Nhiếp chính vương kéo nàng vào trong lòng, giọng nói rầu rĩ: " Nàng đừng gạt ta nữa, Lạc nhi, đừng như vậy, như vậy ta sẽ đau lòng".
"Được rồi, được rồi, về sau ta sẽ không thức khuya nữa" Vân Tử Lạc đảm bảo.
Cửa bị đẩy ra, thị vệ tuần đêm mang một bình trà nóng đi vào, chứng kiến một màn này, vẻ mặt hắn không khỏi khiếp sợ.
Đối với những thị vệ thân cận Nhiếp chính vương, Vân tử Lạc đã không còn xa lạ.
Nhưng bọn họ vẫn không nghĩ rằng, vương gia của mình lại sủng ái nữ nhân này như vậy, làm cho bọn họ muốn rớt cả mắt, cả đám người họ đến bây giờ vẫn không thể nào tiếp nhận được điều này.
Vương gia lãnh khốc tại sao lại có thể có nhiều kiên nhẫn như vậy?
Đối với Vân Nhị tiểu thư, ngài ấy chưa bao giờ nói nặng lời.
Bọn họ mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.
Chẳng lẽ nàng chính là chủ mẫu tương lai của họ?
Bọn họ đều biết tiếng xấu từ trước của Vân Tử Lạc cũng biết tài nghệ của Vân Tử Lạc lúc ở trong cung. Hai bên, một bên đồng ý, một bên lưỡng lự, bọn họ đối với việc Vân Tử Lạc có thể làm chủ mẫu tương lai hay không vẫn còn hoài nghi.
Tên cận vệ để trà xuống rồi nhanh chóng rời đi.
Vân Tử Lạc kéo Nhiếp chính vương đến bàn, tự tay bưng trà cho chàng.
Vẻ mặt mệt mỏi của Nhiếp chính vương cũng dần dần biến mất, sắc mặt càng ngày càng vui vẻ.
Sau khi hai người lên giường nghỉ ngơi, Vân Tử Lạc ngủ một giấc rất sâu, cho đến tận trưa hôm sau mới tỉnh dậy.
Khi tỉnh dậy, Nhiếp chính vương đã không còn ở bên cạnh.
Đào nhi tới hầu hạ nàng rửa mặt, nói rằng buổi sáng Nhiếp chính vương đã đi ra ngoài.
Vân Tử Lạc biết chàng hai hôm nay rất nhiều việc, gật đầu nhẹ.
Giữa giờ dùng cơm trưa, là lúc nàng dạy Vân Hạo kiếp pháp, Vân Tử LẠc mặc một bộ quần áo màu chàm, trường sam màu xanh da trời, cùng Đào nhi và Quỷ Mị đi Vân phủ.
Trên xe ngựa, vẻ mặt Đào nhi lại không vui vẻ gì, Vân Tử Lạc nói chuyện với muội ấy, muội ấy cũng trả lời sai.
Đột nhiên nàng nhớ tới hai ngày hôm nay không thấy Triển Hưng, Vân Tử Lạc buột miệng hỏi: " Triển Hưng đâu?"
Vẻ mặt Đào Nhi chùng xuống, cúi đầu nghịch nghịch góc áo của mình: " Trở về rồi".
"Trở về rồi" Vân Tử Lạc bừng tỉnh.
Đúng vậy Triển Hưng và Quỷ Hồn trước đây luôn ở bên nàng, nàng cũng quên mất họ còn có chủ nhân của mình.
Chính mình rời khỏi Tứ vương phủ, Triển Hưng cũng không cần phải ở lại.
Dù sao, Sở Tử Uyên đã chọn Trường nhạc công chúa, nếu để cho cô ta biết thị vệ thân cận của huynh ấy lại đang bảo vệ một nữ nhân khác, huynh ấy cũng không biết giải thích thế nào!.
Trong xe ngựa một khoảng trầm mặc.
Thấy Đào nhị thỉnh thoảng lại chau mày, ánh mắt trầm tư, Vân Tử Lạc cũng có chút miên man.
Mấy ngày hôm nay nàng quan sát mới để ý quan hệ của Triển Hưng và Đào nhi, ở thời đại này, đã phát triển đến độ không phải nàng thì không lấy, không phải chàng không gả rồi.
Nhưng Triển Hưng không thể nào rời bỏ Sở Tử Uyên, như vậy, Đào nhi...muội ấy phải xa mình rồi.
Nhưng mà, Sở tử Uyên cùng Trường nhạc công chúa đính ước, Đào nhi, muội ấy phải hầu hạ Trường nhạc công chúa sao?
Trong lòng Vân Tử Lạc giật mình.
Nhịn không được ngẩng đầu nhìn Đào Nhi một cái.
Đào nhi cũng không biết nàng nghĩ gì, vẻ mặt lúc vui, lúc lại buồn.
Vân Tử Lạc cố nén không đem sự lo lắng của mình nói ra.
Xe đến trước núi ắt có đường đi
Một khi đã yêu, thì người khác cũng không thể ngăn cản được, mọi chuyện sau này ra sao, bây giờ nàng cũng không thể dự liệu được.
Đến Vân phủ, Quỷ Mị cùng Đào cho xe ngựa dừng ở tửu lầu Thành Đông, giúp Vân Tử Lạc xem xét tình hình.
Vân Tử Lạc dùng khinh công, lặng lẽ đi vào Vân Phủ.
Giống như mọi lần, nàng không muốn cho người nào trong Vân phủ biết chuyện nàng dạy kiếm pháp cho Vân Hạo, đã hẹn Vân Hạo ở núi sau hậu viện.
Nhưng lần này, nàng đợi đã lâu mà vẫn không thấy Vân Hạo.
Cảm thấy nghi ngờ, Vân tử LẠc đi đến sân nhỏ trước phòng Vân Hạo.
Như mọi lần, nàng yên lặng trèo lên một cây đại thụ quan sát, ánh mắt sắc bén quét qua bốn phía, xem có gì bất thường không.
Lại thấy ở một góc tường sau hậu viện có một người đang lén lút sau một gốc cây, Vân tử Lạc nghi ngờ, ánh mắt cũng cảnh giác hơn.
Nàng nhận ra, hắn chính là người đàn ông kỳ lạ đứng ngoài Vân phủ hôm trước
Tim nàng"thịch thịch", lòng cũng nôn nóng.
Người này đúng là theo dõi Hạo nhi?
Nàng lẳng lặng quan sát, phía phòng Vân Hạo lại hết sức yên tĩnh, rèm rủ bốn phía, tựa như đệ ấy đang ngủ trưa.
Người đàn ông kia nhìn một lúc lâu, sau đó mũi chân chạm nhẹ lên mặt đất, thân thể nhanh nhạy bay lên đầu tường, nhảy xuống tường cao rồi lẩn vào trong phủ.
Nếu lúc nãy nhìn thấy hắn nàng có giật mình,nhưng lúc này, chứng kiến màn vừa rồi Vân Tử Lạc lấy làm kinh sợ.
Một cảm giác lành lạnh từ đáy lòng dâng lên..
Cao thủ! Cao thủ hiếm thấy.
Cái người râu ria xồm xoàm, dung mạo không ấn tượng, cả trang thành nông dân đó đích thực là một cao thủ ẩn thân.
Ít nhất, với nhãn lực của nàng, nàng có thể thấy được, tứ quỷ không phải là đối thủ của hắn.
Võ công tứ quỷ Vân Tử Lạc cũng đã chứng kiến ngoại trừ võ công Nhiếp chính vương thâm hậu như thế nào nàng vẫn chưa thấy.
Sở Tử Uyên, Sở Hàn Lâm cùng Tiếu Đồng ba người họ đều có võ công cao, ngoại trừ khả năng dùng độc, thì cùng với tứ quỷ cũng không phân cao thấp được.
Nhưng người đàn ông này...
Có lẽ, võ công cùng vẻ bề ngoài của hắn không tương đồng, nhưng xét về tuổi tác, hắn hơn bọn tứ quỷ hai mươi mấy năm, công lực ắt sẽ thâm hậu hơn rất nhiều.
Cao thủ như vậy, lại đi theo dõi Vân Hạo trói gà chưa chặt??
Nghi ngờ của Vân tử Lạc càng lớn.
Huống hồ từ miệng người đàn ông này, cũng không có nửa điểm địch ý..
Vân Tử Lạc suy nghĩ những chuyện này, lại âm thầm đuổi theo hắn.
Khả năng theo dõi của nàng, tuyệt nhiên là số một.
Dù là NGô Đại cũng không thể phát hiện ra.
Ngô Đại đi vào một khu vắng vẻ sau Vân phủ, đi vào phòng, đóng cửa lại.
Vân Tử Lạc cũng lặng lẽ tiếp đất không phát ra một âm thanh, nàng bước đến cửa, lắng nghe tiếng bước chân trong căn phòng đó.
Người đàn ông này, lại hạ mình làm đầy tớ trong Vân phủ.
Phía trong phòng yên tĩnh một hồi lâu, sau đó một giọng nói khàn đục vang lên; " Chúng ta hiện giờ đang bị truy sát, chỉ có thể lánh tạm Vân phủ một thời gian, thời gian này nàng ra ngoài phải cẩn thận, không thể để họ tìm được chỗ chúng ta".
Người phụ nữ đáp lại: " Dạ, đều nghe theo chàng".
Trong phòng lại rơi vào yên tĩnh, Vân tử Lạc lặng lẽ rời khỏi đó.
Đi ra sân trước phòng Vân Hạo, lúc này người làm đã bị đuổi khỏi đó, nàng mới nhẹ nhàng gõ cửa một tiếng, cửa phòng lập tức được mở ra.
"Nhị tỷ".
Vân Hạo đứng sau cửa cười: " Đệ biết tỷ nhất định sẽ đến".
--
Rời khỏi Vân phủ, nàng lập tức đi về phía tửa lâu thành Đông gọi Quỷ Mị, bảo hắn phái thêm vài cao thủ bảo vệ sự an toàn cho Vân Hạo.
Mà mấy ngày nay, cũng không có tin tức gì của Nhiếp chính vương.
Tâm Tử Vân Tử Lạc có chút không an tâm, Quỷ Mị cầm một ống tròn nhỏ đi vào cửa chính điện, báo cáo: " Nhị tiểu thư, có tin của vương gia".
Nói rồi, hắn lấy từ trong ống ra một mảnh giấy.
Vân Tử Lạc bước đến, lấy mảnh giấy, mùi hương quen thuộc đạp vào mũi nàng, nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Trong mảnh giấy là nét chữ rồng bay phượng múa quen thuộc, chữ viết rất có thần.
"Ta về muộn, đừng đợi, nghỉ sớm đi! Gửi Lạc nhi".
Ta về muộn, đừng đợi, nghỉ sớm đi... Ánh mắt Vân tử Lạc không khỏi vui vẻ hơn, nắm chặt lấy mảnh giấy, nói: " ta biết rồi, ngươi đi đi".
Nhưng quỷ Mị cũng không có động tĩnh gì.
Vân tử Lạc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.
CHỉ thấy hai mắt Quỷ Mị ngơ ngác nhìn phòng của Nhiếp chính vương, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
"Đây... đây..."
Ngón tay hắn run rẩy, chỉ qua chỉ lại trong phòng, cổ họng lại như bị chẹn lại..
Vân Tử Lạc cười thản nhiên, ánh mắt tràn đầy vẻ tinh quái.
"khó coi lắm sao?"
Quỷ Mị nghẹn ngào hổi lâu mới nói: " Không, đẹp, đẹp lăm.."
Vân tử LẠc cười sung sướng: " Có như vậy chứ, nếu không, chẳng phải ta mất công cả buổi chiều sao?"
Chiều hôm đó, Quỷ Mị ra ngoài, nàng tìm Tiếu Đồng giúp đỡ, không nói lời nào, đem đổi toàn bộ bài trí trong phòng Nhiếp chính vương, thay bằng đồ mới hết.
Nàng tỷ mị lựa chọn mấy thứ đồ cổ để bày biện mấy chỗ.
Toàn bộ phòng ngủ chính lập tức có sinh khí hẳn lên.
Chiếc giường gỗ cao tấm trải giường màu đen đơi lại bằng một tấm trải giường mỏng thêu hoa thanh lịch.
Chỉ là phòng của Nhiếp chính vương từ trước đến nay đều lấy màu đen làm chủ đạo, âm trầm tối tăm quen thuộc, lại đột nhiên thấy phòng ngủ ấm áp như vậy, Quỷ Mị nhất thời không thể nào tiếp nhận được.
Vân Tử Lạc tắm xong, nằm ở trên giường, nghĩ đến Nhiếp chính vương ngày mai trở lại, thấy phòng ngủ của mình thay đổi như thế này, khong biết chàng sẽ phản ứng như thế nào.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nàng nghe được tiếng đàn du dương lại là khúc Quảng Lăng tản, nàng không khỏi nhíu máy, ai giữa đêm khuya lại đàn bài này?
Nàng lắng nghe, âm thanh tươi đẹp, âm sắc sung mãn, hay hơn cả tiếng đàn của Diêu Linh Linh, cũng không nói được, Quảng Lăng tán đã bị thất truyền nửa khúc sau, chỉ có thể đàn được nửa khúc trước nhưng cũng rất khó đàn được.
Vân tử Lạc không khỏi tò mò, bật dậy khoác áo, chạy ra khỏi phòng, cẩn thận tránh được thị vệ, đi theo hướng có tiếng đàn.
Dưới một gốc cây đại dương, bóng lưng của một nữ nhân đối diện với nàng.
Mái tóc đen dài xõa ngang vai, hai chân khoanh lại, đang ngồi gãy đàn.
Nghe được tiếng bước chân phía sau, nàng ta chậm rãi đứng dậy, quay đầu lại.
Vân tử Lạc lấy làm kinh ngạc.
"vân Khinh Bình"
Vân Khinh Bình mặc bộ áo trắng bồng bềnh, mang mạng che mặt, không nhìn thấy vết sẹo đáng sợ đó, dưới ánh trăng càng thêm mông lung, lại giống như tiên nữ.
Chỉ là rất nhanh, ánh mắt nàng ta lóe lên tia độc ác làm phá hỏng bầu không khí.
Nàng ta ôm lấy đàn, không nhìn Vân Tử Lạc, quay người đi.
Muộn như vậy Vân Khinh Bình còn ở chỗ này gảy đàn.
Chẳng lẽ đêm nay Sở Hàn Lâm ở trong cung?
Vân Tử Lạc nghi ngờ nhưng cũng xoay người rời đi, đi được vài bước, lại chạm mặt một người đang đi tới.
"lạc nhi"
Sở tử Uyên cũng một thân áo trắng, dưới ánh trăng, càng thêm vẻ tuấn lãng, chỉ là sắc mặt có chút chùng xuống.
Vân Tử Lạc nhìn hắn, đôi môi khẽ nhích, lại không phát ra âm thanh nào.
Hai người họ đối diện nhau, cách không đến mười bước chân, cả hai đều dừng lại.
"Lạc nhi, ta đang đến Bảo Đức Cung tìm muội, sao muội lại ở chỗ này" Sở tử Uyên vội nói.
"Tìm ta, làm gì?" vân tử Lạc nhàn nhạt hỏi.
Sắc mặt Sở Tử Uyên trầm xuống, nói: " Có một số việc, ta cũng không biết giải thích với muội thế nào, nhưng muội tận mắt nhìn thấy thì sẽ rõ".
Vân Tử Lạc cảm thấy lời nói của hắn có ý mập mờ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tứng lạnh lùng.
Sở Tử Uyên cười khổ, nhẹ giọng nói: " Nếu muội còn tin tưởng ta, vậy cùng ra xuất cung, ta đưa muội đến một nơi".
Vân Tử Lạc nhìn hắn, không nói gì, Sở Tử Uyên bất đắc dĩ tiến lên hai bước, " Lạc nhi, việc này có liên quan đến sống chết của phụ thân muội! Nếu như không đi cứu, ta sợ ông ấy không chống đỡ được bao lâu nữa".
Sắc mặt Vân Tử lạc lập tức biến sắc, căng thẳng hỏi: " Có việc gì"
"Giờ không kịp nói, đi theo ta đi"
Sở Tử Uyên bước thêm vài bước, một tay ôm eo Vân Tử Lạc, nhảy vào trong bóng đêm.
Nằm trong ngực hắn ngửi được mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, trong lòng Vân Tử Lạc lại không thoải mái.
Đến ngoài cung, bạch mã của Sở Tử Uyên đã đậu ở bên đường.
Hắn ôm lấy Vân Tử Lạc lên bạch mã, rồi mình ngồi phía sau nàng, quất dây cương, bạch mã chay như bay rời khỏi đó.
"tử Uyên, cha ta rôt cuộc có chuyện gì".
Sắc mặt Sở Tử Uyên ngưng trọng, hành động vội vàng, Vân TỬ Lạc cũng không nhịn được nóng nảy.
Sở Tử Uyên lấy áo bào che gió cho nàng, trầm giọng nói: " Nếu như ta nói, ông ấy bị Nhiếp chính vương bắt giữ, muội tin ta sao?"
Lòng Vân Tử Lạc như có vật gì quật mạnh vào, không nói được lời nào.
Sở Tử Uyên cười khẽ vô cùng nhẹ, rất nhanh đã cuốn theo làn gió,nhưng Vân Tử Lạc lại nghe được tiếng cười kia có tia mỉa mai.
"ta biết muội sẽ không tin"
Hai chân sở Tử uyên kẹp chặt bạch mã, bạch mã chạy càng nhanh hơn.
Vân Tử Lạc vẫn trầm mặc như trước.
Chỉ là dù ngoài mặt không biến sắc, nhưng nội tâm lại vô cùng bất an.
"tại sao lại bắt cha ta".
Nàng cuối cùng cũng hỏi.
Sở Tử Uyên cúi nhìn nàng, nói: " Nhiếp chính vương muốn đoạt được vương quyền của Kỵ Hạ, muội không phải không biết, hắn muốn loại trừ thái hậu, phụ thân muội chính là hòn đá cản đường".
Mày Vân Tử LẠc nhướng lên: " Không thể nào,chàng đã đáp ứng ta, không ở lại Kỳ Hạ".
Sở Tử Uyên ngơ ngác một lúc, nhịn không được cười lớn: " lạc nhi, lạc nhi ngốc nghếch, Nhiếp chính vương nói như vậy, muội cũng tin sao?".
Sắc mặt Vân Tử Lạc càng khó coi, đối với việc Sở Tử Uyên mỗi lần nhắc tới Hách Liên Ý đều mang giọng điệu châm biếm, nàng rất khôn vui.
Sở Tử Uyên thu lại ý cười, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy yêu thương cùng bất đắc dĩ: " Muội biết hắn là ai không? Hắn là Hách Liên Ý, là Nhiếp chính vương nắm đại quyền Kỳ Hạ".
"Nếu hắn không muốn lấy giang sơn này, vậy nhiều năm như vậy hắn lưu lại đây vì ai? Muội tin rằng hắn sẽ vì một nữ nhân mà bở lỡ cơ nghiệp của mình sao?"
Vân tử lạc căng thẳng cắn môi dưới.
Sở Tử Uyên cười nhạt một tiếng, " Những lời này ta cũng không tin, chẳng lẽ thông minh cơ trí như muội lại tin tưởng".
Vân Tử Lạc chậm rãi buông môi dưới đang cắn ra, đôi môi đỏ lưu lại một dấu răng rõ ràng.
Nàng nói từng chữ rất rõ ràng: " Nhưng ta tin chàng không bắt giữ phụ thân ta".
Sở Tử Uyên sở sờ đầu nàng: " Nha đầu ngốc, cho dù hắn ta không bắt phụ thân muội, thì ông ấy cũng sẽ đối địch với hắn".
Ánh mắt vân tử lạc càng tối hơn, không nói gì nữa.
Bạch mã chạy như một mũi tên, chỉ một lúc đã dừng trước một thành trì.
"Cảnh dương trấn" vân Tử Lạc ngẩng đầu nhìn thấy thành trì cao trước mắt treo ba chữ lớn.
Đầu tường sớm đã có người của Sở Tử Uyên tiếp ứng, nhìn thấy bạch mã Sở Tử Uyên từ xa đến, cũng hạ cầu treo xuống.
Sở Tử Uyên ôm nàng chạy vào trong trấn, thấp giọng nói vào lỗ tai nàng: " Cảnh dương trấn là cửa khẩu quan trọng, là trọng yếu của Kỳ hạ, quân doanh của phụ thân muội ở đây'.
Thân thể Vân Tử Lạc khẽ run, " Là ở chỗ này".
"ừm, quân doanh ở trấn này, hiện tại đã bị Nhiếp chính vương chiếm lĩnh".
Sở Tử Uyên cho ngựa chạy chậm lại, bạch mã đang chạy nhanh trên đừng, từ từ chậm lại, cuối cùng dừng tước tây giao trấn.
Xa xa nhìn thấy trên triền núi có vài đốm lửa, ngọn lửa trong gió đêm cũng lụi dần.
Sở Tử Uyên xoay người xuống ngựa, ôm Vân Tử LẠc xuống ngựa, thở dài.
Hắn dè dặt ngồi trong một khóm cỏ rậm, cũng không đi luôn, bạch mã phía sau đứng ăn một nhóm cỏ đẫm sương.