Vân Tử Lạc nhìn chàng bằng vẻ mặt cực kỳ quái lạ rồi đi ra ngoài trước.
“Lạc Nhi!” Sở Tử Uyên khẽ cong môi, đuổi theo, hai tách xách hai chiếc hộp, chắn trước mặt nàng như gà mẹ giương cánh.
Vân Tử Lạc cắn môi dưới, sắc mặt bình thản: “Sao, lại không đi nữa à?”
Sở Tử Uyên cất hết mọi biểu cảm trên nét mặt, trong đôi mắt chỉ còn lại chân thành, nhìn nàng chăm chú, rất lâu sau mới trịnh trọng nói: “Lạc Nhi, ta sẽ lấy muội.”
Vân Tử Lạc cười khẽ, bờ môi chẳng biết từ lúc nào đã mang theo một vẻ châm biếm: “Huynh không cảm thấy huynh nói những lời này quá tùy tiện rồi sao?”
Nhìn rõ biểu cảm của nàng, trái tim Sở Tử Uyên hơi thắt lại, giọng nói càng kiên quyết hơn: “Những lời ta nói đều là thật lòng. Lạc Nhi, hãy tin ta! Đợi cha muội trở về, ta sẽ tới Vân phủ dạm hỏi!”
“Sở Tử Uyên!” Sắc mặt Vân Tử Lạc hơi trầm xuống, nàng giận dữ nói: “Đừng dễ dàng nói câu lấy hay không lấy! Huynh vốn dĩ chưa hỏi ý kiến của ta!”
Sở Tử Uyên sững người, lát sau chàng dịu giọng, mấp máy: “Lạc Nhi, ta muốn lấy muội, có được không?”
Vân Tử Lạc nghiêng đầu, lúc này hai người đang đứng ở góc quặt từ sảnh trước ra tới hành lang. Nàng nhìn về phía từng hàng từng hàng mái hiên xa xa, bên trên là bầu trời xanh biếc, không một gợn mây.
Nàng lạnh nhạt nói: “Giải quyết chuyện của bản thân huynh trước đi rồi huynh mới có tư cách tới hỏi ta vấn đề này. Ta bây giờ hiểu về huynh cực kỳ ít ỏi. Huynh cảm thấy ta sẽ lấy một người xa lạ sao?”
“Huynh là vương gia, quyền thế phú quý thứ nào cũng dư dả, tỳ thiếp trong phủ ắt cũng không ít. Nhưng Vân Tử Lạc ta không thể chung chồng với bất kỳ người con gái nào! Nếu lấy ta thì chỉ được lấy một mình ta cũng không được phép qua lại lén lút với nữ nhi khác!”
“Còn nữa…” Vân Tử Lạc đi ngang qua người chàng, bước trên hành lang dài, giọng nói từ xa vọng lại: “Bây giờ ta không muốn thành thân!”
Sở Tử Uyên xách chiếc hộp đứng đó, mái tóc đen tuyền bay theo gió, vạt áo tím phần phật bay, dáng hình cao gầy như hòa làm một cùng cơn gió thanh thanh phía sau.
Chàng muốn mở lời nhưng không biết nên nói gì.
Nàng nói nếu lấy nàng thì chỉ được lấy một mình nàng, không được lấy người con gái khác…
Nam nhi trên thế gian có ai không năm thê bảy thiếp?
Huống hồ chàng có thể chỉ lấy mình nàng ư? Cho dù chàng muốn, nhưng…
Mọi kỳ vọng bỗng bị đánh tan trong khoảnh khắc, chàng chỉ cảm thấy gió thổi sau lưng rất lạnh, rất lạnh.
Chàng nghĩ chàng thích nàng rồi.
Thích nàng, rất thích nàng, thích nhìn thấy nàng, thích nghe nàng nói, thích ngắm nàng cười, thích nàng giận hờn, thậm chí thích cả khi nàng phẫn nộ, thích tất cả mọi thứ thuộc về nàng.
Sau khi ngàn vạn suy nghĩ lướt qua đầu óc, Sở Tử Uyên nheo mắt lại, trong đôi mắt bỗng ánh lên một nét kiên quyết!
Chàng thích nàng như vậy thì nhất định phải giữ nàng lại!
Cho dù tương lai ra sao, chàng cũng sẽ dốc hết sức để giành được nàng!
Chuyện sau này nhất định sẽ có cách giải quyết…
“Lạc Nhi, đợi ta với!” Sở Tử Uyên sải những bước chân kiên định, đuổi theo về phía đầu hành lang.
***
Bữa cơm tối, Vân Tử Lạc đi ra khu rừng nhỏ phía sau Vân phủ.
Đào Nhi đang luyện quyền với cái cây, từng quyền từng quyền vung ra. Muội ấy đã mồ hôi đầy đầu, nhìn thấy Vân Tử Lạc tới bèn dừng lại, tươi cười chạy đến đón nàng: “Tiểu thư, lại đến giờ ăn cơm tối rồi ạ?”
Vân Tử Lạc vội rút khăn tay lau mồ hôi trên trán muội ấy. Nhìn thấy muội ấy ngày nào cũng vất vả như vậy, người cũng gầy rộc đi mà tất cả đều do nàng mà ra, nàng không khỏi cảm thấy áy náy.
“Đào Nhi, còn chịu được không?”
Nói rồi nàng nhìn về phía cây gỗ xù xì mà Đào Nhi luyện quyền. Mấy hôm trước nàng cột lên đó một đống giấy bồi để Đào Nhi ngày ngày đấm lên giấy mềm, sau đó mỗi ngày xé đi một tờ…
Sau khi một cuộn giấy bồi được xé hết, nắm đấm của Đào Nhi có thể đánh thẳng lên thân cây trần mà không cảm thấy đau.
“Chịu được ạ, Đào Nhi nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập.” Đào Nhi hứa hẹn.
“Đào Nhi…”
Nhìn gương mặt đau xót của Vân Tử Lạc, Đào Nhi cũng không nỡ, vội ngắt lời cô: “Em đói rồi tiểu thư!”
Vân Tử Lạc bật cười: “Hôm nay không có cơm tối.”
“Á?” Phản ứng đầu tiên của Đào Nhi là: “Có phải lão gia lại đi vắng không ạ?”
Vân Tử Lạc khó xử gật đầu, nói: “Thật ra là có cơm tối nhưng chỉ có thể mang cho chó ăn thôi.” Sắc mặt nàng hơi lạnh đi: “Chu Thị không dám làm khó ta công khai nên ngấm ngầm giở trò! Trước đây thì không cho chúng ta ăn giờ thì có cơm đấy nhưng mặn chát như đi buôn muối vậy!”
“Thế cũng không ăn được đâu tiểu thư, làm sao đây?” Nói rồi, bụng Đào Nhi sôi lên ùng ục.
“Đi, theo ta tới nhà bếp!”
Nhà bếp của Vân phủ đang ngói lửa nghi ngút. Chu Thụy Gia đã sớm nhận được tin, đứng trực sẵn ở cửa.
Vân Tử Lạc dẫn theo Đào Nhi ngang ngược đi vào.
“Nhị tiểu thư!” Chu Thụy Gia đẩy nàng, cười giả tạo.
Vân Tử Lạc cười khẩy: “Nghe nói Chu chủ quản là người chịu trách nhiệm chính trong bếp. Đào Nhi, hãy mời Chu chủ quản đây nếm thử bữa cơm tối nay của Lê Uyển chúng ta.”
“Dạ!” Đào Nhi phấn khích đáp một tiếng. Muội ấy cũng đang muốn thử xem thân thủ của mình đã rèn luyện được ra sao rồi.
Muội ấy bước lên bấm chặt lấy bả vai Chu Thụy Gia, móc chân một cái, đốn ngã người đàn bà ngoài ba mươi này xuống đất.
“Á, nhị tiểu thư! Cứu mạng!” Chu Thụy Gia lập tức bật ra tiếng kêu e é như lợn nái.
Phía sau có cả đám vú già chuẩn bị xông lên. Vân Tử Lạc quát một tiếng: “Ai dám qua đây?!”
Đám người đó đều bị kinh hãi, không biết vì sao nhị tiểu thư lại đột ngột lao xuống bếp, hôm nay rõ ràng có đưa cơm tới mà.
Đào Nhi đã dùng một tay bốc cả nắm cơm nhét vào miệng Chu Thụy Gia, nước mắt nước mũi của bà ta chảy ra giàn giụa, vừa phải nuốt chỗ cơm canh mặn đắng vừa giãy giụa kêu gào: “Nhị tiểu thư, tôi không biết, tôi không biết gì hết. Tiểu thư hàm oan cho tôi rồi, bữa cơm này không phải do tôi mang tới!”
“Ngụy biện!” Vân Tử Lạc càng cười lạnh hơn.
Nếu thật sự truy cứu triệt để chuyện này, Chu Thị nhất định sẽ đổ cho nhà bếp còn kẻ chủ mưu chính trong bếp cũng sẽ chối bỏ sạch sẽ. Cho dù nàng muốn ra tay cũng không bằng không cớ.
Nhìn Chu Thụy Gia bị ép nuốt cả vốc thức ăn, đang sặc sụa tới đỏ bừng mặt mũi, lăn lộn dưới đất như sắp chết, trong miệng phát ra tiếng kêu ầm ĩ, không biết có phải Đào Nhi đã làm bà ta bị thương không.
Các vú già khác nhìn thấy mà kinh hãi, nỗi sợ dành cho Vân Tử Lạc tăng thêm một bậc.
Vân Tử Lạc gọi Đào Nhi quay lại.
“Để bà ta đi. Dù là kẻ nào ra tay thì cũng là thân tín của người nào đó! Nếu người ấy đã không muốn chúng ta sống yên thì ta cũng tuyệt đối không để bà ấy sung sướng! Không để ta ăn cơm chứ gì? Vậy ta cũng sẽ không thể để các ngươi được ăn thoải mái!”
“Đào Nhi, đi, tung hết tất cả thức ăn trong bếp lên cho ta!”
Sau khi ra lệnh, Vân Tử Lạc xông vào trước. Chẳng mấy chốc trong bếp chỉ còn nghe thấy tiếng loảng xoảng rơi vỡ. Những người đứng ngoài mặt méo xệch, đã sớm có kẻ đi báo cho Chu Thị biết rồi.
Khi Chu Thị tới kịp thì Vân Tử Lạc và Đào Nhi với tốc độ cực nhanh đã trở về Lê Uyển từ lâu.
“Tiểu thư, ban nãy không nên đập hết, chúng ta nên giữ lại cái gì để ăn chứ!” Sau cơn kích động, Đào Nhi bắt đầu âu sầu.
Vân Tử Lạc cười: “Mấy cái món đó thì có gì phải thèm, ta đưa em ra ngoài ăn…”
Giây phút đẩy cửa bước ra, thanh âm của nàng cũng nghẹn lại, sửng sốt giây lát.
“Á, những thứ này… những thứ này từ đâu ra vậy?”
Chỉ thấy trên chiếc bàn vuông con giữa phòng chính bày bảy tám đĩa thức ăn, gà vịt cá thịt đầy đủ các món, vẫn còn nóng hổi bốc khói, giống như vừa mới được bê lên, bên cạnh còn đặt hai chiếc bát, hai đôi đũa.
Nước miếng của Đào Nhi đã trào ra bèn giơ tay lau đi, khó khăn gọi một tiếng ‘tiểu thư’, giương mắt nhìn đĩa gà quay vàng ươm gần mình nhất.
“Đợi đã! Đừng ăn!” Sắc mặt Vân Tử Lạc hơi trầm xuống, dỏng tai lắng nghe một lúc, khi xác định không có tiếng người thở nàng mới giơ tay phải ra, cắm một chiếc trâm bạc trên ngón tay được thiết kế trông giống một cái nhẫn, nhẹ nhàng chạm vào đồ ăn trên bàn.
Đây là dụng cụ phòng độc nàng đặc biệt lựa chọn.
Sau khi thử hết lượt, phát hiện thức ăn trên bàn không có độc nàng mới nhoẻn miệng cười. Nghĩ tới mấy ngày trước có người luôn bám theo mình, chẳng lẽ chỗ thức ăn này của hắn?
Mặc kệ, nàng ngồi xuống, hớn hở nói: “Ăn thôi, muốn ăn bao nhiêu tùy thích!”
“Quá tuyệt!” Đào Nhi chỉ đợi câu nói này của nàng, giơ tay xé cái đùi gà, bỏ thẳng vào miệng.
“Ăn từ từ! Cẩn thận dính dầu mỡ!” Vân Tử Lạc khó xử lắc đầu, cũng bê bát lên, bắt đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, Lê Uyên vẫn yên ắng, Chu Thị hoàn toàn không tìm tới.
Nghĩ tới chuyện thức ăn của họ bị đập bể hết, chẳng biết tâm trạng của bà ta bây giờ có phải sắp phát điên không… Vân Tử Lạc nghĩ tới mà cả người sung sướng.
Sau khi tắm rửa xong, nàng nằm lên giường, vốn định xem sách nhưng không biết sao gối đầu lên gối cứ cảm thấy buồn ngủ, bèn thiếp đi.
Đào Nhi ngáp ngủ mấy cái rồi khép cửa cho nàng, tắt đèn rồi cũng quay về.
Lúc này, Quỷ Hồn đang ngồi trên một mái nhà không xa Lê Uyển, nhìn thấy Lê Uyển đèn đuốc tối om mới lấy tay che mặt, ca thán: Chủ nhân ơi! Có ai như ngài không! Sao ngài có thể dùng một cách thức bỉ ổi như vậy để giành trái tim nữ nhi cơ chứ…
Ngay cả hắn cũng cảm thấy xấu hổ thay cho chủ nhân…
Hạ độc người ta rồi nhân cơ hội chiếm hữu, đây hình như đâu phải tác phong của chủ nhân!
“Cũng tạm ổn rồi!” Nhiếp Chính vương lẳng lặng xuất hiện bên cạnh hắn: “Canh giữ ở đây.”
Sau đó bóng hình cao lớn biến mất trên nóc nhà…
~Hết chương 67~