Mục lục
Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn tính làm gì?

Hành động đột ngột của Juntes làm trong lòng Đường Tiếu rất bất an, cậu lại thấp giọng gọi vài tiếng Juntes, nhưng rốt cuộc không thấy 428 xuất hiện.

Lúc này cửa phòng bệnh lần nữa mở ra từ bên ngoài, Đường Tiếu nhìn thấy là Tiêu Bách.

“Vừa rồi ở bên ngoài hình như nghe thấy cậu đang nói chuyện?” Tiêu Bách đi vào phát hiện trong phòng bệnh chỉ có một mình Đường Tiếu, lấy làm lạ hỏi.

Đường Tiếu bình tĩnh gõ gõ vòng tay: “Ngón tay tôi có hơi tê, đang phát giọng nói.”

Tiêu Bách vì thế liền chấp nhận giải thích này, ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh của Đường Tiếu, biểu cảm có hơi bất đắc dĩ: “Tôi nghe bác sĩ Hứa ở ngoài nói cậu thường xuyên vào phòng y tế, hỏi cậu muốn trừ tà hay không.”

“… Cảm ơn ý tốt của anh ấy, tôi là một người không có tín ngưỡng.”

“Tôi cũng đoán vậy.” Tiêu Bách nói, “Chuyện buổi báo cáo cậu không cần lo lắng, đã giải quyết rồi, hiện tại quan trọng nhất là an toàn của cậu.”

Đường Tiếu gật đầu, chợt nhớ tới điều gì: “Rocky bọn họ thế nào? Bọn họ cũng là một thành viên tổ đề tài, tôi lo lắng sẽ có người xuống tay với họ.”

“Yên tâm, tổ chức đã sớm suy xét tới rồi, hiện tại họ đều ở nơi an toàn.”

Nghe vậy Đường Tiếu nhẹ nhàng thở ra.

“Đúng rồi,” Tiêu Bách nhớ tới việc gì, “Trước đó quên hỏi cậu, trước kia cậu đi học ở Liên Minh à? Người tới lần này nói không chừng sẽ có người cậu quen, trao đổi giữa hai bên cũng không thường xuyên, chờ nay mai mùa xuân thú triều tập hợp, sẽ ngăn cách một đoạn thời gian rất dài, nếu cậu có quen ai ở bên kia, nếu muốn tiện thể mang theo gì phải nói nhanh lên.”

“… Vâng,” Đường Tiếu vội vàng nói sang chuyện khác, chính cậu cũng đang không biết bối cảnh mình ở đâu, trong trò chơi cũng không viết rõ.

“Đúng rồi tiến sĩ, tôi nghe nói lần này hung thủ bị bắt được?”

“Ừm,” Tiêu Bách nhíu mày, “Kết quả thẩm vấn nói là người chống lại kỹ thuật chỉnh sửa gen, nhưng tôi luôn cảm thấy không chỉ đơn giản như vậy.”

“… Là giáo phái Trở Về làm sao?”

Tiêu Bách đang cầm lấy một quả táo trên tủ đầu giường Đường Tiếu, nghe vậy ngước mắt nhìn cậu: “Còn chưa xác định, nhưng rất giống tác phong của bọn họ, trước đó Con Mắt Thứ Ba kiểm tra qua một lần, nhưng buổi báo cáo lần này là dành cho Liên Minh, khả năng người cũng là tới từ Liên Minh.”

“Khó lòng phòng bị ghê.” Đường Tiếu khẽ thở dài.

Tiêu Bách gọt táo thành mấy miếng bằng dao nhỏ, đặt trên khay đưa cho Đường Tiếu: “Quả thật khó lòng phòng bị, bọn họ giống như lũ gián phiền phức, lúc phát hiện một con thì mặt đất đã có khắp nơi.”

“Nói thật, cho dù Con Mắt Thứ Ba kiểm tra một vòng, cũng không thể bảo đảm trong tổ chức đã không có nanh vuốt của giáo phái Trở Về, nói không chừng bọn họ chỉ chôn giấu sâu hơn, chờ ở thời điểm quan trọng hơn trở ra quấy rối.” Tiêu Bách nhìn sắc môi tái nhợt của Đường Tiếu, bổ sung, “Hoặc là ám sát.”

“Lúc tôi ở Liên Minh từng trải qua thủ đoạn của bọn họ rất nhiều lần, nói thật, không quá dễ chịu.”

Đường Tiếu nhận lấy khay, nhìn thịt quả táo trắng tinh đang dần ố vàng sau khi tiếp xúc với oxy, cười khổ: “Ngài là vì nguyên nhân này mới vào Con Mắt Thứ Ba?”

“Một phần đi, nhưng không ngờ ngay cả Con Mắt Thứ Ba cũng xuất hiện dấu vết của đám người điên này,” Tiêu Bách đạm nhiên nói, “Cũng có thể là dê đầu đàn đã từng nghiêm khắc quản lý tổ chức đã già rồi, người già rồi thì sẽ mềm lòng, một khi mềm lòng là sẽ gây ra rung chuyển.”

Đường Tiếu cúi đầu ăn táo, không trả lời.

“Cho nên, kế tiếp cậu tính chuyển sang đề tài nào?”

Đường Tiếu sửng sốt một chút, ngẩng đầu: “Đề tài này còn chưa kết thúc.”

“Không, đã kết thúc rồi.” Tiêu Bách nói, “Các cậu thành công phát hiện kỹ thuật mới này, đến đây đã được rồi, trừ khi cậu định tiếp tục làm ứng dụng các bệnh liên quan, nhưng cá nhân tôi cho rằng loại nghiên cứu này tuy rằng có thể thu hoạch ích lợi nhất định, nhưng tiếp tục làm thì hiệu quả và lợi ích không lớn, hơn nữa cậu còn có thể sẽ bị theo dõi.”

Nói một cách đơn giản, mất nhiều hơn được.

Nhưng mà Đường Tiếu lắc đầu: “Kế tiếp tôi sẽ làm nghiên cứu nhằm vào bệnh gan di truyền, chờ làm xong cái này lại suy nghĩ chuyện đề tài mới.”

Tiêu Bách nghe vậy biểu cảm khựng lại, giương mắt nhìn Đường Tiếu.

Đường Tiếu ăn táo, giọng điệu như đang thảo luận trưa mai ăn gì, thấy Tiêu Bách không nói, còn quăng tới một ánh mắt khó hiểu.

Hơn nửa ngày, Tiêu Bách mới tìm được giọng nói của mình: “… Cậu không cần phải, hơn nữa đã chậm rồi.”

“Phải không, tôi không cho rằng như vậy,” Đường Tiếu bình tĩnh nói, “Chẳng lẽ người mắc bệnh này hiện tại đã biến mất ư, tương lai cũng đã biến mất sao, nếu không có, vậy nghiên cứu này chính là có ý nghĩa.”

Huống chi, bà Tiêu ở hiện thực còn chưa mất đâu.

Tiêu Bách nói: “Loại bệnh này không phải thường thấy như vậy, không thu hút được đầu tư, cậu không cần phải làm như vậy, huống hồ lùi một vạn bước, dự án của chúng ta phỏng chừng cũng sẽ không chi ngân sách cho đề tài này, bởi vì chúng ta là nghiên cứu liên quan đến 428, mà không phải trị liệu một bệnh cụ thể.”

Cho dù Tiêu Bách muốn thiên vị ai, phương diện kinh phí chi ngân sách này rất minh bạch, đề tài quá mức thái quá rất khó được xét duyệt.

Đường Tiếu: “Không sao, tôi có phòng thí nghiệm độc lập, tôi có thể làm bằng kinh phí của mình.”

“… Đáng giá sao…” Cuối cùng, Tiêu Bách không nhịn được nhẹ giọng hỏi.

Vì sao phải chấp nhất với bệnh này như thế?

Tiêu Bách khuyên bảo cậu chuyển phương hướng, là thiệt tình thực lòng, có lẽ y cũng sợ, vào khoảnh khắc Đường Tiếu ngã xuống kia, y nhớ lại thời điểm gian nan nhất ở Liên Minh, chửi rủa và chế giễu che trời lấp đất trên báo chí, ánh mắt quái dị của đồng nghiệp.

Có lẽ trốn khỏi Liên Minh không chỉ là bởi vì phẫn uất trong lòng, còn có một nỗi, sợ hãi bản thân cũng không muốn thừa nhận.

Tiêu Bách không cảm thấy chính mình đã làm sai chuyện, chỉ là sức mạnh cá nhân khó có thể đối kháng với hoàn cảnh, ở lúc phần lớn người đều cảm thấy là bạn sai, có bao nhiêu người có thể giữ vững chính mình?

Đường Tiếu nửa dựa vào gối đầu, sắc môi vẫn trắng bệch, thoạt nhìn cơ thể khá suy yếu, nhưng ánh mắt cậu lại không có chút dao động nào: “Đương nhiên.”

“Tiến sĩ Tiêu, về sau anh cũng có xác suất mắc bệnh này đúng không, vậy tôi cho rằng đây là cần thiết phải làm.”

Người bằng lòng đi con đường này xuất hiện.

Tiêu Bách vô thức rũ mi, có lẽ chỉ là muốn che giấu thất thố của bản thân, hoảng loạn đứng dậy, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn: “Vậy tùy cậu, tôi cũng không thể quản được đề tài cậu muốn chọn.”

[Độ thiện cảm của Tiêu Bách +20]

Đường Tiếu:… Tiến sĩ, ngoài lạnh trong nóng là xưa rồi.

“Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện sau đó tôi sẽ sắp xếp, nếu muốn gì thì gửi tin nhắn cho tôi trên vòng tay, tôi tận lực lấy tới cho cậu.”

Tiêu Bách đi về phía cửa phòng bệnh, Đường Tiếu ngã xuống, việc ứng phó đám học giả cảm thấy hứng thú với kỹ thuật mới này liền thành công việc của y trong khoảng thời gian này, hiện tại cũng chỉ rút ra thời gian đến thăm học trò cưng của mình.

Trước khi đẩy cửa ra ngoài, Tiêu Bách chợt quay đầu, đôi mắt màu xanh xám lúc này đây thổi tới gió ấm phá tan mây mù, nhẹ giọng mà kiên định: “Đường Tiếu, cậu còn dũng cảm hơn tôi nhiều.”

Nói rồi, Tiêu Bách hoàn toàn rời khỏi phòng bệnh.

......

Cùng lúc đó, 428 bên kia.

Giờ phút này thật ra nghiêm khắc mà nói, phòng tư vấn tâm lý của Dawson hôm nay không mở, có rất nhiều nguyên nhân, đầu tiên là học giả Liên Minh đến, coi như sự kiện lớn gần đây trong giới học thuật của Con Mắt Thứ Ba, phần lớn học giả cho dù không có hứng thú đối với kỹ thuật này cũng sẽ nắm bắt cơ hội giao lưu trao đổi với học giả Liên Minh, bởi vậy hai ngày nay người đến phòng tư vấn tâm lý của ông khá ít.

Nhưng từ sau khi trở thành giáo viên tâm lý học của ‘người nào đó’, Dawson dù cho không khai trương, cũng thỉnh thoảng sẽ ở đây, mang theo tâm lý hóng hớt có lẽ ngay cả bản thân cũng chưa nhận thấy được.

Hết cách rồi, cũng dạy dỗ đã lâu như vậy, không theo bộ phim drama này đến cuối cùng, không nhìn thấy kết quả cuối cùng, tối Dawson cũng ngủ không yên.

Đinh linh linh.

Chuông gió phát ra tiếng vang, Dawson vừa ngẩng đầu, liền thấy hình bóng quen thuộc, trong lúc nhất thời không biết là nên thở phào nhẹ nhõm, hay là nên thở dài.

“Cậu đã đến rồi, ngồi đi.”

Juntes đi đến trên bàn trà, chủ động mà thuần thục tìm được chỗ để hạt cà phê, tự giác đi xay hạt bằng máy cà phê, lọc nhỏ giọt xong, tự mình nếm một ngụm, chờ sau khi Dawson ngồi xuống sofa đối diện, cung kính đưa cho ông ly cà phê thứ hai đã pha xong: “Thầy, lại xảy ra vấn đề.”

Dawson bưng ly cà phê lên, ngửi mùi thơm của cà phê, gật đầu vừa lòng: “Không tệ.”

Không nói cái khác, về tay nghề pha cà phê này Stejun học được thật sự nhanh, hiện tại đã ra hình ra dạng: “Hôm nay cậu tới lại có vấn đề gì?”

“Thầy.” Vẻ mặt Juntes nghiêm túc, “Thế nào mới có thể để đoạn tình yêu này từ ngầm ra ngoài sáng vậy?”

Tới rồi, Dawson nghĩ thầm.

Rất lâu trước kia ông đã biết, nhất định sẽ chào đón thời khắc này, tình cảm phát triển lâu rồi, người tình bí mật sẽ không có một ai không muốn chuyển chính thức.

Nhưng đồng thời, đây cũng sẽ là nơi khởi nguồn vấn đề và xung đột lớn nhất giữa đôi người yêu này, thậm chí có thể kết thúc BE luôn.

Dawson buông ly cà phê, sắc mặt nghiêm túc: “Cậu đã chuẩn bị tâm lý chưa? Nói trước, đây cũng không phải một việc đơn giản, thậm chí có thể sẽ làm tình hình khó lắm mới diễn ra suôn sẻ hiện tại bị phá vỡ, thậm chí có thể sẽ tổn thương đến cả hai cậu.”

Tay Juntes đặt ở đầu gối nắm chặt thành quyền.

Hắn biết chứ, một khi quan hệ của họ bị phát hiện, mọi thứ Tiếu Tiếu cố gắng đến bây giờ đều sẽ hóa thành bọt nước, đây là điều cậu tuyệt đối không thể chấp nhận.

“Tôi không muốn làm tổn thương em ấy, nếu đến cuối cùng có thể sẽ dẫn tới em ấy bị tổn thương, tôi tình nguyện từ bỏ.” Juntes kiên trì nói.

Vị vẫn vậy, vẫn yêu đương mất não như vậy.

Dawson uống hớp cà phê với tâm trạng phức tạp, tên nhóc cậu, ngay cả nửa phần cũng không suy xét cho bản thân à.

Điều thất bại nhất hiện tại của ông, chính là trước sau không sửa cho đúng lại bộ não chỉ có yêu đương của người này, bất kể nói bóng nói gió như thế nào, bảo hắn quan tâm bản thân nhiều hơn, Stejun bỏ qua tựa như không nghe hiểu vậy.

Yêu đương này bộ thơm như vậy hả? Yêu đương có thể coi như cơm mà ăn không?!

Dawson hít sâu, cố gắng đ.è xuống sự bất lực trong lòng: “Được rồi, vậy chúng ta sẽ suy nghĩ dưới tiền đề sẽ không tổn thương tới đối phương, trước mắt thái độ của đối phương là gì?”

“Em ấy không tán thành.” Juntes nói.

Ừm, không ngạc nhiên chút nào.

Dawson nghĩ, liên hệ đến đủ chuyện trước đây của các cậu, đối phương không muốn chuyển chính thức cũng có thể hiểu.

“Có thể biết được nguyên nhân không? Dựa theo kinh nghiệm tôi đối với giới học thuật, nói chung không đồng ý tình yêu bí mật chuyển chính thức đều có mấy nguyên nhân khác nhau, chẳng hạn như đối phương đã có người yêu chính thức.” tuy rằng có phán đoán, nhưng Dawson là người chuyên nghiệp, sẽ không dựa theo phán đoán chủ quan của mình, mà uyển chuyển hỏi thăm Juntes nguyên nhân khác.

“Em ấy không có, tôi có thể chắc chắn điều này.” Juntes nói một cách đầy tự tin.

Dawson không tỏ ý kiến: “Vậy lượt bỏ khả năng này, thứ hai, đối phương chỉ muốn chơi chơi với cậu, thật ra không để tâm?”

Biểu cảm Juntes cứng lại.

“Không, em ấy rất để ý tôi.” Juntes nghẹn nghẹn, lần nữa lặp lại, “Em ấy là vì tôi mới cố gắng làm nghiên cứu khoa học như vậy!”

Thật vậy à?

Dawson nhớ lại phấn đấu của Đường Tiếu, cùng với các loại đề tài hoàn thành gần đây, hmmmm cậu vui là được.

“Lại hoặc là cậu là một trong những con cá mà đối phương nuôi, còn có rất nhiều tồn tại giống như cậu vậy?” Dawson thay đổi vấn đề.

“Không có…” Juntes nói rồi, nghĩ đến trước đó có người đưa bó hoa cho Đường Tiếu, tức thì giọng nói thấp xuống, “Chắc là không có?”

Chỉ chắc là?

Dawson xoa xoa trán: “Được rồi, xem ra cậu cũng không quá xác định nguyên nhân cụ thể, vậy khó nói, hiện tại cậu mà tùy tiện tới gần cậu ấy, lại hoặc là buộc cậu ấy phải tỏ thái độ bằng cách khác, có thể sẽ phản tác dụng.”

Juntes cúi đầu mất mát.

“… Cho nên, tôi kiến nghị cậu chờ cậu ấy tới gần cậu.” Dawson châm chước lời nói nói, “Nhưng cách này ấy, không nhất định có thể có hiệu quả, cần thời cơ nhất định, tương đối bị động, nhưng chỗ tốt là làm như thế này sẽ không tổn thương tới đối phương, một khi cậu ấy thật sự lựa chọn tới gần cậu, cũng sẽ có nghĩa cậu ấy đúng là quan tâm cậu.”

Juntes mờ mịt mgẩng đầu: “Nhưng em ấy không đồng ý, vậy phải làm thế nào mới có thể”

“Cho nên tôi mới nói điều này cần thời cơ nhất định đó,” Dawson cười cười, “Từ quá trình làm hòa trước đó của các cậu, tôi làm một hồ sơ đơn giản, tôi cho rằng tính năng động chủ quan của người cậu thích rất mạnh, cũng rất có chủ kiến của mình, người như vậy không nên đi ép bức cậu ấy, bởi vì cậu ấy có một bộ logic và ý nghĩ làm việc của mình, rất khó sẽ thay đổi vì người khác.”

“Nếu cậu có tin tưởng đối với tình cảm giữa các cậu, có tin tưởng đối với cậu ấy, như vậy cậu cũng có thể tự mình suy nghĩ biện pháp tạo ra thời cơ này, tóm lại mấu chốt là lấy lui làm tiến, yếu thế…”

Juntes chăm chú lắng nghe.

“Nếu cậu ấy thật sự lựa chọn đi về phía cậu, vậy thì tôi phải nói một tiếng chúc mừng, nhớ rõ đến lúc đó mời tôi uống rượu mừng đấy.” Dawson cười ha ha, nhưng thật ra thật sự chờ mong phát triển này, nếu học trò của Tiêu Bách thật sự kết hôn trước một bước, đến lúc đó ông sẽ cười nhạo Tiêu Bách cho đã trên hôn lễ.

Tuy rằng Juntes không biết cái gì là rượu mừng, nhưng vẫn nghiêm túc đồng ý.

Chỉ là cụ thể phải làm như thế nào?

Cuối cùng, Juntes nhìn về phía thư viện của Con Mắt Thứ Ba.

Duyên phận của họ là bắt đầu từ nghiên cứu khoa học.

Vậy trong đó, có thể sẽ có đáp án chăng?

......

Một căn phòng bệnh đặc thù trên tầng cao nhất của Con Mắt Thứ Ba.

“Khụ, khụ khụ, phải không, tiến sĩ Đường Tiếu đã tỉnh rồi.” Ông lão nằm trên giường bệnh lộ ra một nụ cười, “Vậy thật sự quá tốt.”

Tiến sĩ Basil ở Uỷ ban học thuật đứng lên vỗ vỗ sau lưng ông lão, để ông thuận khí, mới nói: “Ngài cũng phải chú ý cơ thể, nghỉ ngơi thật tốt, đừng đọc nhiều luận văn như vậy.”

Đây không phải thói quen rồi sao, Dalton ra hiệu y tá bên cạnh hỗ trợ dựng giấy luận văn thẳng lên, nghiêng đầu xem, thở dài nói, “Không nhìn xem những nghiên cứu hàng đầu này, đầu óc cũng sắp sửa chết khô rồi.”

“Cẩn thận nhìn rồi lại ngất xỉu.” Tiến sĩ Basil khuyên nhủ nửa nghiêm túc nửa nói đùa.

“Cơ thể không được rồi.” Dalton thuận miệng nói, nhìn nội dung trên luận văn này, khóe miệng liền không khỏi nhếch lên, trong ánh mắt hiện lên vui mừng, “Cửa kỹ thuật này chung quy vẫn làm ra được, rất tốt.”

Thật là, ngoại trừ ông ra còn có ai có thể nhìn luận văn cười ra tiếng nữa? Basil cũng chịu phục, từ lúc quen biết Dalton, người này đã như vậy.

Lúc ấy Dalton còn chưa mắc chứng xơ cứng teo cơ một bên, mới ba mươi mấy tuổi, đang là thời kỳ đỉnh cao nhất của một nhân viên nghiên cứu, đầu óc linh hoạt, dự trữ tri thức phong phú, cơ thể cũng theo kịp nhiệm vụ nghiên cứu khoa học nặng nề.

[ “Basil, anh nhanh xem bài luận văn này đi, viết quá thú vị!”

“Để tôi xem, ồ, đây là lĩnh vực vật lý học đúng không, không dính dáng gì đến phạm vi nghiên cứu của tôi, anh xem hiểu?”

“Xem không hiểu lắm, nhưng tôi đang cố gắng!”

“… Vậy có gì thú vị chứ?” Basil trẻ tuổi cạn lời nói.

“Nhưng tôi cảm thấy thú vị, tuy rằng xem không hiểu lắm, nhưng tôi có thể thấy, có những đốm và tia lửa đang va chạm.”

“… Gì cơ?”

“Không chỉ là sinh vật học, vật lý học cũng thật thú vị, tôi quyết định rồi, mấy ngày này tôi nhanh chân đi xem vật lý, à đúng rồi, tôi đi mua sách trước, vậy một tuần sau gặp!”

Không đợi Basil trẻ tuổi nói chuyện, Dalton đã mang theo luận văn chạy xa. ]

Đoạn ngắn quá khứ hiện lên trong đầu, Basil không khỏi cong khóe môi: “Bắt đầu từ trước kia ông đã là như vậy, thích hết thảy những thứ tuyến đầu, mặc kệ có phải lĩnh vực nghiên cứu của ông hay không, đều sẽ nghĩ cách hiểu được.”

“Bởi vì mỗi một nghiên cứu tuyến đầu, đều là tiến bộ của văn minh nhân loại,” Dalton nói, “Khoảnh khắc vĩ đại như vậy, làm sao sẽ có người không muốn chứng kiến chứ?”

“Đúng vậy, cho nên ông mới thành lập Con Mắt Thứ Ba.” Basil hít sâu, nhìn về phía biểu tượng của Con Mắt Thứ Ba treo đối diện giường bệnh.

“Trí tuệ là con mắt thứ ba để nhân loại quan sát thế giới.” ×2

Dalton phảng phất như dự đoán lời Basil muốn nói, gần như nói ra cùng lúc với ông, lúc sau cười ha ha như một đứa trẻ nghịch ngợm.

Basil đỡ trán: “Tôi mặc kệ ông, dù sao ông chú ý nghỉ ngơi nhiều chút.”

“Biết rồi biết rồi, thật dong dài,” Dalton lẩm bẩm lầm bầm, “Tiểu Ba càng ngày càng phiền người.”

Basil mặc kệ ông, nói với y tá: “Bà Sari, làm phiền để mắt đến ông ấy.”

Y tá mỉm cười: “Đương nhiên, đây là chức trách của chúng tôi.”

Thời gian dần dần trôi, Basil cũng đã rời khỏi phòng bệnh, chẳng mấy chốc trong phòng bệnh lại chỉ còn lại Dalton, cùng với một y tá đã gần 50, phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ.

Dalton không thích có nhiều người ở trong phòng bệnh, hơn nữa Sari đã làm việc ở đây rất lâu, hiểu tận gốc rễ, Dalton vô cùng yên tâm về bà, nhờ y tá giúp mình lấy laptop đến, hoạt động ngón tay một cách khó khăn, mở vài cửa sổ.

Mấy ngày nay ông bệnh nặng nên cũng không xem kỹ được thành quả mới công bố trong tổ chức, hiện tại thần trí khó khi tỉnh táo, đương nhiên nhân cơ hội này đọc những luận văn này nhiều chút.

Nếu không đọc, chỉ e không còn cơ hội nữa…

Gần đây ra không ít thành quả, Phong Thư Vận, Tiêu Bách, đương nhiên còn có Đường Tiếu.

Có nhiều luận văn có liên quan đến dự án về 428 nhất, cũng là đối tượng chú ý trọng điểm của Dalton, tiếp theo chính là thành quả liên quan đến giới nấm zombie, đương nhiên còn có tình báo quan trọng tích lũy trong tổ chức mấy ngày nay, hiện tại Dalton đã không tham dự công việc ở Ủy ban Học thuật, chỉ giữ lại một quyền được biết.

Ông già rồi, tư duy đã không linh hoạt hay thay đổi như lúc còn trẻ, lúc trẻ ông đọc một bài luận văn, trong đầu đều sẽ đồng bộ bắt đầu chiếu quá trình thí nghiệm liên quan, phân chia tế bào, dung hợp, dẫm truyền thần kinh, biến dị protein vân vân, đó là thế giới vi mô chỉ thuộc về ông.

Thú vị như vậy, sống động như thế, cho nên ông mới không bỏ được nghiên cứu khoa học, quá trình không ngừng thỏa mãn lòng tò mò của mình này thật sự quá tốt đẹp.

Nghĩ như vậy, cơ thể vốn già nua chậm chạp đột nhiên như bừng sáng rực rỡ, trước mắt Dalton lần nữa xuất hiện thế giới vi mô lúc còn trẻ, ông nghĩ hôm nay trạng thái khá tốt, chuyển tầm mắt sang bài luận văn «Cơ chế ăn cơm và mạng lưới vận chuyển dưới lòng đất của Bào tử Vua Nấm» kia của Đường Tiếu mà hiện đang xem.

Nhìn nhìn, Dalton chợt run lên một chút, tư duy đột nhiên bùng nổ vào khoảnh khắc này, vô số manh mối kết nối lại, nổ ra một suy đoán không thể tưởng tượng.

“Hộc, hộc hộc!!”

Dalton há miệng muốn nói gì, nhưng cảm xúc quá mức kích động, trong lúc nhất thời luồng khí kia kẹt lại trong lồng ng.ực, không lên được cũng không thể xuống được, chỉ có thể điên cuồng chỉ vào màn hình bằng ngón tay miễn cưỡng còn có thể hoạt động.

Y tá chăm nom bên cạnh hoảng sợ, vội vàng đến sát bên người Dalton: “Ngài sao thế? Ngài muốn nói gì?”

“Hộc…” Đúng rồi, còn có Sari.

Tròng mắt Dalton run rẩy chuyển sang bà, nhanh lên, nhanh gọi những người khác đến đây.

“Ngài bị sao vậy?” Y tá lại dường như nhìn không thấy vậy, chấp nhất hỏi, “Là cần gì ạ?”

Tại sao bà còn chưa phản ứng lại! Đi gọi người đi!

Dalton gấp, lại không nói ra lời nói, càng muốn nói điều gì, thì càng không thể động đậy, trái tim co bóp như điên rồi, nổ tung sức lực còn sót lại trong cỗ máy kiệt quệ này.

Máy móc bắt đầu báo động, bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhanh chóng đến gần nơi này, nhưng lúc này trước mắt Dalton đã bắt đầu biến thành màu đen, ông biết trong phòng bệnh lúc nào cũng được trang bị dụng cụ cứu mạng, nhưng mãi cho đến thời khắc này, y tá Sari vẫn không có động tĩnh gì.

Dalton kiệt lực đặt ngón tay lên bàn phím, nặng nề đ.è xuống, ngay sau đó, cổ tay ông buông lỏng, dụng cụ theo dõi nhịp tim bên cạnh truyền đến một tiếng ‘tích —’ cảnh cáo.

Trước khi người bên ngoài lao vào, y tá run rẩy dời ngón tay ông ra khỏi bàn phím, vội vàng ra vẻ bắt đầu cứu chữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK