Cho nên cố tình muốn tổ chức sinh nhật của Lục Thừa Hoan ở nguyên kinh long trọng như vậy!
Nhiếp chính vương chau mày, tựa người thoải mái trên xe ngựa, chàng không biết rằng, Cảnh Hoa vương phi đột nhiên làm như vậy là vì bà ta cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp.
Từ trước khi Vân Tử Lạc xuất hiện, Nhiếp chính vương luôn lấy đại sự làm trọng, không nói tư tình với nữ nhân, làm mẫu thân, bà ta cũng không khỏi không gấp gáp.
Nhưng kể từ sau khi Vân Tử Lạc xuất hiện, bà ta mới phát hiện ra rằng, thì ra con trai mình cũng có thất tình lục dục, cũng bị người khác hớp hồn.
Mà lần này, thừa dịp Nhiếp chính vương "đuổi" Vân Tử Lạc ra khỏi Hoàng cung Nam Xuyên, quan hệ hai người căng thẳng, bà ta cảm thấy hôn sự này nên tổ chức sớm mới thỏa đáng.
Lục Thừa Hoan là do đích thân bà ta tuyển chọn, mười sáu năm trước, là bà ta ôm Lục Thừa Hoan vào Lưu Ly các, từ nhỏ đã sống bên cạnh bà ta, hoàn toàn có thể khống chế được.
Nhiếp chính vương bực mình vì sự ép buộc của mẫu thân, vừa hồi phủ liền bị Cảnh Hoa vương phi bắt đi xem tửu lâu nới tổ chức sinh nhật ngày mai cho Lục Thừa Hoan, chàng cũng không thể không đi được.
Lại không nghĩ rằng, đó lại là Túy Vân Lâu!
Cái tên đó, gợi lên cho chàng bao nhiêu đau khổ!
Xe ngựa, "lộp bộp" một tiếng rồi dừng lại, Nhiếp chính vương mở đôi mắt phượng sáng, thân thể cao lớn ngồi dậy, một tay rem mành xe lên.
"Ý nhi!"
Cảnh Hoa vương phi một thân áo đỏ sẫm, bên cạnh là hai tỳ nữ đang đứng ở cửa lớn, ôn nhu gọi chàng.
"Mẫu phi?" Nhiếp chính vương sải bước tiến đến, đôi mắt phượng quét về phía hai tỳ nữ phía sau, quát lên: " Bên ngoài lạnh như vậy, sao lại để vương phi ở chỗ này"
"Thế tử..." Thấy vẻ mặt xanh mét của Nhiếp chính vương, hai tỳ nữ bị hù dọa đến mềm nhũn cả hai chân.
"Là ta muốn tới" Cảnh Hoa vương phi nhỏ nhẹ nói.
"Hầu Hạ đâu?"
Ánh mắt bà ta hoài nghi quét về phía xe ngựa.
Nhiếp chính vương không nói gì, hàng mày chau lại lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, hỏi: " Mẫu phi không còn chuyện gì khác sao? Nếu vậy ta về phòng trước"
Cảnh Hoa vương phi hơi mấp máy môi, nhìn chàng, vẻ mặt thoáng tia không vui: " Ngày mai là sinh nhật Hầu Hạ, mẫu phi muốn biết, con muốn chuẩn bị quà gì cho nó?"
Tối nay, tâm tình của Nhiếp chính vương cực kỳ không tốt, chàng cố gắng áp chế lửa giận, nói: " Mẫu phi, người muốn con đi xem Hầu Hạ chọn tửu lâu nào, con cũng đã đi rồi, về phần quà gì, điều này quan trọng sao?"
Vẻ mặt Cảnh Hoa vương phi cứng đờ, nói: " Quà của con đối với nó rất quan trọng. Mẫu phi đang nghĩ, con cũng không có vật gì quý giá, ở đây mẫu phi co một chiếc vòng thạch anh"
Nói rồi, bà ta nhận lấy một cái hộp từ tay tỳ nữ, khẽ mở nắp hộp ra, lấy ra một vòng tay màu xanh, đưa cho chàng.
Nhiếp chính vương chau mày, ánh mắt nhìn về phía chiếc vòng tay, ánh mắt hơi gợn sóng, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại nét mặt bình thường.
Vì chàng che giấu tâm tình mình khá tốt, nên Cảnh Hoa vương phi cũng không chú ý đến.
Nhiếp chính vương hơi nhếch đôi môi mỏng, thoáng ý cười, nhận lấy cái vòng tay thạch anh kia, không nói gì, mà cất vào trong ngực: " Còn việc gì nữa không?"
Sắc mặt Cảnh Hoa vương phi hơi thay đổi, lắc đầu, ánh mắt trông mong nhìn về phía chàng.
Nhiếp chính vương trầm giọng nói tiếp: " Mẫu phi trở về điện đi, đi đường cẩn thận"
Nói rồi, chàng cất bước đi vào trong phủ..
Vừa đi được mười bước, từ sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng hét chói tai của Cảnh Hoa Vương phi
"Á...."
Nhiếp chính vương chau mày, quay người lại, thân hình cao lớn như mũi tên vọt đến bên cửa chính.
Một tay chàng kéo lấy Cảnh Hoa vương phi đang chấn kinh ra phía sau lưng mình,đôi mắt phượng hơi nâng lên, nhìn về phía cửa...
"Là nữ tử nhà ai, sao lại không biết liêm sỉ như vậy?"
Ngón tay Cảnh Hoa vương phi run rẩy chỉ về phía con ngựa đang từ từ chạy đến, trên lưng ngựa có một nữ nhân đang nằm sấp trên đó, đầu tóc rũ xuống hai bên, lộ ra bả vai trắng tuyết, toàn thân không một mảnh vải che thân, từng sợi dây thừng đen siết chặt hằn rõ trên lưng mềm mại.
Ánh mắt Nhiếp chính vương trầm xuống.
Con ngựa vàng kia từ từ chạy đến, trực tiếp dừng trước của Nhiếp chính vương phủ.
Lúc đến gần, thậm chí còn có thể nhìn thấy tấm lưng trắng noãn kia còn đang nổi da gà...
"Người đâu..." Nhiếp chính vương hé đôi môi mỏng, lạnh lùng quát một tiếng.
Quỷ Hồn từ phía sau lập tức bay ra, ánh mắt cũng trầm lạnh, nhảy lên phía trước, đang muốn túm tóc lên nhìn rõ gương mặt của nữ nhân đó.
Thì nữ nhân kia lập tức lổm ngổm ngẩng mặt lên, ánh mắt dữ tợn như ma quỷ.
Quỷ Hồn cả kinh, lập tức lùi lại về phía sau hai bước, đột nhiên nghiêng đầu lại, mặt trắng bệch.
"Hầu Hạ quận chúa!"
Hắn nhìn về phía Nhiếp chính vương và Cảnh Hoa vương phi, đôi môi run lên, cũng không dám quay đầu nhìn về phía Lục Thừa Hoan.
Sắc mặt Nhiếp chính vương biến hóa, Cảnh Hoa vương phi thì ngây dại!
Một lúc sau, bà ta mới run giọng kêu lên: " Người đâu tới mau!"
Vài tỳ nữ ở phía sau vội chạy tới, một người cởi áo khoác ngoài xuống, ba chân bốn cẳng đắp lên người Lục Thừa Hoan, một đám khác thì vội vàng cởi dây trói trên người Lục Thừa Hoan.
"Quỷ Hồn!" Nhiếp chính vương gọi
"Nếu không ngại, ôm Hầu Hạ về hậu viện"
Quỷ Hồn cắn răng một cái, xoay người ôm lấy Lục Thừa Hoan, vọt vào Hậu viện.
"Hách Liên ca ca, là Vân Tử Lạc, là Vân Tử Lạc" Lục Thừa Hoan dàn giụa nước mắt, không cam lòng lớn tiếng gào thét.
"Vân Tử Lạc, nữ nhân này thât độc ác, so với mẹ nó còn độc ác hơn"
Cảnh Hoa vương phi tức giận đùng đùng, chaỵ đến bên cạnh Nhiếp chính vương.
"Ý nhi, con phải cho mẹ con ta một câu trả lời thỏa đáng! Đối với Hầu hạ như vậy, chẳng phải cô ta đã hủy hoại thanh danh khuê các của Hầu Hạ sao?"
Nhiếp chính vương mấp máy môi mỏng, mây đen bao phủ trên gương mặt chầm chậm tản đi, mở miếng nói: " Mẫu phi, ta hiểu nàng, nếu như Hầu Hạ không chọc giận nàng, nàng sẽ không làm như vậy!"
"Con... Con.. con lại nói giúp nữ nhân bỉ ổi kia?"
Đầu ngón tay Cảnh Hoa vương phi run run chỉ đến.
Tức giận vô cớ trong lòng Nhiếp chính vương đột nhiên dâng lên, đôi mắt phượng u ám xẹt qua tia lạnh lùng: " Con cũng đã không ở cùng nàng nữa, người còn muốn thế nào?"
Chàng vung tay áo lên, sải bước đi vào vương phủ, để lại một mình cảnh hoa vương phi đứng đó.
"Vân Tử Lạc, ngươi được lắm, so với mẹ ngươi, ngươi còn lợi hại hơn"
Cảnh Hoa Vương phi lầm bẩm, đôi mắt chợt lóe lên vẻ oán hận.
Quả thực là lợi hại hơn Lâm Thanh Thanh!
Bởi vì Lâm Thanh Thanh chưa bao giờ như Vân Tử Lạc, khiêu khích bà ta nhiều lần như vậy!
"Vương phi! Vân Tử Lạc nhất định vì chuyện quận chúa đính ước cùng thế tử, nên mới đố kỵ như vậy, muốn hủy hoại thanh danh của quận chúa!"
Tỳ nữ bên cạnh thêm dầu vào lửa nói.
"Ta đương nhiên biết rõ"
Cảnh Hoa vương phi lạnh mặt, "CHúng ta vào xem Hầu Hạ trước"
Lúc Nhiếp chính vương sải bước đến khu rừng nhỏ phía sau, liền trầm giọng gọi: " Quỷ Hình?"
Quỷ Hình lách mình xuất hiện.
"Đi điều tra xem đội thị vệ đi theo Hầu Hạ thế nào"
"Dạ"
Nửa canh giờ sau, Quỷ Hình trở lại, quả giống như suy đoán của Nhiếp chính vương, toàn đội thị vệ đều biến mất.
Như vậy, chỉ có một khả năng duy nhất là bị Vân Tử Lạc xử lý.
Quỷ Hình đứng một bên hồi lâu, trong đầu vô cùng rối rắm.
Nhị tiểu thư ơi nhị tiểu thư, cô làm như vậy, vậy Vương gia phải làm sao với cô đây?
Trong lòng hắn cũng chắn chắn, cho dù vương gia và Nhị tiểu thư không ở cùng một chỗ, Vương gia cũng sẽ không làm tổn thương nhị tiểu thư.
Nhưng mà, đội thị vệ hoàng cung Nam Xuyên bị giết hết, đối với Vương gia là bất kính...
Nhiếp chính vương ngây người một lúc, không nói gì.
Quỷ Hình đứng bên cạnh cũng im lặng không lên tiếng, một lúc sau, Quỷ Hồn trở lại, khẽ nói với Nhiếp chính vương: " Vương phi đang đợi người ở sau rừng"
Nhiếp chính vương hừ lạnh một tiếng.
Nếu chàng không biết mẫu thân gọi mình đến vì chuyện gì chàng cũng không còn là Hách Liên Ý nữa!
"Không biết "
Thời điểm nghe chàng nói: " Không biết" tâm trạng Quỷ Hình lúc này mới thả lỏng được.
Cảnh Hoa vương phi nhất định biết chuyện đội thị vệ bị giết, muốn tìm Nhiếp chính vương nói chuyện.
Vương gia đã nói không thấy, vậy tức là, ngài cũng không biết nên làm thể nào với Vân Tử Lạc.
Tâm trạng của hắn không chỉ thả lỏng, mà còn rất vui vẻ.
Xem tình hình này, chuyện vương gia chấp nhận Nhị tiểu thư cũng không khó khăn như hắn nghĩ
Không nói đến chuyện Cảnh Hoa vương phi đứng đợi trong gió rét đến hơn nửa đêm, thì ngày kế tiếp, vân phủ liền náo nhiệt hẳn lên.
Vân Kiến Thụ ở ngoài đại sảnh tiếp khách, Chu thị ôm con trai chơi đùa trong đại sảnh, bà ta cười đến híp cả mắt.
Vân Hạo cũng đến thỉnh an bà ta, lại thấy tâm tình mẫu thân rất tốt, vẻ mặt không khỏi tươi cười theo, liền đưa tay đến: " Mẫu thân, tiểu đệ đệ thật đáng yêu!"
Nào ngờ,bàn tay của đệ ấy còn chưa chạm đến đã bị Chu thị ngăn lại, sắc mặt trầm xuống, nói: " Đừng sờ lung tung"
Vân Hạo sững sờ, bàn tay giữ trong không trung, nhìn Chu thị lúng túng: " Con chỉ sờ thôi, không ôm đệ ấy"
Sắc mặt Chu thị không vui nói: " Ai biết con ra tay nặng hay nhẹ! Phía trước cha con đang có việc, con đi qua đó đi"
Vân Hạo cực kỳ buồn bực, nhất thời không nói lên cảm giác trong lòng mình lúc này, chỉ đáp một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Đi ra phòng trước, gió lạnh đập vào mặt, đệ ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên bầu trời vài bông tuyết đang rơi xuống.
Thì ra tuyết rơi lại như vậy, nhìn thấy tuyết rơi trong lòng vui vẻ đến mấy cũng không tránh khỏi u buồn.
Khó trách mỗi lần mình muốn ôm tiểu đệ đệ,vẻ mặt mẫu thân lại căng thẳng như vậy, đệ ấy còn tưởng rằng là mẫu thân sợ mình ôm chưa được, sẽ làm ngã tiểu đệ đệ.