Ông ta nhìn Vân Tử Lạc bằng ánh mắt có chút kỳ lạ, nhưng cũng bình thường lại rất nhanh, nheo mắt cười nói: “Người thợ của tôi không hiểu cho lắm, phiền cô nương nói lại với ông ấy.”
Vân Tử Lạc gật đầu rồi chỉ tay vào tờ giấy vẽ chi tiết, giải thích một lượt cho người thợ.
Sau khi đã hiểu, người thợ gật đầu, đi vào.
Trưởng quầy nhìn chăm chú vầng trán lộ ra bên ngoài chiếc mạng che mặt của Vân Tử Lạc rồi lát sau lên tiếng: “Cô nương à, sắc mặt của cô trông không giống người thường lắm. Thời niên thiếu tôi từng gặp một bệnh nhân bị trúng độc giống như cô nương vậy. Xin mạo muội được hỏi, má phải của cô có phải có một vết bớt đen không?”
Vân Tử Lạc nhìn ông ta cười mà như không cười rồi gật đầu.
Trưởng quầy mừng rỡ, vỗ tay một cái: “Vậy là đúng rồi, cô gái đó cũng trúng loại độc này!”
“Độc? Ông nói trên má tiểu thư nhà tôi không phải là bớt mà là trúng độc ư?” Đào Nhi không kiềm chế được, kinh ngạc kêu lên.
Trưởng quầy gật đầu: “Loại độc này khá hiếm gặp. Khi ấy cô nương kia được trụ trì của Trấn Quốc tự ngoài ngoại ô là Viên Không đại sư chữa khỏi, không phiền cô nương tới thử xem.”
Đào Nhi mừng rỡ nói với Vân Tử Lạc: “Tiểu thư, em từng nghe nha hoàn trong phủ nói, trụ trì của Trấn Quốc tự y thuật rất cao siêu. Nếu trên mặt tiểu thư thật sự là độc thì giải độc là hết sẹo!”
Vân Tử Lạc gật đầu, cảm ơn trưởng quầy rồi dẫn Đào Nhi ra khỏi cửa tiệm.
Đào Nhi hai mắt sáng rực, kéo áo Vân Tử Lạc nói: “Đợi lão gia quay về, chúng ta báo tin tốt này cho lão gia, để lão gia đưa tiểu thư tới Trấn Quốc tự xem sao!”
Ánh mắt Vân Tử Lạc sa sầm lại. Nàng lạnh giọng nói: “Đào Nhi, đừng vội làm ầm lên.”
“Vì sao ạ? Tiểu thư không tin đây là độc ư?”
Vân Tử Lạc thấp giọng nói: “Đào Nhi, ta che mạng, em có thể nhìn ra vết bớt của ta ở bên má trái hay má phải không?”
Đào Nhi sững người rồi lắc đầu.
“Vậy thì đúng rồi, người kia trực tiếp hỏi ta có phải bên má phải có một vết bớt đen không, chẳng lẽ người nào trúng độc cũng nhất định có bớt đen bên má phải ư?”
“Còn nữa, người có da dẻ kém rất nhiều. Chỉ dựa vào sắc nước da của ta mà có thể liên tưởng tới một người ông ta gặp từ thời niên thiếu, chuyện này chẳng phải quá kỳ lạ ư?”
“Quan trọng nhất là ánh mắt ông ta quái lạ.”
Nghe Vân Tử Lạc nói xong, Đào Nhi hơi thất thần: “Ý của tiểu thư là… có khi nào chúng ta nghĩ nhiều quá không?”
Vân Tử Lạc lạnh lùng nói: “Nghĩ nhiều không đáng sợ, chỉ sợ không lường đến. Thế nên nhất định phải tới Trấn Quốc tự, nhưng không phải bây giờ.” Ít nhất cũng phải đợi khi nào nàng có binh khí rồi. Mấy hôm nay cũng phải tăng cường rèn luyện sức khỏe cho cơ thể này.
“Độc… chứ không phải bớt…” Vân Tử Lạc vuốt má, nàng bỗng hy vọng câu nói này là thật…
***
Trong Lão Kim Tượng Phố, có một nữ tử đội mũ xanh, tay trái cầm kiếm, đứng ở sân sau.
Trưởng quầy Kim cúi người đi vào, cười nói: “Tôi đã nói như cô dặn dò rồi, chỗ vàng này…”
Nữ tử kia khinh thường nheo mắt lại, ném chỗ vàng đang vân vê trong tay ra, rồi nhảy vọt một cái lên tận nóc tường, xuyên qua mấy con phố, đi vào Tứ vương phủ…