Vào đêm khuya.
Hầu hết mọi người đều đắm chìm trong mộng đẹp ngọt ngào, chỉ có một bộ phận ánh đèn trong tòa nhà thí nghiệm vẫn sáng.
Sợi nấm lặng yên lan rộng dưới lòng đất, lẻn vào ký túc xá dọc theo ống thông gió, cuối cùng thuần thục tìm được một căn phòng nào đó.
Sợi nấm dọc theo lỗ thông gió rơi xuống đất, một người đàn ông da ngăm xuất hiện một cách đột ngột trong không gian này, nhấc chân đi đến bên giường.
Chàng trai nhắm mắt nằm trên giường dường như hoàn toàn không hề biết gì về mối nguy hiểm đã đến gần, sau khi tháo kính ra, mặt mày lộ ra vẫn vương nét thiếu niên, điềm tĩnh bình yên đắm chìm trong mộng đẹp.
Người đàn ông gần như không kìm được mà cúi người xuống, bàn tay nắm lấy lan can đầu giường, trên mu bàn tay nổi gân xanh, dùng sức lực rất lớn mới kiềm chế không trực tiếp ôm lấy người trên giường.
Đã lâu lắm rồi hắn không cảm nhận được hơi thở của Đường Tiếu, cái ôm và nụ hôn của Đường Tiếu.
Tựa như quen với hoàn cảnh trong nhà ấm, lại đột ngột bị ném vào trong gió bắc.
Thân cận là cậu, xa cách cũng là cậu.
Juntes tham lam dùng ánh mắt phác họa mặt mày Đường Tiếu, lồng ng.ực hơi phập phồng, còn có cần cổ trắng nõn mảnh khảnh, tư thế ngủ của chàng trai rất tốt, ngoại trừ cổ và đầu, tứ chi đều giấu dưới ổ chăn, chăn đắp ngay ngắn, khiến hắn có chút tiếc nuối.
Sau khi biết được từ chỗ Dawson rằng Đường Tiếu sẽ không chấp nhận hắn, ý tưởng mang Đường Tiếu rời khỏi Con Mắt Thứ Ba lại nảy ra trong đầu Juntes sau một thời gian dài.
Nay đã khác xưa, nếu là trước đây, Juntes có thể một mình nấm rời đi, nhưng nếu lại mang theo một người thì sẽ bị phát hiện, nhưng hiện tại dẫu cho hắn có mang thêm ba bốn người cũng không có vấn đề.
Như vậy, có nên mang theo em ấy đi không?
Ra hoang dã rồi, thì hoàn toàn là sân nhà của hắn, nơi đó không có văn minh, không có trật tự, chỉ có giới nấm và dị thú vô cùng vô tận, không có bàn cơ bản để làm nghiên cứu khoa học nào, đối phương chỉ có thể dựa dẫm vào hắn, cũng chỉ có thể dựa vào hắn, không bao giờ có thể bỏ qua hắn nữa.
Tiếu Tiếu yếu ớt như vậy, rồi lại thông minh như thế, em ấy luôn sẽ lựa chọn phương hướng có lợi cho mình, giống như khi hợp tác với hắn trước đây vậy.
Juntes gần như sắp bị ý tưởng hấp dẫn này thuyết phục, tứ chi đã bắt đầu chuyển hóa thành sợi nấm màu máu, trên khuôn mặt rạn nứt từ phần đôi mắt, lộ ra một con đồng tử dọc màu cam vàng lớn hơn bên dưới.
Nhưng lúc này, nụ cười thần thái ngông cuồng ấy chợt hiện lên trong đầu hắn.
Giàu sức sống, tự tin, tựa như mặt trời mãi không tắt trên hoang dã.
Nếu dẫn em ấy rời đi, em ấy còn sẽ cười như vậy với mình sao?
Juntes trầm mặc thật lâu, đồng tử dọc lạnh lẽo khép lại, làn da từng tấc từng tấc trở lại thành trạng thái ban đầu.
Cuối cùng hắn dùng mu bàn tay nhẹ nhàng v.uốt ve gương mặt chàng trai, rồi biến thành sợi nấm, lại biến mất ở trong phòng.
Hắn đi rồi.
Đường Tiếu mở mắt ra, trong ánh mắt hiện lên một chút phức tạp, giao diện trò chơi trước mắt cậu nhảy sang trên ‘nút đăng xuất’, đã được một lúc rồi.
Nhưng cậu đã không cần ấn xuống nữa, bởi vì cậu biết, cậu đã hoàn toàn tròng lên dây cương cho con quái vật nguy hiểm này.
Nhưng không vì vậy mà cảm thấy vui vẻ.
Độ thiện cảm của Juntes (428): 80
Cậu nhìn con số nổi bật này trên giao diện độ thiện cảm, thở dài thật sâu.
Nếu sớm biết rằng đây không phải một trò chơi đơn thuần, có lẽ cậu sẽ không đi trêu chọc 428.
Công lược NPC trò chơi, và công lược một con quái vật phi nhân loại tồn tại hàng thật giá thật, hoàn toàn không phải cùng một khái niệm.
Đường Tiếu kéo chăn lên đỉnh đầu, cả người cuộn tròn trong hoàn cảnh ấm áp tối tăm, lại hoàn toàn đánh mất cơn buồn ngủ.
......
Ngày hôm sau.
Phòng tư vấn, Dawson mang một quầng thâm mắt, nhìn chằm chằm hướng cửa lớn với vẻ phiền muộn.
Cả đêm ông cũng chưa ngủ.
Không ngủ được, thật sự không ngủ được, nghĩ đến khả năng vì do mình mà dẫn đến tổ dự án có thể có một vụ án mạng xảy ra, nửa đêm nhớ đến Dawson cũng phải ngồi bật dậy khỏi giường, phát ra tiếng gào thét đánh thức kẻ u mê:
Đều là người trưởng thành rồi, có thể đừng yêu đương mù quáng thế không, nghĩ nhiều về nghiên cứu khoa học, nghĩ nhiều về ích lợi đi, đừng có đi giết người chỉ vì có thể bị lừa chứ!
Quan trọng nhất là, đừng mới ra khỏi phòng tư vấn của ông đã đi lụi người ta!
Đương nhiên Dawson cũng không phải lo lắng suông không hề làm gì, thật ra ông muốn làm chút gì đó, chẳng hạn như tìm kiếm cái tên này trong tổ dự án, kết quả không phải không tìm được người này ư, trước đây mặc dù cũng có người sợ bị lộ thân phận nên dùng tên giả lúc tìm ông làm cố vấn tâm lý, nhưng chỉ duy lúc này ông thật sự rất muốn làm một hệ thống tên thật.
Ít nhất ông vẫn có thể tìm được người sau khi rời khỏi phòng tư vấn, còn có thể khuyên bảo lúc đối phương bốc đồng mà phạm tội!
Cũng may, ngày hôm sau ông đến chấm công đi làm ngay khi phòng thí nghiệm mở cửa cũng không nghe thấy tin tức có ai chết vào đêm qua.
Theo lý mà nói bốc đồng giết người thường có rất ít thời gian rối rắm, thời gian càng kéo dài, khả năng ra tay càng nhỏ, hy vọng cậu ta sẽ không động thủ nữa…
Nghĩ vậy, Dawson lần nữa nghe thấy tiếng chuông gió ở cửa, ông vừa ngẩng đầu, tức thì mừng rớt nước mắt.
“Cuối cùng cậu cũng tới rồi!”
Người tới chính là Stejun mà ông mong đợi đã lâu.
428 gật đầu với Dawson, ngồi xuống vị trí cũ của mình, Dawson pha tách cà phê cho hắn, ngữ điệu hòa nhã: “Cậu không làm chuyện gì cực đoan đúng không?”
“Không có,” 428 nhẹ giọng nói, “Tôi không muốn làm em ấy chán ghét tôi.”
“Lựa chọn đúng đắn!” Dawson thở phào nhẹ nhõm, ngồi đối diện Stejun, cầm một bảng kẹp giấy lên, ông đã tính toán nghiêm túc hơn, từ trong biểu cảm của 428 trước đó, ông nhìn ra được có lẽ là hắn có chút vấn đề tâm lý, nếu không người trưởng thành có thể đi được đến hôm nay thì làm sao sẽ vì mấy lời nói đã bắt đầu sinh ra những suy nghĩ cực đoan.
Đây là lĩnh vực của ông, Dawson đã lên kế hoạch nghiêm túc chẩn đoán và điều trị tâm lý cho 428, hy vọng có thể khuyên hắn: “Vậy chúng ta bắt đầu lại nhé, cậu Stejun, mối quan hệ này mang đến cảm nhận gì cho cậu? Có thể nói rõ hơn được không, là đau đớn nhiều hơn? Hay là vui vẻ nhiều hơn?”
428 cầm ly cà phê, im lặng một lát, ánh mắt vô định, dường như đang nhớ lại gì đó.
Dawson không có ý thúc giục, lẳng lặng nhìn hắn sắp xếp đoạn quan hệ này, thậm chí trong ánh mắt chất chứa vui mừng.
Rất nhiều người bị mắc kẹt trong tổn thương tinh thần, không thể thoát ra được, hầu hết đều bị cuốn vào bởi cú sốc tình cảm to lớn lúc ấy, đầu óc ngừng hoạt động, nhưng nếu bạn có thể nhảy ra suy nghĩ lại, xem lại đoạn trải nghiệm này, thì sẽ nhận thấy rất nhiều vấn đề trong đó, lý trí rồi sẽ lần nữa chiếm thế chủ đạo.
“Trước kia là vui vẻ, hiện tại... loại cảm giác này, là đau đớn sao?” 428 mờ mịt đưa tay xoa xoa phần ngực, chỉ cảm thấy bộ phận trái tim do sợi nấm biến ra này có chút đau đớn lâm râm, cho dù hắn đánh tan sợi nấm rồi tổ hợp lại cũng vô dụng.
Trong lòng Dawson thoáng qua một chút kinh ngạc, nhưng nhớ đến có một số nhà nghiên cứu đắm chìm trong học thuật không rành chuyện đời, cả đời đều chưa từng rời khỏi tháp ngà, thậm chí có thể vẫn là một trang giấy trắng chưa từng yêu đương cũng dám lắm.
“Cậu có muốn thoát khỏi nỗi đau đớn này không?” Dawson hướng dẫn từng bước.
428 gật đầu, trong lòng dâng lên một chút hy vọng: “Ngài có thể khiến em ấy hồi tâm chuyển ý sao?”
Hắn thậm chí dùng ‘ngài’.
Dawson nhất thời cứng họng, nhưng sau đó lại lấy lại bình tĩnh: “Tôi không thể, dù sao tôi thậm chí còn không biết cậu ấy là ai, cũng không thể can thiệp vào suy nghĩ của cậu ấy. Nhưng tôi có cách để giảm bớt nỗi đau của cậu lúc này.”
Dawson chỉ cái ly trong tay 428: “Cậu xem đây là gì?”
“?Cà phê?”
“Đúng vậy, tôi pha cho cậu, nếu cậu thích hương vị này, lúc cậu uống vào có cảm thấy vui vẻ không?”
428 gật đầu.
“Nhưng nếu tôi không pha cho cậu thì sao.”
“Vậy tôi sẽ không uống được.”
“Vậy cậu có cảm thấy hơi khó chịu, có hơi không vui không?” Dawson lấy ly cà phê trong tay 428 đi.
Ánh mắt 428 dõi theo loại đồ uống hơi đắng này, gật đầu.
“Cậu không uống được gì ở chỗ tôi, cho nên cậu khó chịu, nhưng nếu tôi lại đưa cho cậu thứ gì khác thì sao, ví như kẹo, ví như bánh quy.” Dawson lấy từ ngăn kéo ra một gói bánh quy rồi lấy thêm vài viên kẹo và chocolate, đưa cho 428.
Juntes nhận lấy kẹo, bỏ một viên vào miệng, vị ngọt lạ lẫm dâng lên từ đầu lưỡi hắn, hắn hài lòng nheo mắt.
So với một thứ đắng như cà phê, thật ra vị ngọt càng hợp ý thích hắn hơn.
“Cậu xem, có phải sự khó chịu này đã tốt hơn nhiều rồi không? Cậu nếm thử một thứ mới, hơn nữa thấy thứ này càng phù hợp với cậu hơn, mất đi cũng sẽ như thế,” Dawson mỉm cười nói, “Chỉ cần cậu nhìn thoáng hơn, thì sẽ phát hiện trong cuộc đời còn có rất nhiều rất nhiều điều đáng để quan tâm, như sự nghiệp, như tiền bạc, như danh lợi, có rất nhiều người có lẽ sẽ cảm thấy những điều này khá tầm thường, nhưng quả thực con người vẫn luôn kiên trì bền bỉ theo đuổi, cậu thấy đấy, tình yêu cũng không đặc biệt như thế.”
“Cậu có được càng nhiều thứ, thế giới của cậu càng rộng lớn, nỗi đau khi mất đi thứ gì đó cũng sẽ càng ít.”
Dứt lời, Dawson lẳng lặng nhìn 428, dường như đang quan sát phản ứng của hắn.
Nhưng mà làm lòng ông hơi chùng xuống là, 428 cũng không biểu hiện ra phản ứng đặc biệt gì: “Em ấy và cà phê không giống nhau.”
“Tôi đương nhiên biết, ừm, đây chỉ là một so sánh, còn nữa, sao cậu biết sẽ không gặp được người tốt hơn chứ?”
“Sẽ không.” 428 nói một cách bình tĩnh mà chắc chắn.
Cảnh tượng Đường Tiếu không ngừng bôn ba, đưa luận văn cho những người xung quanh trên buổi báo cáo rõ ràng trước mắt.
… Hắn sẽ không gặp được nhân loại thứ hai, nguyện ý vươn tay với một con quái vật.
Dawson có hơi đau đầu: “Cậu chưa từng thử… với cả, cho dù không có tình yêu, những thứ khác, ví như sự nghiệp cũng đáng để theo đuổi mà.”
Trong lòng 428 im ắng không gợn sóng.
Dawson không biết, người cần tư vấn trước mặt không phải người, mà là giới nấm.
Đối với một con nấm mà nói, sự nghiệp, tiền tài, danh lợi gì đó đều không hề có ý nghĩa.
Hầu hết đời nấm của chúng nó đều diễn ra ở nơi đất ẩm ướt, chỉ cần một chút ánh sáng mặt trời, chất dinh dưỡng và nước thì cũng đã đủ để lặng lẽ phát triển.
Chúng nó rất lười, cần rất ít thứ, bởi vậy thế giới của 428 cũng rất nhỏ hẹp, nhỏ đến mức chỉ có thể chứa một Đường Tiếu.
Cậu là toàn bộ theo đuổi và khát vọng của hắn.
Tuy Dawson không biết điều này, nhưng cũng nhìn ra được hắn dầu muối không ăn từ vẻ mặt bình tĩnh của 428, bất lực hỏi: “Chẳng lẽ cậu không làm gì cả ngày, chỉ chờ gặp mặt cậu ấy thôi à? Những lúc khác cậu không chán hả?”
“Không chán,” 428 nhẹ giọng nói, “Em ấy sẽ đến gặp tôi vào lúc năm giờ chiều, tôi sẽ có thể vui vẻ cả ngày.”
Dawson:…
Hắn vào Con Mắt Thứ Ba kiểu gì vậy? Bằng bộ não chỉ có yêu với đương hả?
Thật không nhìn ra, còn là một tên bi.ến th.ái ngây thơ.
Ngoài trừ bị sốc đến cạn lời một chốc, tâm trạng Dawson cũng hơi phức tạp.
Gặp quỷ rồi, thế mà ông nếm được một trái tim chân thành từ người này trong ánh mắt của người này.
Là một sự chân thành, không chứa một chút giả dối, thậm chí không mang theo loại d.ục v.ọng yêu đương mù quáng này.
Trong hiện thực, thế nhưng cũng có loại người này sao? Hắn lớn lên kiểu gì thế?
Làm việc trong ngành này lâu rồi, Dawson đã thấy rất nhiều người và việc dơ dáy, bẩn thỉu, trộn lẫn với đủ loại d.ục v.ọng, thậm chí mất niềm tin đối với bản chất con người một thời gian.
Đừng tưởng rằng nhà nghiên cứu khoa học là thuần khiết, có đôi khi người có chỉ số IQ cao ngược lại sẽ chơi còn bẩn hơn nhiều so với người bình thường vì cá tính đa dạng hoặc theo đuổi sự k.ích th.ích.
Cũng liền có vẻ loại yêu đương mù quáng ngây thơ này, hiếm lạ cỡ nào trong sân khấu danh lợi của người trưởng thành.
Cái gì, giữa hắn và người kia cũng có giao dịch?
Đây chẳng phải bị lừa rõ rành rành rồi còn gì! Hơn nữa thoạt nhìn còn là vừa gạt người vừa lừa tâm, bị bán còn giúp người ta đếm tiền.
Hiện tại Dawson đã sầu lo ở một trình độ khác: “Đã nhận định người này rồi? Không phải cậu ấy thì không thể sao?”
428 không mang theo một chút do dự: “Ừm.”
“… Được rồi.” Dawson khẽ cắn môi, “Vậy tôi giúp cậu theo đuổi cậu ấy vậy.”
Khuyên bảo rời đi không nghe, vậy có thể làm sao giờ đây, cũng đâu để hắn đi đến cực đoan được, chẳng bằng để hắn đâm đầu vào mình đầy thương tích, dù sao dạy người phải để họ làm mới nhớ dai.
Có ông trông nom, trước khi thật sự xảy ra chuyện gì còn có thể kịp thời ngăn lại.
Từ tư tâm nào đó, Dawson cũng muốn nhìn một chút, kết cục của đoạn tình cảm này.
.......
Trong hiện thực.
Sau khi Từ Hướng Lỗi chịu đựng lần kí.ch thích này, mơ màng hồ đồ về tới ký túc xá, bạn cùng phòng của cậu ta đang chơi game, thấy Từ Hướng Lỗi trở về thì thuận miệng hỏi: “Phỏng vấn thế nào?”
Thật lâu sau, không ai trả lời.
Trong lúc lựa chọn tướng, bạn cùng phòng tháo tai nghe xuống, nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Từ Hướng Lỗi, tưởng cậu ta thất bại nên vội vàng an ủi: “Không sao đâu, vốn dĩ cơ hội thế này cũng phần lớn dành cho đàn anh đàn chị năm ba năm bốn mà, chúng ta mới năm hai thôi, rất nhiều thứ mới bắt đầu học, nhưng cũng bình thường, cậu nhìn ký túc xá của chúng mình đi, đều báo danh chỉ có cậu có điều kiện đi phỏng vấn, rất đáng gờm rồi.”
“Không phải… tôi.” Từ Hướng Lỗi vốn muốn nói cậu ta không phải sầu mặt này.
Nhưng bạn cùng phòng nói làm cậu ta nhớ tới, hình như cậu ta cũng quả thật làm vuột phỏng vấn rồi.
Thấy người phỏng vấn là Đường Tiếu quá khiến cậu ta sốc, thế cho nên đầu óc trống rỗng, căn bản không biết lúc ấy mình trả lời cái gì.
Hơn nữa trước đó họ có chút tranh cãi nhỏ, cơ hội lần này phỏng chừng mất rồi.
Từ Hướng Lỗi càng nghẹn lòng, chưa đợi cậu ta giải tỏa cơn hít thở không thông này, thì nghe thấy một tiếng nhắc nhở từ điện thoại.
Là Wechat, ban bọn họ tất nhiên có nhóm lớp, Đường Tiếu nhắn tin riêng cho cậu ta qua nhóm lớp: [Cậu đã thông qua phỏng vấn, gửi vào tài liệu cho cậu, mấy ngày nay xem nhanh một chút, qua đoạn thời gian nữa mọi người phòng thí nghiệm chúng ta sẽ mở cuộc họp.]
… Thông qua. Từ Hướng Lỗi không nói được rõ ý nghĩ giờ phút này là gì, mê mang lẩm bẩm.
“Thông qua?!” Bạn cùng phòng nhảy cẫng lên vỗ mạnh vai Từ Hướng Lỗi: “Chúc mừng lão Từ nhá! Cậu là người duy nhất trong lớp chúng ta có thể tham gia dự án này đúng không?! Dù giàu có rồi cũng đừng quên nhau nha! Đợt này phải mời khách!”
Câu phía sau mới là mục đích của cậu đúng không?!
Tâm trạng Từ Hướng Lỗi vô cùng phức tạp, nếu thật sự năm hai chỉ có cậu ta gia nhập tổ nghiên cứu của Tiêu Bách, vậy quả thật là việc đáng để vui vẻ.
“Sao cậu biết Đường Tiếu không gia nhập?”
Bạn cùng phòng: “Hửm? Lừa Trọc ở ký túc xá bọn họ nói với tôi Đường Tiếu không có hứng thú, lớp trưởng cũng nói cậu ta không báo danh.”
Không, người ta đã sớm ở bên trong rồi! Thậm chí cậu là một sếp nhỏ của đề tài này đấy! Cậu ta đương nhiên không cần báo danh!
Nghĩ đến đây, niềm vui vượt qua phỏng vấn của Từ Hướng Lỗi cũng bị hòa tan, lúc này cả người đang trong trạng thái không lên không xuống, lòng nghẹn gần chết, rất muốn trút ra ngoài.
Lúc này điện thoại lại truyền đến một tiếng nhắc nhở, Từ Hướng Lỗi cúi đầu nhìn, phát hiện là đàn anh add trước đó kéo cậu ta vào một nhóm mới thành lập.
Đàn anh: Các thành viên trong nhóm này đều là đàn anh đàn chị và đàn em thông qua phỏng vấn, xác định sẽ gia nhập đề tài của tiến sĩ Tiêu, sau này mong mọi người chỉ dạy nhiều hơn! Đổi tên đi để dễ nhận người.
Kỷ Tử Hành (thạc sĩ): Sửa xong rồi, không ngờ tôi vậy mà thông qua qwq, câu hỏi của người phỏng vấn kia quá bi.ến th.ái, tôi còn tưởng đâu tôi tạch chắc rồi chứ.
Mục Hoa Đạt (thạc sĩ): Đồng cảm với người anh em! Tôi cũng tính toán về phòng thí nghiệm của thầy hướng dẫn cơ, không ngờ mới về một lát đã gửi tin nhắn cho biết tôi thông qua rồi, mịa nó tôi mừng rớt nước mắt luôn, làm thầy tôi sợ tới mức cho rằng xảy ra chuyện gì.
Mao Tuệ Tĩnh (năm bốn): Em cũng cho rằng em không qua, có mấy câu em căn bản không trả lời được qwq, cũng sắp hít thở không thông, hóa ra mọi người cũng giống vậy.
Bạch Tư Kỳ (thạc sĩ): Haha, không chỉ chúng ta, tiến sĩ cũng giống thế á, @đàn anh Vân Lệ Phi
Vân Lệ Phi (tiến sĩ): Đàn em, anh cũng muốn sĩ diện mà orz
Dụ Nam (tiến sĩ): Quả thật hỏi rất xảo quyệt, phải phản ứng lại ngay lập tức, cần đầu óc hoạt động nhanh, còn phải nhớ rõ và chắc điểm tri thức.
Mục Hoa Đạt (thạc sĩ): Giống y hồi thầy tôi đặt câu hỏi cho tôi lúc biện hộ tốt nghiệp luôn.
Bạch Tư Kỳ (thạc sĩ): Đúng đúng đúng! Chính là cảm giác chua xót sảng khoái này, tôi thật sự không phản ứng được ngay, biện hộ toàn dựa thầy tôi vớt cho, muốn mạng già quá mà!
Thang Vân Phi (năm ba): Mà nói đến thì hắn là ai nhỉ, nhìn trẻ thật ấy, nghe giọng nói cũng không giống như lớn lên ở nước ngoài, là trường học chúng ta à?
Vân Lệ Phi (tiến sĩ): Không phải, anh dám khẳng định, anh đều gặp hết nghiên cứu sinh tiến sĩ chuyên ngành sinh vật trường chúng ta rồi, không có người này.
Mao Tuệ Tĩnh (năm bốn): Vậy là đến từ nước ngoài rồi, shh, này chẳng lẽ đang lập uy? Giết gà dọa khỉ?
Mục Hoa Đạt (thạc sĩ): Kiêu ngạo thật, đây chính là địa bàn của chúng ta đó!
Vân Lệ Phi (tiến sĩ): Vậy em đi cãi thắng người ta đi.
Mục Hoa Đạt (thạc sĩ): Ấy… cái này, em mà làm được thì nhất định đi học tiến sĩ rồi còn đâu.
Dụ Nam (tiến sĩ): Dù sao cũng là tiến sĩ Harvard, còn là người Châu Á, giá trị chắc chắn không nhỏ rồi, nói không chừng còn là học sinh của Tiêu Bách đó, anh thấy mấy học sinh nước ngoài kia đều nghe hắn.
Từ Hướng Lỗi không nhịn được.
Từ Hướng Lỗi (năm hai): Liệu có khả năng nào, cậu ta thuộc trường học chúng ta không?
Vân Lệ Phi (tiến sĩ): Cũng nói không có khả năng là nghiên cứu sinh tiến sĩ trường chúng ta.
Từ Hướng Lỗi (năm hai): Em chưa nói cậu ta là nghiên cứu sinh tiến sĩ, cậu ta là sinh viên đại học, còn là bạn học cùng lớp với em…
Tiếng nói vừa dứt, toàn nhóm chìm vào sự yên tĩnh như chết.
Thả xong lôi to oành này, thể xác và tinh thần Từ Hướng Lỗi đều thoải mái, dù nói sao, không thể chỉ có một mình cậu ta phiền muộn được!
Cùng lúc đó, mọi người xem tin nhắn trong nhóm ở các nơi khác nhau, đều im lặng.
Đặc biệt là Vân Lệ Phi và Dụ Nam, phản ứng đầu tiên bật ra trong đầu là, không có khả năng.
Từ Hướng Lỗi cũng đoán được bọn họ có thể sẽ không tin.
Từ Hướng Lỗi (năm hai): Thật sự đó, chuyện thế này cần phải nói dối sao, cậu ta cùng lớp với em, ngồi trong một phòng học đi học! Sinh viên đại học hàng thật giá thật.
Đúng vậy, chuyện thế này, nói dối chẳng có ý nghĩa gì.
Vậy chính là sự thật?
Vân Lệ Phi và Dụ Nam nghĩ đến dáng vẻ mình bị một sinh viên đại học hỏi đến toát mồ hôi, trong lúc nhất thời rơi vào nghi ngờ sâu sắc về bằng tiến sĩ của mình.
Là bọn họ thừa nước quá, hay là tên nhóc kia có vấn đề vậy?!!