Mục lục
Lạc Nhi Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Khinh Bình cảnh giác nhìn ông ta, nói: “Không cần, ta còn vội về, mấy hôm nữa ta lại qua lấy ngọc.”

Nói rồi nàng ta đi ra ngoài.

Ông lão thoắt một cái đã chặn đường phía trước: “Tiểu thư, chúng tôi có một lời rất quan trọng phải hỏi cô, cô không thể đi được!”

Nói rồi ông ta vẫy tay, từ hai bên nhảy ra mấy bóng đen. Hai người nhấc tay, hai người nhấc chân, khiêng Vân Khinh Bình ra ngoài.

“Thả ta xuống! Cứu mạng, cứu mạng!” Vân Khinh Bình sợ hãi hét toáng lên, nước mắt trào ra, lòng dạ như biển trào.

“Xin đắc tội!” Nói rồi, ông lão đẩy cửa phòng trong.

Mấy người khiêng Vân Khinh Bình đang gào thét ầm ĩ vào trong, rồi đóng sầm cửa lại.

“Cứu mạng! Xin tha cho ta! Ta là Tứ vương phi! Ta là Tứ vương phi! Ngọc này không phải của ta, không phải của ta. Các ngươi cần gì ta cũng đều bảo vương gia cho các ngươi!”

Vân Khinh Bình nằm rạp dưới đất, sợ đến nỗi lắp ba lắp bắp.

Ông lão nhìn thấy nàng ta như vậy, đầu mày hơi nhíu lại, rồi nhìn trái nhìn phải. Mấy người thuộc hạ cũng tròn xoe mắt.

“Đưa ngọc cho ta.” Ông lão lên tiếng.

“Của ông đây, của ông đây.” Vân Khinh Bình vội vàng ném qua.

Ông lão cầm lên nheo mắt nhìn một lát, gương mặt chỉ toàn sự thảng thốt và mừng rỡ: “Thật rồi, là thật rồi! Chính là viên ngọc ấm ngàn năm này!”

Vân Khinh Bình cố gắng bình tĩnh lại, bò mấy lần mới bò dậy được khỏi mặt đất.

“Mau đỡ Vân tiểu thư ngồi xuống.” Ông lão ngước lên dặn dò, nhìn Vân Khinh Bình có vẻ dò xét.

Vân Khinh Bình ngồi xuống, bình tĩnh lại rồi hỏi: “Các ngươi cần gì? Vương gia đều có thể cho các ngươi, đừng hại ta là được.”

Ông lão tảng lờ câu hỏi này của nàng ta, hỏi tiếp: “Tiểu thư của Vân phủ sao lại có miếng ngọc này? Ban nãy cô nói do mẹ cô để lại.”

“Không phải, không phải.” Vân Khinh Bình chữa lại, lại sợ họ không tin bèn run giọng giải thích: “Là của một người vợ bé để lại cho ta, ta cũng không biết nó có tác dụng gì, mười mấy năm trước bà ấy đã chết rồi. Nếu các ngươi muốn thì cứ lấy đi!”

Sắc mặt ông lão chợt thay đổi: “Người vợ bé kia trông như thế nào? Tên là gì?”

Vân Khinh Bình cắn môi dưới, yếu ớt nói: “Chỉ biết mọi người hay gọi bà ấy là Thanh Thanh, rất xinh đẹp, còn những chuyện khác thì ta không rõ.”

“Thanh Thanh?”

Lần này không chỉ ông lão mà cả mấy người khá già dặn đứng phía sau cũng đều thốt lên thành tiếng, thanh âm mang theo chút run rẩy khó tin: “Là các chủ, thật sự là lão các chủ!”

Vân Khinh Bình nghi hoặc nhìn họ.

Ông lão lùi sau hai bước, sắc mặt trắng nhợt, hỏi với vẻ khó khăn: “Tiểu thư, năm nay cô bao nhiêu tuổi?”

“Mười sáu tuổi.”

“Vậy cô sinh ngày nào?”

“Mùng tám tháng hai, mùa xuân năm Càn.”

Ông lão lại tiếp tục lùi rồi vấp ngã xuống đất, cả gương mặt nhợt nhạt, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Mùng tám tháng hai, mùa xuân năm Càn, mùng tám tháng hai, mùa xuân năm Càn…”

Trong số mấy người đàn ông áo xanh phía sau bắt đầu có người nhao nhao: “Sao có thể như vậy! Không thể, không thể nào!”

“Sao cô ấy lại sinh vào mùng tám tháng hai, mùa xuân năm Càn? Mà sao cô ấy lại có miếng ngọc này, trên đời sao có thể có chuyện trùng hợp đến thế? Vương trưởng lão, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Ông lão im lặng lắc đầu, cất giọng khản đặc: “Ta vẫn luôn nghi ngờ miếng ngọc trong các, nếu như không nhìn thấy miếng ngọc này thì thôi, nhìn thấy rồi ta có thể khẳng định miếng trong các là giả. Nếu năm xưa các chủ sinh đôi thì không nói làm gì nhưng ngọc chỉ có một miếng, không lý gì lại để miếng ngọc giả trong các, còn ngọc thật thì để lại Vân phủ.”

“Vương trưởng lão, ý của ông là…” Mấy người kia hoang mang không dám chắc chắn.

“Ý của ta là người trong các là giả, người trước mắt này mới là thật?”

Vương trưởng lão nặng nề nói.

Sau vài giây im ắng, có người đưa ra ý kiến phản bác: “Nhưng cô ta là đại tiểu thư của Vân phủ, các chủ vốn không phải mẫu thân của cô ta!”

Vương trưởng lão từ từ đứng dậy, đôi mắt già mà sáng quắc: “Lúc đó trong các xảy ra sự biến. Những người thân tín của lão các chủ như chúng ta bị điều tới Kỳ Hạ, mà chẳng bao lâu sau các chủ mới đã chào đời, trong chuyện này chắc chắn có điều mờ ám. Thừa Hoan các chủ vốn dĩ chỉ là giả, cũng vừa hay sinh vào mùng tám tháng hai mùa xuân năm Càn nên được họ đưa về các. Còn các chủ trốn trong Vân phủ thì cũng sinh ra tiểu các chủ đúng vào ngày đó, sợ bị kẻ khác truy lùng nên đã lén lút đổi con cho chính thất phu nhân của Vân thị.”

Sau khi nghe xong, bọn họ mới bàng hoàng tỉnh ngộ.

Vân Khinh Bình hãy còn đang lo sợ, vốn không nghe rõ họ nói gì.

Bỗng thấy ông lão tiên phong trước, gập gối, quỳ xuống trước mặt nàng ta.

“Vương trưởng lão, Tứ các của Lưu Ly Các, dẫn thuộc hạ tham kiến các chủ!”

Một giọng nói sang sảng vang lên khắp căn phòng, khiến Vân Khinh Bình hoảng sợ đứng bật dậy.

“Lưu Ly Các? Các chủ?” Nàng ta trợn tròn mắt.

Đâu phải nàng ta không biết Lưu Ly Các làm việc gì, lần trước còn liên lạc với người của Lưu Ly Các để hành thích Vân Tử Lạc. Sao bọn họ lại gọi mình là các chủ?

Vương trưởng lão ngẩng đầu nói: “Phải, dĩ nhiên các chủ không biết gì cả, việc này thuộc hạ sẽ từ từ nói với người. Xin các chủ hãy giữ miếng ngọc này cho kỹ, tuyệt đối không được cho người khác xem. Miếng ngọc này là vật tượng trưng của Lưu Ly Các!”

Vân Khinh Bình thảng thốt như bị ngũ lôi oanh đỉnh.

Lát sau nàng ta mới từ từ hiểu được hàm ý trong lời nói đó.

“Ngươi… Ngươi nói… ta là các chủ của Lưu Ly Các?”

“Chính vậy! Mong các chủ tạm thời đừng tiết lộ thân phận của mình, phản đảng trong các rất nhiều. Đợi ta bàn bạc xong kế sách nhất định sẽ phò trợ các chủ thống lĩnh Lưu Ly!”

Vương trưởng lão hùng hồn cảm khái, lời lẽ đanh thép, vang vọng khắp nơi.

Cuối cùng Vân Khinh Bình cũng hiểu ra. Miếng ngọc này không phải của nàng ta. Là của Vân Tử Lạc. Theo như họ nói, lẽ nào miếng ngọc này là bảo vật trấn các của Lưu Ly Các?

Nhưng nhìn thấy đám người này quỳ xuống, tinh thần nàng ta cũng lập tức thoải mái hơn, phấn chấn nói: “Nếu bây giờ ta đã là các chủ của Lưu Ly Các, có phải muốn giết ai cũng được không?”

“Dĩ nhiên, thuộc hạ dù có phải xông vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng quyết không từ nan.” Vương trưởng lão đáp: “Không biết các chủ muốn mạng của kẻ nào?”

“Vân Tử Lạc.”

Vân Khinh Bình lạnh lùng thốt ra: “Nhị tiểu thư, đứa con riêng của Vân gia.”

Vương trưởng lão có chút sửng sốt.

Sợ ông ta nghi ngờ, Vân Khinh Bình bổ sung thêm: “Từ nhỏ cô ta đã bắt nạt ta, từng đẩy ta xuống nước, định dìm chết ta, gần đây lại càng nghĩ đủ mọi cách muốn lấy mạng ta. Giữa ta và cô ta, chỉ có thể có một người sống.”

Vương trưởng lão cúi đầu, có chút lo âu: “Các chủ không cần giải thích, chỉ cần các chủ muốn giết ai, thuộc hạ sẽ thực hiện!”

“Tốt.”

Một nụ cười tươi như hoa nở trên gương mặt Vân Khinh Bình…

***

Sau khi tiễn Vân Khinh Bình đi, có một thuộc hạ trẻ tuổi bước lên hỏi: “Vương trưởng lão, sao ban nãy không để các chủ nhỏ máu lên ngọc nhận chủ? Nếu để ngọc rơi vào tay người khác chẳng phải sẽ không lành sao?”

Vương trưởng lão lắc đầu: “Chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng sẽ tốt hơn. Bây giờ ngươi tới Vân phủ điều tra chuyện năm xưa của lão các chủ, cả Vân Tử Lạc nữa, điều tra luôn.”

Một canh giờ sau, người này quay về bẩm báo lại với Vương trưởng lão.

Nói rằng Vân Tử Lạc hóa ra là cô con gái Thanh Thanh các chủ để lại, nhưng giờ sinh của cô ấy lại không đúng, là mười hai tháng hai, muộn mất bốn ngày.

Vương trưởng lão bán tín bán nghi, rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhướng mày cười nói: “Ta hiểu ra rồi. Chẳng phải mấy năm đó trong các có người ở ngoài ngầm điều tra những đứa trẻ sinh này mùng tám tháng hai hay sao? Năm đó các chủ đã đổi đứa con đó cho Vân phu nhân, còn bốn ngày sau, các chủ giả vờ sinh đẻ, ôm trong tay đứa con mà Vân phu nhân sinh hạ, Vân Tử Lạc, dồn sự nghi ngờ vào Vân phu nhân sinh hạ ngày mùng tám tháng hai, các chủ sẽ bình an vô sự.”

Người kia hiểu ra, gật đầu.

Vương trưởng lão tiếp tục nói: “Các chủ nhất định đã cho Vân phu nhân dùng thuốc, để xóa ký ức của mấy ngày này, những ai biết chuyện cũng đều được dùng thuốc.”

Sau đó ông ta thở dài: “Nếu không phải tiểu các chủ đang yên đang lành lại tới tiệm chúng ta đánh ngọc thì sự thật này chỉ e sẽ bị giấu nhẹm cả đời.”

Người kia cũng thở dài: “Phải, ai mà ngờ được Thanh Thanh các chủ năm xưa lại trốn vào Vân phủ. Các chủ thông minh tuyệt đỉnh đã nghĩ ra chiêu trộm long tráo phụng, chẳng ai có thể điều tra ra.”

Vương trưởng lão gật đầu: “Nếu các chủ muốn giết Vân Tử Lạc thì chúng ta phải sắp xếp trước, tối nay phái người liên lạc với các chủ. Khoảng thời gian này chúng ta ở lại kinh thành, truyền lệnh xuống dưới, chuyện hôm nay tuyệt đối không được bép xép, nếu không lập tức giết người diệt khẩu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK