do nó tiết ra, nhưng lại không thể đánh thức ý thức của chàng trai.

“Tiếu Tiếu…” 428 hoàn toàn không biết nên làm như thế nào, nó mờ mịt ghé sát vào mặt chàng trai, muốn đánh thức cậu, giống như đã làm ở ký túc xá hồi trước vậy.

Nhưng lúc này đây bất kể nó chạm vào như thế nào thì chàng trai dưới thân cũng không hề tỉnh lại, nó vẫn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi cậu, rất nhiều chuyện muốn làm, rất nhiều chuyện muốn nói.

Nhưng chàng trai đều sẽ không đáp lại nó nữa.

Cơ thể rất đau, công kích phía sau còn đang tiếp tục, các loại công kích như độ nóng cao, điện giật đánh lên trên người 428, sợi nấm đứt gãy, lại mọc ra mới, những nhân loại xa lạ khác không biết đang hô to gọi nhỏ gì đó, 428 hoàn toàn không thèm để ý, chỉ bảo vệ chặt chẽ chàng trai, một lần lại một lần ở bên tai cậu gọi ‘Tiếu Tiếu’.

Làn da trắng nõn của Đường Tiếu đã nổi lên gân xanh quỷ dị, bên trong như thể có thứ gì đang ngọ nguậy.

Đây là dấu hiệu sắp bước vào giai đoạn thứ hai.

Trước đó 428 vẫn chưa gặp qua giới nấm zombie, lại như thấu tỏ vào khoảnh khắc này, biết chờ khi chàng trai mở mắt ra lần nữa, sử dụng cơ thể này sẽ không bao giờ là người nó chờ kia nữa.

Nghĩ đến khả năng này, lửa giận khổng lồ như muốn thiêu rụi nó gần như sắp hủy diệt lý trí 428.

Quái vật màu máu từ từ cúi đầu vùi vào hõm vai còn ấm áp của chàng trai, dùng sợi nấm xâm nhập vào làn da khi những gân xanh màu lục đậm bắt đầu xuất hiện trên cằm Đường Tiếu.

Nó không thể chịu được sau khi chàng trai mở mắt rồi biến thành một cá thể mà mình hoàn toàn không quen biết, cũng không thể chịu đựng được việc cậu hoàn toàn bị giới nấm khác lây nhiễm và kiểm soát.

Nhưng 428 không biết phải làm sao, nó cũng không muốn làm Đường Tiếu bị thương, dù cho sự tồn tại của cậu giống như một đĩa đồ ăn quý giá vô cùng thơm ngon đặt trước mắt, thậm chí đã ăn vào miệng rồi lại cố kìm nén loại h.am m.uốn ăn này, không muốn làm tổn thương chàng trai dù chỉ một chút.

Sợi nấm xâm nhập sâu vào cơ bắp, xương cốt thậm chí cả tế bào, hai giới nấm khác nhau tranh giành lãnh thổ của nhau, mọi thứ xung quanh đều trở thành chiến trường cho hai giới nấm.

Cắn nuốt nhau, dung hợp nhau, ngay tại trong quá trình, sợi nấm của 428 bất giác càng ngày càng vào sâu, cho đến trong chỗ sâu tế bào, vào khoảnh khắc chạm vào giới hạn nào đó, nó đột nhiên cảm thấy trong cơ thể dường như mở khóa thứ gì, cục diện còn đánh đến kịch liệt vừa rồi tức thì thay đổi, giới nấm zombie giống như gặp phải thiên địch, lại như gặp phải hoàng đế cải trang vi hành, sợi nấm nhanh chóng rút đi.

Cùng lúc đó, trong hiện thực.

Tất cả nhân viên võ trang ở đây đồng loạt dừng công kích lại, che kín đầu.

Tựa như con thỏ trên thảo nguyên đối mặt với sư tử đực đang giận dữ.

Từ phần sâu nhất của gen, không thể tránh né mà bị xâm chiếm bởi cảm giác áp bức tuyệt đối trong chuỗi thức ăn, nỗi sợ hãi vô tận, hận không thể lập tức chạy khỏi nơi này để tránh cơn giận ngút trời của thợ săn.

“Kẽo kẹt —” người đeo mặt nạ nghiến chặt răng, lại phát ra âm thanh run rẩy, anh ta quyết vặn thịt đùi một phát, mới miễn cưỡng thoát ra từ trong trạng thái không thể nhúc nhích vì sợ hãi này.

“Đó là thứ gì vậy… tôi cũng không biết tổ chức còn có loại quái vật này.”

Bên kia tai nghe vang lên tiếng luồng điện rất nhỏ, giọng nói bình tĩnh của Phong Thư Vận truyền vào tai: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Rất khó miêu tả.” Người đeo mặt nạ nhìn chằm chằm cảnh tượng quái dị này.

Con quái vật khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy khó chịu kia đang che chở chặt chẽ thứ gì đó, quả thực giống như một con rồng đang bảo vệ kho báu, cực kỳ chiếm hữu mà không chịu để lộ một tí ánh sáng nào.

Tất cả người xung quanh đều ôm đầu, nhưng rất nhiều nhân viên vũ trang vẫn có thể miễn cưỡng cầm lấy vũ khí, còn nhóm người đeo mặt nạ lại gần như khó có thể đứng vững.

Tại sao? Nó làm được như thế nào?

Rồi tại sao nó lại xuất hiện ở chỗ này?

Loại ảnh hưởng này vẫn đang tiếp tục, dẫu cho người đeo mặt nạ tạm thời kìm nén bằng đau đớn, song tai lại vẫn không ngừng ù đi, như thể bản năng sinh tồn đang nhắc nhở hết lần này đến lần khác rằng anh ta đã trêu chọc tồn tại như thế nào.

Đột nhiên, họ thấy quái vật nhúc nhích.

Sợi nấm màu máu kia đột nhiên kéo dài như bùng nổ, rồi kéo dài ra, quét qua những người bị lây nhiễm xung quanh trong thoáng chốc, sợi nấm nối thành chuỗi, giống như một mạng nhện bắt mồi, thậm chí còn lao về phía người đeo mặt nạ và những người khác như thủy triều.

Sợi nấm đó thật sự lan tràn quá nhanh, bộ đội vũ trang vô thức nổ súng, nhưng những viên đạn trước đó có tác dụng dường như bắn vào cánh cửa kim loại, phát ra âm thanh kim loại va chạm nhau, người đàn ông còn đang trong trạng thái ngạc nhiên không kịp chạy trốn đã bị dòng lũ màu đỏ bao phủ.

Người đeo mặt nạ ngay lập tức cố gắng sử dụng ý chí để kéo lại, nhưng siêu năng lực bất khả chiến bại giờ phút này giống như đá chìm đáy biển khi gặp sợi nấm, người đeo mặt nạ sững sờ, nghĩ rằng sợi nấm quá nặng nên không kéo được, lại tăng cường lực độ, nhưng đầu óc đau châm chích từng đợt, tầm nhìn tối sầm, vô thức đưa tay sờ dưới mũi mình, quả nhiên nơi đó chảy ra máu màu đỏ đen.

Đây là dấu hiệu của việc sử dụng siêu năng lực quá mức, thấy tình hình không ổn, người đeo mặt nạ quát khẽ: “Mọi người, rút khỏi đây!”

Nhân viên vũ trang với tâm lý đang trên đà sụp đổ lập tức chạy về phía lối ra phía sau sau khi nghe xong, nhưng dù vậy, cuối cùng cũng chỉ một số người có thể suôn sẻ chạy khỏi phạm vi đại sảnh.

“Cứu tôi với!” Người đàn ông chạy ở cuối cùng tuyệt vọng vươn tay ra, mắt cá chân của anh ta đã bị sợi nấm phía sau quấn chặt, thậm chí còn chưa kịp nói câu thứ hai thì đã bị thủy triều đỏ quét qua sau lưng nhấn chìm.

Người đeo mặt nạ và những người khác cũng không dám quay đầu lại, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

May mắn trong bất hạnh, sợi nấm không có xu thế tiếp tục lan rộng, sau khi chiếm giữ đại sảnh lớn này thì dừng lại ở lối ra.

Sau khi xác nhận an toàn, người đeo mặt nạ đã có thể dừng lại, ngay lập tức gọi cứu viện với bộ đàm.

“Đại sảnh số 22 xin cứu viện, nghi ngờ ở đây xuất hiện thể thực nghiệm trốn thoát, đạn không thể gây ra thương tích với nó, lặp lại một lần nữa, đại sảnh số 22 xin cứu viện…”

“Đã rõ, xin hãy ở yên tại chỗ dưới tiền đề bảo đảm an toàn.”

Sau khi nhận được trả lời, người đeo mặt nạ thở phào nhẹ nhõm, vẫn có thể nhanh chóng phái cứu viện đến là được, điều này chứng tỏ tình hình ở những nơi khác cũng không đến nỗi khó khăn như vậy, nghĩ theo hướng tốt, có lẽ Con Mắt Thứ Ba đã khống chế được hỗn loạn.

“Trưởng, trưởng quan, bên trong còn có người.”

“Hả?” Người đeo mặt nạ kinh ngạc quay đầu lại, thấy người nọ chỉ về phía đại sảnh, có ý gì? Vừa rồi người đó không chết ư, con quái vật kia thế mà không giế.t ch.ết bọn họ ngay?

Anh nhận lấy kính viễn vọng được người bên cạnh đưa cho, nhìn vào trong đại sảnh, cảnh tượng bên trong khiến anh há hốc miệng vì ngạc nhiên.

Cứu viện tới rất nhanh, người đàn ông dẫn đầu mặc áo gió màu đen: “Là các anh gọi cứu viện?”

Không đợi những người khác trả lời, ánh mắt hắn nhìn vào trong qua khoảng trống còn lại ở lối ra vào, có thể nhìn thấy toàn bộ hội trường bên trong bị sợi nấm màu đỏ như máu chiếm giữ.

“Quy mô cỡ này… xem ra phải xin nổ hết, đây đã vượt qua phạm vi năng lực của chúng ta.”

“Không, chờ đã!” Người đeo mặt nạ kéo người đàn ông lại, đưa kính viễn vọng cho hắn, “Anh xem bên trong đi!”

Người đàn ông khó hiểu nhận lấy kính viễn vọng, nhìn vào bên trong qua kính viễn vọng, kinh ngạc phát hiện bên trong thế mà còn có người sống, bị sợi nấm quấn quanh cố sức phất tay ra phía cửa.

“Thế mà còn người sống sót ư… nhưng độ khó cứu viện quá lớn, hơn nữa cũng đã bị cuốn vào bên trong rồi, sớm muộn gì cũng sẽ chết, các anh vẫn nên từ bỏ đi.”

“Ý của chúng tôi không phải thế,” người đeo mặt nạ hít sâu một hơi, dường như chỉ có động tác như vậy mới có thể khiến anh miễn cưỡng bình tĩnh mà nói hết lời còn lại, “Người vẫy tay với chúng ta kia là người bị lây nhiễm trước đó!”

Lời vừa nói ra, mặt người đàn ông mặc áo gió đen lộ vẻ kinh ngạc, nhíu mày nhìn chằm chằm anh: “Anh biết bản thân đang nói gì không?”

“Tôi biết, tôi tin tưởng mình không hề hoa mắt.” Người đeo mặt nạ hít sâu, “Tôi cảm thấy, tình thế đã vượt qua sự kiểm soát của chúng ta.”

Người lây nhiễm giới nấm zombie, trước nay, là chưa từng có tiền lệ khôi phục lý trí.

Cho dù có những người nhiễm bệnh ở giai đoạn đầu dùng thuốc để cưỡng ép ngăn chặn sự lây lan của nấm trong cơ thể thì cũng chẳng qua chỉ làm chậm quá trình, cuối cùng vẫn sẽ từ từ trượt xuống vực thẳm zombie.

Không chỉ có giới nấm zombie mà nhiều bệnh nấm cũng rất khó chữa khỏi vì trong ribosome¹ của giới nấm có tồn tại yếu tố kéo dài protein², mà trình tự axit amin của nhiều yếu tố kéo dài protein cực kỳ có tính tương tự với động vật.

Mối quan hệ giữa giới nấm và con người gần gũi hơn so với tưởng tượng, do vậy, rất khó để phát triển loại kháng sinh có tác dụng chống lại nấm gây bệnh cho con người nhưng lại vô hại với con người.

Đây cũng là lý do tại sao Con Mắt Thứ Ba lại gửi gắm hy vọng có thể bồi dưỡng ra một ‘bản sao’ của Vua Nấm, họ hy vọng có thể mượn nó quấy nhiễu sự kiểm soát của Vua Nấm đối với giới nấm, cũng coi 428 như một chìa khóa để hiểu sâu hơn về thế giới nấm.

Bởi vậy khi nhìn thấy những người nhiễm bệnh bên trong đang vẫy tay với họ, sốc thôi cũng không đủ để diễn tả tâm trạng vào lúc này.

Người đeo mặt nạ và người đàn ông mặc đồ đen nhanh chóng hiểu ra đây đã không phải tình huống họ có thể kiểm soát, nhanh chóng báo cáo tình hình ở đây lên cấp trên.

Con Mắt Thứ Ba phản ứng rất nhanh, vì Đường Tiếu đã làm phá hỏng kế hoạch của giáo phái Trở Về, nơi khác cũng không xảy ra lây nhiễm quy mô lớn, Con Mắt Thứ Ba đã kiểm soát được tình hình trước khi lây nhiễm lan rộng, hiện tại đại đa số siêu năng lực giả đều đang rảnh tay, nhanh chóng đến gần đại sảnh sau khi nhận được lệnh từ cấp trên.

“Phù, tình huống hiện tại thế nào?”

Phong Thư Vận mang theo máy kiểm tra phát hiện của mình chạy đến, phát hiện mấy lối ra vào đại sảnh đều đã bị vây quanh lớp lớp, sau khi vừa nghe nói chuyện người lây nhiễm bên trong bị nghi ngờ khôi phục lý trí thì bà lập tức chạy một mạch đến, vừa định lao vào thì bị các nhân viên công tác xung quanh kéo lại: “Ngài mặc quần áo bảo hộ vào trước đã!”

“Biết rồi.” Phong Thư Vận miễn cưỡng bình tĩnh lại, mặc xong quần áo bảo hộ rồi đi vào trong, lại nhìn thấy một người không ngờ tới: “Ồ, vậy mà cậu cũng tới à.”

Một học giả trẻ tuổi trông chỉ khoảng 35 tuổi đứng sau một đám vệ sĩ, cũng mặc quần áo bảo hộ giống như Phong Thư Vận, được nhân viên vũ trang bảo vệ chặt chẽ, nghe thấy mới miễn cưỡng ngẩng đầu khỏi luận văn trên tay.

“Cậu đang xem gì thế?”

“Không có gì, luận văn nhặt được ở phụ cận.”

“?Nhặt?”

Học giả trẻ tuổi nhìn về phía phòng đại sảnh: “Vâng, trên mặt đất có rất nhiều, người có thể xem thử.”

“Cho tôi xem thử.” Nghe vậy, Phong Thư Vận cũng thấy hứng thú, cầm lấy luận văn từ tay học giả trẻ tuổi, đọc nhanh như gió, sắc mặt và biểu cảm hơi thay đổi.

“Rất thú vị đúng không, nếu những gì viết ở trên là sự thật,” Tiêu Bách nhìn vào trong đại sảnh, “Mà kết quả, chúng ta cũng sẽ sớm được biết thôi, thật muốn gặp tác giả của bài luận văn này.”

“Vậy phỏng chừng cậu sẽ sớm gặp được thôi…” Phong Thư Vận đã nhận ra bài luận văn quen mắt này là của ai, không khỏi nhìn về phía đại sảnh: “Nếu, cậu ấy còn sống.”

Không, là nhất định phải sống sót…

Học giả trẻ tuổi trầm ngâm nhìn vào trong đại sảnh, lúc này bộ đội vũ trang đã cố gắng thử tiến vào đại sảnh để giải cứu các nghiên cứu viên bị nhốt trong sợi nấm, nhưng họ vừa đến gần những nhân viên bị mắc kẹt, sợi nấm đỏ máu vốn yên tĩnh dịu ngoan lập tức bắt đầu nổi điên, giương nanh múa vuốt tấn công bốn phía một cách bừa bãi, người đàn ông mặc đồ đen ‘chậc’ một tiếng, hô: “Lấy thuốc Chậm Chạp lại đây!”

“Tới đây!”

Người đeo mặt nạ duỗi tay ra, mấy chai thuốc thử màu vàng phía sau bay lên giữa không trung, sau đó nổ tung trên sợi nấm, chất lỏng bên trong tràn ra trên mặt đất, trên sợi nấm, tỏa ra mùi kỳ lạ đối với con người.

“Đây là thành quả phát minh của cậu à? Vẫn là lần đầu tiên tôi được tận mắt nhìn thấy.” Phong Thư Vận bịt mũi, kinh ngạc nhìn tất thảy trước mắt, khi sợi nấm tiếp xúc với chất lỏng hoặc thậm chí là chất khí này, rõ ràng đã trở nên mềm đi, tần suất tấn công cũng giảm dần.

Đây là một loại thuốc thử³ đặc biệt nhằm vào giới nấm, có tác dụng làm chậm, trì trệ hoạt động của giới nấm, đây là thứ đáp ứng tiêu chí dành cho những người khám phá vùng hoang dã, mặc dù không thể loại bỏ bệnh nấm tận gốc nhưng việc đặt bệnh nhân trong môi trường chứa đầy các loại khí này có thể làm chậm tốc độ cảm nhiễm của họ, người phát minh của thành quả này — Tiêu Bách cũng là người được bình chọn làm học giả cấp năm khi còn trẻ nhờ thành quả này.

Sau khi thể khí lan ra trên diện rộng, các sợi nấm về cơ bản bất động, bộ đội vũ trang lập tức lợi dụng lúc này xông vào, chạy vào đại sảnh giải cứu con tin.

Lúc đầu tất cả mọi người đều rất cẩn thận, bước vào đại sảnh đều mặc quần áo bảo hộ vì sợ bị lây nhiễm, người đeo mặt nạ sử dụng ý chí kéo một người ra, cũng chính là người vẫy tay với họ lúc đầu, sau đó hét lên với anh ta từ xa: “Này, anh còn ý thức không? Chứng minh cho chúng tôi xem!”

Người nọ khó khăn gật đầu, sắc mặt nhìn qua như bệnh nặng mới khỏi, mặt không có chút máu, nhưng dấu vết màu xanh lơ trên mặt quả thật đã mờ đi.

“Tôi… còn, có thể, cứu tôi.”

Bước đầu xác nhận đối phương quả thật còn ý thức.

Nhưng người đeo mặt nạ vẫn chưa cứu người ngay, mà dùng ý chí khống chế chuyển máy kiểm tra qua bên cạnh người bệnh.

Có phải thật sự đã khỏi hẳn hay không, thử một lần là biết.

Ánh mắt mọi người ở đây không khỏi tập trung lên máy móc, trong ánh mắt mang theo chờ đợi, mang theo thấp thỏm.

Đèn hoàn toàn kiểm tra sáng lên…

Là màu xanh lá!

Có nghĩa anh ta không bị nhiễm bệnh!

Trong chốc lát, người đàn ông mặc đồ đen hô: “Cứu mọi người ra! Nhớ kĩ, đừng làm tổn thương những sợi nấm này!”

Tất cả mọi người đều biết nó có ý nghĩa gì, vẻ mặt đều đè nén kích động, ngay cả động tác cũng không khỏi thả nhẹ một chút.

Dưới tác dụng của thuốc Chậm Chạp đặc biệt cho giới nấm, những sợi nấm màu máu đó không còn tỏ ra tính hung hãn nữa, từng sợi lười biếng, dễ dàng buông nhóm con tin bị bọc lấy ra, cho đến khi mặt ngoài trông như tất cả nhân loại đã được giải cứu thành công.

“Ui, các anh tới xem, đây này!”

Đột nhiên, có người vẫy tay với bộ đội cứu viện: “Ở đây còn một người, bị bọc chặt lắm!”

Nghe vậy, mọi người tò mò nhìn sang, bộ đội cứu viện tiến tới hỗ trợ, phát hiện thật sự bị bọc rất chặt chẽ, nếu không phải có một góc áo lộ ra ngoài thì gần như không nhìn thấy bên trong có người.

“Giúp tôi kéo với, quấn chặt quá.”

Dùng vũ lực kéo ra quả thực rất khó khăn, bộ đội cứu viện chuyển súng và dao đến, ai ngờ rằng người nọ vừa mới lộ ra một cánh tay, sợi nấm vốn đang yên phận bỗng nhiên bắt đầu nổi điên, bộ đội cứu viện không phản ứng kịp, vũ khí trên tay bị sợi nấm đánh rớt, nghiền nát.

“Không ổn, lại bắt đầu nổi điên rồi!” Người đeo mặt nạ lập tức lên tiếng nhắc nhở, dùng ý chí kéo mấy người không kịp chạy trốn ra.

Một người đàn ông có vết sẹo trên mặt sợ hãi quá mức, chửi bới: “Đệt, mang thuốc Chậm Chạp đến đây!”

Rất nhiều thuốc thử đổ thêm lên thể sợi nấm ở giữa nhất, động tác của 428 trở nên chậm lại thấy rõ, mọi người tranh thủ lúc này vội vàng kéo người bị nhốt ra ngoài, vì quá sốt ruột nên động tác khó tránh khỏi có chút thô bạo, dao nhỏ cắt đứt sợi nấm đồng thời rất nhiều lần vô tình cắt xước da người này, gây ra nhiều vết cắt chảy máu.

“Ôi, ôi các cậu chậm chút, đừng làm cậu ấy bị thương!” Phong Thư Vận vốn chỉ đứng từ xa nhìn, nhưng sau khi người bên trong lộ mặt ra, bà tức thì bước nhanh tới, vội vàng nói sau khi nhìn thấy động tác thô bạo của những người khác, “Cậu ấy là tác giả của bài luận văn đó đấy, các cậu cẩn thận chút!”

Nghe được lời Phong Thư Vận nói, những người khác vô thức thả nhẹ động tác, Tiêu Bách cũng rất có hứng thú mà đi tới.

Chàng trai bị sợi nấm bao bọc còn trẻ tuổi hơn so với trong tưởng tượng, trông chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, gần như vừa mới thoát phạm vi thiếu niên, mí mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt.

Máy kiểm tra biểu hiện cậu cũng an toàn, không bị lây nhiễm.

Nhưng cố tình vào lúc tách chàng trai này ra lại càng thêm khó hơn nhiều so với những người khác.

Những sợi nấm đó bướng bỉnh quấn quanh người cậu, giống như một lớp màng, dính sát vào mọi ngóc ngách, bất kì hành vi nào muốn tách họ ra đều sẽ bị sợi nấm tấn công.

Những người trong bộ đội vũ trang đã đổ mồ hôi đầy đầu, đổ thêm thuốc Chậm Chạp hai ba lần, nhưng vẫn khó có thể giữ chặt được chàng trai, những thứ đó cứ như mọc ở trên người cậu vậy.

Cuối cùng, sợi nấm bị lưỡi dao cắt đứt, cũng đã thấy được hình dáng hơn nửa người chàng trai.

Khi sợi nấm cuối cùng được tróc ra khỏi người Đường Tiếu, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Từ từ.”

Phong Thư Vận nhìn chằm chằm sợi nấm đột nhiên lại bắt đầu ngọ nguậy, hô to: “Cẩn thận!”

Người đeo mặt nạ và người đàn ông mặc đồ đen lập tức lên tinh thần, những người thuộc bộ đội vũ trang bảo vệ người bệnh và hai học giả không có sức chiến đấu ở sau lưng, tất cả mọi người đều nghĩ rằng sợi nấm lại sắp tấn công lần nữa, ai dè sợi nấm trái lại lại rút lui ra sau?

Phong Thư Vận và Tiêu Bách thăm dò quan sát xung quanh dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ của mình, phát hiện những sợi nấm vốn lấp đầy cả căn phòng giờ đang chậm rãi bắt đầu co lại, sợi nấm hơi cọ xát bên chân Đường Tiếu một cách đầy quyến luyến, cuối cùng từ từ tụ lại, trở thành một cái kén khổng lồ.

Sau khi kén hình thành, toàn bộ đại sảnh không còn động tĩnh nữa.

“Kết thúc rồi…?” Có người chần chờ hỏi ra tiếng.

Giờ phút này những người thuộc bộ đội vũ trang ăn ý nhìn sang hai chuyên gia có chỉ số IQ cao nhất trong sảnh, nhưng lại phát hiện vẻ mặt họ cũng khó hiểu y vậy.

Ít nhất, tình huống này chưa bao giờ xuất hiện trong những quan sát trước đây về giới nấm.

Trong tim họ hiện lên một nỗi xao động mơ hồ nào đó, là chờ đợi, là bất an, hay là... hy vọng có thể thay đổi tình thế tuyệt vọng hiện tại?!

– Góc chú thích –

1. Ribosome

Ribosome là nơi tổng hợp protein trong tế bào. Chúng có thể đọc thông tin di truyền có trong trình tự nucleotide của RNA thông tin và chuyển đổi nó thành thông tin trình tự các axit amin trong protein để tổng hợp protein. Ribosome có mặt trong tế bào của sinh vật nhân sơ và sinh vật nhân chuẩn (hai dạng sống chính có cấu trúc tế bào trên Trái đất, trước đây có thể được chia thành vi khuẩn cổ và vi khuẩn eubacteria).

2. Yếu tố kéo dài

Yếu tố kéo dài (Elongation factor) là một chuỗi các protein được sử dụng để tổng hợp protein trong tế bào. Ở ribosome, chúng thúc đẩy sự kéo dài của protein dịch mã từ khi tạo liên kết polypeptide đầu tiên đến liên kết cuối cùng. Kéo dài là bước dịch mã nhanh nhất: ở sinh vật nhân sơ, khoảng 15 đến 20 axit amin mỗi giây (khoảng 60 nucleotide mỗi giây).

3. Thuốc thử

Thuốc thử (reagent), còn được gọi là thuốc thử sinh hóa hoặc thuốc thử. Chúng chủ yếu là các hóa chất tinh khiết được sử dụng để thực hiện các phản ứng hóa học, kiểm tra phân tích, thí nghiệm nghiên cứu, thí nghiệm giảng dạy và công thức hóa học. Nói chung, theo cách sử dụng, chúng được chia thành thuốc thử thông thường, thuốc thử có độ tinh khiết cao, thuốc thử phân tích, thuốc thử phân tích dụng cụ, thuốc thử chẩn đoán lâm sàng, thuốc thử sinh hóa, thuốc thử nhiễm sắc thể ion vô cơ, v.v.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK