Núi Thanh Thương cây cối um tùm, dưới chân núi có duy nhất một đường cho xe ngựa đi lên lưng núi.
Xe ngựa của Bát vương gia từ từ đi vào con đường này. Triển Hưng điều khiển xe, Sở Tử Uyên và Vân Tử Lạc ở trong xe chăm sóc Đào Nhi.
Đường núi gập ghềnh, quanh co khúc khuỷu, quặt qua một ngã rẽ gấp, trước mặt xuất hiện một khu rừng.
Xe ngựa chậm rãi đi vào trong rừng, không khí xung quanh tĩnh mịch tới mức hơi bí bách. Vân Tử Lạc nhẹ nhàng vén rèm xe lên, trên đỉnh đầu cây lá um tùm, bóng râm hắt xuống, một cảm giác bất an dâng lên từ tận đáy lòng.
Cuộc đời mấy năm làm sát thủ đã bồi dưỡng cho nàng một sự nhạy cảm cao độ. Nàng nín thở, trong tay nắm chặt con dao găm của Sở Tử Uyên.
Một tiếng huýt sáo lanh lảnh vang lên trong rừng, đồng thời có tiếng bước chân của mấy chục người đang tiến lại gần!
“Không ổn rồi!”
“Không ổn rồi!”
Vân Tử Lạc và Sở Tử Uyên gần như đồng thanh lên tiếng.
Nàng kéo Sở Tử Uyên theo bản năng, chạy ra ngoài xe. Cả Sở Tử Uyên cũng cực nhanh, một tay bế Đào Nhi, tay phải khoác qua eo nàng, nhảy vọt một cái, lăn ra ngoài xe ngựa.
Ba người cứ thế lăn tới bên bụi rậm mới dừng lại.
“Đào Nhi!” Lăn với tốc độ nhanh, trái tim Vân Tử Lạc như rớt xuống, lập tức xem Đào Nhi.
Đào Nhi rên rỉ một tiếng, đã bị lăn tới thức tỉnh. Cũng may Sở Tử Uyên luôn nâng muội ấy lên cao, không để chạm vào thanh kiếm trên vết thương nhưng vẫn không tránh khỏi tổn hại tới mạch tượng.
Một dòng máu đỏ rực từ miệng muội ấy trào ra, cực kỳ đáng sợ. Ánh mắt Đào Nhi toát lên vẻ đau đớn thống khổ, chớp mắt một cái lại ngất lịm đi.
Vân Tử Lạc vừa kinh hãi, vừa lo sợ lại phẫn nộ!
“Các ngươi là người của Lưu Ly Các?” Sở Tử Uyên đã nghiêm giọng quát hỏi.
Xung quanh bao vây hơn ba mươi kẻ mặc đồ đen, áo đen quần đen mũ đen, bịt mặt cũng màu đen. Nhìn vóc dáng thì đều là những nam nhân lực lưỡng rắn chắc, tuổi tác không đều.
Trong tay mỗi người cầm các loại binh khí khác nhau, có kiếm, có dao, có rìu, trông giống như sơn tặc.
Kẻ cầm đầu khàn giọng nói: “Nhận tiền của người ta để giết người, chuyện này không liên quan đến vương gia! Bọn ta chỉ cần mạng của nữ nhân kia!”
Nói rồi, hắn chỉ thẳng tay về phía Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc mới đó đã tính toán sơ bộ được tình hình xung quanh. Sau khi thấy hắn chỉ vào mình nói câu đó, lòng nàng càng sáng tỏ.
Lúc trước ở cửa tiệm, nàng đã dấy lên nghi hoặc với hành trình đến Trấn Quốc tự. Quả nhiên là vậy, đám người này đã đợi sẵn ở đây!
“Ai thuê các ngươi đến giết người?” Sở Tử Uyên sắc mặt đã tái xanh. Bọn chúng nói muốn lấy mạng Vân Tử Lạc, chàng còn phẫn nộ hơn là lấy mạng mình.
Suy nghĩ trong lòng chàng nhanh chóng xoay chuyển, gần đây Lạc Nhi đã đắc tội với những ai.
“Không thể nói!” Kẻ đi đầu lạnh lùng lên tiếng: “Các anh em, chặn hắn lại cho ta!” Dứt lời, hắn đã múa một thanh đao lớn, chém về phía Vân Tử Lạc.
“Soạt!” Sở Tử Uyên rút kiếm ở hông ra, chắn trước mặt Vân Tử Lạc và Đào Nhi, gấp gáp nói: “Lạc Nhi cẩn thận, chăm sóc tốt cho muội ấy, đừng chạy lung tung!”
Dáng hình thẳng tắp rút kiếm đứng sững, nét mặt uy nghiêm, vạt áo bay theo gió nhưng lại mang một khí thế rất vững chãi.
Triển Hưng cũng đã bay tới, nhíu mày, hạ giọng nói: “Vương gia cẩn thận! Thuộc hạ không kêu thị vệ ngầm đi theo ra ngoài thành, tại thuộc hạ sơ suất! Tín hiệu vừa được phát ra, chúng ta chỉ còn cách cố gắng kéo dài thời gian!”
Vừa nói xong thì Triển Hưng đã lập tức xoay người, đẩm thẳng một nhát kiếm về phía ngực tên áo đen, máu bắn khắp bốn phía.
Vừa nhìn thấy máu, thú tính trong người những tên sát thủ này lập tức bị kích phát. Chúng kêu gào ầm ĩ, lần lượt cầm vũ khí xông lên.
Vân Tử Lạc đứng ở trung tâm, bảo vệ Đào Nhi, sắc mặt lạnh ngắt, chỉ mong sao hai người Sở Tử Uyên tốc chiến tốc thắng.
Nhưng số lượng đám áo đen có tới ba mươi mấy người, mà kẻ nào cũng không hề kém cỏi. Vốn dĩ bọn chúng nghĩ Vân Tử Lạc là con gái của tướng quân, ra ngoài ắt phải có tùy tùng hộ tống, thế nên mới phái cả một tốp cao thủ, thật không ngờ lại chỉ có bốn người.
Thanh kiếm dài của Sở Tử Uyên múa trái lượn phải, mái tóc đen bay bay trong cơn gió lạnh, bóng dáng thoăn thoắt vòng quanh người Vân Tử Lạc, tay giương kiếm lên là máu ngập trời.
Gương mặt chàng không còn vẻ nhã nhặn thường ngày, tận sâu nơi đáy mắt dâng trào một luồng sát khí, không chút nể tình. Chàng biết mỗi một kẻ trong đám người này đều là sự uy hiếp trí mạng đối với Đào Nhi!
Sau một tiếng hô thét già dặn, một thanh kiếm nhỏ đột ngột chuyển hướng, từ khe hẹp nhằm thẳng vào mặt Đào Nhi, hệt như một ngôi sao băng!
Sở Tử Uyên bỏ lại đối thủ, quay người đón lấy nhưng bắt hụt.
Thanh kiếm bay kia đã được kẹp chặt giữa ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải của Vân Tử Lạc.
Nàng phẫn nộ, quát to: “Đúng là một lũ thất phu vô dụng! Đúng là làm bại hoại thanh danh sát thủ của chúng ta!”
Nàng xoay cổ tay, thanh kiếm bất ngờ biến mất khỏi tay nàng, nhưng lập tức nghe thấy một tiếng ‘á’ thảm thiết. Một kẻ trong đám đông cứ thế ngã gục, máu trào ra xối xả nơi cổ họng, lập tức tắt thở.
Đám người này không những không tha cho nàng, lại còn định giết cả Đào Nhi, sao nàng có thể bỏ qua cho chúng?
Sát khí tận đáy lòng Vân Tử Lạc lập tức bùng nổ. Ánh mắt nàng đỏ rực, náng quát một tiếng lanh lảnh: “Triển Hưng, giúp ta trông chừng Đào Nhi!”
Nàng cầm chặt dao găm trong tay phải, tay trái lần tìm trâm thêu hoa trên eo. Nàng nhảy vút một cái, bay thẳng ra ngoài.
Sở Tử Uyên đứng người bởi động tác đột ngột đó của Vân Tử Lạc, còn chưa kịp phản ứng lại, lúc này bèn hô to: “Lạc Nhi, quay lại!”
Mấy kẻ mặc đồ đen bên cạnh ra hiệu cho nhau, thẳng thừng chặn đường chàng, Sở Tử Uyên trong giây phút phẫn nộ bèn giơ kiếm liên tục bổ xuống.
Nhưng Vân Tử Lạc bỏ ngoài tai. Cơ thể bé nhỏ linh hoạt nhảy lên nhảy xuống giữa đám đông, tay đấm chân đá, đâm quẹt chém giết, mưa máu đầy trời, từ cổ họng nàng bật ra một tiếng cười giá lạnh.
Nhìn thấy từng thi thể đồ đen rên rỉ ngã xuống, sự tàn khốc vô tình trong huyết mạch Vân Tử Lạc hoàn toàn bị kích động. Nàng hận những kẻ này, hận những kẻ muốn nàng phải chết!
Giống như những năm tháng đen tối của kiếp trước, nàng căm hận mỗi một kẻ vô tình bên cạnh mình! Nàng không giết kẻ khác thì bọn chúng sẽ giết nàng!
“Cô ta điên rồi!” Cuối cùng cũng có một kẻ áo đen cảm nhận được sự bất thường.
Vân Tử Lạc vốn không màng tới lời của hắn, chỉ mải mê thu hoạch thành quả của mình.
Sau khi Sở Tử Uyên tiêu diệt được đám sát thủ ùn ùn kéo tới, nhìn qua Vân Tử Lạc thì đã sững sờ.
Chỉ mới đó, Vân Tử Lạc đã như biến thành một người khác. Tóc tai rối bù, quần áo cũng xộc xệch. Nàng như một người vừa bò ra từ vũng máu, đầu tóc, mặt mũi, cổ toàn là máu, một màu đỏ rực làm nhói đau đôi mắt chàng.
“Lạc Nhi…” Chàng run giọng gọi, hai chân dường như đã mềm nhũn.
Sau khi Triển Hưng tiêu diệt gã áo đen cuối cùng, quay đầu lại nhìn thì cũng sửng sốt. Vân Tử Lạc đã trở thành một người máu từ lâu, lạnh lùng đứng bên cạnh một đống thi thể, đang dùng y phục của một thi thể lau dao găm của mình.
Chẳng ai còn nhớ rõ giây phút vừa rồi đã trôi qua bằng cách nào…
***
Khi Nhiếp Chính vương đang lên núi thì nghe thấy bên trên có tiếng chém giết. Khi chàng cảm thấy không ổn, phi ngựa tới thì bị chấn động bởi cảnh tượng trước mắt!
“Ở đây đã xảy ra chuyện gì?!” Chàng phẫn nộ hỏi, xoay người nhảy xuống ngựa.
Quỷ Ảnh nhìn đám thi thể hỗn loạn dưới đất, bả vai run lên cầm cập nhưng gắng gượng không ngã khuỵu xuống đất.
“Sở Tử Uyên!” Nhiếp Chính vương hét lên, ánh mắt đã chuyển tới người Vân Tử Lạc đứng giữa đám thi thể, bờ môi mấp máy, trong ánh mắt ngập tràn đau thương!
Giây phút ấy, trái tim chàng như bị ngàn vạn cây kim đâm vào, cả đất trời đều quay cuồng. Màu đỏ rực của máu lần đầu tiên kích thích đầu óc chàng như vậy…
Chàng suýt nữa thì không còn nhìn thấy nàng nữa phải không? Một chút nữa thôi nàng sẽ biến mất khỏi thế giới của chàng, phải không?
Không còn nghĩ được thêm chuyện gì nữa, chàng đã lao ra, ôm chặt người máu ấy vào lòng.
“Lạc Nhi, Lạc Nhi…”
Thanh âm ấy tựa như không phải bật ra từ cổ họng chàng. Nó thân thiết, thuần thục giống như đã được thốt lên từ tận trái tim ngàn vạn lần rồi.
Vân Tử Lạc có phần ngây ngốc.
Nhiếp Chính vương giơ tay lau đi vết máu trên mặt nàng, lẩm bẩm: “Lạc Nhi, Lạc Nhi, là lỗi của ta, ta sai rồi, ta không nên để nàng tới Trấn Quốc tự. Ta đáng chết, ta đáng chết, ta không nên để nàng mọt mình tới đây…”
Hành động ấy khiến Sở Tử Uyên, Triển Hưng cùng Quỷ Ảnh thất kinh.
Nhất là Quỷ Ảnh, hắn đã quên luôn cả nỗi sợ hãi của mình.
Chẳng phải vương gia mắc bệnh sạch sẽ ư? Chuyện này…
“Nhiếp Chính vương!” Sở Tử Uyên không kiềm chế được giận dữ nữa, lao tới tách hai người ra, kéo Lạc Nhi lại. “Lạc Nhi!”
Nhiếp Chính vương vốn không thèm nhìn hắn, chỉ có điều trong ánh mắt vẫn còn vương chút khiếp đảm. Chàng nhìn Vân Tử Lạc trân trân, hệt như chỉ lo nàng biến mất.
“Lạc Nhi, muội có sao không? Sao lại nhiều máu thế này? Muội…” Cuối cùng Sở Tử Uyên cũng bình tĩnh lại, kéo hai tay nàng và hỏi nhưng thanh âm vẫn còn loáng thoáng chút run rẩy. “Muội làm ta chết khiếp đấy có biết không? Sao lại lao ra ngoài chứ!”
Tư duy của Vân Tử Lạc dần dần ổn định trở lại. Nàng khẽ nhíu mày, nhìn Nhiếp Chính vương rồi lại rút tay mình ra khỏi tay Sở Tử Uyên, lạnh nhạt nói. “Máu này không phải của ta.”
Rồi nàng ngước mắt lên: “Các người có bị thương không?”
Sở Tử Uyên và Triển Hưng đều lắc đầu.
Vân Tử Lạc ‘ừm’ một tiếng, rồi chạy thẳng tới bên cạnh Đào Nhi, hỏi Triển Hưng: “Muội ấy không sao chứ?”
“Vẫn còn hơi thở.” Triển Hưng vội nói.
“Còn may! Chúng ta mau lên núi thôi.” Vân Tử Lạc đứng dậy bèn tìm ngay bóng dáng xe ngựa.
“Đợi đã.” Giọng Nhiếp Chính vương hơi khàn. Chàng từ từ đi đến, sắc mặt tái nhợt hiếm thấy. Chàng nhìn sâu vào mắt Vân Tử Lạc, định nói gì lại thôi. Sau đó chàng ngồi xuống, ngón tay run rẩy gỡ lớp vải che trên mặt một người áo đen…
~Hết chương 59~