Cậu ta nói rất lớn tiếng, theo tiếng vọng, từ bốn phía khoảng năm sáu tay sai lực lưỡng chạy ra, chặn Vân Tử Lạc lại như có hẹn từ trước.
“Tránh ra!” Vân Tử Lạc khẽ quát một tiếng, không nói thêm nhiều lời, một chiêu Liên Hoàn Thoái đã móc ngược hai tên tráng sỹ trước mặt, đồng thời dùng cả tay lẫn chân, trái bổ phải chặt, theo tiếng gãy vụn của bàn ghế, bọn chúng xếp chồng thành một đống.
Các quan khách ở tầng một đều bị hốt hoảng, lần lượt nhìn cả về phía này, ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt. Bao nhiêu nam nhi mà cũng đánh không lại một cô gái bé nhỏ?
Tiếng reo hò lập tức vọng lên lầu.
Triển Hưng đang khép cửa căn phòng tận cùng trên tầng hai đi ra, nghe thấy động tĩnh bên dưới, hai mắt tối lại, nhanh chóng đi xuống.
Nhìn thấy Vân Tử Lạc, hắn kinh ngạc. Đang định quay về tầng hai thì nghe thấy Vân Tử Lạc hét: “Triển Hưng, đứng lại!”
Triển Hưng tiến không được, lùi chẳng xong, bèn cười xòa: “Vân tiểu thư, sao cô lại ở đây? Chủ nhân đang ở trên lầu.”
Vân Tử Lạc ngó tên tiểu nhị sắc mặt đang sa sầm lại cùng với trưởng quầy nghe động chạy qua, khẽ hừ một tiếng.
Triển Hưng khó xử nhìn mấy gã nam tử hán đang bò từ dưới đất dậy, đi tới bên cạnh trưởng quầy, hạ thấp giọng nói: “Bảo bọn họ lui xuống cả đi, lát về bù cho mỗi người ít bạc, đây là… người quen của vương gia.”
Trưởng quầy tỏ ra kinh ngạc, nhìn nhanh qua Vân Tử Lạc rồi quay đầu ra hiệu cho mấy người đó rời đi, bản thân cũng cúi gằm lui xuống.
“Vân tiểu thư, mời đi theo tại hạ.” Triển Hưng giơ tay, giọng nói có chút cung kính.
Hình ảnh Vân Tử Lạc mạnh mẽ một cách thần kỳ trên đường đến Trấn Quốc tự mãi mãi lưu lại trong tâm khảm của hắn.
Đi lên gác hai, cả hai người đều vô thức bước khẽ khàng, rẽ vào căn phòng tận cùng trên hành lang. Triển Hưng nhẹ nhàng đẩy ra một khe hẹp.
Có thể nhìn thấy dáng người mảnh khảnh của Sở Tử Uyên ngồi gần cửa sổ. Bộ y phục màu tím nho càng khiến chàng khôi ngô tuấn tú, ngũ quan như ngọc.
Một kẻ ăn mặc như tiểu nhị đang đứng trước bàn, tươi cười nói: “Bánh bí ngô, bánh lá đào, bơ liễu xanh. Ba món điểm tâm trà ngài cần đều có đủ, vừa ra lò còn nóng hổi thơm phức đấy ạ!”
“Hử?” Sở Tử Uyên đứng dậy, cúi đầu kiểm tra điểm tâm rồi dặn dò: “Mau gói vào hộp cho ta, đừng để nguội, tỉ mỉ một chút.”
“Được ạ!” Tiểu nhị tươi cười quay người lại.
Vân Tử Lạc đẩy cửa bước vào, hừ lạnh nhạt.
Sở Tử Uyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới là nàng rõ ràng có hơi sửng sốt, biểu cảm đờ ra trên gương mặt giây lát!
“Nhìn thấy ta, hình như huynh không vui lắm?” Vân Tử Lạc nghiêng đầu cười nhạt.
“Đâu có? Lạc Nhi, sao gặp muội ta lại không vui chứ?” Sở Tử Uyên chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập loạn giây lát, một cảm giác căng thẳng chưa từng có lướt qua trong lòng, chỉ sợ nàng sẽ hiểu lầm.
Cảm giác đó thật sự không dễ chịu.
“Ta chỉ bất ngờ là sao muội lại tìm tới đây.” Sở Tử Uyên khẽ thở hắt ra, ra hiệu bằng ánh mắt cho Triển Hưng đưa tiểu nhị ra ngoài. Đóng cửa lại rồi, chàng mới lên tiếng: “Đây là sản nghiệp của ta nhưng không có mấy người biết.”
“Quán trà của huynh?” Vân Tử Lạc bừng tử ngộ gật đầu, tiện tay nhón lấy một miếng bánh bí ngô bỏ vào miệng, cười nói: “Mùi vị không tốt. Ấy, mấy cái này hình như ta đều thích ăn.”
Sở Tử Uyên cong môi cười, vội vàng đẩy hết chỗ bánh điểm tâm tới trước mặt nàng: “Muội nói xem? Ta đặc biệt chuẩn bị cho muội đấy. Lúc trước làm trà hoa đào muội có nói mấy món bánh điểm tâm này rất ngon. Ta vốn định đóng hộp chuẩn bị mang qua chỗ muội, giờ muội tới đây rồi.”
Động tác nhai của Vân Tử Lạc chậm dần lại. Nhìn chiếc bánh bí ngô màu vàng cam trong tay, một cơn gió ấm áp thổi qua cõi lòng, dần dần làm lắng lại những nông nổi vô duyên vô cớ lúc trước.
Nàng ăn từng miếng từng miếng. Sở Tử Uyên nheo mắt nhìn nàng, thấy bờ môi nàng dính mỡ, không kìm được định giơ vạt áo lau miệng cho nàng.
Vân Tử Lạc né tránh động tác thân mật này của chàng theo bản năng, mỉm cười nói: “Sao? Lem ra mép à?”
Sau đó nàng rút một chiếc khăn tay từ trong người ra, nho nhã lau khóe miệng.
Ánh mắt nàng liếc về phía gương mặt Sở Tử Uyên. Nàng đã cho huynh ấy thời gian nhưng huynh ấy không hề có ý định nhắc tới Vân Khinh Bình.
Nàng thậm chí còn không dám chắc chắn những lời nói ban nãy của Vân Khinh Bình là thật hay giả… Tỷ ta lại dám lấy Bát vương gia ra lừa gạt sao?
Lúc đó nàng chỉ đột nhiên muốn vào xem sao mà huynh ấy vừa hay lại ở đây, thậm chí còn là chủ của quán trà này.
Không có mấy người biết chuyện này, không có mấy người biết huynh ấy ở đây. Nhưng Vân Khinh Bình lại biết.
“Lạc Nhi, muội nghĩ gì thế? Sao lại biết ta ở đây?” Sở Tử Uyên dịu giọng hỏi.
Huynh ấy đang thăm dò mình ư?
Thôi, nàng cũng có phải là gì của người ta đâu, sao lại nhúng tay vào các mối quan hệ của huynh ấy cơ chứ? Huống hồ người ta đã quen huynh ấy mười mấy năm trời…
“Ta nhìn thấy Triển Hưng ngoài cửa sổ.” Vân Tử Lạc đáp qua loa: “Ta qua tìm huynh là muốn xin anh muốn thứ. Huynh có lụa tơ tằm không? Tơ tằm là cống phẩm, bên ngoài khó mua được, dù có bán cũng đắt cắt cổ, ta nghĩ trong cung chắc sẽ có.”
“Dĩ nhiên là có. Trong phủ của ta cũng lưu giữ, muội cần bao nhiêu?” Sở Tử Uyên hỏi.
“Có thể xe thành một chiếc đai thắt eo dài hai mét là được.”
“Đai eo dài hai mét? Rộng bao nhiêu? Ta có thể sai người làm hoàn chỉnh rồi đem qua.”
“Ừm, hai đốt ngón tay là được.” Vân Tử Lạc tính toán giây lát rồi nói.
“Được, phục vụ tới nơi tới chốn. Lạc Nhi, có muốn nếm thử bánh lá đào không?” Sở Tử Uyên chọn một miếng bánh lá đào với muôn vàn kỳ vọng: “Mặc dù không thơm như trà hoa đào của muội nhưng mùi vị tuyệt đối hơn Vân phủ, ta đã đặc biệt mời đầu bếp nổi tiếng làm cho muội.”
Vân Tử Lạc hoàn toàn không muốn ăn, nhíu mày.
“Nào, ăn một miếng được không? Còn nóng hổi đấy.” Sở Tử Uyên giương mắt nhìn nàng, giọng nói ôn nhu có thể dìm chết người ta, nhẹ nhàng đặt chiếc bánh lá đào bên miệng nào: “Ngoan.”
Vân Tử Lạc có chút thiếu tự nhiên: “Huynh đang dỗ con nít đấy à?”
Nhưng nàng lại đón lấy chiếc bánh, cắn nhẹ nhàng.
Một nụ cười tươi như hoa lập tức nở trên gương mặt Sở Tử Uyên.
Những ánh mắt Vân Tử Lạc lại ảm đạm không chút gợn sóng.
Ăn xong bánh trà, Sở Tử Uyên lại dẫn nàng đi dạo quán trà một vòng rồi mới đưa nàng về Vân phủ.
Lúc ấy Vân Tử Lạc mới biết vì Hằng Châu có bạo động, Vân Kiến Thụ đã bị Nhiếp Chính vương gọi đi từ sớm, nhận lệnh tiến thẳng tới Hằng Châu dẹp yên phản tặc.
Còn chẳng kịp đợi nàng về nói lời từ biệt mà chuyến đi này phải ít nhất nửa tháng trời.
Nàng bỗng có chút bịn rịn.
Mà Vân Kiến Thụ vừa đi, Chu Thị đã lập tức thả Vân Thái Lệ ra nên cô ta mới dám chạy ra khỏi Vân phủ, tìm các nạn huynh nạn đệ trước kia của mình, gài bẫy nàng một phen.
Giờ này chắc Vân Thái Lệ đã sớm quay về nhà bù lu bù loa, chẳng biết Chu Thị định đối phó với nàng thế nào.
Trước đây mỗi lần Vân Kiến Thụ đi xa, người mẹ kế này lại trừ bớt khẩu phần ăn của nàng và Đào Nhi, đoán chắc nàng ko có dũng khí mách tội với Vân Kiến Thụ.
“Lạc Nhi, ta đưa muội vào.” Xuống xe ngựa rồi, Sở Tử Uyên dạt dào phấn khởi, lúc lắc hai chiếc hộp lớn trong tay.
Nhìn dáng vẻ cao hứng của huynh ấy, Vân Tử Lạc cũng không đành lòng dừng bước ngoài phủ.
Hai người vòng qua nhà trước, lúc đi lên hiên ngang thì từ xa có một tên nô tài gọi lớn: “Nhị tiểu thư, phu nhân ở nhà trước tìm cô!”
Ồ? Nhanh vậy sao?
Vân Tử Lạc bật cười khanh khách.
Lúc tên nô tài đó chạy qua, nhìn thấy người bên cạnh nàng là Bát vương gia thì sợ hãi vội quỳ xuống hành lễ, khi quay sang Vân Tử Lạc thì ánh mắt có chút kinh ngạc và kính cẩn.
“Tử Uyên, huynh tới Lê Uyển đợi ta trước.” Vân Tử Lạc xin lỗi.
“Không, ta đợi ngay đây.” Sở Tử Uyên gật đầu với anh: “Nhanh đi nhanh về, đừng để ta chờ lâu. Ta nghĩ Vân phu nhân không có chuyện gì to tát đâu.”
Lúc nói câu cuối cùng chàng dằn giọng nhìn tên nô tài bên cạnh, hắn cúi gằm.
Vân Tử Lạc ấm áp trong lòng, đáp một tiếng rồi đi theo nô tài.
Trong nhà trước, nô tài vào báo, chuyển cả lời của Bát vương gia cho Chu Thị. Rõ ràng Chu Thị đã sững sờ nhưng nét mặt âm u bất định giây lát rồi gọi Vân Tử Lạc vào.
Vân Tử Lạc ung dung bước vào, mới đó đã nhìn thấy hai người.
Ngồi ghế trên là Chu Thị, hôm nay mặc một chiếc áo lụa màu tím có hoa văn, nếp váy màu đá xanh thêu hoa vụn, búi tóc phu nhân, cài một chiếc trâm vàng, trên trán đeo trang sức lam bảo thạch to bằng móng tay, hai bên tai đeo khuyên tai san hô, toàn là vàng bạc quý giá.
Còn người phụ nữ trung niên ngồi dưới bà ta thì tô son đậm, mặc một chiếc váy lĩnh dài, trên búi tóc cài mấy bông hoa thật màu đỏ. Mặc dù trang điểm rõ ràng giản dị nhưng lại đầy hỷ khí.
“Aiyo, vị này là nhị tiểu thư của Vân phủ sao?” Người phụ nữ trung niên nhìn thấy Vân Tử Lạc, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ lạ, đặt tách trà trong tay xuống quan sát: “Nhìn vóc dáng này, lanh lợi hoạt bát. Mấy năm nay tôi cũng ra vào nhiều gia đình quyền quý, mắt cũng coi như sắc sảo. Dáng đẹp thế này không còn gì để nói! Thật là đáng tiếc…”
Bà ta đổi giọng, nụ cười tươi rói: “Tôi thấy chuyện hôn sự này chắc chắn sẽ thành!”
Hôn sự?
Vân Tử Lạc sửng sốt vô cùng.
Dám chắc người này là bà mai, thế này là mai mối cho nàng?
Lẽ nào Chu Thị không biết nàng và Sở Hàn Lâm còn hôn ước hay sao? Làm mối cho vị hôn thê của hoàng thất, bà ta cũng gan thật…
Tưởng nàng là trái hồng nát mặc cho bà ta nắn bóp sao?
Vân Tử Lạc không hề có ý oán trách, chỉ tươi cười nhìn Chu Thị, nghĩ xem bà ta sẽ giải thích ra sao với mình…
~Hết chương 65~