Trong phòng họp cấp cao nào đó của Con Mắt Thứ Ba, dưới nỗ lực của Tiêu Bách, Đường Tiếu cũng không đến sở kiểm tra bị thẩm vấn mà làm người báo cáo, kể lại quá trình từ mình rời khỏi tiểu đội đến làm thế nào thu hút dị thú với tất cả các cấp cao của Con Mắt Thứ Ba.
Hiện tại có ba người ngồi ở vị trí tối cao, Lion và hai thành viên khác của Ủy ban Học thuật, ngoài Lion thì hai thành viên này là lý lịch sâu nhất, cũng là người đức cao vọng trọng nhất trong tổ chức.
Ngoài ra còn có cấp cao khác, cùng với Tiêu Bách bọn họ ngồi quan sát ở vị trí bên cạnh.
“Như vậy, nghiên cứu viên Đường, xin hãy trần thuật logic hành động sau khi cậu đi vào khu an toàn, tại sao muốn tách khỏi tiểu đội hành động đơn độc?” Ông lão ngồi ở bên phải nhất mở miệng.
“Vâng.” Đường Tiếu đổi về trang phục áo blouse trắng kia, đeo mắt kính lên, bắt đầu sắm vai thiết lập ‘thiên tài nghiên cứu khoa học’ của mình một cách lạnh lùng và nghiêm túc.
Mọi người đều biết, đặc điểm nổi bật nhất của kiểu thiên tài này chính là ‘thành thật’.
Cho nên cậu thành thật thẳng thừng đâm thủng giấy cửa sổ, “Tôi rời khỏi tiểu đội chủ yếu vì mâu thuẫn phát sinh trước đó ở căn cứ với ngài Lion.”
Người ở đây không khỏi nhìn sang Lion, hai ông lão khác cũng kinh ngạc: “Ồ?”
“Ngài Lion muốn mượn sức tôi ủng hộ một số hành động của mình, nhưng tôi không hứng thú với những việc này nên từ chối,” Đường Tiếu khẽ cau mày, một vẻ không hứng thú với việc gì khác ngoài nghiên cứu, ‘thành thật’ nói, “Ai mà ngờ được lúc sau sẽ có nhiệm vụ liên quan đến những người dưới cấp học giả cần phải ra ngoài thực hiện, tôi nghi có bẫy nên rời đi giữa chừng.”
Tiếng nói vừa dứt, hiện trường im phăng phắc, Lion ngồi ở bên trên sắc mặt xấu xí cực kì, mà những người khác thì sắc mặt đặc sắc, phỏng chừng không ngờ được Đường Tiếu thẳng thắn như vậy, thẳng thừng phơi việc này ra.
Điều này không phù hợp trình tự đấu tranh chính trị thông thường, chẳng phải mọi người đều là lá mặt lá trái dưới tiền đề biết đây là chuyện phiền lòng à, nào có trực tiếp phơi bày như vậy!
Ồ không đúng, Đường Tiếu quả thật không phải chính trị gia, cậu chỉ là một nghiên cứu viên.
Các cấp cao ngồi xem bên cạnh bỗng tỉnh táo, suýt nữa đã quên những nhân viên nghiên cứu này đều là kiểu sinh vật gì, không hề có hứng thú với chuyện bên ngoài trừ nghiên cứu khoa học, quá đắm mình trong lĩnh vực nghiên cứu của mình, thế cho nên quá mức ‘ngu ngốc’ trên chuyện khác. Kiểu ngu ngốc này thể hiện ở việc có số người không biết chăm lo sinh hoạt của mình, cũng thể hiện ở một số người dốt đặc cán mai đối với chính trị, cũng có thể nói là khinh thường hiểu.
Mà mọi người đều biết, loại thiên tài nghiên cứu khoa học này thường khinh thường nói dối hoặc là che giấu, bọn họ thật sự dám có chuyện dám nói.
Tức thì, biểu cảm mọi người nhìn Lion liền có chút không đúng.
Ông lão quay đầu đi nhìn sang Lion: “Cậu có đi tìm cậu ấy không?”
Lion khụ một tiếng: “Không, tôi…”
“Đúng rồi, nhà hàng có theo dõi vào lúc đó.” Đường Tiếu thuận miệng nói.
Lion cắn răng: “Tôi quả thật cùng ăn bữa cơm với cậu ta, nhưng nghiên cứu viên Đường có lẽ hiểu sai ý của tôi, hơn nữa nhiệm vụ nghĩa vụ khởi động lại gần đây chỉ là suy xét đến tư liệu giới nấm và thực vật trong tổ chức cần đổi mới mới được thông qua, nói gì mà tôi là vì nhằm vào cậu ta cũng buồn cười quá.”
“Hơn nữa, điểm hỏi thăm chủ yếu hiện tại không nên là việc này chứ,” Lion gõ gõ mặt bàn, ý đồ kéo quá trình dò hỏi trở về, “Câu hỏi hiện tại là, cậu làm thế nào biết nhóm dị thú đang tìm thứ gì, lại làm thế nào thu hút chúng nó đến khu vực riêng.”
Không sai, đây mới là trọng điểm cuộc hỏi thăm lần này.
Mọi người miễn cưỡng kéo ánh mắt hóng hớt trở về, chỉ xem Đường Tiếu định nói như thế nào.
Bất cứ điều gì liên quan đến thú triều và Vua Nấm đều là những thông tin quan trọng liên quan đến tồn vong của nhân loại, dù Đường Tiếu là ai cũng cần phải trả lời đúng sự thật, chỉ có điểm này là trên dưới Con Mắt Thứ Ba chung nhận thức duy nhất.
Dưới ánh mắt của mọi người, Đường Tiếu bình tĩnh nói: “Tôi đang định bắt đầu nói, sau khi tách khỏi thành viên tiểu đội, tôi vốn định tùy tiện thu thập một số mẫu thực vật, nhưng lại phát hiện một sinh vật kì lạ trong rừng.”
“Sinh vật kì lạ?”
“Hơi giống với phân ngành Sâu Trilobitomorpha thuộc ngành động vật chân đốt, sâu Trilobita, dài từ 8 ~ 10 centimet, ngang khoảng 2 ~ 3 centimet, có nhiều chi tiết giống như xương sườn ở hai bên cơ thể, toàn thân có màu trắng, gần như hòa làm một với nền tuyết, nếu không phải thị lực tôi tốt, suýt nữa cũng không nhìn thấy nó,” Đường Tiếu đẩy mắt kính lên, vừa nhớ lại vừa nói: “Nhưng sau đó sinh vật kỳ lạ này lại thể hiện năng lực hoàn toàn khác với trong ghi chép, nó biết bay, sau khi nhận thấy sự hiện diện của tôi, đôi cánh tương tự như cánh chuồn chuồn vươn ra từ phần thứ hai của mai lưng, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.”
Nghe xong lời kể của cậu, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Chờ chút nghiên cứu viên Đường, cậu nói cậu gặp được một sinh vật nghi ngờ đã tuyệt chủng, nhưng nó lại có quan hệ gì với dị thú?” Có người nhịn không được hỏi.
“Đúng vậy, chẳng lẽ ông không thấy thú vị sao, sâu Trilobita đã tuyệt chủng từ lâu ở niên đại hiện tại, nhưng lại xuất hiện sinh vật vô cùng giống chúng nó, chúng nó sống sót như thế nào, cho đến nay đều sinh sống ở đâu, còn có nguồn thức ăn của chúng nó là gì...” Đường Tiếu nói mãi không ngừng kể ra suy đoán của mình, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên hưng phấn, mà hai thành viên ủy ban học thuật bên cạnh Lion đã không khỏi bắt đầu theo dòng suy nghĩ của cậu.
“Nó quả thật nghe rất thú vị.”
Đường Tiếu: “Đúng không, nếu ông ở đó, ông sẽ nhịn lại không đi điều tra sao?”
“Các vị, hai vị tiến sĩ!” Lion không thể không cưỡng ép lôi đề tài trở về, nhấn mạnh, “Đề tài hiện tại là vì sao dị thú sẽ cảm thấy hứng thú với loại sinh vật này… không đúng, làm sao cậu lại biết mục tiêu của dị thú là loại sinh vật này?”
Đường Tiếu: “Tôi đang muốn nói tiếp, bởi vì lòng hiếu kỳ cá nhân, tôi lập tức bắt đầu tìm kiếm trong rừng sau khi xác nhận sự tồn tại của sinh vật đó, hơn nữa trên đường đi phát hiện lượng lớn dấu vết tụ tập của dị thú, lúc sau nhanh chóng thông báo cho người đeo mặt nạ qua bộ đàm, mà lúc này tôi còn chưa phát hiện liên hệ giữa hai bên. Nhưng rất nhanh, tôi phát hiện chỗ không đúng, dị thú đang truy vết thứ gì đó.”
“Lúc sau, tôi quyết định lặng lẽ tiến hành lần theo dọc theo dấu vết di chuyển của thị thú… hơn nữa thông qua một ít chứng cứ xác định, dị thú là đang đuổi bắt loại sinh vật này.”
Đương nhiên, quá trình trở lên đều vô nghĩa.
Lúc này Lion rốt cuộc không nhịn được: “Cậu xác định không hề đang bịa chuyện?”
Đường Tiếu: “Vậy không bằng ngài Lion cho tôi một giải thích giàu tính thuyết phục đi, nếu anh không cho được, không bằng cứ nghe giải thích của tôi một chút.”
“Mọi người, còn nhớ rõ thành quả nghiên cứu trước đó của tôi không, mạng cây và bào tử Vua Nấm đối với thu thập và vận chuyển DNA thông tin sinh vật, điểm cuối cùng không có gì ngạc nhiên chính là Vua Nấm, thông qua bài luận văn này chúng ta đã chứng minh được ‘luận cướp lấy gen’ rất có thể chính là nguyên nhân giới nấm xâm lấn các chủng tộc, như vậy sự kiện lần này, lượng lớn dị thú tụ tập, sau lưng rõ ràng có bút tích của Vua Nấm, như vậy, nó phải chăng đang truy tìm loại sinh vật kì lạ này, nó phải chăng... đang khát vọng đạt được gen của loại sinh vật này?”
Đường Tiếu nói ra một chứng cứ rất thú vị, thông qua tri thức sinh vật học tự bản thân tích lũy, tất cả thành quả làm ra, dùng từ nghiêm cẩn cùng với suy đoán lớn mật, vào khoảnh khắc này, phần lớn nhà nghiên cứu khoa học bên cạnh, hoặc là cấp cao, thật ra đã tán thành giải thích của cậu ở trong lòng.
Dòng chảy trong địa điểm đã thay đổi, từ cuộc hỏi thăm nghiêm túc trước đó đang dần chuyển thành một cuộc họp thảo luận học thuật, hầu hết những người ở đây đều xuất thân từ nghiên cứu khoa học, thậm chí rất nhiều người vẫn đang làm công việc nghiên cứu khoa học ở tuyến đầu, họ đương nhiên sẽ càng tán thành Đường Tiếu xuất thân nghiên cứu khoa học, thậm chí đã không khỏi đi theo dòng suy nghĩ của cậu.
Đây lại là hướng tình thế mà Lion không muốn nhìn thấy nhất.
Lại tới nữa, cái thế giới xây lên bằng học thuật chán ghét quen thuộc này, dường như muốn ngăn cách gã bên ngoài.
Nhưng đối với Đường Tiếu mà nói, lại là lĩnh vực cậu quen thuộc nhất, làm nghiên cứu khoa học, sao có thể sẽ không vẽ bánh để kéo tài chính chứ?!
Đương nhiên vẽ bánh chỉ là một mặt, muốn rèn sắt thì cần bản thân phải cứng.
Mà muốn Đường Tiếu tới nói, cậu có thể tự tin vượt qua hỏi thăm lần này, chỉ là bởi vì… cậu quả thật là chuyên gia phương diện này.
Một bài luận văn trước của cậu đã kết luận chắc như đinh đóng một trong ba nghi vấn lớn của giới giới nấm, cho nên cậu có quyền uy ở phương diện này.
Mà mọi người luôn sẽ tin tưởng sức mạnh của quyền hành.
Mắt thấy một số người ở đây đã bắt đầu nhịn không được thảo luận khả năng này, Lion lớn tiếng nói: “Vậy cậu làm thế nào dẫn dị thú tới khu vực kia, lại làm thế nào sống sót từ trong vụ nổ lớn, đây mới là trọng điểm!”
“Rất đơn giản,” Đường Tiếu nhẹ nhàng bâng quơ, “Tôi căn bản không có đến địa điểm vụ nổ, tôi sở dĩ xác định muốn kíp nổ ở nơi đó, là bởi vì sinh vật kì lạ đó sẽ đi nơi đó, bởi vì ngọn núi kia có đồ ăn của nó, một loại trái cây Kadila đặc biệt.”
“Kadila? Tên quen tai quá.” Người ngồi ở vị trí bên cạnh lẩm bẩm.
“Là tên của thực vật mới ngoài khu an toàn mới cập nhật, hẳn là hạt giống mà chim di trú mang đến, một loại trái cây không độc đột nhiên tăng nhiều trong mấy năm nay,” Đường Tiếu tự nhiên là đến có chuẩn bị, vì cuộc hỏi thăm hôm nay, cậu đã tra xong tư liệu từ trước, mới chuẩn bị bộ lý do thoái thác này.
“Chặng đường tôi theo dõi tung tích nhóm dị thú, phát hiện tất cả trái cây Kadila trên con đường này đều biến mất, việc này đã rất kỳ lạ, bởi vì trừ số ít dị thú ăn cỏ, phần lớn dị thú đều không có hứng thú với loại trái cây này, hơn nữa ngay từ địa điểm đầu tiên tôi nhìn thấy loại sinh vật này, cũng thiếu mất loại trái cây này, lúc này mới xác định loại trái cây này chính là đồ ăn của nó.”
“Mà trên đường nó đi tới, chỉ có khu vực triền núi đó là nhiều cây Kadila nhất, căn cứ tốc độ của dị thú dọc theo đường đi cùng với… tính toán, cũng không khó tính ra điểm thời gian vụ nổ.”
“Tuy rằng không biết một số người suy đoán như thế nào, nhưng tôi chỉ làm ra một suy luận, giải toán đơn giản, cho ra kết quả.”
Lúc này, ông lão ngồi đối diện chợt cười một tiếng: “Cho nên, chỉ bằng suy đoán của cậu, làm chúng ta cùng đánh cược to theo cậu sao?”
Đường Tiếu vẻ mặt bình tĩnh: “Tại sao lại không chứ?”
“Ha ha ha ha ha ha, thật lớn mật, cậu là một thiên tài ngạo mạn!” Ông lão không khỏi cười, “Bộ cậu không nghĩ tới hậu quả của lỡ đánh cược thua sao?”
“Không nghĩ tới, tôi không cảm thấy tôi sẽ sai.”
Người ở đây đều không nhịn được cười, có số là tức cười vì thái độ bình thản của Đường Tiếu, cũng có rất nhiều cười đầy đồng cảm, bởi vì bọn họ thấy nhiều thiên tài, thậm chí chính họ cũng là nhóm người này, quả thật, nhóm người này là ngạo mạn như thế.
Ngay từ đầu nhìn thái độ Đường Tiếu còn tính lễ phép, thậm chí không có bất mãn vì thương tích vừa ổn đã bị kéo đến hỏi chuyện, bọn họ còn tưởng rằng là gặp được loại biến dị, được rồi, kết quả vừa hỏi là có thể nhìn ra, cậu quả thật là loại thiên tài rất bình thường này, chỉ muốn người toàn bộ căn cứ cùng đánh cược to với cậu thôi.
“Sau đó, tôi đã đi tìm hang núi vượt qua thời tiết giá lạnh, may mắn lại bất hạnh, trong hang ngọn núi kia có gấu, nhưng cũng may tôi mang theo vũ khí, chỉ trả giá một ít nho nhỏ, đạt được thi thể gấu có thể vượt qua thời tiết bão tuyết…”
Lý do thoái thác của Đường Tiếu rõ ràng và chặt chẽ, lúc sau hai ông lão và Lion lại dò hỏi một ít chi tiết trong đó, Đường Tiếu đều có thể trả lời từng câu một.
“Nếu các vị không tin, có thể đi tìm xem điểm này và điểm này trên bản đồ khu an toàn, nhìn xem tình huống của trái cây Kadila nơi đó cùng với dấu vết dị thú đi qua gần đó, hẳn là có thể chứng minh lời nói của tôi.”
Vấn đề không lớn, Juntes đã sớm ra ngoài phối hợp chế tạo chứng cứ lúc cậu sắp xếp bộ lý do thoái thác này rồi. Về phần sinh vật kia? Nó không phải đến bụi cũng không còn dưới vụ nổ rồi sao.
Thái độ đương sự thong dong bình tĩnh, chi tiết đều có, nhân chứng đều ở đây, chỉ thiếu vật chứng, nhưng loại đồ vật này cũng không thể làm giả.
Ngoại trừ Lion, những người khác đã phần nào có ước lượng trong lòng, quá trình không có vấn đề, như vậy vinh dự này chính là hàng thật giá thật, dù nói như thế nào, nhờ một loạt hành động can đảm cẩn trọng của Đường Tiếu, mới làm một đợt tai kiếp có thể phá hủy toàn bộ căn cứ bị loại bỏ, bọn họ không thể bạc đãi công thần.
Chỉ có Lion không cam lòng, gã nhìn chằm chằm tư thái thong dong của Đường Tiếu, trong nỗi không cam lòng này, rồi lại lẫn vào ghen ghét.
Gã ghét nhất chính là thiên tài nghiên cứu khoa học kiểu như Tiêu Bách, mà hiện tại loại thiên tài này lại nhiều thêm một người.
Hai tiếng sau, nhân viên đi xác nhận vật chứng cũng gửi thông tin đến, chứng minh trái cây Kadila cũng quả thực như lời Đường Tiếu nói, hai chọi một, lý do thoái thác của Đường Tiếu thông qua, biểu cảm của người ở đây cũng thoải mái hơn.
Lúc này, Tiêu Bách lại đột nhiên đứng dậy từ trên chỗ ngồi, lướt qua lan can bảo vệ đi về phía Đường Tiếu: “Nếu chuyện bên này đã kết thúc, vậy nhân lúc mọi người đều ở đây tiến hành mục tiếp theo được không?”
“Mục tiếp theo gì?”
“Còn chưa kết thúc sao?” Người bàng quan đã nhận ra sự tình biến hóa, người vốn đã muốn rời đi một lần nữa trở lại chỗ ngồi.
“Hai vị trưởng lão ủy ban học thuật, ở đây tôi muốn trình bày một chứng cứ mới với mọi người, có quan hệ với hành vi hối lộ của thủ lĩnh lâm thời cùng một số cấp cao.” Tiêu Bách nói rồi lấy ra một máy tính bảng.
Hai vị trưởng lão sửng sốt, quay đầu nhìn Lion, người sau sắc mặt cực kì khó coi: “Tiêu Bách, cậu thế này là có ý gì? Đây là hội nghị cử hành nhằm vào hành vi khả nghi của Đường Tiếu trong sự kiện lần này.”
Tiêu Bách chỉ dùng một câu đã quẳng nghi ngờ của gã về: “Anh chột dạ cái gì?”
Máy tính bảng đã bắt đầu phát, bên trong toàn bộ đều là một ít ảnh chụp, là ảnh chụp lén Lion ngầm tiếp xúc một số cấp cao.
“Manson, Dean, Althorpe, bọn họ đều đột nhiên thay đổi lý do thoái thác trước đó, vẫn luôn bắt đầu tán thành khởi động lại trình tự nhiệm vụ nghĩa vụ của nghiên cứu viên sau khi tiếp xúc với anh, tôi rất tò mò nguyên nhân thái độ bọn họ đột nhiên phát sinh thay đổi, xin hỏi tiến sĩ Lion… à, xin lỗi, ngài Lion, anh có thể giải thích một chút với chúng tôi không, vì sao vừa lúc là sau khi các anh ngầm gặp mặt, bọn họ đột nhiên thay đổi ý kiến?”
“Anh sẽ không nói là, mình chỉ dùng ngôn ngữ thuyết phục bọn họ đó chứ?” Tiêu Bách châm chọc, “Cho dù là những con mọt sách chúng tôi cũng không tin chính trị gia sẽ dễ dàng thay đổi ý kiến như vậy.”
Lion cười khẩy:
“Tôi có học vị tiến sĩ, cậu có thể gọi tôi là tiến sĩ Lion, về phần lời nói của tôi, xin hỏi tiến sĩ Tiêu biết ai nghi ngờ ai đưa bằng chứng không, chỉ một bộ ảnh chụp đã muốn chứng minh tôi hối lộ bọn họ, vậy cũng xin hãy lấy chứng cứ tương ứng ra.”
“Ồ? Nói như vậy chỉ đơn thuần mời khách ăn cơm?” Tiêu Bách cười khẩy.
Lion nhìn chằm chằm y bằng ánh mắt âm hiểm, không trả lời, gã không xác định trên tay Tiêu Bách nắm giữ bao nhiêu chứng cứ, lỡ đâu lúc này trả lời, lúc sau lại bị vả mặt, uy tín cá nhân của gã sẽ sụt giảm mạnh.
Nhưng chỉ im lặng cũng không được, tiếng xì xầm nói nhỏ của người xung quanh làm Lion thiếu chút nữa không giữ được biểu cảm, dưới ánh mắt của Tiêu Bách, gã thậm chí có một cảm giác khuất nhục đang bị trêu đùa.
Ngay lúc hai người đang giằng co, đột nhiên có người vọt vào phòng họp.
“Tiến, tiến sĩ Dalton ông ấy, ông ấy đã tỉnh rồi.” Trợ lý khó khăn nói.
Hội nghị bị cắt ngang giữa chừng, bởi vì Dalton muốn gặp Tiêu Bách và Đường Tiếu, Lion yên lặng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó đáy lòng lại xuất hiện một chút bất an.
Nhưng thật ra Đường Tiếu và Tiêu Bách không nghĩ nhiều như vậy, đi xuống bệnh viện trung ương được canh phòng nghiêm nhất, cũng thần bí nhất của Con Mắt Thứ Ba dưới dẫn dắt của trợ lý.
Dalton trông già hơn rất nhiều so với lần Đường Tiếu nhìn thấy qua video trước đó.
Không phải kiểu già ở bề ngoài, mà là từ ánh mắt, lần trước lúc Đường Tiếu nhìn thấy ông, tuy rằng cũng là dáng vẻ nằm trên giường, hành động không tiện, nhưng ánh mắt ông còn tính minh mẫn, còn có tâm tư nói giỡn với tiến sĩ Phong, nhưng lần này gặp, ánh mắt lại trở nên vẩn đục, thoạt trông không có gì khác với một ông lão sắp chết.
Nhìn thấy Đường Tiếu cùng Tiêu Bách đi vào, Dalton nghiêng mặt có phần kì lạ, thong thả nặn ra vẻ tươi cười: “Chào cậu, Đường Tiếu, không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy.”
“Đầu tiên… tôi phải cảm ơn cậu lần nữa làm ra cống hiến vì Con Mắt Thứ Ba, nếu không nhờ cậu, không biết hôm nay sẽ tạo thành bao nhiêu thương vong.”
Đường Tiếu: “Đây là tôi nên làm, nếu không có nơi này, tôi cũng không có cách nào làm nghiên cứu tôi muốn làm.”
Dalton nghe vậy cười ha ha, có thể là cười quá mãnh liệt, nhất thời thở không nổi, y tá bên cạnh nhanh chóng cho ông thở oxy.
“Ôi, điều này làm tôi vui vẻ hơn bất cứ lời ca ngợi gì, xin lỗi, cảm xúc tôi không nên kích động như thế,” Dalton mỉm cười nói, “Dù sao ước nguyện ban đầu tôi sáng lập nơi này, chính là vì việc này, lần nữa cảm ơn cậu, cậu bảo vệ chốn dung thân của rất nhiều nghiên cứu viên, còn có vô số hạt giống thành quả.”
“Tôi nghe nói cậu hiện tại còn chưa phải học giả? Tôi muốn…”
Trợ lý bên cạnh bất đắc dĩ ho khan nhắc nhở: “Thủ lĩnh Dalton, Đường Tiếu thăng chức đã phá kỷ lục rồi, hơn nữa phần lớn nghiên cứu viên càng tán thành thành quả hơn, trước mắt cậu ấy cũng đang lãnh đạo một đề tài.”
Lời ngầm, cho dù ngài muốn thăng chức cho người ta cũng phải để bản thân Đường Tiếu làm ra chút gì đó, mới có một cớ tốt.
“Ồ cũng đúng, nhưng tôi nghĩ ngày này sẽ không lâu lắm, không phải sao,” Dalton nhưng thật ra tin tưởng mười phần đối với Đường Tiếu, nhếch môi, “Nghi thức thăng chức học giả tôi đều sẽ tham dự một số năm đầu, hy vọng đến lúc đó cũng là tôi tặng cho cậu, nhưng hiện tại, tôi muốn đóng góp một phần thưởng đặc biệt, hẳn là sẽ không có ai dị nghị.”
Dứt lời, trợ lý bên cạnh bưng lên một huân chương đặc thù bằng khay lót vải đỏ, đưa cho Đường Tiếu.
Đường Tiếu cúi đầu nhìn, thấy trên huân chương này đúng là logo Con Mắt Thứ Ba, chung quanh được khảm bằng viền vàng.
“Lần nữa cảm ơn cống hiến của ngài đối với Con Mắt Thứ Ba, cũng cảm ơn trí tuệ, dũng khí và sự quyết đoán của ngài, người có được phần thưởng cống hiến đặc biệt có thể mở khóa tất cả quyền hạn của cửa hàng, cùng với thẻ giảm giá 20%, miễn phí mãi mãi phúc lợi y tế,” trợ lý giới thiệu một cách trang nghiêm, “Chỉ có ba người đã từng đạt được loại vinh quang này kể từ khi toàn bộ Con Mắt Thứ Ba thành lập.”
Đường Tiếu nhận lấy: “Cảm ơn, phúc lợi y tế rất quan trọng với tôi.”
Trợ lý: “?”
Trọng điểm không nên là lâu như vậy tới nay chỉ có ba người đạt được loại vinh quang này hả, hơn nữa cớ sao chữa bệnh miễn phí lại còn quan trọng nhất giữa nhiều quyền hạn thế chứ.
Đường Tiếu như nhìn thấu thắc mắc của trợ lý, tri kỷ giải đáp: “Có thể do khá xui xẻo, tôi thường xuyên vào phòng y tế, đã sắp kết nghĩa với bác sĩ luôn rồi.”
Trợ lý: “…”
Dalton ở trên giường bệnh cười haha, ông biết ngay, kiểu người giống Đường Tiếu này căn bản sẽ không cảm nhận được có chung vinh dự gì đó, tựa như trước đây ông cũng thích lấy giấy khen dỗ trẻ con chơi.
“À đúng rồi, nghe nói cậu còn chưa có thầy hướng dẫn?” Dalton đột nhiên nhớ tới việc gì, trêu chọc cố ý liếc nhìn Tiêu Bách, “Vậy thật đáng tiếc, tôi cảm thấy xưng hô ‘tiến sĩ Đường’ này càng thích hợp với cậu.”
Đường Tiếu không hiểu lắm ý nghĩa Dalton đưa ra chuyện này, chần chờ nói: “Ồ, tôi cũng cảm thấy tôi rất thích hợp.”
“Ha ha, đáng tiếc tôi đã thành như vậy, nếu không khẳng định sẽ cướp cậu làm học trò.” Dalton cười nói, “Được rồi, đứa trẻ ngoan, để tôi và tiến sĩ Tiêu nói chút đề tài riêng, được không?”
Đường Tiếu gật đầu, đi ra ngoài dưới dẫn dắt của trợ lý.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tiêu Bách và Dalton nằm trên giường bệnh, Tiêu Bách ngồi ở mép giường, trong lúc nhất thời bầu không khí trong phòng bệnh chìm vào yên lặng.
Nói chuyện với Tiêu Bách, Dalton liền không có tùy ý như với Đường Tiếu, chỉ thở dài: “Hắn thật sự không thích hợp sao?”
Tiêu Bách không nói chuyện, Dalton thật ra cũng không cần y trả lời, tự mình lẩm bẩm: “Vậy như vậy đi, tôi sẽ loại bỏ chức vị lâm thời của Lion.”
Tiêu Bách gật đầu.
“À đúng rồi, cậu thật sự không tính nhận học trò sao,” Dalton trêu chọc y, “Tôi là lần đầu tiên thấy cậu ra mặt vì ai, à, vẫn nên nói quả nhiên cướp vẫn thơm hơn? Vậy tôi cũng có thể tranh cướp với cậu?”
Khóe mắt Tiêu Bách run rẩy, lười phản ứng ông lão nghịch ngợm này, xoay người đi mất.
Dalton cười nhìn bóng lưng y, vẫn là lần đầu tiên thấy Tiêu Bách không từ chối thẳng, thú vị.
Y rốt cuộc cũng định bước ra khỏi khúc mắc kia rồi sao.
Nhưng cười cười, sắc mặt Dalton chợt thay đổi, rốt cuộc không nhịn được cơn ngứa trong cổ họng, đột nhiên bắt đầu ho khan, ho ra bọt máu.
“Thủ lĩnh!” Y tá bên cạnh sợ tới mức biến sắc, vội vàng gọi bác sĩ tới cho ông.
Dưới sự trợ giúp của bác sĩ, Dalton cố gắng hít sâu, mới miễn cưỡng ngừng lại được, chỉ là sắc mặt càng khó nhìn.
“Tiến sĩ Dalton… xin ngài hãy bảo trọng thân thể thật tốt.” Bác sĩ không nhịn được nói, “Mọi người đều đang đợi ngài bình phục.”
“Thôi, thân thể của tôi tự mình còn không biết sao,” Dalton thở dài, “Chỉ là… quả thật còn chưa yên lòng.”
Lion không được, người thừa kế ông bồi dưỡng trước đó lại chết non, sau khi ông chết, Con Mắt Thứ Ba có thể giao cho ai đây?
Từng cái lại từng cái tên xuất hiện ở trong đầu ông, cuối cùng còn lại là bóng dáng Tiêu Bách.
Trước đó ông chưa từng cân nhắc Tiêu Bách, là bởi vì ông có thể mơ hồ cảm nhận được, đối phương đã đóng kín nội tâm từ sau khi bà Tiêu chết, còn đang tiếp tục làm nghiên cứu khoa học chỉ vì hứng thú, nhưng không còn ý thức trách nhiệm nhiều nữa, cố ý vô tình ngăn cách tiếp xúc với những người khác, chỉ có tiến sĩ Phong và Dawson lúc trước dẫn dắt y là còn chút lui tới.
Người như vậy không thể làm thủ lĩnh.
Nhưng hiện tại y nguyện ý ra mặt vì Đường Tiếu, phải chăng có nghĩa Tiêu Bách đã xảy ra thay đổi rồi?