Sự việc khẩn cấp, người đeo mặt nạ không chút suy nghĩ, liền báo cáo chuyện Đường Tiếu báo cáo lên cấp trên, có một nghiên cứu viên đảm bảo bằng tên thật, cộng với sức nặng của siêu năng lực giả, bản báo cáo này lần lượt được gửi lên cấp trên, cuối cùng Con Mắt Thứ Ba thành lập một đội điều tra tạm thời, ra ngoài khu an toàn để xem thực sự có dấu vết tụ tập của dị thú hay không.
Một giờ sau, một tin tức xấu truyền đến.
Trong khu an toàn thật sự phát hiện lượng lớn dấu vết dị thú đi qua, xét từ số lượng dấu chân và phân, ước chừng chỉ có mấy trăm con, không rõ cấp bậc.
Tuy rằng còn so ra kém quy mô thú triều, nhưng đây chính là mùa đông! Trước đây cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện tình huống tương tự, hơn nữa Con Mắt Thứ Ba thế nhưng không hề nhận được bất kì một chút tin tức nào trước đó.
Nếu số lượng lũ dị thú nhiều thêm một chút, xông thẳng vào khu ngoại thành, đến lúc đó…
Nghĩ đến hậu quả có thể gây ra, cấp cao trực tiếp đổ mồ hôi, vội vàng mở ra trạng thái đề phòng khẩn cấp.
Trong căn cứ Con Mắt Thứ Ba, tất cả khu vực đều sáng lên ánh đèn đỏ, nhóm nghiên cứu viên đang tiến hành thí nghiệm sửng sốt, sau đó nhanh chóng kết thúc các thí nghiệm trên tay dưới sự chỉ huy của nhân viên công tác, thu dọn tư liệu rồi rời khỏi địa điểm một cách có trật tự.
Từng chiếc xe tải quân sự lái ra khỏi căn cứ, chạy từ nội thành ra khu ngoại thành, hiện tượng bất thường này khiến cho nhóm cư dân tò mò và khó hiểu.
“Đây là sao vậy? Nói chứ mùa đông không phải thời điểm nghỉ ngơi lấy lại sức à.”
“Không biết, sh, tôi thấy có rất nhiều vũ khí trên xe tải, còn có rất nhiều người đeo mặt nạ, đây là hành động trọng đại gì hả?”
“Không phải là bên ngoài khu an toàn lại xuất hiện dị thú đẳng cấp cao gì đó chứ?”
“Hả? Vậy khu ngoại thành có thể rất nguy hiểm không?”
“Hẳn là sẽ không, đều phái đi nhiều siêu năng lực giả như thế, nhất định có thể giải quyết.”
Mọi người nghị luận sôi nổi.
Tiểu đội Cá Voi Sát Thủ chờ bên ngoài nội thành cũng thấy những xe tải quân đội này, nhưng nhãn lực họ tinh hơn, chú ý thấy những xe tải này là đi về hướng khu an toàn.
Là bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?
Sự nghi ngờ thoáng qua trong đầu Grover, anh cẩn thận quan sát đoàn xe, nhìn thấy một người quen trên chiếc xe thứ hai đếm ngược, vội vàng tiến lên: “Này, Robert!”
Chiếc xe tải thứ hai giảm tốc độ, cửa sổ ghế phụ hạ xuống, một người đàn ông đầu đinh thò đầu ra: “Grover, sao vậy? Hiện tại chúng tôi phải thực hiện nhiệm vụ khẩn cấp.”
“Ở khu an toàn? Rất nguy hiểm à?”
“Chuyện này là cơ mật.” Nam đầu đinh hàm hồ.
“Được rồi, nhưng tôi có một người bạn có thể còn ở khu an toàn, nếu anh gặp cậu ấy thì phiền anh đưa cậu ấy về được không, là nghiên cứu viên trong căn cứ, tên là Đường Tiếu.”
“Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Nam đầu đinh đồng ý, nhưng trong lòng biết nội dung nhiệm vụ, nếu giờ vẫn ở tại khu an toàn, vậy phỏng chừng dữ nhiều lành ít.
“Dù sao các anh về khu nội thành trước đi, nơi này lập tức sẽ không an toàn nữa!”
Nhìn đoàn xe dần dần lái xa, trong lòng Grover mơ hồ có một linh cảm xấu.
Hình như có chuyện lớn gì đã sắp xảy ra.
......
Sau khi xác nhận khu an toàn quả thực có hình thức sơ bộ hình thành thú triều, cấp cao rời đi liền tổ chức cuộc họp lâm thời, người đeo mặt nạ cầm bộ đàm, kể lại toàn bộ quá trình anh nhận được tin tức.
Tiêu Bách cũng có mặt tại cuộc họp, sắc mặt rất tệ, nhất là sau khi biết Đường Tiếu vẫn còn chưa rõ sống chết, vẻ mặt càng u ám hơn.
Rất khó để không liên tưởng đến Lion, tuy rằng y biết đối phương không có khả năng gây ra thú triều, nhưng Đường Tiếu vốn đang yên lành thực hiện nhiệm vụ thu thập, lại đột nhiên tách khỏi tiểu đội, rơi vào tình trạng nguy hiểm hiện giờ, nghĩ thế nào thì cũng không thoát được can hệ với đối phương.
Lion bị lườm đến không hiểu mô tê gì.
“… Là một người nghiên cứu viên tên là Đường Tiếu phát hiện tình báo này?” Người thuộc cấp cao nhìn người đeo mặt nạ đưa bộ đàm đến.
“Đúng vậy.” Người đeo mặt nạ cẩn thận trả lời, “Phân tích từ âm thanh nền truyền ra từ bộ đàm trước đó, Đường Tiếu hẳn là còn đi theo gần những dị thú đó, nhưng vì tín hiệu không tốt, trước khi hỏi ra vị trí cụ thể thì liên lạc đã ngắt.”
“Hiện tại đội ngũ tiên phong tìm kiếm ở khu an toàn có phát hiện gì không?”
“À, bởi vì bên ngoài đã bắt đầu hạ tuyết dày, rất khó xác định dấu vết đi lại của dị thú, hiện tại vẫn đang trong tìm kiếm, chỉ có thể xác nhận quả thực có lượng lớn dị thú tụ tập ở một số khu vực cách đây không lâu, nhưng không biết mục đích của chúng nó.”
“Nói cách khác, người duy nhất hiện tại có thể xác nhận hướng đi của thú triều chỉ có nghiên cứu viên Đường à.” Cấp cao trầm ngâm, “Vậy chúng ta có thể thử liên lạc với cậu ta không?”
Người đeo mặt nạ còn chưa lên tiếng, Tiêu Bách đã lên tiếng phản đối trước: “Theo dõi dị thú là hành vi tương đối nguy hiểm, một chút động tĩnh cũng có thể làm lộ tung tích của cậu ấy, Đường chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, khó có thể tưởng tượng được cậu ấy có thể một mình theo dõi đàn thú lâu như vậy, chúng ta không thể làm chuyện có thể khiến cậu ấy bị lộ.”
Lion lập tức nhảy ra phản đối: “Tiến sĩ Tiêu, giờ cũng lúc nào rồi, điều quan trọng nhất bây giờ là xác nhận hướng đi của đàn thú, lỡ đâu chúng nó tấn công căn cứ ở nơi phòng ngự yếu, vậy tổn thất và thương vong sẽ là con số khó có thể thể tưởng tượng được, huống hồ, trước đây chưa từng có việc thú triều hình thành vào mùa đông, bất kể như thế nào chúng ta cũng cần thông tin chính xác.”
“Đây là vì toàn bộ căn cứ, tình cảm cá nhân hẳn nên đặt sang một bên.”
“Phải không? Vậy trước đó lúc anh lợi dụng quyền lợi của mình thông qua nhiệm vụ nghĩa vụ thu thập của nghiên cứu viên, chẳng lẽ không phải vì tìm phiền phức cho học trò của tôi?” Tiến sĩ Tiêu lập tức trả lời lại một cách mỉa mai.
“Anh có chứng cứ gì…”
“Được rồi!” Người đàn ông ngồi ở ghế thứ hai xoa xoa lông mày, “Đã lúc nào rồi, các vị, xin đừng tranh cãi, nếu thú triều thực sự đang tụ tập, vậy giờ phút này chính là thời khắc sống chết của Con Mắt Thứ Ba chúng ta, đến lúc này các anh còn đang công kích lẫn nhau, nếu Thủ lĩnh tỉnh lại sẽ nghĩ thế nào?”
“Tiến sĩ Tiêu, tôi biết Đường Tiếu là thành viên tổ dự án của ngài, tôi hiểu tâm trạng của ngài, nhưng bây giờ xin hãy lấy đại cục làm trọng, nếu ý kiến của mọi người không nhất trí, như vậy thì tiếp tục phương pháp cũ, bỏ phiếu đi.”
Nghe vậy, mọi người có mặt rơi vào im lặng, Tiêu Bách cũng không hề hùng hổ dọa người, chỉ im lặng ngồi đó.
Rất nhanh số phiếu giơ tay biểu quyết ra lò, đáng tiếc, hầu hết mọi người đều nhất quyết muốn liên lạc với Đường Tiếu, hiện tại dấu vết đã bị tuyết lớn che lấp, đối phương là tồn tại duy nhất có thể biết được tình báo tiền tuyến.
“Gọi nghiên cứu viên Đường, nhận được xin trả lời.”
Lặp lại vài lần, tín hiệu bộ đàm ngắt quãng, trước sau không có phản hồi, ngay lúc trong lòng mọi người càng ngày càng chùng xuống thì rốt cuộc nhận được trả lời.
“¥%&… Nhận được, đây là Đường Tiếu…”
Giống như người đeo mặt nạ nói, nếu nghe kỹ, là có thể thỉnh thoảng nghe được vài tiếng thú gào trong dòng điện rè rè vì tín hiệu không tốt, việc này đại biểu cho đối phương thật sự đi theo gần đàn thú.
“Xin hỏi bên cậu tiện liên lạc không.”
“Tiện…”
Đường Tiếu lúc này vẫn được 428 mang theo chạy, mới vừa lợi dụng địa hình đi vòng đàn thú phía sau, kéo xa khoảng cách một chút: “Theo quan sát của tôi về hoạt động của đàn thú, hình như chúng đang tìm kiếm thứ gì đó.”
Ừm, cậu cũng không nói dối, đây không phải đang đuổi giết họ à.
“Tìm kiếm thứ gì...” Mọi người trên bàn hội nghị rơi vào trầm ngâm.
Giống như bọn họ suy đoán, quả nhiên dị thú không phải tự dưng xuất hiện, nhưng thứ gì đã thu hút đàn thú?
Bất chợt, bên Đường Tiếu lại thả một quả bom nữa: “Hơn nữa tôi quan sát thấy, không chỉ có dị thú, còn cả những người nhiễm bệnh cũng xen lẫn vào đàn dị thú đó.”
Người nhiễm bệnh?!
Có thể được gọi là người nhiễm bệnh ở thế giới này, chỉ có con người bị nhiễm nấm zombie, lang thang bên ngoài giống như zombie, mà mọi người đều biết, người nhiễm bệnh trong tình huống bình thường sẽ không làm ra hành động riêng, trừ khi ý chí vĩ đại nào đó sử dụng họ.
Cũng có vài ghi chép tương tự trong lịch sử về người nhiễm bệnh tấn công thành phố, gây ra sự sụp đổ của các thành phố của con người, không còn nghi ngờ gì, tồn tại có thể điều khiển người nhiễm bệnh làm như vậy chỉ có một.
“… Là Vua Nấm?”
“E là vậy.” Giọng nói bình tĩnh của Đường Tiếu, hoàn toàn chọc thủng ảo tưởng của cấp cao bên kia.
Thậm chí có người nản lòng ngã lên lưng ghế dựa, không ngừng dùng khăn tay lau mồ hôi lạnh.
Vua Nấm, kẻ bí ẩn nhất trong giới nấm, cũng là thảm họa lớn nhất mà nhân loại phải đối mặt cho đến nay. Chưa có ai tận mắt nhìn thấy gã, nhưng tất cả nhân loại đều biết, sự tồn tại của Vua Nấm chính là thủ phạm gây ra những thay đổi ở giới nấm một trăm năm trước, cũng là kẻ địch lớn nhất của nhân loại hiện nay.
Nếu là gã tự mình ra tay, vậy Con Mắt Thứ Ba, chỉ sợ thật sự sẽ trở thành lịch sử.
Trong sự im lặng ở phòng họp, giọng nói bình tĩnh của Tiêu Bách vang lên: “Đường Tiếu, cậu về trước đi.”
“Tiến sĩ Tiêu?” Đường Tiếu không ngờ tiến sĩ Tiêu cũng ở đối diện, nhưng ngẫm lại cũng đúng, với địa vị của y đã sớm là cấp cao ở Con Mắt Thứ Ba rồi.
Nhưng rất đáng tiếc, cậu vẫn chưa thể trở về.
Ánh mắt Đường Tiếu lướt qua bả vai Juntes, nhìn về phía đàn thú và người nhiễm bệnh vẫn đang chấp nhất tìm bọn họ ở triền núi đối diện.
Mỗi lần họ trốn không được lâu là sẽ bị phát hiện, rất có thể là do mạng lưới sợi nấm dưới rừng cây, giống như chiến tranh thông tin hiện đại hóa, chỉ cần họ đang chạy trên đất liền, sẽ luôn bị sợi nấm nhạy bén phát hiện.
Ngay cả trốn vào trong căn cứ cũng không giúp ích được gì, ngược lại tạo cơ hội cho Vua Nấm tập hợp thú triều.
Hy vọng duy nhất, chính là bão tuyết đêm nay và vũ khí của Con Mắt Thứ Ba.
Đường Tiếu nói nhỏ bên tai Juntes: “Còn kiên trì được không?”
Juntes nhắm mắt lại, nắm chặt mỗi một phút để hồi phục: “Ừm.”
Đường Tiếu dùng ngón tay chạm vào mái tóc bạc cháy trọi của Juntes, lần này có bản đồ, bọn họ thành công trốn được rất lâu, nhưng vẫn cứ trốn mãi như vậy chắc chắn sẽ bị bắt được.
Không thể gửi gắm hy vọng vào lần load game tiếp theo, chỉ lần này, nhất định phải thắng.
Cậu nhấn xuống một nút trên bộ đàm: “Tiến sĩ Tiêu, tôi sẽ không quay về, thứ có thể được Vua Nấm tìm kiếm, nhất định có giá trị cực lớn đối với gã, chúng ta không thể để gã lấy được.”
“Cậu muốn làm gì?” Tiêu Bách cau mày nhìn bộ đàm trên bàn hội nghị, “Cậu chỉ là một nghiên cứu viên, đừng nhầm lẫn vị trí của mình, gửi tọa độ của cậu đi, để nhân viên chuyên nghiệp đi.”
“Bọn họ không tới được, tuyết đã rơi dày, trong tầm nhìn thế này, cho dù tôi có nói tọa độ cho các anh thì cũng không có khả năng theo kịp những dị thú này.” Giọng nói bình tĩnh của Đường Tiếu vang vọng khắp phòng họp, “Trong Con Mắt Thứ Ba, có vũ khí nguy hiểm cao nào có thể quét sạch thú triều trong một lần không? Tương tự như đạn tự hành*.”
* Đạn tự hành, phi đạn hay tên lửa tự hành là hệ thống đạn dẫn đường chính xác tự di chuyển đến mục tiêu và tác động vào đường đi trong khi di chuyển để hiệu chỉnh, bắn chính xác.
Rõ ràng là một tổ chức học thuật lại có thể tự đứng vững, thậm chí cho nhân viên nghiên cứu địa vị mơ hồ cao hơn siêu năng lực giả mà không gây ra bạo loạn hay đảo chính, ngoại trừ bản thân có chỗ dựa vào, Đường Tiếu không thể nghĩ được giải thích nào khác.
Cậu cũng đã điều tra quần thể siêu năng lực giả ở thế giới này, mặc dù địa vị của siêu năng lực giả thực sự đã được đề cao so với người thường, cũng không giống như một số tác phẩm giải trí hậu tận thế, là các siêu năng lực giả hùng mạnh thống trị toàn bộ quyền lực chính trị, trừ khi là loại làng xóm nhỏ chỉ có vài trăm người này, điều đó có nghĩa một số nền văn minh công nghệ của loài người có lẽ đã được bảo tồn hoặc thậm chí phát triển.
Giống như vũ khí loại nhiệt độ cao đặc biệt nhằm vào giới nấm.
Nghiên cứu và phát minh vũ khí không phải chuyên môn của Đường Tiếu, nhưng xét theo quan sát đối với toàn bộ căn cứ vào ngày thường, thì cây khoa học kỹ thuật ở đây chắc chắn là phát triển theo hướng thực dụng.
“Cậu muốn làm gì?” Tiêu Bách hít sâu, sợ Đường Tiếu nảy sinh ý nghĩ táo bạo nào đó, nhanh chóng nói, “Quả thật có vũ khí như thế, nhưng thời gian khóa và b.ắn ra rất lâu, dị thú biết chạy và di chuyển, lại còn cực kì nhạy bén, hiệu quả thương vong thực tế sinh ra cuối cùng cũng không tốt như dự kiến.”
“Uy lực lớn nhất lớn cỡ bao nhiêu? Có thể san bằng một ngọn núi nhỏ không?”
“Có thể, nhưng dị thú cũng sẽ không đứng yên chờ chúng ta.”
“Không, chúng nó sẽ.” Đường Tiếu nói, “Tôi có cách, nếu cho các anh một tọa độ, hơn nữa bảo đảm dị thú sẽ ở yên đó không di chuyển, anh cảm thấy có thực hiện được không?”
Tiêu Bách còn chưa trả lời thì Lion ở bên cạnh đã giành trước một bước: “Tất nhiên có thể, khóa mục tiêu cần mười phút, nhưng làm sao cậu đảm bảo chúng sẽ không rời khỏi khu vực đó?”
“Tôi có cách.”
Đường Tiếu không giải thích quá nhiều, trực tiếp quăng một tọa độ, hơn nữa cung cấp bản đồ tham chiếu.
“Chờ đã, Đường Tiếu!” Tiêu Bách còn muốn nói gì.
“A, tín hiệu không tốt.”
Trò chuyện lại ngắt.
Trong phòng họp im lặng, tất cả mọi người đang suy nghĩ về khả năng này, điều này sẽ quyết định họ sẽ phóng ra ‘Apollo’* — vũ khí cuối cùng chống lại giới nấm mà Con Mắt Thứ Ba đang nghiên cứu phát triển hay không.
* Apollo là tên của thần mặt trời trong thần thoại Hy Lạp
Thực ra vẫn chưa nghiên cứu phát minh xong, vốn là tính toán đến thời khắc sinh tử tồn vong chân chính của nhân loại sẽ ném vào trong Vương quốc Nấm, dù sao mọi người đều biết, hầu hết giới nấm không biết trốn chạy.
Chỉ là bọn họ còn chưa nghĩ xong nên đối phó Vua Nấm cách lớp đất sâu vài trăm thước như thế nào.
“Các vị… quyết định đi, là mặc kệ đàn thú tiếp tục lớn mạnh, mãi đến nghênh đón thú triều, hay là hiện tại đánh cược hy vọng trên nghiên cứu viên của chúng ta.”
Cuối cùng, người ngồi ở vị trí thứ hai chậm rãi nói.
“Nhưng cậu ta muốn dẫn dị thú tới khu vực này như thế nào, cậu ta có thể làm được dựa vào thứ gì? Tiến sĩ Tiêu, học trò của anh là siêu năng lực giả à?” Có người đưa ra nghi ngờ.
Tiêu Bách xoa xoa giữa mày: “Cậu ấy không phải.”
“Các vị, các anh nghe thấy rồi chứ, loại chuyện này căn bản không có khả năng!” Người nọ lập tức nói.
Nhưng những người khác lại không lập tức tán thành quan điểm của hắn, ngược lại từng người chìm vào trầm tư.
“… Các anh nói xem, có thể nào cậu ta đã tìm được thứ Vua Nấm đang tìm rồi hay không? Nếu không tên nghiên cứu viên này làm sao lại khẳng định nhóm dị thú đang tìm kiếm thứ gì?” Có người đưa ra suy đoán.
Người ở đây đều cảm thấy rất có khả năng.
“Nhưng mà, nếu cậu ấy muốn dẫn dị thú tới khu vực này, thì có nghĩa cậu ấy rất khó kịp thời rời xa trung tâm vụ nổ.”
Trong phòng hội nghị nghênh đón một khoảng im lặng, cuối cùng, Tiêu Bách không chịu nổi bầu không khí này, đứng dậy rời đi.
“Tiến sĩ Tiêu, anh muốn đi đâu?”
“Đi ra ngoài nghỉ ngơi một lát, tôi không tham dự cuộc bỏ phiếu của các anh, tôi bỏ quyền.”
Tiêu Bách cũng không muốn tán thành kế hoạch để Đường Tiếu đi chịu chết này, nhưng y biết phần lớn người sẽ chọn như thế nào, y không có sức can thiệp, chỉ có thể rời đi.
......
Đường Tiếu ấn xuống một nút trên bộ đàm, ngắt trò chuyện, hít một hơi thật sâu: “Nghe rồi chứ, Juntes. Chúng ta phải cố gắng lên.”
Đây là cơ hội duy nhất giải quyết dị thú, cùng mạng lưới sợi nấm dưới nền đất.
Vua Nấm điều hành dị thú thông qua mạng lưới sợi nấm dưới lòng đất, không giải quyết mạng lưới sợi nấm dưới lòng đất, chung quy họ sẽ bị mệt chết.
Juntes mở mắt ra, gật đầu, sau đó đứng dậy, ngực mở ra từ giữa, lộ ra cấu trúc bên trong do sợi nấm màu máu tạo thành bên trong, hơn nữa còn tri kỷ bỏ trống vị trí nội tạng, như một vật chứa được làm bằng da người.
Mỗi lần thấy cảnh như vậy, Đường Tiếu đều sẽ cảm thấy tê cả da đầu, nhưng vì kế hoạch, không thể không chui vào.
Tuy rằng không biết Vua Nấm chấp nhất với mình là vì sao, nhưng mọi thứ có thể lợi dụng đều phải lợi dụng hết.
Cuối cùng, Đường Tiếu chỉ lộ ra ngoài một cái đầu, thoạt trông giống như đang bị Juntes cắn nuốt vậy.
Mà giờ phút này, bầu trời âm u, nhiệt độ đang giảm xuống nhanh chóng, tầm nhìn càng ngày càng nhỏ.
Bão tuyết buông xuống.
Mặc dù Vua Nấm có thể cưỡng ép điều khiển giới nấm, nhưng nếu muốn hoàn toàn cải tạo họ cũng không phải chuyện đơn giản, bởi vì trên người dị thú và người nhiễm bệnh vẫn sót lại phần lớn đặc điểm của giới nấm và động vật, tỉ như sợ nhiệt độ khắc nghiệt, nhiệt độ cực cao hoặc là thấp.
Dưới nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, lũ dị thú đã không còn nhanh nhẹn bằng lúc đầu, động tác chậm hơn rất nhiều, vì tầm nhìn bị giảm sút, mỗi con đều thành nửa mù, mờ mịt di chuyển lung tung trên nền tuyết.
Vua Nấm kết nối cảm giác với mạng sợi nấm ở khu vực này, thành công cảm ứng được tồn tại nào đó đang chạy trốn gấp rút.
‘Đuổi theo đi!’
Ý chí cao thượng kết nối tất cả loài nấm trên vùng đất này, nhóm dị thú và người nhiễm bệnh lần lượt gầm hú lên, chạy về hướng mà sợi nấm chỉ dẫn không chút do dự.
Đuổi theo ước chừng mười phút, đám dị thú đã chạy ra khỏi phạm vi khu an toàn, chúng nó đã nhìn thấy mục tiêu truy đuổi.
Mượn dùng đôi mắt của một số con thú, Vua Nấm cũng tận mắt nhìn thấy tồn tại gã vẫn luôn đang tìm kiếm.
Là một nhân loại, chìa khóa ở ngay trên người nhân loại kia.
Nhưng mà, cậu đang bị con nối dõi của gã cắn nuốt! Chỉ có một cái đầu lộ ra ngoài!
Ý chí của mạng lưới sợi nấm bỗng nhiên trở nên hung bạo, kéo theo đôi mắt của nhóm dị thú cũng nhuốm màu đỏ như máu, giới nấm ký sinh trong cơ thể lập tức nổi điên, cưỡng ép hút cạn sinh mệnh và máu thịt, điều khiển đám dị thú tăng tốc độ bằng mọi giá.
Khoảng cách giữa hai bên ngay lập tức bị rút ngắn, Juntes không chút do dự chạy vào một sườn đồi nhỏ, bên trong cây cối rậm rạp, tầm nhìn quá thấp vì nguyên nhân thời tiết, để đảm bảo bắt được mục tiêu, Vua Nấm điều khiển mạng lưới sợi nấm gần đó nổi lên mặt đất, thay thế đôi mắt và tai của nhóm dị thú và người nhiễm bệnh.
Giữa rừng núi, cuộc rượt đuổi sinh tử lần nữa bắt đầu, Vua Nấm bất chấp tất cả áp bức mạng sống của nhóm dị thú bị giới nấm ký sinh khống chế, buộc chúng hao hết sức lực truy đuổi Juntes trong trời băng tuyết, Juntes nhanh nhẹn luồn lách trong rừng cây.
Đã gửi tọa độ cho Con Mắt Thứ Ba trước rồi, bọn họ sẽ làm theo hay không, Đường Tiếu cũng không nắm chắc.
Nhưng đây là hi vọng cuối cùng của họ.
Phút thứ bảy, chân Juntes bị sợi nấm kéo dài ra trên mặt đất bắt lấy, hắn chém đứt không hề do dự.
Phút thứ tám, dị thú loài chim đánh úp đến, mổ mù tròng mắt Juntes.
Phút thứ chín, vòng vây hình thành.
Nhưng số lượng dị thú quá nhiều, hơn nữa còn càng ngày càng đông, tất cả dị thú gần đó đều bị Vua Nấm cưỡng ép chiêu mộ, bao vây Juntes ở khu vực này.
Tuyến phòng thủ thu hẹp lại, dưới sự bao vây và xua đuổi có chủ đích của Vua Nấm, Juntes đành phải chạy lên đỉnh núi, mãi đến cuối cùng không còn đường lui.
Rừng rậm nơi đỉnh núi cũng ít, phần lớn là cây cối.
Tuyết càng rơi càng lớn, nhiệt độ cũng càng ngày càng lạnh, là nấm, Juntes có thể cảm nhận được chức năng của cơ thể đang suy giảm nhanh chóng, tin rằng đối phương cũng vậy.
Hắn đứng trên đỉnh núi, quay người đối mặt đội quân dị thú và người nhiễm bệnh đã bao vây chặt chẽ nơi này.
Cục diện này, dường như cũng từng trải qua một lần.
Nhưng kết cục nhất định sẽ khác biệt.
Trong đàn thú sinh ra xôn xao rất nhỏ, một bóng người trông như cây khô bước ra từ trong đàn thú tách ra.
Gã rất giống với hình dạng nửa hình người ban đầu của Juntes, dáng người khô gầy, nhỏ dài, không có đầu, chỉ có sợi nấm vươn ra ngoài như cành cây, khoảng trống giữa các sợi nấm dày đặc những con ngươi thẳng đứng màu xanh lá.
Ở gã toát ra hơi thở của tuổi già mà chỉ có Juntes mới có thể cảm nhận được, giống như một ông già sắp chết, bên bờ vực điên cuồng.
Vua Nấm đương nhiệm cùng Juntes lẳng lặng đối diện, giống như một vị vua dần già đi đối mặt với khiêu chiến của người tân nhiệm.
Nhưng già thì già, vẫn hùng mạnh, cho dù là một phân thân tạm thời, Juntes có thể cảm nhận được, mình đối đầu với gã tuyệt đối không có phần thắng.
“Đưa cậu ta… cho ta.” Vua Nấm duỗi cánh tay như cành cây khô, đôi mắt nhìn chằm chặp cái đầu ‘được gắn’ bên ngoài cơ thể Juntes: “Con, ta, ta sẽ cho con, tất cả những gì con muốn.”
Juntes lẳng lặng nhìn gã, lùi ra phía sau một bước: “Em ấy là của tôi.”
“Vậy chúng mày cùng đi chết đi.”
Vua Nấm lạnh lùng nói, dưới mệnh lệnh của gã, dị thú lần nữa tới gần, chẳng qua không biết tại sao càng khó kiểm soát hơn trước, có số dị thú còn muốn thoát khỏi nơi này bằng mọi giá, nhưng những điều không đúng nhỏ nhặt đó, đã bị che lấp bởi tâm trạng kích động sắp được như ước muốn của gã.
Gã đã không nhớ rõ đã bao nhiêu năm trôi qua, kể từ khi tình cờ đến vũ trụ này, trải qua hàng trăm triệu năm, gã đã đi tới đỉnh cao thời kỳ trưởng thành, lại mãi không thể tiến thêm một bước nữa.
Bởi vì khuyết thiếu chìa khóa mấu chốt.
Vì thế, gã mới đành phải phát động chiến tranh, vì để sợi nấm trải rộng mỗi một ngóc ngách trên thế giới, ký sinh trên tất cả thể sống, thay gã tìm kiếm chìa khóa kia.
Khóe miệng Juntes giật giật, nở một mỉm cười, ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Đã đến giờ.
“Mặt trời ra rồi.”
Mặt trời gì?
Vua Nấm ngây người, ngay sau đó, vô số sợi nấm bỗng nhiên phát ra cảnh báo với gã.
Gã chợt nhìn về phía Juntes, lại phát hiện hai mắt hắn dần dần trở nên vô hồn, cái đầu rũ xuống của một người khác nhô ra ở chỗ ngực cũng đang biến thành sợi nấm đỏ máu.
Quả thể?! Khi nào?
Những đốm sáng cam vàng từ trên trời rơi xuống, rơi vào trong mắt dị thú và Vua Nấm trên sườn núi này, lại giống như mặt trời buông xuống.
Vua Nấm ngay lập tức buông bỏ khống chế đối với dị thú, tất cả dị thú điên cuồng liều mạng chạy xuống núi, nhưng quá lạnh, bị áp bức lâu như vậy, chúng nó đã sắp chạy không nổi.
Ánh sáng, sức nóng và vụ nổ, thoáng chốc nuốt sống cả ngọn núi nhỏ.
Lời tác giả:
Ôn tập lại kiến thức đây, quả thể chính là phân thân nha, là thứ Juntes quanh năm sử dụng để lừa gạt phòng thí nghiệm đó ấy
Không giải quyết Boss dễ thế đâu hahahaha chỉ có thể kéo dài thời gian thôi.