Mục lục
Lạc Nhi Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiền dù ở thời đại nào cũng là vạn năng.

Đào Nhi cầm ngân lượng, ra cửa sau tìm bà lão Vương.

Bà Vương đã ngoài năm mươi, là một người nhanh nhạy, gặp một người sắp trở thành Tứ vương phi như Vân Tử Lạc thì không dám khinh suất, mỉm cười hành lễ.

“Thím Vương, thím ở trong phủ này đã lâu, ta muốn thỉnh giáo thím một việc nhỏ không hệ trọng mấy. Thím có biết Bình Tú lâu nơi đại tiểu thư ở trước đó ai sống không?” Vân Tử Lạc cười vô hại.

Bà Vương gật đầu nói: “Khi đại tiểu thư chưa chào đời thì phu nhân sống ở đó. Đó vốn là nơi ở của phu nhân. Sau này đại tiểu thư khôn lớn, khi phân viện đã nhường cho cô ấy.”

“Á!” Đào Nhi nhẹ nhàng bịt miệng lại.

Ánh mắt Vân Tử Lạc cũng lạnh đi, sau khi cảm ơn bèn dặn dò Đào Nhi tiễn thím Vương đi.

Mười mấy năm trước, gian phòng đó là của Chu Thị. Cũng tức là khi mẹ nàng còn sống đường hầm đó mới được đào, lúc ấy mẹ nàng cũng vừa hay sống trong Lê Uyển.

Vậy mẹ có biết không? Vết máu dưới đường hầm kia là của ai? Có khi nào liên quan tới Chu Thị… Trái tim Vân Tử Lạc như bị nâng lên, trực giác cho biết chuyện này có điều kỳ lạ. Trong ký ức, cha chưa từng nói với nàng một câu về chuyện của mẹ, chuyện mẹ rất lợi hại nàng cũng biết từ Thái hậu.

Lợi hại, nhưng không hiểu là lợi hại kiểu gì?

Người mẹ chưa từng lộ mặt đó rốt cuộc là người như thế nào?

Trăng vằng vặc giữa trời, Vân Tử Lạc chỉ khoác một chiếc áo mỏng. Nàng chầm chậm dạo bước từ vườn trước ra vườn sau Lê Uyển, tìm kiếm dấu tích của người phụ nữ từng cho nàng cơ thể này.



Nhiếp Chính vương phủ.

Nơi vách tường trong phòng sách treo lơ lửng hai viên dạ minh châu to bằng nắm tay, soi sáng cả căn phòng.

“Bộp!”

Một bản tấu sớ bốn cuốn bị vứt lên bàn, dáng hình cao như núi của Nhiếp Chính vương dựa vào ghế thái sư, bờ môi lạnh mấp máy: “Chút chuyện cỏn con này mà xử lý cũng không gọn gàng? Lũ lụt ở Trấn Châu năm trước vừa qua mà tri phủ Bành Châu không biết lấy đó làm gương ư? Chỉ biết kêu khổ, một chút cách thức cũng không nghĩ ra được, lương bổng một năm một hai trăm lượng để làm gì!”

Quỷ Hồn đứng bên cười trừ.

Đầu mày nhíu lại, người đổ về phía trước, Nhiếp Chính vương nhấc cây bút lông trên bàn lên thảo mấy chữ rồng bay phượng múa, tiện tay gấp lại rồi ném cho hắn: “Gửi đi!”

Quỷ Hồn vội vàng rời đi.

“Chuyện ở Hằng Châu ra sao rồi?” Nhiếp Chính vương đang lật bản tấu tiếp theo thì khựng lại, đột ngột hỏi.

Một bóng đen từ một khoảng rộng trong phòng bay ra, cúi người cười đáp: “Vân Kiến Thụ vẫn gắng sức làm việc, đang vào giai đoạn cuối.”

“Ồ, vậy còn người của Thái hậu…”

“Vẫn ở đó, có người chặn tin, Vân Kiến Thụ vẫn hoàn toàn không hay biết chuyện hôn sự của nhị tiểu thư.”

“Biết rồi, lui xuống đi.”

Bóng đen thoắt cái đã nhảy ra ngoài cửa sổ, biến mất không dấu vết.

Nhiếp Chính vương đặt cây bút lông xuống, trán nhăn lại, đứng dậy, chắp tay sau lưng đi tới bên cửa sổ, yên lặng ngắm trăng trời.

“Vương gia có muốn tới Vân phủ xem sao không ạ?”

Chẳng biết từ lúc nào, Quỷ Hồn đã trở lại, đang im phăng phắc đứng một bên, lúc này chẳng hiểu đầu óc bị trúng tà gì lại buột miệng thốt ra câu ấy.

“Ngươi trở nên nhiều lời như vậy từ khi nào thế hả?”

Nhiếp Chính vương tái xanh mặt, nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm.

“Thuốc hạ ban nãy hơi váng đầu, không biết đã nói cái gì.” Quỷ Hồn cúi gằm.

Lát sau không thấy chủ nhân lên tiếng, Quỷ Hồn nghi hoặc ngước lên, trước mắt hắn đã trống trải, chỉ còn lại ánh trăng rọi vào bệ cửa.



Vân Tử Lạc giơ tay vuốt nhẹ lên cây lê trong vườn. Kết cấu của Lê Uyển có lẽ đã khác so với mười sáu năm trước, duy chỉ có những cây lê này nghe nói năm xưa do mẹ nàng tự tay gieo trồng.

Giờ đã cao bằng từng này rồi…

“Muộn vậy rồi mà Tứ vương phi chưa nghỉ sao?”

Sau lưng đột ngột vang lên câu nói này.

Thanh âm trầm thấp, thu hút, lại có đôi chút khàn khàn.

Vân Tử Lạc sửng sốt quay đầu, chỉ thấy một bóng đen đứng trong góc.

Cái bóng từ từ đi ra, để lộ dáng hình cao lớn của Nhiếp Chính vương, mái tóc đen nhánh xõa xuống vai, càng nổi bật gương mặt góc cạnh rõ ràng như dao khắc.

Đôi mắt phượng hơi cụp xuống, không nhìn ra được bất kỳ biểu cảm gì.

“Tứ vương phi? Nhiếp Chính vương không cảm thấy xưng hô này còn quá sớm sao?” Giọng Vân Tử Lạc nhẹ nhàng, không còn sự sắc bén khi trò chuyện giống lần trước, nhưng nàng nghiêng mặt đi không nhìn hắn.

Nể tình hôm nay hắn đã cứu mình, nàng sẽ không thẳng thừng đuổi hắn đi…

Mải miết ngắm gương mặt với từng đường cong hoàn mỹ của nàng, Nhiếp Chính vương dịu giọng hỏi: “Nàng muốn cưới Sở Hàn Lâm, hay là… Sở Tử Uyên?”

“Đây là chuyện của ta.” Vân Tử Lạc tiện tay ngắt bông hoa nhỏ trên cây, nâng lên mũi ngửi.

“Ta thấy mấy hôm nay nàng tìm Sở Tử Uyên giúp từ chối chuyện hôn sự. Xem ra nàng muốn lấy hắn rồi, chứ đâu phải như lời đồn đại, yêu si dại Sở Hàn Lâm?”

Gương mặt Nhiếp Chính vương được bọc một tầng âm u, khí lạnh tỏa ra khắp người, nhiệt độ xung quanh hạ xuống mấy độ.

Vân Tử Lạc chợt rùng mình, ánh mắt Nhiếp Chính vương quét nhanh qua chiếc áo của nàng, nhíu mày.

“Vương gia thấy ta có giống Vân Tử Lạc trong lời đồn hay không?” Nàng khoác chặt áo vào, hỏi.

“Đồn đại chỉ là giả.”

Nhiếp Chính vương cũng cong môi lên, quay đi chỗ khác: “Nàng bảo hắn tới tìm ta, sao không trực tiếp tới tìm ta?”

“Vậy vương gia chịu sao?” Vân Tử Lạc không muốn bỏ qua cơ hội tốt này, nghiêng đầu hỏi.

Nhìn gương mặt hơi mông lung của nàng dưới ánh trăng, trái tim Nhiếp Chính vương chợt tắc nghẹn, nói: “Nếu nàng tới tìm ta, dĩ nhiên chịu. Nhưng bây giờ ta thà nhìn nàng lấy một kẻ nàng không yêu, cũng không muốn nhìn nàng lấy Sở Tử Uyên.”

Sắc mặt Vân Tử Lạc hơi tối đi.

Nhiếp Chính vương ngước mắt lên, nói: “Cảm thấy ta đang lấy việc công trả thù riêng ư?”

“Ta cho rằng Nhiếp Chính vương không phải người bụng dạ hẹp hòi như thế.” Vân Tử Lạc trầm giọng.

“Nhưng với nàng, ta rộng lượng không nổi.”

Nói rồi, Nhiếp Chính vương mỉm cười, chẳng hiểu sao nhìn thấy nàng dường như sắp bị mình chọc tức, hơi thở của chàng lại suôn sẻ hơn.

Dẫu sao tâm trạng của nàng vẫn còn lên xuống vì những lời mình nói chứ không bày ra gương mặt lạnh băng như gần đây.

Vân Tử Lạc phẫn nộ nhìn chàng: “Nếu đã vậy thì mời Nhiếp Chính vương đi ngay! Đừng có lượn lờ rồi tùy ý lượn vào vườn sau nhà người khác.”

Nhiếp Chính vương cười khẽ: “Tứ vương phi cứ từ từ ‘lượn’, ta không tiếp được nữa. Mấy ngày nữa là đại hôn rồi nhưng vẫn nên nghỉ ngơi sớm, đừng mang gương mặt với quầng mắt thâm xì làm tân nương.”

Nói xong chàng kiễng chân lên, nhảy lên nóc nhà, vọt qua.

Nụ cười nơi khóe môi bất giác lớn thêm, nàng bỗng cảm thấy không thể thoải mái hơn.

Thì ra nàng vốn không thích Sở Hàn Lâm… Ha ha, với cá tính của nàng chắc chắn sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân này đâu! Tới khi nàng bận đến đau đầu nhức óc, tự nhiên sẽ nhận ra cái tốt của mình.

Vân Tử Lạc nhìn bóng người xa dần trong đêm, đầu mày giật giật.

Cái quái gì, chẳng lẽ tên Nhiếp Chính vương này đêm hôm cất công tới đây để chọc tức mình?

Nàng vốn không để tâm, vô tình cự tuyệt hắn, khi gặp rắc rối lại còn tới tìm ăn cầu xin hắn tự chuốc nhục nhã, tự hạ thấp mình.

Thế mà hôm nay ở Hà Hoa đình hắn lại cứu nàng, bây giờ còn xuất hiện ở Vân phủ nên nàng mới nói câu ấy.

Kết quả, không giúp thì thôi còn buông lời châm chọc rồi bỏ đi…

Cơn phẫn nộ kìm nén bao ngày của Vân Tử Lạc sắp không đè xuống được nữa, muốn bùng phát! Nàng thật sự muốn túm Nhiếp Chính vương trở lại, hỏi cho rõ ràng xem tối nay hắn tới rốt cuộc có âm mưu gì…

“Lạc Nhi!” Giọng nói quen thuộc của Sở Tử Uyên vang lên, cái bóng màu tím đã vọt tới trước sân.

Vân Tử Lạc sững người, tối nay có dịp gì thế này?

Nàng chạy bước nhỏ tới đón: “Ta đây, Tử Uyên, sao huynh tới đây?”

“Ban nãy Nhiếp Chính vương tới sao?” Sở Tử Uyên nắm chặt tay nàng, có chút kích động: “Ngài ấy không ức hiếp muội chứ?”

Vân Tử Lạc rút tay về, lắc đầu, gương mặt ánh lên vẻ thất vọng: “Ngài ấy cũng nói rồi sẽ không giúp ta chuyện này.”

Sở Tử Uyên ngây người giây lát rồi thấp giọng nói: “Lạc Nhi, ngài ấy tới đây chỉ để nói sẽ không nhúng tay vào chuyện này?”

Vân Tử Lạc cũng đờ ra rồi lập tức bật cười, có điều vừa cười vừa nghiến răng nghiến lợi: “Huynh nói xem?”

Nét mặt Sở Tử Uyên lạnh đi: “Không cần ngài ấy nữa. Lạc Nhi, ta sẽ nghĩ cách, người của ta đã lên đường đi Hằng Châu rồi. Đợi được phụ thân muội trở về thì càng không có gì phải lo lắng nữa.”

Vân Tử Lạc ‘ồ’ lên một tiếng, nhìn vạt áo chàng toàn mồ hôi, nàng lấy làm lạ bèn hỏi: “Huynh vừa làm gì vậy?”

Sở Tử Uyên nhìn nàng đáp: “Chiều nay ta đợi tin tức từ Hằng Châu, ăn cơm tối xong vốn dĩ định tới chỗ muội, gặp phải đoàn người của Tứ ca đi khắp nơi tìm Bình Nhi. Muội ấy bỏ nhà ra đi rồi, ta sợ muội ấy gặp chuyện nên dẫn người đi truy lùng. Vừa quay về là tới tìm muội, sợ muội có tâm sự, không ngủ được.”

“Thế à, tỷ ta không sao chứ?” Vân Tử Lạc tiện miệng hỏi, trong lòng có chút khó chịu.

“Không sao, đã quay về rồi.”

“Vậy nếu sau này ta lấy Sở Hàn Lâm, sống cùng một nhà với Vân Khinh Bình, chắc chắn sẽ có nhiều xung đột, huynh sẽ giúp tỷ ta hay giúp ta?”

Vân Tử Lạc xoay người hỏi.

“Lạc Nhi, muội đâu có tự nguyện lấy Tứ ca, càng không muốn tranh sủng với Bình Nhi, sao hai người lại xung đột được?” Sở Tử Uyên cảm thấy buồn cười.

“Ta đang giả sử!” Vân Tử Lạc nhấn mạnh.

Sau một hồi trầm mặc, chàng khoác tay qua vai nàng, nói: “Dĩ nhiên là giúp muội. Lạc Nhi, có phải muội đang giận ta không?”

Vân Tử Lạc ngẩng đầu nhìn chàng: “Giữa huynh và tỷ ta ngoại trừ tình bạn từ nhỏ tới giờ không còn gì khác nữa chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK