Đôi mắt Nhiếp Chính vương đảo liên hồi: “Sau đó ta lại tới, nhưng hai người vẫn còn thân mật! Lúc ấy ta tức giận bỏ đi nhưng không đi xa, nhìn thấy Sở Tử Uyên đưa nàng ra ngoài, ôm nàng cực kỳ thân mật! Nàng nói khi ấy nàng đã ngất xỉu?”
Vân Tử Lạc chống tay lên trán, ra sức nhớ lại: “Về sau ta không còn nhớ gì nữa, những chuyện chàng nói ta không có chút ấn tượng gì! Lúc tỉnh lại đã là sáng hôm sau, nhưng ta biết ta đã đẩy Tử Uyên ra, huynh ấy không phải người ta cần!”
Nhiếp Chính vương đờ đẫn, tâm trạng bỗng chốc từ trăng lạnh tháng hai đột ngột sang ngày xuân tháng tư. Chàng bắt lấy bả vai nàng, lớn tiếng hỏi: “Hắn không phải người nàng cần? Nàng không thích hắn?”
“Vậy thì sao?” Vân Tử Lạc hậm hực nhìn chàng.
“Quá tốt rồi! Quá tốt rồi!” Nhiếp Chính vương bật cười.
“Tốt cái gì mà tốt! Hách Liên Ý, ta không thích hắn không có nghĩa ta sẽ thích chàng!”
Nhiếp Chính vương từ từ bình ổn lại tâm trạng kích động, nhìn chằm chằm đôi mắt tròn, sóng mắt long lanh của nàng, áy náy nói: “Lạc Nhi, là ta có lỗi với nàng. Tối đó nếu ta ở bên cạnh nàng, nàng cũng sẽ không ra ngoài uống rượu. Ta hứa với nàng, sau này dù có xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không bỏ rơi nàng. Đến tết cũng cùng đón với nàng, được không?”
“Sau tết chẳng phải chàng cũng không tới ư?” Giọng Vân Tử Lạc rõ ràng đã nhỏ đi.
“Chẳng phải vì nàng và Sở Tử Uyên sao! Nàng tốt với hắn như thế, chuyện tối đó, nàng bảo có thể khiến ta hiểu lầm không?”
Rõ ràng biết đó chỉ là hiểu lầm nhưng khi nhắc tới Sở Tử Uyên, trong lòng vẫn ngập đầy cảm giác khó chịu!
Vân Tử Lạc đột nhiên không nói nữa.
Thì ra là như vậy.
Vì thế tới lễ hội thuyền rồng chàng mới không tới với mình ư?
Mí mắt nàng như hai cánh bướm khẽ chớp chớp, Vân Tử Lạc ngước mắt lên, giọng nói cũng không kiềm chế được mà mềm mỏng đi mấy phần: “Vì sao chàng không đón tết? Mấy hôm đó chàng ở trong vương phủ à?”
Nhiếp Chính vương ‘ừm’ một tiếng, sắc mặt tối đi nhưng chàng vẫn thu chặt cánh tay, ghì siết lấy người con gái trong lòng mình.
Rất lâu sau, khi Vân Tử Lạc nghĩ chàng sẽ không nói nữa thì giọng nói trầm trầm lại vang lên bên tai nàng: “Tết là ngày nhà nhà đoàn viên, nhưng mỗi khi tết đến ta đều không gặp được phụ thân. Thứ duy nhất nhìn thấy là mẫu thân không ngừng rơi lệ. Ta căm hận ngày tết, căm hận năm mới, căm hận cảnh người khác đoàn viên.”
Vân Tử Lạc hơi há miệng, có chút sửng sốt.
Nghe chàng nói những lời khiến người ta bi thương bằng ngữ khí bâng quơ, lòng nàng bất chợt bị khuấy động.
Năm ngón tay nàng níu chặt lấy tấm áo đen trước ngực chàng, giọng nói run rẩy: “Vậy, tết đến thì chàng làm gì? Không phải là khóc đấy chứ?”
Nhiếp Chính vương khẽ cười một tiếng, giơ tay vuốt ve gương mặt nàng.
“Dĩ nhiên là sẽ không khóc, từ nhỏ đã không rơi nước mắt rồi, khóc có thể giải quyết được vấn đề sao?”
Nghe chàng cố làm ra vẻ kiên cường, trái tim Vân Tử Lạc đau rút từng cơn, nghĩ tới chuyện mình cũng hiểu lầm, nàng vô thức càng khó chịu hơn.
Nàng giơ tay ôm chặt hông chàng, áp tai mình lên trái tim chàng.
“Hách Liên Ý, ta xin lỗi.”
“Lạc Nhi?” Nhiếp Chính vương hơi ngạc nhiên: “Sao nàng lại nói vậy?”
Vân Tử Lạc ngẩng đầu, rút tay ra, nhẹ nhàng phủ lên gò má chàng, ánh mắt đầy hối hận: “Hôm qua ta đánh chàng, còn đau không?”
Nhiếp Chính vương đờ đẫn, một cảm giác vui mừng và ngọt ngào từ đầu bỗng nhiên tràn qua trái tim. Chàng cúi xuống, chạm trán mình vào trán nàng.
“Lạc Nhi, nàng quan tâm tới ta sao? Không đau, nàng đánh chẳng đau chút nào.”
Vân Tử Lạc cong môi cười, nhìn thấy bờ môi mỏng của người đàn ông gần ngay trước mắt, nàng rung động, không kìm được lòng, nhích môi của mình qua.
Nhận ra ý đồ của nàng, Nhiếp Chính vương kích động tới nỗi toàn thân run rẩy, không dám động đậy.
Khi chạm tới đôi môi chàng, Vân Tử Lạc nhanh nhẹn lật người, ngồi lên chân người đàn ông, hai tay vòng qua cổ chàng, để toàn bộ cơ thể treo trong lòng chàng.
Sự tiếp tục thân mật này khiến nàng cảm thấy quá đỗi an toàn và thỏa mãn.
Nhiếp Chính vương suýt ngất xỉu vì niềm hạnh phúc bất ngờ này.
“Lạc… Lạc Nhi?”
Giọng chàng cũng quái lạ tới mức người ta nghe không ra.
Cảm giác được cơ thể mềm mại đang gần sát bên mình đến vậy, cả người chàng bắt đầu bốc hỏa.
Vân Tử Lạc hơi chu môi, không nhịn được cười, cọ cọ môi mình lên cằm chàng, giọng nói yểu điệu, không còn vẻ sắc bén khi trước: “Hách Liên Ý, chàng hôn ta đi.”
“Ầm!”
Đầu óc Nhiếp Chính vương như đặc quánh lại thành hồ.
Biểu cảm tinh quái của Vân Tử Lạc, giọng nói khẽ khàng mà nhu mỳ đã hoàn toàn hớp mất hồn phách chàng.
Kích động tới không thể nghĩ nhiều thêm, chàng lập tức ôm lấy vòng eo mảnh dẻ, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng rồi xuống má.
“Lạc Nhi, là muốn ta hôn như vậy sao?”
Giọng chàng hơi khàn, có chút mê hoặc nguyên sơ nhất,
Gò má Vân Tử Lạc ửng hồng, nụ cười càng thêm rộng, rầm rì trốn vào trong lòng chàng.
“Lạc Nhi, bé ngoan!” Nhiếp Chính vương không thể nhẫn nại được, ôm nàng lật người ra giữa giường, cơ thể cao lớn nặng nề đã đè lên người con gái, phủ lên môi nàng.
Vân Tử Lạc vẫn bám chặt lấy cổ chàng, đầu gối lên chiếc gối mềm mại, bị chàng gọi là ‘bé ngoan’ làm nàng bật cười khanh khách.
Người đàn ông uy vũ đè lên ngực khiến nàng không sao thở được nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ ngọt ngào.
“Hách Liên Ý, ta ngoan ư?”
Vân Tử Lạc cứ nghĩ lại thấy buồn cười.
Nàng mà ngoan liệu có chê bai chàng không, có hạ thấp Nam Xuyên không.
Nàng mà ngoan liệu có động một tý là tát chàng không?
“Ngoan chứ…” Nhiếp Chính vương mỉm cười, khóe mắt ngập tràn hạnh phúc, khẽ rỉa môi nàng, đôi mắt phượng nhìn Vân Tử Lạc không rời, ánh mắt càng lúc càng tối đi.
“Ngoan ngoãn để ta ôm, ngoan ngoãn để ta hôn, ngoan ngoãn để ta thích, còn không ngoan sao?” Nhiếp Chính vương không thể mãn nguyện hơn nữa.
Bờ môi thương yêu cọ lên môi người con gái.
Lúc này đây, Vân Tử Lạc có muốn chàng lập tức đi giết bất kỳ ai chàng cũng đi ngay không hề do dự.
“Không được phép như vậy đối với người khác.”
Vân Tử Lạc nghiêng đầu nhìn chàng, đôi mắt lấp lánh ý cười nhưng cũng nhu tình vô hạn, như một thiếu nữ chìm vào biển tình hừng hực, đắm đuối ngắm người mình yêu.
“Dĩ nhiên chỉ có chàng thôi.”
Nhiếp Chính vương cười khẽ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên nóng hơn.
Hai đôi môi không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, đồng thời chạm vào nhau.
Nhiếp Chính vương dễ dàng tách đôi môi của nàng ra để lưỡi chìm vào thật sâu, chạm tới những ngọt ngào của người con gái, thỏa mãn thở dài, đoạt lấy tất cả nước ngọt trong miệng nàng.
Vân Tử Lạc nhắm mắt lại, dự vào cảm giác phối hợp cùng chàng.
Đầu lưỡi của hai người đuổi bắt nhau, chơi không biết mệt.
Hai người đều im lặng, chỉ hôn nhau nồng nàn tình cảm.
Vân Tử Lạc bỗng rên lên một tiếng, cảm giác được chàng hôn vẫn tuyệt diệu như vậy, khiến nàng không thể nào quên.
Tiếng ngâm nga khiến sợi dây phòng vệ cuối cùng của Nhiếp Chính vương hoàn toàn sụp đổ, cả cơ thể mềm nhũn nằm trên người Vân Tử Lạc. Sau khi mút mát lần nữa, chàng ngước mắt lên, trong ánh mắt là mê loạn và rực lửa.
“Lạc Nhi… Ta thích nàng lắm…”
Chàng lẩm bẩm, lặp đi lặp lại, nhẹ nhàng vân vê qua vành tai nàng, biểu đạt tình cảm chân thành tận đáy lòng.
Gò má Vân Tử Lạc đỏ bừng, đôi mắt mơ màng, tay đã quấn quanh vòng hông tráng kiện.
Chưa bao giờ có cảm giác này, yêu người đàn ông trước mắt đến vậy, muốn được ở bên chàng, muốn được chàng chạm vào cơ thể mình.
Khi chàng không có ở bên sẽ nhớ chàng, rất nhớ; Khi chàng xuất hiện vẫn rất nhớ, rất nhớ.
Đây chính là tình yêu ư?
Vậy khi ở trước ở cùng Lăng Thiên Duệ, nàng chưa hề có cảm giác này, vậy đó là gì?
Nàng thậm chí không cảm nhận được sự bồng bột điên cuồng nào khi ở bên cạnh hắn…
Cánh tay vô thức giơ lên, chạm phải thứ cứng rắn của người đàn ông, Vân Tử Lạc bàng hoàng tỉnh lại.
Những chuyện chỉ nhìn thấy ở người khác từng cảnh, từng cảnh hiện lên trong đầu óc.
Giọng Nhiếp Chính vương đục ngầu: “Lạc Nhi, đừng động đậy!”
Vân Tử Lạc cảm nhận được gò má nóng bừng, nghĩ rất lâu nàng nói: “Ý, ta bị đè khó chịu quá.”
Nhiếp Chính vương nhếch môi cười, chậm chạp một lúc mới tách khỏi người nàng, vòng cánh tay kéo nàng lại, yêu thương vuốt ve mái tóc.
Chàng khẽ dỗ dành: “Lạc Nhi ngoan, ngủ đi!”
“Ừm.” Vân Tử Lạc lại len lỏi vào trong vòng tay chàng, nắm lấy một tay của chàng, nhắm mắt lại.
Đúng là cũng buồn ngủ rồi, không lâu sau, nàng đã say giấc.
Không cần phải lo lắng gì nữa, ngủ rất sâu, cũng rất ngon…
Sáng sớm hôm sau, khi tia nắng đầu tiên ló rạng trải lên mặt đất một tấm áo màu vàng.
Vân Tử Lạc ‘ưm’ một tiếng, mở mắt ra, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú được phóng to.
Đôi mày dày như dãy núi, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng mím chặt, hàng mi dài đen mà rậm, đôi mắt phượng nhắm chặt, từng đường nét trên gương mặt như được dao khắc, góc cạnh sắc sảo, ngũ quan lập thể toát ra mấy phần lạnh lùng.
Cho dù là lúc ngủ, chàng cũng khiến người ta sợ hãi.
Chẳng biết bỗng nhiên nghĩ cái gì, nét mặt người đàn ông bỗng ôn hòa hơn, bờ môi cong cong, gương mặt toát lên một nụ cười, miệng lẩm bẩm: “Lạc Nhi…”
Vân Tử Lạc nghe rõ, trong lòng ngọt ngào, cũng tự nhiên mỉm cười.
Mọi chuyện tối qua dâng đầy trong lòng, nàng không dám làm động tác gì, chỉ yên lặng ngắm nhìn.
Sau khi nói mê, Nhiếp Chính vương lập tức thức tỉnh, đôi mắt sâu xa sáng bừng như trời đất, khiến cả căn phòng cũng rực rỡ lên.
Thấy Vân Tử Lạc đang nhìn mình chăm chú, chàng giơ tay cọ qua mũi nàng.
“Lạc Nhi, dậy sớm vậy?” Thanh âm chất chứa một sự dịu dàng mà chàng cũng không nhận ra.
“Ừ, còn sớm.” Vân Tử Lạc khẽ cười.
Còn sớm… Cái tư thế thân mật như vậy, một lời nói mờ ám như vậy không nghi ngờ gì đã khiến Nhiếp Chính vương nghĩ lệch lạc.
Yết hầu chàng khẽ cử động, nhớ lại cảm giác mê hoặc trí mạng tối qua, phải mất rất nhiều thời gian ngọn lửa trong chàng mới yên ổn trở lại.
Thế mà người con gái này chỉ nói một câu đơn giản đã có thể kích động nó lên.
Chàng vội vàng chuyển dời sự chú ý: “Cũng không sớm nữa, ta quay về phủ xử lý một số việc triều chính, nàng ngủ tiếp đi.”
Ánh mắt Vân Tử Lạc hơi tối, nàng cụp mắt xuống: “Được.”
Nhiếp Chính vương đáp lại, bế nàng ra giữa giường rồi ngồi dậy, nheo mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ.
Khi quay đầu lại, nàng đang quay mặt vào trong tường.
“Lạc Nhi?”
Nhiếp Chính vương cúi xuống nhìn nàng nhưng thấy Vân Tử Lạc mở mắt, không hề ngủ.
Khóe môi chàng rướn cao, giơ tay xoay người nàng lại, lại nằm sóng đôi như cũ, thở dài: “Lạc Nhi, ta không nỡ xa nàng, làm sao đây?”
Vân Tử Lạc mấp máy môi nhưng không phát ra tiếng.
Ánh mắt Nhiếp Chính vương rất quyến luyến: “Thật muốn dẫn nàng theo bên mình, như vậy giờ nào phút nào cũng được nhìn thấy nàng, ở bên nàng.”
Vân Tử Lạc phì cười.
“Được rồi, chàng đi đi, ta biết chàng bận lắm, hôm nay ta cũng muốn về Vân phủ.” Nàng nói với vẻ không vui: “Ta muốn về Vân phủ gặp cha! Chàng giữ cha trong phủ nhưng bản thân chàng buổi tối lại không về phủ!”
Nhiếp Chính vương ghé đầu qua, hít hà mùi hương trên cổ nàng, cười nói: “Lát nữa quay về ta sẽ để ông ấy về Vân phủ, ai bảo nàng hờ hững ta?”
“Chàng xấu lắm!”
Vân Tử Lạc lẩm bẩm rồi khẽ véo ngực chàng: “Hách Liên Ý, trong bụng chàng toàn mấy suy nghĩ xấu xa! Chàng cố ý phải không?”
Nhiếp Chính vương chỉ cười không nói, bắt lấy đôi tay nhỏ của nàng, đặt bên môi hôn khẽ.
Trái tim Vân Tử Lạc càng mềm hơn, bò lên người chàng, nói: “Vậy chàng đi đi.”
Nhiếp Chính vương không còn cách nào khác: “Nàng thế này, ta đi làm sao?”
Vân Tử Lạc bật cười thành tiếng nhưng không nói tiếp, chỉ nghiêng mặt nhìn chàng.
Hai người cứ yên lặng, cảm nhận hơi thở của nhau.
Rồi đột ngột, Nhiếp Chính vương dựng người dậy, đè Vân Tử Lạc xuống dưới. Vân Tử Lạc không đề phòng, kêu lên một tiếng.
“Bảo bối Lạc Nhi, nàng còn làm vậy, ta không dám bảo đảm sẽ làm gì đâu.”
Đôi mắt sâu hun hút nhìn nàng đắm đuối.
Vân Tử Lạc đỏ bừng mặt, cắn môi, hơi thở có phần run rẩy.
“Ta đi đây.” Nhiếp Chính vương chống hai tay hai bên sườn nàng, rướn cổ, cọ cọ mấy cái lên má nàng rồi trượt xuống tận cổ, thở dài: “Lạc Nhi, ngon thật.”
Vân Tử Lạc bối rối, tim đập thình thịch, thình thịch, giơ tay đẩy chàng ra: “Mau đi đi, ta cũng dậy đây, còn về nhà.”
“Ừ, chú ý đó, đừng để mặt gặp gió!”
Nhiếp Chính vương dặn dò mấy câu mới bịn rịn rời đi.
Đào Nhi đã thông minh hơn, chưa nghe tiếng Vân Tử Lạc gọi tuyệt đối không chủ động vào phòng buổi sáng.
Cảnh tượng bắt gặp hôm đó tới tận bây giờ vẫn còn khắc sâu trong đầu óc.
Vân Tử Lạc mặc quần áo xong xuôi, đẩy cửa ra gọi Đào Nhi lấy nước rửa mặt, rồi gọi Quỷ Hồn và Triển Hưng tới đổ nước tắm hôm qua đi.
Quỷ Hồn bước vào, nhìn Vân Tử Lạc bằng ánh mắt hơi kỳ lạ.
Nửa đêm hôm qua Triển Hưng tới thay ca, ban nãy hắn vừa từ ngoài vào thì được Nhiếp Chính vương trốn trong phủ gọi lại dặn dò mấy câu.
Hắn không ngờ Nhiếp Chính vương giờ này mới về. Trời ạ, đã sáng bảnh mắt rồi!
Rồi thấy chủ nhân tinh thần phơi phới, nét mặt hồng hào, ở từ tối qua tới giờ, cô nam quả nữ, có thể làm chuyện gì?
Quỷ Hồn kinh ngạc vô cùng, chủ nhân chưa bao giờ để tâm tới mấy chuyện tình cảm nam nữ, bây giờ lại cũng bắt đầu vui đùa cá nước rồi.
Chỉ không biết nếu chủ nhân làm cái việc ấy liệu có phải cũng rất lợi hại không?
Khi nhìn thấy gò má Vân Tử Lạc có ánh hồng thấp thoáng, hắn càng khẳng định chuyện lần này, trong lòng đã vô cùng!
Lần này quay về nhất định phải báo tin mừng cho Tứ Quỷ và các anh em! Ha ha ha!
Vân Tử Lạc thấy Quỷ Hồn len lén nhìn mình, khẽ nhíu mày, có chút không tự nhiên.
Một canh giờ sau, Vân Tử Lạc cùng Đào Nhi thu dọn xong xuôi, ăn sáng xong cùng ngồi xe ngựa trở về Vân phủ.
Vừa xuống xe trước cửa Vân phủ họ đã gặp Vân Hằng.
Ở Vân phủ, Vân Hằng là quản gia nhưng ở bên ngoài hắn là phó tướng của Vân Kiến Thụ.
Lần này hắn cùng ra ngoài với Vân Kiến Thụ.
“Nhị tiểu thư, cô đã trở về.” Vân Hằng chào hỏi.
Từ lúc Vân Tử Lạc ngang nhiên tiếp Nhiếp Chính vương ba chiêu, cứu được cả Vân phủ, thái độ của hắn đối với Vân Tử Lạc đã hoàn toàn khác trước.
Trước đây kính trọng vì đó là con gái của lão gia, mẹ của cô ấy là ân nhân cứu mạng tướng quân.
Còn bây giờ lại hoàn toàn xuất phát từ sự kính nể chân thành nhất.
“Ấy, Vân Hằng, sao ngươi lại ở đây?” Vân Tử Lạc được Đào Nhi đỡ xuống xe, tùy ý hỏi một câu.
Vân Hằng đáp: “Lão gia sáng sớm nay đã từ phủ Nhiếp Chính vương trở về, gọi người tới Hà phủ bảo tam tiểu thư về nhà. Thuộc hạ đang đợi nhưng không ngờ lại thành đợi tiểu thư.”
Vân Tử Lạc gật đầu.
Đúng lúc này, trong ngõ vọng tới tiếng xe, mấy người quay đầu lại nhìn.
“Vân Tử Lạc, sao ngươi cũng quay về vậy?”
Một chiếc xe ngựa diêm dúa dừng trước cửa Vân phủ, rèm xe được vén lên, nhìn thấy Vân Tử Lạc, ánh mắt Vân Thái Lệ bỗng trở nên ác độc.
“Tam muội, sau khi cưới nhị tỷ vẫn chưa qua thăm muội.” Vân Tử Lạc cười nói.
“Hừ!” Vân Thái Lệ khinh thường, được Hà Hoa dìu xuống xe, nói: “Đâu có giống một số người, cưới đi mà không ai thèm! Ba lần bốn lượt xảy ra chuyện, tới bây giờ vẫn làm gì có ai thèm!”
Nói rồi nàng ta nghênh ngang đi qua Vân Hằng vào trong.
Sắc mặt Vân Hằng rất khó coi, nhưng hắn biết rõ tính tình tam tiểu thư là vậy.
Vốn là một người chanh chua đầu đường xó chợ, được phu nhân nuông chiều, lão gia cũng không quản lý nổi, hắn chỉ còn cách mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Tam tiểu thư trước nay ăn nói vẫn như vậy, nhị tiểu thư xin đừng để bụng.”
Hắn thì thầm cười trừ với Vân Tử Lạc.
“Dĩ nhiên ta không để bụng.” Vân Tử Lạc hơi cao giọng: “Con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, dẫu sao bây giờ ta vẫn đường đường chính chính là tiểu thư của Vân gia, vào Vân phủ, ta vẫn là chủ. Nhưng có một vài người giờ là khách rồi! Khách dù có vô lễ, chủ nhẫn vẫn phải bao dung!”
Nàng tin chắc Vân Thái Lệ nghe được mấy lời này.
Quả nhiên, Vân Thái Lệ hùng hổ trở ra.
“Vân Tử Lạc! Ai là khách của Vân phủ! Không ai thay đổi được thân phận tam tiểu thư của ta hết!”
Vân Tử Lạc và Đào Nhi đã vào trong phủ, miệng cười nhạt: “Cũng chỉ có ngươi tự coi mình là chủ nhân để an ủi bản thân mà thôi.”
Phía sau, bước chân Vân Thái Lệ như sấm ùn ùn kéo tới.
Vân Tử Lạc quay đầu, chỉ nói một câu: “Em rể hôm nay không cùng Tam muội về phủ sao?”
Sắc mặt Vân Thái Lệ đột ngột trắng bệch, đây đúng là nỗi đau của nàng ta! Một nỗi đau lớn nhất! Một nỗi đau không thể nói thành lời! Nhưng Vân Tử Lạc đã đi xa rồi.
Nàng nhếch môi, đừng nói nàng khinh thường kẻ ngốc. Một đứa vô giáo dục như Vân Thái Lệ, nàng cũng chỉ đành dùng chiêu đó.
Hai người một trước một sau đi tới tiền sảnh, Vân Kiến Thụ đang ngồi trong nói chuyện với Chu Thị.
Thấy Vân Tử Lạc vào, Vân Kiến Thụ không khỏi vui mừng. Việc đầu tiên về nhà là ông gọi Vân Thái Lệ về, vốn dĩ định xử lý xong xuôi việc này mới mời Vân Tử Lạc về phủ.
“Cha.” Vân Thái Lệ vào sau, nhỏ giọng gọi một tiếng.
Nhìn thấy Vân Thái Lệ, sắc mặt Vân Kiến Thụ lập tức thay đổi, đập tay lên bàn, cả chiếc bàn tan nát: “Hỗn xược! Vân Kiến Thụ ta không nuôi đứa con gái không coi ai ra gì!”
Vân Thái Lệ vội quỳ sụp xuống.
“Lão gia à, có gì từ từ nói, Lệ Nhi thật sự bị hãm hại mà!” Chu Thị sốt sắng.
“Bà đừng có ở đây nói đỡ cho nó!” Vân Kiến Thụ quắc mắt nhìn Chu Thị: “Bình thường tính tình nó ra sao người làm cha như tôi còn chưa nghe nói hay sao? Tôi đã nói từ lâu rồi, cứ chiều chuộng nó rồi sẽ có ngày sinh chuyện! Đây là chuyện bại hoại gia môn, tôi dám nói, cả kinh thành này chỉ có nó dám làm!”
Gương mặt Vân Thái Lệ không còn hột máu, không dám nhìn thẳng Vân Kiến Thụ.
“Lão gia!” Chu Thị đau xót vô ngần, hằn học lườm Vân Tử Lạc.
Biểu cảm trên gương mặt Vân Kiến Thụ không ấm lên được chút nào. Ông lạnh lùng nhìn Vân Thái Lệ đang thút thít quỳ ở dưới, nói rành mạch: “Hôm nay ta kêu ngươi tới là muốn nói với ngươi, kể từ ngày hôm nay, Vân Thái Lệ và Vân Kiến Thụ không còn chút quan hệ nào nữa! Từ nay về sau, ngươi sống hay chết, do ông trời sắp đặt!”